Tiêu Viễn Sơn ở lại Thiếu Lâm Tự xuất gia làm tăng thì những bí kíp võ công thượng thừa của Thiếu Lâm Tự sẽ không bị truyền sang Đại Liêu, quần hùng Trung Nguyên cũng không phải lo lắng đến hiểm họa này nữa. Tiêu Phong đã biến mất không thấy tăm tích, Yên Vân Thập Bát Kỵ cũng được Đoàn Dự ra lệnh cho đám người Ô lão đại bảo vệ, vậy nên mọi người cũng không dám manh động, các lộ anh hùng nhìn thấy đại sự xong xuôi thì đều lục tục cáo từ xuống núi.

Tứ Đại Ác Nhân bởi vì thiếu mất Diệp Nhị Nương nên thực lực tổng quan đã bị giảm sút đáng kể, vậy nên ba tên ác nhân cũng nhanh chóng phi thân rời đi để tránh phiền phức. Không có Tứ Đại Ác Nhân làm phiền thì đám người Đoàn Chính Thuần cũng nhẹ nhõm được phần nào, bọn họ ở lại nghỉ ngơi vài ngày rồi cũng lên đường quay về Đại Lý để giải quyết quốc sự.

Vô Cực Tử nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian thì nội lực trong người cũng đã khôi phục lại như cũ, không còn vấn đề gì đáng ngại. Mọi người đang chuẩn bị khởi hành quay về Linh Thứu Cung thì Đoàn Dự cùng với Tiêu Phong lại bất ngờ dẫn theo lão tăng thần bí ở Tàng Kinh Các tìm đến hỏi thăm.

Vô Cực Tử không dám thất lễ vội vàng ra ngoài tiếp đón, áy náy nói:

- Hôm đó vãn bối cũng là bất đắc dĩ nên mới phải sử dụng Hóa Công Đại Pháp, xin đại sư lượng thứ cho!

Lão tăng khẽ lắc đầu, mỉm cười nói:

- Không sao, không sao! Vô Cực thí chủ trạch tâm nhân hậu, mặc dù không phải đệ tử Phật Môn nhưng lại có tấm lòng thương người cao cả, thật đáng kính nể! Lão nạp nhìn thí chủ rất có duyên với phật pháp, chẳng hay thí chủ có nguyện ý quy y cửa phật hay không?

Vô Cực Tử còn chưa kịp nói gì thì A Tử đã phụng phịu nói:

- Lão hòa thượng kia, tại sao lão dám dụ dỗ tỷ phu cạo đầu xuất gia? Tỷ phu mà làm hòa thượng thì tỷ tỷ của ta biết phải làm sao?

Vô Cực Tử vội vàng lấy tay bịt miệng A Tử lại, bất đắc dĩ nói:

- Tiểu muội còn trẻ người non dạ, xin đại sư lượng thứ cho. Đại sư cũng thấy đấy, vãn bối trần duyên chưa dứt, tơ tình vấn vương, không thể xuất gia đầu phật được!

Lão tăng khẽ thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- A Di Đà Phật! Thật là đáng tiếc, thật là đáng tiếc!

Lão tăng ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói:

- Vô Cực thí chủ trợ giúp bản tự vượt qua nguy nan, lại hảo tâm xuất thủ cứu mạng phương trượng đại sư, chúng tăng bản tự vô cùng cảm kích. Sau khi thương lượng kỹ càng, tăng chúng trong chùa quyết định phá lệ cho phép thí chủ tùy ý tham khảo kinh thư trong Tàng Kinh Các, chẳng hay ý kiến của thí chủ thế nào?

Vô Cực Tử vô cùng kích động, lập tức chắp tay trước ngực, cung kính nói:

- Đa tạ hảo ý của đại sư cùng với chư vị cao tăng, vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh!

Lão tăng khẽ mỉm cười, gật đầu nói:

- A Di Đà Phật! Như vậy thì lão nạp không ở lại làm phiền chư vị hàn huyên nữa.

Sau khi lão tăng rời đi, Vô Cực Tử trầm ngâm một lúc rồi trìu mến nhìn A Châu và A Bích, nhẹ giọng nói:

- Lần này ta sẽ ở lại Thiếu Lâm Tự tu luyện, nhanh thì vài tháng, chậm thì một năm, mọi người hãy yên tâm ở tại Linh Thứu Cung chờ ta.

A Tử hai tay chống nạnh, bĩu môi nói:

- Tỷ phu mà dám cạo đầu xuất gia thì muội nhất định sẽ cho người châm lửa thiêu rụi Thiếu Lâm Tự cho mà xem.

Vô Cực Tử khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Hồ nháo! Muội mà dám làm xằng làm bậy thì đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!

A Tử cả kinh vội vàng trốn sau lưng A Châu, bất mãn khóc oà lên:

- Huynh bắt nạt muội! Huynh bắt nạt muội!

Vô Cực Tử không thèm để ý đến A Tử nữa, quay sang nhìn Vương Ngữ Yên, nghiêm giọng nói:

- Muội đừng đi tìm Mộ Dung Phục nữa, hắn không đáng để muội hy sinh như vậy đâu. Lần này muội vượt đường xá xa xôi đến trợ giúp cho hắn, thế nhưng hắn rời đi cũng không nói lấy một câu với muội, như vậy đáng giá sao?

Sau khi Mộ Dung Bác xuất gia đầu phật thì Mộ Dung Phục vô cùng ảo não, ý niệm khôi phục Yên quốc vốn là do phụ thân gieo giắt vào đầu y từ khi còn nhỏ, thế nhưng bây giờ phụ thân đã buông bỏ chấp niệm, thế thì y biết phải làm sao bây giờ? Mộ Dung Phục trong lúc nhất thời vô cùng ảo não, đành phải chán nản dẫn theo bốn người Đặng Bách Xuyên, Công Dã Càn, Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác rời khỏi Thiếu Lâm Tự, cũng không còn tâm trạng nào mà để ý đến Vương Ngữ Yên nữa.

Vương Ngữ Yên nước mắt rưng rức, sụt sùi nói:

- Không đâu, biểu ca sẽ không như vậy đâu...

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, quay sang nhìn Đoàn Dự, phân phó nói:

- Ở đây võ công của ngươi cao nhất, hãy bảo vệ bọn họ an toàn. Còn nữa, nếu Ngữ Yên mà dám bỏ đi tìm Mộ Dung Phục một lần nữa thì ta nhất định sẽ hỏi tội ngươi!

Đoàn Dự khẽ bĩu môi, ngữ khí có chút không phục nói:

- Cái gì? Liên quan gì đến ta chứ?

Vô Cực Tử khẽ lườm Đoàn Dự một cái sắc lẹm, nghiêm mặt hỏi:

- Ngươi nói xem?

Đoàn Dự khẽ gật đầu, ảo não nói:

- Thôi được rồi...

Vô Cực Tử lại quay sang nhìn Tiêu Phong, hòa nhã nói:

- Tiêu lão tiền bối có thể buông bỏ chấp niệm nhiều năm, ở lại Thiếu Lâm Tự xuất gia đầu phật cũng là một chuyện đáng mừng, Tiêu huynh đừng suy nghĩ nhiều làm gì.

Tiêu Viễn Sơn vốn đã lớn tuổi, lần này Tiêu Phong mà quay trở về Đại Liêu thì e rằng ngày sau cũng khó gặp lại được. Hai cha con khó khăn lắm mới được trùng phùng, không ngờ rằng chẳng mấy chốc đã phải chia xa, Tiêu Phong trong lúc nhất thời khó có thể chấp nhận được.

Tiêu Phong khẽ thở dài một hơi, cảm kích nói:

- Lần này đa tạ Vô Cực huynh xuất thủ tương trợ, tại hạ cảm kích vô cùng!

Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, thong thả nói:

- Tiêu huynh là bằng hữu của Đoàn Dự thì cũng là bằng hữu của ta, mọi người đều là người một nhà, không cần phải khách khí như vậy.

Tiêu Phong khẽ gật đầu, tươi cười nói:

- Vô Cực huynh nói phải lắm.

Vô Cực Tử quay sang nhìn đám người Ô lão đại, Tô Tinh Hà và Hàm Cốc Bát Hữu, chắp tay nói:

- Đã làm phiền mọi người nhiều rồi, chư vị bảo trọng nhé!

Đám người Ô lão đại, Tô Tinh Hà và Hàm Cốc Bát Hữu cúi người khom lưng, kính cẩn nói:

- Đa tạ đại nhân!!!

Thu xếp mọi chuyện xong xuôi, Vô Cực Tử nhanh chóng rảo bước đi đến Thiếu Lâm Tự, sau khi quanh qua quẹo lại mấy chỗ ngoằn ngoèo thì cũng quay lại Tàng Kinh Các. Lúc này mới để ý, thì ra Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm Tự được dựng trên bờ suối trong vắt, là một khu vực độc lập cách xa những phòng ốc khác, có thể là nhằm mục đích đề phòng hỏa hoạn sẽ thiêu rụi những cuốn kinh thư quý giá được cất giữ ở bên trong.

Kinh thư phật pháp, kinh điển võ học được tàng trữ trong Tàng Kinh Các nhiều vô số kể, thế nhưng đại đa số võ công tuyệt học ở đây Vô Cực Tử đều đã học được lúc trước ở Lang Hoàn Ngọc Động ở Mạn Đà Sơn Trang rồi. Lang Hoàn Ngọc Động cất giữ toàn bộ võ học mà Vô Nhai Tử và Lý Thu Thủy đã sưu tầm được suốt nửa đời người, những môn võ công cấp bậc từ Tiên Thiên Thượng Phẩm trở xuống của Thiếu Lâm Tự đều được hai người bọn họ thu thập được, vậy nên lần này Vô Cực Tử cũng có thể tiết kiệm được không ít thời gian tu luyện.

Thiếu Lâm Tự không hổ danh là cái nôi võ học của Trung Nguyên, sở hữu tận những năm môn võ học kỳ thư đạt đến cấp bậc Tiên Thiên Hoàn Mỹ, trong khi Tiêu Dao Phái chỉ sở hữu bốn môn tuyệt kỹ trấn phái bao gồm Bắc Minh Thần Công, Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công, Tiểu Vô Tướng Công và Lăng Ba Vi Bộ mà thôi. Năm môn võ công trấn phái của Thiếu Lâm Tự lần lượt là Thập Bát Đồng Nhân Trận, Tẩy Tủy Kinh, Dịch Cân Kinh, Kim Cương Bất Hoại Thể Thần Công và Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Huyền Công, tất cả đều đạt đến cấp bậc Tiên Thiên Hoàn Mỹ, có thể nói là chấn cổ thước kim, cực kỳ lợi hại.

Thập Bát Đồng Nhân Trận là trận pháp nổi tiếng của Thiếu Lâm Tự, bao gồm mười tám tăng nhân phối hợp nhịp nhàng với nhau, khi di chuyển thì linh hoạt như nước, khi đứng im thì vững vàng như núi, đầu cuối tương ứng, không chút sơ hở, khí thế cực kỳ dũng mãnh. Thập Bát Đồng Nhân Trận chủ yếu được sử dụng để chống lại địch nhân đến gây rắc rối, thế nhưng Thiếu Lâm Tự chính là Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm Trung Nguyên, kẻ nào to gan lớn mật dám đến gây chuyện thị phi? Vậy nên Thập Bát Đồng Nhân Trận rất hiếm khi được huy động, lần này Thiếu Lâm Tự cũng là bất đắc dĩ nên mới phải huy động chúng tăng sử dụng trận pháp này.

Tẩy Tủy Kinh được Đạt Ma Tổ Sư sáng tạo ra vào lúc tuổi già, đó là thời điểm chuyên tâm tu hành và rèn luyện tinh thần. Niệm lực của Tẩy Tủy Kinh có thể ảnh hưởng đến chiến ý của đối phương, không cần đoạt mạng mà lại có thể khiến cho đối phương tiêu tan chiến ý, không đánh mà bại. Người tu luyện có thể đạt được một số khả năng như thanh lọc tâm hồn, giải trừ sát ý, kích phát công lực, dẫn dắt ý niệm, đến một mức độ nào đó có thể kết hợp niệm lực với nội lực trong cơ thể, từ đó tạo ra một bức tường chân khí xung quanh thân thể vô cùng lợi hại.

Dịch Cân Kinh hướng dẫn tu hành nội công, giúp cho gân cốt và cơ bắp từ suy nhược thành sung mãn, khiến cho người luyện như được hoán gân chuyển cốt, đề thăng căn cơ nội công và tư chất luyện võ, một khi luyện thành thì có thể tùy tâm phát động, tâm động là nội lực tự phát như nước thủy triều dâng, giống như bơi thuyền trên sóng dữ, sóng dâng lên hạ xuống thì thuyền lúc cao lúc thấp, không cần phải dùng sức, từ đó có thể dung hòa bất cứ nội lực nào trong thiên hạ. Tuy nhiên, tu luyện Dịch Cân Kinh cần phải chú trọng tĩnh tâm tuyệt đối, trong lòng không được nghĩ đến giết chóc khát máu hay ham muốn lực lượng, nếu không thì sẽ tẩu hỏa nhập ma ngay lập tức.

Kim Cương Bất Hoại Thể Thần Công là một môn võ công thượng thừa tuyệt luân, một khi luyện thành thì thân thể sẽ cứng rắn như tường đồng vách sắt, có thể chống lại mọi tác động đến từ nội công và ngoại công của đối phương, khiến cho cơ thể đao thương bất nhập, không thể bị đả thương. Ngoài ra, mặc dù công lực có thể trải khắp toàn thân nhưng trên cơ thể thì ngực là nơi chịu lực tốt nhất, cũng là nơi tạo ra phản chấn mạnh nhất, lực đánh ra càng lớn thì sức phản chấn càng mạnh. Tuy nhiên, môn công pháp này lại có nhược điểm là mỗi lần vận công thì không được mở miệng nói chuyện, nếu không thì sẽ mất hiệu lực ngay lập tức.

Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Huyền Công là một môn công pháp bao hào tất cả bảy mươi hai tuyệt kỹ được Đạt Ma Tổ Sư sáng tạo ra và truyền xuống qua các đời của Thiếu Lâm Tự, bao gồm nhiều loại như quyền pháp, chưởng pháp, chỉ pháp, kiếm pháp, côn pháp... Bảy mươi hai tuyệt kỹ này nếu tách riêng lẻ ra thì đều đạt đến cấp bậc Tiên Thiên Thượng Phẩm, mỗi môn công phu đều cực kỳ khó luyện và mất nhiều năm để luyện thành, có thể kể đến như Ban Nhược Chưởng, Cà Sa Phục Ma Công, Đa La Diệp Chỉ, Đại Kim Cang Quyền, Đạt Ma Kiếm Pháp, Kim Cương Chỉ, Ma Kha Chỉ, Nhân Đà La Trảo, Nhất Chỉ Thiền, Nhất Vĩ Độ Giang, Nhiên Mộc Đao Pháp, Như Ảnh Tùy Hình Thoái, Niêm Hoa Chỉ, Sư Tử Hống, Thiên Thủ Như Lai Chưởng, Thiết Đầu Công, Vô Tướng Kiếp Chỉ...

Lần này Vô Cực Tử phải hao tốn hơn nửa năm ở trong Tàng Kinh Các thì mới có thể tu luyện Thập Bát Đồng Nhân Trận, Dịch Cân Kinh và Kim Cương Bất Hoại Thể Thần Công đến Đại Thành, còn Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Huyền Công thì chỉ mới miễn miễn cưỡng cưỡng tu luyện đến Trung Thành. Không hiểu sao Vô Cực Tử lại cảm giác dường như đẳng cấp của Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Huyền Công đã mơ mơ hồ hồ vượt qua cấp bậc Tiên Thiên Hoàn Mỹ, thế nhưng bởi vì thế giới này thiên địa linh khí thưa thớt, không thể chứa chấp được võ công có đẳng cấp cao hơn Tiên Thiên Hoàn Mỹ hay võ giả có tu vi cao hơn Tiên Thiên Viên Mãn nên mới xảy ra tình cảnh như vậy.

Trong thời gian này, cảm ngộ võ học của Vô Cực Tử đã tăng lên đáng kể, tu vi cũng đã bắt đầu có dấu hiệu sắp sửa đột phá. Sau khi chuẩn bị xong xuôi hết thảy, Vô Cực Tử đi đến cáo biệt lão tăng quét dọn Tàng Kinh Các cùng với chư vị cao tăng của Thiếu Lâm Tự, thời gian qua bọn họ đã chiếu cố hắn rất nhiều.

Vô Cực Tử cung kính cúi người khom lưng, chân thành nói:

- Lần này vãn bối đã thu hoạch rất nhiều, cảm kích không sao tả xiết, xin đa tạ chư vị cao tăng!

Lão tăng khẽ mỉm cười, ung dung nói:

- A Di Đà Phật! Vô Cực thí chủ thiên tư trác tuyệt, tuổi trẻ tài cao, lão nạp tự thẹn không bằng. Lão nạp kính chúc thí chủ thượng lộ bình an.

Nhìn theo bóng lưng Vô Cực Tử dần biến mất, Huyền Tịch Đại Sư chậm rãi đi đến bên cạnh lão tăng, không nhịn được mà hỏi:

- Chúng ta làm vậy, thực sự đáng giá sao?

Lão tăng khẽ thở dài một hơi, nhàn nhạt nói:

- Thiện tai, thiện tai! Thiếu niên này thật không đơn giản, lão nạp không thể nắm bắt được gì. Lần này cứ xem như chúng ta vì Thiếu Lâm Tự kết mối thiện duyên vậy.

Huyền Tịch Đại Sư tựa hồ hiểu ra gì đó, khẽ gật đầu, chầm chậm nói:

- A Di Đà Phật! Thiện tai, thiện tai!

Rời khỏi Thiếu Lâm Tự, Vô Cực Tử nhanh chóng tìm kiếm một nơi yên tĩnh bí mật rồi lập tức tiến vào Vô Cực Châu bắt đầu tu luyện, chỉ thấy hắn lúc này đang chuyên tâm lĩnh ngộ Tẩy Tủy Kinh đã học được từ lão tăng cùng với Tham Hợp Chỉ đã học được từ Mộ Dung Bác. Bởi vì ở trong Tàng Kinh Các lúc nào cũng bị giám sát nghiêm mật nên Vô Cực Tử không tiện bại lộ bí mật của mình, vậy nên cho đến tận bây giờ thì hắn mới có thể bắt đầu tu luyện hai môn tuyệt kỹ huyền diệu này.

Tham Hợp Chỉ là môn chỉ pháp gia truyền của Mộ Dung Gia, đạt đến cấp bậc Tiên Thiên Thượng Phẩm, mặc dù uy lực không được khoa trương như Mộ Dung Bác đã từng nói trước đó nhưng cũng thuộc hàng võ công thượng thừa trong võ lâm, không thể khinh thường. Lần này Vô Cực Tử phải hao tốn thời gian gần nửa năm tu hành trong Vô Cực Châu, cũng chính là khoảng ba tháng ở thế giới bên ngoài thì mới có thể tu luyện Tẩy Tủy Kinh đến Đại Thành và Tham Hợp Chỉ đến Đỉnh Phong. Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Huyền Công lúc này cũng đã tu luyện đến Đại Thành, nhờ đó giúp cho Vô Cực Tử thành công đả thông Dương Duy Mạch, tu vi nhất cử đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên Viên Mãn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương