Lão tăng xách theo hai cỗ thi thể chạy quanh qua quẹo lại trong khu rừng, đến một khoảng đất bằng phẳng rộng rãi thì đặt hai cỗ thi thể xuống ngồi xếp bằng dưới gốc cây, sau đó đưa hai tay ra đỡ lấy lưng hai cỗ thi thể. Lão tăng vừa mới ngồi được một lúc thì mọi người cũng đuổi đến nơi, Tiêu Phong và Mộ Dung Phục nhìn thấy đối phương có hành động kỳ lạ thì cũng không lập tức động thủ, cứ cẩn trọng nhìn chằm chằm vào lão tăng không rời mắt.

Lão tăng cười khẽ một tiếng, cất giọng nói:

- Lão nạp xách theo bọn họ chạy một lúc để cho mạch máu lưu thông mà thôi.

Tiêu Phong không tin vào tai mình nữa, buột miệng hỏi:

- Người đã chết mà mạch máu còn lưu thông được ư?

Lão tăng khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói:

- Bọn họ bị nội thương quá nặng, phải chết một lúc thì mới cứu được.

Mọi người vô cùng ngạc nhiên, trong thiên hạ sao lại có chuyện đánh chết người trước rồi mới chữa thương. Chỉ thấy trên đầu hai cỗ thi thể vọt ra một tia bạch khí, lão tăng lại xoay hai cỗ thi thể quay mặt vào nhau rồi đặt bốn bàn tay nắm lấy nhau. Lão tăng vung tay không ngớt, lúc thì đè vào huyệt Đại Chuy của Tiêu Viễn Sơn, lúc lại nắm vào huyệt Ngọc Chẩm của Mộ Dung Bác, sau thời gian uống cạn chén trà thì thân thể của Tiêu Viễn Sơn và Mộ Dung Bác đồng thời nhúc nhích, mí mắt chậm rãi mở ra, cả hai nhìn nhau mà cười, tựa hồ không còn oán hận gì nữa.

Tiêu Phong và Mộ Dung Phục vừa sợ vừa mừng, đồng thanh hỏi:

- Phụ thân, người không sao chứ?

Lão tăng chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Viễn Sơn và Mộ Dung Bác, ung dung hỏi:

- Hai vị sống rồi lại chết, chết rồi lại sống, chuyển quanh một vòng, trong lòng còn có điều gì ân hận nữa không? Còn muốn báo thù rửa hận, khôi phục Yên quốc nữa không?

Tiêu Viễn Sơn khẽ lắc đầu, chân thành nói:

- Đệ tử đã ở Thiếu Lâm Tự ba mươi năm nhưng trong tâm chưa có chút nào giác ngộ, hôm nay đệ tử khẩn cầu sư phụ thu nhận!

Mộ Dung Bác khẽ thở dài một hơi, thong thả nói:

- Thứ dân như cát bụi, đế vương cũng như cát bụi. Yên quốc khôi phục là không, chẳng khôi phục cũng là không. Đệ tử cũng thỉnh cầu sư phụ thu nhận, khai thông những điểm ngu muội.

Lão tăng khẽ gật đầu, tươi cười nói:

- Đại triệt đại ngộ! Thiện tai, thiện tai!

Lão tăng ngừng lại một chút rồi nhẹ giọng nói:

- Hai vị đã muốn xuất gia làm sư thì hãy khẩn cầu các vị đại sư trong Thiếu Lâm Tự xuống tóc cho, lão nạp có mấy câu kệ muốn đọc cho các vị nghe, tưởng cũng chẳng hại gì.

Lão tăng chậm rãi ngồi xuống thuyết pháp, Tiêu Phong và Mộ Dung Phục nhìn thấy phụ thân quỳ xuống thì cũng quỳ xuống lắng nghe. Đám người Huyền Sinh Đại Sư, Huyền Nạn Đại Sư, Thần Sơn Thượng Nhân, Triết La Tinh và Ba La Tinh nghe thuyết pháp đến chỗ tinh diệu thì cũng vô cùng vui mừng, sinh lòng ngưỡng mộ rồi tất cả đều quỳ xuống.

Đúng lúc này, Đoàn Dự đột nhiên từ xa đi đến, y bất ngờ nghe thấy tiếng tụng kinh niệm phật của lão tăng nên mới hiếu kỳ đến xem. Cưu Ma Trí nhìn thấy Đoàn Dự thì vô cùng kinh ngạc, xuất kỳ bất ý đánh ra Hỏa Diễm Đao uy lực cường đại khiến cho Đoàn Dự trở tay không kịp. Nhận thấy tình hình không ổn, Vô Cực Tử đang định xuất thủ tương trợ thì lão tăng đã phất tay áo hất văng Cưu Ma Trí ra xa mấy trượng, Cưu Ma Trí cũng không dám chần chừ, lập tức xoay người đào tẩu.

Vô Cực Tử nhanh chóng phi thân đuổi theo, Cưu Ma Trí đã học được Tiểu Vô Tướng Công, không thể để cho lão tùy ý rời đi như vậy. Thế nhưng Thiếu Lâm Tự điện đường vô số, đông một tòa, tây một tòa, Vô Cực Tử tìm kiếm một hồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Cưu Ma Trí đâu, cũng không biết lão đã trốn đi đâu mất rồi. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Vô Cực Tử đã quay lại sơn môn của Thiếu Lâm Tự lúc nào không hay.

Lúc này đám đệ tử của Cái Bang đều đã rời đi hết, chuyện Khang Mẫn câu dẫn Bạch Thế Kính và Toàn Quan Thanh để hãm hại Tiêu Phong lộ ra ánh sáng khiến cho toàn thể Cái Bang mất hết thể diện, nếu không gấp rút tìm cách xử lý thì thiên hạ đệ nhất bang khó lòng còn chỗ đứng trong võ lâm Trung Nguyên. Toàn Quan Thanh rất nhanh liền bị hai vị trưởng lão Tống Thanh Khê và Ngô Trường Phong hợp lực đánh chết, sau đó mọi người đều nhất trí cho rằng phải lập được một vị bang chủ tài đức vẹn toàn để lãnh đạo công cuộc phục hưng danh dự cho Cái Bang.

Về phía Thiếu Lâm Tự, sau khi quần hùng biết được Huyền Từ Phương Trượng đức cao vọng trọng lại có quan hệ bất chính với Diệp Nhị Nương thì vô cùng khinh bỉ, thanh danh của Thiếu Lâm Tự lập tức tụt dốc không phanh. Chúng tăng lúc này cũng chỉ có thể cúi gằm mặt xuống, ai cũng cảm thấy vô cùng thất vọng xen lẫn một chút nhục nhã.

Đúng lúc này, Huyền Từ Phương Trượng đột nhiên lớn giọng nói:

- Lão nạp phạm vào đại giới của Phật Môn, làm ô uế thanh danh của Thiếu Lâm Tự. Huyền Tịch sư đệ, theo giới luật bản tự thì phải trừng trị thế nào?

Huyền Tịch Đại Sư vô cùng bối rối, ngập ngừng nói:

- Chuyện này... Sư huynh...

Huyền Từ Phương Trượng khẽ lắc đầu, nghiêm mặt nói:

- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Bất luận là môn phái bang hội nào cũng khó tránh khỏi có những đệ tử bất kham, nếu muốn bảo toàn thanh danh thì nhất định phải trừng phạt thật nặng để vĩnh viễn không có người vi phạm.

Huyền Từ Phương Trượng ngừng lại một chút rồi dõng dạc nói:

- Huyền Từ phạm vào sắc giới, phương trượng mà phạm tội thì phải phạt nặng gấp đôi, chấp pháp tăng phải đánh hai trăm côn thật nặng. Thiếu Lâm Tự có được thanh danh là nhờ ở giới luật nghiêm minh, không được nương tay!

Huyền Tịch Đại Sư luống cuống tay chân, bối rối nói:

- Sư huynh, ngươi...

Huyền Từ Phương Trượng khẽ lắc đầu, quả quyết nói:

- Thanh danh ngàn năm của Thiếu Lâm Tự không thể bị hủy trong tay lão nạp!

Huyền Tịch Đại Sư nước mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói:

- Vâng! Chấp pháp tăng, dụng hình!

Hai tên chấp pháp tăng khẽ cúi người, chắp tay nói:

- Phương trượng, xin đắc tội!

Hai tên chấp pháp tăng lập tức đứng thẳng người lên rồi vung côn đập xuống, bọn họ biết rằng nếu như hạ thủ lưu tình, để cho người ngoài phát hiện rồi xuyên tạc thêm thì Huyền Từ Phương Trượng lần này thụ hình xem như vô ích, vậy nên mỗi côn đập xuống đều vang lên những tiếng rùng rợn, máu tươi ướt đẫm tăng bào. Chúng tăng nghe thấy hai tên chấp pháp tăng vừa đánh vừa đếm số côn thì ai cũng cúi đầu nhắm mắt, âm thầm tụng kinh niệm phật.

Đúng lúc này, trong đám đông đột nhiên có người cầu khẩn nói:

- Huyền Tịch Đại Sư, quý tự tôn trọng giới luật Phật Môn, tại hạ vô cùng khâm phục. Thế nhưng phương trượng đại sư tuổi tác đã cao, lại không vận nội lực chống đỡ thì làm sao có thể chịu nổi hai trăm côn? Tại hạ mạo muội có lời năn nỉ, hiện giờ phương trượng đại sư đã chịu tám mươi côn rồi, số còn lại xin hãy để sau tính tiếp.

Quần hùng cũng lập tức nhao nhao cả lên:

- Đúng vậy, đúng vậy! Bọn tại hạ cũng xin cầu tình cho phương trượng đại sư!

Huyền Tịch Đại Sư còn chưa kịp nói gì thì Huyền Từ đã nghiêm giọng nói:

- Đa tạ hảo ý của chư vị, thế nhưng giới luật nghiêm minh, không thể khoan dung được. Chấp pháp tăng, tiếp tục dụng hình!

Hai tên chấp pháp tiếp tục đánh xuống, thêm bốn mươi côn nữa thì Huyền Từ Phương Trượng không duy trì được nữa, hai tay bỗng nhiên nhũn ra, mặt gục xuống đất dính đầy cát bụi, Diệp Nhị Nương thấy vậy thì nức nở nói:

- Việc này không thể trách hắn, cũng là do ta không tốt... là do ta câu dẫn hắn, số côn còn lại hãy để cho ta nhận lấy!

Huyền Từ Phương Trượng đưa ngón trỏ điểm trúng huyệt đạo của Diệp Nhị Nương rồi mỉm cười nói:

- Ngươi không phải là nữ ni trong Phật Môn, không phạm vào giới luật thì làm gì có tội?

Diệp Nhị Nương ngẩn ngơ tại chỗ, không thể nhúc nhích được, nước mắt tuôn ra ròng ròng. Chấp pháp tăng tiếp tục đánh cho đủ hai trăm côn, Huyền Từ Phương Trượng máu me đầy đất, phải cố gắng đề khí hộ tâm để khỏi ngất đi.

Một lúc sau, hai tên chấp pháp tăng dựng thẳng côn lên, cung kính nói:

- Thưa thủ tòa, đã dụng hình xong.

Huyền Tịch Đại Sư cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu một cái, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Huyền Từ Phương Trượng cố gắng ngồi dậy rồi đưa tay giải huyệt cho Diệp Nhị Nương, sau đó vẫy vẫy tay gọi Diệp Nhị Nương và Hư Trúc lại gần.

Huyền Từ Phương Trượng tay phải nắm lấy tay Diệp Nhị Nương, tay trái nắm lấy tay Hư Trúc, ôn nhu nói:

- Hai mươi mấy năm nay, lúc nào ta cũng nhớ đến hai người. Ta biết mình phạm vào đại giới, nhưng lại không dám sám hối trước chúng tăng. Hôm nay có thể giải thoát, không còn lo lắng gì nữa, trong lòng mới được thanh thản... Nhân sinh vu thế, hữu dục hữu ái, phiền não đa khổ, giải thoát vi nhạc!

Huyền Từ Phương Trượng từ từ nhắm mắt lại, nụ cười trên môi đầy vẻ bình yên, Diệp Nhị Nương giật mình đưa tay ra sờ mũi thì thấy không còn thở nữa rồi, đau đớn hét lên:

- Ngươi... ngươi... bỏ ta mà đi ư?

Quần hùng biết được Huyền Từ Phương Trượng không giữ thanh quy giới luật thì vô cùng khinh bỉ, đến khi ông thản nhiên thụ hình để duy trì thanh danh của Thiếu Lâm Tự thì quả là quang minh lỗi lạc. Mọi người ai cũng tưởng rằng Huyền Từ Phương Trượng chịu cực hình là đền xong tội, không ngờ sau đó ông lại tự đoạn kinh mạch mà chết để chuộc tội. Nếu như Huyền Từ Phương Trượng tự vẫn sớm hơn thì khỏi phải chịu hai trăm côn vừa đau vừa nhục, thế nhưng ông lại chịu đòn rồi mới chết thì thật đáng mặt anh hùng hảo hán, khiến cho mọi người đem lòng kính phục.

Diệp Nhị Nương lập tức lấy ra một thanh chủy thủ đâm thẳng vào tim, Hư Trúc thấy vậy thì sợ hãi hét toáng lên:

- Mẫu thân, không nên...

Thế nhưng chỉ nghe véo một tiếng, thanh chủy thủ trên tay Diệp Nhị Nương lập tức bị Nhất Dương Chỉ cương mãnh của Vô Cực Tử đánh văng ra xa, kịp thời cứu mụ một mạng. Hư Trúc cả kinh vội vàng ôm chặt lấy Diệp Nhị Nương mà khóc rống lên, suốt hai mươi bốn năm trời y chưa từng biết thế nào là phụ mẫu bồng bế nâng niu, hôm nay gia đình vừa mới đoàn tụ thì phụ thân đã chết thảm, nếu như mẫu thân cũng mất mạng thì y làm sao có thể chịu nổi.

Diệp Nhị Nương bật khóc nức nở, thảm thiết gào lên:

- Mau tránh ra... Ta muốn đi cùng với hắn...

Hư Trúc gắng gượng giữ chặt lấy Diệp Nhị Nương, sụt sùi nói:

- Phụ thân đã ra đi rồi! Nếu như người cũng đi theo... con biết phải làm sao đây...

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

- Cứu người như cứu hỏa, hai người có thể yên lặng một chút được không?

Chỉ thấy Vô Cực Tử lấy ra một bộ kim châm rồi nhanh chóng đâm vào người Huyền Từ Phương Trượng, lần lượt từ huyệt Bách Hội đến huyệt Thần Đình, huyệt Thái Dương, huyệt Phong Phủ... tất cả đều là tử huyệt trên cơ thể. Vô Cực Tử nhanh chóng đặt tay lên huyệt Linh Đài ở sau lưng Huyền Từ Phương Trượng để truyền nội lực, sau hơn nửa ngày thì kim châm trên người bất ngờ bắn ra tứ phía, đến sáng hôm sau thì ông mới phun ra một ngụm máu bầm, tim cũng đập trở lại, khí huyết bắt đầu lưu thông. Sau gần hai ngày hai đêm liên tục trị liệu thì Huyền Từ Phương Trượng mới chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt cũng bắt đầu hồng hào trở lại.

Huyền Từ Phương Trượng khẽ thở dài một hơi, yếu ớt nói:

- A Di Đà Phật! Đa tạ thí chủ!

Diệp Nhị Nương và Hư Trúc nhìn thấy Huyền Từ Phương Trượng cải tử hoàn sinh thì vô cùng kích động, vội vàng quỳ xuống trước mặt Vô Cực Tử, cảm kích nói:

- Đại ân không sao kể xiết, xin nhận của chúng tôi một lạy!

Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:

- Một cái nhấc tay mà thôi, mọi người không cần khách khí.

Quần hùng cũng chỉ có lác đác vài vị rời đi, còn lại đa số đều ở lại quan sát tình hình, đến khi Huyền Từ Phương Trượng tỉnh lại thì vô cùng kinh hãi. Phải biết rằng bọn họ đã chính mắt nhìn thấy Huyền Từ Phương Trượng tự đoạn kinh mạch mà chết, không thể nào giả được, không ngờ rằng Vô Cực Tử lại có thể diệu thủ hồi xuân, cải tử hoàn sinh, trên thế gian lại có chuyện thần kỳ như vậy, khiến cho mọi người ai cũng bàng hoàng, không rét mà run.

Tiết Mộ Hoa khẽ thở dài một hơi, cảm khái nói:

- Tiểu sư thúc tổ y thuật vô song, chấn cổ thước kim, vãn bối bái phục!

A Tử cũng dẫn đầu đám người Ô lão đại hò hét trợ uy cho Vô Cực Tử, phấn khích nói:

- Tỷ phu uy vũ, cử thế vô song! Đại nhân uy vũ, cử thế vô song!

A Châu và A Bích đưa mắt trìu mến ngắm nhìn nam nhân của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng hãnh diện. Vương Ngữ Yên cũng liếc mắt nhìn bóng lưng cao lớn của Vô Cực Tử, bất giác lại so sánh với ý trung nhân của mình, trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng.

Thoát khỏi đám đông ồn ào náo nhiệt, Vô Cực Tử nhanh chóng dẫn theo đám người A Châu, A Bích, A Tử và Vương Ngữ Yên đi xuống chân núi rồi dừng chân nghỉ ngơi tại một khu nhà cũ kỹ. Vừa vào đến nơi thì Vô Cực Tử lập tức phun ra một ngụm tiên huyết, bởi vì hắn đã hao tổn quá nhiều nội lực nên cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian thì mới có thể khôi phục hoàn toàn được.

Vô Cực Tử hôn mê không biết bao lâu, đến khi tỉnh lại thì thấy mấy người A Châu, A Bích, A Tử và Vương Ngữ Yên đang quan tâm nhìn mình, trên khóe mắt vẫn còn lưu lại một vài giọt lệ long lanh. Cải tử hoàn sinh nói thì dễ hơn làm, lần này Vô Cực Tử có thể nói là dốc hết toàn lực liều mạng, nếu như chậm trễ một chút thì e rằng hắn cũng lực bất tòng tâm.

A Tử nước mắt rưng rưng, ngữ khí có chút không vui nói:

- Tại sao tỷ phu lại liều mạng như vậy? Bọn họ cũng có quen biết gì với ngươi đâu?

Vô Cực Tử cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài một hơi, chậm rãi lắc đầu không đáp, có lẽ bởi vì khâm phục bản sắc anh hùng của Huyền Từ Phương Trượng, có lẽ bởi vì tấm lòng son sắt của Diệp Nhị Nương, nhưng trên hết là bởi vì hắn đồng cảm với Hư Trúc, cảm giác không có phụ mẫu ở bên cạnh đau khổ đến dường nào, một cô nhi như hắn là người rõ ràng nhất. Mặc dù cải tử hoàn sinh nhưng nội lực của Huyền Từ Phương Trượng đã tiêu tán hết, sau này ông cũng chỉ có thể ở lại Thiếu Lâm Tự cùng với Hư Trúc làm một hòa thượng bình thường, còn Diệp Nhị Nương thì cũng quy y cửa phật, xuất gia làm ni cô để chuộc lại lỗi lầm của mình, một nhà ba người cũng có thể thường xuyên gặp nhau, có thể an nhiên tự tại sống hết một đời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương