Những lời Tiêu Phong vừa nói đều xuất phát từ tận đáy lòng, dù cho chiến tranh thắng bại như thế nào, chịu khổ đều là lê dân bách tính. Ngày trước Tiêu Phong ở bên ngoài Nhạn Môn Quan đã tận mắt nhìn thấy quan binh Đại Tống đi bắt người Đại Liêu, sau này lại nhìn thấy quan binh Đại Liêu đi bắt người Đại Tống, những người bị bắt đều thê thảm khốn khổ chẳng khác gì nhau, ngươi chửi ta là Liêu cẩu, ta mắng ngươi là Tống trư, tại sao đều là người mà lại phải phân chia ra Đại Liêu, Đại Tống...

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên có thanh âm già nua truyền đến:

- Thiện tai, thiện tai! Tiêu cư sĩ trạch tâm nhân hậu, thương xót lê dân bách tính, quả nhiên chính là lòng dạ Bồ Tát.

Chỉ thấy trên hành lang ngoài cửa sổ có một lão tăng áo xám tay cầm chổi đang khom lưng quét tước, người này cử động rất chậm chạp, tựa như không có khí lực gì. Mọi người đều giật mình kinh hãi, bọn họ ai cũng là cao thủ tuyệt đỉnh mà lại chẳng biết có người đứng ngoài cửa sổ nghe lén, Vô Cực Tử cũng không phát giác ra điều gì bất thường, xem ra đối phương đã tu luyện đến trình độ siêu phàm nhập thánh, phản phác quy chân.

Tiêu Viễn Sơn nhìn chằm chằm vào lão tăng, gằn giọng hỏi:

- Ngươi lén lút ở đây đã bao lâu rồi?

Lão tăng đưa bàn tay ra tính toán hồi lâu rồi khẽ lắc đầu, ảm đạm nói:

- Đã ở đây bao lâu, lão nạp cũng không nhớ rõ. Lão nạp chỉ nhớ, đêm đầu tiên Tiêu lão cư sĩ đến đây đã xem cuốn Vô Tướng Kiếp Chỉ, lần thứ hai cư sĩ xem cuốn Ban Nhược Chưởng, lão nạp chỉ biết chán nản thở dài, hiểu rằng cư sĩ đã vào ma đạo rồi. Lão nạp bèn đem cuốn "Pháp Hoa Kinh" đặt vào chỗ mà cư sĩ vẫn lấy sách, chỉ mong cư sĩ nghiên cứu mà tỉnh ngộ, không ngờ rằng cư sĩ chỉ ham muốn võ công, còn chính tông phật pháp thì lại chẳng thèm ngó ngàng, thật là đáng tiếc!

Tiêu Viễn Sơn nghe thấy đối phương thuật lại những hành vi lén lút của mình chẳng sai chút nào thì sau lưng bất giác toát mồ hôi lạnh, chỉ thấy lão tăng từ từ quay đầu lại nhìn Mộ Dung Bác, thở dài nói:

- Mộ Dung lão cư sĩ vốn là người Tiên Ti, dòng dõi đế vương nước Yên thời Ngũ Hồ Thập Lục Quốc, nhưng đã định cư ở Giang Nam đã mấy đời, lão nạp cứ tưởng cư sĩ đã hấp thụ được văn hóa Nam triều, ngờ đâu cư sĩ lẻn vào Tàng Kinh Các xem chính tông phật pháp như đồ bỏ đi, tìm được cuốn Niêm Hoa Chỉ mà lại như lấy được chí bảo. Hai vị cư sĩ đều là cao nhân đương thời mà lại có hành động ngu muội... thật là hại người hại mình!

Mộ Dung Bác không khỏi một phen kinh hãi, rõ ràng những lời lão tăng vừa nói chẳng sai chút nào, chỉ thấy lão tăng chầm chậm nói:

- Mộ Dung lão cư sĩ so với Tiêu lão cư sĩ thì lòng tham lại có phần hơn. Tiêu lão cư sĩ chỉ nghiên cứu cách khắc chế võ công của Thiếu Lâm Tự, còn Mộ Dung lão cư sĩ thì lại sao chép toàn bộ Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Huyền Công đem đi, sau ba năm mới trở lại Tàng Kinh Các, chắc hẳn đều đã truyền thụ cho lệnh lang rồi.

Lão tăng chợt quay sang nhìn Mộ Dung Phục, nhưng vừa nhìn một cái đã lắc đầu, sau đó tiếp tục nhìn sang Cưu Ma Trí, gật đầu nói:

- Phải rồi! Lệnh lang vẫn còn nhỏ tuổi, chưa thể nghiên cứu Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Huyền Công, thì ra cư sĩ đem truyền cho vị cao tăng nước Thổ Phồn là Đại Luân Minh Vương. Minh Vương đã mắc phải sai lầm rất lớn, thứ tự đảo điên, đại nạn trong sớm tối.

Cưu Ma Trí cũng không e sợ lão tăng già nua cho lắm, hững hờ nói:

- Cái gì mà thứ tự đảo điên, đại nạn trong sớm tối? Đại sư không phải hăm dọa tiểu tăng!

Lão tăng khẽ thở dài một hơi, trầm giọng nói:

- Võ công bản tự là do Đạt Ma Tổ Sư truyền lại, đệ tử Phật Môn học võ là cường thân kiện thể, hàng ma phục quỷ. Bất luận là tu tập môn võ công nào, trong lòng đều phải có ý niệm từ bi nhân hậu, nếu không thì lúc luyện võ nhất định tự hại đến mình...

Lão tăng còn chưa dứt lời, bỗng nhiên lại nghe dưới bên ngoài có tiếng người huyên náo, thoáng qua đã thấy mấy vị tăng nhân rảo bước đi đến, dẫn đầu là mấy vị cao tăng hàng chữ "Huyền" trong Thiếu Lâm Tự như Huyền Sinh Đại Sư, Huyền Nạn Đại Sư, kế đến Thần Sơn Thượng Nhân, sau nữa là Triết La Tinh và Ba La Tinh đến từ Thiên Trúc. Mọi người nhìn thấy phụ tử Tiêu Viễn Sơn, phụ tử Mộ Dung Bác và Cưu Ma Trí đang lắng nghe một lão tăng lạ mặt thuyết pháp thì rất lấy làm kỳ, cũng không tiến vào quấy nhiễu mà chỉ đứng một bên nghe xem lão tăng nói gì.

Lão tăng nhìn thấy mấy vị đại sư đi đến mà cũng không để ý lắm, chẳng hỏi han gì, vẫn tiếp tục nói:

- Minh Vương nguyên là đệ tử Phật Môn, phật pháp cũng vào hạng thế gian hiếm có, nhưng nếu như không chịu giác ngộ, không đem lòng từ bi phổ độ chúng sinh, thì dù tinh thông kinh điển đến đâu cũng vô ích thôi.

Chúng tăng vừa nghe mấy câu đã biết người này là bậc cao tăng đắc đạo, bất giác sinh lòng kính cẩn, chắp tay nói:

- A Di Đà Phật! Thiện tai, thiện tai!

Cưu Ma Trí càng nghe càng không phục, bèn giấu hai tay vào trong áo rồi ngấm ngầm phóng ra Vô Tướng Kiếp Chỉ, không ngờ rằng chỉ lực còn cách lão tăng ba thước thì đã gặp phải một bức màn vô hình ngăn trở, lập tức tiêu tan trong không trung, khiến cho Cưu Ma Trí kinh hãi thầm nghĩ: "Lão tăng này có bản lĩnh thực sự, không phải nói khoác dọa người."

Lão tăng khẽ thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- Tiểu Vô Tướng Công của Tiêu Dao Phái vừa rộng lớn vừa tinh vi, ai đã có căn cơ về môn này đều có thể thi triển được Thiếu Lâm Thất Thập Nhị Huyền Công của bản tự, nhìn bề ngoài thì rất đúng nhưng thật ra không phải, không biết lão nạp nói có đúng không?

Mọi người nhìn theo mục quang của lão tăng thì thấy Vô Cực Tử đang ẩn nấp trên xà nhà, ai nấy vô cùng ngạc nhiên bởi vì từ nãy đến giờ lại không hề phát giác ra điều gì bất thường, chỉ thấy Vô Cực Tử nhanh chóng phi thân xuống bên dưới, hòa nhã nói:

- Đại sư tuệ nhãn như thần, vãn bối bái phục!

Lão tăng khẽ lắc đầu, mỉm cười nói:

- Thí chủ tuổi trẻ tài cao, thiên tư trác tuyệt, có thể hoàn mỹ dung hợp Phật Đạo hai đường, thật là hậu sinh khả úy!

Lão tăng ngừng lại một chút rồi vân đạm phong khinh nói:

- Tiêu Dao Tử lão cư sĩ có thể vượt qua phi thăng chi kiếp, vũ hóa thành tiên, thật là đáng mừng!

Vô Cực Tử lạnh toát sống lưng, không ngờ rằng ngay cả chuyện này mà lão tăng cũng có thể biết được, không biết đối phương là thần thánh phương nào. Mọi người xung quanh nghe không hiểu Vô Cực Tử và lão tăng đang nói gì, nhưng bỗng nhiên lại nhìn thấy Vô Cực Tử như lâm đại địch thì vô cùng kinh ngạc.

Lão tăng cũng không để ý đến Vô Cực Tử nữa mà quay sang nhìn Tiêu Viễn Sơn, quan tâm hỏi:

- Tiêu lão cư sĩ, gần đây cư sĩ có thấy ba huyệt Lương Môn, Thái Ất và Quan Nguyên ngấm ngầm đau đớn không?

Tiêu Viễn Sơn vô cùng ngạc nhiên, giật mình đáp:

- Thần tăng sáng suốt, không sai chút nào!

Lão tăng lại quay sang nhìn Mộ Dung Bác, nhẹ giọng hỏi:

- Mộ Dung lão thí chủ thấy chết không sờn, thế nhưng nếu lão nạp có thể chỉ cách để cư sĩ giải trừ nội thương ba chỗ yếu huyệt Dương Bạch, Liêm Tuyền và Phong Phủ thì cư sĩ nghĩ sao?

Mộ Dung Bác sắc mặt đại biến, ba chỗ huyệt đạo nói trên của lão quả nhiên mỗi ngày ba lần sáng sớm, giữa trưa và giữa đêm đều bị đau như muôn ngàn mũi kim đâm vào, không sao chịu nổi. Mộ Dung Bác đã uống không biết bao nhiêu linh đơn diệu dược nhưng cuối cùng vẫn vô dụng, mỗi lần vận nội lực là đau tận xương tủy, vậy nên lão mới chịu chết để đổi lấy lời hứa của Tiêu Phong.

Tiêu Phong vội vàng quỳ xuống trước mặt lão tăng, thành khẩn nói:

- Thần tăng đã biết bệnh trạng của gia phụ, xin hãy mở lòng từ bi mà cứu giúp!

Lão tăng nhanh chóng chắp tay thi lễ, tươi cười nói:

- Thí chủ trạch tâm nhân hậu, không vì thù riêng mà đẩy quân dân hai nước Tống, Liêu vào cảnh lầm than. Thí chủ đại nhân đại nghĩa như vậy, bất luận có gì sai bảo, lão nạp cũng nhất nhất tuân theo, hà tất phải đa lễ như vậy?

Lão tăng lại quay sang nhìn Tiêu Viễn Sơn, nhàn nhạt nói:

- Muốn hóa giải nội thương cho Tiêu lão cư sĩ thì phải tìm đường trong phật pháp, phật vốn tại tâm, phật là giác ngộ, người ngoài chỉ có thể chỉ điểm chứ không thể làm thay được. Lão nạp hỏi cư sĩ một câu, nếu có thể thì cư sĩ có chịu chữa trị cho Mộ Dung lão cư sĩ không?

Tiêu Viễn Sơn khẽ hừ một tiếng, nghiến răng nói:

- Mộ Dung lão tặc giết ái thê của ta, hủy cả đời ta. Ta chỉ hận bản thân chưa băm vằm hắn ra được. Muốn ta trị thương cho hắn? Đừng hòng!

Lão tăng khẽ thở dài một hơi, nghiêm giọng hỏi:

- Tiêu lão cư sĩ chưa nhìn thấy Mộ Dung lão cư sĩ chết bất đắc kỳ tử thì chưa tiêu tan được mối hận trong lòng ư?

Tiêu Viễn Sơn khẽ gật đầu, hùng hổ nói:

- Đúng vậy! Lão phu ẩn nấp trong Thiếu Lâm Tự ba mươi năm chính là để báo mối đại thù này!

Lão tăng khẽ gật đầu, thản nhiên nói:

- Chuyện đó cũng dễ thôi.

Lời nói vừa dứt, lão tăng lập tức vung chưởng đánh vào đỉnh đầu Mộ Dung Bác. Mộ Dung Bác cả kinh vội vàng vung tay lên rồi nhảy lùi lại, thủ thế cực kỳ nghiêm mật, thế nhưng chưởng lực nhẹ nhàng của lão tăng vẫn nhẹ nhàng như không, xuất quỷ nhập thần đập trúng vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Mộ Dung Bác. Mộ Dung Bác chỉ kịp run lên một cái rồi lập tức tắt thở ngay, thân hình trực tiếp ngã ngửa ra sau.

Mộ Dung Phục cả kinh vội vàng đỡ lấy Mộ Dung Bác, cuống quýt nói:

- Phụ thân! Phụ thân!

Thế nhưng Mộ Dung Bác lúc này đã nhắm nghiền mắt lại, mũi không còn thở nữa, tim cũng ngừng đập rồi. Mộ Dung Phục vừa đau thương vừa phẫn nộ, không ngờ rằng lão tăng miệng nói phật pháp từ bi mà lại bất ngờ hạ thủ giết người, nhưng y cũng biết võ công của đối phương cao gấp trăm lần mình, dù có tức điên liều mạng thì cũng chẳng làm được gì.

Lão tăng quay lại nhìn Tiêu Viễn Sơn, nghiêm mặt hỏi:

- Bây giờ Mộ Dung lão cư sĩ đã chết rồi, Tiêu lão cư sĩ đã nguôi giận chưa?

Tiêu Viễn Sơn nhìn thấy kẻ thù chết trước mặt mình, lẽ ra phải sung sướng lắm, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy tịch mịch thê lương, tựa như trên đời chẳng còn việc gì để làm, người đã chết rồi thì bao nhiêu nợ nần thù oán đều phủi sạch, trong lòng chợt nghĩ: "Bây giờ ta biết đi đâu về đâu?"

Lão tăng nhìn chằm chằm vào Tiêu Viễn Sơn, lạnh lùng hỏi:

- Mộ Dung lão cư sĩ đã bị ta đánh chết, phải chăng Tiêu lão cư sĩ tiếc nuối không được tự tay hạ sát kẻ thù?

Tiêu Viễn Sơn khẽ lắc đầu, ảo não nói:

- Không phải như vậy! Dù cho thần tăng không đánh chết hắn thì lão phu cũng chẳng muốn giết hắn nữa.

Lão tăng khẽ gật đầu, lớn giọng hỏi:

- Thế nhưng Mộ Dung thí chủ muốn báo thù cho phụ thân thì biết làm thế nào?

Tiêu Viễn Sơn khẽ thở dài một hơi, chán nản nói:

- Thần tăng bởi vì lão phu nên mới ra tay, nếu hắn muốn báo thù rửa hận thì cứ lại đây mà giết lão phu là xong.

Lão tăng khẽ thở dài một hơi, dõng dạc nói:

- Nếu Mộ Dung thí chủ hạ sát Tiêu lão cư sĩ thì Tiêu thí chủ lại giết Mộ Dung thí chủ để báo thù cho phụ thân. Oan Oan tương báo, bao giờ mới hết? Chi bằng cứ để lão nạp nhận hết tội nghiệt trong thiên hạ cho xong!

Lão tăng lập tức tiến lên một bước rồi đánh vào đỉnh đầu Tiêu Viễn Sơn, Tiêu Phong thấy vậy thì vô cùng kinh hãi, vội vàng hét toáng lên:

- Dừng tay! Không được tổn thương phụ thân!

Tiêu Phong lập tức đánh ra Hàng Long Thập Bát Chưởng uy lực cường đại về phía lão tăng, chỉ thấy đối phương khẽ đưa tả chưởng đẩy lùi Tiêu Phong ra xa, hữu chưởng lại tiếp tục vỗ xuống đỉnh đầu Tiêu Viễn Sơn, thế nhưng Tiêu Viễn Sơn lại không mảy may kháng cự. Trong thời khắc nguy cấp, Vô Cực Tử vội vàng thi triển Lăng Ba Vi Bộ xuất quỷ nhập thần tiến lại gần rồi đánh ra Hàng Long Thập Bát Chưởng, lão tăng lập tức đưa hữu chưởng ra để chống đỡ.

Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:

- Đại sư, đắc tội rồi!

Vô Cực Tử nhận thấy thực lực của lão tăng vượt xa bản thân, suy đi tính lại thì cũng chỉ còn cách làm suy yếu nội lực của đối phương. Nếu thi triển Bắc Minh Thần Công để hấp thu nội lực của người có tu vi cao hơn mình thì hậu quả vô cùng khó lường, nhẹ thì nội lực hỗn loạn, tổn thương kinh mạch, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, bạo thể mà chết, vậy nên Vô Cực Tử cũng chỉ có thể thi triển Hóa Công Đại Pháp để tiêu trừ nội lực. Chỉ thấy lão tăng chắp hai tay phát ra một luồng kình lực khủng bố, tựa như một bức tường vô hình vừa mềm nhũn vừa dẻo dai, tuy độc công của Vô Cực Tử đã bắt đầu ăn mòn kình lực bên ngoài nhưng vẫn chưa tổn thương đến căn cơ nội lực của đối phương.

Vô Cực Tử vô cùng sửng sốt, buột miệng nói:

- Vô thủy chung khí, tứ đại giả hợp, phàm thánh đồng quy, vật ngã nhất trí... Đây chính là Tẩy Tủy Kinh!

Tẩy Tủy Kinh chính là công pháp trấn phái của Thiếu Lâm Tự, đạt đến cấp bậc Tiên Thiên Hoàn Mỹ, được Đạt Ma Tổ Sư sáng tạo ra vào lúc tuổi già, chuyên tâm rèn luyện tinh thần niệm lực, có thể ảnh hưởng đến chiến ý của đối thủ, nhờ vậy mà có thể giải trừ sát ý, thanh lọc tâm hồn, dẫn dắt ý niệm. Người tu luyện đến một mức độ nào đó có thể kết hợp niệm lực với nội lực trong cơ thể, từ đó tạo ra một bức tường chân khí xung quanh thân thể. Thế nhưng Tẩy Tủy Kinh sớm đã thất truyền trong chiến loạn, từ đó đến nay không rõ tung tích, không ngờ rằng lão tăng lại có thể học được môn công pháp truyền kỳ này.

Vô Cực Tử ngây người ngẩn ra một lúc, lão tăng cũng chớp lấy thời cơ vỗ vào đỉnh đầu Tiêu Viễn Sơn bốp một tiếng. Tiêu Phong cả kinh vội vàng chạy lại nâng phụ thân dậy thì thấy tim đã ngừng đập, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm gì.

Biến cố đột ngột phát sinh, Vô Cực Tử nhất thời cũng không biết nên làm gì mới tốt, đề cao cảnh giác nhìn chằm chằm vào lão tăng thần bí trước mặt, chợt nghe lão tăng cất giọng nói:

- Đã đến lúc rồi!

Lời nói vừa dứt, lão tăng đưa hai tay ra, tay phải nắm cổ áo Tiêu Viễn Sơn, tay trái nắm cổ áo Mộ Dung Bác rồi vọt đi rất nhanh, trong nháy mắt đã rời khỏi Tàng Kinh Các. Tiêu Phong và Mộ Dung Phục cả kinh vội vàng vọt qua cửa sổ đuổi theo lão tăng, Vô Cực Tử và Cưu Ma Trí cũng nhanh chóng phi thân theo sát bọn họ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương