Vô Cực Huyền Thoại
-
Chương 35
Thành công đột phá cảnh giới, Vô Cực Tử cũng không tiếp tục bế quan nữa, nhanh chóng lên đường quay về Linh Thứu Cung, thời gian lâu như vậy, cũng không biết mọi người bây giờ ra sao. Trước đó Vô Cực Tử cũng đã phân phó cho đám đệ tử của Linh Thứu Cung tìm kiếm tung tích của mấy người Mộc Uyển Thanh và Chung Linh, cũng không biết tình hình như thế nào rồi.
Sau khi đi đến cương thổ của Tây Hạ, trên đường càng lúc càng thấy lui tới nhiều nhân sĩ võ lâm. Hỏi ra mới biết, đương kim hoàng đế của Tây Hạ là Lý Càn Thuận muốn kén phò mã cho Ngân Xuyên Công Chúa, đối tượng phải là thanh niên chưa thành gia thất, khôi ngô tuấn tú, văn võ song toàn, đến tiết Trung Thu ngày rằm tháng tám sẽ mở cuộc tuyển chọn. Bất luận nhân sĩ nước nào, không cần gia thế, chỉ cần nhân phẩm và bản lĩnh đều có thể đến ứng tuyển, người nào không được làm phò mã thì cũng sẽ căn cứ vào tài đức mà sắc phong quan tước, vậy nên suốt dọc đường đi Vô Cực Tử đã gặp được không biết bao nhiêu thiếu niên anh kiệt, ai cũng quần áo chỉnh tề, binh khí sáng loáng, giống như chuẩn bị đi thi võ trạng nguyên vậy.
Một ngày này, Vô Cực Tử đi đến một đoạn đường núi gập ghềnh dốc đứng thì nhìn thấy một đám nhân sĩ võ lâm đang tụ tập ở đây. Cách đó không xa là hai tên đại hán cao lớn dị thường đứng sóng vai nhau mà chắn giữa đường, nét mặt hầm hầm nhìn vào đám nhân sĩ võ lâm trước mặt.
Đại hán tay cầm đồng chùy lớn giọng nói:
- Tôn Tán Vương Tử nước Thổ Phồn có lệnh, cửa ải này sẽ đóng lại mười ngày, qua khỏi tiết Trung Thu mới mở trở lại.
Đại hán tay cầm gậy sắt hùng hổ nói:
- Trước tiết Trung Thu thì nữ nhân được qua, nam nhân không được qua, tăng nhân được qua, tục nhân không được qua, người già được qua, người trẻ không được qua, người chết được qua, người sống không được qua!
Đúng lúc này, trong đám đông đột nhiên có người gằn giọng quát:
- Chó ngoan không cản đường, tránh ra!
Chỉ thấy hào quang lấp loáng, một người bất ngờ vung kiếm xông tới. Đại hán tay cầm đồng chùy tuy mang vũ khí nặng nề nhưng thân thủ lại nhanh nhẹn vô cùng, gã không thèm nhìn đến đường kiếm biến hóa ra sao, cứ vung cặp chùy lên đập vào giữa làn bạch quang. Mỗi quả chùy nặng tới bốn mươi cân, chỉ đập mạnh một cái là thanh kiếm gãy làm hai đoạn, mũi kiếm gãy đâm vào ngực đối phương, máu chảy đầm đìa rồi ngã lăn xuống chân núi, những người khác nhìn thấy thảm trạng như vậy thì cũng không dám tiến lên nữa.
Đúng lúc này, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng vó câu lộp cộp. Chỉ thấy một người chậm rãi cưỡi lừa đi đến, đó là một thiếu niên thư sinh tầm mười tám, mười chín tuổi, mặc áo bào rộng thùng thình, tướng mạo anh tuấn phi thường.
Khi chàng thư sinh cưỡi lừa chạy qua thì Vô Cực Tử bất ngờ ngửi thấy mùi hương quen thuộc, hắn không còn nghi ngờ gì nữa, vội vàng chạy đến ôm chầm lấy đối phương, bá đạo đặt lên đôi môi một nụ hôn nồng cháy. Đám đông nhìn thấy hai tên thiếu niên tuấn tú ôm hôn nhau giữa đường thì không khỏi cảm thấy vô cùng chấn kinh, có người không nhịn được lập tức nôn ọe vì quá kinh tởm.
Hai tên đại hán đứng chắn giữ đường cũng nổi da gà toàn thân, nhăn mặt nói:
- Khiếp quá! Long Dương chi hảo, đồng tính luyến ái cũng được cho qua, mau mau biến đi cho ta!
Vô Cực Tử cũng không thèm để ý đến đám người xung quanh, dịu dàng nói:
- Uyển Thanh, từ đó đến nay nàng đã đi đâu? Ta không có phút giây nào là không nhớ đến nàng, nàng... nàng trông gầy đi nhiều rồi...
Thì ra người kia chính là Mộc Uyển Thanh nữ cải nam trang, trên người nàng có một mùi hương khác lạ, vừa đi qua thì Vô Cực Tử đã nhận ra ngay. Mộc Uyển Thanh tính tình vừa cao ngạo vừa hung hãn, hở một tí là động thủ giết người, thế nhưng chỉ nghe một câu nói dịu dàng của Vô Cực Tử thì đã cảm thấy chua xót trong lòng, gần hai năm nay nàng phiêu bạt giang hồ, dạn dày mưa gió, bao nhiêu uất ức trong lòng cũng hiện ra trong nháy mắt.
Mộc Uyển Thanh cuối cùng cũng không nhịn được mà khóc nấc lên, vừa khóc vừa vung tay đấm liên tục vào ngực Vô Cực Tử, nức nở nói:
- Chàng là tên đàn ông trăng hoa phụ bạc, tên bại hoại vô lương tâm. Chàng chẳng khác gì phụ thân cả, thiếp hận chàng chết đi được...
Vô Cực Tử cũng chỉ im lặng không nói gì, cứ như vậy để cho Mộc Uyển Thanh phát tiết uất ức trong lòng. Đám đông xung quanh nghe thấy thanh âm trong trẻo của Mộc Uyển Thanh thì cũng biết rằng đối phương là một thiếu nữ, hóa ra chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Đại hán tay cầm đồng chùy bật cười ha hả, thong thả nói:
- Hóa ra là một bé con. Nữ nhân thì chúng ta cho qua, còn nam nhân thì không được đâu.
Đại hán tay cầm gậy sắt chỉ thẳng vào mặt Vô Cực Tử, hung hăng nói:
- Tên tiểu bạch kiểm kia mau cút đi, lão tử vừa nhìn thấy ngươi là đã ghét cay ghét đắng rồi. Ngươi mà dám tiến thêm một bước, coi chừng lão tử đánh thành thịt vụn đấy!
Vô Cực Tử và Mộc Uyển Thanh đã lâu mới được gặp lại nhau nên cũng không để ý đến hoàn cảnh xung quanh, hai tên đại hán thấy vậy thì vô cùng tức giận, lập tức vung mạnh đồng chùy và gậy sắt trong tay về phía hai người. Thế nhưng khi còn cách người Vô Cực Tử ba thước thì hai người bọn họ giống như gặp phải một bức tường vô hình, tuy mềm nhũn nhưng lại rất dẻo dai, đáng ngạc nhiên là cả hai lại không hề bật ngược trở lại như gặp vật cản mà lại bất ngờ cảm thấy cánh tay vô lực, vũ khí trong tay cũng nặng nề rơi xuống đất.
Vô Cực Tử cũng không nhiều lời, trực tiếp đánh ra Hàng Long Thập Bát Chưởng cương mãnh vô song, hai tên đại hán nhanh chóng bị đánh bay ra xa, sau đó cũng vì chấn động dữ dội mà hôn mê bất tỉnh. Đám đông nhìn thấy hai tên đại hán lực lưỡng lại bị nhẹ nhõm trấn áp thì vô cùng kinh hãi, cả đám lập tức như ong vỡ tổ.
Mộc Uyển Thanh khẽ đưa tay lau nước mắt, kiên quyết nói:
- Giữa thiếp và con hồ ly tinh kia, chàng chọn ai?
Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:
- Cả hai đều là thê tử của ta, không phải là đồ vật gì mà phải chọn hay không chọn.
Vô Cực Tử cũng nhanh chóng kể cho Mộc Uyển Thanh nghe về chuyện của hắn và A Châu, rồi lại kể đến chuyện A Bích hy sinh vì hắn trong lúc luyện hóa Thiên Niên Băng Tằm, Mộc Uyển Thanh nghe xong thì vô cùng tức giận, hậm hực nói:
- Ta làm gì có phúc khí lớn như thế?
Mộc Uyển Thanh vươn tay hất Vô Cực Tử ra rồi mặt cứ hầm hầm đi về phía trước, Vô Cực Tử vẫn mặt dày bám theo, quan tâm nói:
- Mặc dù có gầy đi đôi chút nhưng Uyển Thanh của ta càng ngày càng xinh hơn, đúng là đẹp hết phần thiên hạ.
Mộc Uyển Thanh khẽ hừ một tiếng, hằn học nói:
- Chỉ được cái dẻo miệng!
Nói thì nói vậy nhưng Mộc Uyển Thanh trên khóe miệng đã lộ nét cười, làm gì có nữ nhân nào không thích được khen xinh đẹp cơ chứ? Thực ra trong lòng Mộc Uyển Thanh cũng có một chút mâu thuẫn, tuy nàng không nguyện ý chia sẻ tình lang với người khác, nhưng nếu như Vô Cực Tử thực sự vì nàng mà từ bỏ nữ nhân khác thì sau này cũng có thể vì nữ nhân khác mà từ bỏ nàng, hiện tại lại thấy hắn trân trọng nữ nhân của mình như vậy, trong lòng nàng không khỏi có chút vui mừng.
Đúng lúc này, từ xa đột nhiên có giọng nói lảnh lót truyền đến:
- Uyển Thanh tỷ tỷ, chờ muội một chút!
Người này không phải ai khác mà chính là Chung Linh. Khi hành tẩu giang hồ thì nữ cải nam trang có thể tránh được không ít phiền phức, thế nhưng khuôn mặt Chung Linh vừa bầu bĩnh đáng yêu vừa má lúm đồng tiền, chẳng giống nam nhân chút nào, lại không có khả năng dịch dung xuất quỷ nhập thần như A Châu nên cũng chỉ có thể cải trang cho khuôn mặt lấm lem một chút thôi.
Chung Linh nhìn thấy Vô Cực Tử thì hai mắt lập tức sáng lên, vui vẻ nói:
- Vô Cực ca ca, huynh cũng ở đây ư? Muội nhớ huynh nhiều lắm, chỉ tại Uyển Thanh tỷ tỷ không cho...
Mộc Uyển Thanh khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:
- Đừng có hồ nháo!
Vô Cực Tử khẽ xoa đầu Chung Linh, ôn nhu nói:
- Huynh cũng rất nhớ muội. Dạo này có còn thích cắn hạt dưa nữa không?
Mục quang của hai người vừa chạm nhau, khuôn mặt Chung Linh bỗng nhiên ửng hồng lên, nhẹ giọng nói:
- Mấy bữa nay người ta cứ phải đi theo hầu hạ Uyển Thanh tỷ tỷ, tâm trí đâu mà cắn hạt dưa nữa?
Vô Cực Tử nhìn thấy Mộc Uyển Thanh mặt cứ hầm hầm thì tươi cười hỏi:
- Nàng cải trang thành nam nhân đến Tây Hạ thi tuyển phò mã ư?
Mộc Uyển Thanh khẽ hừ một tiếng, bĩu môi nói:
- Thiếp chỉ muốn xem công chúa của Tây Hạ đẹp đến cỡ nào mà làm náo loạn cả thiên hạ thôi.
Chung Linh khẽ lắc đầu, mỉm cười nói:
- Không phải đâu, lần này Đoàn Dự đại ca đến Tây Hạ cầu thân, mẫu thân nói rằng Vô Cực ca ca có lẽ cũng sẽ đến tham gia, Uyển Thanh tỷ tỷ liền cấp tốc lên đường, không ngờ rằng lại gặp huynh ở đây thật...
Vô Cực Tử trìu mến nhìn Mộc Uyển Thanh rồi ung dung nói:
- Ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi, công chúa của Tây Hạ có đẹp đến đâu thì cũng không bằng Uyển Thanh của ta được.
Mộc Uyển Thanh mặt đỏ bừng lên, ngại ngùng nói:
- Miệng lưỡi trơn tru!
Vô Cực Tử chợt nhớ ra gì đó, thắc mắc hỏi:
- Hai vị bá mẫu không đi cùng mọi người sao?
Chung Linh khẽ thở dài một hơi, lắc đầu nói:
- Mẫu thân đang ở chỗ Đoàn vương gia. Muội nghe lén bọn họ nói chuyện, không ngờ rằng... muội cũng là nữ nhi của ông ấy...
Mộc Uyển Thanh khẽ hừ một tiếng, bất mãn nói:
- Sau lưng thì mẫu thân cứ trách móc phụ thân đủ điều, đến khi gặp mặt là lại tha thứ hết. Thế nhưng các cô nương trẻ tuổi bây giờ thì không được rộng lượng như vậy đâu!
Ba người tiếp tục tiến lên phía trước, vào lúc xế chiều thì cũng đến được Linh Châu, kinh đô của Tây Hạ. Tây Hạ hiện đang chiếm trọn vùng đất phía nam của Hoàng Hà, có lợi thế ở nguồn nước nên lương thực vô cùng dồi dào, có thể phát triển binh cường mã tráng, có hơn năm mươi vạn giáp binh, quân sĩ vừa kiêu dũng vừa thiện chiến. Thế nhưng quốc gia này chinh chiến khắp bốn phương, biên giới thay đổi liên tục, kinh đô cũng tùy lúc mà dời đi, vậy nên Linh Châu so với các thành thị lớn ở Trung Nguyên thì vẫn còn kém xa lắm.
Vô Cực Tử rất nhanh liền gặp lại Đoàn Dự cùng với bốn người Chử Cổ Phó Chu và Hàm Cốc Bát Hữu ở trong khách điếm. Đại Lý vốn ở phía nam hẻo lánh, nước nhỏ binh yếu, khó chống ngoại xâm, nếu có thể cùng với Tây Hạ kết duyên Tấn Tần thì chính là thượng sách để giữ nước yên dân, vậy nên Đoàn Chính Thuần đã toàn lực đốc thúc Đoàn Dự đến cầu thân với Ngân Xuyên Công Chúa của Tây Hạ.
Bốn người Chử Cổ Phó Chu vội vàng quỳ xuống trước mặt Vô Cực Tử, cung kính nói:
- Phò mã gia, chuyện lần này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với Đại Lý, thế nhưng công tử lại nhất quyết không chịu. Mong rằng người hãy vì dân chúng Đại Lý mà thuyết phục công tử tham gia tuyển phò mã.
Vô Cực Tử quay sang nhìn Đoàn Dự, dở khóc dở cười hỏi:
- Nghe nói Ngân Xuyên Công Chúa quốc sắc thiên hương, dung nhan diễm lệ, ngươi mà cưới được người ta thì đúng là phúc duyên thâm hậu, sao phải trốn trốn tránh tránh làm gì?
Đoàn Dự khẽ thở dài một hơi, ảo não nói:
- Một lời khó nói hết...
Vô Cực Tử tựa hồ hiểu ra gì đó, nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi có ý trung nhân rồi hả? Là ai thế?
Đoàn Dự lập tức đỏ bừng mặt, quả nhiên tên này đã bị con gái người ta cướp mất hồn phách. Lúc trước Lý Thu Thủy đã giới thiệu cho Đoàn Dự một vị mỹ nhân tài sắc vẹn toàn, hai người vừa gặp đã nhất kiến chung tình, vậy nên y chẳng có tâm trạng đâu mà đi làm phò mã của Tây Hạ.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng ồm ồm vang lên:
- Các ngươi là cái thá gì mà dám đến dòm ngó công chúa Tây Hạ? Phò mã Tây Hạ dĩ nhiên là tiểu vương tử của chúng ta rồi, ta khuyên các ngươi nên cụp đuôi chạy trốn đi thôi.
Mấy tên đại hán cao lớn dị thường bất ngờ đứng bên ngoài khách điếm la ó om sòm, dường như bọn họ chính là thuộc hạ của Tôn Tán Vương Tử. Bốn người Chử Cổ Phó Chu đang định ra ngoài đuổi mấy tên này đi thì đã nhìn thấy bốn người từ đâu xông đến, mấy tên võ sĩ Thổ Phồn chỉ trong nháy mắt đã bị đánh cho tơi tả, nằm lăn lộn trên mặt đất kêu la oai oái, bọn họ không phải ai khác mà chính là bốn người Đặng Bách Xuyên, Công Dã Càn, Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác.
Bao Bất Đồng nhìn thấy bốn người Chử Cổ Phó Chu ở đây thì vô cùng kinh ngạc, chắp tay hỏi:
- Không biết chư vị đến Tây Hạ để xem náo nhiệt hay còn có mưu đồ gì khác?
Chu Đan Thần khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Chư vị đến đây với mục đích gì, bọn tại hạ cũng đến với mục đích ấy.
Bao Bất Đồng mặt bỗng biến sắc, ngạc nhiên hỏi:
- Đoàn công tử cũng đến đây cầu thân hay sao?
Chu Đan Thần khẽ gật đầu, âm dương quái khí nói:
- Công tử của bọn tại hạ là thế tử của Trấn Nam Vương nước Đại Lý, ngày sau ắt sẽ lên ngôi cửu ngũ chí tôn, thật là môn đăng hộ đối với công chúa Tây Hạ. Còn Mộ Dung công tử tuy không biết nhân phẩm thế nào, nhưng chỉ là một gã dân đen thì xứng đôi thế nào được?
Bao Bất Đồng khẽ hừ một tiếng, nghiêm mặt nói:
- Sai bét, sai bét! Ngươi chỉ biết có một mà không biết hai. Công tử của ta chính là nhân trung long phượng, dòng dõi đế vương, hoàn toàn xứng đôi với công chúa Tây Hạ.
Đặng Bách Xuyên khẽ hừ một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Tam đệ, tranh hơi với hắn làm gì cho mệt, hôm sau vào Kim Loan Điện thi triển bản lĩnh thì sẽ biết ngay.
Bốn người Đặng Bách Xuyên, Công Dã Càn, Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác nhanh chóng xoay người rời đi, Đoàn Dự nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì cũng chỉ có thể bất mãn hừ lạnh một tiếng, tức giận nói:
- Mộ Dung Phục cũng đến Tây Hạ cầu thân, biết thế lần này ta cũng dẫn Ngữ Yên đi cùng, để cho muội ấy không còn tơ tưởng gì đến hắn nữa.
Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:
- Thực ra hắn có đến cầu thân hay không cũng không quan trọng, chỉ cần hắn vẫn yêu thương bảo vệ Ngữ Yên là đủ rồi. Chỉ là người này không đáng tin cậy, Ngữ Yên đi theo hắn sẽ rất nguy hiểm.
Mộc Uyển Thanh véo mạnh vào eo Vô Cực Tử, ngữ khí có chút khó chịu nói:
- Chàng đừng có mà bao biện cho bản thân, trăng hoa chính là trăng hoa!
Vô Cực Tử kêu la oai oái, đau đớn nói:
- Nữ hiệp, xin hãy hạ thủ lưu tình...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook