Vô Cực Huyền Thoại
-
Chương 2
Thiên Sơn trải dài ngàn dặm từ đông sang tây, có nhiều ngọn núi cao đến mức vươn ngập trong mây, không thể nhìn thấy đỉnh núi, và Phiêu Diểu Phong là một trong số đó. Ngọn núi này quanh năm bao phủ tuyết trắng, từ xa nhìn lại như có như không, như mộng như huyễn, vậy nên mới gọi là Phiêu Diểu Phong. Ngoài ra, Phiêu Diểu Phong còn là nơi tọa lạc của Linh Thứu Cung uy chấn giang hồ, nếu nói kiến tạo Vạn Lý Trường Thành là thiên cổ kỳ tích thì xây dựng một tòa cung điện nguy nga tráng lệ ngay trên núi cao vạn trượng lại càng khó có thể tưởng tượng được.
Linh Thứu Cung là môn phái chỉ thu nhận nữ đệ tử, toàn bộ đệ tử trong cung đều được Vu Hành Vân ra tay cứu vớt từ những hoàn cảnh hết sức éo le, vậy nên bọn họ ai cũng một lòng một dạ trung thành với bà. Linh Thứu Cung chia ra làm chín bộ, được đặt tên theo Cửu Trùng Thiên nên gọi là Cửu Thiên Cửu Bộ, lần lượt là Hạo Thiên Bộ trấn thủ phía đông, Dương Thiên Bộ trấn thủ phía đông nam, Xích Thiên Bộ trấn thủ phía nam, Chu Thiên Bộ trấn thủ phía tây nam, Thành Thiên Bộ trấn thủ phía tây, U Thiên Bộ trấn thủ phía tây bắc, Huyền Thiên Bộ trấn thủ phía bắc, Biến Thiên Bộ trấn thủ phía đông bắc và Quân Thiên Bộ trấn thủ trung ương.
Lần này Vô Cực Tử đến Linh Thứu Cung từ hướng bắc, vừa lúc gặp được Huyền Thiên Bộ đang canh gác ở đây. Đại đa số thành viên của Huyền Thiên Bộ đều là những thiếu nữ tuổi mười tám đôi mươi, ai nấy đều khoác áo choàng màu xanh biếc, bên trên có thêu một con chim thứu màu đen thần thái uy mãnh. Thủ lĩnh của Huyền Thiên Bộ là một cô gái chừng hai mươi tuổi, tên là Phù Mẫn Nghi, tu vi đạt đến cảnh giới Hậu Thiên Viên Mãn, ở trong giang hồ cũng coi như thuộc hàng nhất lưu cao thủ.
Phù Mẫn Nghi dẫn theo đông đảo đệ tử của Huyền Thiên Bộ đi đến trước mặt Vô Cực Tử, ngữ khí có chút cuồng ngạo nói:
- Nơi này là cấm địa của Linh Thứu Cung, người ngoài không được tự tiện tiến vào, nếu còn không mau chóng rời đi thì đừng trách bọn ta không khách khí!
Vô Cực Tử chắp tay hướng về phía Phù Mẫn Nghi, bình tĩnh nói:
- Tại hạ có chút chuyện muốn bái kiến Đồng Mỗ, làm phiền cô nương thông báo một tiếng, nói là tiểu sư đệ Vô Cực Tử đến đây bái phỏng.
Phù Mẫn Nghi khẽ nhíu mày, tức giận nói:
- Ăn nói bậy bạ! Tôn chủ năm nay đã ngoài chín mươi tuổi, sư đệ của người làm sao có khả năng còn trẻ như vậy?
Vô Cực Tử còn chưa kịp nói gì thì Phù Mẫn Nghi đã lớn giọng quát:
- Ngươi dám khẩu xuất cuồng ngôn, nói lời bất kính với tôn chủ, thực sự là tội đáng muôn chết!
Phù Mẫn Nghi không cho Vô Cực Tử cơ hội giải thích, lập tức rút thanh bội kiếm trong tay ra, không chút lưu tình đâm thẳng về phía yết hầu của hắn. Chiêu thức của Phù Mẫn Nghi vừa mau lẹ vừa tàn độc, kiếm quang sáng chói như thiểm điện, khí thế cực kỳ mạnh mẽ.
Đối mặt với thế công như vũ bão của Phù Mẫn Nghi, Vô Cực Tử lại không hề có ý định né tránh mà lựa chọn trực tiếp ngạnh kháng, hắn nhanh chóng thi triển Thiên Sơn Chiết Mai Thủ hóa giải đòn tấn công ở phía đối diện, động tác vừa nhẹ nhàng phiêu dật, vừa linh động thanh thoát, một chiêu xuất ra ẩn chứa thiên biến vạn hóa. Thiên Sơn Chiết Mai Thủ là môn võ công cận chiến cực kỳ lợi hại, tuy chỉ có ba lộ chưởng pháp và ba lộ cầm nã pháp nhưng lại bao hàm tinh nghĩa của Tiêu Dao Phái, bên trong ẩn chứa kiếm pháp, đao pháp, tiên pháp, thương pháp, trảo pháp, phủ pháp... các tuyệt chiêu của mọi loại binh khí. Môn võ công này biến hóa phức tạp, bất luận là chiêu thức võ công nào trong thiên hạ cũng đều có thể dung hợp vào bên trong, người dùng có tu vi càng cao, kiến thức càng rộng thì uy lực của chiêu thức càng lớn.
Phù Mẫn Nghi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã cảm thấy cổ tay của mình như bị lồng vào chiếc đai sắt, không còn cách nào cựa quậy cho thoát ra được. Nhìn thấy thủ lĩnh của mình bị rơi vào thế hạ phong, các đệ tử của Huyền Thiên Bộ cũng vội vàng chạy đến bao vây lấy Vô Cực Tử, mặt mũi ai cũng đằng đằng sát khí.
Vô Cực Tử cũng không muốn dây dưa với bọn họ quá lâu, trực tiếp thi triển Hàn Tụ Phất Huyệt điểm trúng huyệt đạo, khiến cho toàn bộ đệ tử của Huyền Thiên Bộ đông cứng tại chỗ, không thể nhúc nhích được chút nào. Phù Mẫn Nghi sắc mặt tái xanh, trong lòng thầm kêu hỏng bét, lần này thực sự là đá trúng thiết bản, không những tự đưa bản thân vào tình thế nguy hiểm, mà còn làm ảnh hưởng đến an nguy của các tỷ muội.
Đúng lúc này, sau lưng Vô Cực Tử đột nhiên có tiếng quát chói tai truyền đến:
- Tặc tử, mau dừng tay!
Vô Cực Tử quay đầu lại nhìn thì thấy có bốn thiếu nữ chừng mười tám, mười chín tuổi đang lao nhanh về phía hắn. Điều đáng kinh ngạc là cả vóc dáng lẫn tướng mạo của bốn người bọn họ đều giống y hệt nhau, cô nào cũng mặt trái xoan, mắt đen láy, dung nhan thanh tú, chỉ khác nhau màu áo đang mặc. Thiếu nữ áo hồng tên là Mai Kiếm, thiếu nữ áo trắng tên là Lan Kiếm, thiếu nữ áo vàng tên là Cúc Kiếm, thiếu nữ áo xanh tên là Trúc Kiếm, bốn người bọn họ là tỷ muội sinh tư, cả bốn đều là thiếp thân thị nữ của Vu Hành Vân, tu vi đều đã đạt đến cảnh giới Hậu Thiên Viên Mãn.
Vô Cực Tử đang định lên tiếng giải thích thì bốn người Mai Kiếm, Lan Kiếm, Cúc Kiếm và Trúc Kiếm đã đồng loạt xuất thủ, một luồng khí thế mạnh mẽ lập tức khóa chặt lấy hắn. Vô Cực Tử không dám khinh suất, vội vàng thôi động bảy thành công lực đánh ra Thiên Sơn Lục Dương Chưởng về phía bốn người Mai Lan Cúc Trúc, chưởng lực chí dương cương mãnh trực tiếp đem cả bốn đánh ngã xuống đất.
Đúng lúc này, từ đằng xa đột nhiên có giọng nói băng lãnh truyền đến:
- Ngươi là kẻ nào, tại sao lại biết được Thiên Sơn Lục Dương Chưởng?
Một bé gái chừng tám, chín tuổi, khóe mắt long lanh, má đỏ hây hây chậm rãi đi đến trước mặt Vô Cực Tử. Người này không phải ai khác mà chính là Vu Hành Vân, đại sư tỷ của Vô Cực Tử, có ngoại hiệu là Thiên Sơn Đồng Mỗ. Đừng nhìn vẻ ngoài chỉ là một bé gái dễ thương nhưng thực chất Vu Hành Vân đã ngoài chín mươi tuổi rồi, bởi vì tẩu hỏa nhập ma trong lúc tu luyện Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công nên thân thể của bà mới mãi nhỏ nhắn như vậy.
Bốn người Mai Lan Cúc Trúc vội vàng quỳ xuống trước mặt Vu Hành Vân, run run nói:
- Nô tỳ bất tài, xin chủ nhân trách phạt!
Vu Hành Vân không có tâm trạng để ý đến đám thuộc hạ, bà lúc này đang tập trung tinh thần khóa chặt lấy nhất cử nhất động của Vô Cực Tử. Phải biết rằng Thiên Sơn Lục Dương Chưởng chính là tuyệt kỹ độc môn của Tiêu Dao Phái, Tiêu Dao Tử cũng chỉ truyền lại cho một mình Vu Hành Vân, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một người thứ ba biết được, bà làm sao có thể giữ được bình tĩnh nữa, trong lúc vô tình liền bộc phát ra một cỗ khí thế cường hãn vô song.
Vô Cực Tử cảm nhận được khí tức khủng bố của cao thủ cảnh giới Tiên Thiên Viên Mãn, lập tức nhận ra thân phận của đối phương, khẽ cúi người hành lễ, cung kính nói:
- Tiểu đệ Vô Cực Tử, bái kiến đại sư tỷ!
Vu Hành Vân ánh mắt nghi hoặc nhìn Vô Cực Tử, thắc mắc hỏi:
- Ngươi... rốt cuộc là ai?
Vô Cực Tử từ trong tay áo lấy ra một phong thư bí mật, chậm rãi đưa đến trong tay Vu Hành Vân, thong thả nói:
- Đây chính là tín vật của sư phụ, đại sư tỷ xem xong thì ắt sẽ hiểu ra thôi.
Vu Hành Vân từ từ mở phong thư ra, lọt vào tầm mắt chính là bút tích quen thuộc của Tiêu Dao Tử, đôi tay cầm lấy phong thư cũng vô thức siết chặt lại. Nhìn từng dòng từng chữ trên bức thư, Vu Hành Vân không khỏi bồi hồi xúc động, khóe mắt long lanh lặng lẽ chảy xuống một giọt lệ nóng.
Vu Hành Vân cố gắng bình ổn lại tâm trạng, vỗ bôm bốp vào vai Vô Cực Tử, mỉm cười nói:
- Nếu lão đầu tử đã có lời nhờ vả thì mỗ mỗ cũng sẽ không chối từ. Tiểu sư đệ cứ yên tâm ở lại đây tu luyện một thời gian, mỗ mỗ nhất định sẽ đem sở học cả đời dốc túi truyền thụ cho ngươi.
Vu Hành Vân đảo mắt nhìn quanh một lượt, nghiêm giọng nói:
- Từ giờ trở đi, tiểu sư đệ chính là khách quý của Linh Thứu Cung, các ngươi nhất định phải hầu hạ hắn thật tốt, nghe rõ chưa?
Các đệ tử của Linh Thứu Cung lập tức quỳ một chân trên đất, đồng thanh nói:
- Tuân mệnh!!!
Bốn người Mai Lan Cúc Trúc vội vàng dẫn theo Phù Mẫn Nghi đến hành lễ với Vô Cực Tử, bối rối nói:
- Nô tỳ có mắt như mù đã mạo phạm đến đại nhân, xin đại nhân trách phạt!
Vô Cực Tử khẽ lắc đầu, khoát tay nói:
- Chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi, mọi người không cần phải khoa trương như vậy.
Bốn người Mai Lan Trúc Cúc cùng với Phù Mẫn Nghi không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh, lập tức quỳ xuống dập đầu lia lịa, cảm kích nói:
- Tạ ơn đại nhân khai ân! Tạ ơn đại nhân khai ân!
Vô Cực Tử vội vàng tiến lên đỡ lấy đám người bọn họ đứng dậy, bất đắc dĩ nói:
- Mọi người mau đứng lên đi, cứ tiếp tục như vậy thì ta sẽ tổn thọ mất.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Vô Cực Tử ở lại Linh Thứu Cung tu luyện đã được nửa năm. Trong thời gian này, Vu Hành Vân cũng đích thân truyền thụ cho Vô Cực Tử toàn bộ tinh hoa võ học của mình, có thể nói là vô cùng tận tâm, không hề lơ đễnh một chút nào, hiện tại hắn đã hoàn toàn đả thông Đốc Mạch, sắp sửa bước vào cảnh giới Tiên Thiên Trung Kỳ.
Nhờ có Vu Hành Vân chỉ điểm mà Vô Cực Tử cũng có thể trau dồi thêm kinh nghiệm về việc tu luyện Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công. Bản chất của môn công pháp này chính là phản lão hoàn đồng, làm cho cơ thể vĩnh viễn giữ được tuổi xuân. Người luyện Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công cứ mỗi ba mươi năm phải tiến hành cải lão một lần, mỗi lần lại mất thêm ba mươi ngày. Trong thời gian đó, cơ thể sẽ tạm thời mất hết võ công, mỗi ngày đều phải uống máu tươi để điều hòa kinh mạch, nếu không thì sẽ khó mà trấn áp được khí huyết bạo động trong cơ thể. Vu Hành Vân đã tu luyện Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công từ năm sáu tuổi, đến nay cũng đã gần chín mươi năm, tu vi của bà đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Viên Mãn, có thể nói là vô cùng cường đại, ít ai sánh bằng.
Bên cạnh những tiến bộ về mặt võ học, Vô Cực Tử cũng thành công lĩnh ngộ được môn thủ pháp ám khí vô cùng đặc dị do Vu Hành Vân sáng tạo ra dựa trên cơ sở của Thiên Sơn Lục Dương Chưởng, gọi là Sinh Tử Phù, đạt đến cấp bậc Tiên Thiên Thượng Phẩm. Sinh Tử Phù dùng nội lực hóa hơi nước thành hàn băng rồi phong ấn vào trong cơ thể địch nhân, người bị trúng chiêu sẽ cảm thấy ngứa ngáy toàn thân, nếu không dùng giải dược đặc chế thì sẽ vô cùng khó chịu, muốn sống không được, muốn chết không xong. Tuy nhiên, sử dụng thuốc giải cũng chỉ là biện pháp tạm thời, nếu muốn hoàn toàn hóa giải được Sinh Tử Phù thì nhất định phải dùng nội lực chí dương chí cương của Thiên Sơn Lục Dương Chưởng để hút nó ra ngoài. Chính nhờ vào môn ám khí này mà Vu Hành Vân có thể khống chế được đông đảo nhân sĩ võ lâm của ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo, vậy nên Linh Thứu Cung có thể nói là cao thủ như mây, vô cùng hùng mạnh.
Vô Cực Tử thiên tư thông tuệ, chỉ dùng thời gian một tháng liền có thể tu luyện Sinh Tử Phù đến Đại Thành, tiến bộ thần tốc như vậy quả thực là khiến cho Vu Hành Vân vô cùng chấn kinh. Vu Hành Vân thậm chí còn hy vọng Vô Cực Tử sẽ ở lại Linh Thứu Cung làm phó cung chủ cao cao tại thượng, dưới một người, trên vạn người, thế nhưng hắn từ trước đến nay vẫn luôn độc lai độc vãng nên chỉ có thể uyển chuyển cự tuyệt.
Trong khoảng nửa năm ở lại Linh Thứu Cung, Vô Cực Tử cũng biết được rằng mối quan hệ giữa Vu Hành Vân, Lý Thu Thủy và Vô Nhai Tử quả thực là có chút vi diệu. Vu Hành Vân và Lý Thu Thủy vốn là một đôi tỷ muội tốt, nhưng cả hai lại đồng thời ái mộ Vô Nhai Tử. Để tranh thủ tình cảm, Lý Thu Thủy đã nhân lúc Vu Hành Vân đang tu luyện Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công đến giai đoạn mấu chốt mà ra tay hãm hại, khiến cho bà tẩu hỏa nhập ma, từ đó phải giữ mãi hình dạng của một đứa trẻ, không thể lớn lên được nữa. Đến khi hai người Lý Thu Thủy và Vô Nhai Tử đã nên duyên vợ chồng thì Vu Hành Vân chán nản đi đến Thiên Sơn sáng lập ra Linh Thứu Cung. Sau này nghe tin Vô Nhai Tử và Lý Thu Thủy xảy ra xích mích, Lý Thu Thủy tức giận gả vào nước Tây Hạ làm thái phi, Vu Hành Vân đã chờ đợi đến đêm tân hôn mà ra tay rạch một đường lên mặt, phá hủy dung mạo của Lý Thu Thủy, khiến cho cả hai thù oán càng sâu. Sau khi Lý Thu Thủy bỏ sang Tây Hạ, Vô Nhai Tử cũng vì suy sụp tinh thần mà bị đệ tử của mình là Đinh Xuân Thu ra tay ám hại, từ đó đến nay vẫn không rõ tung tích, Vu Hành Vân đổ hết trách nhiệm lên người Lý Thu Thủy, mâu thuẫn giữa hai người bọn họ ngày càng gay gắt, khó có thể hóa giải trong một sớm một chiều.
Một ngày này, Vô Cực Tử đi đến cáo biệt Vu Hành Vân, trong thời gian qua bà đã quan tâm chiếu cố hắn rất tận tâm, tình cảm đồng môn vô cùng tốt đẹp. Mặc dù có chút không nỡ nhưng Vô Cực Tử vẫn còn có rất nhiều việc muốn làm, không thể cứ ở đây mãi được.
Vu Hành Vân ngẩng đầu nhìn trời, khẽ thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:
- Trời cao mặc sức chim bay, biển rộng tha hồ cá nhảy, cứ mãi ở lại nơi này thì sẽ chỉ lãng phí thiên phú của đệ.
Vu Hành Vân ngừng lại một chút rồi trầm giọng nói:
- Theo tin tức mới nhận được thì trên Vô Lượng Sơn ở Vân Nam xuất hiện một môn kiếm pháp vô cùng tinh diệu, khó có thể diễn tả bằng lời. Mỗ mỗ cảm thấy chuyện này rất có thể liên quan đến Vô Nhai Tử, vậy nên đã phái thuộc hạ thám thính tin tức, nếu đệ không có chuyện gì gấp thì hãy đến đó điều tra xem thực hư chuyện này là như thế nào.
Vô Cực Tử trầm ngâm một lúc, gật đầu nói:
- Được rồi, tiểu đệ sẽ đến đó một chuyến xem sao.
Vu Hành Vân lấy ra một tấm lệnh bài màu đỏ đưa cho Vô Cực Tử, cười khẽ nói:
- Đây chính là lệnh bài sứ giả của Linh Thứu Cung, nó sẽ có một chút tác dụng trong lúc hành tẩu giang hồ, mỗ mỗ chúc đệ thuận buồm xuôi gió.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook