Vô Cực Huyền Thoại
-
Chương 1
"Cùng đông lăng lăng sóc phong liệt,
Tuyết sắc bao sơn một sơn cốt.
Phong hình tích cổ thùy năng khuy,
Thượng hữu hồng mông vạn niên tuyết.
...
Kỳ chung tái ngoạn thiên hề thủ,
Phong lực suy nhân mãnh phi vũ.
Nhất phong khuyết xứ bổ nhất vân,
Nhân dục xuất sơn vân bất hứa."
Bức tranh Thiên Sơn vừa hùng vĩ tráng lệ, vừa thơ mộng trữ tình đã được khắc họa đậm nét qua bài thơ "Thiên Sơn Ca" của Hồng Lượng Cát. Những đỉnh núi cao chót vót quanh năm bao phủ tuyết trắng kết hợp hài hòa với thảm thực vật căng tràn nhựa sống cũng như cảnh vật sa mạc khô cằn chung quanh, từ đó tạo nên một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp, mê đắm lòng người.
Trên một đỉnh núi cao ở Thiên Sơn, một thiếu niên chừng mười tám tuổi đang khoanh chân ngồi xếp bằng trên mỏm đá, hai mắt nhắm nghiền như đã chìm vào giấc ngủ say. Người này tướng mạo xuất chúng, phiêu dật xuất trần, trên người có khoác đạo bào màu xám, mái tóc dài màu bạc phiêu lãng theo gió như mộng như ảo.
Vô Cực Tử là một cô nhi, từ nhỏ đã bái nhập môn hạ của Tiêu Dao Tử, một vị cao nhân ẩn thế, đồng thời cũng là tổ sư sáng lập ra Tiêu Dao Phái. Ngoại trừ Vô Cực Tử, Tiêu Dao Tử còn có ba người đệ tử nữa, chỉ là bọn họ ai cũng yêu thích cuộc sống tiêu dao tự tại, không bị ràng buộc, vậy nên Tiêu Dao Phái cũng không đặt trụ sở tại một vị trí cố định, mà lại phân tán khắp thiên hạ, cũng vì vậy mà Vô Cực Tử từ nhỏ đến lớn vẫn chưa từng được gặp mặt các vị sư huynh, sư tỷ đồng môn.
Thân thể của Vô Cực Tử lúc này giống như một khối nam châm tràn ngập lực hấp dẫn, đang điên cuồng hấp thu thiên địa linh khí từ bốn phía xung quanh, khí thế trên người lại bất ngờ tăng vọt, đan điền xoay tròn càng lúc càng nhanh, thiên địa linh khí không ngừng hội tụ về phía đan điền cuồn cuộn như nước lũ. Dưới sự tẩm bổ của thiên địa linh khí vô cùng vô tận, đan điền của Vô Cực Tử chẳng mấy chốc mà đã bành trướng đến cực hạn, sau đó lập tức vang lên một tiếng nổ trầm đục.
Đúng lúc này, đan điền của Vô Cực Tử đột nhiên chấn động dữ dội, một loại cảm giác sảng khoái không nói nên lời lập tức truyền khắp toàn thân. Vô Cực Tử có thể cảm nhận được Nhâm Mạch trong cơ thể đã được đả thông hoàn toàn, khí tức trên người cũng đang cấp tốc tăng lên, trong nháy mắt liền đột phá lá chắn vô hình của Hậu Thiên Cảnh, bước vào cảnh giới cao hơn.
Vô Cực Tử chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt lộ vẻ vui mừng, hưng phấn nói:
- Dùng thời gian gần nửa tháng, rốt cuộc cũng đột phá đến Tiên Thiên Cảnh!
Theo tuổi tác dần dần tăng lên, Vô Cực Tử cũng đã có một chút lý giải mơ hồ về thế giới mà hắn đang sống. Nơi này là một thế giới võ hiệp khoái ý ân cừu, tu sĩ ở đây có thể hấp thu linh khí trong thiên địa để cường thân kiện thể, tăng cường thọ nguyên, cảnh giới càng cao thì hiệu quả càng lớn.
Cảnh giới tu luyện được phân thành hai đại cảnh giới là Hậu Thiên Cảnh và Tiên Thiên Cảnh, mỗi đại cảnh giới lại chia ra bốn tiểu cảnh giới là Tiền Kỳ, Trung Kỳ, Hậu Kỳ và Viên Mãn. Tu sĩ đả thông từ một đến ba đường chính kinh thì tương đương với Hậu Thiên Tiền Kỳ, đả thông từ bốn đến sáu đường chính kinh thì tương đương với Hậu Thiên Trung Kỳ, đả thông từ bảy đến chín đường chính kinh thì tương đương với Hậu Thiên Hậu Kỳ, đả thông từ mười đến mười hai đường chính kinh thì tương đương với Hậu Thiên Viên Mãn, đến khi đả thông toàn bộ Thập Nhị Chính Kinh thì cũng tương đương với đỉnh phong của Hậu Thiên Cảnh. Tiếp đó, tu sĩ đả thông từ một đến hai đường kỳ mạch thì tương đương với Tiên Thiên Tiền Kỳ, đả thông từ ba đến bốn đường kỳ mạch thì tương đương với Tiên Thiên Trung Kỳ, đả thông từ năm đến sáu đường kỳ mạch thì tương đương với Tiên Thiên Hậu Kỳ, đả thông từ bảy đến tám đường kỳ mạch thì tương đương với Tiên Thiên Viên Mãn, đến khi đả thông toàn bộ Kỳ Kinh Bát Mạch thì cũng tương đương với đỉnh phong của Tiên Thiên Cảnh.
Nếu chỉ xét riêng về lực lượng thuần túy thì một tu sĩ thông thường sẽ mạnh gấp đôi người thấp hơn y một tiểu cảnh giới. Như vậy cũng có nghĩa là một tu sĩ có cảnh giới Tiên Thiên Viên Mãn sẽ mạnh tương đương với hơn một trăm hai mươi người có cảnh giới Hậu Thiên Tiền Kỳ, hoàn toàn có thể lấy một địch trăm, phi thường cường đại.
Thế nhưng đánh giá thực lực tổng thể của một tu sĩ không chỉ dựa vào cảnh giới tu luyện, mà còn phụ thuộc vào thủ đoạn chiến đấu. Tùy theo phương thức tu luyện khác nhau mà thủ đoạn chiến đấu sẽ vô cùng đa dạng, có thể kể đến như Võ Đạo chuyên môn nghiên cứu võ công, Đao Đạo chuyên môn nghiên cứu đao pháp, Thương Đạo chuyên môn nghiên cứu thương pháp, Kiếm Đạo chuyên môn nghiên cứu kiếm pháp, Kích Đạo chuyên môn nghiên cứu kích pháp, Binh Đạo chuyên môn nghiên cứu binh pháp, Trận Đạo chuyên môn nghiên cứu trận pháp, Y Đạo chuyên môn nghiên cứu y thuật, Độc Đạo chuyên môn nghiên cứu độc thuật, Tiễn Đạo chuyên môn nghiên cứu tiễn thuật, Nhẫn Đạo chuyên môn nghiên cứu nhẫn thuật, Khí Đạo chuyên môn nghiên cứu luyện khí, Họa Đạo chuyên môn nghiên cứu hội họa, Nhạc Đạo chuyên môn nghiên cứu âm nhạc, Thư Đạo chuyên môn nghiên cứu thi thư...
Công pháp tu luyện được phân thành hai cấp bậc là Hậu Thiên Cấp và Tiên Thiên Cấp, mỗi cấp bậc lại chia ra bốn phẩm chất là Hạ Phẩm, Trung Phẩm, Thượng Phẩm và Hoàn Mỹ. Độ thuần thục của công pháp cũng được chia thành bốn cấp độ từ thấp đến cao, bao gồm: Sơ Khuy Môn Kính (Tiểu Thành), Dung Hội Quán Thông (Trung Thành), Xuất Thần Nhập Hóa (Đại Thành) và Đăng Phong Tạo Cực (Đỉnh Phong). Nếu tu vi chênh lệch không quá nhiều thì tu sĩ lĩnh ngộ công pháp có cấp bậc và độ thuần thục càng cao trong lúc tỷ thí sẽ có ưu thế rất lớn.
Võ công của Tiêu Dao Phái thì môn nào môn nấy cũng bác đại tinh thâm, tuyệt học trấn phái là Bắc Minh Thần Công, Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công, Tiểu Vô Tướng Công và Lăng Ba Vi Bộ thì lại càng tinh diệu huyền ảo, đạt đến cấp bậc Tiên Thiên Hoàn Mỹ, có thể nói là chấn cổ thước kim, cực kỳ lợi hại. Những môn tuyệt kỹ khác như Thiên Sơn Lục Dương Chưởng, Thiên Sơn Chiết Mai Thủ và Bạch Hồng Chưởng thì cũng đạt đến cấp bậc Tiên Thiên Thượng Phẩm, còn Hàn Tụ Phất Huyệt và Truyền Âm Sưu Hồn Đại Pháp thì cũng đạt đến cấp bậc Tiên Thiên Trung Phẩm.
Trong những năm này, Vô Cực Tử đã lĩnh hội được toàn bộ tinh hoa võ học của Tiêu Dao Phái, những môn võ công huyền diệu thâm ảo như Bắc Minh Thần Công, Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công, Tiểu Vô Tướng Công, Lăng Ba Vi Bộ, Thiên Sơn Lục Dương Chưởng, Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, Bạch Hồng Chưởng, Hàn Tụ Phất Huyệt và Truyền Âm Sưu Hồn Đại Pháp đều đã tu luyện đến Đỉnh Phong. Hai môn y thuật thất truyền đạt đến cấp bậc Tiên Thiên Hoàn Mỹ là Hoàng Đế Nội Kinh và Thần Nông Bản Thảo Kinh thì cũng đã tu luyện đến Đại Thành, tuy chưa đến mức cải tử hoàn sinh nhưng cũng có thể diệu thủ hồi xuân, trị được bách bệnh. Bên cạnh đó, Vô Cực Tử cũng đã đả thông toàn bộ Thập Nhị Chính Kinh, lần lượt từ Thủ Thái Âm Phế Kinh đến Thủ Dương Minh Đại Tràng Kinh, Túc Dương Minh Vị Kinh, Túc Thái Âm Tỳ Kinh, Thủ Thiếu Âm Tâm Kinh, Thủ Thái Dương Tiểu Tràng Kinh, Túc Thái Dương Bàng Quang Kinh, Túc Thiếu Âm Thận Kinh, Thủ Quyết Âm Tâm Bào Kinh, Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu Kinh, Túc Thiếu Dương Đảm Kinh và Túc Quyết Âm Can Kinh, hiện tại lại tiếp tục đả thông thêm Nhâm Mạch, tu vi nhất cử đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên Tiền Kỳ, thiên phú dị bẩm như vậy có thể nói là nhân trung long phượng, thế gian hiếm thấy.
Đúng lúc này, bên tai Vô Cực Tử đột nhiên có giọng nói trầm ấm vang lên:
- Mười tám tuổi liền đột phá đến Tiên Thiên Cảnh, lại còn là Y Võ đồng tu, cũng không dễ dàng gì...
Một ông lão râu tóc bạc phơ, khí định thần nhàn, dáng vẻ tiên phong đạo cốt chậm rãi đi đến bên cạnh Vô Cực Tử. Người này không phải ai khác mà chính là Tiêu Dao Tử, tổ sư sáng lập ra Tiêu Dao Phái, đồng thời cũng là sư phụ của Vô Cực Tử.
Vô Cực Tử lập tức khom người hành lễ, cung kính nói:
- Đệ tử bái kiến sư phụ!
Tiêu Dao Tử khẽ gật đầu ra hiệu cho Vô Cực Tử không cần đa lễ, vân đạm phong khinh nói:
- Cứ mãi bế quan khổ tu thế này cũng không phải chuyện tốt, con cũng nên ra ngoài xông xáo giang hồ, lịch luyện một chút.
Vô Cực Tử khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
- Đệ tử cũng đang có ý này.
Tiêu Dao Tử lấy từ trong ngực ra một quyển trục bằng da thú đưa cho Vô Cực Tử, thong thả nói:
- Vi sư gần đây có một chút cảm ngộ, cần phải bế quan tĩnh tu một thời gian. Nếu như có thể thì con hãy thay vi sư đến thăm đám người Hành Vân, Vô Nhai và Thu Thủy, đã nhiều năm không gặp, cũng không biết ba người bọn hắn hiện nay như thế nào nữa.
Tiêu Dao Tử ngừng lại một chút rồi trầm giọng nói:
- Vô Cực, con hãy khắc ghi trong lòng ý nghĩa cái tên của mình, đại đạo chi hành, vĩnh vô chung cực, chỉ có kiên trì không từ bỏ thì mới có thể đạt đến đỉnh phong.
Vô Cực Tử khẽ gật đầu, chắp tay nói:
- Đệ tử thụ giáo!
Chuẩn bị xong xuôi hết thảy, Vô Cực Tử đi đến cáo biệt Tiêu Dao Tử, chính thức bắt đầu chuyến hành trình lịch lãm rèn luyện của mình. Rời khỏi nơi đã gắn bó với mình nhiều năm như vậy, Vô Cực Tử trong lòng không khỏi có chút nghẹn ngào xúc động.
Vô Cực Tử khẽ thở dài một hơi, tâm tình bỗng nhiên trở nên phức tạp, lẩm bẩm nói:
- Thời gian trôi qua thật nhanh...
Trong lòng Vô Cực Tử có một bí mật động trời mà chỉ có một mình hắn biết. Từ khi bắt đầu bước vào con đường tu luyện, trong đầu Vô Cực Tử không ngừng vang lên một thanh âm kỳ lạ, tựa như là đang truyền thụ cho hắn một đoạn kinh văn thần bí. Sau khi sắp xếp lại những ký ức hỗn loạn trong đầu, Vô Cực Tử nhanh chóng nhận ra rằng đây chính là một môn công pháp vô cùng nghịch thiên, tuy chưa thể xác định được cấp bậc rõ ràng nhưng so với những môn nội công tâm pháp thượng thừa của Tiêu Dao Phái như Bắc Minh Thần Công, Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công và Tiểu Vô Tướng Công thì cũng chẳng hề thua kém chút nào.
"Đại Đạo vô hình, sinh dục thiên địa
Đại Đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt
Đại Đạo vô danh, trường dưỡng vạn vật
Vô Cực chi hành, vạn đạo đồng tu!"
[Vô Cực Kinh - Vạn Đạo Đồng Tu]
Vô Cực Kinh không những hoàn mỹ dung hợp vào trong linh hồn của Vô Cực Tử, mà còn trợ giúp hắn tẩy tủy phạt mao, thoát thai hoán cốt, thiên phú và ngộ tính đã được đề thăng rất nhiều, cũng nhờ đó mà Vô Cực Tử có thể đồng thời tu luyện vô số công pháp lợi hại mà không cần phải lo lắng đến chuyện tẩu hỏa nhập ma. Điều này có ý nghĩa vô cùng quan trọng bởi vì đại đa số những môn võ công thượng thừa đều rất kén người học, ví dụ như tu luyện Bắc Minh Thần Công thì trước tiên cần phải phế bỏ toàn bộ võ công vốn có, nếu không thì sẽ bị thổ huyết điên cuồng, kinh mạch tán loạn, thế nhưng Vô Cực Tử hoàn toàn không cần phải phế trừ võ công mà vẫn có thể lĩnh ngộ được môn nội công tâm pháp bác đại tinh thâm này. Có thể nói, chỉ cần có đủ thời gian để tu luyện, Vô Cực Tử sẽ có thể lĩnh ngộ được tất cả những môn võ công tuyệt học trên thế gian, đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn phải biết được pháp môn tu luyện của những môn tuyệt kỹ này.
Đáng ngạc nhiên hơn là trong đan điền của Vô Cực Tử lại tồn tại một viên bảo châu màu trắng tinh khiết, bề mặt trơn nhẵn, bóng loáng đến mức có thể soi gương, quanh thân tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt vô cùng ấm áp. Đây chính là bản mệnh pháp bảo của Vô Cực Tử, tên là Vô Cực Châu, nó giống như là một bộ phận thân thể của hắn vậy, có cảm giác huyết mạch tương liên vô cùng kỳ diệu, chỉ cần khẽ động ý niệm một chút liền có thể triệu hoán ra bên ngoài.
Bên trong Vô Cực Châu là một mảnh không gian độc lập với thế giới bên ngoài, tùy theo tu vi tăng lên mà không gian sẽ ngày càng rộng lớn. Khi Vô Cực Tử còn ở Hậu Thiên Cảnh thì bán kính không gian chỉ là một dặm, nhưng sau khi hắn đột phá đến Tiên Thiên Cảnh thì mảnh không gian đã được mở rộng ra gấp mười lần, lên đến mười dặm bát ngát mênh mông. Ngoài ra, sau khi Vô Cực Tử đột phá đến Tiên Thiên Cảnh thì thời gian trong Vô Cực Châu cũng bắt đầu trôi nhanh gấp đôi so với thế giới bên ngoài, hai năm ở nơi này thì cũng chỉ tương đương với một năm ở ngoại giới. Năng lực thao túng thời không thần kỳ như vậy, chưa kể đến còn có khả năng chứa đựng vật sống ở bên trong, lại còn có thể tùy ý mang theo bên người, có thể nói rằng sự tồn tại của Vô Cực Châu đã hoàn toàn vượt quá tầm hiểu biết của đại đa số tu sĩ ở thế giới này, xem ra thân thế lai lịch của Vô Cực Tử chắc hẳn sẽ không đơn giản.
Vô Cực Tử từ từ bình ổn lại tâm trạng, nhẹ giọng nói:
- Là phúc thì không phải họa, đã là họa thì tránh không được.
Vô Cực Tử cẩn thận xem xét quyển trục mà Tiêu Dao Tử đưa cho hắn, bên trong có ghi chép vắn tắt về quan hệ nhân mạch cùng với nơi ở hiện tại của ba vị sư huynh, sư tỷ đồng môn. Theo đó, nhị sư huynh Vô Nhai Tử hiện tại chính là chưởng môn đương nhiệm của Tiêu Dao Phái, đồng thời cũng là phu quân của tam sư tỷ Lý Thu Thủy, hai người đang ẩn cư trong một sơn cốc bí mật ở Vô Lượng Sơn, sống một cuộc sống tiêu dao khoái hoạt, còn đại sư tỷ Vu Hành Vân thì đã tự lập môn hộ, hiện tại đang đảm nhiệm chức vụ cung chủ của Linh Thứu Cung trên Phiêu Diểu Phong ở Thiên Sơn, nổi danh trên giang hồ với ngoại hiệu Thiên Sơn Đồng Mỗ. Đáng tiếc là giữa Vu Hành Vân và Lý Thu Thủy lại xảy ra một chút mâu thuẫn với nhau, từ đó hai người bọn họ như nước với lửa, không thể nào hòa hợp được. Cũng không hiểu vì sao hai tỷ muội vốn đang thân thiết bỗng nhiên lại trở mặt thành thù, xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhất định vẫn còn uẩn khúc phía sau.
Sau khi cân nhắc một hồi, Vô Cực Tử quyết định trước tiên sẽ đi đến Linh Thứu Cung bái phỏng đại sư tỷ Vu Hành Vân, dù sao thì nơi đó cách đây cũng không quá xa. Theo như lời Tiêu Dao Tử kể lại thì tính khí của Vu Hành Vân hỉ nộ thất thường, có lúc sẽ vô cùng ngang ngược nhưng cũng có lúc lại hòa nhã dễ gần, hy vọng rằng lần này mọi chuyện sẽ tiến triển thuận lợi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook