Rời khỏi Thiên Sơn, hiện ra trước mắt Vô Cực Tử là một vùng sa mạc rộng lớn với những cồn cát trải dài vô tận, bởi vì không có nguồn nước tự nhiên trong sa mạc này nên sẽ rất nguy hiểm nếu muốn vượt qua, thế nhưng bên trong Vô Cực Châu đã chuẩn bị đầy đủ các loại đồ dùng thiết yếu, vậy nên hiện tại Vô Cực Tử cũng không đến mức phải quá chật vật. Sau nhiều ngày lang thang trên sa mạc khô hạn, Vô Cực Tử vô tình bắt gặp một đoàn lữ hành thương gia đang đi về hướng đông nam, bộ dáng vô cùng thuần thục, rất có khả năng chính là dân lão luyện trong nghề, hắn lặng lẽ bám theo bọn họ, rất nhanh liền băng qua sa mạc khắc nghiệt, đi đến nước Thổ Phồn của người Tạng.

Suốt một giai đoạn dài của lịch sử, Thổ Phồn đã từng là một đế quốc hùng mạnh, luôn là mối đe dọa lớn đối với Trung Nguyên, thế nhưng hiện nay quốc gia này đã phân liệt thành vô số tiểu quốc riêng biệt sau cuộc nội chiến kéo dài liên miên. Phật Giáo Mật Tông rất phổ biến ở Thổ Phồn, các quan chức địa phương ở đây đều có quan hệ gần gũi với các tăng lữ, một số cao tăng đắc đạo cũng được giữ chức vụ chủ chốt trong bộ máy chính quyền, vậy nên Phật Giáo Mật Tông có tác động rất mạnh mẽ đến mọi mặt của đời sống vật chất và tinh thần của người dân. Trong lúc nhất thời, một chàng thanh niên sơ xuất giang hồ như Vô Cực Tử cũng không khỏi choáng ngợp trước sự hưng thịnh của Phật Môn ở đây.

Sau vài tháng bôn ba tại Thổ Phồn, Vô Cực Tử cuối cùng cũng đi đến nước Đại Lý của người Bạch. Ở Đại Lý, Phật Giáo Mật Tông cũng được truyền bá rộng rãi trong khắp cả nước, quy mô không hề thua kém so với Thổ Phồn. Từ vương công, quý tộc cho đến dân thường đều vô cùng sùng đạo, hoàng đế thường chỉ tại vị một thời gian rồi sẽ quy y tam bảo, xuất gia tu hành, vậy nên chùa chiền được xây dựng khắp mọi nơi vô cùng đồ sộ, hầu như không một nơi nào lại không có chùa thờ phật.

Hoàng gia của Đại Lý là Đoàn Gia, một thế gia võ lâm danh tiếng lẫy lừng, tuy ở miền biên cảnh xa xôi nhưng vẫn có qua lại ảnh hưởng lớn với võ lâm Trung Nguyên. Tuyệt học trấn phái của Đoàn Gia là Nhất Dương Chỉ và Lục Mạch Thần Kiếm, không những uy lực cường hãn mà còn vô cùng ảo diệu, nếu có cơ hội thì Vô Cực Tử cũng muốn lĩnh giáo một phen.

Mục tiêu chuyến đi lần này chính là Vô Lượng Sơn thuộc địa phận Vân Nam, ngọn núi này hiện đang là địa bàn của Vô Lượng Kiếm Phái, một môn phái nhỏ được sáng lập vào thời Ngũ Đại Thập Quốc. Vô Lượng Kiếm Phái chia ra làm Đông Tông và Tây Tông, cứ mỗi năm năm các chi phái sẽ hội họp tại trụ sở Kiếm Hồ Cung trên Vô Lượng Sơn để tỷ thí võ nghệ, bên nào chiến thắng thì sẽ được ở lại Kiếm Hồ Cung tu luyện. Lần này Vô Cực Tử đến Vô Lượng Sơn vào đúng dịp Đông Tông và Tây Tông đang tranh tài cao thấp với nhau, tuy Vô Lượng Kiếm Phái không còn huy hoàng như xưa nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, đại hội luận võ vẫn thu hút đông đảo nhân sĩ võ lâm đến xem náo nhiệt.

Trong Kiếm Hồ Cung, có hai người đang ngồi trên ghế chủ tọa, sau lưng có đến hơn hai mươi tên đệ tử vừa nam vừa nữ. Ngồi ở bên trái là một ông lão râu dài ngoài năm mươi tuổi, ngồi ở bên phải là một đạo cô khoảng bốn mươi tuổi, mặt mũi hầm hầm, hai người bọn họ chính là chưởng môn Tả Tử Mục của Đông Tông và chưởng môn Tân Song Thanh của Tây Tông, tu vi đều đã đạt đến cảnh giới Hậu Thiên Viên Mãn.

Trên diễn võ trường, hai bên giao đấu đã ngoài mười chiêu vẫn bất phân thắng bại, chiêu thức xuất ra vừa mau lẹ vừa tàn độc, hai thanh trường kiếm thỉnh thoảng lại va chạm với nhau tạo ra âm thanh inh tai nhức óc vang vọng khắp đại sảnh. Kiếm pháp của Vô Lượng Kiếm Phái tuy cũng thuộc hàng thượng đẳng trong võ lâm ở Vân Nam nhưng so sánh với những môn võ công thượng thừa của Tiêu Dao Phái thì vẫn còn kém xa, Vô Cực Tử chỉ cần quan sát một chút liền có thể nhìn thấu bản chất của môn công phu này.

Đúng lúc này, Vô Cực Tử đột nhiên chú ý đến một cỗ khí tức kỳ lạ được thu liễm rất cẩn thận, hắn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một cô gái mặc áo lụa xanh đang ngồi vắt vẻo trên xà nhà, hai chân đung đưa trông thật ung dung. Cô gái này chừng mười sáu tuổi, mặt tươi như hoa, mái tóc hai bím rất dễ thương, ánh mắt như ẩn nụ cười khiến cho hắn ngây người mê mẩn.

Vô Cực Tử thừa dịp mọi người không chú ý bèn nhanh chóng thi triển Lăng Ba Vi Bộ, cả người giống như một cơn gió, xuất quỷ nhập thần phi thân đến bên cạnh thiếu nữ áo xanh. Thiếu nữ áo xanh đang chăm chú quan sát trận tỉ thí thì đột nhiên linh cảm được điều gì đó, nàng quay đầu sang nhìn thì thấy Vô Cực Tử ở gần trong gang tấc. Trong lúc hoảng hốt, thiếu nữ áo xanh không cẩn thận liền trượt chân ngã xuống khỏi xà nhà, may mà Vô Cực Tử kịp thời đưa tay giữ chặt lấy nàng, nếu không thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Thiếu nữ áo xanh còn chưa hết bàng hoàng, trợn mắt há hốc mồm nhìn Vô Cực Tử, lắp bắp hỏi:

- Ngươi... ngươi rốt cuộc là người hay là quỷ?

Vô Cực Tử nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của thiếu nữ áo xanh thì không khỏi có chút thích thú, mỉm cười đáp:

- Đương nhiên là người rồi. Chẳng lẽ cô nương còn không cảm giác được sao?

Thiếu nữ áo xanh khẽ thở phào một hơi, mạnh dạn đưa đôi mắt to tròn nhìn ngắm Vô Cực Tử một lượt từ đầu đến chân. Cảm nhận được khí chất bất phàm trên người Vô Cực Tử, thiếu nữ áo xanh bất giác đỏ bừng cả mặt, nhịp tim đập nhanh bất thường, nàng chỉ có thể ngượng ngùng thu lại tầm mắt của mình, lập tức cúi gằm mặt xuống. Trong lòng Vô Cực Tử cũng vô thức trào dâng một cảm xúc lâng lâng khó tả, không hề giống với bất cứ điều gì hắn từng trải qua, kể cả khi phải đối mặt với vô số nữ đệ tử xinh đẹp trong Linh Thứu Cung thì cũng không hề xuất hiện loại cảm giác kỳ quái này. Cứ như vậy, bầu không khí mập mờ từ từ bủa vây lấy hai người bọn họ.

Vô Cực Tử khẽ ho một tiếng, trầm giọng hỏi:

- Ta tên Vô Cực Tử, chẳng hay tôn tính đại danh của cô nương là gì?

Thiếu nữ áo xanh bối rối gãi đầu, ngại ngùng đáp:

- Ta họ Chung, cha mẹ gọi ta là Linh Nhi. Tôn tính thì có đấy, nhưng đại danh thì không, chỉ có tiểu danh thôi.

Vô Cực Tử cười khẽ một tiếng, tán thưởng nói:

- Quả nhiên người cũng như tên, sơn xuyên dục tú, hà hải chung linh.

Chung Linh thích thú cười tít cả mắt, lập tức móc túi lấy ra một nắm hạt dưa đưa cho Vô Cực Tử, vui vẻ nói:

- Ngươi khéo ăn nói thật đấy, bản cô nương tặng ngươi thứ này xem như tạ lễ. Hạt dưa này mẫu thân ta rang bằng mật rắn để ăn cho sáng mắt, người chưa ăn quen thấy nó đăng đắng nhưng thật ra thì ngon lắm.

Vô Cực Tử cầm lấy hạt dưa bỏ vào trong miệng, lúc đầu thấy có vị đắng nhưng sau lại thấy ngòn ngọt, đầu lưỡi nước bọt thấm vào lại thêm mùi thơm. Vô Cực Tử và Chung Linh vừa gặp đã trở nên thân thiết, vừa thích thú ngồi cắn hạt dưa, vừa vui vẻ tán dóc đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, thỉnh thoảng còn thoải mái ôm vai bá cổ như một đôi bạn thân thiết, cảm xúc vô cùng hồn nhiên trong sáng.

Trên diễn võ trường, hai bên đang duy trì thế trận giằng co thì đệ tử Cung Quang Kiệt bên phía Đông Tông bỗng nhiên vung kiếm quá mạnh, xiêu hẳn người đi, đối thủ của y không suy nghĩ nhiều, trực tiếp tung chưởng vào điểm sơ hở chí mạng. Trong đám tân khách ngồi xem, một chàng trai mặc áo xanh có dáng vẻ thư sinh không nhịn được liền phá lên cười, nhưng y cũng biết như thế là bất lịch sự, vội vàng lấy tay che miệng mình lại. Ngay lúc ấy, Cung Quang Kiệt cũng nhanh chóng tiến lên nửa bước để né tránh đòn công kích, sau đó liền xoay người lại, vung kiếm chém mạnh vào đùi trái của đối phương khiến cho y trở tay không kịp, lập tức buông kiếm đầu hàng.

Cung Quang Kiệt hùng hùng hổ hổ đi đến trước mặt chàng trai áo xanh đã phì cười ban nãy, âm dương quái khí hỏi:

- Vị công tử này, xin hỏi cao danh quý tánh là gì, môn hạ cao nhân phương nào? Ban nãy tại hạ thi triển Trật Phác Bộ để thủ thắng, dường như các hạ không vừa ý, phải chăng có điều chỉ giáo?

Chàng trai áo xanh thong thả phe phẩy chiếc quạt giấy trên tay, nhàn nhạt đáp:

- Tại hạ họ Đoàn, tên vẻn vẹn một chữ Dự, trước nay chưa từng học võ. Đoàn mỗ có cái tật xấu hễ thấy người nào té nhào thì sẽ không nhịn được mà phì cười, xin Cung huynh lượng thứ cho.

Cung Quang Kiệt trông thấy bộ dáng cà lơ phất phơ của Đoàn Dự thì lập tức thẹn quá hóa giận, không nhịn được mà vung tay tát thật mạnh vào má y, Đoàn Dự cố gắng nghiêng đầu nhưng không tránh nổi, khuôn mặt lập tức sưng vù lên, hiện rõ dấu năm ngón tay in hằn trên má. Cung Quang Kiệt không khỏi ngây ngẩn cả người, không ngờ rằng Đoàn Dự lại thực sự không biết một chút gì về võ công, ban đầu y còn lo lắng Đoàn Dự giả heo ăn thịt hổ, không nghĩ tới lại là sợ bóng sợ gió một hồi.

Cung Quang Kiệt nhấc bổng Đoàn Dự lên, lớn giọng quát:

- Cứ tưởng là ngươi ghê gớm thế nào, hóa ra cũng chỉ được cái mã. Không biết võ công mà lại dám cả gan đến Vô Lượng Kiếm Phái gây sự, quả thực là chán sống rồi.

Cung Quang Kiệt đang định ra tay giáo huấn Đoàn Dự một trận thì một con rắn độc màu sắc sặc sỡ bỗng nhiên từ trên không rớt xuống, quấn chặt lấy cổ tay y. Cung Quang Kiệt cả kinh vội vàng vẫy tay thật mạnh cho con rắn rơi ra, nhưng nó bám rất chặt, làm thế nào cũng không chịu buông ra.

Cung Quang Kiệt hoảng sợ đến cực điểm, vội vàng hét toáng lên:

- Cứu mạng! Cứu mạng!

Đúng lúc này, một đạo kiếm quang đột nhiên lóe lên, chỉ thấy con rắn độc đang quấn chặt lấy Cung Quang Kiệt đã bị chém thành hai khúc mà bản thân y lại không chút sây sát gì. Người vừa mới ra tay chính là Tả Tử Mục, lão chém nhanh như thiểm điện, mọi người không ai kịp nhìn rõ kiếm pháp liền nhao nhao vỗ tay tán thưởng.

Tả Tử Mục còn đang băn khoăn không biết con rắn độc này từ đâu mà ra thì chợt nghe trên đầu có tiếng quát giận dữ truyền đến:

- Lão già râu dài kia, sao ngươi dám chém chết con rắn của ta?

Tả Tử Mục ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một đôi nam nữ đang ngồi trên xà nhà, trong lòng lão không khỏi bực bội vì có người đến gần mà không một ai phát hiện, nếu chuyện này mà đồn đại ra giang hồ thì Vô Lượng Kiếm Phái thật là bẽ mặt. Thì ra ban nãy Chung Linh đang trò chuyện vui vẻ với Vô Cực Tử thì bỗng nhiên lại thấy Cung Quang Kiệt ỷ mạnh hiếp yếu, nàng không nhịn được mà ra tay giáo huấn một trận nhớ đời.

Tả Tử Mục nhìn chằm chằm vào Vô Cực Tử và Chung Linh, gằn giọng hỏi:

- Chẳng hay hai vị là cao nhân phương nào, hà cớ gì lại quấy rầy bản phái hành sự?

Vô Cực Tử lập tức thi triển Lăng Ba Vi Bộ đi đến trước mặt Tả Tử Mục, vân đạm phong khinh đáp:

- Tại hạ là Vô Cực Tử, đệ tử của Tiêu Dao Phái. Ta thấy Đoàn huynh là người nho nhã, không biết võ công, chẳng qua là vô ý bật cười, mong rằng Tả chưởng môn nể tình hắn còn trẻ người non dạ mà lượng thứ cho.

Tả Tử Mục khẽ hừ một tiếng, chắp tay nói:

- Nếu đã như vậy thì Tả mỗ cũng không truy cứu nữa, hy vọng Đoàn thiếu hiệp sau này chú ý một chút, cẩn thận kẻo đánh mất cái mạng nhỏ của mình.

Đúng lúc này, sư đệ Dung Tử Củ của Tả Tử Mục đột nhiên từ bên ngoài chạy vào, còn chưa kịp nói gì thì hai mắt đã trợn ngược lên, khuôn mặt đầy vẻ căm phẫn, sau đó lập tức tắt thở. Tả Tử Mục vội vàng tìm mọi cách để khai thông huyệt đạo cho Dung Tử Củ nhưng cuối cùng cũng phí công vô ích, lão nhìn kỹ thì thấy trên bụng Dung Tử Củ có tám chữ "Thần Nông Bang tru diệt Vô Lượng Kiếm" được viết bằng một thứ độc dược vô cùng ghê gớm, ăn sâu vào trong da thịt.

Tả Tử Mục bất giác nổi giận đùng đùng, nghiến răng quát:

- Để xem Thần Nông Bang tru diệt Vô Lượng Kiếm Phái hay là Vô Lượng Kiếm Phái tru diệt Thần Nông Bang? Thù này không trả, Tả Tử Mục này còn mặt mũi nào làm người nữa?

Chung Linh bật cười khúc khích, châm chọc nói:

- Kể ra thì kiếm pháp của các ngươi cũng không tệ lắm, nhưng mà đấu với Thần Nông Bang am hiểu dùng độc thì còn lâu mới địch lại được.

Mấy lời Chung Linh nói đánh trúng vào nhược điểm của Vô Lượng Kiếm Phái, những người ở đây không có ai hiểu biết về độc dược nên khi giao đấu với Thần Nông Bang thì ắt sẽ rơi vào thế hạ phong. Nghe ngữ khí của Chung Linh, dường như Vô Lượng Kiếm Phái chết càng nhiều người thì nàng càng khoái chí, ai bảo bọn họ đắc tội nàng cơ chứ?

Tả Tử Mục chỉ có thể bất mãn hừ lạnh một tiếng, lão cũng không muốn vì chút mặt mũi mà lại vô duyên vô cớ rước lấy cường địch. Vô Cực Tử khinh công trác tuyệt, thực lực thâm bất khả trắc, tuy đã thu liễm khí tức nhưng cũng không khó để nhận ra rằng người này thân mang tuyệt kỹ, tốt nhất không nên đắc tội.

Chung Linh có chút hả hê nhìn Tả Tử Mục, đắc ý hỏi:

- Ta có nghe Thần Nông Bang bàn đến Vô Lượng Ngọc Bích chi chi đó, cái đó có gì thú vị không?

Tả Tử Mục khẽ giật mình, ngạc nhiên hỏi:

- Vô Lượng Ngọc Bích? Ta chưa từng nghe ai nói đến bao giờ, hay là trên Vô Lượng Sơn có thứ ngọc quý báu gì chăng?

Chung Linh khẽ hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

- Ngươi không muốn nói thì thôi, bản cô nương cũng chẳng ép. Ta tình cờ nghe được rằng lần này bang chủ Tư Không Huyền của Thần Nông Bang sẽ phụng mệnh cung chủ Thiên Sơn Đồng Mỗ của Linh Thứu Cung trên Phiêu Diểu Phong ở Thiên Sơn đến chiếm lấy Kiếm Hồ Cung để tra xét cho rõ bí ẩn của phiến Vô Lượng Ngọc Bích. Thế nhưng Thần Nông Bang và Vô Lượng Kiếm Phái đã có cừu hận từ trước nên bọn họ muốn nhân cơ hội này mà ra tay giết sạch các ngươi.

Tả Tử Mục khẽ nhíu mày, lẩm bẩm nói:

- Linh Thứu Cung...

Tả Tử Mục không ngờ rằng Thần Nông Bang lại nghe hiệu lệnh của người khác đến gây khó dễ cho bọn họ. Nghĩ đến việc Thần Nông Bang phải phục tùng thì Linh Thứu Cung hẳn phải ghê gớm lắm, thế nhưng Tả Tử Mục lại chưa từng nghe nói đến bao giờ, vậy nên lão càng thêm lo lắng, đang định thám thính tin tức thì lại không thấy Vô Cực Tử và Chung Linh đâu nữa, hai người bởi vì không muốn vô duyên vô cớ dính dáng đến ân oán giang hồ nên đã lặng lẽ rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương