Túy Kiếm Dạ Hành
Chapter 7 Kẻ ngáng đường - Chân Chiêu Hãn

Chap 7: Kẻ ngáng đường - Chân Chiêu Hãn

Chân Chiêu Hãn vừa nhâm nhi chén rượu nặng, vừa đưa mắt dò xét Nguyệt Dạ Lâu Chủ. Cầu thang dẫn lên tầng hai có vũ nhân đứng canh, xung quanh hắn ta cũng có khá nhiều hộ vệ.

Hắn đã nghĩ nếu Nguyệt Dạ Lâu Chủ không làm hắn hài lòng thì hắn sẽ chỉ tạm nghỉ ở đây một đêm nhưng đến khi chạm mặt trực tiếp như thế này, suy nghĩ của hắn đã thay đổi.

“Trước tiên thì cứ nán lại xem đấu giá cái đã…”

Đám người trút ra như thủy triều xuống ngay sau khi buổi biểu diễn lột áo múa gươm kết thúc. Phần lớn ra khỏi kỹ lâu, số còn lại lên cầu thang rồi mất hút về phòng.

Một lúc sau, có tiếng chuông vang lên từng hồi, ở tầng một giờ chỉ còn lại những kẻ có hứng thú với đấu giá.

Không hiểu sao bầu không khí lắng dần xuống.

Chân Chiêu Hãn nhìn quanh, đám người tụ lại thành một cụm thực đáng ngờ.

“Mỗi thương nhân đều có hộ vệ theo cùng…”

Chân Chiêu Hãn bắt đầu tò mò không biết món hàng nào sẽ được giao dịch ở nơi này. Ở phía cái bàn rộng kia có một nam nhân một mình ngồi đó, còn có một lũ trông giống cùng bè im lặng ngồi chiếm hết hai ba cái bàn.

Trong số đó, có một kẻ đặc biệt thu hút ánh nhìn của mọi người.

Hắn ta mặc một bộ vu phục màu xanh cũ kỹ. Mặc kệ ánh nhìn xung quanh, hắn vẫn thản nhiên rút trường kiếm của mình ra và lau lưỡi kiếm bằng miếng vải.

Đôi mắt hắn ta lóe sáng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn dò xét xung quanh như Chân Chiêu Hãn.

Phía sau phát ra tiếng lạch cạch ngay khi tiếng chuông kết thúc. Ai đó đã khóa cửa trước lẫn cửa sau, cả cầu thang cũng bị các vũ nhân của Nguyệt Dạ Lâu đứng chặn lại.

Có ai đó bước lên vũ đài và nói.

“Cảm ơn các vị đã đến tham dự buổi đấu giá của chúng ta ngày hôm nay. Hôm nay chúng ta cũng đã chuẩn bị thật nhiều thương phẩm thật đa dạng. Nếu quý vị muốn kiểm chứng hàng hóa thì chúng ta đã sắp xếp vị trí ngồi những vị cung cấp hàng ở đây, nếu có gì thắc mắc hãy lập tức hỏi những họ. Và chúng ta sẽ có hình phạt thích đáng đối với trường hợp mua hàng bằng phiếu giả. Trong quá trình kiểm tra phiếu, các vị sẽ không thể rời khỏi Nguyệt Dạ Lâu.”

Đấu giá sư vừa dứt lời, người cung cấp đang ngồi dưới khán đài đứng lên chắp tay chào khán giả rồi lại ngồi xuống.

Đấu giá sư bước lên sân khấu và nói.

“Đầu tiên là độc dược.”

Sau đó, một nữ nhân khỏa thân chỉ mặc mỗi đồ lót hai tay nâng vật phẩm đi lên sân khấu. Đấu giá sư vừa nhìn các nhà cung cấp vừa nói.

“Mời Vãn lão bản.”

Ông chủ Vãn tiếp lời.

“Đây là độc Nhị Vô Tam Hợp. Ta có thể bôi nó vào binh khí hoặc cho một lượng nhỏ vào thức ăn. Nó không có màu cũng không có mùi. Tuy nhiên nó lại có tác dụng rất hiệu quả, nó cản trở được khả năng vận nội công, gây cảm giác buồn ngủ, gây sốt cao. Ta chắc chắn không có loại độc nào phù hợp hơn để đương đầu với đối thủ như loại độc này. Vì một khi đã dính phải nó rồi, thì có khám nghiệm tử thi cũng không thể tìm ra nguyên nhân được. Ở đây ta đã chuẩn bị một lượng vừa đủ cho các vị.”

Đấu giá sư lên tiếng.

“Nếu có điều gì thắc mắc xin các vị hãy đặt câu hỏi. Giá khởi điểm là bảy ngàn lượng.”

Thường thì rất hiếm có ai đặt ra câu hỏi. Hắn ta hỏi vậy cũng chỉ là cho đúng quy trình, nhưng Chân Chiêu Hãn đang uống rượu lập tức đưa ra câu hỏi.

“Nguyên liệu và tỷ lệ pha trộn của Tam Độc?”

Tất cả ánh mắt đồng loạt hướng về Chân Chiêu Hãn. Đấu giá sư không giấu nổi nét mặt ngỡ ngàng, ông chủ Vãn điềm tĩnh trả lời.

“Mê Hồn, Thương Luy và Tán Cân trộn lẫn với nhau. Tỷ lệ là bí mật kinh doanh nên không thể tiết lộ, ngài chỉ cần biết nó là một loại độc có chứa dược phẩm rất khó để xử lý thành không màu, không mùi là được.”

Chân Chiêu Hãn đáp lời.

“Thương Luy phải được bảo quản lạnh ở nơi tối… Vậy mà ngài không cảnh báo cho bọn ta về việc đó sao? Hơn nữa trong Tán Cân có một lượng dương khí, nếu kết hợp với những thứ kia thì chỉ cần ba bốn ngày sau sẽ bị đổi màu và tỏa ra mùi khó chịu. Xem ra cách xử lý dược phẩm của bên ngài rất cao siêu. Tuy nhiên, nếu muốn định giá thứ đó bằng bảy ngàn lượng thì phải thêm “vô vị” vào để thành “Tam Vô” mới được. Người có vị giác nhạy bén có thể nhận ra ngay. Thương Luy có vị đắng chát, còn Tán Cân có vị chua nên rất khó để tạo ra một sản phẩm không có vị. Ta đến nơi này vì nghe rằng ở đây có mấy món rất tuyệt, vậy mà cuối cùng thứ ta nhận được chỉ là thất vọng. Bỏ ra một ngàn lượng thôi ta cũng tiếc.”

Khắp nơi vang ra tiếng xì xầm, các cao thủ của Nguyệt Dạ Lâu trố mắt ra nhìn, những vị khách tham gia vào cuộc đấu giá nhìn Chân Chiêu Hãn bằng ánh mắt hứng thú.

Nam nhân đang lau kiếm cộc cằn nói với Vãn lão bản.

“Vãn lão bản phản bác đi chứ.”

Mọi người nhìn Vãn lão abrn, mặt lão ta đỏ rực vì không thể trả lời được.

Đấu giá sư nhìn Nguyệt Dạ Lâu chủ đang quan sát trên tầng hai với vẻ mặt bàng hoàng.

Nguyệt Dạ Lâu chủ hằn học nhìn Chân Chiêu Hãn rồi hỏi bọn thuộc hạ xung quanh.

“Tên đó làm gì vậy.”

“Đây là lần đầu tiên hắn tới đây. Tiểu nhân nghe nói hắn ta uống rượu không trả tiền. Hắn ta đến đây một mình ạ.”

Bầu không khí trên tầng hai trở nên hỗn loạn.

Đấu giá sư bối rối nhướng mày ý hỏi giờ hắn ta phải nói gì nhưng ông chủ Vãn đã đứng thối mặt ra không thốt nên lời.

Sau đó Đấu giá sư đã nói đỡ cho ông chủ Vãn.

“Thật may vì hôm nay có một vị khách tinh thông độc dược ở đây. Với tư cách là người trung gian, chúng tôi thành thực xin lỗi quý vị. Nhìn vào vẻ mặt của Vãn lão bản đây thì hẳn các vị cũng biết những lời của vị khách vừa rồi quả nhiên không sai. Chúng tôi sẽ chuẩn bị độc Nhị Vô Tam Hợp thành độc Tam Vô Tam Hợp sau ạ. Tiếp theo nào!”

Nữ nhân cầm trong tay độc Nhị Vô Tam Hợp bước xuống khán đài, thay vào đó là một nữ nhân khác cũng cầm thứ gì đó mang lên.

Đấu giá sư vô thức nhìn về phía Chân Chiêu Hãn và nói.

“Đây là nội đan Bách Niên Hồng Hạc. Giá khởi đầu là mười ngàn lượng. Xin mời Tiêu lão gia.”

“Trong số những con hồng hạc lãng vãng trên đỉnh núi…”

Tiêu lão gia chưa dứt câu, Chân Chiêu Hãn rượu còn chưa kịp nuốt đã vội vàng phun ra.

“Phụt!”

Cả đám người quay lại nhìn, Chân Chiêu Hãn không thể nhịn cười liền nhổ hết rượu đang ngậm ra. Chân Chiêu Hãn vẫy vẫy tay như thể xin lỗi, vừa cười khúc khích vừa lí nhí trong miệng.

“A, xin lỗi. Ta thất lễ rồi…”

Bầu không khí của buổi đấu giá trở nên lạnh lẽo chỉ vì Chân Chiêu Hãn.

Nam nhân lau kiếm nở nụ cười và nói với Chân Chiêu Hãn.

“Vị huynh đệ trẻ tuổi sao lại cười thế? Nếu có gì hay thì phải chia sẻ để bọn ta cùng cười với chứ.”

Chân Chiêu Hãn khua tay đáp lại.

“Không có. Buồn cười quá nên ta cười thôi.”

Sau khi nói xong, Chân Chiêu Hãn đã thực sự ngậm miệng lại.

Nhưng vẻ mặt của những vị khách tham gia buổi đấu giá trở nên lạnh nhạt vì nụ cười của Chân Chiêu Hãn. Đó cũng chính là lúc giá trị của thương phẩm được quyết định dựa trên nụ cười của Chân Chiêu Hãn.

Lần này tới lượt Tiêu lão gia nhìn Chân Chiêu Hãn bằng ánh mắt man rợ.

“Tên tiểu tử chết tiệt kia ở đâu chui ra vậy.”

Nguyệt Dạ Lâu Chủ đứng ở tầng hai quan sát từ nãy đến giờ thở một hơi thật dài.

“Cái tên… cái tên mặc trường sam bạch y đó bị gì vậy? Gan của ta vọt ra khỏi bụng luôn rồi.”

Bọn thuộc hạ vây quanh Nguyệt Dạ Lâu chủ căng thẳng chờ đợi. Mỗi khi Lâu Chủ bị kích động đều phun ra mấy lời không được hay cho lắm.

Nguyệt Dạ Lâu Chủ nhắm mặt chịu đựng, cố kìm cơn giận.

“Trước tiên thì dẹp độc với linh dương qua một bên, cho mấy thứ khác lên trước đã. Giá khởi điểm cũng hạ thấp xuống một chút.”

“Vâng.”

Nguyệt Dạ Lâu Chủ nói tiếp.

“Với cả trịnh trọng mời tên mặc trường sam bạch y đến cho ta. Ta phải nói chuyện với hắn một chút.”

“Vâng.”

Đấu giá sư nhận được ám hiệu, buổi đấu giá được tiếp tục mà không có ám khí và binh khí.

Dĩ nhiên bầu không khí lúc này không thể nào mà tươi vui được.

Tiếng ồn của những vị khách đến xem lấn át cả tiếng của đấu giá sư.

Nguyệt Dạ Lâu Chủ ra lệnh cho mấy ả gian phụ đang ngồi cùng mình.

“Các ngươi chờ đi.”

“Dạ.”

Mấy ả gian phụ vừa đứng dậy. Nguyệt Dạ Lâu Chủ chỉ vào bình rượu.

“Tẩm thuốc vào rượu đi.”

“Thuốc gì ạ?”

“Thôi Dâm Dược (Có công dụng làm mất khả kiểm soát ham muốn tình dục).”

“Vâng.”

“Ta phải thiết đãi hắn thật chu đáo chứ. Dẫn thêm một đứa xinh nhất trong đám đang ngồi chơi kia ra cho ta.”

“Vâng.”

Nguyệt Dạ Lâu Chủ nhìn Chân Chiêu Hãn rồi lẩm bẩm.

“Có tên này thì sẽ không có buổi đấu giá nào được diễn ra tốt đẹp cả.”

***

Nô bộc của Nguyệt Dạ Lâu tiến lại gần Chân Chiêu Hãn rồi thì thầm.

“Thưa công tử.”

“Sao?”

“Lâu chủ của chúng ta muốn gặp ngài một chút ạ…”

Chân Chiêu Hãn đáp lại bằng một âm thanh lớn trong lúc buổi đấu giá đang diễn ra.

“Lâu Chủ muốn gặp ta sao? Tại sao vậy?”

Ánh nhìn hướng về phía bọn họ, tên nô bộc hoảng hốt đáp lại.

“Lâu Chủ muốn mời công tử đây một chén rượu ạ… à, ngài ấy muốn làm quen với ngài ạ.”

Chân Chiêu Hãn thờ ơ.

“Không phải lên đó rồi ta sẽ bị đâm đấy chứ?”

“Sao có thể. Không có đâu. À không, đương nhiên là không thể nào có chuyện như vậy được rồi ạ? Chẳng qua thấy ngài tinh thông về độc dược nên Lâu Chủ muốn được một lần nghe cao kiến của ngài thôi.”

“Vậy à?”

“Vâng.”

Nam nhân từ nãy đến giờ ngồi lau kiếm bây giờ mới chịu dẹp kiếm sang một bên rồi chen ngang.

“Vị huynh đệ trẻ tuổi, cần ta đi cùng không?”

Nam nhân ấy nói như thể sẽ hộ tống hắn, Chân Chiêu Hãn nở nụ cười đáp lại.

“Không cần đâu.”

Vị nam nhân kia cũng cười một cách thoải mái.

“Được. Cẩn thận.”

Chân Chiêu Hãn tiến lên tầng hai nơi Nguyệt Dạ Lâu Chủ đang ở đó. Nguyệt Dạ Lâu Chủ yên lặng chỉ tay về phía đối diện.

“Lên đi.”

Thái độ nói chuyện của lão ta…

Tất cả thuộc hạ của Lâu Chủ đứng dậy và xếp hàng ở lối đi.

Chân Chiêu Hãn lên cầu thang theo tên nô bộc, vũ nhân của Nguyệt Dạ Lâu dạt qua hai bên, mắt nhìn chằm chằm Chân Chiêu Hãn.

Chân Chiêu Hãn bước đi chậm rãi, khi đi đến cuối hàng thì có một tên đứng ra chặn hắn lại.

“Thưa quan khách, vui lòng giao vũ khí cho chúng tôi một chút.”

Chân Chiêu Hãn định nói gì đó thì nghe Nguyệt Dạ Lâu Chủ quát lớn.

“Ta đã bảo phải trịnh trọng mà ngươi nói cái gì vậy hả!”

Tên thuộc hạ định lấy binh khí ra khỏi người Chân Chiêu Hãn vội vàng xin lỗi Nguyệt Dạ Lâu Chủ.

“Xin lỗi Lâu Chủ.”

“Mời vào. Rất vui vì được gặp vị huynh đệ đây.”

Chân Chiêu Hãn không nói gì, ngồi vào phía đối diện Nguyệt Dạ Lâu Chủ. Nguyệt Dạ Lâu Chủ nhìn như thể đã học võ công gì đấy. Chân Chiêu Hãn đã đoán trước được rằng đôi khi không có vũ khí sẽ là một cái lợi nên thỉnh thoảng cũng cướp đi binh khí của những kẻ lạ mặt như thế này.

Nguyệt Dạ Lâu Chủ nhìn Chân Chiêu Hãn im lặng ngồi đối diện mình rồi thở một hơi thật dài.

“Đúng là một tên không có phép tắc.”

Nguyệt Dạ Lâu Chủ soi xét ý đồ của Chân Chiêu Hãn rồi nói với giọng điệu nhẹ nhàng

“Chúng ta làm một ly chứ?”.

Chân Chiêu Hãn đáp.

“Được.”

Thị tỳ mang rượu đã được tẩm Thông Dâm Dược lên và ngồi cạnh Chân Chiêu Hãn.

Nguyệt Dạ Lâu Chủ theo thói quen khoanh tay lại, nhìn Chân Chiêu Hãn cười.

Chân Chiêu Hãn hỏi thị tỳ.

“Rượu gì vậy?”

“Là Nguyệt Dạ Tửu do thiếp thân đích thân ủ ạ.”

Nguyệt Dạ Lâu Chủ chen vào

“Không biết vị huynh đệ đây có dùng được rượu nặng không?”

Nguyệt Dạ Lâu Chủ nói chuyện rất thoải mái, Chân Chiêu Hãn nở nụ cười và đáp lại một cách thô lỗ.

“Sao lại không.”

Nguyệt Dạ Lâu Chủ năm nay cũng đã ngấp nghé bốn mươi rồi nên khi thấy một kẻ chỉ giữa hai mươi nói chuyện như thế làm hắn cảm thấy rất tức giận. Nhưng vì phải thận trọng khi đối đầu với người ở Hắc Đạo nên hắn không còn cách nào khác ngoài việc kìm nén cơn giận.

“Ta cũng vậy.”

Rượu tẩm Thông Dâm Dược đã nằm tràn trong ly của Chân Chiêu Hãn từ lúc nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương