Túy Kiếm Dạ Hành
Chapter 6 <Vị rượu ngọt ngào làm sao>

06

<Vị rượu ngọt ngào làm sao>

Chân Chiêu Hãn đội chiếc mũ cỏ lên rồi bước ra khỏi khách điếm. Đạo Khôn nuối tiếc chạy theo gọi lại.

“Mộng Nhi, à mà không. Giờ gọi ngươi là Chiêu Hãn mới đúng chứ nhỉ?”

Chân Chiêu Hãn dừng bước rồi trả lời.

“Gọi thế nào cũng được mà. Ngươi gọi ta lại có chuyện gì sao?”

“Ngươi tính làm gì tiếp…?”

Chân Chiêu Hãn đứng trước khách điếm rồi lặng nhìn Nguyệt Dạ Lâu ở phía xa xa kia. Y trả lời.

“Kiếm Vũ Đoàn, ta phải đền đáp lại ân huệ này. Ngươi biết rõ mà. Ta vốn là cô nhi… nếu Kiếm Vũ Đoàn không dang tay giúp đỡ, chắc giờ ta cũng chỉ là kẻ ăn xin lang thang đầu đường xó chợ mà thôi.”

“Ta biết chuyện ngươi muốn trả ơn. Nhưng có nhất thiết phải đương đầu với Hôi Huyết Môn không?”

Đạo Khôn không tưởng tượng nổi chuyện đó sẽ khó khăn đến mức nào.

Dù võ công của Chân Chiêu Hãn không hề tầm thường, nhưng đối thủ chính là Hôi Huyết Môn đang thống trị Tây Hắc Lộ. Với khoản thu nhập kếch xù cùng việc kiếm được lượng linh dược và thư tịch võ công nhờ Hắc Điếm mà đám bọn chúng như hổ mọc thêm cánh. Cách thức chúng mở rộng và bành trướng quyền lực khác hẳn với mấy môn phái Bạch đạo.

Ở Hắc đạo này, thứ quan trọng nhất chính là tiền. Và Hôi Huyết Môn là thế lực kiếm được nhiều tiền nhất ở Tây Hắc Lộ. Vì lẽ đó mà Đạo Khôn không thể ngừng lo lắng được.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Hôi Huyết Môn giờ đã lớn mạnh không thể tưởng nổi. Chúng nắm cả Tây Hắc Lộ trong tay, ngay cả quỷ Đạo Môn cũng phải quy hàng. Chúng còn điều hành Hắc Điếm ở khắp nơi nữa.”

“Ngươi nói là Hắc Điếm sao?”

Thuở xưa, Chân Chiêu Hãn đã lang thang khắp các con hẻm ở Tây Hắc Lộ này. Có những con hẻm với hàng dài kỷ lâu nối tiếp nhau, và những con hẻm đó thường bị chặn lại bởi một cánh cửa. Người lớn nói rằng những cánh cửa đó sẽ dẫn đến Hắc Điếm. Ngay cả ở hiện tại, y vẫn nhớ rõ vị trí của những con hẻm đó. Y cũng từng nghe rằng, ở Hắc Điếm, không có thứ gì là không tìm được. Trước đây, xung quanh Kiếm Vũ Đoàn không có bất kì kỷ lâu nào, nhưng hiện tại, Nguyệt Dạ Lâu đã chiếm giữ vị trí của Kiếm Vũ Đoàn rồi. Tâm trạng y bỗng tồi tệ hẳn.

Chân Chiêu Hãn nhìn Nguyệt Dạ Lâu ở phía bên kia một lúc lâu rồi quay sang nói với Đạo Khôn.

“Liệu có Hắc Điếm nào ở dưới Nguyệt Dạ Lâu không?”

Câu hỏi vừa dứt, bỗng một vị khách đang ngồi trong khách điếm trả lời.

“Có, nhưng sẽ khác với những Hắc Điếm thông thường. những vị khách đến kỷ lâu thi thoảng sẽ tiến hành đấu giá công khai. Vật phẩm là gì thì chỉ có mỗi Lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu được biết thôi.”

Chân Chiêu Hãn gật đầu. Đạo Khôn nói tiếp.

“Một mình ngươi không địch lại nổi bọn chúng đâu. Ta chẳng biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng hãy đợi tìm được Tư Nguyệt đã rồi nhờ thêm vài người giúp sức, không được sao?”

Đạo Khôn đưa ra cảnh báo.

Hôi Huyết Môn mà hắn biết, là bọn người không từ bất kì thủ đoạn đê tiện nào để đạt được mục đích, kể cả dìm chết người khác xuống sống hoặc lên kế hoạch ám sát. Đạo Khôn vốn đã quen với những thủ đoạn ghê tởm ấy của Hôi Huyết Môn. Hắn vô cùng lo lắng cho Chân Chiêu Hãn. Chân Chiêu Hãn nhìn Đạo Khôn rồi trả lời.

“Đạo Khôn à.”

“Hả?”

 “Điệu múa kiếm mà ta ngày ngày tập luyện, ngươi còn nhớ không?”

“Nhớ chứ. Ta thích tất cả những màn biểu diễn của Kiếm Vũ Đoàn. Ta từng rất ghen tỵ với ngươi và Tư Nguyệt. Vậy mà những ngày tháng ấy, giờ chỉ còn là kí ức.”

“Xử lí Hôi Huyết Môn xong, ta sẽ diễn lại màn múa kiếm ấy cho ngươi nhé.”

Lời vừa dứt, Đạo Khôn bất giác mỉm cười. Hắn tự hỏi Chân Chiêu Hãn đã trở nên mạnh mẽ như thế từ bao giờ. Hắn tò mò không biết danh tính của đám hắc y nhân đã đưa Chân Chiêu Hãn đi. Đạo Khôn cất lời.

“Ghé đến thường xuyên nhé. Ta luôn ở đây.”

Chân Chiêu Hãn trả lời.

“Được rồi. Ta đi đây.”

“Rồi rồi, bảo trọng.”

Cửa khách điếm mở ra, trong chốc lát, Chân Chiêu Hãn biến mất.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Chân Chiêu Hãn vừa rời đi, Đạo Khôn nhớ về những ngày đã qua. Lòng hắn chợt chùng xuống.

Chân Chiêu Hãn đã trở nên mạnh mẽ như thế, nhưng Đạo Khôn thì vẫn vậy. So với trước kia, hắn bây giờ cũng chẳng khác gì.

Lần đầu tiên, hắn cảm thấy thanh kiếm đang giắt trên eo mình lại vô dụng đến vậy.

Đạo Khôn mệt mỏi ngồi thụp xuống chỗ của Chân Chiêu Hãn. Hắn uống cạn ly rượu mà Chân Chiêu Hãn để lại.

“Phù… Hệt như bão táp vừa đi qua vậy.”

“Đúng thế.”

“Các vị cứ ngồi thoải mái. Rượu vẫn còn. Để tại hạ mang lên thêm.”

“Được rồi.”

Một nam nhân ngồi trong quán hỏi Đạo Khôn.

“Người đó rốt cuộc là ai?”

Ai nấy đều dồn dập hỏi, Đạo Khôn lại nhớ về những ngày tưởng chừng đã trôi vào quên lãng.

“Tên đó từng là vũ công múa kiếm trong Huyền Nguyệt Kiếm Vũ Đoàn. Từ lúc biết đi, hắn đã cầm kiếm rồi chạy theo những nữ nhân trong Kiếm Vũ Đoàn rồi.”

“Nhưng hắn lại bị mấy Hắc y nhân bắt đi sao?”

“Phải. Ngày hôm đó, Kiếm Vũ Đoàn đang biểu diễn như thường lệ. Có rất nhiều người tụ tập lại. Rèm, cờ bay phấp phới. Rồi bỗng nhiên, khắp nơi bị bao trùm bởi cánh hoa và một mùi hương kì lạ. Ta vẫn đang canh giữ khách điếm. Nhưng khi buổi biểu diễn vừa kết thúc, ai nấy đều đồng loại ngã lăn xuống đất. Dường như bọn họ trúng phải thứ gì đó.”

“Là mê dược sao?”

“Ta cũng chẳng rõ. Lúc ấy, ta chứng kiến mọi thứ qua khung cửa sổ. Tất cả mọi người ngã xuống, chẳng ai tỉnh dậy được. Rồi từ trên mái nhà, những kẻ mặc áo đen đáp xuống. Trong chốc lát, đám người ấy lại biến mất cùng với một tiểu tử trong Kiếm Vũ Đoàn. Tiểu tử đó chính là tên lúc nãy.”

Đang nói dở, Đạo Khôn bỗng lộ ra vẻ mặt ngơ ngác như sực nhận ra thứ gì.

“Nghĩ lại thì, sao khi đó Chiêu Hãn lại đứng vững được nhỉ? Tất cả đều bất tỉnh nhân sự hết cơ mà.”

“Ngươi nói gì thế?”

“À, không có gì đâu. Dù gì thì tiểu tử đó từ nhỏ đã dùng kiếm vô cùng thành thạo. Hắn có thể bắt chước mọi động tác của Kiếm Vũ Đoàn một cách hoàn hảo. Giỏi đến mức chưa tới mười tuổi, tiểu tử đó đã được Kiếm Vũ Đoàn cho phép biểu diễn rồi. Tiếng lành đồn xa, tài năng của hắn ai ai cũng biết. Biết bao nhiêu người muốn thu nạp hắn về làm đệ tử đấy.”

Chân Chiêu Hãn được mọi người tung hô là thiên tài trong đoàn biểu diễn. Ngay cả trong chốn giang hồ, danh tiếng của y cũng không thua kém gì. Bất kì ai cũng phải công nhận y là một đứa trẻ xuất chúng.

Một vị khách thở phào rồi nói.

“Thì ra hắn là đệ tử của Hắc y nhân sao… Ngũ Tề Triết đoản mệnh như thế, âu cũng là số phận rồi.”

“May mắn thế còn gì? Hai tên rác rưởi kia cũng chết ngay lập tức.”

Đạo Khôn nhìn những thi thể nằm dài trên đất. Hắn thở dài rồi nhờ mọi người giúp hắn xử lí.

“Dọn dẹp thôi nào. Và giữ mồm miệng cho cẩn thận. Ta cũng chẳng biết sư phụ của Chiêu Hãn là ai. Nhưng lỡ đụng đến Hắc y nhân thì cái kết cũng chẳng tốt đẹp đâu.”

“Ờ, ờ. Bọn ta biết chứ.”

Đạo Khôn vừa nói xong, tất cả người trong khách điếm liền đứng dậy và cùng hắn dọn dẹp thi thể.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

****

Trước khi bước vào Nguyệt Dạ Lâu, Chân Chiêu Hãn lộn ngược chiếc Hắc Y trường sam lại.

Chiếc trường sam này là do chính nhị vị sư phụ tặng cho y.

Hắc và Bạch, hai mặt của chiếc trường sam này là hai màu tượng trưng cho Độc Ma và Y Tiên. Độc Ma thì thường xuyên mặc Hắc y. Còn Y Tiên thì chỉ thích Bạch Y.

Y cởi bỏ chiếc mũ cỏ đã mua khi trời mưa xối xả rồi khoác lên mình Bạch y trường sam. Hệt như Y Tiên đã nói, trông y chẳng khác gì một công tử sống trong nhung lụa.

Ngoại trừ đôi mắt, dáng dấp cao to của Chân Chiêu Hãn quả là ấn tượng.

Trong lúc di chuyển từ khách điếm đến Nguyệt Dạ Lâu, Chân Chiêu Hãn từ đen hóa trắng, từ hắc y chuyển sang bạch y. Vừa đi, Chân Chiêu Hãn vừa sắp xếp lại mớ suy nghĩ trong đầu.

Xú Diện Qủy.

Tư Nguyệt.

Và những tỷ tỷ ở Kiếm Vũ Đoàn.

Ngay cả Hôi Huyết Môn cũng không biết được hành tung của những người còn sống sót. Vậy thì y sẽ khiến Hôi Huyết Môn sụp đổ rồi đi tìm bọn họ.

Hai gã đứng canh ngay lối vào kỷ lâu liền đon đả tiếp đón Chân Chiêu Hãn ngay khi thấy y lại gần.

“Mời quan khách vào.”

Vì y chưa từng đến đây bao giờ nên tên bảo tiêu còn lại mới hỏi.

“Ngài đến đây là muốn tìm đứa trẻ nào sao?”

Chân Chiêu Hãn vẫy nhẹ Bạch Phiến rồi trả lời.

“Sở Nguyệt, Nhược Lan, Vân Huệ,…”

“Vâng? Tại hạ chưa nghe qua những cái tên này bao giờ cả.”

Hẳn là vậy rồi. Chân Chiêu Hãn chỉ muốn xác nhận rằng những tỷ muội mà y còn nhớ tên liệu có ở đây hay không. Y tiếp tục nói.

“Không có thì cứ đưa những đứa trẻ khác lên.”

“Hừm… Có phải ngài đến để tham dự đấu giá không?”

“Ta chỉ tiện thể ghé ngang thôi.”

Thay vì trả lời ngay lập tức, gã bảo tiêu chăm chú nhìn con đường tối tăm đằng sau kia. Hắn muốn thăm dò thử liệu còn ai nữa không, nhưng tuyệt nhiên không cảm nhận được bất kì dấu hiệu nào. Phải đến khi yên tâm, hắn mới mở cửa ra rồi nói.

“Vâng, vậy ngài hãy nghỉ ngơi thật thoải mái nhé.”

Khi Chân Chiêu Hãn đã vào trong, một gã canh cửa lắc đầu.

“Trông tên này quen quá… Ngươi có nhớ được gì không?”

“Ta cũng chẳng rõ. Lần đầu gặp mà. Trông hệt như mấy tên chính phái hay đến Hắc Điếm vậy. Sở Nguyệt, Nhược Lan, Vân Huệ sao? Đâu có ả nào tên thế đâu nhỉ?”

“Làm gì có. Chắc lại là mấy tên chính phái rồi. Trước đây cũng có ba bốn tên như thế kéo đến. Chưa gì hết đã chạy tháo ra khỏi đây.”

“Có nên bẩm báo lại không?”

Một gã đang phân vân có nên tâu lại chuyện này cho Lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu hay không. Gã còn lại thì lắc đầu. Hắn không chắc mình có thể ứng phó nổi nếu đứng đây một mình.

“Thôi thôi. Chắc hắn chỉ vào để xem đấu giá. Cứ để vậy đi.”

“Ta biết rồi.”

****

Chân Chiêu Hãn bước vào trong Nguyệt Dạ Lâu. Y bỗng đứng sựng hệt như bị đông cứng lại. Bên ngoài trông yên tĩnh bao nhiêu, thì phía trong Nguyệt Dạ Lâu lại hỗn loạn bấy nhiêu.

Mà cái lí do hỗn loạn ấy lại khiến y vô cùng khó chịu.

Bọn chúng bố trí sân khấu biểu diễn hệt như Kiếm Vũ Đoàn khi xưa. Trên sân khấu, có hai nữ nhân cùng tà áo bay phấp phới đang múa kiếm.

Rõ ràng quá còn gì? Chúng đang bắt chước những điệu múa của Kiếm Vũ Đoàn.

Có một gã tiến lại gần rồi có ý dẫn y vào phòng. Chân Chiêu Hãn xua tay rồi trả lời.

“Để ta nhìn ngắm xung quanh một lát.”

“Vâng, ngài cứ lại gần xem cho thoải mái. Đó là những vũ công nổi tiếng nhất trong Nguyệt Dạ Vũ Nữ Đoàn.”

Chân Chiêu Hãn gật đầu rồi tiến lại gần sân khấu.

Mọi người đều đang uống rượu và thưởng thức màn biểu diễn. Chân Chiêu Hãn lại che mất tầm nhìn của một gã nào đó.

“Này! Tránh ra coi! Ta không thấy gì cả!”

Chân Chiêu Hãn quay lại và thấy một đám người cầm kiếm đang ngồi trên chiếc bàn lớn. Mặt bọn chúng đỏ bừng bừng và đang chăm chú nhìn lên sân khấu. Có một gã vừa nhìn Chân Chiêu Hãn rồi xua tay.

“Này tên kia… Ra chỗ khác ngồi đi.”

Nghe xong, Chân Chiêu Hãn lặng lẽ tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống. Y hướng về sân khấu. Ai nấy đều đang hò reo cuồng nhiệt.

“Hú hú hú!”

“Quả là đao pháp không ai sánh bằng!”

“Sao lại đứng yên thế? Phản công đi chứ!”

Thanh kiếm lướt qua eo nữ nhân kia. Y phục rộng thùng thình mà ả đang mặc từ từ rơi xuống đất. Da thịt ả bắt đầu lộ dần. Thấy một bên ngực của mình không một mảnh vải, vũ nữ ấy đang biểu diễn điệu múa kiếm lại vội vàng kéo vạt áo phía còn lại để che thân mình. Vừa che xong, tiếng chế giễu lại vang lên không ngừng.

Hai nữ nhân trên sân khấu cứ như đang cởi bỏ từng lớp y phục cho nhau đến khi không còn mảnh vải nào trên người nữa.

Trước đây, Hôi Huyết Môn cũng đã từng cưỡng ép Huyền Nguyệt Kiếm Vũ Đoàn phải thực hiện màn biểu diễn hệt như thế này. May thay, Chân Chiêu Hãn lại chẳng quen nữ nhân nào đang múa trên sâu khấu kia cả.

Tức, bọn chúng đều là đồ giả mạo. Xét về trình độ, Huyền Nguyệt Kiếm Vũ Đoàn ở cái tầm mà chúng chẳng thể nào với tới.

Ý nghĩa của điệu múa, trình độ múa cùng sự kết hợp ăn ý với nhau, chúng chẳng thể sánh nổi với Huyền Nguyệt Kiếm Vũ Đoàn. Điểm khác biệt duy nhất là Huyền Nguyệt Kiếm Vũ Đoàn không hề vừa múa vừa trút bỏ y phục như bọn chúng.

Thấy Chân Chiêu Hãn cứ nhìn chằm chằm vào sân khấu mà không nói lời nào, bỗng một kẻ chạy lại hỏi thăm.

“Ngài có muốn dùng chút rượu không?”

“Ở đây có rượu gì?”

“Từ Nữ Nhi Hồng đến Hắc Lão Tửu, ở đây có tất cả mọi thứ ngài muốn.”

“Vậy thứ rượu mạnh nhất ở đây là gì?”

“Tất nhiên là Nguyệt Dạ Tửu do chính tay Nguyệt Dạ Lâu làm ra rồi.”

“Thế mang nó lên.”

“Nhưng đó cũng là loại rượu đắt tiền nhất thưa quan khách.”

“Không vấn đề gì, cứ mang lên đi.”

“Vâng!”

Trong lòng không khỏi rối bời nên y muốn được nếm thử loại rượu thật mạnh. Chân Chiêu Hãn là một Đấu Tửu Bất Từ (斗酒不辭) - uống ngàn chén cũng không say. Mà sao tránh khỏi việc đó, khi y bị sư phụ Độc Ma cho thử bao loại độc suốt mười năm qua. Đối với y của hiện tại, rượu cũng chẳng khác gì nước lã. Rượu có mạnh nhường nào, thì y cũng chỉ chìm trong cơn say chốc lát mà thôi.

Thế nên với Chân Chiêu Hãn, rượu càng mạnh, y càng phấn khích. Vả lại, nhìn tình hình hiện giờ, y cũng không tránh khỏi việc phải uống rượu.

Những nữ nhân đang múa kiếm trên sâu khấu trông thật đáng thương. Y cảm thấy vô cùng bực bội với đám khách đang hò reo ở dưới. Quả nhiên là Hắc Đạo. Vì tiền, chúng chẳng từ thủ đoạn nào.

Chân Chiêu Hãn cười cay đắng.

“Mấy tên khốn này… loạn, loạn hết cả rồi.”

Chân Chiêu Hãn dò xét xung quanh. Trên tầng hai cũng có nhiều người đang chăm chú thưởng thức màn biểu diễn trên sân khấu. Dường như tầng một và tầng hai cũng có sự phân chia giai cấp khá rõ rệt.

Đám người trên đó, mỗi gã lại ôm lấy một nữ nhân vào lòng rồi nâng ly rượu say mèm. Ở giữa đám người đó, có một gã khổng lồ đang khoanh tay nhìn chăm chú vào sân khấu.

Tiểu nhị vội vã mang rượu đến cho Chân Chiêu Hãn rồi nói.

“Công tử. ngài cứ nhìn Lâu chủ chằm chằm như thế không được đâu. Cứ vậy e rằng sẽ có chuyện xảy ra đó.”

“Hắn là Lâu chủ Nguyệt Dạ Lâu sao?”

“Vâng.”

Chân Chiêu Hãn gật đầu rồi hỏi.

“Vậy sau màn biểu diễn này là tiết mục gì?”

“Chắc là tiết mục đấu giá thưa ngài.”

“Ngay sau khi kết thúc múa kiếm sao?”

“Thưa không. Chỉ khi nào tiếng chuông vang lên thôi thưa công tử.”

“Ta biết rồi.”

Ngay cả khi Chân Chiêu Hãn đã ngừng hỏi, tên tiểu nhị vẫn do dự không dám rời đi.

“Có chuyện gì?”

“Thưa… ngài phải trả tiền rượu trước ạ.”

“Ta còn ở lại đây một ngày, cứ ghi sổ đi rồi tính cho ta sau.”

“Vậy tại hạ sẽ lên trên báo lại ạ.”

“Rồi, đi báo lại đi.”

“Vâng.”

Chân Chiêu Hãn nhìn vào cái túi trống không của mình. Có vẻ như y đã đánh rơi hết số tiền còn lại ở Khải Thủ khách điếm rồi. Thế nên, trong túi y giờ chẳng còn đồng nào cả.

Xung quanh vẫn ồn ào như thế, Chân Chiêu Hãn cầm ly Nguyệt Dạ Tửu trong tay rồi lẩm bẩm.

“Vị rượu ngọt ngào làm sao. Chắc là do ta được uống miễn phí.”

 

 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương