Túy Kiếm Dạ Hành
-
Chapter 21 Xin bái kiến ân công.
Xin bái kiến ân công.
Bảng hiệu của Nguyệt Dạ lâu bị tháo xuống, thay vào đó là chiếc bảng hiệu có tên Huyền Nguyệt đoàn.
Sau khi giết chết môn chủ Hôi Huyết môn, Chân Chiêu Hãn muốn ở một mình một thời gian, nhưng có quá nhiều người tìm đến nên Y không có thời gian làm điều đó.
“Hôm nay lại là ai nữa đây? Vẫn còn nữa hả?”
“Hôm nay ngài nhất định phải gặp ạ. Đó là một trong những người còn sống sót và đồng thời cũng là người thừa kế của Tây Kim tiêu cục.”
“Tây Kim tiêu cục?”
“Họ là những người bị Hôi Huyết môn cướp mất tiêu cục. Họ lặn mất tăm một thời gian, sau đó khi nghe được tin tức đã tìm đến đây ngay. Nhưng có chút vấn đề nhỏ ở đây ạ.”
“Vấn đề gì?”
“Sau khi lấy được Tây Kim tiêu cục, Hôi Huyết môn cho nó hoạt động dưới tên gọi là Tây Phong tiêu cục. Hoàn cảnh cũng giống với Nguyệt Dạ lâu. Những tên thủ lĩnh quản lý Tây Phong tiêu cục sau khi nhận được tin môn chủ Hôi Huyết môn chết có vẻ cũng đã bỏ chạy hết rồi, giờ chỉ còn lại đám hạ nhận và bọn phiếu sĩ làm việc dưới quyền của chúng thôi. Có lẽ những người còn sống sót của Tây Kim tiêu cục muốn nhờ ngài trả lại nơi đó cho họ.”
Chân Chiêu Hãn cười gượng gạo.
“Trả cho họ là được rồi mà. Chẳng phải ta đã quyết định sẽ trả lại tất cả những thứ mà Hôi Huyết môn đã cướp đi nếu có người làm chứng rồi sao. Tiếp nữa, nếu đám người làm việc ở Tây Phong tiêu cục không bị mất danh tiếng, ta sẵn sàng đưa tiền cho chúng như những người ở Nguyệt Dạ lâu, để chúng có thể sinh sống ở một nơi khác.”
Thật nực cười, Chân Chiêu Hãn giờ lại trở thành người giàu có nhất vùng đất Tây Hắc lộ này. Cũng là bởi y sở hữu toàn bộ số tài sản của Nguyệt Dạ lâu, rồi tiếp đó, Thu Tử Hách và đám thuộc hạ của hắn cũng tới Hôi Huyết môn chuyển hết kim khố và tài sản ở đó đến đây. Chân Chiêu Hãn vốn chẳng có chút lòng tham nào với tiền nên chẳng bận tâm xem tổng số đó được bao nhiêu, chỉ biết theo lời Thu Tử Hách thì giờ Y là một phú hộ giàu nhất Tây Hắc lộ.
Thu Tử Hách trả lời.
“Dù sao thì người đó cũng muốn tới để cảm tạ ngài, vì đã thay họ báo thù….”
“Rốt cuộc thì môn chủ Hôi Huyết môn có bao nhiêu kẻ thù thế? Mà ai đến cũng nói là kẻ thù của hắn vậy…”
“Dạ đúng là thế đấy ạ.”
“Sao ngươi nói chuyện như thể đấy là việc của người khác vậy? Ngươi cũng là người còn sót lại của Hôi Huyết môn mà.”
“Dạ? Tiểu nhân là người của Quỷ Đạo môn mà.”
Thu Tử Hách đáp lại với vẻ mặt buồn bã.
“Chỉ là tiểu nhân đang nuôi dưỡng sức mạnh để chờ đợi thời cơ thôi…”
“Tên điên… Vậy chắc ngươi sẽ chờ cả đời.”
“Ngài muốn nghĩ sao cũng được.”
“A…mấy cái này đau đầu quá. Ta không biết mấy chuyện như này lại mệt hơn cả đánh nhau với người khác đấy.”
Điều này cũng có lý thôi. Bởi suốt thời gian trưởng thành đến bây giờ, Chân Chiêu Hãn đâu có gặp ai ngoài các sư phụ Ma Tiên của mình.
Trở vể Tây Hắc lộ để báo thù, và rồi bất ngờ lại trở thành người cai quản nơi này. Có nhiều người tìm đến đây tới nỗi những việc như này xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi. Những người tìm đến đây đa phần đều có liên quan đến sinh kế, xin phép Chân Chiêu Hãn xem sắp tới còn được tiếp tục buôn bán hay không, hoặc không thì giống như trường hợp của Tây Kim tiêu cục, nhờ Chân Chiêu Hãn trả lại những thứ bị cướp mất.
Chân Chiêu Hãn không phải thống lĩnh, cũng chẳng phải phán quan.
Toàn là những chuyện họ phải bức xúc nên không khó để hiểu tại sao họ lại làm thế, nhưng có quá nhiều người tìm đến tới mức cuộc sống hàng ngày gần như bị tê liệt khiến Chân Chiêu Hãn cũng rất khốn đốn. Bởi y không thể gặp mọi người trong lúc uống rượu như bình thường được.
Chân Chiêu Hãn lẩm bẩm như thể đang vô cùng bức bối.
“Ta báo thù có phải để làm những việc như này đâu.”
Thu Tử Hách vừa cười vừa đáp.
“Ngài thấy xấu hổ à? Dù vậy suốt thời gian qua tiểu nhân cũng vô cùng thán phục trước năng lực xử lý công việc của đoàn chủ. Tiểu nhân muốn đặt một biệt danh cho ngài. Chân Chiêu Hãn- đỉnh đỉnh đại danh phán quan xứ Tây Hắc lộ, ngài thấy thế nào?”
“Ngươi im miệng đi.”
“Dạ.”
Theo như Thu Tử Hách quan sát, Chân Chiêu Hãn đang rất mệt. Mà lý do khiến Chân Chiêu Hãn mệt mỏi rất đơn giản. Chân Chiêu Hãn là một võ giả. Ngoài những thứ liên quan đến võ công ra thì Chân Chiêu Hãn là một người khá lười biếng. Ví dụ, nếu để Chân Chiêu Hãn một mình dưới thác nước, Y sẽ vô cùng hào hứng thích thú có thể luyện công ở đó vài ngày, lội bì bõm trong long chiểu (vũng nước nhỏ dưới thác nước) mà không thấy chán.
Một võ giả như vậy mà giờ lại ngồi đây xử lý đống công việc đáng ra là của một văn nhân thì quả rất nhức đầu.
Việc Chân Chiêu Hãn cho rằng những ngày này còn mệt mỏi hơn ngày giết môn chủ Hôi Huyết môn là lẽ đương nhiên.
‘Chắc phải kiếm một tên văn sĩ thông minh mà giao việc cho quá!’
Thu Tử Hách cố giấu nét mặt tà ác của mình đi, lên tiếng một cách cẩn trọng.
“Công việc hôm nay đến đây thôi. Cũng muộn rồi, những người còn lại tiểu nhân sẽ bảo họ về.”
“Ta biết rồi.”
“Dạ, ngài vui lòng chờ một chút.”
Dù Thu Tử Hách đang cúi đầu, Chân Chiêu Hãn vẫn nhận ra biểu cảm trên khuôn mặt của hắn, Y nhăn mặt nói.
“Này Thu Tử Hách.”
“Dạ.”
“Ngươi cười hả? Vui lắm sao?”
“Dạ.”
“Có cái gì vui ở đây?”
“Vì hóa ra đoàn chủ không phải người giỏi mọi thứ….hóa ra đoàn chủ cũng là một người bình thường, nghĩ tới điều đó tự nhiên tiểu nhân cứ cười mãi không ngừng. Tới tiểu nhân sẽ tìm người có thể đảm nhận công việc này.”
Chân Chiêu Hãn vừa lắc đầu vừa thở dài.
“Ngươi ra ngoài đi.”
“Dạ, ngài chờ một chút.”
Chân Chiêu Hãn hơi nghiêng đầu qua một bên.
‘Tên này cười gì thế. Có gì đó sai sai.’
Dĩ nhiên có một lý do khác khiến Thu Tử Hách cười.
Chân Chiêu Hãn và Thu Tử Hách đều sinh ra và lớn lên ở hắc đạo. Thế nhưng tính cách Chân Chiêu Hãn có hơi khác so với Thu Tử Hách. Với những kiểu người như lâu chủ Nguyệt Dạ lâu, thủ lĩnh Sóc Phong đội, môn chủ Hôi Huyết môn, Chân Chiêu Hãn có thể ra tay giết chết không chút thương tâm, ấy vậy mà với những người bình thường tìm đến Huyền Nguyệt đoàn hoặc những người lớn tuổi không học võ công, thì Y lại như một người khác.
Cứng rắn với kẻ mạnh, mềm mỏng với kẻ yếu đó là câu có thể dùng để miêu tả về Chân Chiêu Hãn. Đó là lý do tại sao Thu Tử Hách lại có suy nghĩ về việc đặt cược cuộc đời mình cho Chân Chiêu Hãn.
‘Mình cũng phải xác nhận lại xem trước đó có đúng là mình đã trúng độc rồi hay không.’
Cho dù Thu Tử Hách có cố hỏi dò mấy ngày vừa rồi, Chân Chiêu Hãn cũng tuyệt nhiên không cho hắn biết bất cứ thông tin nào như đó là loại độc gì, có đúng là độc hay không…
***
“Đoàn chủ, có khách ghé thăm ạ.”
“Vậy hả?”
Dưới lầu một, Thu Tử Hách vừa nói với lên, thì người của Tây Kim tiêu cục cũng từ từ bước lên cầu thang.
Chân Chiêu Hãn nhìn chằm chằm vào bình rượu liếm môi.
‘Nếu là người của Tây Kim tiêu cục thì…’
Chân Chiêu Hãn đang nghĩ nếu người này mà cùng tầm tuổi với mình sẽ mời hắn một ly, và rồi nghe thấy tiếng chân bước lên cầu thang rất nhẹ, Y nghĩ.
‘Hóa ra là cũng có học võ công!’
Chuyện này cũng không có gì đặc biệt. Bởi với người lúc nào cũng ôm hận báo thù thì đây là việc hết sức dễ hiểu. Nhưng khi nhìn thấy toàn thân người đi lên đó, Chân Chiêu Hãn nhận ra suy đoán của mình hoàn toàn sai.
‘Ơ? Sao mình lại nghĩ là nam nhân nhỉ?’
Vì nói là tiêu cục, nên mặc nhiên Chân Chiêu Hãn cho rằng đó là một nam nhân độ tuổi tầm hai – ba mươi tuổi với dòng máu nóng sục sôi trong người. Nhưng rõ ràng đó là một nữ nhân với phần mặt bị che gần hết bởi một chiếc phi phong y có hình dáng kì dị. Hơn nữa, đập vào mắt Chân Chiêu Hãn là thanh trường kiếm, tiếp theo là những đường cong trên cơ thể mà nam nhân không có được, điều này khiến Chân Chiêu Hãn tỏ ra bối rối.
Chân Chiêu Hãn lặng lẽ đứng dậy, người của Tây Kim tiêu cục nhìn Chân Chiêu Hãn với đôi mắt ngấn lệ lên tiếng.
“Xin bái kiến ân công.”
‘Ân công gì chứ…Ta nên đáp lại thế nào đây?’
Bởi Chân Chiêu Hãn vốn không phải người khéo léo trên nhiều phương diện. Thêm vào đó đây là lần đầu tiên có khách khé thăm lại gọi Y là ân công như thế này.
Chân Chiêu Hãn đáp lại với nét mặt bối rối.
“Ngươi đến rồi hả.”
Cả hai đứng thẫn thờ một lúc. Nữ nhân đó lại lên tiếng với giọng run run.
“Xin phép được hành lễ với ân công.”
“Không cần, lễ nghĩa gì chứ… cô nương ngồi đi.”
Nữ nhân đó hơi ngập ngừng nhưng rồi vẫn tiếp tục hành động của mình, sau đó thì ngồi vào phía đối diện với Chân Chiêu Hãn. Thế nhưng khuôn mặt của cô vẫn bị chiếc phi phong y kì lạ che mất một nửa.
Chân Chiêu Hãn lên tiếng.
“Cô nương che mặt thế kia giống thích khách quá.”
“Dạ? Thích khách gì chứ ? À, thành thật xin lỗi ngài. Trước đây vì phải tránh Hôi Huyết môn nên giờ nó thành thói quen.”
“Đi lại mà che mặt như vậy sẽ không bị chú ý sao?”
“Dạ.”
Nữ nhân bỏ chiếc phi phong y màu hồng xuống để lộ ra khuôn mặt của mình.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt của nữ nhân, Chân Chiêu Hãn thở dài nhẹ một cái.
‘Haizz…chắc cô nương này đã phải khổ sở lắm.’
Chân Chiêu Hãn cũng đã hiểu được ý đồ tại sao nữ nhân này lại dùng phi phong ý che mặt. Nếu để diễn tả đơn giản nhất thì có thể tóm gọn lạ trong một từ như thế này.
Mĩ nhân.
Ở Nguyệt Dạ lâu có rất nhiều mĩ nhân với khuôn mặt khá đẹp, và trước đó các tỷ tỷ của Huyền Nguyệt Kiếm vũ đoàn cũng đều là các nữ nhân xinh đẹp. Không phải vì bao lâu nay Chân Chiêu Hãn ở ẩn cùng các sư phụ, không nhìn thấy nữ nhân bao giờ, mà bởi nữ nhân này quả thực là một mĩ nữ hiếm gặp.
Đó là lý do tại sao cô phải dùng phi phong y để che mặt.
Biểu cảm của nữ nhân này thực sự chứa rất nhiều cảm xúc. Trên đó là ánh mắt tò mò về người đã giết kẻ thù của mình, nhưng mặt khác cũng đang che giấu cảm xúc sợ hãi Chân Chiêu Hãn.
Sẽ phải sợ hãi chứ.
Nếu muốn sống trên thế gian với khuôn mặt kia.
Hơn nữa lại còn sống trên cái hắc đạo này nữa.
Chân Chiêu Hãn im lặng một hồi, lúc đó, nữ nhân mới giới thiệu tên.
“Thiếp thân là Chu Duệ Nhân của Tây Kim tiêu cục.”
Vừa nghe thấy tên của cô, Chân Chiêu Hãn lại thở dài. Duệ (睿) trong ánh sáng, Nhân (仁) trong tốt lành.
Dù không biết ai đã đặt cái tên này cho cô, nhưng chắc hẳn họ mong cô lớn thành một người tươi sáng, hiền lành.
Đó không phải là cái tên dành cho những người sau này lớn lên chỉ ôm hận thù trong lòng.
Mặt khác, Chân Chiêu Hãn, thì chữ Chiêu (昭) ở đây mang ý nghĩa là ánh sáng rực rỡ, còn Hãn (岸) là sự hung tợn và nhanh nhẹn. Không phải vận mệnh của mọi người đều được cái tên quyết định, nhưng không hiểu sao nữ nhân Chu Duệ Nhân này lại đem lại cảm giác cô rất hợp với cái tên đó.
Có thể như vậy nên hẳn cô cũng đã rất khổ tâm.
“Ta tên Chân Chiêu Hãn.”
Vừa giới thiệu về tên mình xong, Chân Chiêu Hãn liền đổi chủ đề hỏi về thanh kiếm mang trên hông của Chu Duệ Nhân.
“Cô học kiếm sao?”
“Dạ.”
“Vì muốn báo thù?”
“Dạ.”
Chân Chiêu Hãn nói tiếp với vẻ mặt nghiêm túc.
“Cô làm rất tốt.”
“Sao ạ?”
“Ta hy vọng cô ngày càng mạnh mẽ hơn. Mặc dù ta đã giết chết môn chủ Hôi Huyết môn rồi, nhưng sau này cô sẽ là người bảo vệ Tây Kim tiêu cục.”
Tuy là một câu nói cứng nhắc, nhưng cũng là câu nói ấm áp nhất mà Chu Duệ Nhân được nghe trong suốt thời gian qua.
Rốt cuộc tại sao cô nương này lại gặp những chuyện như thế với Hôi Huyết môn.
Dù không biết được ngay, nhưng biểu cảm của Chu Duệ Nhân đã nói lên rất nhiều thứ. Dù cô đang cố gắng kìm nén rất nhiều để không rơi lệ trước mặt Chân Chiêu Hãn, nhưng đến một giây phút nào đó, những giọt nước mắt long lanh nơi khóe mắt cứ vậy tuôn ra.
“Đa tạ ân công…”
Cô học võ công ở đâu?
Hiện đang trốn nơi nào?
Làm sao biết được tin tức mà đến đây?
Chân Chiêu Hãn thắc mắc rất nhiều nhưng không hỏi.
Có lẽ cô cũng là người có cuộc sống với sự phẫn nộ cùng vận mệnh giống với Chân Chiêu Hãn. Tuy nhiên, có một điều khác. Chân Chiêu Hãn nhờ mối nhân duyên với các sư phụ mà đã trở nên rất mạnh, còn Chu Duệ Nhân vẫn chưa mạnh đến mức có thể giết chết được môn chủ Hôi Huyết môn.
Những giọt nước mắt của Chu Duệ Nhân dường như chứa đựng cả những điều đó.
“Không phải để ý đến ta, cô cứ khóc cho thỏa thích đi.”
Chân Chiêu Hãn cứ để mặc cho Chu Duệ Nhân khóc một lúc, và theo phản xạ Y đưa tay ra với ly rượu đặt trên bàn rồi nói đùa thế này.
“Đáng ra ta nên giết chết tên môn chủ Hôi Huyết môn đó tàn nhẫn hơn chút nữa.”
Chân Chiêu Hãn uống cạn một ly rượu trước mặt nữ nhân đang khóc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook