Túy Kiếm Dạ Hành
Chapter 22 Ngươi mạnh đến mức nào vậy?

Chap 22: Ngươi mạnh đến mức nào vậy?

Chân Chiêu Hãn nhìn chằm chằm vào Chu Duệ Nhân không ngừng khóc từ nãy đến giờ. Không phải vì hắn ta không hiểu tâm trạng của Chu Duệ Nhân. Mà vì Hôi Huyết Môn dù bị oán giận đến thế mà vẫn ăn ngon ngủ đủ nhất Tây Hắc Lộ này.

Có lẽ nếu không có Chân Chiêu Hãn, bọn họ vẫn tiếp tục tung hoành trên mảnh đất này. Nhưng chỉ có mỗi Tây Hắc Lộ sao? Không, phải là toàn bộ Thiên Dương Hắc Đạo bao gồm Tây Hắc Lộ này mới đúng.

Thiên Dương Hắc Đạo của Thiểm Tây.

Một trong những lý do mà Hắc Đạo ở nơi đây loạn lạc là do Khương Tộc - những người mà từ rất lâu trước đây hay gây hấn với Trung Nguyên đã chiếm giữ. Tuy giờ bọn họ đã sáp nhập với Hán Tộc nên có thể gọi đó là quá khứ vô nghĩa nhưng khi Khương Tộc còn mạnh, bọn họ hung mãnh đến mức chiếm được cả quận huyện ở đây. Lý do Hắc Đạo hoạt động mạnh mẽ ở khu vực Thiên Dương là vì lịch sử máu khi Hán Tộc và Khương Tộc đối đầu với nhau được khắc ghi trên mảnh đất này.

Có lẽ Chân Chiêu Hãn vẫn chưa biết, nhưng tin tức Hôi Huyết Môn sụp đổ đã được lan rộng ra khắp Thiên Dương Hắc Đạo rồi.

Chân Chiêu Hãn uống đến chén rượu thứ ba rồi mà Chu Duệ Nhân vẫn chưa chịu ngừng khóc.

Chân Chiêu Hãn không nói một lời, yên lặng ngồi uống rượu, Chu Duệ Nhân sau khi trấn tĩnh lại, nàng mới chịu giãi bày.

“Xin lỗi ân công. Tự dưng thiếp thân lại nhớ đến phụ thân và ca ca của mình. Nhưng nhờ có sự bảo vệ của tiêu đầu nên mới…”

“Sao cô không đến với tiêu đầu đó vậy?”

“Ngài ấy dù bị trọng thương nhưng vẫn hộ tống tôi tới Đông Quỷ Lộ. Nhưng giữa chừng ngài ấy bảo cần phải nghỉ ngơi nên có lẽ là đang trong quá trình hồi phục vết thương…”

Chân Chiêu Hãn thở dài.

“Haizz, nghe tới đây là được rồi.”

Vì đây là câu chuyện khiến cả người nói lẫn người nghe phải cảm thấy đau lòng.

Chân Chiêu Hãn nói.

“Chu cô nương, ít nhất thì ở Tây Hắc Lộ”

“Vâng.”

“Từ giờ về sau sẽ không có chuyện này xảy ra nữa. Đây cũng là quê hương của ta, ta đã lạc mất người thân do bọn Hôi Huyết Môn. Vậy nên ta đã hạ quyết tâm sẽ không để những chuyện như thế xảy ra lần nữa. Nhưng nếu cả ta hay cả Chu cô nương đây không tỉnh táo dù chỉ một chút thì không chừng, một Hôi Huyết Môn khác lại sẽ xuất hiện. Đúng không?”

“Vâng. Đúng là vậy.”

“Ở nơi đây, yếu đuối cũng là một cái tội.”

“Yếu đuối cũng là tội a?”

Chu Duệ Nhân nhìn chằm chằm vào Chân Chiêu Hãn như thể nàng không thể đồng tình với quan điểm của hắn, Chân Chiêu Hãn nhấn mạnh thêm một lần nữa.

“Chúng ta hãy chấm dứt một thế giới như thế đi.”

Chu Duệ Nhân vẫn không hề rời mắt, nàng nhìn chằm chằm vào Chân Chiêu Hãn.

Ánh mắt của nàng như muốn hỏi hắn rốt cuộc là người như thế nào vậy. Nhưng ánh mắt của Chân Chiêu Hãn lại lạnh lẽo, vẻ mặt cứng nhắc. Hơn nữa, màu mắt của hắn rất kỳ lạ, nếu nhìn lâu sẽ khiến bản thân cảm thấy mệt mỏi như bị trúng độc.

Chân Chiêu Hãn mỉm cười khi thấy Chu Duệ Nhân đột nhiên cúi gằm xuống, vẻ mặt của nàng đầy sợ hãi.

“Không vấn đề gì đâu. Vì một vài lý do nên sẽ cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn vào mắt của ta.”

“Xin lỗi ân công. Thiếp không có ý định muốn làm tâm trạng của ân công xấu đi.”

“Không hề. Dù sao thì Chu cô nương…”

“Vâng.”

“Cô hãy trở nên mạnh mẽ lên, vì sau này còn phải giúp ta.”

Chu Duệ Nhân gật đầu.

“Thiếp thân sẽ trở nên thật cường đại.”

Chân Chiêu Hãn ngậm chặt miệng như thể hắn không còn gì để nói với nàng nữa, Chu Duệ Nhân lôi thứ gì đó trong áo của mình ra và nói.

“Thiếp thân muốn đưa cho ân công thứ này.”

Chu Duệ Nhân lấy ra một miếng ngọc bội có khắc chữ “Tây Kim”. Chân Chiêu Hãn mân mê ngọc bội trong tay và nói.

“Đây là gì vậy?”

“Từ giờ về sau, ân công có thể sử dụng Tây Kim tiêu cục bất cứ lúc nào. Chúng ta có thể giúp ân công đưa thư hoặc thu thập bất cứ thông tin nào mà ân công muốn trong khả năng của mình. Mặc dù không chuyên về việc tình báo, nhưng các tiêu sứ thường đi đây đi đó nên cũng nghe ngóng được nhiều chuyện. Dĩ nhiên là chúng ta không cần tiền công. Mặc dù còn thiếu sót nhưng hiện tại, đây là điều mà thiếp thân có thể báo đáp cho ân công.”

Báo đáp ân huệ bằng những gì mình có thể làm được chứ không biến bản thân thành một kẻ hầu. Cách đối nhân xử thế cũng không tệ.

Vẻ mặt hiện tại của Chu Duệ Nhân đã tốt hơn nhiều so với lúc nước mắt dâng trào vì cảm xúc quá đỗi mạnh mẽ.

Chân Chiêu Hãn nghĩ rằng hắn sẽ cần dùng đến tiêu cục nên nhìn thẳng vào Chu Duệ Nhân và nói một cách thoải mái.

“Được. Khi cần sẽ nhờ cô.”

“Vâng.”

“Còn nữa.”

“Ân công cứ nói.”

“Đừng gọi ta là ân công nữa. Gọi đoàn chủ là được rồi.”

“Vâng, đoàn chủ.”

“Khi nào muốn được giúp đỡ thì cô cứ đến đây. Vẫn sẽ có người khác giúp đỡ nếu không có ta ở đây.”

“Cảm ơn đoàn chủ…”

“Thu Tử Hách.”

Thu Tử Hách đáp lại từ lầu một.

“Vâng, đoàn chủ.”

“Ngươi cùng các thuộc hạ bảo hộ cô nương này về nhà đi. Tây Phong tiêu cục sẽ không còn nữa, từ giờ sẽ lại là Tây Kim tiêu cục.”

Chân Chiêu Hãn tóm tắt ngắn gọn tình hình, Thu Tử Hách lập tức hiểu ngay.

“Tuân mệnh.”

Chân Chiêu Hãn từ đầu đến cuối đều rất lịch sự với Chu Duệ Nhân. Trước khi Chu Duệ Nhân xuống cầu thang, nàng đã hướng về Chân Chiêu Hãn và cúi lưng xuống như đang cúi lạy hắn vậy.

Mắt của hai người chạm nhau một lúc.

Đến khi Chu Duệ Nhân xuống cầu thang mới nhận ra phía sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi. Vì đây là lần đầu tiên nàng thấy có người đáng sợ đến vậy.

Nàng cũng không rõ lý do tại sao nàng lại sợ như thế. Khi đã ra khỏi Huyền Nguyệt Đoàn, Chu Duệ Nhân lại quay đầu nhìn lại một lần nữa.

Cái bóng của Chân Chiêu Hãn lấp ló ở lầu hai.

“Một người đáng sợ… cũng là một người đáng biết ơn.”

Chu Duệ Nhân đã giữ gìn cẩn thận ấn tượng đầu tiên với Chân Chiêu Hãn. Nàng lên đường quay trở về Tây Kim tiêu cục.

***

Chu Duệ Nhân đi chưa được bao lâu thì Đạo Khôn của Khải Thủ Khách Điếm đã cầm thứ gì đó ở cả hai tay đến Huyền Nguyệt Đoàn. Vì hắn vừa là tiểu nhị ở Khải Thủ Khách Điếm vừa là bạn của đoàn chủ nên có thể ra vào Huyền Nguyệt Đoàn một cách thoải mái. Mọi người cảm ai cũng cảm thấy thật kỳ diệu khi nghe cuộc trò chuyện giữa Đạo Khôn và Chân Chiêu Hãn vì ngoại trừ Thu Tử Hách, chưa có ai nói chuyện thoải mái với Chân Chiêu Hãn như thế cả.

Đạo Khôn đứng dưới lầu một gọi Chân Chiêu Hãn.

“Chiêu Hãn.”

“Đến rồi sao? Lên đây đi.”

Thực sự là không cần phải làm thủ tục gì trước khi được gặp Chân Chiêu Hãn. Đạo Khôn lên cầu thang rồi hỏi vọng lên.

“Ngươi ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa.”

Đạo Khôn lết thân người mập mạp của mình lên cầu thang.

“Ăn bánh bao cùng ta đi.”

“Ngươi mang đến nhiều thật đấy.”

“Ta ăn nhiều mà. Nhưng mà đồ ăn cho những người khác thì sao?”

“Thường thì bọn họ sẽ ra ngoài ăn.”

Hơi nước bốc lên nghi ngút khi Đạo Khôn mở miếng vải đậy trên xửng bánh ra. Chân Chiêu Hãn lấy bánh bao ăn, bánh bao nóng như thế mà hắn vẫn tay không cầm như không có gì.

“Đạo Khôn.”

“Hử.”

“Phùng thúc có khỏe không? Ta không thấy thúc ấy đâu cả…”

“Thúc ấy bị đau lưng nên cũng chủ yếu chỉ nằm ở nhà. Tiền kiếm được ở khách điếm đều dồn vào việc chữa bệnh cho thúc ấy cả rồi.”

“Vậy à? Hay để ta…”

“Không cần đâu. Bệnh giả vờ đấy.”

Chân Chiêu Hãn cắn một miếng bánh bao với gương mặt mệt mỏi. Tuy Khải Thủ Khách Điếm không có nhiều món ăn nhưng hương vị của nó lúc nào cũng thơm ngon. Tất cả là nhờ có tài nghệ của Đạo Khôn. Ở những khách điếm lớn, người ta chia tiểu nhị và đầu bếp là hai người riêng. Nhưng Đạo Khôn thì khác, hắn vừa làm tiểu nhị, vừa làm đầu bếp, lại còn phải làm thay công việc cho chủ của khách điếm nữa.

Chân Chiêu Hãn vừa nhai bánh bao, vừa trầm tư suy nghĩ rồi nói với Đạo Khôn.

“Đạo Khôn, ngươi đến làm ở Huyền Nguyệt Đoàn đi.”

“Ta sao? Ta thì làm được gì chứ.”

“Ta giao nhà bếp cho ngươi. Sau này mời cả Phùng thúc về nữa.”

“Khách điếm thì sao?”

“Ngươi bảo sẽ phải trả tiền thuốc cho Phùng thúc mà. Số người ở Huyền Nguyệt Đoàn đã tăng lên nhiều nên mỗi lần đi xung quanh đây để tìm gì ăn cũng khó, chẳng phải xung quanh đây chỉ có mỗi khách điếm của ngươi sao. Ngươi tới Huyền Nguyệt Đoàn đảm nhận phần bếp núc đi. Ngươi nấu ăn giỏi mà.”

Một đề xuất bất ngờ nhưng cũng là một đề xuất không tệ với Đạo Khôn.

Đạo Khôn nhai nhai chiếc bánh bao rồi đáp.

“Có nên không nhỉ?”

“Nếu thiếu tay thì ta cho thêm người phụ. Dù sao thì ngươi cứ đến đây làm đi.”

Bánh bao bị nghẹn ở cổ, Đạo Khôn lấy tay vỗ vỗ vào ngực rồi chỉ về phía ly rượu.

“Cho ta một ly.”

Chân Chiêu Hãn vừa rót xong, Đạo Khôn lập tức vội vàng nốc cạn một hơi. Đạo Khôn ‘khục’ một tiếng rồi nói.

“Nhưng mà Chiêu Hãn này.”

“Hửm.”

“Nhưng mà có khi nào ta đang nấu thì bị đâm cho một đao rồi chết luôn không.”

“Ngươi nói gì vậy?”

Đạo Khôn nở một nụ cười chua xót.

“Ta đã thấy hết rồi. Cảnh ngươi đánh nhau ấy. Từ đầu cho đến cuối luôn. Sao có thể không thấy được? Từ lúc đám người Hôi Huyết Môn kéo đến là ta đã thấy rồi.”

“Thấy rồi thì ngươi cần phải lo lắng làm gì.”

Đạo Khôn lấy thêm ba cái bánh bao. Nếu Chân Chiêu Hãn uống nhiều rượu thì sức ăn của Đạo Khôn rất tốt. Đạo Khôn nhai qua loa rồi nói.

“Vì sẽ xảy ra đánh nhau nữa mà.”

“Phải chăng đây là lời tiên tri của tiểu nhị ở Khải Thủ Khách Điếm?”

“Hờ, ngươi coi thường tiểu nhị quá rồi đấy. Ta ăn cơm ở chốn giang hồ coi như cũng lâu hơn người đó. Ta biết rồi nó cũng sẽ xảy ra thôi. Nhưng mà Chiêu Hãn… ta có thể hỏi một câu được không.”

“Hỏi đi.”

“Rốt cuộc là ngươi mạnh tới mức nào vậy? Có thể nào giải thích dễ hiểu cho ta được không. Nói ta nghe đi… rồi ta sẽ quyết định rằng ta nên sống một quãng đời hèn hạ ở Khải Thủ Khách Điếm hay là đến làm việc bếp núc cho nơi này. Ta biết ngươi mạnh, nhưng chưa biết là mạnh đến mức nào khi ở trong giang hồ.”

Chân Chiêu Hãn nghe xong liền bật cười.

“Sao ta có thể biết bản thân mình mạnh đến mức nào chứ? Ta ra ngoài đã được bao nhiêu ngày đâu.”

“Dựa trên tiêu chuẩn của sư môn rồi ước chừng không được sao.”

“Nếu là sư môn thì…”

Chân Chiêu Hãn đột nhiên đứng dậy rồi nhìn quanh lầu một. Thu Tử Hách đã đi xử lý việc ở Tây Kim tiêu cục cùng Chu Duệ Nhân nên khắp nơi đều yên tĩnh.

Chân Chiêu Hãn đứng ở lan can, thở nhẹ rồi nói.

“Phải rồi. Ta mạnh bao nhiêu thì không biết, nhưng ta có thể cho ngươi biết sư phụ của ta mạnh như thế nào trong giang hồ này.”

“Sư phụ ngươi là ai vậy? Có cần phải giữ bí mật không? Có vẻ như môn phái của ngươi là một môn phái rất nổi tiếng.”

“Cái tên hạn chế gọi.”

“Ngươi nói gì cơ.”

Chân Chiêu Hãn quay lại nhìn Đạo Khôn.

“Một trong Tứ Đại Ma Đầu là sư phụ ta.”

“Ôi trời ơi, ngươi nói…”

Bánh bao đang nhai trong miệng của Đạo Khôn rớt ra ngoài. Giờ hắn cũng chẳng còn hứng để ăn nữa. Đạo Khôn nói.

“Cho ta… thêm một ly rượu nữa đi.”

Chân Chiêu Hãn cười. Khi rượu vừa lọt qua cổ họng, Đạo Khôn nhìn Chân Chiêu Hãn với vẻ mặt thương xót.

“Dù sao thì thật may vì ngươi đã sống sót trở về…”

Đạo Khôn cũng chẳng muốn hỏi sư phụ Chân Chiêu Hãn là ai trong Tứ Đại Ma Đầu. Vì dù có là ai đi chăng nữa thì cũng không phải dạng vừa.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương