Túy Kiếm Dạ Hành
Chapter 18 Kiếm Vũ

Chap 18: Kiếm Vũ

Đó là độc của Độc Ma.

Loại độc mà Độc Ma truyền vào thanh Song Nguyệt có một chút Huy Phát Tính (Tính khí hóa thành khí bay tứ tung). Độc Ma vốn là người có thể tạo ra nhiều loại độc nhưng độc mà Độc Ma truyền vào binh khí của hắn tàn nhẫn như tính cách của hắn vậy.

Theo quan điểm của Độc Ma, việc cho kẻ địch chết ngay tức khắc chính là ban ân huệ cho chúng.

Vì vậy, độc của hắn thường đem lại cảm giác đau đớn rồi để đối phương chết dần chết mòn.

Phải làm như vậy thì mới trêu ghẹo, chế giễu cái chết của đối phương được.

Song Nguyệt là binh khí của Độc Môn, ban đầu nó được tạo ra để có thể tận dụng tối đa các công dụng của độc.

Khi tác động thêm nội công vào độc có chứa ở tay cầm, độc sẽ chảy ra xuôi theo lưỡi đao. Chất độc đó khi sẽ bay phất phơ trong không khí do được làm nóng bởi nội công dương khí.

Lúc đó một loại sương mù có chứa độc được đốt cháy bởi nội công được hình thành.

Độc Ma đã giải thích cho Chân Chiêu Hãn về loại độc mà hắn cho vào thanh Song Nguyệt như thế này.

“Loại độc mà ta cho vào thanh Nguyệt Đao lần này là Sỉ Tử Vụ Độc (Loại độc tản ra trong sương mù khiến người ta chết dần chết mòn).”

Vì biết rõ tác dụng của Sỉ Tử Vụ Độc nên Chân Chiêu Hãn đã không rút Song Nguyệt ra. Lý do mà hắn bảo Thu Tử Hách lui đi cũng chính vì thế.

Vì một khi đã sử dụng, thảm kịch sẽ xảy ra.

***

Chân Chiêu Hãn không hề do dự rơi vào giữa hàng trăm binh lực và lan truyền Sỉ Tử Vụ Độc. Chiêu thức để lan truyền Sỉ Tử Vụ Độc cũng là chiêu thức mà chỉ có Chân Chiêu Hãn mới có thể thi triển được.

“Điệu múa của Huyền Nguyệt Kiếm Vũ Đoàn.”

Mộng Nhi của Kiếm Vũ Đoàn bắt đầu rải độc bằng điệu múa đao.

Trước mắt hiện ra một màn múa đao của Chân Chiêu Hãn.

Số quân của Hôi Huyết Môn đông đến mức Chân Chiêu Hãn còn không có chỗ để chân chạm vào, nhưng không một ai dám liều mình xông lên cả. Có lẽ vì trước khi đến đây, bọn họ đã chứng kiến cảnh tượng thảm hại của Sóc Phong Đội. Nhưng Môn chủ Hôi Huyết Môn cũng không phải một nam nhân tầm thường. Hắn ta thâu tóm được Tây Hắc Lộ là nhờ biết cách nắm bắt tâm lý và kích động nỗi sợ.

“Không được lùi bước!”

“Chỉ cần trúng đòn tấn công thì sẽ chết.”

Các thủ lĩnh đứng sau hô hào để đẩy thuộc hạ của mình vào cái chết. Thực ra bọn họ đang đứng lùi lại để chờ đến khi Chân Chiêu Hãn kiệt sức.

Chân Chiêu Hãn đang ở trên không, hắn giương thẳng thanh đao xuống dưới, binh khí của bọn Hôi Huyết Môn vỡ làm đôi và một đường máu hiện lên trên mặt những người đang cầm binh khí.

Phụt!

Nhưng mà độ sâu của đường đao có chút kỳ lạ.

Độ dài cũng chỉ bằng móng tay của ngón út…

Đầu của thanh đao chỉ như đang sượt qua gương mặt kia.

Nếu là bình thường thì kẻ địch vẫn còn sống và trên mặt để lại vết thương. Nhưng nồng độ đậm đặc của Sỉ Tử Vụ Độc sẽ thấm vào sâu trong người khiến cho đối phương có đứng cũng không vững.

“Khục…”

Khi có người hét lớn rồi ngã xuống một cách kỳ lạ, Chân Chiêu Hãn đã không còn ở đó nữa rồi. Khi đã bị trúng Sỉ Tử Vụ Độc, toàn thân sẽ trở nên không có sức lực nên hắn cũng không phải bận tâm làm gì.

Chân Chiêu Hãn không ngừng di chuyển để vượt qua vòng vây đang che chắn Hôi Huyết Môn Chủ, trong tay vẫn nắm chắc thanh Song Nguyệt.

Từng đường di chuyển của hắn trông thật thoải mái và nhẹ nhàng.

Bởi vì hắn không cần gây thương thích cho kẻ thù.

Chỉ cần lướt qua đã có thể giết được chúng.

Nhìn lại mới thấy điệu nhảy của Chân Chiêu Hãn thực giống với buổi công diễn của Huyền Nguyệt Vũ Kiếm Đoàn. Áo choàng bay phấp phới, từng cánh hoa hồng phấn đẹp đẽ tung bay dọc theo đường di chuyển của Chân Chiêu Hãn.

Khi Chân Chiêu Hãn lướt qua, ở sau để lại vết tích có hình thù như hai hình lưỡi liềm, xuyên qua cả không gian và thời gian.

Từ Đông sang Tây, từ trời xuống đất.

Cứ mỗi lần như thế, lưỡi đao không ngừng cắt vào cơ thể của kẻ địch một cách phi thường.

Phụt! Phụt! Xoẹt!

Vì không phải chém sâu vào cơ thể chúng nên Chân Chiêu Hãn chẳng có lý do để giảm tốc độ cả. Điều này là do vốn dĩ điệu múa kiếm của Huyền Nguyệt Kiếm Vũ Đoàn là kỹ thuật cắt bỏ quần áo của đối phương.

Chân Chiêu Hãn rất biết cách giữ khoảng cách.

Hắn biết rõ phải vung tay ở mức độ nào thì chỉ chém được mỗi áo, phải vung tay mức độ nào thì chém được vào da thịt…

Chân Chiêu Hãn được gọi là thiên tài vì vết đao mà hắn để lại trên cơ thể của kẻ địch. Chân Chiêu Hãn dần dần tăng tốc độ, tốc độ đó như thể nói rằng ta sẽ đuổi theo các ngươi.

Lượng máu phun ra khác nhau khiến cho quỹ đạo trở nên hỗn độn. Như một cuộc chiến của vị thần A tu la, bọn Hôi Huyết Môn dính phải Sỉ Tử Vụ Độc hét thất thành và ngồi khuỵu xuống nền nhà. Cơ thể bọn chúng giờ đã mất hết sức lực và đau ê ẩm.

“Khực!”

Có vẻ như nỗi sợ hãi đang lan truyền hơi muộn. Có rất nhiều người tự hỏi tại sao những kẻ đi trước lại hét toáng lên như thế. Binh lực đứng ở vòng ngoài từ nãy đến giờ vì chưa thể vung đao với Chân Chiêu Hãn do có quá nhiều người cau mày khi nghe thấy âm thanh của Tàng Tống Khúc* phát ra xung quanh Chân Chiêu Hãn.

* Nhạc đám ma.

“Aaaa.”

“Cơ thể ta… giọng nói của ta…”

“Ồn ào quá! Câm hết đi!”

Ai có thể ngăn cản được tiếng thét sợ khi cái chết đang đến gần chứ?

Đến khi thực sự trải qua thảm cảnh, sự phẫn nộ với các thủ lĩnh - những người đã dồn họ vào cái chết mới bộc phát.

“Làm ơn giúp chúng tôi! Đoàn chủ!”

“Đoàn chủ! Chúng tôi không thể đối phó được!”

“Là độc! Độc tỏa ra trong không khí…”

Hỗn loạn.

Đúng là một chuyện khôi hài. Cẩn trọng với độc bằng cách nào đây? Ngừng thở thì còn có khả năng.

Đến cả Chân Chiêu Hãn cũng đã hít phải Sỉ Tử Vụ Độc, cơn điên trong đôi mắt màu xám tro ngày càng trở nên cuồng loạn.

Nhưng cơ thể của Chân Chiêu Hãn có khả năng miễn dịch với Sỉ Tử Vụ Độc nên dù có độc hay không thì hắn vẫn tiếp tục vung tay, chém và tiến lên phía trước.

Thể lực và nội công của Chân Chiêu Hãn không hề suy giảm, vẫn dồi dào như thể hắn chưa từng sử dụng chúng vậy… kẻ địch cảm nhận được đau đớn của chất độc đang lan trong cơ thể, bọn chúng nhìn vào Chân Chiêu Hãn trong bộ y phục của vũ nữ đang bay lượn rồi vật vã chìm dần vào ảo giác.

“Hồn ma nữ nhân Kiếm Vũ Đoàn đã quay về.”

“Là hồn ma của họ.”

“Chúng ta sẽ chết hết thôi.”

“Cứ thế này thì xảy ra thảm sát mất.”

Những kẻ đang bám víu lấy sự sống gục xuống như thể bọn chúng đang lang thang trong sương mù dày đặc thì rớt xuống bãi lầy.

Mỗi khi Chân Chiêu Hãn tiến lại gần, bọn chúng lại sợ hãi lùi về phía sau… Tuyến phòng ngự mà Môn chủ Hôi Huyết Môn gầy dựng trở nên vô dụng. Khi nỗi sợ đạt đến cực hạn, ai cũng gào thét Môn chủ Hôi Huyết Môn như thể đang trách mắng hắn.

“Cứu chúng ta với! Không thì chúng ta chết hết mất! Môn chủ! Khục!”

Hình lưỡi liềm lướt qua cổ của kẻ đang gào thét.

Chân Chiêu Hãn nhìn bọn Hôi Huyết Môn đang làm xáo trộn bầu không khí và nói.

“Ai có thể cứu các ngươi đây.”

Giờ đây, những kẻ đang ở trong phạm vi mà Chân Chiêu Hãn đứng đều đã trở thành những cái xác.

Ngay từ đầu, Hôi Huyết Môn đã biết Chân Chiêu Hãn là một kẻ đáng gờm.

“Chắc phải hy sinh vài chục người rồi.”

“Làm gì có. Có khi gần một trăm người chết thảm ấy chứ.”

Bọn họ đã dự đoán như thế.

Nhưng mà bọn họ hoàn toàn không thể hiểu được con người của Chân Chiêu Hãn.

Ngay từ đầu, Chân Chiêu Hãn đã không phải là một người chính trực.

Hắn là một người biết che giấu con tim, và cũng là người đã luyện tập nói dối. Hư Ngôn Thần Công có nghĩa là hồ hởi với người quen, nhưng đối với kẻ địch lại không khác gì sợi dây thừng quấn chặt cổ chúng.

Chân Chiêu Hãn là một kẻ bịp bợm.

Ngay từ đầu, trận đấu này đã không phải là trận đấu, mà là thời gian phục thù của riêng Chân Chiêu Hãn.

“Tên chó khốn khiếp!”

Một kẻ lao lên khi chứng kiến cái chết của đồng bọn mình. Chân Chiêu Hãn xoay tròn để tránh thanh trực đao đang hướng thẳng tới người mình, sau đó tay trái cầm thanh đao chém một nhát vào mặt của kẻ to gan kia.

“Ặc!”

Chân Chiêu Hãn lên tiếng gọi người tiếp theo để gây áp lực về tâm lý.’

“Tiếp theo là ai đây…”

Lúc bấy giờ, cả tuyến phòng vệ tâm lý của kẻ địch cũng đã đổ vỡ. Không còn ai dám đứng chắn cho Môn chủ Hôi Huyết Môn để bỏ mạng nữa. Nhưng vì số lượng người quá đông nên có cả những người chen vào giữa đồng bọn để tránh xa Môn chủ Hôi Huyết Môn.

Chân Chiêu Hãn xảo quyệt đánh sâu vào đòn tâm lý.

“Ai không muốn chết thì lùi lại rồi vận khí điều tức đi. Trước khi chất độc thấm vào sâu trong cơ thể… còn ta đến giết Môn Chủ của các ngươi đây. Mở đường cho ta.”

Lời bịa đặt của Chân Chiêu Hãn không khác gì một chất độc.

Một vài kẻ sợ hãi liền mở đường cho Chân Chiêu Hãn rồi lập tức ngồi xuống vận khí điều tức mà không có chút nghi ngờ.

Nhưng mà vận khí điều tức ở một nơi đầy khí độc thì được gì chứ? Nỗi sợ đã làm cho năng lực phán đoán trở nên mông lung. Việc hít thở sâu lúc này chỉ làm cho độc khí đi vào cơ thể nhanh hơn thôi. Và những kẻ nghe theo lời Chân Chiêu Hãn đã gục xuống.

Ngay khi bọn họ vừa chết, Môn chủ Hôi Huyết Môn đứng quan sát từ nãy đến giờ cũng không giấu nổi vẻ bàng hoàng khi nhìn vào Chân Chiêu Hãn.

Khoảnh khắc đó, Thiên Nha Minh đã nhận ra.

Thiên Nha Minh đã nghĩ Chân Chiêu Hãn chỉ là một kẻ ác thường thấy thôi. Nhưng mà kẻ ác thực sự đang nhìn chằm chằm vào hắn với hai thanh đao ở hai bên tay.

Chân Chiêu Hãn nhìn thẳng vào mắt của Thiên Nha Minh rồi từ từ tiến lại gần.

“Không thấy ngươi chạy nên chắc ngươi vẫn còn vũ khí bí mật nhỉ.”

“...”

“Ví dụ như em trai của ngươi chẳng hạn…”

Chân Chiêu Hãn tiến lại gần Thiên Nha Minh, gần đến mức có thể thấy được từng nếp nhăn của hắn.

 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương