Túy Kiếm Dạ Hành
-
Chapter 19 Ngươi nói sẽ dạy ta hắc đạo sao?
Ngươi nói sẽ dạy ta hắc đạo sao?
Ngay từ đâu Thiên Nha Minh đã không có ý định bỏ chạy, hắn vẫn ngồi yên trên ghế, Chân Chiêu Hãn tiến lại gần hắn lên tiếng.
“Mộng Nhi….. Ngươi muốn báo thù đến thế sao?”
Chân Chiêu Hãn không trả lời chỉ nhìn chăm chăm vào lưỡi Song Nguyệt đao. Vì đã chém chết hơn trăm mạng người, nên si tử vụ độc gần như đã cạn kiệt, tác dụng của si tử vụ độc cũng đang dần mất đi do máu dính trên lưỡi đao.
Việc này Y cũng đã dự đoán được trước nên cũng chẳng có gì bất ngờ. Thay vào đó, Y đã tiết kiệm được nội công và thể lực để có thể đứng trước mặt Thiên Nha Minh như thế này.
Chân Chiêu Hãn đột nhiên cười khẩy một cái rồi tiến lại gần phía Thiên Nha Minh.
“Ngươi muốn nói gì?”
Ngay khi Chân Chiêu Hãn tiến lại gần với nụ cười chế giễu, Thiên Nha Minh trả lời.
“Mộng Nhi, ngươi thành thật đi. Ngươi làm tất cả những chuyện này không đơn thuần chỉ để báo thù đúng không.”
Chân Chiêu Hãn đáp.
“Ngươi nói cái khỉ gì thế?”
Thiên Nha Minh đưa cả hai tay ra chỉ vào đống hỗn loạn trước mặt rồi nói.
“Ngươi nhìn đi….Nếu ngươi muốn giết ta, thì cứ việc xông thẳng đến đây bằng chính cái thực lực đó là được rồi mà. Rốt cuộc thì ngươi đang làm cái trò gì thế? Sư môn của ngươi rốt cuộc là ở đâu?”
“Ngươi không cần biết.”
Thiên Nha Minh từ từ đứng dậy nói tiếp.
“Hầu hết những kẻ ngươi vừa giết đều không có mặt lúc đánh Kiếm Vũ Đoàn. Thủ lĩnh Quỷ Sát đội cũng đã bị giết ở trong trận chiến. Chính là tên đó, kẻ đã đến đánh Kiếm Vũ Đoàn, hắn đã sớm chết dưới tay ngươi rồi. Còn có rất nhiều tên không liên quan gì đến Kiếm Vũ Đoàn cũng bị ngươi giết. Chẳng phải ngươi chỉ cần giết một mình ta, kẻ đã đưa ra mệnh lệnh đó là đủ rồi sao? Rốt cuộc ngươi muốn gì qua lần thảm sát này?”
Trong lúc Thiên Nha Minh đang lảm nhảm như thể răn dạy điều gì, đám thuộc hạ quèn rút lui hết, chỉ còn những cao thủ tinh nhuệ của Hôi Huyết môn tiến lại gần và bao vây Chân Chiêu Hãn. Tuy nhiên tất cả đều trùm khăn che mặt có tẩm dĩ độc chế để ngăn chất độc trong một khoảng thời gian ngắn.
Dĩ độc chế độc là nhắc đến dĩ độc chế độc (dùng một loại độc khác để loại bỏ chất độc) với khả năng kháng lại chất độc, được phát triển dưới dạng chất gây ảo giác tại hắc đạo.
Chân Chiêu Hãn nhìn ngó xung quanh, Thiên Nha Minh cười khẩy.
“Ta hay ngươi thì cũng như nhau cả thôi. Đợi đấy đi. Ta vẫn chưa nói xong. Mộng Nhi, nếu giết ta, ngươi nghĩ đám người kia sẽ để ngươi yên sao? Vậy nên….”
Thiên Nha Minh chưa kịp nói hết, Chân Chiêu Hãn đã lao tới, tay phải đi một đường đao.
Viu~
Thiên Nha Minh dùng kiếm làm lệch mũi đao của Chân Chiêu Hãn và bị đẩy lùi lại phía sau. Thiên Nha Minh dùng kiếm sao…. Chuyện này khiến Chân Chiêu Hãn vô cùng bất ngờ.
Dĩ nhiên, khi bị một mũi đao đẩy lùi ra sau, Thiên Nha Minh cũng đang vô cùng bàng hoàng như thể khí huyết của mình bị đảo lộn.
Trong lúc đó, sát thủ trùm khăn che mặt cùng Thiên Thái Minh trà trộn trong đó bất ngờ vung kiếm xông tới.
Sáu tên sát thủ đều là những thủ lĩnh đang ẩn náu cùng đám đệ tử của Thiên Thái Minh.
Thiên Thái Minh và các đệ tử sử dụng chung một đao pháp nên sẽ tạo ra một tác dụng giống như bài kiểm tra trong môn phái. Nội công có sự khác biệt rõ rệt với các môn đạo bình thường, nên khi Song Nguyệt đao va chạm với binh khí, cả hai liên tiếp tạo ra những âm thanh rất lớn.
Cả đám đang hợp sức lại với nhau để cùng chống lại Song Nguyệt đao của Chân Chiêu Hãn.
Chân Chiêu Hãn vận thêm nội công, nên những tia lửa không ngừng bùng lên trên lưỡi hai thanh đao. Ngay sau đó, Y lướt qua ánh mắt của đám người này.
‘Hóa ra bọn chúng đã uống dĩ độc chế. Hèn gì chúng lại tự tin như thế.’
Đám thủ lĩnh của Hôi Huyết môn tự tin vào số dĩ độc chế đã uống nên cho rằng mình có thể chống lại được số độc dược đang lan rộng trong không khí.
Tuy nhiên số si tử vụ độc trên chuôi đao của Chân Chiêu Hãn đã hết sạch. Thêm nữa, số si tử vụ độc bị gió thổi bay trong không khí cũng đã sạch sẽ.
Chân Chiêu Hãn đã nhìn thấu tâm trí của bọn chúng.
Thật sai lầm khi đám người này cho rằng chúng có thể chống lại độc dược của Chân Chiêu Hãn bằng số dĩ độc chế mình đã chuẩn bị. Và dĩ nhiên Chân Chiêu Hãn sẽ không bỏ qua cái sai lầm đó của bọn chúng.
Dĩ độc chế này cũng là tiền nên sẽ không thể nào phát cho tất cả đám thuộc hạ được. Do đó những tên chết trước đấy chính là vật hy sinh để đánh giá thực lực và cách tấn công của Chân Chiêu Hãn. Chân Chiêu Hãn đã suy nghĩ như vậy.
‘Hôi Huyết môn có khác, vẫn luôn như vậy.’
Dù sao đám thủ lĩnh đang xông lên hiện tại cũng là những kẻ có thực lực và nội công cao hơn đám môn đồ của Hôi Huyết môn hồi nãy.
Ngay khi Chân Chiêu Hãn tiếp tục tấn công Thiên Nha Minh, môn chủ Hôi Huyết môn, bảy thanh kiếm cùng một thanh gươm hợp lực cản phá đòn tấn công uy lực đó của Y.
Cheng! Cheng!
Chân Chiêu Hãn vung cặp Song Nguyệt đao trong tình trạng bị bao vây bởi môn chủ, phó môn chủ, thủ lĩnh và đệ tử của Hôi Huyết môn.
Chân Chiêu Hãn không thể hiện bất cứ một cảm xúc gì cản lại đòn tấn công của bọn chúng. Y không hề tấn công mà chỉ phòng ngự.
Y cũng không hề có ý định muốn thoát khỏi vòng vây này. Như thể Y tự tin bản thân có thể chặn mọi đòn tấn công của đám cao thủ Hôi Huyết môn chỉ bằng cách vung vẩy hai thanh Song Nguyệt đao.
Khi Chân Chiêu Hãn chỉ đứng chặn mọi đòn tấn công, và sự việc của đám thuộc hạ tấn công trước dường như đang cảnh báo điều gì đó.
‘Kì lạ thật đấy.’
Thiên Nha Minh đỡ đòn tấn công của Song Nguyệt đạo rồi lùi lại phía sau, đám thủ lĩnh trùm khăn che mặt cũng tạm thời lùi lại, tạo thành một vòng tròn bao vây Chân Chiêu Hãn.
Ngay khi đám thủ lĩnh của Hôi Huyết môn dừng tấn công, Chân Chiêu Hãn bất ngờ xoay ngược hai thanh đao lại. Hai chuôi đao cọ xát vào nhau tạo ra những tiếng động lớn.
Chân Chiêu Hãn nắm vào khúc tay cầm ở giữa tạo thành Nguyệt đao hai lưỡi dài hơn cả trường kiếm. Nó biến thành một loại binh khí với lưỡi uốn cong từ trái qua phải.
Đám người Hôi Huyết môn lần đầu tiên nhìn thấy loại binh khí này.
“Hự..”
Ngay cả Thiên Nha Minh dày dặn kinh nghiệm như vậy cũng chưa từng được thấy loại binh khí này bao giờ, đầu hắn rướn về phía trước nhìn chằm chằm vào Chân Chiêu Hãn cùng thứ binh khí kì lạ đó.
“Đúng là một binh khí kì quái.”
Chân Chiêu Hãn dùng tay phải lôi bạch phiến ra như thể muốn nghỉ ngơi một chút, ung dung quạt gió rồi nói.
“Có vẻ các ngươi uống loại dĩ độc chế có hiệu quả cũng tốt đấy.”
Một tên trùm mặt nói.
“Dĩ nhiên độc dược vẫn sẽ có tác dụng với những tên thuộc hạ nội công thấp, nhưng độc dược loại nào cũng sẽ có giới hạn thôi…”
Trước câu nói đó, Chân Chiêu Hãn đáp lại với vẻ mặt thản nhiên.
“Vậy sao? Không lẽ chỉ các ngươi uống thôi sao? Ghê gớm thật đấy.”
Thiên Nha Minh cười tươi rói.
“Mộng Nhi, ngươi mệt rồi sao? Nhưng dù sao thực lực của ngươi cũng ấn tượng đấy. Nếu ngươi muốn đàm phán ta sẽ cho chút thời gian để ngươi nghỉ ngơi.”
Chân Chiêu Hãn phe phẩy chiếc bạch phiến rồi đáp lại.
“Thiên môn chủ, ta chán ngấy với mấy lời răn dạy của ngươi rồi. Ngươi không nói thì suốt thời gian qua ta cũng nghe đủ rồi.”
“......"
“Mộng Nhi, với thực lực của ngươi hiện tại mà bắt tay với ta, chúng ta có thể sẽ mở rộng được thế lực của mình ra ngoài cả Tây Hắc lộ đấy. Không phải ngươi cho rằng chỉ với Tây Hắc lộ cũng đủ khiến ta hài lòng đấy chứ? Sau này ta sẽ cho ngươi toàn bộ Tây Hắc lộ. Khiến tất cả mọi người quỳ dưới chân mình, không phải việc ngươi có thể làm một mình đâu. Mộng Nhi, thực lực của ngươi đã thay đổi rất nhiều, ngươi cũng nên mở rộng suy nghĩ của mình hơn đi. Làm người của ta đi. Ta sẽ dạy ngươi biết về hắc đạo.”
“Ngươi nói dạy ta về hắc đạo sao?”
“Ngươi mới ngoài 20 một chút…. Không lẽ ngươi nghĩ mình đã hiểu rõ về hắc đạo rồi sao? Nó là một lĩnh vực hoàn toàn khác với võ công.”
Gập bạch phiến lại cái “phạch”, Chân Chiêu Hãn bỏ nó vào trong túi của trường sam với nét mặt khó chịu, tách Song Nguyệt đao đang cầm ở bên tay phải ra rồi nhanh chóng bỏ vào vỏ đao. Tốc độ nhanh đến mức không ai có thể chen vào được.
Ngay lúc đó, Thiên Thái Minh và đám ngươi che mặt cùng hướng về Thiên Nha Minh.
‘Đánh hắn không?’
Tất cả đều nhìn Thiên Nha Minh với ánh mắt có ngụ y như thế, vì lúc này Chân Chiêu Hãn đang không cầm binh khí.
Mặt khác, Thiên Nha Minh lại bật cười trước hành động của Chân Chiêu Hãn.
“Hahaha…Cũng không tồi nhỉ. Ngươi sẵn sàng để nói chuyện rồi hả?”
Đương nhiên là Thiên Nha Minh không hề có một chút ý nghĩ nào là sẽ nói chuyện với Chân Chiêu Hãn. Thế nhưng hắn lại nói ngược lại.
“Mộng Nhi, chúng ta vẫn chưa muộn đâu.”
Chân Chiêu Hãn cởi bỏ chiếc La sam đang mặc đáp lại với giọng điệu thông thường.
“Ta chỉ muốn kiểm tra xem loại độc dược sư phụ ta chế ra lợi hại hay dĩ độc chế các ngươi đã uống lợi hại. Vì loại độc ta tung ra lúc trước cũng sớm đã hết tác dụng rồi….”
“Cái gì?”
Chân Chiêu Hãn trở về với bộ hắc y khi cởi bỏ vũ phục.
Cảm nhận được thái độ phía Chân Chiêu Hãn đang thay đổi, Thiên Nha Minh trong lòng khó chịu không yên liền hỏi.
“Ngươi nói cái gì thế?”
Chân Chiêu Hãn nhìn hết một lượt ánh mắt của đám thủ lĩnh, từ từ lên tiếng.
“Ý ta là gì ấy hả? Thì là như thế này, có lẽ là… ba?”
“Cái gì?”
“Biết đâu lại…. hai?”
Thiên Nha Minh vội vã quay sang nhìn đám thuộc hạ. Chân Chiêu Hãn vẫn tiếp tục với giọng điệu chậm rãi.
“Trước tiên là…. Một.”
Vừa dứt lời, tên thủ lĩnh có nội công thấp nhất bắt đầu nhiễm độc của Túy Mộng Toan ngã rạp về phía trước. Nhưng không phải chỉ một tên. Toàn bộ những tên trùm mặt lần lượt ngã đập đầu xuống sàn.
Bịch…bịch….bịch….!
Thiên Thái Minh đang trùm mặt cũng lảo đảo lùi lại phía sau, tức giận tháo chiếc khăn che mặt ra.
“Tên khốn đó…”
Thiên Thái Minh không đứng vững được nữa. Và dĩ nhiên Thiên Nha Minh cũng rơi vào tình trạng tương tự.
Hai mắt Thiên Nha Minh mờ đi, nhìn thành có hai rồi ba Chân Chiêu Hãn, đầu óc bắt đầu choáng váng. Phải tới lúc đó, hắn mới chợt nhớ đến hành động hồi nãy của Chân Chiêu Hãn.
“…Chiếc quạt?”
Trong mắt Thiên Nha Minh hiện giờ Chân Chiêu Hãn nhìn như một bóng ma bị chia thành hàng tá ảo ảnh khác.
Khi tầm nhìn của Thiên Nha Minh bắt đầu suy giảm, hắn nghe xung quanh có tiếng xương gãy của ai đó. Rõ ràng những tên đang bất tỉnh kia đã bị Chân Chiêu Hãn giết chết. Giữa lúc đó, Thiên Nha Minh cảm thấy mạng sống của mình thật mỏng manh khi đang phải vùng vẫy chống lại chất độc đó.
Không quan tâm đến chuyện đó, Chân Chiêu Hãn ra tay giết đám ngươi trùm khăn che mặt trước.
Dù đầu óc đang choáng váng, Thiên Nha Minh vẫn nghe rõ mồn một giọng nói của Chân Chiên Hãn.
“Ai dạy ai về hắc đạo chứ?”
Ngay khi nghe câu nói đó, Thiên Nha Minh khụy hai đầu gối xuống đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook