Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể
-
Chương 77
Âm linh tự hỏi một trận, chỉ vào Quân Trì hỏi: “Ta thấy ánh lửa trên người ngươi, đó là loại hỏa gì thế?”
Âm linh nói xong, tất cả các tu sĩ đều kinh ngạc, tuy họ thấy Quân Trì sử dụng ngọn lửa màu đen, thế nhưng lúc Quân Trì không sử dụng, họ căn bản không thấy ngọn lửa nào trên người hắn, dù dùng thần thức tra xét cũng không có gì.
Đương nhiên, chuyện này cũng do tu vi họ thấp.
Vậy nên âm linh vừa nói, các tu sĩ đều nhìn về phía Quân Trì, nhưng vô luận thế nào, họ đều không thể nhìn thấy ánh lửa.
Quân Trì cũng không che giấu, trả lời âm linh, “Đây là dương hỏa của Nam Minh Ly Hỏa.”
Âm linh dường như hoảng sợ, cũng may nó từ cấp bảy đột phá lên cấp tám, cho nên chỉ bị kinh hách một lát, nhưng hai con âm linh bên cạnh thì sợ hãi lui về sau.
Nam Minh Ly Hỏa chính là khắc tinh của âm vật, bọn nó chẳng định lấy lửa thiêu thân đâu.
Ánh lửa trên người Quân Trì bị âm linh nhìn thấy, kỳ thật trên người hắn vốn có hơi thở huyết mạch Chu Tước, dọc đường gặp nhiều âm linh như vậy, thế nhưng chỉ mỗi con này nhận ra.
Hơi thở ấy chính là khắc tinh, cho nên trong mắt âm vật, hơi thở hắn trông như ánh lửa cháy nóng.
Âm linh liền nói: “Các ngươi tiến vào trận đi. Ta sẽ không cản trở.”
Các tu sĩ nhìn nhau, trong lòng đều suy nghĩ, chỉ mấy câu đã giải quyết được vấn đề rồi ư, cứ tưởng phải chiến với nó một trận.
Quân Trì nói: “Vậy đa tạ nhé, chúng ta đi đây.”
Âm linh kia lại hỏi: “Các ngươi vào trung tâm trận chỉ để nhìn thôi sao?”
Quân Trì đáp: “Không phải, sao như thế được, chúng ta muốn phá Tụ Âm Trận, bằng không sẽ bị nhốt ở đây không thể thoát ra.”
Âm linh bỗng cảm thấy hứng thú, hỏi: “Ngươi mang Nam Minh Ly Hỏa, muốn tiếp cận trận địa, chắc rất dễ thôi, nếu phá hủy Tụ Âm Trận, con đường tu hành của chúng ta về sau sẽ gặp rất nhiều trở ngại, bù lại chúng ta không cần chịu uy hiếp của thế trận nữa.”
Quân Trì nói: “Nếu có thể phá trận, các ngươi sẽ tự do. Ta thấy trên người ngươi có thứ khắc chữ Diệt Sạch, đó là gì thế?”
Âm linh trả lời: “Đây là ngọc bài hộ thân của ta, từ lúc sinh ra đã có, giúp ta tu hành dễ dàng hơn các âm linh khác, hơn nữa không bị trung tâm trận hút vào trong, thế nhưng nếu tu vi ta tiếp tục tăng trưởng, dù có ngọc bài, e rằng chẳng thể chịu đựng nổi lực hút nữa.”
Quán Trì nói: “Trên người ngươi mang lệnh bài này có thể giúp bảo trì thần trí thanh minh, bằng không ngươi chỉ như âm linh thực linh. Trên Diệt Sạch chứa đựng long tức, ngọc bài đó dường như chế luyện từ xương cốt Thần Long, ngươi phải hảo hảo quý trọng.”
Âm linh không ngờ Quân Trì lại có kiến thức như thế, chính nó cũng không biết ngọc bài chế luyện bằng thứ gì, nó chỉ biết thần thức thức khởi của mình bám trên ngọc bài mà thôi.
Quân Trì lại hỏi: “Thời điểm này là lúc Tụ Âm Trận yếu nhất phải không?”
Âm linh trả lời: “Đúng thế, gần đây âm khí phi thường ổn định, có thể thấy lực lượng trận đang suy yếu, bất quá sau mấy năm sẽ mạnh hơn.”
Âm linh không chỉ tha cho họ, còn dẫn đường nữa, đưa họ tới một thôn trang, rồi tiến vào một nơi sau sườn núi nhỏ.
Bọn Quân Trì đi xuống sườn núi, phát hiện đây là một mảnh đất bằng, đôi khi lại thấy vài cục đá lớn ngổn ngang, trừ nó ra, có vô số đồ vật khác, nhưng không thấy bất kỳ âm linh nào, thổ nhưỡng trên mặt đất, hàm lượng Thiết Tinh Sa càng cao hơn, gần như hình thành Kim Thạch.
Khi ở ngoài Lễ Hiền Trang, âm khí nồng đậm, dường như ngưng tụ, không hề lưu động, chỉ có vài luồng gió nhẹ.
Chú ý quan sát, sẽ thấy ngọn gió lưu động theo phương hướng họ đi.
Âm khí mỏng dần khiến tu sĩ dễ chịu hơn nhiều, mang theo Thượng Bảo Quang, dùng chân nguyên chống đỡ cũng không nặng nề giống như lúc trước.
Tuy các tu sĩ đều tò mò về ngọn lửa Nam Minh Ly Hỏa của Quân Trì, nhưng không ai dò hỏi, bởi vì không thể.
Lại qua một canh giờ, phía trước xuất hiện nhiệt khí, giữa một nơi chí âm như thế, sự xuất hiện của nó quả thật bất thường, mọi người không khỏi dừng chân.
Dù Mặc Phỉ và Giang Lưu đều là tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng kiến thức vốn không rộng.
Họ là đệ tử có tiền đồ nhất tông môn, có thể hưởng thụ tài nguyên nội môn, nhưng ở Nguyên Nhất thế giới, tin tức và tài nguyên chỉ hữu hạn, trước tình huống hiện giờ Giang Lưu và Mặc Phỉ đều không hiểu tại sao.
Mặc Phỉ thử hỏi Quân Trì: “Tiền bối, đằng trước có nhiệt khí, có khả năng là gì?”
Mặc dù nhiệt khí ập tới, nhưng mọi người đều không cảm thấy nguy hiểm nặng nề.
Quân Trì Quân Yến liếc mắt nhìn nhau, dường như đã biết bên trong là gì.
Quân Trì nói: “Vượt qua nơi này, sẽ tới trung tâm Tụ Âm Trận.”
Nghe xong, ai ai cũng phấn chấn cả lên.
Quân Trì lại nói: “Theo ta suy đoán, khi Tụ Âm Trận ở thời điểm mạnh nhất, âm khí sẽ tụ tập ở đây hình thành lốc xoáy cực lớn hút các âm linh cấp cao vào, cho nên đằng trước sẽ hình thành âm khí giống như dòng nước, khi đạt tới cực đỉnh, sẽ chuyển âm sang dương, hình thành một thứ vô cùng nguy hiểm, cụ thế là gì, ta chưa thể phán đoán được.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Quân Trì lại nói: “Các ngươi chờ ở đây một lát, ta qua đó nhìn xem.”
Đứng ở đây đã cảm nhận nhiệt khí, có thể thấy điều Quân Trì nói quả thật không sai, nhưng chỗ này không thể dùng thần thức, tầm mắt lại bị ảnh hưởng bởi âm khí mù mịt như sương đen, căn bản không thể nhìn xa, cho nên mọi người không biết tình huống bên kia thế nào.
Quân Trì bước ra, Quân Yến liền nói: “Ca ca, ta đi theo ngươi.”
Quân Trì định từ chối, Mặc Phỉ vội bảo: “Tiền bối, đằng trước nguy hiểm như thế, chúng ta sao có thể ở đây chờ, để tiền bối dấn thân vào nguy hiểm chứ?”
Tính cách Quân Trì vốn ôn hòa, nhưng Quân Yến chẳng thèm nể mặt ai, “Nhìn lực lượng các ngươi kìa, qua đó cũng chỉ kéo chân người khác, ngược lại còn khiến ca ca phân tâm.”
Mặc Phỉ là Kim Đan chân nhân, tính tình coi như tốt, không ngạo mạn giống những người khác, nhưng bị Quân Yến nói mấy lời khiêu khích chê cười cũng cảm thấy tức giận, tuy cảnh giới hai người tương đương, nhưng tu vi và lực chiến y lại cao hơn hắn rất nhiều, cho dù hắn có buồn bực cỡ nào, cũng không thể trở mặt với Quân Yến, vậy nên đành im lặng.
Giang Lưu nói, “Đã vậy, chúng ta chờ ở đây, tiền bối và Liễu đạo hữu đi dò đường, nếu gặp phải nguy hiểm không thể chống lại thì phát ra âm thanh, tại hạ và Mặc đạo hữu sẽ đến tương trợ, thế được không?”
Mặt khác, các tu sĩ Hóa Nguyên kỳ tự bảo vệ mình đã quá sức lắm rồi, cho nên không cần qua đó kéo chân người nữa.
Quân Trì gật đầu, bảo: “Cứ quyết định như thế.”
Quân Yến cầm Xích Viêm kiếm trong tay, Quân Trì nuốt mấy viên đan dược điều tức chân nguyên, lại qua nói với Giang Lưu Mặc Phỉ vài câu, bấy giờ mới theo Quân Yến đi về phía trước.
Sau khi Quân Trì Quân Yến rời đi, các tu sĩ tìm một tảng đá lớn có thể ngăn cản âm phong, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Giang Lưu vận chuyển chân nguyên gọi một pháp bảo hộ thể ra, từ khi hai người rời đi, hắn đã tra xét xung quanh, giờ mới trở về nói: “Ở đây không còn vật sống, trên tảng đá cũng có dấu vết bị ăn mòn.”
Mặc Phỉ nói: “Cục đá này chịu ăn mòn suốt vạn năm quá mà vẫn đứng sừng sững như thế, không chút nào nứt mẻ, chỉ để lại vài dấu hằn sâu, có thể thấy không phải vật thường.”
Giang Lưu đáp: “Đây không phải tảng đá bình thường, có lẽ là Thiết Tinh Cát Đá, các ngươi nhìn coi, trên bề mặt lấp lánh ánh sáng kim sắc, chỉ có thể là Thiết Tinh Sa, loại đá này không chừng có thể chứa cả Thiết Tinh.”
Tụ Âm Trận quả thực nguy hiểm, cho dù Giang Lưu bảo rằng Thiết Tinh Sa rất trân quý, nhưng chẳng ai chạm vào nó cả, dù có Thiết Tinh dựng dục bên trong tảng đá đi chăng nữa, họ cũng chẳng có năng lực chiếm nó, vậy nên mọi người chỉ tò mò nhìn một cái, chứ không ai đến sờ thử.
Nếu bên trong có bảo, sau khi phá Tụ Âm Trận, âm khí ở đây sẽ tiêu tán, đến lúc đó họ sang lấy sau cũng được, hà tất phải đẩy bản thân vào nguy hiểm làm gì?
Đều là đệ tử tông môn, ai ai cũng có năng lực, tông môn vô cùng coi trọng họ, đương nhiên sẽ có ít hiểu biết, không phóng khoáng thích gì làm nấy như tán tu.
Có vết xe đổ của Diêu Phi, mọi người trở nên rất quy củ.
Càng đi về phía đó, Quân Trì Quân Yến cảm thấy nhiệt khí càng nóng.
Trên mặt đất đã trở thành Thiết Tinh Sa cứng rắn, chỉ sợ nồng độ cũng hơn chín thành trở lên.
Quân Trì và Quân Yến bước đi chậm rãi, Quân Yến tay cầm kiếm, đi bên cạnh Quân Trì, nói: “Ca ca, đằng trước có ao.”
Quân Trì cũng thấy, cách đó không xa bỗng xuất hiện một cái ao, nhiệt khí truyền từ cái ao đó mà ra.
Ở bờ ao, chính là Thiết Tinh nồng độ trăm phần trăm, trên Thiết Tinh mang theo kim sắc, lập lòe quang mang.
Mà giữa ao, ánh lửa đỏ chói như dung nham, bên trong là chất lỏng kim sắc màu đen đặc sệt, không ngừng phun ra, hình thành từng đợt sóng dày.
Gợn sóng từ giữa tản ra bên ngoài, nhưng càng gần trung tâm, kim sắc càng rõ nét hơn.
Quân Trì nhìn nhìn, nói: “Ao này chỉ toàn thiết tinh, nhưng phía trung tâm lại có Thiết Tinh chuyển hóa âm dương. Quân Yến, đệ thấy không?”
Quân Yến gật đầu, “Ta thấy.”
Y lấy một chiếc hộp màu đen trong vòng trữ vật, trông nó như được đúc từ kim chứ không phải vàng, vô cùng nặng, trên mặt có khắc phù văn, “Đây là cái hộp ta lấy từ Nịnh Hinh Cung, bên trong vốn dĩ đựng Thiết Tinh, ta lấy Thiết Tinh ra, giờ bỏ Thiết Tinh âm dương vào chắc sẽ được.”
Quân Trì nói: “Ta còn lo lắng không biết nên chứa bằng gì, có nó thì tốt quá.”
Quân Yến định qua đó thu Thiết Tinh âm dương vào, đột nhiên bị một luồng nhiệt khí đánh úp tới, Quân Yến phản ứng không kịp, nhưng may mà có Quân Trì bên cạnh, trên người hình thành kết giới Chu Tước chân hỏa, gọi Chu Tước chân hỏa ra tay, đánh về nơi nhiệt khí đang tập kích.
“Đùng!”
Luồng nhiệt khí bị chân hỏa ngăn trở, phát ra một tiếng vang lớn, luồng nhiệt khí chuyển hướng đánh vào Thiết Tinh Sa trên mặt đất, dần dần hiện ra bóng dáng, đó là một sinh vật đen đúa có hình dạng như thằn lằn.
Hoàn chương 77. thu Thiết Tinh âm dương vào, đột nhiên bị một luồng nhiệt khí đánh úp tới, Quân Yến phản ứng không kịp, nhưng may mà có Quân Trì bên cạnh, trên người hình thành kết giới Chu Tước chân hỏa, gọi Chu Tước chân hỏa ra tay, đánh về nơi nhiệt khí đang tập kích.
“Đùng!”
Luồng nhiệt khí bị chân hỏa ngăn trở, phát ra một tiếng vang lớn, luồng nhiệt khí chuyển hướng đánh vào Thiết Tinh Sa trên mặt đất, dần dần hiện ra bóng dáng, đó là một sinh vật đen đúa có hình dạng như thằn lằn.
Hoàn chương 77.
Âm linh nói xong, tất cả các tu sĩ đều kinh ngạc, tuy họ thấy Quân Trì sử dụng ngọn lửa màu đen, thế nhưng lúc Quân Trì không sử dụng, họ căn bản không thấy ngọn lửa nào trên người hắn, dù dùng thần thức tra xét cũng không có gì.
Đương nhiên, chuyện này cũng do tu vi họ thấp.
Vậy nên âm linh vừa nói, các tu sĩ đều nhìn về phía Quân Trì, nhưng vô luận thế nào, họ đều không thể nhìn thấy ánh lửa.
Quân Trì cũng không che giấu, trả lời âm linh, “Đây là dương hỏa của Nam Minh Ly Hỏa.”
Âm linh dường như hoảng sợ, cũng may nó từ cấp bảy đột phá lên cấp tám, cho nên chỉ bị kinh hách một lát, nhưng hai con âm linh bên cạnh thì sợ hãi lui về sau.
Nam Minh Ly Hỏa chính là khắc tinh của âm vật, bọn nó chẳng định lấy lửa thiêu thân đâu.
Ánh lửa trên người Quân Trì bị âm linh nhìn thấy, kỳ thật trên người hắn vốn có hơi thở huyết mạch Chu Tước, dọc đường gặp nhiều âm linh như vậy, thế nhưng chỉ mỗi con này nhận ra.
Hơi thở ấy chính là khắc tinh, cho nên trong mắt âm vật, hơi thở hắn trông như ánh lửa cháy nóng.
Âm linh liền nói: “Các ngươi tiến vào trận đi. Ta sẽ không cản trở.”
Các tu sĩ nhìn nhau, trong lòng đều suy nghĩ, chỉ mấy câu đã giải quyết được vấn đề rồi ư, cứ tưởng phải chiến với nó một trận.
Quân Trì nói: “Vậy đa tạ nhé, chúng ta đi đây.”
Âm linh kia lại hỏi: “Các ngươi vào trung tâm trận chỉ để nhìn thôi sao?”
Quân Trì đáp: “Không phải, sao như thế được, chúng ta muốn phá Tụ Âm Trận, bằng không sẽ bị nhốt ở đây không thể thoát ra.”
Âm linh bỗng cảm thấy hứng thú, hỏi: “Ngươi mang Nam Minh Ly Hỏa, muốn tiếp cận trận địa, chắc rất dễ thôi, nếu phá hủy Tụ Âm Trận, con đường tu hành của chúng ta về sau sẽ gặp rất nhiều trở ngại, bù lại chúng ta không cần chịu uy hiếp của thế trận nữa.”
Quân Trì nói: “Nếu có thể phá trận, các ngươi sẽ tự do. Ta thấy trên người ngươi có thứ khắc chữ Diệt Sạch, đó là gì thế?”
Âm linh trả lời: “Đây là ngọc bài hộ thân của ta, từ lúc sinh ra đã có, giúp ta tu hành dễ dàng hơn các âm linh khác, hơn nữa không bị trung tâm trận hút vào trong, thế nhưng nếu tu vi ta tiếp tục tăng trưởng, dù có ngọc bài, e rằng chẳng thể chịu đựng nổi lực hút nữa.”
Quán Trì nói: “Trên người ngươi mang lệnh bài này có thể giúp bảo trì thần trí thanh minh, bằng không ngươi chỉ như âm linh thực linh. Trên Diệt Sạch chứa đựng long tức, ngọc bài đó dường như chế luyện từ xương cốt Thần Long, ngươi phải hảo hảo quý trọng.”
Âm linh không ngờ Quân Trì lại có kiến thức như thế, chính nó cũng không biết ngọc bài chế luyện bằng thứ gì, nó chỉ biết thần thức thức khởi của mình bám trên ngọc bài mà thôi.
Quân Trì lại hỏi: “Thời điểm này là lúc Tụ Âm Trận yếu nhất phải không?”
Âm linh trả lời: “Đúng thế, gần đây âm khí phi thường ổn định, có thể thấy lực lượng trận đang suy yếu, bất quá sau mấy năm sẽ mạnh hơn.”
Âm linh không chỉ tha cho họ, còn dẫn đường nữa, đưa họ tới một thôn trang, rồi tiến vào một nơi sau sườn núi nhỏ.
Bọn Quân Trì đi xuống sườn núi, phát hiện đây là một mảnh đất bằng, đôi khi lại thấy vài cục đá lớn ngổn ngang, trừ nó ra, có vô số đồ vật khác, nhưng không thấy bất kỳ âm linh nào, thổ nhưỡng trên mặt đất, hàm lượng Thiết Tinh Sa càng cao hơn, gần như hình thành Kim Thạch.
Khi ở ngoài Lễ Hiền Trang, âm khí nồng đậm, dường như ngưng tụ, không hề lưu động, chỉ có vài luồng gió nhẹ.
Chú ý quan sát, sẽ thấy ngọn gió lưu động theo phương hướng họ đi.
Âm khí mỏng dần khiến tu sĩ dễ chịu hơn nhiều, mang theo Thượng Bảo Quang, dùng chân nguyên chống đỡ cũng không nặng nề giống như lúc trước.
Tuy các tu sĩ đều tò mò về ngọn lửa Nam Minh Ly Hỏa của Quân Trì, nhưng không ai dò hỏi, bởi vì không thể.
Lại qua một canh giờ, phía trước xuất hiện nhiệt khí, giữa một nơi chí âm như thế, sự xuất hiện của nó quả thật bất thường, mọi người không khỏi dừng chân.
Dù Mặc Phỉ và Giang Lưu đều là tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng kiến thức vốn không rộng.
Họ là đệ tử có tiền đồ nhất tông môn, có thể hưởng thụ tài nguyên nội môn, nhưng ở Nguyên Nhất thế giới, tin tức và tài nguyên chỉ hữu hạn, trước tình huống hiện giờ Giang Lưu và Mặc Phỉ đều không hiểu tại sao.
Mặc Phỉ thử hỏi Quân Trì: “Tiền bối, đằng trước có nhiệt khí, có khả năng là gì?”
Mặc dù nhiệt khí ập tới, nhưng mọi người đều không cảm thấy nguy hiểm nặng nề.
Quân Trì Quân Yến liếc mắt nhìn nhau, dường như đã biết bên trong là gì.
Quân Trì nói: “Vượt qua nơi này, sẽ tới trung tâm Tụ Âm Trận.”
Nghe xong, ai ai cũng phấn chấn cả lên.
Quân Trì lại nói: “Theo ta suy đoán, khi Tụ Âm Trận ở thời điểm mạnh nhất, âm khí sẽ tụ tập ở đây hình thành lốc xoáy cực lớn hút các âm linh cấp cao vào, cho nên đằng trước sẽ hình thành âm khí giống như dòng nước, khi đạt tới cực đỉnh, sẽ chuyển âm sang dương, hình thành một thứ vô cùng nguy hiểm, cụ thế là gì, ta chưa thể phán đoán được.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Quân Trì lại nói: “Các ngươi chờ ở đây một lát, ta qua đó nhìn xem.”
Đứng ở đây đã cảm nhận nhiệt khí, có thể thấy điều Quân Trì nói quả thật không sai, nhưng chỗ này không thể dùng thần thức, tầm mắt lại bị ảnh hưởng bởi âm khí mù mịt như sương đen, căn bản không thể nhìn xa, cho nên mọi người không biết tình huống bên kia thế nào.
Quân Trì bước ra, Quân Yến liền nói: “Ca ca, ta đi theo ngươi.”
Quân Trì định từ chối, Mặc Phỉ vội bảo: “Tiền bối, đằng trước nguy hiểm như thế, chúng ta sao có thể ở đây chờ, để tiền bối dấn thân vào nguy hiểm chứ?”
Tính cách Quân Trì vốn ôn hòa, nhưng Quân Yến chẳng thèm nể mặt ai, “Nhìn lực lượng các ngươi kìa, qua đó cũng chỉ kéo chân người khác, ngược lại còn khiến ca ca phân tâm.”
Mặc Phỉ là Kim Đan chân nhân, tính tình coi như tốt, không ngạo mạn giống những người khác, nhưng bị Quân Yến nói mấy lời khiêu khích chê cười cũng cảm thấy tức giận, tuy cảnh giới hai người tương đương, nhưng tu vi và lực chiến y lại cao hơn hắn rất nhiều, cho dù hắn có buồn bực cỡ nào, cũng không thể trở mặt với Quân Yến, vậy nên đành im lặng.
Giang Lưu nói, “Đã vậy, chúng ta chờ ở đây, tiền bối và Liễu đạo hữu đi dò đường, nếu gặp phải nguy hiểm không thể chống lại thì phát ra âm thanh, tại hạ và Mặc đạo hữu sẽ đến tương trợ, thế được không?”
Mặt khác, các tu sĩ Hóa Nguyên kỳ tự bảo vệ mình đã quá sức lắm rồi, cho nên không cần qua đó kéo chân người nữa.
Quân Trì gật đầu, bảo: “Cứ quyết định như thế.”
Quân Yến cầm Xích Viêm kiếm trong tay, Quân Trì nuốt mấy viên đan dược điều tức chân nguyên, lại qua nói với Giang Lưu Mặc Phỉ vài câu, bấy giờ mới theo Quân Yến đi về phía trước.
Sau khi Quân Trì Quân Yến rời đi, các tu sĩ tìm một tảng đá lớn có thể ngăn cản âm phong, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Giang Lưu vận chuyển chân nguyên gọi một pháp bảo hộ thể ra, từ khi hai người rời đi, hắn đã tra xét xung quanh, giờ mới trở về nói: “Ở đây không còn vật sống, trên tảng đá cũng có dấu vết bị ăn mòn.”
Mặc Phỉ nói: “Cục đá này chịu ăn mòn suốt vạn năm quá mà vẫn đứng sừng sững như thế, không chút nào nứt mẻ, chỉ để lại vài dấu hằn sâu, có thể thấy không phải vật thường.”
Giang Lưu đáp: “Đây không phải tảng đá bình thường, có lẽ là Thiết Tinh Cát Đá, các ngươi nhìn coi, trên bề mặt lấp lánh ánh sáng kim sắc, chỉ có thể là Thiết Tinh Sa, loại đá này không chừng có thể chứa cả Thiết Tinh.”
Tụ Âm Trận quả thực nguy hiểm, cho dù Giang Lưu bảo rằng Thiết Tinh Sa rất trân quý, nhưng chẳng ai chạm vào nó cả, dù có Thiết Tinh dựng dục bên trong tảng đá đi chăng nữa, họ cũng chẳng có năng lực chiếm nó, vậy nên mọi người chỉ tò mò nhìn một cái, chứ không ai đến sờ thử.
Nếu bên trong có bảo, sau khi phá Tụ Âm Trận, âm khí ở đây sẽ tiêu tán, đến lúc đó họ sang lấy sau cũng được, hà tất phải đẩy bản thân vào nguy hiểm làm gì?
Đều là đệ tử tông môn, ai ai cũng có năng lực, tông môn vô cùng coi trọng họ, đương nhiên sẽ có ít hiểu biết, không phóng khoáng thích gì làm nấy như tán tu.
Có vết xe đổ của Diêu Phi, mọi người trở nên rất quy củ.
Càng đi về phía đó, Quân Trì Quân Yến cảm thấy nhiệt khí càng nóng.
Trên mặt đất đã trở thành Thiết Tinh Sa cứng rắn, chỉ sợ nồng độ cũng hơn chín thành trở lên.
Quân Trì và Quân Yến bước đi chậm rãi, Quân Yến tay cầm kiếm, đi bên cạnh Quân Trì, nói: “Ca ca, đằng trước có ao.”
Quân Trì cũng thấy, cách đó không xa bỗng xuất hiện một cái ao, nhiệt khí truyền từ cái ao đó mà ra.
Ở bờ ao, chính là Thiết Tinh nồng độ trăm phần trăm, trên Thiết Tinh mang theo kim sắc, lập lòe quang mang.
Mà giữa ao, ánh lửa đỏ chói như dung nham, bên trong là chất lỏng kim sắc màu đen đặc sệt, không ngừng phun ra, hình thành từng đợt sóng dày.
Gợn sóng từ giữa tản ra bên ngoài, nhưng càng gần trung tâm, kim sắc càng rõ nét hơn.
Quân Trì nhìn nhìn, nói: “Ao này chỉ toàn thiết tinh, nhưng phía trung tâm lại có Thiết Tinh chuyển hóa âm dương. Quân Yến, đệ thấy không?”
Quân Yến gật đầu, “Ta thấy.”
Y lấy một chiếc hộp màu đen trong vòng trữ vật, trông nó như được đúc từ kim chứ không phải vàng, vô cùng nặng, trên mặt có khắc phù văn, “Đây là cái hộp ta lấy từ Nịnh Hinh Cung, bên trong vốn dĩ đựng Thiết Tinh, ta lấy Thiết Tinh ra, giờ bỏ Thiết Tinh âm dương vào chắc sẽ được.”
Quân Trì nói: “Ta còn lo lắng không biết nên chứa bằng gì, có nó thì tốt quá.”
Quân Yến định qua đó thu Thiết Tinh âm dương vào, đột nhiên bị một luồng nhiệt khí đánh úp tới, Quân Yến phản ứng không kịp, nhưng may mà có Quân Trì bên cạnh, trên người hình thành kết giới Chu Tước chân hỏa, gọi Chu Tước chân hỏa ra tay, đánh về nơi nhiệt khí đang tập kích.
“Đùng!”
Luồng nhiệt khí bị chân hỏa ngăn trở, phát ra một tiếng vang lớn, luồng nhiệt khí chuyển hướng đánh vào Thiết Tinh Sa trên mặt đất, dần dần hiện ra bóng dáng, đó là một sinh vật đen đúa có hình dạng như thằn lằn.
Hoàn chương 77. thu Thiết Tinh âm dương vào, đột nhiên bị một luồng nhiệt khí đánh úp tới, Quân Yến phản ứng không kịp, nhưng may mà có Quân Trì bên cạnh, trên người hình thành kết giới Chu Tước chân hỏa, gọi Chu Tước chân hỏa ra tay, đánh về nơi nhiệt khí đang tập kích.
“Đùng!”
Luồng nhiệt khí bị chân hỏa ngăn trở, phát ra một tiếng vang lớn, luồng nhiệt khí chuyển hướng đánh vào Thiết Tinh Sa trên mặt đất, dần dần hiện ra bóng dáng, đó là một sinh vật đen đúa có hình dạng như thằn lằn.
Hoàn chương 77.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook