Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể
-
Chương 76
Quân Trì nói xong, động tác Biện Lâm chợt khựng, rồi không dám hành động nữa.
Người ở đây, tuy rằng vì tánh mạng bị uy hiếp, không thể không tụ với nhau, những mỗi người đều có tâm tư riêng.
Quân Trì nhắc nhở thế, họ muốn nghe hay không, đó là chuyện của họ.
Quân Trì thuộc dạng người thích lải nhải liên miên cẩn thận tỉ mỉ như bảo mẫu, nhưng thật ra cũng chỉ trước Quân Yến mà thôi, còn người khác, dù có là bằng hữu, hắn chỉ đơn giản nhắc nhở, chứ không nói quá nhiều.
Mọi người đều là tồn tại độc lập, có suy nghĩ và lựa chọn cho bản thân, hắn tốt bụng nhắc nhở một lần đã coi như hoàn thành trách nhiệm.
Nếu được Quân Trì nhắc nhở rồi, mà còn xảy ra chuyện, thì hắn chẳng rãnh mà gánh thêm gánh nặng trên lưng đâu.
Bấy giờ đội ngũ gồm chín người, thuộc về bốn tông môn.
Từ khí tiến vào Tụ Âm Trận, mọi người không lúc nào không chịu âm khí quẫy nhiễu, phải dùng chân nguyên chống cự, với Kim Đan tu sĩ mà nói, vẫn còn khá ổn, nhưng với tu sĩ Hóa Nguyên thì phải dùng toàn bộ chân nguyên, chẳng còn sức đâu mà chiến đấu.
Dưới tình huống cố sức quá mức, gặp phải Tụ Âm Mộc hơn vạn năm, là một bảo vật vô cùng hiếm có, nhưng hiện giờ, lại không thể qua lấy, thật chọc tâm người ta ngứa ngáy.
Tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi xong, tu sĩ Hóa Nguyên kỳ bị thương, quả thực không còn chân nguyên để điều khiển pháp bảo ngăn cản âm khí, hơn nữa mỗi người đều hành tẩu độc lập, thực sự hao phí chân nguyên quá nhiều.
Vì thế theo phân phối của Mặc Phỉ, Giang Lưu cung cấp một kiện Linh Khí thuần dương, lớn đến nỗi có thể bao phủ mọi người bên dưới, ngăn cách âm khí nồng đậm bên ngoài.
Căn cứ theo cảnh giới từ cao đến thấp, đầu tiên là Mặc Phỉ, đến Giang Lưu, sau đó là các tu sĩ Hóa Nguyên kỳ, cứ theo thứ tự mà cung cấp chân nguyên cho Linh Khí, bảo vệ mọi người.
Quân Trì Quân Yến vốn dĩ có huyết mạch Chu Tước, trong người có Chu Tước chân hỏa, mạnh mẽ đến mức âm khí nồng đậm chẳng thể làm gì hai người, cho nên một người đi trước, một người đi sau để bảo vệ nhóm người, không cần Linh Khí đó che chở.
Khi ở Thần Long Chi Uyên, lúc Quân Trì Quân Yến tiến vào Long Cốt Sơn, âm khí không dày đặc như Tụ Âm Trận thế này, nhưng mà, âm khí và long tức hỗn tạp với nhau, phần lớn là âm khí thần long, so với âm khí của Tụ Âm Trận, tác dụng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, ở Thần Long Chi Uyên, lúc Quân Trì hóa thành hình thái Chu Tước, có thể ngăn cản âm khí ăn mòn bên trong, khi ấy cảnh giới Quân Yến rất thấp, muốn ngăn cản có chút khó khăn, nhưng cuối cùng cũng không xảy ra chuyện, có thể thấy sự lợi hại của huyết mạch Chu Tước trong người Quân Trì Quân Yến.
Đoàn người tiến về phía trước, dọc đường nhìn thấy rất nhiều Tụ Âm Mộc, bất quá đã được Quân Trì nhắc nhở, tất cả mọi người đều tránh né nó, không ai dám chạm vào.
Một đoạn đường này, vừa đúng nơi âm linh hung hăng mạnh mẽ nhất, càng đi sâu, càng gặp rất nhiều âm linh cấp bảy, bởi vì âm linh cấp bảy có thể ngưng tụ ra hình thái cố định, cho nên tụi nó thích hành động một mình hơn, thế nên âm linh họ gặp, chỉ là âm linh đơn lẻ, đối phó dễ dàng hơn nhiều lắm, mỗi khi Quân Trì Quân Yến ra tay, đều dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết.
Cả đoạn đường, bọn Mặc Phỉ Giang Lưu càng thấm thía chỗ lợi hại của hai người.
Có lẽ lúc bình thường, Quân Trì Quân Yến trông không giống người lợi hại gì mấy, nhưng ở đây, chân hỏa Quân Trì Quân Yến vừa vặn là khắc tinh của âm linh, Quân Yến đã hoàn toàn áp chế Hàn Băng kiếm pháp tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, từ âm sang dương, bấy giờ, đúng thời khắc dương kiếm chiếm thượng phong, còn phát huy thêm Chu Tước chân hỏa màu đen. Kiếm ý mang theo Chu Tước chân hỏa, dùng mấy chiêu cũng dễ dàng đánh chết âm linh cấp bảy.
Vậy nên Quân Trì lại có thêm mấy viên âm linh nguyên đan.
Âm linh ở Tụ Âm Trận không thể so với âm linh của Long Cốt Sơn, âm linh bên Long Cốt Sơn chỉ cần ba bốn cấp đã đủ ngưng tụ thành nguyên đan, nhưng âm linh cấp năm ở Tụ Âm Trận còn chưa có nguyên đan nữa.
Đằng trước có một tàn viên đổ nát, theo quan sát, trước khi có Tụ Âm Trận, hẳn nơi đó từng có một gia tộc lớn sinh sống, chiếm cứ một khu rộng lớn, có rất nhiều kiến trúc, còn có một khu rừng rậm và trang viên, bên trong cũng có vài dòng sống nhỏ, thế nhưng đã khô cạn, chỉ còn đất cát dưới đáy sông.
Phía sau tàn viên có một vách tường, đi qua thì có một cái sân, nếu không tới lối này, nhất định phải đi một vòng rất xa.
Quân Trì dừng lại, nói với Quân Yến: “Ngươi gọi lục cầu ra hỏi thăm vài chuyện, xem nó biết chỗ này hay không.”
Quân Yến đáp, rồi lấy Tụ Âm Mộc trong vòng trữ vật ra, âm linh không giống nguyên thần nhân loại bị âm khí ăn mòn, mà ngược lại được Tụ Âm Mộc nuôi đúng.
Lấy nó ra, Quân Trì dùng thần thức tham nhập Tụ Âm Mộc, âm linh bám vào gỗ chậm rì rì chui ra, nhìn khắp nơi, mới nói “Ở đây là Lễ Hiền Trang.”
Quân Trì nói: “Ngươi biết nơi này sao?”
Âm linh đáp: “Biết mà, ban đầu ta hình thành ở đây, sau đó mới di chuyển tới nơi khác.”
Quân Trì hỏi: “Ở trong có nhiều âm linh không?”
Âm linh đáp, “Không biết nữa, ta đã rời đi lâu lắm rồi. Bất quá đây là nơi chúng ta hình thành, đứa nào cũng phải đi ra khỏi chỗ này, bằng không sẽ bị hút vào trận.”
Quân Trì nói: “Ngươi biết cách đi qua nó, tiến vào trận không?”
Âm linh ngượng ngùng xoắn xuýt quay quay trong Tụ Âm Mộc, nói: “Ta có biết một con đường.”
Quân Trì nói: “Thế dẫn đường đi, nếu dám giở trò, sẽ thiêu chết ngươi.”
Âm linh vốn chui cả người ra chỉ chừa mỗi cái đuôi trong Tuy Âm Mộc, nghe xong liền rụt trở về, chỉ còn xíu u lục bay bay trên Tụ Âm Mộc.
Trí tuệ nó còn thấp, căn bản không lo nó bày kế hại họ, Quân Trì cảm thấy để nó dẫn đường rất hợp lý.
Trừ Mặc Phỉ, những người còn lại đều không ngờ Quân Trì tìm một âm linh dẫn đường.
Tư Mã Y Y nói: “Chỉ mới âm linh cấp năm, chúng ta đã gặp cả âm linh cấp bảy, nếu thu về dùng, không phải biết càng nhiều thêm sao?”
Mặc Phỉ nói: “Âm linh cấp bảy đã có thể hóa thành thật thể, chỉ sợ không dễ thu phục như vậy.”
Hắn nói, lại nhìn về phía Quân Trì, Quân Trì tiếp lời: “Âm linh cấp bảy rất khó thu phục, dù là ta, cũng chỉ có thể giết nó chứ không thu phục nổi.”
Quân Trì dùng Chu Tước chân hỏa đánh chết âm linh, muốn thu phục âm linh, phải có phương pháp chuyên môn, Quân Trì không có loại phương pháp này, còn có thể thu phục âm linh cấp năm, nói là thu phục, kỳ thật chỉ dọa nó một trận, nó chỉ ngây thơ mờ mịt cứ vậy thuận theo.
Nếu tu vi cao như Quân Trì còn nói thế, Tư Mã Y Y đương nhiên chỉ đành đánh mất ý niệm trong đầu.
Quân Trì thương lượng với mọi người: “Chúng ta cứ xuyên qua Lễ Hiền Trang để tiến vào trung tâm trận.”
Mấy tu sĩ không còn biện pháp tổ hơn, hết thảy cứ để Quân Trì làm chủ.
Cứ thế, Giang Lưu cầm một cây dù lớn tròn tay, cây dù che chở bảy tu sĩ phía dưới, ai ai cũng cầm vũ khí, đề phòng khi có nguy hiểm lập tức tấn công.
Lần này vẫn do Quân Trì mở đường, Quân Yến đi cuối, theo đường âm linh chỉ, mọi người tiến vào một cái ngõ nhỏ tên là Đàn Trung.
Theo suy đoán Quân Trì, thế trận chỉ vừa đạt cực mạnh cách đây không lâu, cho nên xác âm linh đều bị hút vào trong trận, thế nên thôn trang sẽ không quá nguy hiểm.
Bọn họ đi một đường, gặp kha khá âm linh, cấp cao nhất cũng chỉ có bảy, nhưng đã sắp đến gần trung tâm trận kéo dài suốt vạn năm, đáng lý ra phải là âm linh cấp cao hơn mới đúng, có thể thấy, khi âm linh cấp cao vừa hình thành, đã bị Tụ Âm Trận hút vào, không thể tồn tại lâu dài.
Quân Trì rất tò mò không biết trong trận có gì, tại sao phải dù Tụ Âm Trận lớn như thế để nuôi dưỡng.
Đi một hồi, chỉ gặp một vài âm linh cấp bảy, Quân Trì bấy giờ đã dễ dàng đối phó tụi nó, đánh Chu Tước chân hỏa qua, chỉ cần mấy quyền là đủ thiêu hủy, căn bản chẳng cần người khác ra tay.
Rất nhanh, bọn họ tới ngõ nhỏ, tới một quảng trường nhỏ, đến quảng trường lại có một đường đằng sau, lục cầu trong tay Quân Yến nói: “Bên kia kìa.”
Nhìn đồng loại bị Quân Trì nháy mắt đánh chết, tiểu lục cầu chẳng cảm thấy bi thương, đồng loại tồn tại để cạnh tranh, cắn nuốt âm linh yếu hơn mình có thể giúp nó gia tăng lực lượng, đôi khi vài âm linh chưa bị Quân Trì đánh tan hết, nó còn há mồm hấp thụ tàn linh.
Đoàn người muốn đi tới chỗ lục cầu chỉ, đột nhiên cảm thấy nguy hiểm kéo tới, sau một gian đại điện, có một âm linh mặc bạch sam bay ra, ngoài nàng còn có hai âm linh khác.
Con âm linh bạch dam, vừa thấy cũng biết không chỉ cấp bảy, hai con còn lại đều là cấp năm, còn chưa tụ thành thật thể hoàn toàn, bóng dáng mơ hồ.
Âm linh bạch sam đã có tư duy nhân loại, nhìn thấy đám tu sĩ, nàng liền bảo: “Đã lâu như vậy, cuối cùng cũng ngửi thấy hương vị máu thịt.”
Các tu sĩ đều cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Tiểu lục cầu hoàn toàn chui vào Tụ Âm Mộc, trên mặt gỗ còn có phù văn trận pháp, sau khi nó tiến vào thì không thể thoát ly nữa, nếu Tụ Âm Mộc bị hủy nó cũng sẽ tiêu tán, thế nhưng Tụ Âm Mộc lại cho nó cảm giác an toàn, hơn nữa sau này nếu đủ khả năng tu thành thật thể, sẽ tự đồn thoát ly khỏi Tụ Âm Mộc, cho nên nó rất cam tâm tình nguyện bám vào đây.
Quân Yến không lên tiếng, cả người chợt lóe, đã đứng bên cạnh Quân Trì.
Quân Trì lễ phép nói âm linh bạch sam, “Chúng ta muốn tiến vào trung tâm trận, không biết từ đây đến Tụ Âm Trận còn bao xa?”
Một đám tu sĩ cầm vũ khí trên tay thiếu chút nữa rơi xuống đất, nghĩ thầm lão tổ làm gì thế, rõ ràng âm linh muốn ăn thịt mọi người, ngươi tưởng rằng nàng là chủ nhà nhiệt tình hiếu khách hay sao, ngươi nghĩ mình hỏi đường thì nàng sẽ chỉ à!?
Không ngờ âm linh chẳng ra tay, ngược lại nghiêm trang nói, “Các ngươi muốn vào trận?”
Quân Trì đáp: “Đúng thế, không biết có xa lắm không?”
Âm linh trả lời: “Chuyện này, chỉ cần chúng ta tiến vào đó sẽ bị hấp thụ mất, nên không ai dám qua, sao biết xa hay không được?”
Quân Trì nói: “Bộ các ngươi chẳng hiếu kỳ sao? Sống lâu như thế, còn không biết ở đó xa lắm không, bên trong là thứ gì mà có thể hấp thụ nhiều âm khí như vậy?”
Âm linh bảo: “Đương nhiên ta cũng muốn biết có xa không, vì sao có lực lượng như vậy chứ.”
Quân Trì liền nói: “Đã thế, chúng ta muốn vào xem thử, nếu ngươi cho chúng ta qua, chúng ta chắc chắn đáp lễ, báo cáo tình hình bên trong cho ngươi nghe, còn nếu chúng ta không thể trở lại, có nghĩ đã mất mạng cả rồi, ngươi cũng đừng nhớ thương làm gì.”
Mọi người nghĩ thầm vậy cũng được hả trời!!?
Mà âm linh kia cư nhiên đang nghiêm túc suy nghĩ!
Hoàn chương 76.
Thần: Âm linh sao mà ciu thế =)
Người ở đây, tuy rằng vì tánh mạng bị uy hiếp, không thể không tụ với nhau, những mỗi người đều có tâm tư riêng.
Quân Trì nhắc nhở thế, họ muốn nghe hay không, đó là chuyện của họ.
Quân Trì thuộc dạng người thích lải nhải liên miên cẩn thận tỉ mỉ như bảo mẫu, nhưng thật ra cũng chỉ trước Quân Yến mà thôi, còn người khác, dù có là bằng hữu, hắn chỉ đơn giản nhắc nhở, chứ không nói quá nhiều.
Mọi người đều là tồn tại độc lập, có suy nghĩ và lựa chọn cho bản thân, hắn tốt bụng nhắc nhở một lần đã coi như hoàn thành trách nhiệm.
Nếu được Quân Trì nhắc nhở rồi, mà còn xảy ra chuyện, thì hắn chẳng rãnh mà gánh thêm gánh nặng trên lưng đâu.
Bấy giờ đội ngũ gồm chín người, thuộc về bốn tông môn.
Từ khí tiến vào Tụ Âm Trận, mọi người không lúc nào không chịu âm khí quẫy nhiễu, phải dùng chân nguyên chống cự, với Kim Đan tu sĩ mà nói, vẫn còn khá ổn, nhưng với tu sĩ Hóa Nguyên thì phải dùng toàn bộ chân nguyên, chẳng còn sức đâu mà chiến đấu.
Dưới tình huống cố sức quá mức, gặp phải Tụ Âm Mộc hơn vạn năm, là một bảo vật vô cùng hiếm có, nhưng hiện giờ, lại không thể qua lấy, thật chọc tâm người ta ngứa ngáy.
Tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi xong, tu sĩ Hóa Nguyên kỳ bị thương, quả thực không còn chân nguyên để điều khiển pháp bảo ngăn cản âm khí, hơn nữa mỗi người đều hành tẩu độc lập, thực sự hao phí chân nguyên quá nhiều.
Vì thế theo phân phối của Mặc Phỉ, Giang Lưu cung cấp một kiện Linh Khí thuần dương, lớn đến nỗi có thể bao phủ mọi người bên dưới, ngăn cách âm khí nồng đậm bên ngoài.
Căn cứ theo cảnh giới từ cao đến thấp, đầu tiên là Mặc Phỉ, đến Giang Lưu, sau đó là các tu sĩ Hóa Nguyên kỳ, cứ theo thứ tự mà cung cấp chân nguyên cho Linh Khí, bảo vệ mọi người.
Quân Trì Quân Yến vốn dĩ có huyết mạch Chu Tước, trong người có Chu Tước chân hỏa, mạnh mẽ đến mức âm khí nồng đậm chẳng thể làm gì hai người, cho nên một người đi trước, một người đi sau để bảo vệ nhóm người, không cần Linh Khí đó che chở.
Khi ở Thần Long Chi Uyên, lúc Quân Trì Quân Yến tiến vào Long Cốt Sơn, âm khí không dày đặc như Tụ Âm Trận thế này, nhưng mà, âm khí và long tức hỗn tạp với nhau, phần lớn là âm khí thần long, so với âm khí của Tụ Âm Trận, tác dụng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, ở Thần Long Chi Uyên, lúc Quân Trì hóa thành hình thái Chu Tước, có thể ngăn cản âm khí ăn mòn bên trong, khi ấy cảnh giới Quân Yến rất thấp, muốn ngăn cản có chút khó khăn, nhưng cuối cùng cũng không xảy ra chuyện, có thể thấy sự lợi hại của huyết mạch Chu Tước trong người Quân Trì Quân Yến.
Đoàn người tiến về phía trước, dọc đường nhìn thấy rất nhiều Tụ Âm Mộc, bất quá đã được Quân Trì nhắc nhở, tất cả mọi người đều tránh né nó, không ai dám chạm vào.
Một đoạn đường này, vừa đúng nơi âm linh hung hăng mạnh mẽ nhất, càng đi sâu, càng gặp rất nhiều âm linh cấp bảy, bởi vì âm linh cấp bảy có thể ngưng tụ ra hình thái cố định, cho nên tụi nó thích hành động một mình hơn, thế nên âm linh họ gặp, chỉ là âm linh đơn lẻ, đối phó dễ dàng hơn nhiều lắm, mỗi khi Quân Trì Quân Yến ra tay, đều dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết.
Cả đoạn đường, bọn Mặc Phỉ Giang Lưu càng thấm thía chỗ lợi hại của hai người.
Có lẽ lúc bình thường, Quân Trì Quân Yến trông không giống người lợi hại gì mấy, nhưng ở đây, chân hỏa Quân Trì Quân Yến vừa vặn là khắc tinh của âm linh, Quân Yến đã hoàn toàn áp chế Hàn Băng kiếm pháp tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, từ âm sang dương, bấy giờ, đúng thời khắc dương kiếm chiếm thượng phong, còn phát huy thêm Chu Tước chân hỏa màu đen. Kiếm ý mang theo Chu Tước chân hỏa, dùng mấy chiêu cũng dễ dàng đánh chết âm linh cấp bảy.
Vậy nên Quân Trì lại có thêm mấy viên âm linh nguyên đan.
Âm linh ở Tụ Âm Trận không thể so với âm linh của Long Cốt Sơn, âm linh bên Long Cốt Sơn chỉ cần ba bốn cấp đã đủ ngưng tụ thành nguyên đan, nhưng âm linh cấp năm ở Tụ Âm Trận còn chưa có nguyên đan nữa.
Đằng trước có một tàn viên đổ nát, theo quan sát, trước khi có Tụ Âm Trận, hẳn nơi đó từng có một gia tộc lớn sinh sống, chiếm cứ một khu rộng lớn, có rất nhiều kiến trúc, còn có một khu rừng rậm và trang viên, bên trong cũng có vài dòng sống nhỏ, thế nhưng đã khô cạn, chỉ còn đất cát dưới đáy sông.
Phía sau tàn viên có một vách tường, đi qua thì có một cái sân, nếu không tới lối này, nhất định phải đi một vòng rất xa.
Quân Trì dừng lại, nói với Quân Yến: “Ngươi gọi lục cầu ra hỏi thăm vài chuyện, xem nó biết chỗ này hay không.”
Quân Yến đáp, rồi lấy Tụ Âm Mộc trong vòng trữ vật ra, âm linh không giống nguyên thần nhân loại bị âm khí ăn mòn, mà ngược lại được Tụ Âm Mộc nuôi đúng.
Lấy nó ra, Quân Trì dùng thần thức tham nhập Tụ Âm Mộc, âm linh bám vào gỗ chậm rì rì chui ra, nhìn khắp nơi, mới nói “Ở đây là Lễ Hiền Trang.”
Quân Trì nói: “Ngươi biết nơi này sao?”
Âm linh đáp: “Biết mà, ban đầu ta hình thành ở đây, sau đó mới di chuyển tới nơi khác.”
Quân Trì hỏi: “Ở trong có nhiều âm linh không?”
Âm linh đáp, “Không biết nữa, ta đã rời đi lâu lắm rồi. Bất quá đây là nơi chúng ta hình thành, đứa nào cũng phải đi ra khỏi chỗ này, bằng không sẽ bị hút vào trận.”
Quân Trì nói: “Ngươi biết cách đi qua nó, tiến vào trận không?”
Âm linh ngượng ngùng xoắn xuýt quay quay trong Tụ Âm Mộc, nói: “Ta có biết một con đường.”
Quân Trì nói: “Thế dẫn đường đi, nếu dám giở trò, sẽ thiêu chết ngươi.”
Âm linh vốn chui cả người ra chỉ chừa mỗi cái đuôi trong Tuy Âm Mộc, nghe xong liền rụt trở về, chỉ còn xíu u lục bay bay trên Tụ Âm Mộc.
Trí tuệ nó còn thấp, căn bản không lo nó bày kế hại họ, Quân Trì cảm thấy để nó dẫn đường rất hợp lý.
Trừ Mặc Phỉ, những người còn lại đều không ngờ Quân Trì tìm một âm linh dẫn đường.
Tư Mã Y Y nói: “Chỉ mới âm linh cấp năm, chúng ta đã gặp cả âm linh cấp bảy, nếu thu về dùng, không phải biết càng nhiều thêm sao?”
Mặc Phỉ nói: “Âm linh cấp bảy đã có thể hóa thành thật thể, chỉ sợ không dễ thu phục như vậy.”
Hắn nói, lại nhìn về phía Quân Trì, Quân Trì tiếp lời: “Âm linh cấp bảy rất khó thu phục, dù là ta, cũng chỉ có thể giết nó chứ không thu phục nổi.”
Quân Trì dùng Chu Tước chân hỏa đánh chết âm linh, muốn thu phục âm linh, phải có phương pháp chuyên môn, Quân Trì không có loại phương pháp này, còn có thể thu phục âm linh cấp năm, nói là thu phục, kỳ thật chỉ dọa nó một trận, nó chỉ ngây thơ mờ mịt cứ vậy thuận theo.
Nếu tu vi cao như Quân Trì còn nói thế, Tư Mã Y Y đương nhiên chỉ đành đánh mất ý niệm trong đầu.
Quân Trì thương lượng với mọi người: “Chúng ta cứ xuyên qua Lễ Hiền Trang để tiến vào trung tâm trận.”
Mấy tu sĩ không còn biện pháp tổ hơn, hết thảy cứ để Quân Trì làm chủ.
Cứ thế, Giang Lưu cầm một cây dù lớn tròn tay, cây dù che chở bảy tu sĩ phía dưới, ai ai cũng cầm vũ khí, đề phòng khi có nguy hiểm lập tức tấn công.
Lần này vẫn do Quân Trì mở đường, Quân Yến đi cuối, theo đường âm linh chỉ, mọi người tiến vào một cái ngõ nhỏ tên là Đàn Trung.
Theo suy đoán Quân Trì, thế trận chỉ vừa đạt cực mạnh cách đây không lâu, cho nên xác âm linh đều bị hút vào trong trận, thế nên thôn trang sẽ không quá nguy hiểm.
Bọn họ đi một đường, gặp kha khá âm linh, cấp cao nhất cũng chỉ có bảy, nhưng đã sắp đến gần trung tâm trận kéo dài suốt vạn năm, đáng lý ra phải là âm linh cấp cao hơn mới đúng, có thể thấy, khi âm linh cấp cao vừa hình thành, đã bị Tụ Âm Trận hút vào, không thể tồn tại lâu dài.
Quân Trì rất tò mò không biết trong trận có gì, tại sao phải dù Tụ Âm Trận lớn như thế để nuôi dưỡng.
Đi một hồi, chỉ gặp một vài âm linh cấp bảy, Quân Trì bấy giờ đã dễ dàng đối phó tụi nó, đánh Chu Tước chân hỏa qua, chỉ cần mấy quyền là đủ thiêu hủy, căn bản chẳng cần người khác ra tay.
Rất nhanh, bọn họ tới ngõ nhỏ, tới một quảng trường nhỏ, đến quảng trường lại có một đường đằng sau, lục cầu trong tay Quân Yến nói: “Bên kia kìa.”
Nhìn đồng loại bị Quân Trì nháy mắt đánh chết, tiểu lục cầu chẳng cảm thấy bi thương, đồng loại tồn tại để cạnh tranh, cắn nuốt âm linh yếu hơn mình có thể giúp nó gia tăng lực lượng, đôi khi vài âm linh chưa bị Quân Trì đánh tan hết, nó còn há mồm hấp thụ tàn linh.
Đoàn người muốn đi tới chỗ lục cầu chỉ, đột nhiên cảm thấy nguy hiểm kéo tới, sau một gian đại điện, có một âm linh mặc bạch sam bay ra, ngoài nàng còn có hai âm linh khác.
Con âm linh bạch dam, vừa thấy cũng biết không chỉ cấp bảy, hai con còn lại đều là cấp năm, còn chưa tụ thành thật thể hoàn toàn, bóng dáng mơ hồ.
Âm linh bạch sam đã có tư duy nhân loại, nhìn thấy đám tu sĩ, nàng liền bảo: “Đã lâu như vậy, cuối cùng cũng ngửi thấy hương vị máu thịt.”
Các tu sĩ đều cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Tiểu lục cầu hoàn toàn chui vào Tụ Âm Mộc, trên mặt gỗ còn có phù văn trận pháp, sau khi nó tiến vào thì không thể thoát ly nữa, nếu Tụ Âm Mộc bị hủy nó cũng sẽ tiêu tán, thế nhưng Tụ Âm Mộc lại cho nó cảm giác an toàn, hơn nữa sau này nếu đủ khả năng tu thành thật thể, sẽ tự đồn thoát ly khỏi Tụ Âm Mộc, cho nên nó rất cam tâm tình nguyện bám vào đây.
Quân Yến không lên tiếng, cả người chợt lóe, đã đứng bên cạnh Quân Trì.
Quân Trì lễ phép nói âm linh bạch sam, “Chúng ta muốn tiến vào trung tâm trận, không biết từ đây đến Tụ Âm Trận còn bao xa?”
Một đám tu sĩ cầm vũ khí trên tay thiếu chút nữa rơi xuống đất, nghĩ thầm lão tổ làm gì thế, rõ ràng âm linh muốn ăn thịt mọi người, ngươi tưởng rằng nàng là chủ nhà nhiệt tình hiếu khách hay sao, ngươi nghĩ mình hỏi đường thì nàng sẽ chỉ à!?
Không ngờ âm linh chẳng ra tay, ngược lại nghiêm trang nói, “Các ngươi muốn vào trận?”
Quân Trì đáp: “Đúng thế, không biết có xa lắm không?”
Âm linh trả lời: “Chuyện này, chỉ cần chúng ta tiến vào đó sẽ bị hấp thụ mất, nên không ai dám qua, sao biết xa hay không được?”
Quân Trì nói: “Bộ các ngươi chẳng hiếu kỳ sao? Sống lâu như thế, còn không biết ở đó xa lắm không, bên trong là thứ gì mà có thể hấp thụ nhiều âm khí như vậy?”
Âm linh bảo: “Đương nhiên ta cũng muốn biết có xa không, vì sao có lực lượng như vậy chứ.”
Quân Trì liền nói: “Đã thế, chúng ta muốn vào xem thử, nếu ngươi cho chúng ta qua, chúng ta chắc chắn đáp lễ, báo cáo tình hình bên trong cho ngươi nghe, còn nếu chúng ta không thể trở lại, có nghĩ đã mất mạng cả rồi, ngươi cũng đừng nhớ thương làm gì.”
Mọi người nghĩ thầm vậy cũng được hả trời!!?
Mà âm linh kia cư nhiên đang nghiêm túc suy nghĩ!
Hoàn chương 76.
Thần: Âm linh sao mà ciu thế =)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook