Tử Thư Tây Hạ
-
Quyển 3 - Chương 10: Cuộc trốn chạy tuyệt vọng
“Hiện tại cục diện quốc tế đã biến đổi rất nhiều so với vài năm trước đây, diễn biến nội tình của Trung Quốc đang dần ổn định, nên lãnh đạo cấp cao đã Lộ ra ý muốn cải thiện quan hệ với Trung Quốc. Bởi vậy, khả năng đồng chí Yuri Andropov sẽ vĩnh viễn không dùng tới quân cờ là chúng La nữa đâu. ”
1
Sau một hồi trầm ngâm, Hàn Giang đột nhiên hỏi Makarov: “Hồi còn ở căn cứ, bác nhìn thấy hình vẽ bí ẩn đó, vậy sau này thế nào? Branch chết rồi còn những học viên khác thì sao?”
“Hàn! Đây chính là chuyện thực sự khiến tôi hoảng sợ mà tôi muốn kể cho cậu!”, sắc mặt Makarov rất nghiêm trọng.
“Ô? vẫn còn chuyện khiến bác cảm thấy sợ hãi hơn sao?”, Hàn Giang và Đường Phong đều ngạc nhiên.
“Các cậu có còn nhớ người đàn ông mà tôi gặp ở nhà ga Saint Petersburg không?”, Makarov hỏi lại hai người.
Nhớ. Bác nói rằng đó là đồng nghiệp của bác trong KGB.”, Đường Phong nói.
“ừm, người đó chính là trung tá sau này đã tới căn cứ Tiền Tiến để thay chúng tôi, ông ấy tên là Shchedrin”.
“Ồ! Xem ra người này biết cũng không ít chuyện đâu!”, Hàn Giang nói.
“Trước khi tôi tới căn cứ Tiền Tiến đã từng cộng sự với Shchedrin một thời gian, bởi vậy chúng tôi cũng được coi là quen biết nhau. Nhưng kể từ sau khi Shchedrin tiếp quản căn cứ Tiền Tiến thì tôi cũng không gặp lại ông ấy nữa, bởi vậy chuyện liên quan tới căn cứ sau này tôi không biết gì cả. Mãi cho tới khi gặp lại nhau tại Saint Petersburg, ông ấy mới kể lại cho tôi nghe về chuyện ở căn cứ Tiền Tiến sau này!”
“Xảy ra chuyện gì ư?”. cả Đường Phong và Hàn Giang đều ngạc nhiên.
“Thì cũng giống như việc tôi tham gia vào đội thám hiểm Trung Quốc năm đó đã thay đổi số phận của mình vậy, những việc xảy ra tại căn cứ sau này cũng đã thay đổi cuộc đời của Shchedrin. Bởi vì căn cứ xảy ra chuyện nên Shchedrin đã bị cách chức để điều tra, rồi cuối cùng bị cho phục viên sớm, vì vậy mà mới có một doanh nhân Shchedrin thành đạt sau này.”
“Cháu không quan tâm số phận của ông Shchedrin đó, rốt cuộc sau đó căn cứ đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Hàn Giang nôn nóng hỏi.
“Hàn, đừng nóng vội, sau đó tôi đã bảo Yelena đến gặp Shchedrin, hỏi han được rất nhiều tình tiết, để tôi nghĩ lại đã, tôi... tôi nên bắt đầu kể từ đâu đây nhỉ?”, lúc này, từng mảnh vỡ kí ức cùng những lời kể lại của Shchedrin không ngừng giao thoa, va đập trong đầu Makarov. Cuối cùng, một bức tranh đẫm máu dần dần, dần dần hội tụ trong đầu Makarov, chầm chậm mở ra...
Sau khi Branch chết, tổ điều tra được cấp trên phái tới nhanh chóng xác định Branch chết là do sự cố máy bay. Lo hậu sự cho Branch xong xuôi, Makarov nhận lệnh của tổng bộ, tổng bộ sẽ cử một trung tá tới để thay vị trí của Branch. Makarov không biết vị Shchedrin này có phải là Shchedrin đã từng cộng sự với mình hay không, nhưng cậu Shchedrin mà anh quen vẫn chưa phải là trung tá.
Hôm nay, Makarov kéo trung úy Nicholas lái xe tới địa điểm máy bay trực thăng hạ cánh ngoài căn cứ, chờ đợi trung tá mới được phái tới. Makarov nhìn trời, ngày đẹp trời nắng gió hiếm thấy, vậy là anh liền so sánh: “Nicholas, vị trung tá này may mắn hơn tôi đấy! Hôm tôi tới căn cứ, bão cát hại tôi tới nỗi phải hạ cánh tại nơi cách đây hơn chục cây số. Có lẽ vận đen đã đeo bám lấy tôi và Branch kể từ giây phút đó.”
“Đúng vậy! Lúc đó tôi đi đón các anh. Đồng chí trung tá, cho phép tôi nói thẳng, sao giờ anh cũng trở nên mê tín vậy? Trước đây tôi thấy anh có thế này đâu! Có phải do cái chết của đồng chí Branch không?”, trung úy Nicholas hỏi.
“Có lẽ là vậy! Phải chăng con người ở nơi này lâu rồi sẽ cảm thấy thế sự vô thường!”, Makarov than thở.
Trong lúc hai người đang trò chuyện thì phía xa vọng lại tiếng gió to, một chiếc trực thăng Mi-8 từ phía bắc bay tới. Makarov và Nicholas vội lấy tay bịt mũi bịt miệng, né người nép sau chiếc xe Jeep. Đợi sau khi chiếc trực thăng đỗ lại, hai người mới chui ra từ đằng sau xe Jeep.
Cửa khoang chiếc trực thăng đã mở ra, trung tá Shchedrin xuất hiện trước mặt Makarov. Lúc này Makarov mới chắc chắn đây chính là Shchedrin mà anh quen biết.
Sau khi hai người ôm chặt lấy nhau, Makarov cười, nói: “Không ngờ lại gặp anh ở đây, lúc tôi nhận được lệnh còn nghĩ sao Shchedrin lại là trung tá nhỉ? Hóa ra là anh được thăng chức cao rồi.”
“Cái gì mà chức cao chứ! Nếu đám người của tổng bộ đó không đặc cách thăng một cấp cho tôi, thì ai chịu tới cái nơi quái quỷ này làm gì!”, Shchedrin oán thán.
“Xem ra anh cũng không uổng công tới đây!”
“Đặc cách thăng chức đương nhiên là việc tốt, nhưng nếu giống như Branch phải bỏ mạng ở cái sa mạc hoang vu này thì đáng là gì chứ!”, trung tá Shchedrin tính toán rất kĩ.
“Ồ! Không ngờ Branch lại... Thực ra chẳng bao lâu nữa là anh ấy được điều động quay về, cuộc đời đúng chẳng biết thế nào!”, Makarov than thở.
Sau khi Shchedrin và trung úy Nicholas gặp nhau xong, ba người cùng về căn cứ. Shchedrin được sắp xếp ở trong căn buồng cũ của Branch.
2
Trong đêm hôm đó, Makarov giới thiệu sơ qua về tình hình ở căn cứ cho Shchedrin, sau đó giao cho Shchedrin chìa khóa trước đây do Branch giữ, rồi mở chiếc tủ sắt ra, cùng Shchedrin kiểm tra, đếm lại kinh phí và súng ống đạn dược.
Makarov đếm rất cẩn thận, còn Shchedrin lại nhởn nhơ như không. Makarov đếm xong, Shchedrin cười, nói: “Ivan, anh làm việc cẩn thận thật đấy!”
“Không! Tôi vẫn còn kém xa so với Branch đấy!”, Makarov khiêm tốn nói.
“Làm việc cẩn thận chẳng có gì sai, nhưng nhiều lúc phải phân rõ ranh giới một chút, giống như Branch vậy, ở đây có cố gắng mấy cũng chẳng ai biết, kết cục còn bỏ mạng lại đây.”
Tuy Makarov đã từng bất hòa với Branch, nhưng anh cũng không thể chấp nhận người khác đánh giá về Branch như vậy, nhất là sau khi Branch chết. Anh không buồn để ý tới Shchedrin, vẫn chăm chứ kiểm tra một lượt két sắt và tủ xem đã khóa cẩn thận hay chưa.
Shchedrin bỗng cười, nói: “Ivan, lần này tôi từ tổng bộ tới, nghe thấy không ít tin tức. Hiện giờ tôi có một tin tốt và một tin xấu muốn nói với anh. Vậy anh muốn nghe tin nào trước?”
Makarov thừa biết Shchedrin từ trước tới nay vốn là người thạo tin: “Vậy thì nghe tin xấu trước đi!”
Shchedrin nhún vai: “Thực ra cái tin xấu này đối với anh mà nói lại là tin tốt, còn đối với tôi cũng là..
“Vậy anh nói tin tốt trước đi vậy!”, Makarov lại không thấy hứng thú với tin xấu nữa.
“Tin tốt là anh sắp được điều đi rồi!”
“Ồ!”, Makarov sững sờ, “Đây đúng là một tin tốt lành. Nhưng tin tức của anh có đáng tin không đấy?”
“Tuyệt đối đáng tin cậy! Trong vòng nửa năm lệnh điều chuyển của anh chắc chắn sẽ tới, có khi không tới nửa năm!”, Shchedrin tự tin nói thẳng.
“Anh khẳng định vậy sao?”, Makarov bán tín bán nghi.
“Đương nhiên. Hem nữa khả năng năm nay anh sẽ được thăng chức lên đại tá; anh xem tôi đem tới cho anh bao nhiêu là tin tốt lành.”
“Cấp trên đã nghĩ cử được ai tới thay tôi chưa? Anh phải biết rằng, nếu không vì cái chết của Branch, anh cũng không bị phái đến đây. về lý thì cả lôi và Branch đều. sắp được điều về rồi, nhưng vì không ai đồng ý thay chúng tôi, bởi vậy mới..Makarov đã được gió cát sa mạc tôi luyện cho thật trấn tĩnh từ lâu rồi.
“Người thay thế anh? Anh yên tâm đi, có lẽ vĩnh viễn cũng không có người thay thế anh đâu.”
“Ý anh là gì?”, Makarov nghi ngờ nhìn Shchedrin.
“Đây chính là tin xấu mà tôi muốn nói với anh, tôi nghe được ở tổng bộ rằng: cấp trên đã có ý phá bỏ căn cứ Tiền Tiến này.
“Sao cơ? Phá bỏ căn cứ?!”, Makarov rất bất ngờ. “Những học viên đó tới đây cũng kết thúc khóa huấn luyện rồi, sao lại hủy bỏ? Không phải chuẩn bị phái họ tới Trung Quốc sao? Như vậy thì bao tâm huyết của chúng tôi mấy năm nay đều đổ đi cả ư?”
“Khà khà”, Shchedrin bật cười, “Ivan, trước đây tôi đã nói với anh rồi, quan tâm tới chính trị một chút, trong mắt những chính trị gia thì chúng ta cũng chỉ là những quân cờ mà thôi, khi nào cần dùng tới anh thì sẽ đặt anh lên, khi nào không cần dùng anh thì sẽ bỏ anh xuống.”
“Cũng có nghĩa là những quân cờ chúng ta hiện không dùng tới nữa?”
“Kết cục cuối cùng thế nào thì hiện giờ cũng khó nói, cấp trên vẫn đang quan sát tình hình. Hiện tại cục diện quốc tế đã biến đổi rất nhiều so với vài năm trước đây, tình hình nội tình của Trung Quốc đang dần ổn định, lãnh đạo cấp cao đã lộ ra ý muốn cải thiện quan hệ với Trung Quốc. Bởi vậy, khả năng đồng chí Yuri Andropov sẽ vĩnh viễn không dùng tới quân cờ là chúng ta nữa đâu.”
“Ban đầu chính ông ấy là người đã cử tôi tới đây đấy!”, Makarov lẩm bẩm, tuy có thể quay về nhà khiến anh vui mừng, nhưng việc dỡ bỏ căn cứ Tiền Tiến lại khiến anh cảm thấy tâm huyết của mình và Branch bao năm nay coi như bỏ đi.
“Kết thúc mọi chuyện ở đây? Kết thúc thế nào?”
“Tôi đoán rằng căn cứ sẽ bị dỡ bỏ, những học viên này sẽ bị tống vào tù, vậy đó.”
“Tống vào tù?”, Makarov giật thót tim, anh lại động lòng trắc ẩn.
“Đúng vậy! Những người này vốn là những phần tử nguy hiểm, lại cộng thêm mấy năm nay được huấn luyện thì càng nguy hiểm hơn, bởi vậy nhất định phải đưa họ trở lại nhà tù.”
Makarov đã nghĩ ngợi từ lâu rằng, đối với những học viên này, nếu bị phái tới Trung Quốc thì sẽ lành ít dữ nhiều, nếu bị bắt giam trở lại thì những lời hứa ban đầu của Branch với họ đều chỉ là con số không. Nhưng kể từ khi nghe được cái kết cục này từ Shchedrin, anh không khỏi trở nên buồn phiền.
“Những gì tôi nói hôm nay anh phải giữ bí mật đấy, tuyệt đối không được để lộ cho những học viên đó biết, nếu không thì hai chúng ta đen đủi phải biết!”, Shchedrin dặn dò Makarov.
Makarov gật gù, đương nhiên anh cũng hiểu rằng, nếu những lời này mà truyền tới tai những học viên đó thì hậu quả sẽ thế nào.
3
Hôm sau, Makarov giới thiệu Shchedrin ra mắt toàn thể học viên. Anh đặc biệt giới thiệu Lý Quốc Văn với Shchedrin: “Đây là thành viên có năng lực cứng nhất của chúng ta ở đây, cũng là học viên có thành tích huấn luyện tốt nhất.”
Shchedrin mỉm cười, phá lệ bắt tay Lý Quốc Văn, nói một câu: “Tôi nhớ cậu rồi!”
Quả thực là Shchedrin đã nhớ tới Lý Quốc Văn. Sau khi Makarov được điều đi, Shchedrin giao phó thẳng trọng trách huấn luyện học viên cho Lý Quốc Văn, bởi anh đã nhận được thông tin chính xác, căn cứ sẽ nhanh chóng bị dỡ bỏ.
Shchedrin nhìn những học viên vẫn đang kiên trì tập luyện ngoài cửa sổ, trong lòng sốt ruột chờ đợi tờ giấy ban bố dỡ bỏ căn cứ Tiền Tiến. Kể từ sau khi Makarov đi, căn cứ không được bổ sung thêm bất cứ trang bị nào, kinh phí cũng ngày càng ít, đã dần giảm xuống chỉ còn bằng một nửa của năm ngoái, nhưng tờ giấy ra lệnh dỡ bỏ căn cứ mãi mà vẫn chưa tới.
Cứ như vậy chờ đợi trong vòng hai năm, mãi cho tới một ngày mùa thu, trên sa mạc Gobi bỗng có trận tuyết rơi hiếm có, Shchedrin rốt cuộc cũng đã chờ đợi được tờ giấy mệnh lệnh dỡ bỏ căn cứ Tiền Tiến. Phía sau niềm phấn khởi, anh lại bị nỗi lo lắng bao trùm: theo như mệnh lệnh của cấp trên, thì sẽ phải áp giải toàn bộ 48 học viên tới nhà tù Irkutsk, sau đó anh mới có thể kết thúc nhiệm vụ tại căn cứ Tiền Tiến.
Từ sau khi Makarov đi, Shchedrin liền dọn tới phòng của Makarov, bởi anh luôn cảm thấy trong phòng của Branch toàn ám khí. Dường như âm hồn của Branch vẫn chưa siêu thoát, nên đã khiến Shchedrin nằm mơ thấy ác mộng triền miên.
Lúc này, Shchedrin đã chuẩn bị mất hai tuần cho cái gọi là “kết thúc mọi thứ”. Anh nhìn tuyết rơi vẫn đang bay lất phất ngoài cửa sổ, đầu óc đã để ở Mátxcơva tự lúc nào.
“Đúng là phải kết thúc tất cả những thứ này!”, Shchedrin lẩm bẩm.
Đột nhiên, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Schedrin mở cửa, là trung úy Nicholas. Shchedrin để Nicholas vào rồi thò đầu ra nhìn, căn cứ bên ngoài tuyết trắng mênh mang, im ắng tĩnh lặng. Thấy không có điều gì khác thường, Shchedrin mới đóng cửa, quay trở lại phòng.
“Những học viên đó có gì bất thường không?”, Shchedrin hỏi Nicholas.
“Không. Mọi chuyện đều bình thường.”
“Vậy là tốt nhất. Bây giờ tôi chính thức thông báo với cậu, ngày mai chúng ta hành động”, sắc mặt Shchedrin đanh lại.
“Ngày mai? Như vậy thì thời gian có gấp rút quá không?”, Nicholas có chút do dự.
“Đêm dài lắm mộng. Dù gì cũng phải hành động vậy, rồi thì nhanh chóng dứt khoát thôi”. Shchedrin dừng lại một lúc rồi nói ra sự sắp xếp của anh: “Tôi sắp xếp như thế này. Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ tập hợp học viên lại, phân thành sáu tiểu đội riêng biệt, nhân lúc cuộc họp diễn ra,‘bộ đội đặc chủng sẽ từ Irkutsk tới bao vây toàn bộ căn cứ, đồng thời chiếm giữ tất cả những vị trí trọng điểm. Sau đó, tôi sẽ tuyên bố mệnh lệnh dỡ bỏ căn cứ với toàn bộ học viên, đọc mệnh lệnh xong sẽ áp giải sáu tiểu đội bọn họ lên trực thăng, bay tới Irkutsk. Trong quá trình này, nếu có người phản kháng, sẽ giết chết không phải bàn, nhớ lấy! Nếu có người phản kháng, giết chết không phải bàn!”
Shchedrin nói xong kế hoạch của mình, Nicholas ngẫm nghĩ, nói: “Kế hoạch rất tốt, nhưng tôi lo rằng..
“Lo cái gì?”
“Lo người của chúng ta không đủ!”
“Khà khà!”, Shchedrin bật cười, “Cậu lo lắng hơi thừa đây, bộ đội đặc chủng từ Irkutsk kéo tới cả đoàn, cộng thêm cả nhân viên trong căn cứ, đối phó với những học viên không có vũ khí này thì tôi thấy thừa thãi đấy!”, xem ra Shchedrin rất tự tin.
“Chỉ sợ... chỉ sợ đám người đó nghĩ mày sống thì tao chết, nên sẽ lao vào chống lại chúng ta, bọn họ đều là cao thủ được Branch huấn luyện ra đấy!”, xem ra trung úy Nicholas không đủ tự tin.
“Bộ đội đặc chủng của chúng ta cũng đều là cao thủ, có gì mà phải lo! Được rồi, cứ làm như vậy đi, cậu mau chóng về chuẩn bị đi!”, Shchedrin đã quyết vậy.
Tiễn Nicholas xong, Shchedrin vừa uống cà phê vừa ngẫm nghĩ lại một lượt từ đầu tới cuối kế hoạch của mình. Sau khi xác định không còn gì phải băn khoăn, anh cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến nên liền ngả xuống giường ngủ.
4
Sáng sớm tinh mơ, Shchedrin bỗng tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng súng. Anh bật dậy, day day thái dương, cảm giác đầu óc nặng trịch. Sao mình lại ngủ say như vậy?
Shchedrin đang nghi ngờ thì tiếng súng bên ngoài càng lúc càng dày đặc, ngay sau đó là tiếng gõ cửa dồn dập. Shchedrin giật bắn mình, tim lập tức treo ngược lên. Anh moi khẩu súng từ dưới gối ra, lên nòng, nhảy xuống giường, tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài nhưng không nhìn rõ tình hình ngoài đó. Anh lại tới phía sau cửa, hỏi: “Ai?”
“Là tôi! Nicholas!”
Shchedrin nhận ra giọng Nicholas liền vội vàng mở cửa. Nicholas nghiêng nghiêng ngả ngả, -vừa chạy vừa bò lao vào trong phòng: “Đồng chí Shchedrin, không... không ổn rồi, đám học viên đó bạo động rồi!”
“Sao cơ? Bạo động!”, Shchedrin bất ngờ tới nỗi ngồi bệt xuống đất. >
Đúng lúc này, “Pằng! Pằng!”, hai viên đạn bắn vào cánh cửa buồng bằng tôn, làm bật ra hai tia lửa chói lóa.
Nicholas vội vàng lao ra khỏi phòng bắn trả, sau đó lập tức đóng cửa lại.
“Ai đã để lộ tin tức vậy?”, Shchedrin đoán ngay được chắc chắn đám học viên đã nghe thấy gì đó.
“Anh mau nghĩ cách đi! Nếu không chúng ta sẽ bỏ mạng lại đây đấy!”, Nicholas hét lên.
Lúc này, đạn đã liên tiếp bắn vào lớp tôn ngoài phòng. Nicholas định nổ súng bắn trả, nhưng bóp cò mấy phát mới phát hiện ra súng đã hết đạn. Nicholas vứt khẩu súng trong tay đi, hét lên với Shchedrin: “Chúng ta mau chạy thôi!”
Shchedrin bỏ mặc Nicholas, anh bỗng đứng phắt dậy, bước loạng choạng vào buồng của Branch, tay run rẩy móc chìa khóa của tủ sắt ra. Chìa khóa của Makarov và Branch đều ở đây, anh cũng không biết mình đã dùng chiếc chìa khóa nào để mở chiếc tủ sắt đó ra. Nicholas cũng đi theo, khi cả hai người nhìn thấy cảnh trong tủ thì đều ngạc nhiên tới nỗi ngây người ra.
“Tôi đang bảo không biết chúng lấy vũ khí ở đâu ra, còn cả súng hạng nặng nữa, hóa ra tất cả vũ khí ở trong tủ đều bị bọn chúng lấy trộm rồi!”, Nicholas tuyệt vọng gào lên.
Shchedrin thẫn thờ nhìn chiếc tủ trống trơn, súng ống đạn dược ở tầng giữa và tầng dưới đều không còn, giấy tờ, sổ sách ở tầng trên cũng không thấy đâu nữa. Anh lại run rẩy mở két sắt ra, tiền bạc trong két cũng không cánh mà bay. Anh không tài nào hiểu nổi, nhũng thứ trong tủ biến mất lúc nào. Hôm qua mình còn mở tủ ra để. đếm kiểm tra, vật dụng đều còn đủ cả, lẽ nào là do ban nãy lúc mình ngủ? Nhưng chìa khóa để dưới gối cơ mà...
“Mau đi thôi! Nếu không đi thì chúng ta toi là cái chắc. Đám người này đều là cao thủ, lại có vũ khí..”, nói tới đây, Nicholas kéo Shchedrin lao ra khỏi căn nhà mái tôn. Họ không dám tiếp tục chiến đấu, càng đừng nói tới việc bình ổn trận bạo động này. Hai người đội làn mưa đạn chốc chốc lại sượt qua người, lao như bay. Trên sa mạc Gobi mới có tuyết rơi, hai người cũng không nhận diện được phương hướng, chỉ biết không ngừng lao chạy trên nền tuyết, hết lần này tới lần khác ngã xuống đất rồi lại bò dậy, mãi cho tới khi mặt trời hửng đông họ mới nằm nhoài ra mặt tuyết.
Hai người thở hổn hến, cả đêm chạy thục mạng đã tiêu hao hết thể lực của họ. Shchedrin nằm trên tuyết, bỗng cảm thấy mặt đất rung chuyển. Đường chân trời phía xa xa có hai đốm đen đang tiến lại gần, lẽ nào đám học viên đó đang đuổi tới? Shchedrin gượng dậy, định đứng lên nhưng lại ngã xuống. Anh đã sức cùng lực kiệt, nên từ bỏ ý định sống sót, chỉ lặng lẽ nằm trên tuyết, nhìn hai đốm đen đó từ từ tiến lại gần...
5
Lúc Shchedrin tỉnh lại đã là chiều hôm đó. Anh phát hiện ra mình đang nằm trong một doanh trại quân đội, đây là một doanh trại của quân đội Liên Xô cắm chốt tại Mông Cổ, anh và Nicholas được hai chiếc xe bọc thép đi tuần cứu mạng.
Hai viên sỹ quan hỏi thăm tình hình của anh, Shchedrin chỉ nói ra thân phận của mình, nhung không chịu nói rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Thứ nhất là vì căn cứ Tỉền Tiến là cơ mật, thứ hai là không thể vạch áo cho người xem lưng.
Shchedrin vừa không dám nói, cũng không dám báo cáo với cấp trên, anh chỉ nhờ hai viên sỹ quan đưa mình và Nicholas trở về căn cứ Tiền Tiến. Trước khi màn đêm buông xuống, anh và Nicholas được đưa về căn cứ. Anh phát hiện ra ở đây đã được hơn một trăm binh sỹ đặc công tới để thực thi lệnh áp giải khống chế.
Shchedrin phải nói mãi mới thuyết phục được sếp chỉ huy của bộ đội đặc chủng không báo việc này lên cấp trên, để hai ngày sau sẽ do họ tự báo cáo.
Shchedrin và Nicholas hồn xiêu phách lạc kiểm tra lại hiện trường, hai binh sỹ đêm qua trực trên vọng gác đã bị bẽ gãy cổ, trong trại lính có bốn năm binh sỹ vừa mới cầm vũ khí lên đã bị đạn 12,7 ly của súng hạng nặng bắn cho thủng lỗ chỗ, máu thịt tan nát; trong căn cứ, vài sỹ quan và binh sỹ nằm ngổn ngang, còn cả một vài thi thể bị lựu đạn nổ cho thành mấy mảnh, vô cùng thảm hại.
Shchedrin run rẩy đẩy tiếp một cánh cửa ra, một mùi máu tanh trộn lẫn với mùi thuốc xộc vào mũi anh. Anh nhận ra đây chính là phòng y tế trong căn cứ, chỉ thấy người y sỹ mặt gục xuống bàn, máu tươi chảy lênh láng ra mặt bàn đã đông cứng lại.
“Bị bẻ gãy cổ, còn bị đâm một nhát dao, xuyên thủng tim, Nicholas kiểm tra thi thể người y sỹ nói.
“Bẻ gãy cổ?”
“ừm, thủ đoạn giống hệt như với binh sỹ trên vọng gác.”
“Tại sao lại như vậy? Không nổ súng trước, khử binh sỹ trên vọng gác thì còn dễ hiểu, nhưng sao chúng lại giết người y sỹ bằng thủ pháp này? Nếu như đã đánh nhau như vậy rồi thì hoàn toàn có thể dùng đạn.”
Nicholas ngẫm nghĩ: “Có lẽ những học viên đó đã lẻn vào phòng y tế trước..
“Lẻn vào trước? Chúng định làm gì?”, Shchedrin lập tức nghĩ ra điều gì đó, anh sờ sờ máu trên bàn, “Máu đã đông lại rồi, xem ra thời gian người y sỹ chết sớm hơn những người khác.”
Shchedrin lại lục tìm tủ thuốc trong phòng quân y: “Không thấy thuốc ngủ đâu cả.”
Shchedrin bắt đầu hiểu ra tại sao đêm qua mình lại ngủ say như vậy. Sau khi kiểm tra toàn bộ hiện trường, không có lấy một thi thể học viên nào cả. Shchedrin lo lắng, suy sụp, anh hiểu rằng lần này đã xảy ra đại họa, nếu không tóm được tất cả những học viên tháo chạy về, thì mình không những bị cách chức, mà còn phải ra tòa án quân sự. Ngay lập tức, đang từ niềm phấn khích sắp được về nhà anh bỗng như rơi tọt xuống vực thẳm.
Shchedrin hiểu rằng anh chỉ còn thời gian hai ngày, bắt buộc trong vòng hai ngày này phải tóm được những học viên bỏ trốn. Nhưng anh không dám mạnh miệng, lực lượng có thể huy động được chỉ có anh, Nicholas và đoàn bộ đội đặc chủng này mà thôi.
Shchedrin và sếp chỉ huy của bộ đội đặc chủng thương lượng, cho rằng hiện giờ tuyết lớn đóng băng, vùng này thưa người, những học viên trôn chạy đó chắc chắn chưa đi được bao xa, dùng trực thăng trên không trung tìm kiếm chắc là có thể tìm thấy những học viên đó. Vậy là, những chiếc máy bay trực thăng, vốn định dùng để áp giải học viên, bắt đầu tìm kiếm bốn mươi tám học viên tháo chạy trên sa mạc Gobi mênh mông phủ đầy tuyết trắng.
6
Sau hai ngày tìm kiếm, tuy Shchedrin đã lục soát từng tấc đất quanh khu căn cứ, nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng của một học viên nào. Shchedrin vô cùng buồn phiền, lẽ nào những học viên này đều biến mất rồi sao? Trên sa mạc hoang vu không một bóng người, chúng đi được bao xa? Trong căn cứ vốn có bốn chiếc xe Jeep và hai chiếc xe ca. Xe ca và hai chiếc xe Jeep đều đã bị thiêu cháy, chỉ có hai chiếc xe Jeep còn tốt đã bị lái đi mất; mà hai chiếc xe thì ngồi được bao nhiêu người, sao chúng chạy thoát được? Hơn nữa, nhiên liệu mà hai chiếc xe Jeep đó chở theo cũng có hạn, nhưng lục soát tới tận giờ mà trực thăng cũng không tìm thấy hai chiếc xe Jeep đó đâu.
Trong lúc Shchedrin đang không hiểu ra làm sao thì đột nhiên Nicholas hớt hải xông vào: “Không xong rồi, trung tá!”
“Sao vậy?”, Shchedrin giật mình thất sắc.
“Một sở cảnh sát tại Irkutsk bị... bị thảm sát rồi!”
“Sao cơ? Irkutsk! Ý cậu là gì?”, không đợi Nicholas trả lời, Shchedrin liền lập tức hiểu ra, Ý cậu là đám học viên đó đã giết sạch sở cảnh sát?”
“Anh thấy trong lúc này mà có thể giết sạch một sở cảnh sát thì còn có thể là ai ở đây?”
“Nhưng... nhưng ở đây cách Irkutsk cả ngàn dặm, thời gian hai ngày, sao chúng có thể...”, Shchedrin vẫn không chịu tin, anh quyết định đích thân tới đó xem sao.
Shchedrin và Nicholas lập tức bay tới sở cảnh sát ở Irkutsk. Vừa bước vào cửa, Shchedrin gần như đã có thể đoán định rằng: tạo ra thảm hỏa này chắc chắn là đám học viên đó. Người phụ trách của KGB tại địa phương giới thiệu với Shchedrin: “Mười một viên cảnh sát trực ban đêm đó đều đã thiệt mạng, hơn nữa đều bị bắn chết ngay chỉ bằng một phát súng. Thủ đoạn của hung thủ rất tàn nhẫn, tay súng rất chuẩn, dùng súng ngắn TT-33. Sau khi bắn chết cảnh sát, đám người này đã cướp hết súng ống và tiền bạc của cục cảnh sát.”
Súng ngắn TT-33, đây không phải là đống súng trong căn cứ bị mất sao? Chúng đã có bao nhiêu là súng ống, đạn dược vậy rồi, mà vẫn cướp của cục cảnh sát. Chúng định làm gì vậy? Lẽ nào muốn vũ trang thành một đội quân? Shchedrin nghĩ tới đây thì toàn thân liền run bắn lên, anh vội vàng vịn vào bức tường bên cạnh, nhưng bỗng phát hiện ra tay mình chạm vào một vệt màu đỏ, là máu! Anh sợ hãi lùi lại mấy bước, tựa vào thành bàn, định thần lại để quan sát, lúc này mới nhìn rõ trên bức tường trong tuyết trắng xuất hiện một bức hình được vẽ bằng máu: trên người một con sói có một con chim ưng đang dang cánh chực bay đi.
Đây... đây là cái gì? Kí hiệu đánh dấu của đám người đó? Shchedrin ngây người trước hình vẽ này, im lặng hồi lâu. Người phụ trách của KGB chỉ lên tường nói tiếp: “Đám người đó còn để lại cái này! Đúng là quá ngông cuồng, dám khiêu khích chúng ta.”
Shchedrin đành lắc đầu, cố gắng để mình giữ bình tĩnh. Anh hiểu rằng việc này không giấu được nữa rồi, đám người này dám thản nhiên thảm sát cả cục cảnh sát tại Irkutsk, chắc chắn sẽ dám tới Mátxcơva, tới Leningrad gây chuyện lớn hơn. Shchedrin nghĩ tới tòa án quân sự, nghĩ tới nhà tù. Anh không muốn nửa đời còn lại của mình phải sống trong tù, anh không dám nghĩ tiếp nữa...
Shchedrin bắt đầu ân hận, dằn vặt bản thân mình và nghĩ tới đám học viên đó! Thời gian hai năm ở cùng đám ma quỷ này mà sao mình lại coi thường năng lực của chúng đến vậy. Branch! Không hiểu sao Shchedrin bỗng nhớ tới Branch, cái gã điên này rốt cuộc đã huấn luyện đám ma quỷ đó thế nào vậy?
Shchedrin sắp suy sụp rồi, anh nhanh chóng phán đoán địa hình, lực lượng của mình chắc chắn không đủ, anh cần sự viện trợ hùng mạnh hơn. Tất cả những người có mặt tại hiện trường đều nhìn Shchedrin, và không hiểu sao anh lại thất thần đến vậy. Cuối cùng, Shchedrin thốt ra một câu: “Tôi muốn gọi điện nói chuyện với đồng chí Yuri Andropov.”
Người phụ trách KGB địa phương nhanh chóng để anh gọi điện cho chủ tịch KGB Yuri Andropov.
7
Shchedrin báo cáo ngắn gọn với Yuri Andropov về cuộc bạo động xảy ra tại căn cứ. Sau một hồi im lặng nặng nề, trong điện thoại vọng ra tiếng chửi rủa của Yuri Andropov, Shchedrin chỉ biết im lặng mà nghe. Yuri Andropov rất không hài lòng, vì tới giờ anh mới báo cáo, nhưng sau khi chửi mắng Shchedrin xong, giọng Yuri Andropov đã dịu xuống: “Bây giờ tôi ra lệnh cho anh, đồng chí Shchedrin, lập tức đem người đi bắt hết tất cả những học viên đó lại, không sót một người, thiếu một tên cũng không được! Những ai kiên quyết chống đối, có thể bắn chết ngay tại trận. Hiện giờ chỉ có anh còn được coi là hiểu rõ về bọn chúng, bởi vậy anh bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ cần anh có thể tóm được bọn chúng về, hoặc bắn chết, tội lỗi của anh tôi có thể bỏ qua. Nếu để mặc cho bọn chúng làm loạn thì anh không những phải ra tòa án quân sự, mà tôi cũng bị liên lụy theo, KGB chúng ta sẽ chẳng còn mặt mũi nào nữa.”
Vâng! Tôi nhất định sẽ tóm được bọn chúng về”, Shchedrin cam đoan trong điện thoại, nhưng trong lòng anh không có chút chắc chắn nào cả.
“Ngoài ra, bây giờ tôi giao quyền cho anh có thể điều động tất cả lực lượng KGB tại Siberia và Viễn Đông.”
“Bao gồm cả những người quân hàm cao hơn tôi sao?”
“Tất cả, bao gồm cả đại tướng, chỉ cần anh tóm được bọn chúng về. Còn một điều nữa, anh phải nhớ cho kĩ, nhất định phải chú ý bảo mật.”
Nghe Yuri Andropov nói vậy, trong lòng Shchedrin rốt cuộc cũng có chút tự tin hơn. Anh bỗng nhớ tới một người: “Đồng chí chủ tịch, tôi muốn đồng chí Makarov cũng tới hành động cùng tôi, bởi dù sao anh ấy cũng rất rõ đám học viên đó…”
Trong điện thoại im lặng một hồi, Yuri Andropov mới chậm rãi nói: “Đề nghị của anh tôi sẽ suy nghĩ, giờ thì anh khẩn trương hành động đi!”
Trao đổi qua điện thoại xong, Shchedrin lấy lại tinh thần. Anh và Nicholas cùng người phụ trách KGB địa phương tỉ mỉ phân tích tình thế, cho rằng đám học viên đó gây nên chuyện động trời thế này nên chắc chắn sẽ không dám ở lại lâu trong lãnh thổ Liên Xô, mà bọn chúng sẽ tìm cơ hội để bỏ trốn khỏi đất nước này. Phía nam là Trung Quốc, phòng thủ nghiêm ngặt, nên phần lớn là chúng không dám tới; còn nếu đi về phía tây, tới Mátxcơva thì bên đó đã tăng cường cảnh giới, hơn nữa đường xá xa xôi, phải đi qua lòng chảo mênh mông của Liên Xô, vậy khả năng lớn là đám học viên đó không mạo hiểm như vậy.
Phía bắc là vòng bắc cực, càng không thể trốn chạy, nên khả năng lớn về phương hướng mà bọn chúng tháo chạy là hướng đông, ngồi thuyền tại bến cảng để trốn đi.
“Vậy thì bến cảng lớn nhất ở phía đông chính là Vladivostok, bởi vậy chúng ta phải tăng cường giám sát tại Vladivostok, đề phòng bọn chúng cướp thuyền tháo chạy!”, Shchedrin suy luận xong lại dặn dò thêm: “Đồng thời cũng phải tăng cường phòng bị thêm ở những hướng khác”.
Shchedrin và Nicholas họp xong liền dẫn theo một nhánh bộ đội đặc chủng tới Vladivostok. Chưa tới hai ngày, Shchedrin đã nhận được tin tình báo khiến anh phấn khởi, nhân viên KGB địa phương đã phát hiện thấy hai chiếc xe Jeep trong một kho hàng bỏ hoang, đồng thời cục cảnh sát cũng báo cáo đã phát hiện ra hai chiếc xe bị đánh cắp của cục cảnh sát Irkutsk trong thành phố.
Shchedrin tới kho hàng để kiểm tra hai chiếc xe Jeep, quả đúng là hai chiếc xe trong căn cứ bị đánh cắp. Xem ra suy đoán của mình đã thành hiện thực, đám học viên đó đã chạy tới Vladivostok, để chuẩn bị từ đây ngồi tàu tháo chạy ra biển.
Sau một hồi phấn khởi là nỗi lo lắng còn lớn hơn, Shchedrin đã từng biết rõ tay nghề của đám học viên đó, nhân lực của mình hiện giờ có thể tóm được đám ma quỷ đó hay không, thì trong lòng anh vẫn chưa dám chắc.
Shchedrin đã bố trí cảnh sát mặc thường phục tại tất cả những bến cảng, thậm chí trên phần lớn các tàu đều có người của anh, nhưng anh vẫn không thể nắm rõ được những con tàu của nước ngoài. Vậy là, Shchedrin đặc biệt tăng cường giám sát những con tàu nước ngoài đậu tại cảng nội địa.
Nhưng đã hơn nửa tháng qua đi rồi mà đám học viên đó giống như bốc hơi vậy, không có lấy một chút tin tức. Chúng không tiếp tục gây án, nhưng cũng không có tin tức chính xác chứng minh rằng bọn chúng đã rời khỏi Vladivostok. Shchedrin không khỏi nghi ngờ rằng hay là đám học viên đó đã bỏ trốn khỏi Vladivostok từ lâu rồi. Mãi cho tới một hôm, khi một con tàu mang cờ sao của Mỹ cập cảng Vladivostok, thì mới nhóm lại hi vọng cho Shchedrin.
8
Để đề phòng đám học viên này trà trộn với thuyền viên nước ngoài trốn khỏi Vladivostok, KGB chỉ thị cho các cảng biển địa phương, chỉ cho phép bốn người của con tàu chở hàng của Mỹ tên là “Joyce” này được phép lên bờ.
Trong màn mưa dày đặc, thuyền trưởng của “Joyce” cùng ba thuyền viên khác che ô lên bờ. Kể từ giây phút họ đặt chân lên lãnh thổ Liên Xô, là đã bị người của Shchedrin giám sát chặt chẽ.
Trước khi màn đêm buông xuống, đặc công giám sát tại bến cảng báo cáo với Shchedrin rằng, đã trông thấy thuyền trưởng và hai thuyền viên khác quay trở lại tàu nhưng thiếu mất một thuyền viên. Trong lúc Shchedrin đang nghi ngờ thì một đặc công ở đầu khác báo cáo với anh: “Thuyền viên đó một mình tới một công xưởng bỏ hoang tại vùng ngoại ô.”
Mắt Shchedrin bỗng sáng lên, có cửa rồi đây! Một mặt, anh lệnh cho đặc công đầu bên đó tiếp tục theo dõi, một mặt anh điều tốp bộ đội đặc chủng và một nhóm lính đặc công chia thành nhiều nhánh, bí mật đột nhập vào xung quanh công xưởng.
Shchedrin vừa xuống xe, một đặc công phụ trách theo dõi công xưởng bỏ hoang liền phấn khởi báo cáo với anh: “Chúng tôi đã trông thấy bọn chúng rồi, bọn chúng ở trong công xưởng bỏ hoang này.”
“Cậu chắc chắn chứ?”, Shchedrin vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, thật không ngờ sau bao ngày canh phục thì rốt cuộc cũng được đền đáp.
“Chắc chắn. Nhưng bọn chúng đều có vũ khí, rất nguy hiểm!”
“Bao vây hết xung quanh rồi chứ?”
“Bao vây ba vòng, xung quanh công xưởng đã vây kín hết rồi, nhưng..
“Nhưng gì cơ?”
“Công xưởng này có một mặt kề biển.”
“Kề biển?”, lòng Shchedrin nặng trĩu.
“Nhưng phía đó đều là vực sâu tới tận mấy chục mét.”
“Như vậy thì tốt. Ngoài ra hãy đề nghị bộ đội hải quân cùng chúng ta phối họp hành động.”
Shchedrin rút súng, quan sát xung quanh, đặc công, cảnh sát, bộ đội đặc chủng cũng tới tận năm sáu trăm người, lại ở một nơi hẻo lánh thế này, vừa đẹp để ra tay, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa!
Nghĩ tới đây, Shchedrin không do dự gì nữa, muốn tấn công ngay, nhưng đặc công đó lại nhắc nhở anh: “Người Mỹ đó vẫn còn đang ở bên trong, nếu chúng ta tấn công..
Shchedrin trở nên do dự, anh không muốn xảy ra rắc rối ngoại giao. Vậy nên, một mặt anh ra lệnh thắt chặt vòng bao vây, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, một mặt dùng loa kích âm hét vào bên trong: “Những người bên trong, các anh đã bị bao vây rồi, mau ra đầu hàng đi!”
Trong công xưởng bỏ hoang không chút động tĩnh. Mưa càng lúc càng to, Shchedrin lại gọi thêm ba lần nữa nhưng vẫn không có hồi âm. Anh quyết định không đợi nữa, đang chuẩn bị hạ lệnh tấn công thì đột nhiên, cánh cửa nhỏ trên tường công xưởng mở ra, một người đàn ông mặc quân phục thủy thủ bước ra. Người này hét lên với Shchedrin bằng tiếng Nga trôi chảy: “Đừng bắn! Tôi là người Mỹ.”
“Hai tay ôm đầu, bước lại đây!”, Shchedrin hét về phía người Mỹ đó.
Sau khi người Mỹ đó hai tay ôm lấy đầu thì từng bước từng bước tiến lại gần Shchedrin. Shchedrin nghiêm mặt, lớn tiếng hỏi lên: “Hộ chiếu!”
Thủy thủ người Mỹ cẩn thận lôi hộ chiếu từ trong túi áo ra dưới bảy tám nòng súng đang chĩa vào mình. Shchedrin cầm lấy hộ chiếu, liếc một cái, miệng lẩm bẩm đọc ra họ tên trên hộ chiếu: “White Warren”, Shchedrin đối chiếu với ảnh, chất vấn: “Muộn như vậy rồi anh tới đây làm gì, định cùng đám phần tử nguy hiểm đó làm gì hả?’
“Chẳng làm gì cả, tôi chỉ được bạn nhờ đến gặp những người này, sau đó thì các anh tới!”, White hoảng hốt giải thích.
Shchedrin không tiếp tục hỏi nữa, giờ thì anh chỉ muốn tóm lấy đám học viên đó, điều này còn quan trọng hơn việc chất vấn cái gã White này. “Đưa anh ta ra ngoài!”, Shchedrin ra lệnh.
Sau khi White bị đưa ra ngoài, Shchedrin đã không còn điều gì phải kiêng kị nữa, anh hất mạnh tay, súng đạn trong tay bộ đội đặc chủng và nhóm đặc công đều nhắm thẳng về phía công xưởng bỏ hoang bắn tới tấp. Nhưng trước làn súng đạn ầm ầm này, mà trong công xưởng vẫn không chút phản kháng. Shchedrin vô cùng ngạc nhiên, lẽ nào... anh không dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng lệnh cho xe bọc thép của bộ đội đặc chủng lao vào công xưởng. Mấy chiếc xe bọc thép cùng lúc đâm đổ tường công xưởng, lao vào trong, ngay sau đó bắn thẳng vào những căn buồng bỏ hoang trong công xưởng, nhưng trong đó vẫn không thấy phản kháng gì.
9
Đúng lúc Shchedrin và nhóm đặc công chỉ còn cách công xưởng bỏ hoang khoảng mười mét, thì đột nhiên từ trong đó mưa đạn bắn ra, thậm chí còn có cả lựu đạn được ném ra.
Shchedrin càng thêm nghi ngờ, anh ra lệnh cho bộ đội đặc công ngừng tấn công, đích thân dẫn theo đặc công từng bước áp sát công xưởng.
Những đặc công bên cạnh Shchedrin không kịp phòng ngự đã thi nhau gục xuống. Shchedrin hoảng loạn vội bò ra đất, làn mưa đạn không ngừng bay qua đầu anh, rõ ràng bọn chúng đã hoàn toàn át được hỏa lực của họ. Shchedrin run rẩy, đám học viên này chờ đợi tới khi mình lại gần mới nổ súng, tố chất tâm lý tốt hơn đặc công rất nhiều.
May mà Shchedrin vẫn còn đông quân, nhất là khi vũ khí hạng nặng của bộ đội đặc công đã phát huy tác dụng. Shchedrin vừa đánh vừa rút, rút tới vòng an toàn thì không dám mạo hiểm xuất kích nữa. Anh lệnh cho bộ đội đặc công dùng hỏa lực mạnh nhất để san bằng công xưởng này.
Công xưởng này kiên cố hơn Shchedrin dự đoán, tấn công dồn dập hơn chục phút mà nó vẫn lỗ chỗ đứng sừng sững! Shchedrin quyết định thay đổi cách đánh, ra lệnh cho xe bọc thép tập trung hỏa lực, tấn công mấy vị trí then chốt của công xưởng, lại một trận tấn công qua đi, rốt cuộc công xưởng đã sụp đổ.
Bụi bay mù mịt trong mưa khói, gạch đá bay tứ tung, rơi đập trên mặt đất, bắn lên xe bọc thép... Không đợi cát bụi tản đi, Shchedrin liền hạ lệnh áp sát toàn tuyến, thắt chặt vòng vây. Shchedrin cho rằng, đám học viên trốn trong công xưởng đã chết hơn nửa, cộng thêm việc mất đi lá chắn thì ắt thắng lợi đang ở trước mắt; nhưng trong những đoạn tường đổ nát, hỏa lực phản kích vẫn hùng mạnh.
Shchedrin đã không còn lựa chọn nào khác, anh ra lệnh, bắt buộc trước khi trời tối phải hoàn toàn tiêu diệt sạch đám phần tử nguy hiểm này. Phòng ốc hoang phế rất rộng, tuy đã đổ nát, nhưng người của Shchedrin trước mỗi đoạn tường đổ nát này đều bị phản công kịch liệt.
Hơn chục phút sau, Shchedrin thay một khẩu súng hạng nhẹ rồi đích thân bắn chết một học viên. Lúc này về cơ bản họ đã quét sạch những học viên trên đống đổ nát của công xưởng. Giờ thì mưa bụi lất phất đã nặng hạt như trút nước. Shchedrin mặc ưa to, anh nhìn những thi thể nằm lại giữa đống đổ nát thì bỗng phát hiện ra phần lớn là người của mình, chỉ có hơn hai chục thi thể là của đám học viên đó.
“Trung tá, đám học viên đó tháo chạy về phía vực sâu sát biển rồi!”, Nicholas lớn tiếng báo cáo.
“Đuổi theo!”, Shchedrin nghiến răng gào lên.
Shchedrin dẫn theo người nhanh chóng áp sát vực sâu. Vòng vây càng lúc càng thắt chặt, rốt cuộc đã quây được mười mấy học viên còn lại trên vách đá.
Phía dưới vực sâu tối đen là đại dương gào thét. Thời tiết hôm nay thật tệ, cuồng phong cuốn theo sóng lớn không ngừng vỗ đập lên vách đá dưới vực thẳm.
Không còn tiếng súng, qua màn mưa dày đặc, Shchedrin đã nhận ra người đang đứng trước mặt mình chính là Lý Quốc Văn. Lý Quốc Văn cũng đang chằm chằm nhìn anh, mắt vằn vện tia máu, trên người có vài vết thương, máu tươi đang trào cả ra. Shchedrin bất ngờ trước nghị lực của Lý Quốc Văn, gã này bị thương nặng như vậy mà vẫn cầm súng đứng sừng sững trước mặt mình.
“Lý Quốc Văn, các anh được đấy, dám giết bao nhiêu người của chúng tôi như vậy!”, Shchedrin nấp sau một tảng đá, hét về phía Lý Quốc Văn.
Lý Quốc Văn không chút động đậy, đứng im tại chỗ. Hắn cười nhạt, hét lên: “Quá khen, đây đều là do các người ban phát cho chúng tôi cả đấy!”
“Đúng vậy! Branch là một thầy giáo tốt!”
“Hừm, đáng tiếc anh ấy chết rồi!”
“Bởi vậy các anh chẳng sợ ai cả, không ai trấn áp được các anh!”
“Đây đều do các người ép chúng tôi. Nếu các người không giải tán căn cứ, đưa chúng tôi vào tù thì cũng không đến mức có ngày hôm nay!”, Lý Quốc Văn gào lên trong tuyệt vọng.
“Tại sao các anh lại biết căn cứ sẽ bị dỡ bỏ và các anh sẽ bị tống vào tù?”
“Hừm, đừng có quên hiện giờ chúng tôi cũng là đặc công, hơn nữa thậm chí còn xuất sắc hơn cả các anh. Tôi vẫn nhớ Branch đã từng nói, một đặc công xuất sắc khi muốn có được thứ gì đó, thì trên thế giới này chẳng có gì là ngăn được anh ta cả.
“Các anh đã được huấn luyện ra từ cái tiêu chuẩn đó của anh ấy, phải không?”
“Đương nhiên, anh không bao giờ hiểu dược nỗi khổ cực mà chúng tôi đã nếm trải trên sa mạc Gobi.”
“Anh có thể nói cho tôi biết các anh muốn đi đâu không?”, Shchedrin muốn moi chút thông tin.
“Đến một nơi rất xa, nơi rất rất xa, rời khỏi đây, sống một cuộc sống khác!”, Lý Quốc Văn vẫn không lộ ra tin tức gì.
“Các anh mong dựa vào người Mỹ đó là sẽ rời được khỏi đây ư? Nói cho các anh biết nhé, các anh đã nằm trong sự theo dõi của chúng tôi từ lâu rồi!”
“Ha ha, chúng tôi chẳng mong chờ vào ai cả. Branch còn từng nói với chúng tôi rằng, một đặc công xuất sắc trong hoàn cảnh tuyệt vọng thì không thể tin tưởng bất kì ai”.
“Đừng có già mồm nữa, để tôi xem hôm nay các anh trốn thoát kiểu gì?”.
Lý Quốc Văn không trả lời, chỉ cười điên dại, tiếng cười đó cuộn cùng đại dương cuồng nộ khiến Shchedrin run rẩy.
“Các anh đã không còn đường thoát nữa rồi, thà buông vũ khí đầu hàng đi còn hơn! Tôi có thể đảm bảo an toàn tính mạng cho các anh!”
“Anh đảm bảo? E rằng cái mạng quèn của anh cũng không giữ nổi đâu!”, nói xong, Lý Quốc Văn lại cười điên dại.
Shchedrin xấu hổ đến mức tức tối, anh đứng dậy khỏi vách đá, giương súng bắn thẳng về phía Lý Quốc Văn. Nhưng anh lại kinh ngạc phát hiện ra, Lý Quốc Văn và hơn chục học viên đó đều quẳng hết vũ khí trong tay đi, đứng nghiêm chỉnh thành hai hàng. Shchedrin kinh ngạc nhìn họ, trên người những học viên này hầu như đều bị thương. Sao vậy? Họ không chịu được nữa, muốn đầu hàng?! Anh ngẫm nghĩ nhưng không dám lơ là, ngón tay vẫn nắm chặt vào cò súng.
Chỉ thấy đám học viên đó thẳng hàng cùng nhau lùi lại phía sau, một bước, hai bước, ba bước... Phía sau chính là mép vực, chúng định làm gì vậy? Shchedrin lòng đầy nghi ngờ nhìn đám học viên, anh đột nhiên nghĩ tới rồi: bọn chúng muốn lao xuống vực!
“Mệnh lệnh cho đồng chí Shchedrin lập tức đem người tóm lấy những học viên bỏ trốn đó lại, không thiếu một tên, thiểu một tên cũng không được! Đối với những kẻ cố chấp phản kháng thì có thể bắn chết tại trận!”, mệnh lệnh của chủ tịch KGB Yuri Andropov bỗng văng vẳng bên tai anh, Shchedrin không chút do dự nổ súng, không được để một tên nào tốn thoát.
Tiếng súng của Shchedrin chính là mệnh lệnh, gần như cùng lúc, hơn một trăm nòng súng cùng bắn ra lửa. Những học viên không còn vũ khí trong giây phút nhảy xuống vực thẳm đã bị bắn thủng lỗ chỗ...
1
Sau một hồi trầm ngâm, Hàn Giang đột nhiên hỏi Makarov: “Hồi còn ở căn cứ, bác nhìn thấy hình vẽ bí ẩn đó, vậy sau này thế nào? Branch chết rồi còn những học viên khác thì sao?”
“Hàn! Đây chính là chuyện thực sự khiến tôi hoảng sợ mà tôi muốn kể cho cậu!”, sắc mặt Makarov rất nghiêm trọng.
“Ô? vẫn còn chuyện khiến bác cảm thấy sợ hãi hơn sao?”, Hàn Giang và Đường Phong đều ngạc nhiên.
“Các cậu có còn nhớ người đàn ông mà tôi gặp ở nhà ga Saint Petersburg không?”, Makarov hỏi lại hai người.
Nhớ. Bác nói rằng đó là đồng nghiệp của bác trong KGB.”, Đường Phong nói.
“ừm, người đó chính là trung tá sau này đã tới căn cứ Tiền Tiến để thay chúng tôi, ông ấy tên là Shchedrin”.
“Ồ! Xem ra người này biết cũng không ít chuyện đâu!”, Hàn Giang nói.
“Trước khi tôi tới căn cứ Tiền Tiến đã từng cộng sự với Shchedrin một thời gian, bởi vậy chúng tôi cũng được coi là quen biết nhau. Nhưng kể từ sau khi Shchedrin tiếp quản căn cứ Tiền Tiến thì tôi cũng không gặp lại ông ấy nữa, bởi vậy chuyện liên quan tới căn cứ sau này tôi không biết gì cả. Mãi cho tới khi gặp lại nhau tại Saint Petersburg, ông ấy mới kể lại cho tôi nghe về chuyện ở căn cứ Tiền Tiến sau này!”
“Xảy ra chuyện gì ư?”. cả Đường Phong và Hàn Giang đều ngạc nhiên.
“Thì cũng giống như việc tôi tham gia vào đội thám hiểm Trung Quốc năm đó đã thay đổi số phận của mình vậy, những việc xảy ra tại căn cứ sau này cũng đã thay đổi cuộc đời của Shchedrin. Bởi vì căn cứ xảy ra chuyện nên Shchedrin đã bị cách chức để điều tra, rồi cuối cùng bị cho phục viên sớm, vì vậy mà mới có một doanh nhân Shchedrin thành đạt sau này.”
“Cháu không quan tâm số phận của ông Shchedrin đó, rốt cuộc sau đó căn cứ đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Hàn Giang nôn nóng hỏi.
“Hàn, đừng nóng vội, sau đó tôi đã bảo Yelena đến gặp Shchedrin, hỏi han được rất nhiều tình tiết, để tôi nghĩ lại đã, tôi... tôi nên bắt đầu kể từ đâu đây nhỉ?”, lúc này, từng mảnh vỡ kí ức cùng những lời kể lại của Shchedrin không ngừng giao thoa, va đập trong đầu Makarov. Cuối cùng, một bức tranh đẫm máu dần dần, dần dần hội tụ trong đầu Makarov, chầm chậm mở ra...
Sau khi Branch chết, tổ điều tra được cấp trên phái tới nhanh chóng xác định Branch chết là do sự cố máy bay. Lo hậu sự cho Branch xong xuôi, Makarov nhận lệnh của tổng bộ, tổng bộ sẽ cử một trung tá tới để thay vị trí của Branch. Makarov không biết vị Shchedrin này có phải là Shchedrin đã từng cộng sự với mình hay không, nhưng cậu Shchedrin mà anh quen vẫn chưa phải là trung tá.
Hôm nay, Makarov kéo trung úy Nicholas lái xe tới địa điểm máy bay trực thăng hạ cánh ngoài căn cứ, chờ đợi trung tá mới được phái tới. Makarov nhìn trời, ngày đẹp trời nắng gió hiếm thấy, vậy là anh liền so sánh: “Nicholas, vị trung tá này may mắn hơn tôi đấy! Hôm tôi tới căn cứ, bão cát hại tôi tới nỗi phải hạ cánh tại nơi cách đây hơn chục cây số. Có lẽ vận đen đã đeo bám lấy tôi và Branch kể từ giây phút đó.”
“Đúng vậy! Lúc đó tôi đi đón các anh. Đồng chí trung tá, cho phép tôi nói thẳng, sao giờ anh cũng trở nên mê tín vậy? Trước đây tôi thấy anh có thế này đâu! Có phải do cái chết của đồng chí Branch không?”, trung úy Nicholas hỏi.
“Có lẽ là vậy! Phải chăng con người ở nơi này lâu rồi sẽ cảm thấy thế sự vô thường!”, Makarov than thở.
Trong lúc hai người đang trò chuyện thì phía xa vọng lại tiếng gió to, một chiếc trực thăng Mi-8 từ phía bắc bay tới. Makarov và Nicholas vội lấy tay bịt mũi bịt miệng, né người nép sau chiếc xe Jeep. Đợi sau khi chiếc trực thăng đỗ lại, hai người mới chui ra từ đằng sau xe Jeep.
Cửa khoang chiếc trực thăng đã mở ra, trung tá Shchedrin xuất hiện trước mặt Makarov. Lúc này Makarov mới chắc chắn đây chính là Shchedrin mà anh quen biết.
Sau khi hai người ôm chặt lấy nhau, Makarov cười, nói: “Không ngờ lại gặp anh ở đây, lúc tôi nhận được lệnh còn nghĩ sao Shchedrin lại là trung tá nhỉ? Hóa ra là anh được thăng chức cao rồi.”
“Cái gì mà chức cao chứ! Nếu đám người của tổng bộ đó không đặc cách thăng một cấp cho tôi, thì ai chịu tới cái nơi quái quỷ này làm gì!”, Shchedrin oán thán.
“Xem ra anh cũng không uổng công tới đây!”
“Đặc cách thăng chức đương nhiên là việc tốt, nhưng nếu giống như Branch phải bỏ mạng ở cái sa mạc hoang vu này thì đáng là gì chứ!”, trung tá Shchedrin tính toán rất kĩ.
“Ồ! Không ngờ Branch lại... Thực ra chẳng bao lâu nữa là anh ấy được điều động quay về, cuộc đời đúng chẳng biết thế nào!”, Makarov than thở.
Sau khi Shchedrin và trung úy Nicholas gặp nhau xong, ba người cùng về căn cứ. Shchedrin được sắp xếp ở trong căn buồng cũ của Branch.
2
Trong đêm hôm đó, Makarov giới thiệu sơ qua về tình hình ở căn cứ cho Shchedrin, sau đó giao cho Shchedrin chìa khóa trước đây do Branch giữ, rồi mở chiếc tủ sắt ra, cùng Shchedrin kiểm tra, đếm lại kinh phí và súng ống đạn dược.
Makarov đếm rất cẩn thận, còn Shchedrin lại nhởn nhơ như không. Makarov đếm xong, Shchedrin cười, nói: “Ivan, anh làm việc cẩn thận thật đấy!”
“Không! Tôi vẫn còn kém xa so với Branch đấy!”, Makarov khiêm tốn nói.
“Làm việc cẩn thận chẳng có gì sai, nhưng nhiều lúc phải phân rõ ranh giới một chút, giống như Branch vậy, ở đây có cố gắng mấy cũng chẳng ai biết, kết cục còn bỏ mạng lại đây.”
Tuy Makarov đã từng bất hòa với Branch, nhưng anh cũng không thể chấp nhận người khác đánh giá về Branch như vậy, nhất là sau khi Branch chết. Anh không buồn để ý tới Shchedrin, vẫn chăm chứ kiểm tra một lượt két sắt và tủ xem đã khóa cẩn thận hay chưa.
Shchedrin bỗng cười, nói: “Ivan, lần này tôi từ tổng bộ tới, nghe thấy không ít tin tức. Hiện giờ tôi có một tin tốt và một tin xấu muốn nói với anh. Vậy anh muốn nghe tin nào trước?”
Makarov thừa biết Shchedrin từ trước tới nay vốn là người thạo tin: “Vậy thì nghe tin xấu trước đi!”
Shchedrin nhún vai: “Thực ra cái tin xấu này đối với anh mà nói lại là tin tốt, còn đối với tôi cũng là..
“Vậy anh nói tin tốt trước đi vậy!”, Makarov lại không thấy hứng thú với tin xấu nữa.
“Tin tốt là anh sắp được điều đi rồi!”
“Ồ!”, Makarov sững sờ, “Đây đúng là một tin tốt lành. Nhưng tin tức của anh có đáng tin không đấy?”
“Tuyệt đối đáng tin cậy! Trong vòng nửa năm lệnh điều chuyển của anh chắc chắn sẽ tới, có khi không tới nửa năm!”, Shchedrin tự tin nói thẳng.
“Anh khẳng định vậy sao?”, Makarov bán tín bán nghi.
“Đương nhiên. Hem nữa khả năng năm nay anh sẽ được thăng chức lên đại tá; anh xem tôi đem tới cho anh bao nhiêu là tin tốt lành.”
“Cấp trên đã nghĩ cử được ai tới thay tôi chưa? Anh phải biết rằng, nếu không vì cái chết của Branch, anh cũng không bị phái đến đây. về lý thì cả lôi và Branch đều. sắp được điều về rồi, nhưng vì không ai đồng ý thay chúng tôi, bởi vậy mới..Makarov đã được gió cát sa mạc tôi luyện cho thật trấn tĩnh từ lâu rồi.
“Người thay thế anh? Anh yên tâm đi, có lẽ vĩnh viễn cũng không có người thay thế anh đâu.”
“Ý anh là gì?”, Makarov nghi ngờ nhìn Shchedrin.
“Đây chính là tin xấu mà tôi muốn nói với anh, tôi nghe được ở tổng bộ rằng: cấp trên đã có ý phá bỏ căn cứ Tiền Tiến này.
“Sao cơ? Phá bỏ căn cứ?!”, Makarov rất bất ngờ. “Những học viên đó tới đây cũng kết thúc khóa huấn luyện rồi, sao lại hủy bỏ? Không phải chuẩn bị phái họ tới Trung Quốc sao? Như vậy thì bao tâm huyết của chúng tôi mấy năm nay đều đổ đi cả ư?”
“Khà khà”, Shchedrin bật cười, “Ivan, trước đây tôi đã nói với anh rồi, quan tâm tới chính trị một chút, trong mắt những chính trị gia thì chúng ta cũng chỉ là những quân cờ mà thôi, khi nào cần dùng tới anh thì sẽ đặt anh lên, khi nào không cần dùng anh thì sẽ bỏ anh xuống.”
“Cũng có nghĩa là những quân cờ chúng ta hiện không dùng tới nữa?”
“Kết cục cuối cùng thế nào thì hiện giờ cũng khó nói, cấp trên vẫn đang quan sát tình hình. Hiện tại cục diện quốc tế đã biến đổi rất nhiều so với vài năm trước đây, tình hình nội tình của Trung Quốc đang dần ổn định, lãnh đạo cấp cao đã lộ ra ý muốn cải thiện quan hệ với Trung Quốc. Bởi vậy, khả năng đồng chí Yuri Andropov sẽ vĩnh viễn không dùng tới quân cờ là chúng ta nữa đâu.”
“Ban đầu chính ông ấy là người đã cử tôi tới đây đấy!”, Makarov lẩm bẩm, tuy có thể quay về nhà khiến anh vui mừng, nhưng việc dỡ bỏ căn cứ Tiền Tiến lại khiến anh cảm thấy tâm huyết của mình và Branch bao năm nay coi như bỏ đi.
“Kết thúc mọi chuyện ở đây? Kết thúc thế nào?”
“Tôi đoán rằng căn cứ sẽ bị dỡ bỏ, những học viên này sẽ bị tống vào tù, vậy đó.”
“Tống vào tù?”, Makarov giật thót tim, anh lại động lòng trắc ẩn.
“Đúng vậy! Những người này vốn là những phần tử nguy hiểm, lại cộng thêm mấy năm nay được huấn luyện thì càng nguy hiểm hơn, bởi vậy nhất định phải đưa họ trở lại nhà tù.”
Makarov đã nghĩ ngợi từ lâu rằng, đối với những học viên này, nếu bị phái tới Trung Quốc thì sẽ lành ít dữ nhiều, nếu bị bắt giam trở lại thì những lời hứa ban đầu của Branch với họ đều chỉ là con số không. Nhưng kể từ khi nghe được cái kết cục này từ Shchedrin, anh không khỏi trở nên buồn phiền.
“Những gì tôi nói hôm nay anh phải giữ bí mật đấy, tuyệt đối không được để lộ cho những học viên đó biết, nếu không thì hai chúng ta đen đủi phải biết!”, Shchedrin dặn dò Makarov.
Makarov gật gù, đương nhiên anh cũng hiểu rằng, nếu những lời này mà truyền tới tai những học viên đó thì hậu quả sẽ thế nào.
3
Hôm sau, Makarov giới thiệu Shchedrin ra mắt toàn thể học viên. Anh đặc biệt giới thiệu Lý Quốc Văn với Shchedrin: “Đây là thành viên có năng lực cứng nhất của chúng ta ở đây, cũng là học viên có thành tích huấn luyện tốt nhất.”
Shchedrin mỉm cười, phá lệ bắt tay Lý Quốc Văn, nói một câu: “Tôi nhớ cậu rồi!”
Quả thực là Shchedrin đã nhớ tới Lý Quốc Văn. Sau khi Makarov được điều đi, Shchedrin giao phó thẳng trọng trách huấn luyện học viên cho Lý Quốc Văn, bởi anh đã nhận được thông tin chính xác, căn cứ sẽ nhanh chóng bị dỡ bỏ.
Shchedrin nhìn những học viên vẫn đang kiên trì tập luyện ngoài cửa sổ, trong lòng sốt ruột chờ đợi tờ giấy ban bố dỡ bỏ căn cứ Tiền Tiến. Kể từ sau khi Makarov đi, căn cứ không được bổ sung thêm bất cứ trang bị nào, kinh phí cũng ngày càng ít, đã dần giảm xuống chỉ còn bằng một nửa của năm ngoái, nhưng tờ giấy ra lệnh dỡ bỏ căn cứ mãi mà vẫn chưa tới.
Cứ như vậy chờ đợi trong vòng hai năm, mãi cho tới một ngày mùa thu, trên sa mạc Gobi bỗng có trận tuyết rơi hiếm có, Shchedrin rốt cuộc cũng đã chờ đợi được tờ giấy mệnh lệnh dỡ bỏ căn cứ Tiền Tiến. Phía sau niềm phấn khởi, anh lại bị nỗi lo lắng bao trùm: theo như mệnh lệnh của cấp trên, thì sẽ phải áp giải toàn bộ 48 học viên tới nhà tù Irkutsk, sau đó anh mới có thể kết thúc nhiệm vụ tại căn cứ Tiền Tiến.
Từ sau khi Makarov đi, Shchedrin liền dọn tới phòng của Makarov, bởi anh luôn cảm thấy trong phòng của Branch toàn ám khí. Dường như âm hồn của Branch vẫn chưa siêu thoát, nên đã khiến Shchedrin nằm mơ thấy ác mộng triền miên.
Lúc này, Shchedrin đã chuẩn bị mất hai tuần cho cái gọi là “kết thúc mọi thứ”. Anh nhìn tuyết rơi vẫn đang bay lất phất ngoài cửa sổ, đầu óc đã để ở Mátxcơva tự lúc nào.
“Đúng là phải kết thúc tất cả những thứ này!”, Shchedrin lẩm bẩm.
Đột nhiên, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Schedrin mở cửa, là trung úy Nicholas. Shchedrin để Nicholas vào rồi thò đầu ra nhìn, căn cứ bên ngoài tuyết trắng mênh mang, im ắng tĩnh lặng. Thấy không có điều gì khác thường, Shchedrin mới đóng cửa, quay trở lại phòng.
“Những học viên đó có gì bất thường không?”, Shchedrin hỏi Nicholas.
“Không. Mọi chuyện đều bình thường.”
“Vậy là tốt nhất. Bây giờ tôi chính thức thông báo với cậu, ngày mai chúng ta hành động”, sắc mặt Shchedrin đanh lại.
“Ngày mai? Như vậy thì thời gian có gấp rút quá không?”, Nicholas có chút do dự.
“Đêm dài lắm mộng. Dù gì cũng phải hành động vậy, rồi thì nhanh chóng dứt khoát thôi”. Shchedrin dừng lại một lúc rồi nói ra sự sắp xếp của anh: “Tôi sắp xếp như thế này. Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ tập hợp học viên lại, phân thành sáu tiểu đội riêng biệt, nhân lúc cuộc họp diễn ra,‘bộ đội đặc chủng sẽ từ Irkutsk tới bao vây toàn bộ căn cứ, đồng thời chiếm giữ tất cả những vị trí trọng điểm. Sau đó, tôi sẽ tuyên bố mệnh lệnh dỡ bỏ căn cứ với toàn bộ học viên, đọc mệnh lệnh xong sẽ áp giải sáu tiểu đội bọn họ lên trực thăng, bay tới Irkutsk. Trong quá trình này, nếu có người phản kháng, sẽ giết chết không phải bàn, nhớ lấy! Nếu có người phản kháng, giết chết không phải bàn!”
Shchedrin nói xong kế hoạch của mình, Nicholas ngẫm nghĩ, nói: “Kế hoạch rất tốt, nhưng tôi lo rằng..
“Lo cái gì?”
“Lo người của chúng ta không đủ!”
“Khà khà!”, Shchedrin bật cười, “Cậu lo lắng hơi thừa đây, bộ đội đặc chủng từ Irkutsk kéo tới cả đoàn, cộng thêm cả nhân viên trong căn cứ, đối phó với những học viên không có vũ khí này thì tôi thấy thừa thãi đấy!”, xem ra Shchedrin rất tự tin.
“Chỉ sợ... chỉ sợ đám người đó nghĩ mày sống thì tao chết, nên sẽ lao vào chống lại chúng ta, bọn họ đều là cao thủ được Branch huấn luyện ra đấy!”, xem ra trung úy Nicholas không đủ tự tin.
“Bộ đội đặc chủng của chúng ta cũng đều là cao thủ, có gì mà phải lo! Được rồi, cứ làm như vậy đi, cậu mau chóng về chuẩn bị đi!”, Shchedrin đã quyết vậy.
Tiễn Nicholas xong, Shchedrin vừa uống cà phê vừa ngẫm nghĩ lại một lượt từ đầu tới cuối kế hoạch của mình. Sau khi xác định không còn gì phải băn khoăn, anh cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến nên liền ngả xuống giường ngủ.
4
Sáng sớm tinh mơ, Shchedrin bỗng tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng súng. Anh bật dậy, day day thái dương, cảm giác đầu óc nặng trịch. Sao mình lại ngủ say như vậy?
Shchedrin đang nghi ngờ thì tiếng súng bên ngoài càng lúc càng dày đặc, ngay sau đó là tiếng gõ cửa dồn dập. Shchedrin giật bắn mình, tim lập tức treo ngược lên. Anh moi khẩu súng từ dưới gối ra, lên nòng, nhảy xuống giường, tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài nhưng không nhìn rõ tình hình ngoài đó. Anh lại tới phía sau cửa, hỏi: “Ai?”
“Là tôi! Nicholas!”
Shchedrin nhận ra giọng Nicholas liền vội vàng mở cửa. Nicholas nghiêng nghiêng ngả ngả, -vừa chạy vừa bò lao vào trong phòng: “Đồng chí Shchedrin, không... không ổn rồi, đám học viên đó bạo động rồi!”
“Sao cơ? Bạo động!”, Shchedrin bất ngờ tới nỗi ngồi bệt xuống đất. >
Đúng lúc này, “Pằng! Pằng!”, hai viên đạn bắn vào cánh cửa buồng bằng tôn, làm bật ra hai tia lửa chói lóa.
Nicholas vội vàng lao ra khỏi phòng bắn trả, sau đó lập tức đóng cửa lại.
“Ai đã để lộ tin tức vậy?”, Shchedrin đoán ngay được chắc chắn đám học viên đã nghe thấy gì đó.
“Anh mau nghĩ cách đi! Nếu không chúng ta sẽ bỏ mạng lại đây đấy!”, Nicholas hét lên.
Lúc này, đạn đã liên tiếp bắn vào lớp tôn ngoài phòng. Nicholas định nổ súng bắn trả, nhưng bóp cò mấy phát mới phát hiện ra súng đã hết đạn. Nicholas vứt khẩu súng trong tay đi, hét lên với Shchedrin: “Chúng ta mau chạy thôi!”
Shchedrin bỏ mặc Nicholas, anh bỗng đứng phắt dậy, bước loạng choạng vào buồng của Branch, tay run rẩy móc chìa khóa của tủ sắt ra. Chìa khóa của Makarov và Branch đều ở đây, anh cũng không biết mình đã dùng chiếc chìa khóa nào để mở chiếc tủ sắt đó ra. Nicholas cũng đi theo, khi cả hai người nhìn thấy cảnh trong tủ thì đều ngạc nhiên tới nỗi ngây người ra.
“Tôi đang bảo không biết chúng lấy vũ khí ở đâu ra, còn cả súng hạng nặng nữa, hóa ra tất cả vũ khí ở trong tủ đều bị bọn chúng lấy trộm rồi!”, Nicholas tuyệt vọng gào lên.
Shchedrin thẫn thờ nhìn chiếc tủ trống trơn, súng ống đạn dược ở tầng giữa và tầng dưới đều không còn, giấy tờ, sổ sách ở tầng trên cũng không thấy đâu nữa. Anh lại run rẩy mở két sắt ra, tiền bạc trong két cũng không cánh mà bay. Anh không tài nào hiểu nổi, nhũng thứ trong tủ biến mất lúc nào. Hôm qua mình còn mở tủ ra để. đếm kiểm tra, vật dụng đều còn đủ cả, lẽ nào là do ban nãy lúc mình ngủ? Nhưng chìa khóa để dưới gối cơ mà...
“Mau đi thôi! Nếu không đi thì chúng ta toi là cái chắc. Đám người này đều là cao thủ, lại có vũ khí..”, nói tới đây, Nicholas kéo Shchedrin lao ra khỏi căn nhà mái tôn. Họ không dám tiếp tục chiến đấu, càng đừng nói tới việc bình ổn trận bạo động này. Hai người đội làn mưa đạn chốc chốc lại sượt qua người, lao như bay. Trên sa mạc Gobi mới có tuyết rơi, hai người cũng không nhận diện được phương hướng, chỉ biết không ngừng lao chạy trên nền tuyết, hết lần này tới lần khác ngã xuống đất rồi lại bò dậy, mãi cho tới khi mặt trời hửng đông họ mới nằm nhoài ra mặt tuyết.
Hai người thở hổn hến, cả đêm chạy thục mạng đã tiêu hao hết thể lực của họ. Shchedrin nằm trên tuyết, bỗng cảm thấy mặt đất rung chuyển. Đường chân trời phía xa xa có hai đốm đen đang tiến lại gần, lẽ nào đám học viên đó đang đuổi tới? Shchedrin gượng dậy, định đứng lên nhưng lại ngã xuống. Anh đã sức cùng lực kiệt, nên từ bỏ ý định sống sót, chỉ lặng lẽ nằm trên tuyết, nhìn hai đốm đen đó từ từ tiến lại gần...
5
Lúc Shchedrin tỉnh lại đã là chiều hôm đó. Anh phát hiện ra mình đang nằm trong một doanh trại quân đội, đây là một doanh trại của quân đội Liên Xô cắm chốt tại Mông Cổ, anh và Nicholas được hai chiếc xe bọc thép đi tuần cứu mạng.
Hai viên sỹ quan hỏi thăm tình hình của anh, Shchedrin chỉ nói ra thân phận của mình, nhung không chịu nói rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Thứ nhất là vì căn cứ Tỉền Tiến là cơ mật, thứ hai là không thể vạch áo cho người xem lưng.
Shchedrin vừa không dám nói, cũng không dám báo cáo với cấp trên, anh chỉ nhờ hai viên sỹ quan đưa mình và Nicholas trở về căn cứ Tiền Tiến. Trước khi màn đêm buông xuống, anh và Nicholas được đưa về căn cứ. Anh phát hiện ra ở đây đã được hơn một trăm binh sỹ đặc công tới để thực thi lệnh áp giải khống chế.
Shchedrin phải nói mãi mới thuyết phục được sếp chỉ huy của bộ đội đặc chủng không báo việc này lên cấp trên, để hai ngày sau sẽ do họ tự báo cáo.
Shchedrin và Nicholas hồn xiêu phách lạc kiểm tra lại hiện trường, hai binh sỹ đêm qua trực trên vọng gác đã bị bẽ gãy cổ, trong trại lính có bốn năm binh sỹ vừa mới cầm vũ khí lên đã bị đạn 12,7 ly của súng hạng nặng bắn cho thủng lỗ chỗ, máu thịt tan nát; trong căn cứ, vài sỹ quan và binh sỹ nằm ngổn ngang, còn cả một vài thi thể bị lựu đạn nổ cho thành mấy mảnh, vô cùng thảm hại.
Shchedrin run rẩy đẩy tiếp một cánh cửa ra, một mùi máu tanh trộn lẫn với mùi thuốc xộc vào mũi anh. Anh nhận ra đây chính là phòng y tế trong căn cứ, chỉ thấy người y sỹ mặt gục xuống bàn, máu tươi chảy lênh láng ra mặt bàn đã đông cứng lại.
“Bị bẻ gãy cổ, còn bị đâm một nhát dao, xuyên thủng tim, Nicholas kiểm tra thi thể người y sỹ nói.
“Bẻ gãy cổ?”
“ừm, thủ đoạn giống hệt như với binh sỹ trên vọng gác.”
“Tại sao lại như vậy? Không nổ súng trước, khử binh sỹ trên vọng gác thì còn dễ hiểu, nhưng sao chúng lại giết người y sỹ bằng thủ pháp này? Nếu như đã đánh nhau như vậy rồi thì hoàn toàn có thể dùng đạn.”
Nicholas ngẫm nghĩ: “Có lẽ những học viên đó đã lẻn vào phòng y tế trước..
“Lẻn vào trước? Chúng định làm gì?”, Shchedrin lập tức nghĩ ra điều gì đó, anh sờ sờ máu trên bàn, “Máu đã đông lại rồi, xem ra thời gian người y sỹ chết sớm hơn những người khác.”
Shchedrin lại lục tìm tủ thuốc trong phòng quân y: “Không thấy thuốc ngủ đâu cả.”
Shchedrin bắt đầu hiểu ra tại sao đêm qua mình lại ngủ say như vậy. Sau khi kiểm tra toàn bộ hiện trường, không có lấy một thi thể học viên nào cả. Shchedrin lo lắng, suy sụp, anh hiểu rằng lần này đã xảy ra đại họa, nếu không tóm được tất cả những học viên tháo chạy về, thì mình không những bị cách chức, mà còn phải ra tòa án quân sự. Ngay lập tức, đang từ niềm phấn khích sắp được về nhà anh bỗng như rơi tọt xuống vực thẳm.
Shchedrin hiểu rằng anh chỉ còn thời gian hai ngày, bắt buộc trong vòng hai ngày này phải tóm được những học viên bỏ trốn. Nhưng anh không dám mạnh miệng, lực lượng có thể huy động được chỉ có anh, Nicholas và đoàn bộ đội đặc chủng này mà thôi.
Shchedrin và sếp chỉ huy của bộ đội đặc chủng thương lượng, cho rằng hiện giờ tuyết lớn đóng băng, vùng này thưa người, những học viên trôn chạy đó chắc chắn chưa đi được bao xa, dùng trực thăng trên không trung tìm kiếm chắc là có thể tìm thấy những học viên đó. Vậy là, những chiếc máy bay trực thăng, vốn định dùng để áp giải học viên, bắt đầu tìm kiếm bốn mươi tám học viên tháo chạy trên sa mạc Gobi mênh mông phủ đầy tuyết trắng.
6
Sau hai ngày tìm kiếm, tuy Shchedrin đã lục soát từng tấc đất quanh khu căn cứ, nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng của một học viên nào. Shchedrin vô cùng buồn phiền, lẽ nào những học viên này đều biến mất rồi sao? Trên sa mạc hoang vu không một bóng người, chúng đi được bao xa? Trong căn cứ vốn có bốn chiếc xe Jeep và hai chiếc xe ca. Xe ca và hai chiếc xe Jeep đều đã bị thiêu cháy, chỉ có hai chiếc xe Jeep còn tốt đã bị lái đi mất; mà hai chiếc xe thì ngồi được bao nhiêu người, sao chúng chạy thoát được? Hơn nữa, nhiên liệu mà hai chiếc xe Jeep đó chở theo cũng có hạn, nhưng lục soát tới tận giờ mà trực thăng cũng không tìm thấy hai chiếc xe Jeep đó đâu.
Trong lúc Shchedrin đang không hiểu ra làm sao thì đột nhiên Nicholas hớt hải xông vào: “Không xong rồi, trung tá!”
“Sao vậy?”, Shchedrin giật mình thất sắc.
“Một sở cảnh sát tại Irkutsk bị... bị thảm sát rồi!”
“Sao cơ? Irkutsk! Ý cậu là gì?”, không đợi Nicholas trả lời, Shchedrin liền lập tức hiểu ra, Ý cậu là đám học viên đó đã giết sạch sở cảnh sát?”
“Anh thấy trong lúc này mà có thể giết sạch một sở cảnh sát thì còn có thể là ai ở đây?”
“Nhưng... nhưng ở đây cách Irkutsk cả ngàn dặm, thời gian hai ngày, sao chúng có thể...”, Shchedrin vẫn không chịu tin, anh quyết định đích thân tới đó xem sao.
Shchedrin và Nicholas lập tức bay tới sở cảnh sát ở Irkutsk. Vừa bước vào cửa, Shchedrin gần như đã có thể đoán định rằng: tạo ra thảm hỏa này chắc chắn là đám học viên đó. Người phụ trách của KGB tại địa phương giới thiệu với Shchedrin: “Mười một viên cảnh sát trực ban đêm đó đều đã thiệt mạng, hơn nữa đều bị bắn chết ngay chỉ bằng một phát súng. Thủ đoạn của hung thủ rất tàn nhẫn, tay súng rất chuẩn, dùng súng ngắn TT-33. Sau khi bắn chết cảnh sát, đám người này đã cướp hết súng ống và tiền bạc của cục cảnh sát.”
Súng ngắn TT-33, đây không phải là đống súng trong căn cứ bị mất sao? Chúng đã có bao nhiêu là súng ống, đạn dược vậy rồi, mà vẫn cướp của cục cảnh sát. Chúng định làm gì vậy? Lẽ nào muốn vũ trang thành một đội quân? Shchedrin nghĩ tới đây thì toàn thân liền run bắn lên, anh vội vàng vịn vào bức tường bên cạnh, nhưng bỗng phát hiện ra tay mình chạm vào một vệt màu đỏ, là máu! Anh sợ hãi lùi lại mấy bước, tựa vào thành bàn, định thần lại để quan sát, lúc này mới nhìn rõ trên bức tường trong tuyết trắng xuất hiện một bức hình được vẽ bằng máu: trên người một con sói có một con chim ưng đang dang cánh chực bay đi.
Đây... đây là cái gì? Kí hiệu đánh dấu của đám người đó? Shchedrin ngây người trước hình vẽ này, im lặng hồi lâu. Người phụ trách của KGB chỉ lên tường nói tiếp: “Đám người đó còn để lại cái này! Đúng là quá ngông cuồng, dám khiêu khích chúng ta.”
Shchedrin đành lắc đầu, cố gắng để mình giữ bình tĩnh. Anh hiểu rằng việc này không giấu được nữa rồi, đám người này dám thản nhiên thảm sát cả cục cảnh sát tại Irkutsk, chắc chắn sẽ dám tới Mátxcơva, tới Leningrad gây chuyện lớn hơn. Shchedrin nghĩ tới tòa án quân sự, nghĩ tới nhà tù. Anh không muốn nửa đời còn lại của mình phải sống trong tù, anh không dám nghĩ tiếp nữa...
Shchedrin bắt đầu ân hận, dằn vặt bản thân mình và nghĩ tới đám học viên đó! Thời gian hai năm ở cùng đám ma quỷ này mà sao mình lại coi thường năng lực của chúng đến vậy. Branch! Không hiểu sao Shchedrin bỗng nhớ tới Branch, cái gã điên này rốt cuộc đã huấn luyện đám ma quỷ đó thế nào vậy?
Shchedrin sắp suy sụp rồi, anh nhanh chóng phán đoán địa hình, lực lượng của mình chắc chắn không đủ, anh cần sự viện trợ hùng mạnh hơn. Tất cả những người có mặt tại hiện trường đều nhìn Shchedrin, và không hiểu sao anh lại thất thần đến vậy. Cuối cùng, Shchedrin thốt ra một câu: “Tôi muốn gọi điện nói chuyện với đồng chí Yuri Andropov.”
Người phụ trách KGB địa phương nhanh chóng để anh gọi điện cho chủ tịch KGB Yuri Andropov.
7
Shchedrin báo cáo ngắn gọn với Yuri Andropov về cuộc bạo động xảy ra tại căn cứ. Sau một hồi im lặng nặng nề, trong điện thoại vọng ra tiếng chửi rủa của Yuri Andropov, Shchedrin chỉ biết im lặng mà nghe. Yuri Andropov rất không hài lòng, vì tới giờ anh mới báo cáo, nhưng sau khi chửi mắng Shchedrin xong, giọng Yuri Andropov đã dịu xuống: “Bây giờ tôi ra lệnh cho anh, đồng chí Shchedrin, lập tức đem người đi bắt hết tất cả những học viên đó lại, không sót một người, thiếu một tên cũng không được! Những ai kiên quyết chống đối, có thể bắn chết ngay tại trận. Hiện giờ chỉ có anh còn được coi là hiểu rõ về bọn chúng, bởi vậy anh bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ cần anh có thể tóm được bọn chúng về, hoặc bắn chết, tội lỗi của anh tôi có thể bỏ qua. Nếu để mặc cho bọn chúng làm loạn thì anh không những phải ra tòa án quân sự, mà tôi cũng bị liên lụy theo, KGB chúng ta sẽ chẳng còn mặt mũi nào nữa.”
Vâng! Tôi nhất định sẽ tóm được bọn chúng về”, Shchedrin cam đoan trong điện thoại, nhưng trong lòng anh không có chút chắc chắn nào cả.
“Ngoài ra, bây giờ tôi giao quyền cho anh có thể điều động tất cả lực lượng KGB tại Siberia và Viễn Đông.”
“Bao gồm cả những người quân hàm cao hơn tôi sao?”
“Tất cả, bao gồm cả đại tướng, chỉ cần anh tóm được bọn chúng về. Còn một điều nữa, anh phải nhớ cho kĩ, nhất định phải chú ý bảo mật.”
Nghe Yuri Andropov nói vậy, trong lòng Shchedrin rốt cuộc cũng có chút tự tin hơn. Anh bỗng nhớ tới một người: “Đồng chí chủ tịch, tôi muốn đồng chí Makarov cũng tới hành động cùng tôi, bởi dù sao anh ấy cũng rất rõ đám học viên đó…”
Trong điện thoại im lặng một hồi, Yuri Andropov mới chậm rãi nói: “Đề nghị của anh tôi sẽ suy nghĩ, giờ thì anh khẩn trương hành động đi!”
Trao đổi qua điện thoại xong, Shchedrin lấy lại tinh thần. Anh và Nicholas cùng người phụ trách KGB địa phương tỉ mỉ phân tích tình thế, cho rằng đám học viên đó gây nên chuyện động trời thế này nên chắc chắn sẽ không dám ở lại lâu trong lãnh thổ Liên Xô, mà bọn chúng sẽ tìm cơ hội để bỏ trốn khỏi đất nước này. Phía nam là Trung Quốc, phòng thủ nghiêm ngặt, nên phần lớn là chúng không dám tới; còn nếu đi về phía tây, tới Mátxcơva thì bên đó đã tăng cường cảnh giới, hơn nữa đường xá xa xôi, phải đi qua lòng chảo mênh mông của Liên Xô, vậy khả năng lớn là đám học viên đó không mạo hiểm như vậy.
Phía bắc là vòng bắc cực, càng không thể trốn chạy, nên khả năng lớn về phương hướng mà bọn chúng tháo chạy là hướng đông, ngồi thuyền tại bến cảng để trốn đi.
“Vậy thì bến cảng lớn nhất ở phía đông chính là Vladivostok, bởi vậy chúng ta phải tăng cường giám sát tại Vladivostok, đề phòng bọn chúng cướp thuyền tháo chạy!”, Shchedrin suy luận xong lại dặn dò thêm: “Đồng thời cũng phải tăng cường phòng bị thêm ở những hướng khác”.
Shchedrin và Nicholas họp xong liền dẫn theo một nhánh bộ đội đặc chủng tới Vladivostok. Chưa tới hai ngày, Shchedrin đã nhận được tin tình báo khiến anh phấn khởi, nhân viên KGB địa phương đã phát hiện thấy hai chiếc xe Jeep trong một kho hàng bỏ hoang, đồng thời cục cảnh sát cũng báo cáo đã phát hiện ra hai chiếc xe bị đánh cắp của cục cảnh sát Irkutsk trong thành phố.
Shchedrin tới kho hàng để kiểm tra hai chiếc xe Jeep, quả đúng là hai chiếc xe trong căn cứ bị đánh cắp. Xem ra suy đoán của mình đã thành hiện thực, đám học viên đó đã chạy tới Vladivostok, để chuẩn bị từ đây ngồi tàu tháo chạy ra biển.
Sau một hồi phấn khởi là nỗi lo lắng còn lớn hơn, Shchedrin đã từng biết rõ tay nghề của đám học viên đó, nhân lực của mình hiện giờ có thể tóm được đám ma quỷ đó hay không, thì trong lòng anh vẫn chưa dám chắc.
Shchedrin đã bố trí cảnh sát mặc thường phục tại tất cả những bến cảng, thậm chí trên phần lớn các tàu đều có người của anh, nhưng anh vẫn không thể nắm rõ được những con tàu của nước ngoài. Vậy là, Shchedrin đặc biệt tăng cường giám sát những con tàu nước ngoài đậu tại cảng nội địa.
Nhưng đã hơn nửa tháng qua đi rồi mà đám học viên đó giống như bốc hơi vậy, không có lấy một chút tin tức. Chúng không tiếp tục gây án, nhưng cũng không có tin tức chính xác chứng minh rằng bọn chúng đã rời khỏi Vladivostok. Shchedrin không khỏi nghi ngờ rằng hay là đám học viên đó đã bỏ trốn khỏi Vladivostok từ lâu rồi. Mãi cho tới một hôm, khi một con tàu mang cờ sao của Mỹ cập cảng Vladivostok, thì mới nhóm lại hi vọng cho Shchedrin.
8
Để đề phòng đám học viên này trà trộn với thuyền viên nước ngoài trốn khỏi Vladivostok, KGB chỉ thị cho các cảng biển địa phương, chỉ cho phép bốn người của con tàu chở hàng của Mỹ tên là “Joyce” này được phép lên bờ.
Trong màn mưa dày đặc, thuyền trưởng của “Joyce” cùng ba thuyền viên khác che ô lên bờ. Kể từ giây phút họ đặt chân lên lãnh thổ Liên Xô, là đã bị người của Shchedrin giám sát chặt chẽ.
Trước khi màn đêm buông xuống, đặc công giám sát tại bến cảng báo cáo với Shchedrin rằng, đã trông thấy thuyền trưởng và hai thuyền viên khác quay trở lại tàu nhưng thiếu mất một thuyền viên. Trong lúc Shchedrin đang nghi ngờ thì một đặc công ở đầu khác báo cáo với anh: “Thuyền viên đó một mình tới một công xưởng bỏ hoang tại vùng ngoại ô.”
Mắt Shchedrin bỗng sáng lên, có cửa rồi đây! Một mặt, anh lệnh cho đặc công đầu bên đó tiếp tục theo dõi, một mặt anh điều tốp bộ đội đặc chủng và một nhóm lính đặc công chia thành nhiều nhánh, bí mật đột nhập vào xung quanh công xưởng.
Shchedrin vừa xuống xe, một đặc công phụ trách theo dõi công xưởng bỏ hoang liền phấn khởi báo cáo với anh: “Chúng tôi đã trông thấy bọn chúng rồi, bọn chúng ở trong công xưởng bỏ hoang này.”
“Cậu chắc chắn chứ?”, Shchedrin vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, thật không ngờ sau bao ngày canh phục thì rốt cuộc cũng được đền đáp.
“Chắc chắn. Nhưng bọn chúng đều có vũ khí, rất nguy hiểm!”
“Bao vây hết xung quanh rồi chứ?”
“Bao vây ba vòng, xung quanh công xưởng đã vây kín hết rồi, nhưng..
“Nhưng gì cơ?”
“Công xưởng này có một mặt kề biển.”
“Kề biển?”, lòng Shchedrin nặng trĩu.
“Nhưng phía đó đều là vực sâu tới tận mấy chục mét.”
“Như vậy thì tốt. Ngoài ra hãy đề nghị bộ đội hải quân cùng chúng ta phối họp hành động.”
Shchedrin rút súng, quan sát xung quanh, đặc công, cảnh sát, bộ đội đặc chủng cũng tới tận năm sáu trăm người, lại ở một nơi hẻo lánh thế này, vừa đẹp để ra tay, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa!
Nghĩ tới đây, Shchedrin không do dự gì nữa, muốn tấn công ngay, nhưng đặc công đó lại nhắc nhở anh: “Người Mỹ đó vẫn còn đang ở bên trong, nếu chúng ta tấn công..
Shchedrin trở nên do dự, anh không muốn xảy ra rắc rối ngoại giao. Vậy nên, một mặt anh ra lệnh thắt chặt vòng bao vây, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, một mặt dùng loa kích âm hét vào bên trong: “Những người bên trong, các anh đã bị bao vây rồi, mau ra đầu hàng đi!”
Trong công xưởng bỏ hoang không chút động tĩnh. Mưa càng lúc càng to, Shchedrin lại gọi thêm ba lần nữa nhưng vẫn không có hồi âm. Anh quyết định không đợi nữa, đang chuẩn bị hạ lệnh tấn công thì đột nhiên, cánh cửa nhỏ trên tường công xưởng mở ra, một người đàn ông mặc quân phục thủy thủ bước ra. Người này hét lên với Shchedrin bằng tiếng Nga trôi chảy: “Đừng bắn! Tôi là người Mỹ.”
“Hai tay ôm đầu, bước lại đây!”, Shchedrin hét về phía người Mỹ đó.
Sau khi người Mỹ đó hai tay ôm lấy đầu thì từng bước từng bước tiến lại gần Shchedrin. Shchedrin nghiêm mặt, lớn tiếng hỏi lên: “Hộ chiếu!”
Thủy thủ người Mỹ cẩn thận lôi hộ chiếu từ trong túi áo ra dưới bảy tám nòng súng đang chĩa vào mình. Shchedrin cầm lấy hộ chiếu, liếc một cái, miệng lẩm bẩm đọc ra họ tên trên hộ chiếu: “White Warren”, Shchedrin đối chiếu với ảnh, chất vấn: “Muộn như vậy rồi anh tới đây làm gì, định cùng đám phần tử nguy hiểm đó làm gì hả?’
“Chẳng làm gì cả, tôi chỉ được bạn nhờ đến gặp những người này, sau đó thì các anh tới!”, White hoảng hốt giải thích.
Shchedrin không tiếp tục hỏi nữa, giờ thì anh chỉ muốn tóm lấy đám học viên đó, điều này còn quan trọng hơn việc chất vấn cái gã White này. “Đưa anh ta ra ngoài!”, Shchedrin ra lệnh.
Sau khi White bị đưa ra ngoài, Shchedrin đã không còn điều gì phải kiêng kị nữa, anh hất mạnh tay, súng đạn trong tay bộ đội đặc chủng và nhóm đặc công đều nhắm thẳng về phía công xưởng bỏ hoang bắn tới tấp. Nhưng trước làn súng đạn ầm ầm này, mà trong công xưởng vẫn không chút phản kháng. Shchedrin vô cùng ngạc nhiên, lẽ nào... anh không dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng lệnh cho xe bọc thép của bộ đội đặc chủng lao vào công xưởng. Mấy chiếc xe bọc thép cùng lúc đâm đổ tường công xưởng, lao vào trong, ngay sau đó bắn thẳng vào những căn buồng bỏ hoang trong công xưởng, nhưng trong đó vẫn không thấy phản kháng gì.
9
Đúng lúc Shchedrin và nhóm đặc công chỉ còn cách công xưởng bỏ hoang khoảng mười mét, thì đột nhiên từ trong đó mưa đạn bắn ra, thậm chí còn có cả lựu đạn được ném ra.
Shchedrin càng thêm nghi ngờ, anh ra lệnh cho bộ đội đặc công ngừng tấn công, đích thân dẫn theo đặc công từng bước áp sát công xưởng.
Những đặc công bên cạnh Shchedrin không kịp phòng ngự đã thi nhau gục xuống. Shchedrin hoảng loạn vội bò ra đất, làn mưa đạn không ngừng bay qua đầu anh, rõ ràng bọn chúng đã hoàn toàn át được hỏa lực của họ. Shchedrin run rẩy, đám học viên này chờ đợi tới khi mình lại gần mới nổ súng, tố chất tâm lý tốt hơn đặc công rất nhiều.
May mà Shchedrin vẫn còn đông quân, nhất là khi vũ khí hạng nặng của bộ đội đặc công đã phát huy tác dụng. Shchedrin vừa đánh vừa rút, rút tới vòng an toàn thì không dám mạo hiểm xuất kích nữa. Anh lệnh cho bộ đội đặc công dùng hỏa lực mạnh nhất để san bằng công xưởng này.
Công xưởng này kiên cố hơn Shchedrin dự đoán, tấn công dồn dập hơn chục phút mà nó vẫn lỗ chỗ đứng sừng sững! Shchedrin quyết định thay đổi cách đánh, ra lệnh cho xe bọc thép tập trung hỏa lực, tấn công mấy vị trí then chốt của công xưởng, lại một trận tấn công qua đi, rốt cuộc công xưởng đã sụp đổ.
Bụi bay mù mịt trong mưa khói, gạch đá bay tứ tung, rơi đập trên mặt đất, bắn lên xe bọc thép... Không đợi cát bụi tản đi, Shchedrin liền hạ lệnh áp sát toàn tuyến, thắt chặt vòng vây. Shchedrin cho rằng, đám học viên trốn trong công xưởng đã chết hơn nửa, cộng thêm việc mất đi lá chắn thì ắt thắng lợi đang ở trước mắt; nhưng trong những đoạn tường đổ nát, hỏa lực phản kích vẫn hùng mạnh.
Shchedrin đã không còn lựa chọn nào khác, anh ra lệnh, bắt buộc trước khi trời tối phải hoàn toàn tiêu diệt sạch đám phần tử nguy hiểm này. Phòng ốc hoang phế rất rộng, tuy đã đổ nát, nhưng người của Shchedrin trước mỗi đoạn tường đổ nát này đều bị phản công kịch liệt.
Hơn chục phút sau, Shchedrin thay một khẩu súng hạng nhẹ rồi đích thân bắn chết một học viên. Lúc này về cơ bản họ đã quét sạch những học viên trên đống đổ nát của công xưởng. Giờ thì mưa bụi lất phất đã nặng hạt như trút nước. Shchedrin mặc ưa to, anh nhìn những thi thể nằm lại giữa đống đổ nát thì bỗng phát hiện ra phần lớn là người của mình, chỉ có hơn hai chục thi thể là của đám học viên đó.
“Trung tá, đám học viên đó tháo chạy về phía vực sâu sát biển rồi!”, Nicholas lớn tiếng báo cáo.
“Đuổi theo!”, Shchedrin nghiến răng gào lên.
Shchedrin dẫn theo người nhanh chóng áp sát vực sâu. Vòng vây càng lúc càng thắt chặt, rốt cuộc đã quây được mười mấy học viên còn lại trên vách đá.
Phía dưới vực sâu tối đen là đại dương gào thét. Thời tiết hôm nay thật tệ, cuồng phong cuốn theo sóng lớn không ngừng vỗ đập lên vách đá dưới vực thẳm.
Không còn tiếng súng, qua màn mưa dày đặc, Shchedrin đã nhận ra người đang đứng trước mặt mình chính là Lý Quốc Văn. Lý Quốc Văn cũng đang chằm chằm nhìn anh, mắt vằn vện tia máu, trên người có vài vết thương, máu tươi đang trào cả ra. Shchedrin bất ngờ trước nghị lực của Lý Quốc Văn, gã này bị thương nặng như vậy mà vẫn cầm súng đứng sừng sững trước mặt mình.
“Lý Quốc Văn, các anh được đấy, dám giết bao nhiêu người của chúng tôi như vậy!”, Shchedrin nấp sau một tảng đá, hét về phía Lý Quốc Văn.
Lý Quốc Văn không chút động đậy, đứng im tại chỗ. Hắn cười nhạt, hét lên: “Quá khen, đây đều là do các người ban phát cho chúng tôi cả đấy!”
“Đúng vậy! Branch là một thầy giáo tốt!”
“Hừm, đáng tiếc anh ấy chết rồi!”
“Bởi vậy các anh chẳng sợ ai cả, không ai trấn áp được các anh!”
“Đây đều do các người ép chúng tôi. Nếu các người không giải tán căn cứ, đưa chúng tôi vào tù thì cũng không đến mức có ngày hôm nay!”, Lý Quốc Văn gào lên trong tuyệt vọng.
“Tại sao các anh lại biết căn cứ sẽ bị dỡ bỏ và các anh sẽ bị tống vào tù?”
“Hừm, đừng có quên hiện giờ chúng tôi cũng là đặc công, hơn nữa thậm chí còn xuất sắc hơn cả các anh. Tôi vẫn nhớ Branch đã từng nói, một đặc công xuất sắc khi muốn có được thứ gì đó, thì trên thế giới này chẳng có gì là ngăn được anh ta cả.
“Các anh đã được huấn luyện ra từ cái tiêu chuẩn đó của anh ấy, phải không?”
“Đương nhiên, anh không bao giờ hiểu dược nỗi khổ cực mà chúng tôi đã nếm trải trên sa mạc Gobi.”
“Anh có thể nói cho tôi biết các anh muốn đi đâu không?”, Shchedrin muốn moi chút thông tin.
“Đến một nơi rất xa, nơi rất rất xa, rời khỏi đây, sống một cuộc sống khác!”, Lý Quốc Văn vẫn không lộ ra tin tức gì.
“Các anh mong dựa vào người Mỹ đó là sẽ rời được khỏi đây ư? Nói cho các anh biết nhé, các anh đã nằm trong sự theo dõi của chúng tôi từ lâu rồi!”
“Ha ha, chúng tôi chẳng mong chờ vào ai cả. Branch còn từng nói với chúng tôi rằng, một đặc công xuất sắc trong hoàn cảnh tuyệt vọng thì không thể tin tưởng bất kì ai”.
“Đừng có già mồm nữa, để tôi xem hôm nay các anh trốn thoát kiểu gì?”.
Lý Quốc Văn không trả lời, chỉ cười điên dại, tiếng cười đó cuộn cùng đại dương cuồng nộ khiến Shchedrin run rẩy.
“Các anh đã không còn đường thoát nữa rồi, thà buông vũ khí đầu hàng đi còn hơn! Tôi có thể đảm bảo an toàn tính mạng cho các anh!”
“Anh đảm bảo? E rằng cái mạng quèn của anh cũng không giữ nổi đâu!”, nói xong, Lý Quốc Văn lại cười điên dại.
Shchedrin xấu hổ đến mức tức tối, anh đứng dậy khỏi vách đá, giương súng bắn thẳng về phía Lý Quốc Văn. Nhưng anh lại kinh ngạc phát hiện ra, Lý Quốc Văn và hơn chục học viên đó đều quẳng hết vũ khí trong tay đi, đứng nghiêm chỉnh thành hai hàng. Shchedrin kinh ngạc nhìn họ, trên người những học viên này hầu như đều bị thương. Sao vậy? Họ không chịu được nữa, muốn đầu hàng?! Anh ngẫm nghĩ nhưng không dám lơ là, ngón tay vẫn nắm chặt vào cò súng.
Chỉ thấy đám học viên đó thẳng hàng cùng nhau lùi lại phía sau, một bước, hai bước, ba bước... Phía sau chính là mép vực, chúng định làm gì vậy? Shchedrin lòng đầy nghi ngờ nhìn đám học viên, anh đột nhiên nghĩ tới rồi: bọn chúng muốn lao xuống vực!
“Mệnh lệnh cho đồng chí Shchedrin lập tức đem người tóm lấy những học viên bỏ trốn đó lại, không thiếu một tên, thiểu một tên cũng không được! Đối với những kẻ cố chấp phản kháng thì có thể bắn chết tại trận!”, mệnh lệnh của chủ tịch KGB Yuri Andropov bỗng văng vẳng bên tai anh, Shchedrin không chút do dự nổ súng, không được để một tên nào tốn thoát.
Tiếng súng của Shchedrin chính là mệnh lệnh, gần như cùng lúc, hơn một trăm nòng súng cùng bắn ra lửa. Những học viên không còn vũ khí trong giây phút nhảy xuống vực thẳm đã bị bắn thủng lỗ chỗ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook