Tử Thư Tây Hạ
-
Quyển 3 - Chương 9: Biên giới Trung - Mông không một bóng người
Khu vực biên giới Trung - Mông có rất nhiều nơi không hề có bóng người, và từ trước tới nay chưa từng được khảo sát. Có những nơi mà cả hai bên đều muốn được hưởng quyền chiếm giữ lãnh thổ, nhưng trong quá trình thám hiểm thực tế thì các Lực lượng vũ trang của mỗi bên đều chưa từng tiến vào trong khu vực này. Đó chính là khu vực không một bóng người, ơ đó xảy ra đủ các hiện tượng kì dị, và điều đáng sợ nhất chính là nhìn thấy con người ở trong khu vực này...
1
Đường Phong và Hàn Giang nghe Makarov kể lại xong thì đều vô cùng kinh ngạc. “Nói như vậy thì hình vẽ này đã xuất hiện từ trước đó lâu rồi?”, Đường Phong vội vàng hỏi.
“ít nhất tôi cũng đã từng nhìn thấy cách đây mấy chục năm!”, Makarov nói.
“Thảo nào trông bác lại căng thẳng như vậy khi nhìn thấy hình xăm trên người những tên áo đen!”, Hàn Giang nói.
“Đúng vậy! Tôi không sao hiểu nổi tại sao mấy chục năm sau trên người những gã áo đen từng được qua huấn luyện này lại có hình xăm đó!”, Makarov lắc đầu.
“Trên người của những thành viên trong tổ chức thù địch với chúng ta đều có hình xăm này, lẽ nào trên người những học viên mà các bác huấn luyện cũng đều có hình xăm này?”, Đường Phong hỏi Makarov.
“Cái này...”, Makarov ngập ngừng một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Không! Tôi không dám khẳng định, nhưng sau đó tôi lại nhìn thấy hình vẽ này. Đó là một đoạn ký ức vô cùng đau khổ và khủng khiếp...”
Hai tuần trôi qua nhưng Branch vẫn chưa thực hiện lời hứa với Makarov. Makarov bên ngoài tỏ ra bình thường nhưng trong lòng luôn quẩn quanh suy nghĩ về học viên A711209 và hình vẽ bí ẩn đó.
Makarov không thúc giục Branch, ngược lại anh muốn thử xem rốt cuộc Branch xử trí thế nào. Đồng thời trong lòng anh cũng định sẵn, nếu Branch không cho anh được câu trả lời thỏa đáng, thì anh sẽ báo cáo sự việc này lên cấp trên.
Mấy hôm nay, buổi trưa ăn cơm xong, Makarov chỉ ở trong phòng, muốn ngủ trưa. Nhưng thời tiết khô hạn, nóng nực khiến nhà mái tôn giống như một cái lồng hấp, gió nóng thổi ra từ chiếc quạt điện vốn không thể khiến người ta ngủ được.
Đột nhiên, Branch bước vào, lấy dây da quất quất xuống giường Makarov: “Nếu không ngủ được thì ra ngoài còn hơn.”
“Ra ngoài? Đi bộ?”, Makarov nhìn ra ngoài cửa sổ thấy sa mạc nắng như thiêu như đốt mà đã thấy chóng mặt, “Có gì hay mà đi? Xung quanh đều là sa mạc, đến chỗ bóng cây cũng chẳng có.”
“Không phải anh rất quan tâm tới học viên A711209 sao?”, Branch bình thản nói.
Makarov vừa nghe thấy vậy, liền bật khỏi giường: “Ý anh nói là đưa tôi đi tìm A711209?”
“Còn cả hình vẽ bí ẩn đó nữa.”
“Ồ?”
“Lần trước tôi quên nói với anh. Bọn tôi chôn A711209 trong khe núi có hình vẽ bí ẩn đó.”
“Sao cơ? Khe núi?”, Makarov nhớ lại Lý Quốc Văn cũng từng nhắc tới một khe núi, “Không đúng mà! Anh nói rằng anh và Lý Quốc Văn cùng nhau đi chôn? Nhưng khi tôi hỏi Lý Quốc Văn về hình vẽ bí ẩn đó thì anh ta lại nói rằng anh ta chưa từng tới khe núi đó, xem ra anh ta lừa tôi rồi!”
Branch bật cười: “Việc này anh đừng trách Lý Quốc Văn, lúc cậu ấy đi cùng tôi, tôi không nói cho cậu ta biết ở đó có hình vẽ bí ẩn nào cả, cũng không nói tên cái khe núi đó cho cậu ta biết, bởi vậy cậu ta làm sao biết được. Đây chính là điều mà tôi đánh giá cao ở Lý Quốc Văn, cái gì không cần hỏi là không hỏi, miệng kín như bưng, làm việc đáng tin cậy”.
“Vậy khe núi đó lên là gì?”
“Khe Sói hoang!”
“Khe Sói hoang?”, Makarov không hiểu sao khi nghe thấy cái tên khe Sói hoang thốt ra từ miệng Branch thì anh bỗng rùng mình một cái.
“Tôi cũng nghe thấy cái tên này từ một mục dân cao tuổi gần đó nói.”
“Ở đó có rất nhiều sói hoang à?”
“Không! Tôi không biết. Lúc đến tôi chẳng thấy con sói nào cả, nhưng ở đó chắc chắn là một nơi rất nguy hiểm. Nghe lão mục dân kể thì người hay động vật nào chui vào khe núi đó đều một đi không trở lại, đến cả chim chóc cũng không dám bay qua khu vực khe núi đó.”
“Đáng sợ vậy sao?”
“Ông lão du mục còn nói rằng trong khe núi đó có ma quỷ, phát ra tiếng gào thét, khiến người ta sợ tới nồi hồn xiêu phách lạc. Tóm lại, theo như lời dân du mục cao tuổi, thì khe Sói hoang là khu vực cấm người vào, còn về truyền thuyết khủng khiếp của nó, ông lão du mục đó có thể kể liền ba ngày ba đêm”, Branch kể lại một loạt truyền thuyết đáng sợ mà mình nghe được từ ông lão du mục.
“Khe Sói hoang đáng sợ vậy sao? Không phải anh với Lý Quốc Văn đều chui vào đó rồi đấy thôi, đáng sợ thật không vậy?”, Makarov không tin, anh cho rằng những điều đó đều do Branch bịa ra để không ình tới khe Sói hoang.
“Tôi và Lý Quốc Văn từng đến đó, hơn nữa còn không chỉ đến có một lần, nhưng chúng tôi chỉ đi loanh quanh gần đó rồi nhanh chóng quay về.”
“Bọn anh trông thấy những thứ đáng sợ đó rồi ư?”
“Chúng tôi không nhìn thấy những điều như trong truyền thuyết đáng sợ ông lão du mục đó kể, nhưng chúng tôi nhìn vào sâu trong khe núi thì thấy toàn xương trắng. Hơn nữa... hơn nữa ở đó quả thực không một bóng người, không có gia súc, thậm chí cũng không thấy cả chim chóc bay qua.”
“Các anh đều là đặc công được huấn luyện, mà không dám đi vào trong khe núi đó sao?”
“Kể cả chúng tôi gan có to bằng chừng nào đi chăng nữa, rồi dù mang theo cả đồ nghề trang bị thì cũng không vào đó được.”
“Tại sao?”
“Bởi vì ở giữa khe núi là biên giới quốc gia, nếu như anh đi qua khe núi, thì tức là anh đã tiến vào biên giới Trung Quốc.”
“Hóa ra là như vậy. Nếu mà như vậy thì tôi càng muốn tới khe Sói hoang đó xem sao.”
Makarov và Branch chuẩn bị lên đường. Branch ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị xong xuôi thì lại trông thấy Makarov mặc bộ quân phục cộc tay thông thường, anh liền cười nhạt: “Đừng có mặc áo cộc tay như vậy, cẩn thận mặt trời ở khe sỏi hoang hun cho anh bong cả hai lớp da đấy!”
“Đến nỗi vậy sao?”, lúc này Makarov mới để ý thấy Branch mặc một bộ rằn ri sa mạc, che kín toàn thân, không lọt lấy khe hở.
“Nếu anh không muốn để lại cái mạng quèn tại khe Sói hoang thì hãy làm theo lời tôi đi!”, Branch nói đầy tự tin.
Makarov đành phải thay bộ rằn ri sa mạc, mang theo súng. Đang định chuẩn bị đi thì thấy Branch lôi từ trong tủ sắt ra một khẩu súng săn đột kích, rồi lại lấy thêm một khẩu AK-47 ném cho Makarov, dặn dò: “Cầm lấy cái này, đề phòng gặp nguy hiểm, súng ngắn không ăn thua đâu”
“Có phải chúng ta ra chiến trường đâu mà cần cái này để làm gì?”, Makarov vẫn cảm thấy Branch cứ nói quá.
“Tôi nói cho anh biết, anh hãy cứ coi đó là chiến trường đi, nếu gặp phải nguy hiểm thì thử xem có thể kiếm được chút mùi vị hoang dã nào không, chúng ta cũng phải cải thiện đời sống một chút”, nói xong Branch lại nhét thêm bốn quả lựu đạn vào người.
Nhìn lại hai người, một người xách khẩu súng săn, thắt lưng giắt lựu đạn, một người vác súng đột kích, trên người đeo đầy đạn, chẳng khác gì Rambo trong phim hành động của Mỹ chuẩn bị lao ra chiến trận. Hai người nhảy lên chiếc xe Jeep, Branch lái xe ra khỏi khu căn cứ, lao vào lòng sa mạc Gobi.
2
Mặt trời rực cháy thiêu đốt sa mạc mênh mông, chiếc xe Jeep vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp trên sa mạc, lao thẳng về hướng tây, tiến sâu vào sa mạc Gobi.
Vượt qua một đồi cát, Makarov cảm thấy địa hình ở đây không còn bằng phẳng như gần khu căn cứ, những cồn cát lớn nhỏ chốc chốc lại xuất hiện. Branch lái xe lên cồn cát rồi lại lao xuống, cả đoạn đường hết cồn cát này lại đên cồn cát khác. Tay lái của Branch điệu nghệ, nên những cồn cát này cũng không khiến anh ta giảm tốc độ. Đây không phải là chiếc xe Jeep già cỗi trước đây nữa, nếu không Branch lái như vậy thì xe cũng tàn, người cũng toi rồi.
“Sao từ trước tới giờ tôi chưa từng đến đây nhỉ?”, Makarov vừa mở miệng là đã ăn ngay một ngụm cát.
“Anh cả ngày ở trong căn cứ đương nhiên chưa từng lới đây rồi!”, Branch lái xe chậm lại.
“Anh từng đưa học viên tới đây huấn luyện chưa?”
“Đến rồi. Chạy đường trường 20 ki-lô-mét”.
“Chạy đường trường 20 ki-lô-mét? Ở đây! Anh khiếp thật đấy!”
“Anh đã trông thấy cồn cát trước mắt chưa?”
Makarov để ý thấy phía trước có một cồn cát cao lớn vắt ngang qua mặt họ: “Trông thấy rồi, cồn cát này thật giống một rặng núi, vừa cao vừa dài”.
“Nó không phải là rặng núi mà là đồi cát, đồi cát di động.”
“Đồi cát di động?”
“Tôi đã đưa học viên tới đây chạy bộ, nhưng chưa từng có ý định vượt qua đồi cát đó, bởi vì sau khi vượt qua đó là sẽ tới vùng nguy hiểm!”, chiếc xe do Branch lái mỗi lúc một chạy chậm lại.
“Vùng đất nguy hiểm? Ý anh nói phía trước là khe Sói hoang sao?”
- "“Vượt qua cồn cát này, đi thẳng sẽ tới khu vực khe Sói hoang, chính xác mà nói thì là dải đất ở giữa hoặc gọi là ‘khu hòa hoãn’. Hai bên đều chủ trương khu vực đó thuộc về mình, nhưng trong quá trình triển khai thực tiễn lực lượng vũ trang của cả hai bên đều chưa từng tiến vào khu vực đó!”, Branch giới thiệu.
“Vậy đó chính là ‘khu vực không bóng người’ rồi?”
“ừm, bởi vậy tôi gọi khu vực này là ‘vùng nguy hiểm’. Khu vực này không có người, ngược lại là nơi sinh sống đắc địa của động vật hoang dã, hơn nữa khí hậu ở đây khắc nghiệt, cũng là nơi xuất hiện rất nhiều hiện tượng kì dị. Ngoài những nguy hiểm này ra thì còn càng cần phải đề phòng gặp người trong ‘khu vực không bóng người’.”
“Gặp người trong ‘khu vực không bóng người’?”, Makarov cảm thấy lạnh toát sống lưng, ở cái nơi khô hạn nóng bức khủng khiếp này mà anh bỗng cảm thấy ớn lạnh.
Nói xong, Makarov bỗng cảm thấy hình như chiếc xe Jeep lại đang bay lên, Branch tăng tốc vượt qua đồi cát trước mặt, sau đó lao thẳng xuống dưới. Makarov bám chặt vào thành xe, nghiêng ngả ngang dọc khiến dạ dày anh muốn lộn nhào. Lúc này anh mới phát hiện thấy, hóa ra phía sau đồi cát còn dốc hơn phía trước rất nhiều.
Sau khoảng năm phút nhào lộn, rốt cuộc chiếc xe Jeep đã dừng lại trên một chỗ bằng phẳng. Mọi việc trở lại như cũ, không có tiếng động cơ rền vang, không có người, không có động vật, cũng không có gió. Trên sa mạc hoang lặng thinh như tờ, không trông thấy lấy một dấu tích của sự sống. Makarov bỗng cảm thấy dường như họ đã tới một tinh cầu khác.
3
“Chúng ta vẫn ở trên trái đất chứ?”, đối diện với cảnh vật trước mắt, Makarov miệng lẩm bẩm.
“Đương nhiên. Tôi chắc chắn chúng ta không đi xe trên mặt trăng!”, Branch cũng hài hước không kém.
“Ngộ nhỡ chúng ta gặp quân đội Trung Quốc ở đây thì làm thế nào?”, Makarov vô cùng lo lắng hỏi.
Branch ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Đây là một vấn đề, nhưng thường thì quân biên phòng phía Trung Quốc không tới đây đâu.”
“Vẫn phải cẩn thận chút!”, Makarov lên đạn khẩu AK-47.
Branch khởi động lại chiếc xe Jeep, đi về hướng tây.
Trên đường đi họ không trông thấy bóng người nào cả, thậm chí đến cả một con vật cũng không có. “Xem ra kế hoạch săn bắn đi toi rồi!”, Makarov nói.
“Chẳng sao cả! Đúng lúc tôi cũng hứng thú với khe Sói hoang, muốn đến đó xem sao mà!”, mặt Branch tỉnh bơ.
“Ở đây hoang sơ không một bóng người như vậy, thì lấy đâu ra hình vẽ kì lạ của bộ lạc nào đó để lại nhỉ?”,
Makarov phóng tầm mắt về phía sa mạc hun hút mà thẫn thờ.
“Ông già du mục đó đã kể với tôi rằng, thời cổ đại ở đây từng là một nơi cây cỏ tươi tốt, có một bộ lạc rất hùng mạnh sinh sống ở đây.”
“Anh có tin không?”
“Ai mà biết được? Có thể sau này khí hậu biến đổi nên ở đây mới dần khô hạn thế này.”
“Sau đó bộ lạc di rời, văn minh tàn lụi. Đây đều là những điều cũ rích!”
“Xem ra anh không tin những truyền thuyết đó nhỉ?”
“Anh phải để tôi trông thấy thì tôi mới tin được.”
“Được thôi! Tôi sẽ để anh trông thấy, sắp rồi!”
Branch tăng tốc, Makarov bỗng nhớ ra gì đó: “về học viên A711209, tôi vẫn còn chút chưa hiểu. Trong lòng anh ta vẫn còn tạp niệm như vậy, không muốn cống hiến cho chúng ta, vậy tại sao còn vượt biên làm gì?”
Branch khẽ hắng giọng: “Người Trung Quốc suy nghĩ rất phức tạp. Ai mà biết được? Sớm biết trước cái gã đó suy nhược như thế, thì ngay từ ban đầu tôi đã không giữ hắn ở lại rồi, tống thẳng hắn vào tù.”
“Theo ý anh nói thì tức là anh vẫn còn tốt với họ chán hả?”
“Đúng vậy. Những người như họ không gia nhập với chúng ta thì cũng phí nửa đời trong tù. Nếu là anh thì anh sẽ chọn lựa thế nào?”
“Tôi…Makarov cũng chưa từng nghĩ tới việc này.
Trong lúc Makarov vẫn đang nghĩ ngợi lung tung thì địa hình phía trước lại biến đổi, một dãy núi màu đỏ hiện lên trước mắt họ.
“Đó là cái gì?”, Makarov có chút ngạc nhiên nhìn rặng núi màu đỏ phía xa xa.
“Chúng ta sắp tới rồi!”, Branch lẩm bẩm.
“Khe Sói hoang?”
“ừm, khe Sói hoang ẩn sâu trong rặng núi màu đỏ đó.”
Trong lúc nói chuyện, chiếc xe Jeep đã lao tới dưới rặng núi màu đỏ. Dưới núi xuất hiện rất nhiều những đá vụn lớn nhỏ, Branch nhàn hạ quay vô lăng, vòng qua đá vụn dưới mặt đất. Makarov cũng không hiểu Branch đi đường nào, nhưng chẳng mấy chốc xe của họ đã rẽ vào giữa hai ngọn núi.
4
Hai bên là dãy núi màu đỏ, đáy khe núi lại là cát vàng phủ kín. Cảnh sắc kì lạ đến mức khiến cho Makarov có cảm giác như đang lạc vào một thế giới khác.
Branch lái xe tới dưới một tảng đá rồi liền nhảy xuống xe: “Phía trước xe không vào được nữa, chúng ta đành phải đi bộ từ đây vào thôi!”
“Đi bộ? Phải đi bao xa?”, Makarov cũng nhảy xuống xe.
“Vậy thì phải xem anh muốn đi bao xa. Nếu như anh muốn xuyên qua khe Sói hoang, thì tôi chưa từng đi qua đó kên không biết bao xa. Tôi đi xa nhất cũng chỉ có đoạn đường từ đây đi vào trong đó khoảng hai mươi phút.”
“Đoạn đường hai mươi phút, vậy được bao xa?”
“Chỉ có hai ba cây số thôi!”
“Hai mươi phút mà anh chỉ đi được có hai ba cây số thôi sao?”
Makarov lắc lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Nhớ lời tôi nói đấy, mỗi bước đi đều phải cẩn thận. Hai ba cây số đó chỉ là miệng hang khe Sói hoang thôi, còn vào sâu bên trong tôi vốn chẳng dám đi.”
“Huyền bí vậy sao?”, trong lòng Makarov, Branch thuộc tuýp người chẳng có gì là không làm được.
Branch không nói thêm gì nữa, hai người vác vũ khí, chầm chậm tiến vào khe Sói hoang. Trong hang núi tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng bước chân của hai người. Makarov nhìn hai bên, nhưng không phát hiện thấy điều thần kì gì trong khe Sói hoang. Thế núi hai bên bằng phẳng,
thảm cát dưới chân - khả năng là lòng sông trước đây khô hạn, giẫm lên đó rất êm chân.
Branch đi trước. Makarov dựa vào quãng đường vàthời gian mà Branch, kể để phản đoán quãng đường đi trong hai mươi phút. Họ đã đi được hai mươi phút, không có bất cứ chuyện gì đặc biệt xảy ra, mọi thứ đều bình thường.
Đột nhiên, Branch đi đầu bỗng dừng lại. Makarov vội vàng đi lên hỏi: “Sao thế?”
Branch nhìn Makarov, sau đó chầm chậm nhấc chân phải lên. Lúc này Makarov mới phát hiện thấy dưới chân phải của Branch có một vật dài dài, đã bị anh giẫm thành mấy mẩu.
Makarov cầm một mẩu lên, nhìn một cái, anh bỗng giật thót tim. “Xương người! Là xương sườn!”, anh đưa mẩu xương sườn đó cho Branch.
Branch liếc qua một cái rồi quang mẩu xương đó đi, nói: “Đây đã là gì, càng đi tiếp xương càng nhiều.”
Makarov lúc này mới thực sự cảm thấy khe Sói hoang đáng sợ. Hai người tiếp tục tiến về phía trước, quả nhiên, mồi lúc một nhiều xương trắng xuất hiện, có của động vật, có của người. Gần như mỗi bước đi của họ đều giẫm lên những mảnh xương trắng này.
“Tôi bắt đầu tin những truyền thuyết của mục dân rồi!”, Makarov nhìn mặt đất đầy xương trắng nói.
“Đáng lẽ anh phải tin từ trước đó.”
“Đây đều là những bộ xương từ niên đại nào vậy?”
“Từ thời cổ đại, cũng có của cận đại. Đây không phải là chuyên ngành của chúng ta, nên để đoàn khảo sát của chính phủ đến khảo sát mới rõ.”
“Đoàn khảo sát?!”, Makarov nghe thấy từ này trong lòng bỗng trào lên một cảm giác dị thường. Anh nghĩ tới lần thám hiểm Trung Quốc đó, địa hình ở đấy rất giống ở đây, có lẽ ở đây liền với sa mạc Gobi của phía Trung Quốc! Anh bắt đầu suy nghĩ lung tung.
5
Quãng đường hai mươi phút chẳng mấy chốc đã hết, Branch dừng lại, Makarov giật mình nhìn cảnh tượng trước mặt. Xương trắng trước mặt gần như chất đống thành một bức tường, anh cơ bản không thể đi tiếp, đành phải dừng lại ở đây.
“Chỗ xa nhất mà tôi tới là chỗ này, phía trước rất khó đi qua”, Branch chỉ đống xương trắng đồ sộ trước mặt nói.
“Có lẽ từ cạnh đồi đất đỏ có thể vượt qua đống xương này!”, Makarov nhìn hai dãy núi màu đỏ không cao lắm ở hai bên nói.
“Thôi đi, vượt qua đó cũng chẳng để làm gì. Tôi tính đi tiếp về phía trước năm, sáu cây số là tới đường biên giới rồi, hơn nữa vượt qua đó có khi còn có cảnh tượng khủng khiếp hơn đợi chúng ta đấy.”
Makarov gật gù, đột nhiên nhớ ra việc chính: “Tô-tem mà anh bảo rằng phát hiện thấy ở đây đâu?”
“Khà khà, anh vẫn chưa trông thấy sao? ở đây chỗ nào cũng có!”, Branch cười nói.
“Chồ nào cũng có!”, Makarov giật mình, nhìn hai bên vách núi. Quả nhiên, anh nhìn thấy một hình vẽ to trên vách đá màu đỏ bên phải, không biết là chất màu trắng gì tạo thành, trên cả vách đá màu đỏ vẽ hình một con sói, rồi trên mình sói lại vẽ một con chim ưng đang dang cánh.
Không hiểu sao, lúc Makarov nhìn thấy bức tranh trên vách đá, sống lưng bỗng thấy lạnh toát, nhưng điều khiến anh hoảng sợ vẫn còn ở phía sau. Chỉ thấy Branch cúi người tiện tay nhặt một mảnh sương sọ của cừu hoang lên, đưa cho anh, nói: “Còn cả cái này nữa.”
“Cái này?”, Makarov nghi ngờ đón lấy mảnh xương sọ cừu hoang, mắt anh lập tức trợn trừng lên. Ở chính giữa mảnh xương sọ, hình vẽ bí ẩn đó nghiễm nhiên hiện lên rõ mồn một. Tuy đã trải qua bao năm mưa nắng, gió cát mài mòn, nhưng hình vẽ trên mảnh xương sọ vẫn vô cùng rõ nét. Đó là một màu đỏ sậm kì dị, rất giống màu đỏ của đồi đất hai bên khe Sói hoang.
Trong khi Makarov vẫn còn kinh ngạc thì Makarov lại đưa cho anh một mẩu xương sọ của con bò, cũng giống hệt như trên xương sọ cừu hoang, ở chính giữa mảnh xương sọ này cũng xuất hiện ký hiệu bí ẩn đó. Ngay sau đó, Branch lại nhặt một mẩu xương sọ của con ngựa lên, trên đó lại khắc kí hiệu bí ẩn giống hệt như vậy. Cuối cùng, Branch đưa cho Makarov một mẩu xương sọ người.
Đôi tay Makarov run rẩy đón lấy mẩu xương sọ người, ở chính giữa vị trí mảnh xương này vẫn là hình vẽ đó. Hình vẽ đó mới nổi bật, mới bắt mắt làm sao.
“Giờ thì anh tin tôi nói rồi chứ!”
“Mảnh xương này giống như có từ mấy trăm năm nay rồi!”, Makarov phán đoán.
“Không sai! Phần lớn xương ở đây tôi thấy đều có mấy trăm năm lịch sử rồi, đặc biệt là những mảnh xương có khắc tô-tem cổ xưa này.”
“Theo anh thì những mẩu xương này là do ai để lại? Lẽ nào đúng thật là ma quỷ trong khe Sói hoang đã ăn những người và động vật này, rồi khắc để lại những hình vẽ bí ẩn?”
“Khà khà, chúng ta là những kẻ theo chủ nghĩa duy vật, đương nhiên không tin vào chuyện ma quỷ đó. Anh có biết Thành Cát Tư Hãn không?”, Branch đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên biết! Người chinh phục đại lục Âu Á.”
“Anh có biết sau khi Thành Cát Tư Hãn viễn chinh châu Âu thì chết ở đâu không?”
Makarov lắc đầu, anh không hiểu lắm về lịch sử Đông phương. Nhưng trong giây phút này, trong đầu anh bỗng lóe lên gương mặt vừa quen lại vừa lạ - Lương Vân Kiệt! Makarov đột nhiên nhớ ra, trong đội thám hiểm, Lương Vân Kiệt đã từng kể cho anh nghe về lịch sử Tây Hạ: “Ồ! Hình như tôi có chút ấn tượng, cuối cùng Thành Cát Tư Hãn chết tại Tây Hạ!”
“Đúng! Lãnh thổ thuộc đường biên giới chính là đất Tây Hạ mấy trăm năm trước, đường biên giới phía bắc chính là cao nguyên Mông cổ, còn khe Sói hoang mà hiện tại chúng ta đang đứng, lúc đó chính là vị trí nằm giữa Mông Cổ và Tây Hạ.”
“Ý anh là năm đó Thành Cát Tư Hãn công kích Tây Hạ chính là tiến quân từ khe Sói hoang?”, Makarov ngạc nhiên.
“Tôi không phải là nhà sử học, cái này tôi không nói được, nhưng tôi dự đoán rất có khả năng đại quân của Thành Cát Tư Hãn và người Tây Hạ đã từng xảy ra đại chiến ở đây.”
“Bởi vậy đống xương khổng lồ này chính là sau đại chiến năm đó để lại?”
“Tôi nghĩ như vậy. Nhưng ai mà biết được? Đối với người phương Tây chúng ta mà nói thì phương Đông đều rất bí ẩn!”, Branch nói và quẳng mảnh xương trên tay xuống.
“Nhưng phải giải thích thế nào về những hình vẽ bí ẩn trên xương sọ này đây?”
“Có lẽ đây là một loại nghi thức thần bí của bộ lạc địa phương thời đó!”
Makarov cẩn thận đặt mảnh xương sọ trên tay xuống, sau đó lùi lại vài bước. Anh không hiểu tại sao mình lại lùi lại như vậy, có lẽ là do xuất phát từ sự tôn kính những dũng sỹ trước mặt.
Branch định quay về thì Makarov bỗng kéo anh lại: “Còn A711209 đâu?”
“Đừng vội! Anh sẽ gặp anh ta ngay thôi!”, nói xong, Branch dẫn Makarov đi lên gò đất bên trái.
6
Makarov cùng Branch leo lên gò đất bên trái. Chẳng mấy chốc, Makarov phát hiện thấy trên gò đất có một khẩu súng trường cắm thẳng, đầu súng hướng thẳng lên trời, thân cắm sâu trong cát. Anh ngạc nhiên nhổ khẩu súng ra, tỉ mỉ quan sát.
“Sao ở đây lại có khẩu AK-47?”
“Anh nhìn kĩ đi, đây không phải AK-47 đâu.”
Makarov hơi sững sờ, Branch giải thích: “Khẩu súng này rất giống AK-47, nhưng chính xác mà nói, đây là khẩu súng bắn tỉa tự động kiểu 56 do Trung Quốc sản xuất.”
Lúc này Makarov mới chú ý tới sự khác biệt của khẩu súng trong tay với khẩn AK-47: “Sao ở đây lại có súng Trung Quốc? Lẽ nào quân đội Trung Quốc từng tới đây?”
“Có khi thế, cũng giống như hôm nay chúng ta tới đây vậy.”
“Không! Không phải anh nói rằng khe Sói hoang không ai có thể xuyên qua sao?”
“Có lẽ họ vượt qua biên giới từ đường khác, sau đó mới tới đây!”, Branch suy đoán.
“Tại sao họ lại tới đây? Lẽ nào cũng giống chúng ta, vì tò mò? Tại sao lại để súng này lại đây? Nhìn khẩu súng này vẫn chưa mục nát gì cả, có khi cũng mới để lại đây thôi!”, Makarov nói xong liền trở nên căng thẳng, anh nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường.
“Đừng lo lắng, anh phải biết rằng ở đây quanh năm không có mưa, bởi vậy tốc độ mục nát của bất cứ vật gì cũng chậm hơn so với những nơi khác, hơn nữa còn rất chậm, rất chậm!”, Branch giải thích.
“A711209 đâu?”
“ở ngay dưới chân anh.”
“Hả?”, Makarov giật mình lùi lại một bước.
“Tôi và Lý Quốc Văn chôn anh ta xong, vừa hay nhặt được một khẩu súng trong hang nên cắm nó ở đây để đánh dấu”, Branch nói.
Branch lấy từ trong ba lô ra chiếc xẻng sắt mini, chuẩn bị đào đất cát dưới chân lên để xác định xem A711209 có thực sự bị chôn ở đây không.
Nhưng đúng lúc này, Blanch bỗng hét toáng lên: “Đợi đã! Trước khi anh đào lên, tôi có hai việc muốn nhắc anh”.
Makarov ngẩng đầu nhìn Branch, nói: “Nói đi!”
“Thứ nhất, sau khi anh đã xác nhận A711209 được chôn ở đây xong, thì không được nhắc lại việc này nữa, không được để nhũng người khác trong căn cứ biết chuyện, càng không được báo cáo với cấp trên!”, giọng Branch kiên định lạ thường, hoàn toàn là giọng ra lệnh.
Makarov nghĩ tới việc mình phải thay Branch giấu giếm chuyện này mà không khỏi buồn phiền, nếu biết trước thế này thì thà không quan tâm tới chuyện này còn hơn! Nhưng sự việc đã tới nước này rồi, nhìn bộ dạng Branch, nếu mình không đồng ý thì e rằng... nghĩ tới đây, Makarov gật gật đầu: “Được rồi! Tôi đồng ý. Thứ hai là gì?”
Branch thấy Makarov đã đồng ý cùng mình giấu giếm chuyện này thì nét mặt liền lộ ra vẻ tươi cười quái dị, anh ta nói: “Thứ hai hả, đừng có trách tôi không nhắc nhở anh, ở đây quanh năm không có mưa, thi thể con người có thể hàng năm không phân hủy. Tuy A711209 đã bị chôn ở đây hơn nửa năm rồi, nhưng anh ta biến thành bộ dạng khủng khiếp thế nào thì tôi cũng không biết nữa, tốt nhất anh nên chuẩn bị trước tâm lý đi!”
“Cảm ơn lời nhắc nhở của anh. Dù gì thì chúng ta cũng là đặc công, vậy sao mà phải sợ nhìn thấy xác chết?”, Makarov hình như đã chuẩn bị trước tâm lý.
Chiếc xẻng sắt công binh chỉ đào vài đường là Makarov đã phát hiện ra một số vật dụng rách nát dưới lớp đất cát. Anh cẩn thận nhận dạng, đây quả thực là đồng phục của học viên thường mặc. Tiếp tục đào, chẳng mấy chốc, một thi thể vẫn chưa phân hủy hẳn hiện lên trước mắt Makarov.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi Makarov tận mắt nhìn thấy thi thể khủng khiếp này thì cũng không tránh khỏi bị nôn thốc nôn tháo; anh đã nôn mửa hết cả bữa trưa ra ngoài.
7
Branch vội vàng đỡ Makarov. Makarov hất hất tay rồi nhìn lại thi thể khủng khiếp đó, hai hố mắt trống rỗng sâu hoắm, da trên mặt đã tan hết, những thớ thịt bị hun khô dính kết vào nhau, đằng sau gáy của cái xác khô có một cái lỗ sâu hoắm. Makarov trông thấy xung quanh trên phần da vẫn chưa hoàn toàn bị phân hủy đó, vẫn còn một hình thù bí ẩn, khiến anh giật bắn mình, không dám nhìn cái xác đó thêm nữa.
“Tôi đã cảnh cáo anh từ đầu rồi, anh nhất định đòi xem cơ!”, Branch vừa đỡ Makarvov dậy vừa nói, giọng diệu còn có chút khinh miệt.
Makarov mặc kệ Branch, loạng choạng đi xuống dưới gò đất. Phía sau, Branch đã nhanh chóng chôn lại cái xác khô, rồi vội vàng chạy theo Makarov.
Hai người quay lại khe Sói hoang. Makarov đứng dưới đáy hang, hoảng loạn. Anh quay đầu nhìn lại đống xương trắng chất thành núi, chán nản lắc đầu. Đột nhiên, một luồng sương trắng từ trong hang bốc lên, làn sương trắng đó từ nơi sâu nhất của khe Sói hoang bay ra miệng hang. Makarov giật mình nhìn làn sương trắng: “Sao nơi... nơi khô hạn thế này mà lại có khói sương được?”
Branch cũng hoảng hốt nhìn về nơi sâu hun hút của khe Sói hoang: “Tôi đến đây mấy lần mà chưa từng nhìn thấy sương... sương trắng này.”
Cùng với làn sương trắng bay ra, trong đáy hang hình như vọng ra tiếng người hét, tiếng ngựa hí. Theo phản xạ Branch vội vàng móc lựu đạn trong người ra. Làn sương trắng đó càng lúc càng gần, tiếng người hét ngựa hí cũng càng lúc càng to, Makarov và Branch bất giác lùi lại phía sau.
Branch móc ra hai quả lựu đạn. Sau hai tiếng nổ lớn, anh hét lên với Makarov: “Chạy mau!”
Hai người chạy thục mạng, lao như bay ra khỏi cửa hang, khi quay lại nhìn thì làn sương trắng đó đã tan hết, tiếng người hét ngựa hí cũng không thấy đâu nữa. Hai người tựa vào chiếc xe Jeep, thở hổn hển. Họ không biết rằng nhờ lựu đạn đã xua đuổi được yêu tinh ma quỷ hay là ban nãy chỉ là ảo giác của họ, hai người hoang mang thẫn thờ trở về căn cứ.
“Sau khi quay về căn cứ tôi đã ốm một trận thập tử nhất sinh, thường xuyên mơ thấy ác mộng, trong mơ toàn thấy hiện lên cái xác khô khủng khiếp và hình vẽ quái dị đó. Nhưng kể ra thì cũng lạ, sau khi rời khỏi căn cứ, thì tôi không còn mơ thấy những cảnh tượng khủng khiếp đó nữa. Tôi tưởng rằng mình đã quên sạch chúng rồi, nhưng thật không ngờ bây giờ ác mộng đã quay trở lại!”, cuối cùng Makarov đã kể lại xong những điều khủng khiếp mà ông gặp phải trong khe Sói hoang.
Hàn Giang chau mày lại: “Tô-tem cổ xưa? Lẽ nào đây chính là tô-tem của người Đảng Hạng?”
“Có thể là vậy, vì thế mà ở đây chúng ta lại nhìn thấy cái hình vẽ khiến tôi bất an này!”, Makarov nói.
“Nghe bác kể vậy thì đồng nghiệp Branch của bác hình như rất có vấn đề đấy!”, Hàn Giang nói.
“Ý cậu nói về hành động anh ta xăm hình vẽ đó lên người học viên nào không nghe lời?”
“Đúng vậy! Tàn nhẫn hay không, chúng ta tạm thời không bàn luận, nhưng tại sao anh ta phải xăm hình vẽ đó lên? Lẽ nào chỉ vì nhìn thấy nó trong khe Sói hoang mà đã hứng thú như vậy?”, Hàn Giang hỏi lại.
“Lúc đó tôi cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng sau khi nghe anh ta giải thích thì tôi cũng không nghiền ngẫm thêm nữa. Nhưng sau này, khi gặp phải những gã áo đen trên người có xăm hình vẽ đó, thì nó đã khiến tôi không thể không ngẫm nghĩ lại chuyện này.”
“Cháu có thể suy luận thế này không nhé, ban đầu, trên người những thành viên trong đội ngũ họ huấn luyện đều có hình xăm này. Đây là một loại ký hiệu, một ký hiệu của tổ chức bí ẩn. Không biết chừng là một tổ chức bí ẩn của KGB các bác!”, Hàn Giang mạnh dạn suy đoán.
“Sao cơ? Cậu nói rằng trên người những học viên đó đều có hình xăm này?”, Makarov cảm thấy kinh ngạc, “Tổ chức bí ẩn?! Không, điều này là không thể, nếu là do KGB làm thì tôi không thể không biết.”
“Tóm lại, cháu cho rằng điều này rất quan trọng. Cháu bỗng cảm thấy những chuyện mà bác vừa kể có liên quan tới những gì mà Yelena điều tra được về Stechkin, Brainin và những người khác!”, Hàn Giang tiếp tục suy đoán.
“Kể từ sau khi Stechkin vượt ngục, Brainin bị chết cháy, tôi cũng nghĩ tới chuyện này, và hiện giờ có thể khẳng định, nội bộ KGB chắc chắn có vấn đề. Nhưng vấn đề này chúng ta rất khó điều tra ra từ những người trong KGB năm đó, Isakov chết tại Afghanistan, Branch chết vì
nổ máy bay, Brainin cũng bị thiêu chết, còn cả rất nhiều người biết chuyện năm đó cũng không còn nữa.”
“Vẫn còn Stechkin, xem ra nếu muốn giải mã được mớ bí ẩn của KGB, thì chúng ta chỉ có cách tìm thấy Stechkin thôi!”, Hàn Giang nói tới đây liền lấy chân đá cho Đường Phong đang trầm ngâm suy tư một cái: “Này, nghĩ cái gì thế hả? Chẳng thấy nói gì cả?”.
Đường Phong lúc này mới định thần lại: “Ban nãy nghe những gì mà lão Mã trải qua tại khe Sói hoang, tôi bỗng nghĩ tới một việc, có khi nào khe Sói hoang đó chính là Hạn Hải Mật Thành mà chúng ta cần tìm?”
Đường Phong nói vậy khiến mắt Makarov sáng lên. Đường Phong lại nói tiếp: “Trước đây lão Mã đã kể cho chúng ta về tình hình của đội thám hiểm, Lương Vân Kiệt cũng kể lại một chút tình hình. Từ những gì họ kể lại thì địa điểm mà cuối cùng đội thám hiểm mất tích, có rất nhiều điểm tương đồng với khe Sói hoang mà lão Mã kể.”
“Đúng vậy, lúc đó khi trông thấy khe Sói hoang tôi đã cảm giác nơi đó có chút quen quen. Nhưng tôi có thể nói rõ với cậu rằng, đội thám hiểm năm đó chắc chắn chưa tới khe Sói hoang. Bởi tôi nhớ rất rõ những ngày cuối cùng của đội thám hiểm, tuy chúng tôi đã đi sâu vào trong sa mạc Badain Jaran, nhưng có thể khẳng định chúng tôi chưa từng tới khe Sói hoang.”
“Bất luận thế nào thì chắc chắn khe Sói hoang cũng liên quan tới Tây Hạ, và cũng có liên quan tới sự mất tích của đoàn thám hiểm!”, Đường Phong vẫn tiếp tục phán đoán của mình.
“Liên quan tới Tây Hạ thì không sai, nhưng có phải là nơi gọi là Hạn Hải Mật Thành, hoặc có phải là nơi mà đội thám hiểm năm đó gặp nạn hay không, thì vẫn còn rất khó để quyết định.”
“Được rồi! Hai người đừng nói những chuyện vô ích đó nữa, đó là chuyện sau này, hiện giờ chúng ta đang mắc kẹt ở đây đây này!”, Hàn Giang cắt ngang thuộc thảo luận giữa Đường Phong và Makarov.
Ba người lại chìm trong sự im lặng đáng sợ.
1
Đường Phong và Hàn Giang nghe Makarov kể lại xong thì đều vô cùng kinh ngạc. “Nói như vậy thì hình vẽ này đã xuất hiện từ trước đó lâu rồi?”, Đường Phong vội vàng hỏi.
“ít nhất tôi cũng đã từng nhìn thấy cách đây mấy chục năm!”, Makarov nói.
“Thảo nào trông bác lại căng thẳng như vậy khi nhìn thấy hình xăm trên người những tên áo đen!”, Hàn Giang nói.
“Đúng vậy! Tôi không sao hiểu nổi tại sao mấy chục năm sau trên người những gã áo đen từng được qua huấn luyện này lại có hình xăm đó!”, Makarov lắc đầu.
“Trên người của những thành viên trong tổ chức thù địch với chúng ta đều có hình xăm này, lẽ nào trên người những học viên mà các bác huấn luyện cũng đều có hình xăm này?”, Đường Phong hỏi Makarov.
“Cái này...”, Makarov ngập ngừng một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Không! Tôi không dám khẳng định, nhưng sau đó tôi lại nhìn thấy hình vẽ này. Đó là một đoạn ký ức vô cùng đau khổ và khủng khiếp...”
Hai tuần trôi qua nhưng Branch vẫn chưa thực hiện lời hứa với Makarov. Makarov bên ngoài tỏ ra bình thường nhưng trong lòng luôn quẩn quanh suy nghĩ về học viên A711209 và hình vẽ bí ẩn đó.
Makarov không thúc giục Branch, ngược lại anh muốn thử xem rốt cuộc Branch xử trí thế nào. Đồng thời trong lòng anh cũng định sẵn, nếu Branch không cho anh được câu trả lời thỏa đáng, thì anh sẽ báo cáo sự việc này lên cấp trên.
Mấy hôm nay, buổi trưa ăn cơm xong, Makarov chỉ ở trong phòng, muốn ngủ trưa. Nhưng thời tiết khô hạn, nóng nực khiến nhà mái tôn giống như một cái lồng hấp, gió nóng thổi ra từ chiếc quạt điện vốn không thể khiến người ta ngủ được.
Đột nhiên, Branch bước vào, lấy dây da quất quất xuống giường Makarov: “Nếu không ngủ được thì ra ngoài còn hơn.”
“Ra ngoài? Đi bộ?”, Makarov nhìn ra ngoài cửa sổ thấy sa mạc nắng như thiêu như đốt mà đã thấy chóng mặt, “Có gì hay mà đi? Xung quanh đều là sa mạc, đến chỗ bóng cây cũng chẳng có.”
“Không phải anh rất quan tâm tới học viên A711209 sao?”, Branch bình thản nói.
Makarov vừa nghe thấy vậy, liền bật khỏi giường: “Ý anh nói là đưa tôi đi tìm A711209?”
“Còn cả hình vẽ bí ẩn đó nữa.”
“Ồ?”
“Lần trước tôi quên nói với anh. Bọn tôi chôn A711209 trong khe núi có hình vẽ bí ẩn đó.”
“Sao cơ? Khe núi?”, Makarov nhớ lại Lý Quốc Văn cũng từng nhắc tới một khe núi, “Không đúng mà! Anh nói rằng anh và Lý Quốc Văn cùng nhau đi chôn? Nhưng khi tôi hỏi Lý Quốc Văn về hình vẽ bí ẩn đó thì anh ta lại nói rằng anh ta chưa từng tới khe núi đó, xem ra anh ta lừa tôi rồi!”
Branch bật cười: “Việc này anh đừng trách Lý Quốc Văn, lúc cậu ấy đi cùng tôi, tôi không nói cho cậu ta biết ở đó có hình vẽ bí ẩn nào cả, cũng không nói tên cái khe núi đó cho cậu ta biết, bởi vậy cậu ta làm sao biết được. Đây chính là điều mà tôi đánh giá cao ở Lý Quốc Văn, cái gì không cần hỏi là không hỏi, miệng kín như bưng, làm việc đáng tin cậy”.
“Vậy khe núi đó lên là gì?”
“Khe Sói hoang!”
“Khe Sói hoang?”, Makarov không hiểu sao khi nghe thấy cái tên khe Sói hoang thốt ra từ miệng Branch thì anh bỗng rùng mình một cái.
“Tôi cũng nghe thấy cái tên này từ một mục dân cao tuổi gần đó nói.”
“Ở đó có rất nhiều sói hoang à?”
“Không! Tôi không biết. Lúc đến tôi chẳng thấy con sói nào cả, nhưng ở đó chắc chắn là một nơi rất nguy hiểm. Nghe lão mục dân kể thì người hay động vật nào chui vào khe núi đó đều một đi không trở lại, đến cả chim chóc cũng không dám bay qua khu vực khe núi đó.”
“Đáng sợ vậy sao?”
“Ông lão du mục còn nói rằng trong khe núi đó có ma quỷ, phát ra tiếng gào thét, khiến người ta sợ tới nồi hồn xiêu phách lạc. Tóm lại, theo như lời dân du mục cao tuổi, thì khe Sói hoang là khu vực cấm người vào, còn về truyền thuyết khủng khiếp của nó, ông lão du mục đó có thể kể liền ba ngày ba đêm”, Branch kể lại một loạt truyền thuyết đáng sợ mà mình nghe được từ ông lão du mục.
“Khe Sói hoang đáng sợ vậy sao? Không phải anh với Lý Quốc Văn đều chui vào đó rồi đấy thôi, đáng sợ thật không vậy?”, Makarov không tin, anh cho rằng những điều đó đều do Branch bịa ra để không ình tới khe Sói hoang.
“Tôi và Lý Quốc Văn từng đến đó, hơn nữa còn không chỉ đến có một lần, nhưng chúng tôi chỉ đi loanh quanh gần đó rồi nhanh chóng quay về.”
“Bọn anh trông thấy những thứ đáng sợ đó rồi ư?”
“Chúng tôi không nhìn thấy những điều như trong truyền thuyết đáng sợ ông lão du mục đó kể, nhưng chúng tôi nhìn vào sâu trong khe núi thì thấy toàn xương trắng. Hơn nữa... hơn nữa ở đó quả thực không một bóng người, không có gia súc, thậm chí cũng không thấy cả chim chóc bay qua.”
“Các anh đều là đặc công được huấn luyện, mà không dám đi vào trong khe núi đó sao?”
“Kể cả chúng tôi gan có to bằng chừng nào đi chăng nữa, rồi dù mang theo cả đồ nghề trang bị thì cũng không vào đó được.”
“Tại sao?”
“Bởi vì ở giữa khe núi là biên giới quốc gia, nếu như anh đi qua khe núi, thì tức là anh đã tiến vào biên giới Trung Quốc.”
“Hóa ra là như vậy. Nếu mà như vậy thì tôi càng muốn tới khe Sói hoang đó xem sao.”
Makarov và Branch chuẩn bị lên đường. Branch ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị xong xuôi thì lại trông thấy Makarov mặc bộ quân phục cộc tay thông thường, anh liền cười nhạt: “Đừng có mặc áo cộc tay như vậy, cẩn thận mặt trời ở khe sỏi hoang hun cho anh bong cả hai lớp da đấy!”
“Đến nỗi vậy sao?”, lúc này Makarov mới để ý thấy Branch mặc một bộ rằn ri sa mạc, che kín toàn thân, không lọt lấy khe hở.
“Nếu anh không muốn để lại cái mạng quèn tại khe Sói hoang thì hãy làm theo lời tôi đi!”, Branch nói đầy tự tin.
Makarov đành phải thay bộ rằn ri sa mạc, mang theo súng. Đang định chuẩn bị đi thì thấy Branch lôi từ trong tủ sắt ra một khẩu súng săn đột kích, rồi lại lấy thêm một khẩu AK-47 ném cho Makarov, dặn dò: “Cầm lấy cái này, đề phòng gặp nguy hiểm, súng ngắn không ăn thua đâu”
“Có phải chúng ta ra chiến trường đâu mà cần cái này để làm gì?”, Makarov vẫn cảm thấy Branch cứ nói quá.
“Tôi nói cho anh biết, anh hãy cứ coi đó là chiến trường đi, nếu gặp phải nguy hiểm thì thử xem có thể kiếm được chút mùi vị hoang dã nào không, chúng ta cũng phải cải thiện đời sống một chút”, nói xong Branch lại nhét thêm bốn quả lựu đạn vào người.
Nhìn lại hai người, một người xách khẩu súng săn, thắt lưng giắt lựu đạn, một người vác súng đột kích, trên người đeo đầy đạn, chẳng khác gì Rambo trong phim hành động của Mỹ chuẩn bị lao ra chiến trận. Hai người nhảy lên chiếc xe Jeep, Branch lái xe ra khỏi khu căn cứ, lao vào lòng sa mạc Gobi.
2
Mặt trời rực cháy thiêu đốt sa mạc mênh mông, chiếc xe Jeep vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp trên sa mạc, lao thẳng về hướng tây, tiến sâu vào sa mạc Gobi.
Vượt qua một đồi cát, Makarov cảm thấy địa hình ở đây không còn bằng phẳng như gần khu căn cứ, những cồn cát lớn nhỏ chốc chốc lại xuất hiện. Branch lái xe lên cồn cát rồi lại lao xuống, cả đoạn đường hết cồn cát này lại đên cồn cát khác. Tay lái của Branch điệu nghệ, nên những cồn cát này cũng không khiến anh ta giảm tốc độ. Đây không phải là chiếc xe Jeep già cỗi trước đây nữa, nếu không Branch lái như vậy thì xe cũng tàn, người cũng toi rồi.
“Sao từ trước tới giờ tôi chưa từng đến đây nhỉ?”, Makarov vừa mở miệng là đã ăn ngay một ngụm cát.
“Anh cả ngày ở trong căn cứ đương nhiên chưa từng lới đây rồi!”, Branch lái xe chậm lại.
“Anh từng đưa học viên tới đây huấn luyện chưa?”
“Đến rồi. Chạy đường trường 20 ki-lô-mét”.
“Chạy đường trường 20 ki-lô-mét? Ở đây! Anh khiếp thật đấy!”
“Anh đã trông thấy cồn cát trước mắt chưa?”
Makarov để ý thấy phía trước có một cồn cát cao lớn vắt ngang qua mặt họ: “Trông thấy rồi, cồn cát này thật giống một rặng núi, vừa cao vừa dài”.
“Nó không phải là rặng núi mà là đồi cát, đồi cát di động.”
“Đồi cát di động?”
“Tôi đã đưa học viên tới đây chạy bộ, nhưng chưa từng có ý định vượt qua đồi cát đó, bởi vì sau khi vượt qua đó là sẽ tới vùng nguy hiểm!”, chiếc xe do Branch lái mỗi lúc một chạy chậm lại.
“Vùng đất nguy hiểm? Ý anh nói phía trước là khe Sói hoang sao?”
- "“Vượt qua cồn cát này, đi thẳng sẽ tới khu vực khe Sói hoang, chính xác mà nói thì là dải đất ở giữa hoặc gọi là ‘khu hòa hoãn’. Hai bên đều chủ trương khu vực đó thuộc về mình, nhưng trong quá trình triển khai thực tiễn lực lượng vũ trang của cả hai bên đều chưa từng tiến vào khu vực đó!”, Branch giới thiệu.
“Vậy đó chính là ‘khu vực không bóng người’ rồi?”
“ừm, bởi vậy tôi gọi khu vực này là ‘vùng nguy hiểm’. Khu vực này không có người, ngược lại là nơi sinh sống đắc địa của động vật hoang dã, hơn nữa khí hậu ở đây khắc nghiệt, cũng là nơi xuất hiện rất nhiều hiện tượng kì dị. Ngoài những nguy hiểm này ra thì còn càng cần phải đề phòng gặp người trong ‘khu vực không bóng người’.”
“Gặp người trong ‘khu vực không bóng người’?”, Makarov cảm thấy lạnh toát sống lưng, ở cái nơi khô hạn nóng bức khủng khiếp này mà anh bỗng cảm thấy ớn lạnh.
Nói xong, Makarov bỗng cảm thấy hình như chiếc xe Jeep lại đang bay lên, Branch tăng tốc vượt qua đồi cát trước mặt, sau đó lao thẳng xuống dưới. Makarov bám chặt vào thành xe, nghiêng ngả ngang dọc khiến dạ dày anh muốn lộn nhào. Lúc này anh mới phát hiện thấy, hóa ra phía sau đồi cát còn dốc hơn phía trước rất nhiều.
Sau khoảng năm phút nhào lộn, rốt cuộc chiếc xe Jeep đã dừng lại trên một chỗ bằng phẳng. Mọi việc trở lại như cũ, không có tiếng động cơ rền vang, không có người, không có động vật, cũng không có gió. Trên sa mạc hoang lặng thinh như tờ, không trông thấy lấy một dấu tích của sự sống. Makarov bỗng cảm thấy dường như họ đã tới một tinh cầu khác.
3
“Chúng ta vẫn ở trên trái đất chứ?”, đối diện với cảnh vật trước mắt, Makarov miệng lẩm bẩm.
“Đương nhiên. Tôi chắc chắn chúng ta không đi xe trên mặt trăng!”, Branch cũng hài hước không kém.
“Ngộ nhỡ chúng ta gặp quân đội Trung Quốc ở đây thì làm thế nào?”, Makarov vô cùng lo lắng hỏi.
Branch ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Đây là một vấn đề, nhưng thường thì quân biên phòng phía Trung Quốc không tới đây đâu.”
“Vẫn phải cẩn thận chút!”, Makarov lên đạn khẩu AK-47.
Branch khởi động lại chiếc xe Jeep, đi về hướng tây.
Trên đường đi họ không trông thấy bóng người nào cả, thậm chí đến cả một con vật cũng không có. “Xem ra kế hoạch săn bắn đi toi rồi!”, Makarov nói.
“Chẳng sao cả! Đúng lúc tôi cũng hứng thú với khe Sói hoang, muốn đến đó xem sao mà!”, mặt Branch tỉnh bơ.
“Ở đây hoang sơ không một bóng người như vậy, thì lấy đâu ra hình vẽ kì lạ của bộ lạc nào đó để lại nhỉ?”,
Makarov phóng tầm mắt về phía sa mạc hun hút mà thẫn thờ.
“Ông già du mục đó đã kể với tôi rằng, thời cổ đại ở đây từng là một nơi cây cỏ tươi tốt, có một bộ lạc rất hùng mạnh sinh sống ở đây.”
“Anh có tin không?”
“Ai mà biết được? Có thể sau này khí hậu biến đổi nên ở đây mới dần khô hạn thế này.”
“Sau đó bộ lạc di rời, văn minh tàn lụi. Đây đều là những điều cũ rích!”
“Xem ra anh không tin những truyền thuyết đó nhỉ?”
“Anh phải để tôi trông thấy thì tôi mới tin được.”
“Được thôi! Tôi sẽ để anh trông thấy, sắp rồi!”
Branch tăng tốc, Makarov bỗng nhớ ra gì đó: “về học viên A711209, tôi vẫn còn chút chưa hiểu. Trong lòng anh ta vẫn còn tạp niệm như vậy, không muốn cống hiến cho chúng ta, vậy tại sao còn vượt biên làm gì?”
Branch khẽ hắng giọng: “Người Trung Quốc suy nghĩ rất phức tạp. Ai mà biết được? Sớm biết trước cái gã đó suy nhược như thế, thì ngay từ ban đầu tôi đã không giữ hắn ở lại rồi, tống thẳng hắn vào tù.”
“Theo ý anh nói thì tức là anh vẫn còn tốt với họ chán hả?”
“Đúng vậy. Những người như họ không gia nhập với chúng ta thì cũng phí nửa đời trong tù. Nếu là anh thì anh sẽ chọn lựa thế nào?”
“Tôi…Makarov cũng chưa từng nghĩ tới việc này.
Trong lúc Makarov vẫn đang nghĩ ngợi lung tung thì địa hình phía trước lại biến đổi, một dãy núi màu đỏ hiện lên trước mắt họ.
“Đó là cái gì?”, Makarov có chút ngạc nhiên nhìn rặng núi màu đỏ phía xa xa.
“Chúng ta sắp tới rồi!”, Branch lẩm bẩm.
“Khe Sói hoang?”
“ừm, khe Sói hoang ẩn sâu trong rặng núi màu đỏ đó.”
Trong lúc nói chuyện, chiếc xe Jeep đã lao tới dưới rặng núi màu đỏ. Dưới núi xuất hiện rất nhiều những đá vụn lớn nhỏ, Branch nhàn hạ quay vô lăng, vòng qua đá vụn dưới mặt đất. Makarov cũng không hiểu Branch đi đường nào, nhưng chẳng mấy chốc xe của họ đã rẽ vào giữa hai ngọn núi.
4
Hai bên là dãy núi màu đỏ, đáy khe núi lại là cát vàng phủ kín. Cảnh sắc kì lạ đến mức khiến cho Makarov có cảm giác như đang lạc vào một thế giới khác.
Branch lái xe tới dưới một tảng đá rồi liền nhảy xuống xe: “Phía trước xe không vào được nữa, chúng ta đành phải đi bộ từ đây vào thôi!”
“Đi bộ? Phải đi bao xa?”, Makarov cũng nhảy xuống xe.
“Vậy thì phải xem anh muốn đi bao xa. Nếu như anh muốn xuyên qua khe Sói hoang, thì tôi chưa từng đi qua đó kên không biết bao xa. Tôi đi xa nhất cũng chỉ có đoạn đường từ đây đi vào trong đó khoảng hai mươi phút.”
“Đoạn đường hai mươi phút, vậy được bao xa?”
“Chỉ có hai ba cây số thôi!”
“Hai mươi phút mà anh chỉ đi được có hai ba cây số thôi sao?”
Makarov lắc lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Nhớ lời tôi nói đấy, mỗi bước đi đều phải cẩn thận. Hai ba cây số đó chỉ là miệng hang khe Sói hoang thôi, còn vào sâu bên trong tôi vốn chẳng dám đi.”
“Huyền bí vậy sao?”, trong lòng Makarov, Branch thuộc tuýp người chẳng có gì là không làm được.
Branch không nói thêm gì nữa, hai người vác vũ khí, chầm chậm tiến vào khe Sói hoang. Trong hang núi tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng bước chân của hai người. Makarov nhìn hai bên, nhưng không phát hiện thấy điều thần kì gì trong khe Sói hoang. Thế núi hai bên bằng phẳng,
thảm cát dưới chân - khả năng là lòng sông trước đây khô hạn, giẫm lên đó rất êm chân.
Branch đi trước. Makarov dựa vào quãng đường vàthời gian mà Branch, kể để phản đoán quãng đường đi trong hai mươi phút. Họ đã đi được hai mươi phút, không có bất cứ chuyện gì đặc biệt xảy ra, mọi thứ đều bình thường.
Đột nhiên, Branch đi đầu bỗng dừng lại. Makarov vội vàng đi lên hỏi: “Sao thế?”
Branch nhìn Makarov, sau đó chầm chậm nhấc chân phải lên. Lúc này Makarov mới phát hiện thấy dưới chân phải của Branch có một vật dài dài, đã bị anh giẫm thành mấy mẩu.
Makarov cầm một mẩu lên, nhìn một cái, anh bỗng giật thót tim. “Xương người! Là xương sườn!”, anh đưa mẩu xương sườn đó cho Branch.
Branch liếc qua một cái rồi quang mẩu xương đó đi, nói: “Đây đã là gì, càng đi tiếp xương càng nhiều.”
Makarov lúc này mới thực sự cảm thấy khe Sói hoang đáng sợ. Hai người tiếp tục tiến về phía trước, quả nhiên, mồi lúc một nhiều xương trắng xuất hiện, có của động vật, có của người. Gần như mỗi bước đi của họ đều giẫm lên những mảnh xương trắng này.
“Tôi bắt đầu tin những truyền thuyết của mục dân rồi!”, Makarov nhìn mặt đất đầy xương trắng nói.
“Đáng lẽ anh phải tin từ trước đó.”
“Đây đều là những bộ xương từ niên đại nào vậy?”
“Từ thời cổ đại, cũng có của cận đại. Đây không phải là chuyên ngành của chúng ta, nên để đoàn khảo sát của chính phủ đến khảo sát mới rõ.”
“Đoàn khảo sát?!”, Makarov nghe thấy từ này trong lòng bỗng trào lên một cảm giác dị thường. Anh nghĩ tới lần thám hiểm Trung Quốc đó, địa hình ở đấy rất giống ở đây, có lẽ ở đây liền với sa mạc Gobi của phía Trung Quốc! Anh bắt đầu suy nghĩ lung tung.
5
Quãng đường hai mươi phút chẳng mấy chốc đã hết, Branch dừng lại, Makarov giật mình nhìn cảnh tượng trước mặt. Xương trắng trước mặt gần như chất đống thành một bức tường, anh cơ bản không thể đi tiếp, đành phải dừng lại ở đây.
“Chỗ xa nhất mà tôi tới là chỗ này, phía trước rất khó đi qua”, Branch chỉ đống xương trắng đồ sộ trước mặt nói.
“Có lẽ từ cạnh đồi đất đỏ có thể vượt qua đống xương này!”, Makarov nhìn hai dãy núi màu đỏ không cao lắm ở hai bên nói.
“Thôi đi, vượt qua đó cũng chẳng để làm gì. Tôi tính đi tiếp về phía trước năm, sáu cây số là tới đường biên giới rồi, hơn nữa vượt qua đó có khi còn có cảnh tượng khủng khiếp hơn đợi chúng ta đấy.”
Makarov gật gù, đột nhiên nhớ ra việc chính: “Tô-tem mà anh bảo rằng phát hiện thấy ở đây đâu?”
“Khà khà, anh vẫn chưa trông thấy sao? ở đây chỗ nào cũng có!”, Branch cười nói.
“Chồ nào cũng có!”, Makarov giật mình, nhìn hai bên vách núi. Quả nhiên, anh nhìn thấy một hình vẽ to trên vách đá màu đỏ bên phải, không biết là chất màu trắng gì tạo thành, trên cả vách đá màu đỏ vẽ hình một con sói, rồi trên mình sói lại vẽ một con chim ưng đang dang cánh.
Không hiểu sao, lúc Makarov nhìn thấy bức tranh trên vách đá, sống lưng bỗng thấy lạnh toát, nhưng điều khiến anh hoảng sợ vẫn còn ở phía sau. Chỉ thấy Branch cúi người tiện tay nhặt một mảnh sương sọ của cừu hoang lên, đưa cho anh, nói: “Còn cả cái này nữa.”
“Cái này?”, Makarov nghi ngờ đón lấy mảnh xương sọ cừu hoang, mắt anh lập tức trợn trừng lên. Ở chính giữa mảnh xương sọ, hình vẽ bí ẩn đó nghiễm nhiên hiện lên rõ mồn một. Tuy đã trải qua bao năm mưa nắng, gió cát mài mòn, nhưng hình vẽ trên mảnh xương sọ vẫn vô cùng rõ nét. Đó là một màu đỏ sậm kì dị, rất giống màu đỏ của đồi đất hai bên khe Sói hoang.
Trong khi Makarov vẫn còn kinh ngạc thì Makarov lại đưa cho anh một mẩu xương sọ của con bò, cũng giống hệt như trên xương sọ cừu hoang, ở chính giữa mảnh xương sọ này cũng xuất hiện ký hiệu bí ẩn đó. Ngay sau đó, Branch lại nhặt một mẩu xương sọ của con ngựa lên, trên đó lại khắc kí hiệu bí ẩn giống hệt như vậy. Cuối cùng, Branch đưa cho Makarov một mẩu xương sọ người.
Đôi tay Makarov run rẩy đón lấy mẩu xương sọ người, ở chính giữa vị trí mảnh xương này vẫn là hình vẽ đó. Hình vẽ đó mới nổi bật, mới bắt mắt làm sao.
“Giờ thì anh tin tôi nói rồi chứ!”
“Mảnh xương này giống như có từ mấy trăm năm nay rồi!”, Makarov phán đoán.
“Không sai! Phần lớn xương ở đây tôi thấy đều có mấy trăm năm lịch sử rồi, đặc biệt là những mảnh xương có khắc tô-tem cổ xưa này.”
“Theo anh thì những mẩu xương này là do ai để lại? Lẽ nào đúng thật là ma quỷ trong khe Sói hoang đã ăn những người và động vật này, rồi khắc để lại những hình vẽ bí ẩn?”
“Khà khà, chúng ta là những kẻ theo chủ nghĩa duy vật, đương nhiên không tin vào chuyện ma quỷ đó. Anh có biết Thành Cát Tư Hãn không?”, Branch đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên biết! Người chinh phục đại lục Âu Á.”
“Anh có biết sau khi Thành Cát Tư Hãn viễn chinh châu Âu thì chết ở đâu không?”
Makarov lắc đầu, anh không hiểu lắm về lịch sử Đông phương. Nhưng trong giây phút này, trong đầu anh bỗng lóe lên gương mặt vừa quen lại vừa lạ - Lương Vân Kiệt! Makarov đột nhiên nhớ ra, trong đội thám hiểm, Lương Vân Kiệt đã từng kể cho anh nghe về lịch sử Tây Hạ: “Ồ! Hình như tôi có chút ấn tượng, cuối cùng Thành Cát Tư Hãn chết tại Tây Hạ!”
“Đúng! Lãnh thổ thuộc đường biên giới chính là đất Tây Hạ mấy trăm năm trước, đường biên giới phía bắc chính là cao nguyên Mông cổ, còn khe Sói hoang mà hiện tại chúng ta đang đứng, lúc đó chính là vị trí nằm giữa Mông Cổ và Tây Hạ.”
“Ý anh là năm đó Thành Cát Tư Hãn công kích Tây Hạ chính là tiến quân từ khe Sói hoang?”, Makarov ngạc nhiên.
“Tôi không phải là nhà sử học, cái này tôi không nói được, nhưng tôi dự đoán rất có khả năng đại quân của Thành Cát Tư Hãn và người Tây Hạ đã từng xảy ra đại chiến ở đây.”
“Bởi vậy đống xương khổng lồ này chính là sau đại chiến năm đó để lại?”
“Tôi nghĩ như vậy. Nhưng ai mà biết được? Đối với người phương Tây chúng ta mà nói thì phương Đông đều rất bí ẩn!”, Branch nói và quẳng mảnh xương trên tay xuống.
“Nhưng phải giải thích thế nào về những hình vẽ bí ẩn trên xương sọ này đây?”
“Có lẽ đây là một loại nghi thức thần bí của bộ lạc địa phương thời đó!”
Makarov cẩn thận đặt mảnh xương sọ trên tay xuống, sau đó lùi lại vài bước. Anh không hiểu tại sao mình lại lùi lại như vậy, có lẽ là do xuất phát từ sự tôn kính những dũng sỹ trước mặt.
Branch định quay về thì Makarov bỗng kéo anh lại: “Còn A711209 đâu?”
“Đừng vội! Anh sẽ gặp anh ta ngay thôi!”, nói xong, Branch dẫn Makarov đi lên gò đất bên trái.
6
Makarov cùng Branch leo lên gò đất bên trái. Chẳng mấy chốc, Makarov phát hiện thấy trên gò đất có một khẩu súng trường cắm thẳng, đầu súng hướng thẳng lên trời, thân cắm sâu trong cát. Anh ngạc nhiên nhổ khẩu súng ra, tỉ mỉ quan sát.
“Sao ở đây lại có khẩu AK-47?”
“Anh nhìn kĩ đi, đây không phải AK-47 đâu.”
Makarov hơi sững sờ, Branch giải thích: “Khẩu súng này rất giống AK-47, nhưng chính xác mà nói, đây là khẩu súng bắn tỉa tự động kiểu 56 do Trung Quốc sản xuất.”
Lúc này Makarov mới chú ý tới sự khác biệt của khẩu súng trong tay với khẩn AK-47: “Sao ở đây lại có súng Trung Quốc? Lẽ nào quân đội Trung Quốc từng tới đây?”
“Có khi thế, cũng giống như hôm nay chúng ta tới đây vậy.”
“Không! Không phải anh nói rằng khe Sói hoang không ai có thể xuyên qua sao?”
“Có lẽ họ vượt qua biên giới từ đường khác, sau đó mới tới đây!”, Branch suy đoán.
“Tại sao họ lại tới đây? Lẽ nào cũng giống chúng ta, vì tò mò? Tại sao lại để súng này lại đây? Nhìn khẩu súng này vẫn chưa mục nát gì cả, có khi cũng mới để lại đây thôi!”, Makarov nói xong liền trở nên căng thẳng, anh nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra điều gì khác thường.
“Đừng lo lắng, anh phải biết rằng ở đây quanh năm không có mưa, bởi vậy tốc độ mục nát của bất cứ vật gì cũng chậm hơn so với những nơi khác, hơn nữa còn rất chậm, rất chậm!”, Branch giải thích.
“A711209 đâu?”
“ở ngay dưới chân anh.”
“Hả?”, Makarov giật mình lùi lại một bước.
“Tôi và Lý Quốc Văn chôn anh ta xong, vừa hay nhặt được một khẩu súng trong hang nên cắm nó ở đây để đánh dấu”, Branch nói.
Branch lấy từ trong ba lô ra chiếc xẻng sắt mini, chuẩn bị đào đất cát dưới chân lên để xác định xem A711209 có thực sự bị chôn ở đây không.
Nhưng đúng lúc này, Blanch bỗng hét toáng lên: “Đợi đã! Trước khi anh đào lên, tôi có hai việc muốn nhắc anh”.
Makarov ngẩng đầu nhìn Branch, nói: “Nói đi!”
“Thứ nhất, sau khi anh đã xác nhận A711209 được chôn ở đây xong, thì không được nhắc lại việc này nữa, không được để nhũng người khác trong căn cứ biết chuyện, càng không được báo cáo với cấp trên!”, giọng Branch kiên định lạ thường, hoàn toàn là giọng ra lệnh.
Makarov nghĩ tới việc mình phải thay Branch giấu giếm chuyện này mà không khỏi buồn phiền, nếu biết trước thế này thì thà không quan tâm tới chuyện này còn hơn! Nhưng sự việc đã tới nước này rồi, nhìn bộ dạng Branch, nếu mình không đồng ý thì e rằng... nghĩ tới đây, Makarov gật gật đầu: “Được rồi! Tôi đồng ý. Thứ hai là gì?”
Branch thấy Makarov đã đồng ý cùng mình giấu giếm chuyện này thì nét mặt liền lộ ra vẻ tươi cười quái dị, anh ta nói: “Thứ hai hả, đừng có trách tôi không nhắc nhở anh, ở đây quanh năm không có mưa, thi thể con người có thể hàng năm không phân hủy. Tuy A711209 đã bị chôn ở đây hơn nửa năm rồi, nhưng anh ta biến thành bộ dạng khủng khiếp thế nào thì tôi cũng không biết nữa, tốt nhất anh nên chuẩn bị trước tâm lý đi!”
“Cảm ơn lời nhắc nhở của anh. Dù gì thì chúng ta cũng là đặc công, vậy sao mà phải sợ nhìn thấy xác chết?”, Makarov hình như đã chuẩn bị trước tâm lý.
Chiếc xẻng sắt công binh chỉ đào vài đường là Makarov đã phát hiện ra một số vật dụng rách nát dưới lớp đất cát. Anh cẩn thận nhận dạng, đây quả thực là đồng phục của học viên thường mặc. Tiếp tục đào, chẳng mấy chốc, một thi thể vẫn chưa phân hủy hẳn hiện lên trước mắt Makarov.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi Makarov tận mắt nhìn thấy thi thể khủng khiếp này thì cũng không tránh khỏi bị nôn thốc nôn tháo; anh đã nôn mửa hết cả bữa trưa ra ngoài.
7
Branch vội vàng đỡ Makarov. Makarov hất hất tay rồi nhìn lại thi thể khủng khiếp đó, hai hố mắt trống rỗng sâu hoắm, da trên mặt đã tan hết, những thớ thịt bị hun khô dính kết vào nhau, đằng sau gáy của cái xác khô có một cái lỗ sâu hoắm. Makarov trông thấy xung quanh trên phần da vẫn chưa hoàn toàn bị phân hủy đó, vẫn còn một hình thù bí ẩn, khiến anh giật bắn mình, không dám nhìn cái xác đó thêm nữa.
“Tôi đã cảnh cáo anh từ đầu rồi, anh nhất định đòi xem cơ!”, Branch vừa đỡ Makarvov dậy vừa nói, giọng diệu còn có chút khinh miệt.
Makarov mặc kệ Branch, loạng choạng đi xuống dưới gò đất. Phía sau, Branch đã nhanh chóng chôn lại cái xác khô, rồi vội vàng chạy theo Makarov.
Hai người quay lại khe Sói hoang. Makarov đứng dưới đáy hang, hoảng loạn. Anh quay đầu nhìn lại đống xương trắng chất thành núi, chán nản lắc đầu. Đột nhiên, một luồng sương trắng từ trong hang bốc lên, làn sương trắng đó từ nơi sâu nhất của khe Sói hoang bay ra miệng hang. Makarov giật mình nhìn làn sương trắng: “Sao nơi... nơi khô hạn thế này mà lại có khói sương được?”
Branch cũng hoảng hốt nhìn về nơi sâu hun hút của khe Sói hoang: “Tôi đến đây mấy lần mà chưa từng nhìn thấy sương... sương trắng này.”
Cùng với làn sương trắng bay ra, trong đáy hang hình như vọng ra tiếng người hét, tiếng ngựa hí. Theo phản xạ Branch vội vàng móc lựu đạn trong người ra. Làn sương trắng đó càng lúc càng gần, tiếng người hét ngựa hí cũng càng lúc càng to, Makarov và Branch bất giác lùi lại phía sau.
Branch móc ra hai quả lựu đạn. Sau hai tiếng nổ lớn, anh hét lên với Makarov: “Chạy mau!”
Hai người chạy thục mạng, lao như bay ra khỏi cửa hang, khi quay lại nhìn thì làn sương trắng đó đã tan hết, tiếng người hét ngựa hí cũng không thấy đâu nữa. Hai người tựa vào chiếc xe Jeep, thở hổn hển. Họ không biết rằng nhờ lựu đạn đã xua đuổi được yêu tinh ma quỷ hay là ban nãy chỉ là ảo giác của họ, hai người hoang mang thẫn thờ trở về căn cứ.
“Sau khi quay về căn cứ tôi đã ốm một trận thập tử nhất sinh, thường xuyên mơ thấy ác mộng, trong mơ toàn thấy hiện lên cái xác khô khủng khiếp và hình vẽ quái dị đó. Nhưng kể ra thì cũng lạ, sau khi rời khỏi căn cứ, thì tôi không còn mơ thấy những cảnh tượng khủng khiếp đó nữa. Tôi tưởng rằng mình đã quên sạch chúng rồi, nhưng thật không ngờ bây giờ ác mộng đã quay trở lại!”, cuối cùng Makarov đã kể lại xong những điều khủng khiếp mà ông gặp phải trong khe Sói hoang.
Hàn Giang chau mày lại: “Tô-tem cổ xưa? Lẽ nào đây chính là tô-tem của người Đảng Hạng?”
“Có thể là vậy, vì thế mà ở đây chúng ta lại nhìn thấy cái hình vẽ khiến tôi bất an này!”, Makarov nói.
“Nghe bác kể vậy thì đồng nghiệp Branch của bác hình như rất có vấn đề đấy!”, Hàn Giang nói.
“Ý cậu nói về hành động anh ta xăm hình vẽ đó lên người học viên nào không nghe lời?”
“Đúng vậy! Tàn nhẫn hay không, chúng ta tạm thời không bàn luận, nhưng tại sao anh ta phải xăm hình vẽ đó lên? Lẽ nào chỉ vì nhìn thấy nó trong khe Sói hoang mà đã hứng thú như vậy?”, Hàn Giang hỏi lại.
“Lúc đó tôi cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng sau khi nghe anh ta giải thích thì tôi cũng không nghiền ngẫm thêm nữa. Nhưng sau này, khi gặp phải những gã áo đen trên người có xăm hình vẽ đó, thì nó đã khiến tôi không thể không ngẫm nghĩ lại chuyện này.”
“Cháu có thể suy luận thế này không nhé, ban đầu, trên người những thành viên trong đội ngũ họ huấn luyện đều có hình xăm này. Đây là một loại ký hiệu, một ký hiệu của tổ chức bí ẩn. Không biết chừng là một tổ chức bí ẩn của KGB các bác!”, Hàn Giang mạnh dạn suy đoán.
“Sao cơ? Cậu nói rằng trên người những học viên đó đều có hình xăm này?”, Makarov cảm thấy kinh ngạc, “Tổ chức bí ẩn?! Không, điều này là không thể, nếu là do KGB làm thì tôi không thể không biết.”
“Tóm lại, cháu cho rằng điều này rất quan trọng. Cháu bỗng cảm thấy những chuyện mà bác vừa kể có liên quan tới những gì mà Yelena điều tra được về Stechkin, Brainin và những người khác!”, Hàn Giang tiếp tục suy đoán.
“Kể từ sau khi Stechkin vượt ngục, Brainin bị chết cháy, tôi cũng nghĩ tới chuyện này, và hiện giờ có thể khẳng định, nội bộ KGB chắc chắn có vấn đề. Nhưng vấn đề này chúng ta rất khó điều tra ra từ những người trong KGB năm đó, Isakov chết tại Afghanistan, Branch chết vì
nổ máy bay, Brainin cũng bị thiêu chết, còn cả rất nhiều người biết chuyện năm đó cũng không còn nữa.”
“Vẫn còn Stechkin, xem ra nếu muốn giải mã được mớ bí ẩn của KGB, thì chúng ta chỉ có cách tìm thấy Stechkin thôi!”, Hàn Giang nói tới đây liền lấy chân đá cho Đường Phong đang trầm ngâm suy tư một cái: “Này, nghĩ cái gì thế hả? Chẳng thấy nói gì cả?”.
Đường Phong lúc này mới định thần lại: “Ban nãy nghe những gì mà lão Mã trải qua tại khe Sói hoang, tôi bỗng nghĩ tới một việc, có khi nào khe Sói hoang đó chính là Hạn Hải Mật Thành mà chúng ta cần tìm?”
Đường Phong nói vậy khiến mắt Makarov sáng lên. Đường Phong lại nói tiếp: “Trước đây lão Mã đã kể cho chúng ta về tình hình của đội thám hiểm, Lương Vân Kiệt cũng kể lại một chút tình hình. Từ những gì họ kể lại thì địa điểm mà cuối cùng đội thám hiểm mất tích, có rất nhiều điểm tương đồng với khe Sói hoang mà lão Mã kể.”
“Đúng vậy, lúc đó khi trông thấy khe Sói hoang tôi đã cảm giác nơi đó có chút quen quen. Nhưng tôi có thể nói rõ với cậu rằng, đội thám hiểm năm đó chắc chắn chưa tới khe Sói hoang. Bởi tôi nhớ rất rõ những ngày cuối cùng của đội thám hiểm, tuy chúng tôi đã đi sâu vào trong sa mạc Badain Jaran, nhưng có thể khẳng định chúng tôi chưa từng tới khe Sói hoang.”
“Bất luận thế nào thì chắc chắn khe Sói hoang cũng liên quan tới Tây Hạ, và cũng có liên quan tới sự mất tích của đoàn thám hiểm!”, Đường Phong vẫn tiếp tục phán đoán của mình.
“Liên quan tới Tây Hạ thì không sai, nhưng có phải là nơi gọi là Hạn Hải Mật Thành, hoặc có phải là nơi mà đội thám hiểm năm đó gặp nạn hay không, thì vẫn còn rất khó để quyết định.”
“Được rồi! Hai người đừng nói những chuyện vô ích đó nữa, đó là chuyện sau này, hiện giờ chúng ta đang mắc kẹt ở đây đây này!”, Hàn Giang cắt ngang thuộc thảo luận giữa Đường Phong và Makarov.
Ba người lại chìm trong sự im lặng đáng sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook