Tử Thư Tây Hạ
-
Quyển 3 - Chương 11: Thế giới phía sau vách đá
Trước tiên anh ấy cho những học viên này bốc thăm; những ai bốc thăm trúng sẽ bị bịt mắt lại, rồi dẫn tới một hang núi ở rất xa căn cứ, đồng thời anh ta cũng nói rõ là sẽ không đi đón những học viên đó về, còn họ thì không được rời khỏi hang núi. Do xung quanh đều là sa mạc mênh mông, nên những học viên này chỉ còn biết ngoan ngoãn ở lại trong hang núi, chịu đựng nóng nực, giá lạnh, khủng hoảng, đói khát, cô độc, và tuyệt vọng……
1
Cuồng phong cuộn sóng lớn, đập âm âm lên vách đá phía dưới vực sâu, đại dương cuồng nộ nuốt chửng mọi thứ. Tới khi Shchedrin dẫn người tới bên vực thẳm, thì trên đó chỉ còn lại một đống máu, nhưng không có bát cứ một thi thể nào.
Shchedrin sững sờ nhìn đại dương tối đen phía dưới vực thẳm, mặc cho gió biển cuốn lấy những hạt mưa lạnh giá lên măt anh.
“Phía dưới vực núi toàn là đá lởm chởm, những gã đó đều bị thương nặng, nên nếu không ngã chết thì chắc chắn cũng Chết đuối rồi!”, Nicholas đứng sau Shchedrin nói.
Lúc này Shchedrin mới định thần lại, anh ra lệnh “Lập tức thông báo với bộ đội hải quân để họ tìm kiếm trên biển thi thể của những gã đó, bắt buộc phải tìm thấy!”
“Ngoài ra...”, Shchedrin lại ra lệnh, “Tăng cường giám sát tàu thuyền ra vào cảng, đặc biệt là tàu thuyền nước ngoài, tuyệt đối không cho phép trên thuyền của họ xuất hiện thêm người. Nhớ rõ, nếu cần thiết thì có thể lên thuyền kiểm tra”.
Shchedrin dặn dò xong, thẫn thờ nhặt khẩu AK-47 lên, đây chính là khẩu súng trong tay Lý Quốc Văn. Anh tháo băng đạn ra, trong đó đã hết đạn, anh lại nhặt một khẩu khác lên, cũng không còn đạn.
Shchedrin quẳng khẩu súng không cho Nicholas rồi than thở: “Chúng đã bắn hết sạch đạn, sau đó mới chọn cách tự sát.”
“Lúc trước Branch đã huấn luyện họ như vậy đấy!”, Nicholas có vẻ khá bình tĩnh.
“Ồ! Cậu hãy kể về Branch cho tôi nghe xem anh ấy đã huấn luyện lũ điên này thế nào?”, tuy Shchedrin đã ở cùng Nicholas hai năm nay, nhưng rất ít khi nói về Branch.
“Kể từ đâu bây giờ nhỉ? Anh hỏi rằng Branch đã huấn luyện lũ điên này thế nào ư, tôi có thể nói với anh rằng, người mà có thể huấn luyện ra lũ điên thì bản thân anh ta chắc chắn cũng là một gã điên.”
“Trước đây tôi vẫn không tin, giờ thì... giờ thì tôi tin rồi!”
“Điển hình như việc anh ấy huấn luyện nghị lực và gan dạ cho đám học viên này thì vô cùng tàn khốc. Anh ấy thường tổ chức cho đám học viên chơi một trò chơi gọi là trò chơi mạo hiểm với cái chết.”
“Trò chơi mạo hiếm với cái chêt ư?”
“ừm, trước tiên anh ấy cho những học viên này bốc thăm, những ai bốc thăm trúng sẽ bị bịt mắt lại, dẫn tới một hang núi ở rất xa căn cứ, đồng thời anh ta cũng nói rõ là sẽ không đi đón những học viên đó về, còn họ thì không được rời khỏi hang núi. Nghe nói trong hang núi đó rất đáng sợ, quỷ khóc sói hú, không có thực phẩm và nguồn mrớc. Học viên ít nhất phải ở trong đó một đêm, nhưng có lúc phải ở đó mấy ngày mấy đêm thì Branch mới đến đón họ về.”
“Lẽ nào những học viên đó không bỏ trốn sao?”
“Không thể! Bởi vì xung quanh toàn là sa mạc mênh mông, học viên lại đều bị bịt kín mắt đưa tới đó, nếu họ rời khỏi hang núi đó thì cuối cùng cũng chỉ có chết mà thôi.
Bởi vậy những học viên đó chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại trong hang núi, chịu đựng nóng nực, giá lạnh, khủng hoảng, đói khát, cô độc, tuyệt vọng... và chỉ có anh ta, Branch, mới là cứu tinh của họ. Học viên trong hang núi chỉ biết chống mắt chờ đợi sự xuất hiện của Branch thì họ mới được cứu.”
“Hóa ra còn có cả cách huấn luyện tàn khốc như vậy, làm như vậy vừa có thể huấn luyện sự nhẫn nại và độ gan lì của học viên, lại vừa có thể khiến họ nảy sinh sự ỷ lại tuyệt đối vào Branch!”, Shchedrin chỉ nghe Nicholas kể lại mà cảm giác tim mình như bị bóp nghẹt, thật khó chịu làm sao.
“Bởi vậy sau khi Branch chết, những học viên này! Không! Phải nói là bầy sói hoang này không còn ai có thể trói buộc được chúng nữa.”
“Cậu đã tới hang núi đó chưa?”
“Chưa. Hang núi đó rất đáng sợ, tôi không muốn tới đó. Hơn nữa, Branch kể rằng ở đó rất nguy hiểm nên cũng chưa từng bảo bọn tôi tới đó, lần nào cũng là anh ấy tự đi. Nghe nói, có lúc... có lúc anh ấy cũng ở trong hang núi đó cả đêm, giám sát học viên, quan sát biểu hiện của họ.”
“Gã điên đó!”, Shchedrin hậm hực nói, “Giờ thì đem tới bao nhiêu là phiền phức cho chúng ta.”
Shchedrin đi xuống vực núi, nhìn những phần cơ thể đứt gãy ngổn ngang trên mặt đá mà không khỏi cảm thấy bi ai. Anh không ngờ lại phải trả giá đến mức này, cho dù tất cả những gã này đều chết rồi nhưng e rằng trong cơn thịnh nộ, đồng chí Yuri Andropov cũng không tha cho anh, đâu.
Shchedrin nhìn lại đồng hồ, đã là 7 giờ tối. Trời đã tối từ lúc nào, phía cảnh sát hải quân vẫn chưa có tin tức gì, ngoài cảng biển cũng không có tin tức gì chuyển tới. Anh hoảng loạn lo lắng rồi đột nhiên nghĩ ra, muốn cứu mình có lẽ chỉ có một người.
2
Tại chi nhánh của KGB, Shchedrin thay quần áo ướt mưa ra, Nicholas vào báo cáo: “Phía cảnh sát hải quân nói rằng mặt biển hôm nay sóng quá lớn, dù họ có ra biển tìm kiếm cũng chẳng thấy gì.”
“Vớ vẩn! Kiếm cớ, đều là kiếm cớ!”, Shcherin chửi toáng lên.
“Nhưng hôm nay mặt biển sóng cũng to thật!”
“Tôi không cần biết sóng có to hay không, cậu nói với họ bắt buộc phải vớt được những học viên đó lên, sống phải trông thấy người, chết phải nhìn thấy xác, đây là mệnh lệnh của đồng chí Yuri Andropov!”. Shchedrin bình tĩnh lại một chút, nói tiếp: “Còn nữa, cậu có thể đi động viên những chiếc thuyền đánh cá để họ dùng lưới vớt, vớt được thi thể của những gã đó sẽ có thưởng.”
Shchedrin dặn dò xong, cũng không buồn ăn tối, mà liền vội vàng tới buồng thẩm vấn. Anh nóng lòng muốn biết được những thứ mà mình hứng thú từ gã người Mỹ tên là “White’ đó.
White bị dẫn tới phòng thẩm vấn, rõ ràng là mấy tiếng bị nhốt ở đây đã khiến anh ta cảm thấy thật tồi tệ. Vừa trông thấy Shchedrin, anh ta liền gào lên: “Các anh thế này là vi phạm nhân quyền, tôi muốn gọi luật sư của tôi!”
“Luật sư của anh? Luật sư của anh ở tận bên Mỹ cơ!”, Shchedrin cười nhạt.
“Các anh không được đối xử với tôi như vậy, tôi là công dân nước Mỹ!”, White vẫn rất ngoan cố.
“Tôi nhắc nhở anh, ở đây không phải là nước Mỹ.”, Shchedrin ngập ngừng một lúc rồi móc thẻ của mình ra trước mặt White, và nói tiếp: “Hơn nữa tôi phải nhắc nhở anh rằng, chúng tôi không phải là cảnh sát, có biết quốc huy trên này không?”
White nhíu mày nhìn nhìn, lắc lắc đầu: “Không biết!”
“KGB, nghe thấy bao giờ chưa?”
Lúc White nghe thấy từ KGB, anh ta bỗng giật thót mình, tất cả những điều này đều không lọt qua được mắt của Shchedrin. “KGB, tôi đã nghe qua!”, White bình tĩnh nói.
“Nghe thấy thì tốt. Anh phải hiểu rằng, những vụ án bình thường thì không tới lượt chúng tôi quan tâm, chỉ có những vụ án lớn đặc biệt quan trọng thì chúng tôi mới ra tay. Nghe rõ chưa hả?”
“Tôi không hiểu mình đã liên quan tới vụ án gì mà lại coi là vụ án trọng đại?”, mặt White đầy vẻ vô tội.
“Vậy thì tôi nói cho anh biết, những gã mà anh gặp chiều nay đều là những phần tử nguy hiểm nhất, bởi vậy..
“Bởi vậy các anh nghi ngờ tôi?”
“Chẳng lẽ anh không đáng để nghi ngờ sao? Những thuyền viên cùng lên bờ với anh đều đã quay lại thuyền, tại sao chỉ có mình anh tới cái công xưởng hoang phế đó?”, Shchedrin chất vấn.
“Tôi đã nói rồi mà, tôi được một người bạn nhờ tới đó để gặp họ. Tôi cũng không quen biết những người đó, những gã mà anh gọi là phần tử nguy hiểm!”, tâm trạng của White lại trở nên bị kích động.
“Được rồi, tôi tin anh không quen những người đó. Vậy thì chúng ta sẽ nói về người bạn của anh, anh ta là ai?”
“Thực ra tôi cũng không biết anh ta là ai?”
“Anh không biết tên bạn anh?”, Shchedrin cười nhạt.
“Anh ấy nói rằng anh ấy tên là Martin, người Mỹ, phụ lái của một tàu chở dầu. Tôi và anh ấy quen nhau tại Yokohama Nhật Bản, lúc đó hai chúng tôi cùng uống rượu trong quán bar, quen nhau như vậy đấy!”
“Nói tiếp đi!”
“Tôi và Martin nói chuyện rất hợp nhau, anh ấy nghe nói tàu của chúng tôi sẽ tới Vladivostok nên đã đưa cho tôi năm nghìn đô la để tôi giúp anh ấy một việc.”
“Để anh giúp những gã đó vượt biên? Nếu vậy thì các anh ngây thơ thật đấy”
“Không! Anh ấy không bảo tôi giúp những người đó vượt biên. Thứ nhất, tôi chỉ là thuyền viên bình thường, không đủ tầm để thuyết phục thuyền trưởng; thứ hai, là những người đó quá đông, mục tiêu quá lớn, không thể đưa hết họ lên tàu. Ban đầu tôi cũng tưởng rằng Martin muốn nhờ tôi giúp những người đó vượt biên, nhưng anh ấy lại chỉ muốn tôi chuyển cho họ một bức thư.”
“Một bức thư? Nội dung là gì?”
“Tôi không đọc thì sao mà biết được!”
“Mẹ kiếp!”, Shchedrin chửi rủa, bức thư đó chải chắn bị nuốt vào bụng cá cùng Lý Quốc Văn rồi. “Lẽ nào toàn bộ sự việc chỉ đơn giản vậy thôi sao?”, Shchedrin chằm chằm nhìn White bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.
Chỉ đơn giản vậy thôi, còn thì tôi chẳng biết gì cả!”, White càng tỏ ra vô tội.
“Anh cho rằng tôi sẽ tin anh sao?”
“Tại sao lại không tin tôi?”
“Anh không cảm thấy câu chuyện mà anh bịa ra cỏ quá nhiều sơ hở sao?”
“Câu chuyện bịa ra? Những gì tôi nói đều là sự thật!”, White cuống lên.
“Sự thật? Vậy tôi hỏi anh, theo như những gì anh nói thì anh và Martin đó, còn cả đám phần tử nguy hiểm vốn không quen nhau, vậy tại sao anh lại biết những người đó lẩn trốn trong công xưởng bỏ hoang bên bờ biển?”
“Đó là do Martin nói với tôi!”, White rất bình tĩnh trả lời.
“Không thể như vậy! Đám người đó không thể có cách nào liên lạc được với thế giới bên ngoài, nhất là với nước ngoài, vậy tại sao Martin lại biết được chúng trốn trong công xưởng bỏ hoang cạnh bờ biển?”
“Biết đâu các anh để sót gì đó thì sao?”
Shchedrin tức tốc ngẫm nghĩ lại một lượt kí ức về cả chặng đường hành động lần này, nhất là những gì đã trải qua mấy ngày hôm nay tại Vladivostok, cuối cùng, anh tin rằng những học viên đó không thể có bất cứ sự liên lạc với thế giới bên ngoài, chứ đừng nói gì tới việc liên lạc với nước ngoài. “Mấy hôm nay tôi đã giám sát tất cả các cuộc gọi quốc tế từ Vladivostok, nhất là những cuộc gọi đi Nhật Bản, nên những phần tử nguy hiểm đó không thể làm nảy sinh bất cứ quan hệ gì với cái người tên là Martin ở Ykohama đó được!”, Shchedrin nói như đinh đóng cột.
White nhún vai: “Vậy thì tôi cũng không biết! Martin đưa địa chỉ cho tôi, bảo tôi tới công xưởng bỏ hoang bên bờ biển để tìm những người mà các anh gọi là phần tử nguy hiểm. Sự việc chỉ là như vậy, tôi chỉ là một người trung gian.”
Shchedrin không hỏi thêm được bất cứ thông tin có giá trị nào từ White, đành phải hạ lệnh cho người tạm áp giải White đi, sau đó tức tốc ra lệnh cho Nicholas: “Kiểm tra ngay xem tàu ‘Joyce’ trước khi tới Vladivostok, có phải đã từng cập cảng Yokohama hay không?”
Chẳng mấy chốc Nicholas đã kiểm tra ra kết quả:
Kiểm tra rồi, trước khi tàu ‘Joyce’ tới Vladivostok, quả thực đã cập cảng Yokohama, hơn nữa còn do trục trặc máy móc nên đã dừng lại tại Yokohama những ba tuần.”
“Thời gian ba tuần, đây quả thực là quãng thời gian khá dài để White quen biết cái gã Martin bí ẩn đó, nhưng giải thích thế nào về việc White có thể tìm thấy ngay được công xưởng bỏ hoang đó?”, Shchedrin vẫn không sao hiểu nổi, anh càng nghĩ càng cảm thấy cái gã White này nhất định vẫn còn giấu giếm điều gì đó.
3
Hai ngày sau đó, thời tiết dần đẹp lên, bộ đội hải quân và ngư dân vớt được mấy cái xác dưới biển lên, thi thể đều được đưa về KGB. Shchedrin kiểm tra cẩn thận tất cả những thi thể đó, những thi thể này đều thủng lõ chỗ, ngoài vết đạn trên người thì còn rất nhiều xương bị gãy, do nhảy xuống vực, nên thi thể nào trông cũng vô cùng thảm hại.
Tất cả những thi thể vớt từ biển lên, cộng thêm cả những thi thể trong công xưởng đổ nát, đều được để trong nhà lạnh. Shchedrin lại đợi thêm một tuần, nhưng không còn thi thể nào được vớt lên nữa. Shchedrin đếm tất cả thi thể trong nhà lạnh, tổng cộng là 41 thi thể, vẫn còn thiếu bảy thi thể. Anh muốn đối chiếu với danh sách, làm rõ thân phận của từng thi thể, nhưng hơn chục cái xác được vớt từ dưới biển lên do ngâm nước quá lâu nên đều bị trương phình, rất khó để nhận diện.
Nicholas an ủi Shchedrin: “Bảy người chưa tìm được chắc chắn đều chết hết cả rồi. Bị trúng bao nhiêu là đạn như vậy, rồi lại nhảy xuống vực, cộng thêm sóng lớn hôm đó thì ai mà sống sót được? Tìm thấy được bốn mươi mốt thi thể đã là không đơn giản rồi.”
“Đáng tiếc là cậu và tôi nghĩ vậy cũng chẳng để làm gì, cấp trên nghĩ vậy thì mới ổn!”, Shchedrin chán nản thở dài.
“Việc này nếu muốn trách, thì chỉ có thể trách Branch, tất cả đều do cái gã điên đó, không thì làm gì có ngày hôm nay!”
“Được rồi đấy, cậu chửi một người chết để làm gì!
Hiện giờ đành phải vậy thôi, nhưng tôi rất muốn xác định xác của Lý Quốc Văn.”
“Những thi thể vớt từ dưới biển lên đều không nhận diện được. Nhưng tôi nghĩ thi thể này chắc là của Lý Quốc Văn!”, Nicholas chỉ một thi thể có mã số tạm thời là “026” nói.
“Có tin được không?”
“Trước tiên nhìn từ ngoại hình, thi thể này có thân hình giống Lý Quốc Văn, tuy mặt rất khó nhận diện, nhưng vẫn có thể nhìn ra vài nét. Hơn nữa, khi thi thể này được vớt lên, quần áo trên người cũng giống hệt như hôm Lý Ọuốc Văn nhảy xuống vực.”
“Chỉ dựa vào những thứ này?”
“Còn nữa, đặc điểm khiến tôi chắc chắn thi thể này chính là Lý Quốc Văn là ở chỗ này...”, nói xong Nicholas đeo găng tay lật thi thể người này ra. Shchedrin kinh ngạc phát hiện ra phía sau lưng thi thể có một hình xăm lớn, gần như chiếm trọn toàn bộ tấm lưng. Tuy bị ngâm trong nước biển khiến hình xăm bị mờ đi nhưng Shchedrin vẫn nhìn ra hình vẽ: một con chim ưng đang dang cánh chực bay, đựng trên mình một con sói đang hú.
“Đây là cái gì?”, Shchedrin ngạc nhiên hỏi.
“Theo như tôi biết thì phía sau lưng Lý Quốc Văn cỏ một hình xăm lớn như vậy, nên tôi mới quả quyết rằng thi thể này chính là Lý Quốc Văn!”, Nicholas nói rất chắc chắn.
Shchedrin nhìn thi thể đã bắt đầu phân hủy này một lúc, mãi cho tới khi có cảm giác buồn nôn, anh ta mới từ từ đậy tấm vải trắng lên. Lúc này anh không còn hy vọng gì vào việc vớt được thi thể của tất cả học viên.
Lại một ngày trôi qua, tàu “Joyce” không đợi được White nên đã chầm chậm rời khỏi bến cảng Vladivostok. Trong những ngày này, dưới sự giám sát chặt chẽ của KGB, mỗi con thuyền vào cảng Vladivostok đều bị kiểm tra kĩ lưỡng, nhưng không phát hiện thấy bất cứ manh mối có giá trị nào.
Lẽ nào tất cả những học viên đó đều chết thật rồi sao? Mối nghi ngờ trong lòng cứ đeo bám lấy Shchedrin. Anh hiểu rằng, đã đến nước này thì rất khó có thể tiến triển thêm được gì, tổn thất bao nhiêu người như vậy mà vẫn chưa xác định được là có thể tóm hết tất cả số học viên đó về, xem ra bản thân mình gần vận đen chẳng mấy tấc. Shchedrin không cam tâm, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn từ cái gã White người Mỹ đó, biết đâu lại có được sự đột phá.
4
Tia hi vọng cuối cùng của Shchedrin đều đặt cả vào White, nhưng khi thẩm tra White lần nữa thì anh ta rất bất hợp tác, nên ngoài những gì mà Shchedrin đã nắm được ra, thì không hỏi thêm được bất cứ câu nào có giá trị.
Trong lúc Shchedrin đang đối chất với White thì Nicholas bỗng đi vào, ra hiệu cho Shchedrin ra ngoài một Inc. Shchedrin theo Nicholas ra ngoài, Nicholas khẽ nói: “Người của tổng bộ đến rồi!”
Người của tổng bộ? Shchedrin giật thót tim, điều mà anh lo lắng đã thành hiện thực. “Ai đến vậy?”, Shchedrin lo lắng hỏi.
“Người này quân hàm còn chưa cao bằng anh, là một thiếu tá, xem chừng rất trẻ.”
“Chỉ có một người?”
“Còn cả trợ lý của anh ta nữa.”
“Thiếu tá? Phái một thiếu tá tới xử lý tôi ư?”, Shchedrin rất không phục.
Shchedrin cùng Nicholas đi qua dãy hành lang hun hút tới trước cửa một phòng họp. Shchedrin căng thẳng chỉnh đốn trang phục, anh hi vọng người này sẽ là đồng nghiệp cũ mà mình từng quen biết. Anh bỗng nhớ tới Makarov, nhưng anh biết rằng người ở phía sau cánh cửa không thể là Makarov.
Shchedrin đi vào phòng họp, một sỹ quan trẻ tuổi đứng dậy. Anh không quen người sỹ quan trẻ tuổi trước mặt này. Người này đứng nghiêm chào, xong liền đưa cánh tay phải rắn chắc ra. Shchedrin nghĩ, nếu như là đến để xử lý mình thì chắc chắn thái độ sẽ không như thế, vậy là anh có chút bình tĩnh trở lại, cũng đưa tay ra.
Lúc hai người bắt tay, người này tự giới thiệu: “Nikolay Dmitrievich Strenov, nhưng gần đây mọi người tặng tôi một biệt hiệu - Stechkin, anh cũng có thể gọi tôi như vậy.”
Người này rất hào sảng, không phải thuộc dạng ra mặt quan liêu, nên cũng khiến Shchedrin thở phào. Anh mỉm cười bắt chuyện với Stechkin: “Sao lúc trước ở tổng bộ tôi chưa từng gặp anh nhỉ?”
“Ồ! Tôi vừa mới bị điều chuyển tới Tổng cục 2 của tổng bộ, bởi vậy ở tổng bộ tất nhiên không quen rồi.”
Tổng cục 2? Shchedrin biết rằng Tổng cục 2 của KGB là bộ phận phản gián, vụ án này có liên quan gì tới Tổng cục 2 sao? Đúng lúc Shchedrin suy nghĩ lung tung thì Stechkin đi vào thẳng vấn đề, nói thẳng: “Lần này tổng bộ phái tôi đến chủ yếu là vì người Mỹ đang bị các anh giam giữ.”
“White Warren?”, Shchedrin khẽ giật mình, anh đang đau đầu về cái gã White này đây.
“Đúng vậy, chính là White. Ý kiến của tổng bộ rằng White là công dân Mỹ, chúng ta không thể giam giữ anh ta thế này được. Tuy tôi biết các anh hiện đang thực thi một nhiệm vụ quan trọng, tôi không can thiệp vào công vụ của các anh, nhưng về phía White, chúng tôi bắt buộc phải nhanh chóng đưa ra kết luận. Nếu có vấn đề, anh ta là gián điệp, thì sẽ danh chính ngôn thuận bắt anh ta lại; và nếu có như vậy, thì khi người Mỹ hỏi, chúng ta cũng sẽ dễ đối phó với họ. Nếu không có vấn đề gì, thì chúng ta phải khẩn trương thả anh ta ra.”
“Vì vậy mà tổng bộ cử anh tới để thẩm tra cái gã White đó?”
“Không, không phải ở đây. Bây giờ tôi muốn đưa White đi.”, Stechkin bỗng đổi giọng, nói bằng giọng như ra lệnh.
“Đưa White đi?”, Shchedrin vừa mới đặt tia hi vọng cứu mình cuối cùng lên White, giờ thì thiếu tá Stechkin này lại sắp dẫn anh ta đi mất.
Nhưng Shchedrin chẳng có cách gì để ngăn cản Slechkin, bởi Stechkin đã lôi mệnh lệnh của tổng bộ ra.
“Nhưng gã White này hiện giờ rất quan trọng đối với nhiệm vụ của chúng tôi...”, Shchedrin vẫn muốn cố níu kéo.
“Không! Hiện giờ anh ta không còn quan trọng nữa rồi, ít nhất là đối với anh - đồng chí Shchedrin, đã không còn quan trọng nữa rồi. Theo như tôi biết, tổng bộ đã quyết định chấm dứt cuộc hành động của các anh rồi!”
“Sao cơ? Vậy... vậy tôi sẽ thế nào?”
“Điều này thì tôi không biết, nghe nói rằng tổng bộ sẽ nhanh chóng cử người tới để cùng kết thúc hành động với các anh!”, nét mặt Stechkin vẫn tươi cười.
Mắt trân trân nhìn Stechkin và trợ lý của anh ta đem White đi, Shchedrin thực sự tuyệt vọng. Thời gian còn lại, anh chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi sự trừng phạt của số phận đành ình.
5
“Căn cứ sau đó đã xảy ra chuyện đáng sợ như vậy ư?”, Đường Phong nghe Makarov kể xong, miệng lẩm bẩm.
“Vậy sau đó thế nào?”, Hàn Giang hỏi Makarov.
“Sau đó? Sau đó có người của tổng bộ nói giúp Shchedrin, cuối cùng thì anh ấy cũng không phải ra tòa án quân sự, nhưng lại bị giáng chức. Khoảng được mấy năm sau, do anh ấy lại phạm phải chút sai lầm, nên đã bị lệnh cưỡng chế cho phục viên sớm.”
“Không, cháu không hỏi bác về Shchedrin, là cháu quan tâm Stechkin, cái gã đáng sợ Stechkin bỗng trà trộn vào đó. Sau đó họ thế nào? Còn cái gã White người Mỹ đó nữa?”, Hàn Giang truy hỏi.
“Đúng vậy! Tôi cũng không ngờ trong đó còn có cả Stechkin”, Makarov than thở.
“Như vậy không phải là vừa khớp rồi sao, chuyện ở căn cứ Tiền Tiến vừa khớp với chuyện của Stechkin. Tôi càng nghe chuyện này, càng cảm thấy bên trong có vấn đề!”, Hàn Giang nói.
“Đúng vậy! vấn đề càng lúc càng phức tạp rồi!”, Đường Phong lên tiếng.
“Theo như Shchedrin kể lại, thì sau này Stechkin cũng vì chuyện này mà bị xử phạt!”, Makarov nói.
“Sao ông ấy lại bị xử phạt? Lẽ nào Stechkin liên quan tới vụ bạo động trong căn cứ Tiền Tiến?”, Đường Phong không hiểu.
“Bởi vì gã người Mỹ đó đã chạy mất!”
“Chạy mất?! Xem ra Shchedrin đã nghi ngờ không sai, cái gã White đó chắc chắn là có vấn đê!”, Hàn Giang nói.
“Stechkin và trợ lý của anh ta áp giải White về đến Mátxcơva. Đầu tiên anh ta ngồi máy bay để quay về Mátxcơva, nhưng giữa chặng bay thì lại xảy ra sự cố nên máy bay đã hạ cánh xuống Irkutsk, vậy là họ đành phải chuyển sang tàu hỏa để về Mátxcơva. Kết quả là trên tàu hỏa đã xảy ra chuyện. Vào một buổi sáng, khi nhân viên trên tàu mở cửa căn buồng được Stechkin bao trọn gói ra, thì phát hiện thấy người trợ lý của Stechkin đã bị bẻ gãy cổ, Stechkin cũng bị thương còn cái gã White không thấy đâu cả”, Makarov nói ra kết cục cuối cùng của toàn bộ sự việc.
“Xem ra bên trong có vấn đề. Nếu quả thật, cái gã White đó có vấn đề thì rất có thể Stechkin đã cố ý thả White đi!”, Hàn Giang suy đoán.
“Bây giờ nghĩ lại thì khả năng này là rất lớn!”, Makarov nói.
“Toàn bộ sự việc kết thúc như vậy sao?”, Đường Phong không khỏi thất vọng hỏi lại Makarov.
“Đúng vậy! Toàn bộ sự việc đến đó là chìm trong bế tắc, tất cả các đầu mối đều đứt rồi, thi thể của những học viên đó đều được hỏa táng, Shchedrin và Stechkin bị xử phạt, những người bị chết thì thân nhân của họ được hưởng trợ cấp, tất cả tài liệu liên quan tới sự việc này đều được liệt vào loại tuyệt mật cao nhất, vĩnh viễn rơi vào quên lãng. Nếu tôi mà không gặp lại Shchedrin, thì chuyện ở căn cứ sau này e rằng sẽ chẳng có ai biết.”
“Tuy việc trước đây kết thúc rồi, nhưng những gì mà lão Mã cung cấp lại cho chúng ta một manh mối quan trọng để hóa giải những bí mật đó. Lai lịch của hình vẽ bí ẩn, Khe Sói hoang, kết cục cuối cùng của học viên trong căn cứ, còn cả sự xuất hiện của Stechkin đều rất quan trọng cho việc hóa giải những bí mật của chúng ta!”, Đường Phong nói.
“Đúng vậy! Tôi cũng nghĩ vậy. Hình vẽ đó xuất hiện đi xuất hiện lại, khiến tôi liên tưởng tới nó có liên quan tới toàn bộ sự việc và căn cứ Tiền Tiến năm nào!”, Makarov nói.
“Đội ngũ mà Branch huấn luyện ra đó rất khả nghi, kẻ thù mà hiện giờ chúng ta đối diện, chắc chắn có liên quan gì đó với đội ngũ này. Ví dụ như kí hiệu hình tam giác bí ẩn mà chúng ta gặp trong rừng, lão Mã từng kể rằng Branch đã yêu cầu học viên khắc như vậy”, Đường Phong liên tưởng tới việc hiện tại.
“Không sai, chính vì những phát hiện mới này, nhất là hiện giờ phải đối diện với vách đá này, đã khiến tôi không thể không ngẫm nghĩ lại mọi chuyện. Theo như Branch nói thì hình vẽ này là tô-tem của một bộ lạc cổ xưa,
tôi đã từng nhìn thấy nó trong khe Sói hoang. Mấy chục năm sau bỗng lại nhìn thấy nó ở đây, đúng là số phận!”, Makarov than thở.
“Không! Tôi không tin đây là đường cụt, chắc chắn không thể vẽ một bức tranh lớn như vậy trước một con đường cụt thế này, bên trong chắc chắn ẩn giấu những bí mật mà chúng ta không biết!”, Hàn Giang bỗng bật lên.
“Anh nghĩ ra gì vậy?”, Đường Phong hỏi.
“Tìm kiếm kĩ trên vách đá và xung quanh vách đá, mỗi một gang tấc trên vách đá, thậm chí bao gồm cả trên đỉnh hang đều phải tìm một lượt. Tôi không tin ở đây chính là chỗ chết của tôi và cậu đâu!”, Hàn Giang hậm hực nói.
Chỗ chết?! Hàn Giang dùng từ này khiến Đường Phong và Makarov đều giật thót tim, lẽ nào ở đây chính là chỗ chết của mình sao?
Ba người lại bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra vách đá trước mặt, mỗi tấc trên vách đá đều không bỏ qua. Đường Phong lấy báng súng gõ từng chút một lên vách đá và xung quanh vách đá, nhưng chẳng phát hiện ra thứ gì cả.
Đường Phong thất vọng lùi lại phía sau, đứng im tại vị trí cách vách đá khoảng chục mét, dùng ánh sáng đèn pin chăm chú quan sát lại vách đá khổng lồ lần nữa. Mãi lâu sau, Đường Phong mới lẩm bẩm nói: “Phía dưới đều xem qua rồi, vấn đề chắc chắn ở phía trên.”
“Ý là gì?”, Hàn Giang hỏi lại Đường Phong.
“Ban nãy không phải anh bảo rằng đỉnh hang động cũng không được bỏ qua sao, nhưng chúng ta không thể leo được lên trên đó.”
“Đúng vậy, tất cả những chỗ mà chúng ta leo được đều đã kiểm tra rồi!”, Makarov nói.
Cả ba người cùng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh hang. Đỉnh hang lồi lõm mấp mô, xem ra chưa bị con người tác động. “Đỉnh hang chưa bị con người tác động tới thì chắc không thể có vấn đề đâu nhỉ?”, Hàn Giang suy đoán.
Đường Phong cũng không nhìn ra manh mối: “Nếu nói về lý thì là như vậy, nhưng vấn đề nằm ở đâu chứ?”
“Có lẽ chúng ta vẫn phải tìm kiếm câu trả lời trên hình vẽ!”, Makarov đột nhiên nói.
Đường Phong và Hàn Giang nghe thấy vậy đều giật mình, hai người đưa mắt nhìn tô-tem cổ xưa trên vách đá. “Lão Mã, bác nghĩ ra gì vậy?”, Đường Phong hỏi.
“Chẳng có gì cả, suy nghĩ của tôi rất đơn giản. Tôi đoán rằng nếu như ở đây có cửa nào đó, thì chắc chắn sẽ liên quan tới bức tranh này, nếu không thì họ vẽ bức tranh to như vậy lên trên vách đá làm gì?”, Makarov nói ra quan điểm của mình.
“ừm, lão Mã nói rất có lý!”, Hàn Giang khẳng định.
“Nhưng chúng ta nhìn bức tranh này cả nửa ngày rồi mà chẳng nhìn ra được gì cả?”, Đường Phong nghi ngờ nhìn bức tranh trước mặt.
“Đừng vội, chắc chắn đã có thứ gì đó bị chúng ta bỏ sót..Makarov cố gắng để mọi người giữ bình tĩnh.
6
Ba người lại bắt đầu kiểm tra từng chút một bức tranh trên vách đá khổng lồ. Lần này, ba người đều không chia nhau ra kiểm tra, mà chụm cả ba chiếc đèn lại, cùng nhau quan sát những đường nét màu đỏ thẫm trên vách đá.
Đường nét này không ngừng hướng lên trên, chùm ánh sáng đèn pin lần theo đường nét này soi tới phía trên đôi cánh chim ưng dang rộng, đó là điểm cao nhất của toàn bộ bức tranh. Sau đó, chùm ánh sáng đèn pin bắt đầu lần theo đôi cánh chim ưng di chuyển lên xuống. Khi soi tới phần đầu của chim ưng, chùm ánh sáng đèn pin của Makarov và Hàn Giang tiếp tục lần theo đó mà hướng xuống dưới, nhưng ánh sáng đèn pin của Đường Phong lại dừng lại trên phần đầu chim ưng...
“Đường Phong, cậu phát hiện ra gì vậy?”, Hàn Giang hỏi.
“Hai người nhìn mắt chim ưng này!”, đèn pin của ba người lại chụm lại làm một.
“Hình như mất của chim ưng hơi lồi lên!”, Makarov nghi ngờ nói.
“Không biết là tự nhiên hay là nhân tạo?”, Đường Phong vẫn chưa nhìn ra manh mối.
“Ở đây chắc chắn có vấn đề!”, Hàn Giang lắc lắc đèn pin trong tay, “Chẳng biết thế nào, lên trên đó xem mới biết được.”
“Lên bằng cách nào? Vách đá cao vậy mà!”
Hàn Giang nhìn nhìn Đường Phong rồi lại nhìn sang Makarov, nói: “Như vậy nhé, tôi sẽ làm bậc thang. Đường Phong, cậu giẫm lên lưng tôi leo lên!”
“Đành phải vậy thôi, khó mà tránh được nỗi khó nhọc này!”
“Trời! Cậu giẫm lên tôi mà còn khó nhọc gì nữa?!”, Hàn Giang nổi cáu.
“Tôi ở phía trên cũng rất nguy hiểm mà, ngộ nhỡ trong mắt chim ưng bắn ra vũ khí bí mật nào đó thì người đầu tiên đen đủi chính là tôi đấy!”, Đường Phong phản bác lại.
“Được rồi! Đừng có lèm bèm nữa, mau lên đi!”
Nói xong, Hàn Giang ngồi xổm xuống, Makarov đỡ Đường Phong giẫm lên lưng Hàn Giang, anh nghiêng nghiêng ngả ngả leo lên vị trí chim ưng trên vách đá. Bức tranh này quả thực rất lớn, chính bởi vậy mà đầu Đường Phong cũng chỉ tới phần cổ của con chim ưng. Anh run rẩy đưa tay phải lên, từ từ, chầm chậm, và rốt cuộc khi tay anh vừa chạm vào mắt chim ưng, thì một cảm giác lạnh buốt thấu tận xương tủy bỗng chốc xâm chiếm cơ thể anh. Đường Phong khẽ run rẩy, rụt ngay tay lại, suýt thì lộn nhào từ trên lưng Hàn Giang xuống, may mà có Makarov đỡ anh. “Cậu sao thế?”, Makarov lo lắng hỏi.
“Không biết nữa! Tay cháu vừa chạm vào mắt chim ưng thì bỗng có cảm giác lạnh buốt từ đầu ngón tay lan tỏa khắp cơ thể...”
Hàn Giang phía dưới càu nhàu.
“Thôi đi! Lại thấy cái lạnh giá của vùng Siberia chắc! Cậu nhanh lên cho tôi, anh đây sắp chịu hết nổi rồi đấy!”,
Đường Phong đành phải thò tay phải ra, chạm lại vào mắt chim ưng. Anh lần sờ từng chút một, quả nhiên, mắt chim ưng lồi lên một khoảnh so với những chỗ xung quanh, sờ lên thấy lạnh cóng, ươn ướt, nhưng vách đá xung quanh lại khô ráo và cũng không lạnh như vậy. Đường Phong nghi ngờ, ra sức dùng tay ấn vào mắt chim ưng, không có bất cứ phản ứng nào. Anh hụt hẫng, xem ra mình nhìn lầm rồi, ở đây chẳng có gì cả. Vậy đây là cái gì?
Đường Phong lấy tay sờ mó mắt chim ưng, ánh đèn phía trên quá tối, chỉ có thể dựa vào cảm giác để phán đoán.
Đột nhiên, anh cảm thấy chỗ nhô ra trên mắt chim ưng hình như có khe nứt so với những chỗ xung quanh. Đường Phong cảm giác có “cửa” rồi, anh ra sức ấn ấn, nhưng vẫn chẳng có phản ứng gì cả, vậy là, anh đã dùng tay làm ngược lại, lôi chỗ nhô ra lên. Không ngờ, khi anh vừa lôi mạnh một cái, cơ thể liền mất thăng bằng ngã ngửa ra phía sau.
7
Chính trong giây phút cơ thể bị mất thăng bằng đó, Đường Phong vẫn tóm chặt vào mắt chim ưng. Anh không biết đó là thứ gì, mà chỉ cảm thấy xung quanh là một vùng tối đen.
May mà lần này lão Mã phản ứng kịp thời, lấy thân mình đỡ cho Đường Phong. Nhờ đó Đường Phong mới không bị ngã xuống vách đá.
“Cậu giẫm cho tôi sắp chết đến nơi rồi mà còn như vậy đấy hả?”, Hàn Giang bóp bóp cái vai đang đau nhức hỏi:
“Anh làm thang mà chẳng vững chắc gì cả, lại còn nói thế mà không thấy ngại à?”, Đường Phong đứng dậy, trong tay vẫn còn nắm chặt “mắt chim ưng”.
Đúng lúc này, phía sâu trong hang động vọng ra âm thanh ầm ầm. “Mẹ kiếp, cậu lại động vào cái gì rồi! Sắp động đất rồi đấy!”, Hàn Giang kêu lên.
Đường Phong hoảng hốt nhìn xung quanh, nhưng xung quanh chẳng mấy chốc lại chìm trong tĩnh lặng. Mãi lâu sau, Đường Phong mới cảm thấy trong tay mình có cảm giác khang khác, có thứ đó lạnh cóng. Anh từ từ mở lòng bàn tay ra, kinh ngạc phát hiện ra trong bàn tay phải của mình hóa ra đang nắm một viên đá màu xanh.
“Đây là cái gì? Là ngọc ư?”, Makarov hỏi.
“Ban nãy nhìn trên đó đâu có thấy ngọc đâu?”, Hàn Giang không hiểu.
Đường Phong cẩn thận quan sát một hồi: “Đây là một viên đá quý Turquoise”.
“Đá quý Turquoise?”
“ừm, trên mắt của chim ưng có nạm một viên Turquoise. Nhưng viên Turquoise này có vẻ kì lạ, cầm trong tay sao lại lạnh vậy nhỉ?”
“Tạm thời đừng quan tâm tới viên đá vớ vẩn đấy nữa, xem tiếp xem trong mắt sói có thứ gì đi!”, Hàn Giang nói.
Ba người lại cùng soi thẳng đèn pin vào mắt sói. Đường nét màu đỏ sậm vẽ rõ thành hình mắt sói, nhưng trong đó lại trống trơn, chẳng có gì cả, Đường Phong nghi ngờ dùng tay sờ lên vị trí mắt sói: “Vị trí mắt sói hình như hơi lõm xuống, lẽ nào ở đây trước đó cũng có một viên Turquoise?”
“Đường Phong, loại đá này dùng để làm gì vậy? Lẽ nào chỉ để trang trí thôi sao?”, Makarov hỏi.
“Bây giờ xem ra thì không chỉ là trang sức thôi đâu, tiếng động ầm ầm ban nãy chắc chắn là do viên Turquoise trong tay cháu gây ra!”, Đường Phong lại nhìn viên Turquoise trong tay.
“Được rồi, đừng nói nhiều nữa, xem lại vị trí mắt chim ưng còn có gì nữa không!”, Hàn Giang thúc giục.
“Giờ đến lượt ai lên đây?”, Đường Phong hỏi lại Hàn Giang.
“Cậu chẳng được tích sự gì, lần này để tôi lên!”
“Nhưng tôi không đỡ được anh đâu.”
“Hai chúng ta cùng đỡ đi!”, lúc này Makarov cất lời.
Hàn Giang thử nhìn Makarov: “Được thôi! Vậy thì vất vả cho bác quá, lão Mã!”
“Cậu vẫn còn khách sáo với tôi sao?”, Makarov xua xua tay đầy vẻ vô tư.
Mãi cho tới tận giây phút cuối cùng, Hàn Giang vẫn lo lắng không biết bờ vai của Makarov có đỡ được mình không nữa, nhưng đến khi được đỡ lên thì anh biết rằng mình lo lắng hơi thừa. Vai Makarov rắn rỏi giống nlnr một tảng đá, chân của Hàn Giang giẫm lên đó vô cùng thăng bằng.
Hàn Giang đưa tay ra sờ mắt chim ưng, ở đó đã lõm xuống một miếng, anh cảm giác ngón tay mình ươn ướt nên đã dốc hết sức ấn mạnh xuống một cái. Mắt chim ưng lại lõm xuống, rồi ngay sau đó, tiếng động ầm ầm kì quái lại vang lên lần nữa, thậm chí còn vang lên những mấy lần, Hàn Giang vội vàng nhảy xuống.
Ba người nhìn nhau, không biết rốt cuộc đã động vào thứ gì. “Anh đã ấn xuống phải không?”, Đường Phong hỏi.
“Đúng là ấn xuống, lần này chắc là có phản ứng rồi!”.
Hàn Giang vừa mới dứt lời, mọi người liền nghe thấy tiếng nước chảy. Ba người không hẹn mà gặp cùng lúc soi thẳng đèn pin vào vị trí mắt chim ưng, chỉ thấy trong đó có nước róc rách chảy ra.
“Mẹ ơi! Anh ấn cái gì thế, hóa ra là ấn ra nước!”, Đường Phong ngạc nhiên kêu lên.
“Sao tôi biết được!”, Hàn Giang gào lên.
Lúc này, lượng nước chảy ra từ cái hốc đó càng lúc càng nhiều, dòng nước róc rách đã dần biến thành tia nước bắn phụt ra!
“Toi rồi, toi rồi, lần này chúng ta bị chết đuối trong cái hang này rồi! Cuộc đời tôi bị anh hủy hoại thế này đây!”, Đường Phong vừa lùi lại phía sau vừa tuyệt vọng kêu lên.
“Cậu tưởng rằng tôi muốn chết ở đây chắc?”
“Kể cả tôi xuống âm ti địa phủ biến thành quỷ dữ cũng không tha cho anh đâu, đều tại anh đấy!”
“Chỉ sợ cậu không thoát ra nổi cái hang này chứ đừng nói gì là đến được âm ti địa phủ.”
Hai người vừa lùi lại vừa gào lên với nhau! Makarov không chịu nổi nữa: “Đủ rồi! Hai cậu có muốn sống nữa không hả?”
“Muốn!”, cả hai cùng đồng thanh đáp.
“Nếu muốn sống thì phải nghe tôi. Mau tìm chỗ nào trên vách đá có thể cố thủ được đi, xem ra phía sau vách đá có nước, phải đề phòng nước bất ngờ ập ra cuốn chúng ta đi!”
“Lẽ nào đằng sau vách đá là sông ngầm ư?”, Hàn Giang lại nhớ tới dòng sông ngầm hoành tráng trong thác nước ở Thất sắc cẩm Hải.
“Sao có thể như vậy được? Trong thác nước đó là dưới lòng đất, hiện giờ chúng ta đang ở trong núi!”, Hàn Giang gào lên với Đường Phong.
“Tôi không biết phía sau vách đá là gì, mau làm theo lời tôi đi!”, Makarov nói bằng giọng ra lệnh.
Ba người vừa lùi lại phía sau vừa tìm kiếm chỗ có thể cố thủ trên vách đá. Makarov buộc dây thừng lên người rồi tiếp tục đưa cho Hàn Giang và Đường Phong. Ba người vừa mới buộc dây xong, thành một dãy hàng dọc nối đuôi nhau thì nước trong mắt chim ưng bỗng ngừng chảy! Nhìn lại nước trên mặt đất thì cũng chưa tới bắp chân.
“Sao nước lại ngừng chảy nhỉ?”, Đường Phong nghi ngờ nhìn mắt chim ưng.
Đường Phong vừa mới dứt lời thì phía sau vách đá bỗng vang lên những tiếng động lớn. Sau những tiếng động đó, Đường Phong bỗng kinh ngạc phát hiện ra, vách đá trước mặt họ đã từ từ mở. Khi vách đá mở ra từng chút từng chút một, Đường Phong ngạc nhiên, vui mừng, anh sắp được nhìn thấy thế giới phía sau vách đá. Thế nhưng, đó là một thế giới tối đen, dòng nước lớn phụt bắn ra từ thế giới tối đen đó, hăm hở cuốn phăng mọi thứ, quét sạch mọi bụi bặm trong hang động.
8
Đường Phong định hét một câu: “Hồng thủy, chạy mau!”, nhưng chưa kịp đợi anh hét xong thì một cơn sóng lớn đã đổ ập xuống trùm lên đầu anh. Ngay tức khắc Đường Phong cảm thấy xung quanh tối đen, tiếng động đinh tai nhức óc khiến anh không còn nghe thấy gì nữa.
Trong không gian chật hẹp này, sức công phá của hồng thủy khiến người ta kinh ngạc. Trong bóng tối, Đường Phong tưởng đã bị nước lớn cuốn đi hơn chục mét.
Đúng lúc anh tưởng rằng mình bị nước cuốn phăng đi thì bỗng phát hiện ra mình đang được kéo lại bởi một sức mạnh to lớn... Không biết bao lâu sau, sức nước giảm dần, Đường Phong liền ngoi đầu lên, rốt cuộc cũng đã hít được chút không khí trong lành. Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng Hàn Giang: “Đường Phong, mau bám vào vách đá bên cạnh đi!”.
Đường Phong mò mẫm tìm vách đá nhô ra bên cạnh, cuối cùng cũng sờ thấy một tảng đá. Anh bám chặt vào tảng đá, rốt cuộc chân cũng đã chạm được đất. Anh nhô đầu lên, hít một hơi lớn không khí trong lành, đầu óc dần tỉnh táo trở lại. Anh ngửi thấy mùi vị là lạ trong không khí trong lành này, anh biết rằng đây là không khí phía sau vách đá.
Đường Phong lấy tay sờ lên lưng mình, may mà trước khi con nước lớn ập tới, anh đã cất đèn pin vào nong ba lô. Lúc này anh mới móc đèn pin ra, đây là loại đen pin chống nước chuyện dụng của bộ đội đặc chủng, nên cho dù soi trong nước thì ánh sáng cũng có thể chiếu xa cả chục mét.
Đường Phong giơ đèn pin lên đỉnh đầu, soi về phía mrớc. Trong thế giới tối đen, anh nhìn thấy đầu Hàn Giang, bên cạnh Hàn Giang là Makarov. Giờ thì anh mới hiểu ra sức mạnh to lớn kéo mình ban nãy chính là nhờ Hàn Giang và Makarov.
“Đừng soi linh tinh nữa! Cậu không sao chứ?”, Hàn Giang hỏi.
“Tôi không sao! Hai người thế nào?”
“Tôi vẫn ổn, lão Mã hơi yếu một chút, ban nãy may mà bác ấy tóm được cậu trước, nếu không bây giờ còn đâu cái mạng quèn của cậu nữa!”
“Sau này ra được ngoài tôi nhất định sẽ mời lão Mã một bữa!”
“Thôi đi! Xem chúng ta ra ngoài bằng cách nào đã!”
Đường Phong giơ đèn pin lên cao hơn, soi thẳng về phía trước. Vách đá khổng lồ bị sức nước tách ra, lộ ra khe hở giữa vách đá và nước, vài pho tượng khổng lồ thấp thoáng ẩn hiện. Đó là gì vậy? Trong giây phút hoảng hốt. Đường Phong đã trông thấy thế giới phía sau vách đá.
1
Cuồng phong cuộn sóng lớn, đập âm âm lên vách đá phía dưới vực sâu, đại dương cuồng nộ nuốt chửng mọi thứ. Tới khi Shchedrin dẫn người tới bên vực thẳm, thì trên đó chỉ còn lại một đống máu, nhưng không có bát cứ một thi thể nào.
Shchedrin sững sờ nhìn đại dương tối đen phía dưới vực thẳm, mặc cho gió biển cuốn lấy những hạt mưa lạnh giá lên măt anh.
“Phía dưới vực núi toàn là đá lởm chởm, những gã đó đều bị thương nặng, nên nếu không ngã chết thì chắc chắn cũng Chết đuối rồi!”, Nicholas đứng sau Shchedrin nói.
Lúc này Shchedrin mới định thần lại, anh ra lệnh “Lập tức thông báo với bộ đội hải quân để họ tìm kiếm trên biển thi thể của những gã đó, bắt buộc phải tìm thấy!”
“Ngoài ra...”, Shchedrin lại ra lệnh, “Tăng cường giám sát tàu thuyền ra vào cảng, đặc biệt là tàu thuyền nước ngoài, tuyệt đối không cho phép trên thuyền của họ xuất hiện thêm người. Nhớ rõ, nếu cần thiết thì có thể lên thuyền kiểm tra”.
Shchedrin dặn dò xong, thẫn thờ nhặt khẩu AK-47 lên, đây chính là khẩu súng trong tay Lý Quốc Văn. Anh tháo băng đạn ra, trong đó đã hết đạn, anh lại nhặt một khẩu khác lên, cũng không còn đạn.
Shchedrin quẳng khẩu súng không cho Nicholas rồi than thở: “Chúng đã bắn hết sạch đạn, sau đó mới chọn cách tự sát.”
“Lúc trước Branch đã huấn luyện họ như vậy đấy!”, Nicholas có vẻ khá bình tĩnh.
“Ồ! Cậu hãy kể về Branch cho tôi nghe xem anh ấy đã huấn luyện lũ điên này thế nào?”, tuy Shchedrin đã ở cùng Nicholas hai năm nay, nhưng rất ít khi nói về Branch.
“Kể từ đâu bây giờ nhỉ? Anh hỏi rằng Branch đã huấn luyện lũ điên này thế nào ư, tôi có thể nói với anh rằng, người mà có thể huấn luyện ra lũ điên thì bản thân anh ta chắc chắn cũng là một gã điên.”
“Trước đây tôi vẫn không tin, giờ thì... giờ thì tôi tin rồi!”
“Điển hình như việc anh ấy huấn luyện nghị lực và gan dạ cho đám học viên này thì vô cùng tàn khốc. Anh ấy thường tổ chức cho đám học viên chơi một trò chơi gọi là trò chơi mạo hiểm với cái chết.”
“Trò chơi mạo hiếm với cái chêt ư?”
“ừm, trước tiên anh ấy cho những học viên này bốc thăm, những ai bốc thăm trúng sẽ bị bịt mắt lại, dẫn tới một hang núi ở rất xa căn cứ, đồng thời anh ta cũng nói rõ là sẽ không đi đón những học viên đó về, còn họ thì không được rời khỏi hang núi. Nghe nói trong hang núi đó rất đáng sợ, quỷ khóc sói hú, không có thực phẩm và nguồn mrớc. Học viên ít nhất phải ở trong đó một đêm, nhưng có lúc phải ở đó mấy ngày mấy đêm thì Branch mới đến đón họ về.”
“Lẽ nào những học viên đó không bỏ trốn sao?”
“Không thể! Bởi vì xung quanh toàn là sa mạc mênh mông, học viên lại đều bị bịt kín mắt đưa tới đó, nếu họ rời khỏi hang núi đó thì cuối cùng cũng chỉ có chết mà thôi.
Bởi vậy những học viên đó chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại trong hang núi, chịu đựng nóng nực, giá lạnh, khủng hoảng, đói khát, cô độc, tuyệt vọng... và chỉ có anh ta, Branch, mới là cứu tinh của họ. Học viên trong hang núi chỉ biết chống mắt chờ đợi sự xuất hiện của Branch thì họ mới được cứu.”
“Hóa ra còn có cả cách huấn luyện tàn khốc như vậy, làm như vậy vừa có thể huấn luyện sự nhẫn nại và độ gan lì của học viên, lại vừa có thể khiến họ nảy sinh sự ỷ lại tuyệt đối vào Branch!”, Shchedrin chỉ nghe Nicholas kể lại mà cảm giác tim mình như bị bóp nghẹt, thật khó chịu làm sao.
“Bởi vậy sau khi Branch chết, những học viên này! Không! Phải nói là bầy sói hoang này không còn ai có thể trói buộc được chúng nữa.”
“Cậu đã tới hang núi đó chưa?”
“Chưa. Hang núi đó rất đáng sợ, tôi không muốn tới đó. Hơn nữa, Branch kể rằng ở đó rất nguy hiểm nên cũng chưa từng bảo bọn tôi tới đó, lần nào cũng là anh ấy tự đi. Nghe nói, có lúc... có lúc anh ấy cũng ở trong hang núi đó cả đêm, giám sát học viên, quan sát biểu hiện của họ.”
“Gã điên đó!”, Shchedrin hậm hực nói, “Giờ thì đem tới bao nhiêu là phiền phức cho chúng ta.”
Shchedrin đi xuống vực núi, nhìn những phần cơ thể đứt gãy ngổn ngang trên mặt đá mà không khỏi cảm thấy bi ai. Anh không ngờ lại phải trả giá đến mức này, cho dù tất cả những gã này đều chết rồi nhưng e rằng trong cơn thịnh nộ, đồng chí Yuri Andropov cũng không tha cho anh, đâu.
Shchedrin nhìn lại đồng hồ, đã là 7 giờ tối. Trời đã tối từ lúc nào, phía cảnh sát hải quân vẫn chưa có tin tức gì, ngoài cảng biển cũng không có tin tức gì chuyển tới. Anh hoảng loạn lo lắng rồi đột nhiên nghĩ ra, muốn cứu mình có lẽ chỉ có một người.
2
Tại chi nhánh của KGB, Shchedrin thay quần áo ướt mưa ra, Nicholas vào báo cáo: “Phía cảnh sát hải quân nói rằng mặt biển hôm nay sóng quá lớn, dù họ có ra biển tìm kiếm cũng chẳng thấy gì.”
“Vớ vẩn! Kiếm cớ, đều là kiếm cớ!”, Shcherin chửi toáng lên.
“Nhưng hôm nay mặt biển sóng cũng to thật!”
“Tôi không cần biết sóng có to hay không, cậu nói với họ bắt buộc phải vớt được những học viên đó lên, sống phải trông thấy người, chết phải nhìn thấy xác, đây là mệnh lệnh của đồng chí Yuri Andropov!”. Shchedrin bình tĩnh lại một chút, nói tiếp: “Còn nữa, cậu có thể đi động viên những chiếc thuyền đánh cá để họ dùng lưới vớt, vớt được thi thể của những gã đó sẽ có thưởng.”
Shchedrin dặn dò xong, cũng không buồn ăn tối, mà liền vội vàng tới buồng thẩm vấn. Anh nóng lòng muốn biết được những thứ mà mình hứng thú từ gã người Mỹ tên là “White’ đó.
White bị dẫn tới phòng thẩm vấn, rõ ràng là mấy tiếng bị nhốt ở đây đã khiến anh ta cảm thấy thật tồi tệ. Vừa trông thấy Shchedrin, anh ta liền gào lên: “Các anh thế này là vi phạm nhân quyền, tôi muốn gọi luật sư của tôi!”
“Luật sư của anh? Luật sư của anh ở tận bên Mỹ cơ!”, Shchedrin cười nhạt.
“Các anh không được đối xử với tôi như vậy, tôi là công dân nước Mỹ!”, White vẫn rất ngoan cố.
“Tôi nhắc nhở anh, ở đây không phải là nước Mỹ.”, Shchedrin ngập ngừng một lúc rồi móc thẻ của mình ra trước mặt White, và nói tiếp: “Hơn nữa tôi phải nhắc nhở anh rằng, chúng tôi không phải là cảnh sát, có biết quốc huy trên này không?”
White nhíu mày nhìn nhìn, lắc lắc đầu: “Không biết!”
“KGB, nghe thấy bao giờ chưa?”
Lúc White nghe thấy từ KGB, anh ta bỗng giật thót mình, tất cả những điều này đều không lọt qua được mắt của Shchedrin. “KGB, tôi đã nghe qua!”, White bình tĩnh nói.
“Nghe thấy thì tốt. Anh phải hiểu rằng, những vụ án bình thường thì không tới lượt chúng tôi quan tâm, chỉ có những vụ án lớn đặc biệt quan trọng thì chúng tôi mới ra tay. Nghe rõ chưa hả?”
“Tôi không hiểu mình đã liên quan tới vụ án gì mà lại coi là vụ án trọng đại?”, mặt White đầy vẻ vô tội.
“Vậy thì tôi nói cho anh biết, những gã mà anh gặp chiều nay đều là những phần tử nguy hiểm nhất, bởi vậy..
“Bởi vậy các anh nghi ngờ tôi?”
“Chẳng lẽ anh không đáng để nghi ngờ sao? Những thuyền viên cùng lên bờ với anh đều đã quay lại thuyền, tại sao chỉ có mình anh tới cái công xưởng hoang phế đó?”, Shchedrin chất vấn.
“Tôi đã nói rồi mà, tôi được một người bạn nhờ tới đó để gặp họ. Tôi cũng không quen biết những người đó, những gã mà anh gọi là phần tử nguy hiểm!”, tâm trạng của White lại trở nên bị kích động.
“Được rồi, tôi tin anh không quen những người đó. Vậy thì chúng ta sẽ nói về người bạn của anh, anh ta là ai?”
“Thực ra tôi cũng không biết anh ta là ai?”
“Anh không biết tên bạn anh?”, Shchedrin cười nhạt.
“Anh ấy nói rằng anh ấy tên là Martin, người Mỹ, phụ lái của một tàu chở dầu. Tôi và anh ấy quen nhau tại Yokohama Nhật Bản, lúc đó hai chúng tôi cùng uống rượu trong quán bar, quen nhau như vậy đấy!”
“Nói tiếp đi!”
“Tôi và Martin nói chuyện rất hợp nhau, anh ấy nghe nói tàu của chúng tôi sẽ tới Vladivostok nên đã đưa cho tôi năm nghìn đô la để tôi giúp anh ấy một việc.”
“Để anh giúp những gã đó vượt biên? Nếu vậy thì các anh ngây thơ thật đấy”
“Không! Anh ấy không bảo tôi giúp những người đó vượt biên. Thứ nhất, tôi chỉ là thuyền viên bình thường, không đủ tầm để thuyết phục thuyền trưởng; thứ hai, là những người đó quá đông, mục tiêu quá lớn, không thể đưa hết họ lên tàu. Ban đầu tôi cũng tưởng rằng Martin muốn nhờ tôi giúp những người đó vượt biên, nhưng anh ấy lại chỉ muốn tôi chuyển cho họ một bức thư.”
“Một bức thư? Nội dung là gì?”
“Tôi không đọc thì sao mà biết được!”
“Mẹ kiếp!”, Shchedrin chửi rủa, bức thư đó chải chắn bị nuốt vào bụng cá cùng Lý Quốc Văn rồi. “Lẽ nào toàn bộ sự việc chỉ đơn giản vậy thôi sao?”, Shchedrin chằm chằm nhìn White bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.
Chỉ đơn giản vậy thôi, còn thì tôi chẳng biết gì cả!”, White càng tỏ ra vô tội.
“Anh cho rằng tôi sẽ tin anh sao?”
“Tại sao lại không tin tôi?”
“Anh không cảm thấy câu chuyện mà anh bịa ra cỏ quá nhiều sơ hở sao?”
“Câu chuyện bịa ra? Những gì tôi nói đều là sự thật!”, White cuống lên.
“Sự thật? Vậy tôi hỏi anh, theo như những gì anh nói thì anh và Martin đó, còn cả đám phần tử nguy hiểm vốn không quen nhau, vậy tại sao anh lại biết những người đó lẩn trốn trong công xưởng bỏ hoang bên bờ biển?”
“Đó là do Martin nói với tôi!”, White rất bình tĩnh trả lời.
“Không thể như vậy! Đám người đó không thể có cách nào liên lạc được với thế giới bên ngoài, nhất là với nước ngoài, vậy tại sao Martin lại biết được chúng trốn trong công xưởng bỏ hoang cạnh bờ biển?”
“Biết đâu các anh để sót gì đó thì sao?”
Shchedrin tức tốc ngẫm nghĩ lại một lượt kí ức về cả chặng đường hành động lần này, nhất là những gì đã trải qua mấy ngày hôm nay tại Vladivostok, cuối cùng, anh tin rằng những học viên đó không thể có bất cứ sự liên lạc với thế giới bên ngoài, chứ đừng nói gì tới việc liên lạc với nước ngoài. “Mấy hôm nay tôi đã giám sát tất cả các cuộc gọi quốc tế từ Vladivostok, nhất là những cuộc gọi đi Nhật Bản, nên những phần tử nguy hiểm đó không thể làm nảy sinh bất cứ quan hệ gì với cái người tên là Martin ở Ykohama đó được!”, Shchedrin nói như đinh đóng cột.
White nhún vai: “Vậy thì tôi cũng không biết! Martin đưa địa chỉ cho tôi, bảo tôi tới công xưởng bỏ hoang bên bờ biển để tìm những người mà các anh gọi là phần tử nguy hiểm. Sự việc chỉ là như vậy, tôi chỉ là một người trung gian.”
Shchedrin không hỏi thêm được bất cứ thông tin có giá trị nào từ White, đành phải hạ lệnh cho người tạm áp giải White đi, sau đó tức tốc ra lệnh cho Nicholas: “Kiểm tra ngay xem tàu ‘Joyce’ trước khi tới Vladivostok, có phải đã từng cập cảng Yokohama hay không?”
Chẳng mấy chốc Nicholas đã kiểm tra ra kết quả:
Kiểm tra rồi, trước khi tàu ‘Joyce’ tới Vladivostok, quả thực đã cập cảng Yokohama, hơn nữa còn do trục trặc máy móc nên đã dừng lại tại Yokohama những ba tuần.”
“Thời gian ba tuần, đây quả thực là quãng thời gian khá dài để White quen biết cái gã Martin bí ẩn đó, nhưng giải thích thế nào về việc White có thể tìm thấy ngay được công xưởng bỏ hoang đó?”, Shchedrin vẫn không sao hiểu nổi, anh càng nghĩ càng cảm thấy cái gã White này nhất định vẫn còn giấu giếm điều gì đó.
3
Hai ngày sau đó, thời tiết dần đẹp lên, bộ đội hải quân và ngư dân vớt được mấy cái xác dưới biển lên, thi thể đều được đưa về KGB. Shchedrin kiểm tra cẩn thận tất cả những thi thể đó, những thi thể này đều thủng lõ chỗ, ngoài vết đạn trên người thì còn rất nhiều xương bị gãy, do nhảy xuống vực, nên thi thể nào trông cũng vô cùng thảm hại.
Tất cả những thi thể vớt từ biển lên, cộng thêm cả những thi thể trong công xưởng đổ nát, đều được để trong nhà lạnh. Shchedrin lại đợi thêm một tuần, nhưng không còn thi thể nào được vớt lên nữa. Shchedrin đếm tất cả thi thể trong nhà lạnh, tổng cộng là 41 thi thể, vẫn còn thiếu bảy thi thể. Anh muốn đối chiếu với danh sách, làm rõ thân phận của từng thi thể, nhưng hơn chục cái xác được vớt từ dưới biển lên do ngâm nước quá lâu nên đều bị trương phình, rất khó để nhận diện.
Nicholas an ủi Shchedrin: “Bảy người chưa tìm được chắc chắn đều chết hết cả rồi. Bị trúng bao nhiêu là đạn như vậy, rồi lại nhảy xuống vực, cộng thêm sóng lớn hôm đó thì ai mà sống sót được? Tìm thấy được bốn mươi mốt thi thể đã là không đơn giản rồi.”
“Đáng tiếc là cậu và tôi nghĩ vậy cũng chẳng để làm gì, cấp trên nghĩ vậy thì mới ổn!”, Shchedrin chán nản thở dài.
“Việc này nếu muốn trách, thì chỉ có thể trách Branch, tất cả đều do cái gã điên đó, không thì làm gì có ngày hôm nay!”
“Được rồi đấy, cậu chửi một người chết để làm gì!
Hiện giờ đành phải vậy thôi, nhưng tôi rất muốn xác định xác của Lý Quốc Văn.”
“Những thi thể vớt từ dưới biển lên đều không nhận diện được. Nhưng tôi nghĩ thi thể này chắc là của Lý Quốc Văn!”, Nicholas chỉ một thi thể có mã số tạm thời là “026” nói.
“Có tin được không?”
“Trước tiên nhìn từ ngoại hình, thi thể này có thân hình giống Lý Quốc Văn, tuy mặt rất khó nhận diện, nhưng vẫn có thể nhìn ra vài nét. Hơn nữa, khi thi thể này được vớt lên, quần áo trên người cũng giống hệt như hôm Lý Ọuốc Văn nhảy xuống vực.”
“Chỉ dựa vào những thứ này?”
“Còn nữa, đặc điểm khiến tôi chắc chắn thi thể này chính là Lý Quốc Văn là ở chỗ này...”, nói xong Nicholas đeo găng tay lật thi thể người này ra. Shchedrin kinh ngạc phát hiện ra phía sau lưng thi thể có một hình xăm lớn, gần như chiếm trọn toàn bộ tấm lưng. Tuy bị ngâm trong nước biển khiến hình xăm bị mờ đi nhưng Shchedrin vẫn nhìn ra hình vẽ: một con chim ưng đang dang cánh chực bay, đựng trên mình một con sói đang hú.
“Đây là cái gì?”, Shchedrin ngạc nhiên hỏi.
“Theo như tôi biết thì phía sau lưng Lý Quốc Văn cỏ một hình xăm lớn như vậy, nên tôi mới quả quyết rằng thi thể này chính là Lý Quốc Văn!”, Nicholas nói rất chắc chắn.
Shchedrin nhìn thi thể đã bắt đầu phân hủy này một lúc, mãi cho tới khi có cảm giác buồn nôn, anh ta mới từ từ đậy tấm vải trắng lên. Lúc này anh không còn hy vọng gì vào việc vớt được thi thể của tất cả học viên.
Lại một ngày trôi qua, tàu “Joyce” không đợi được White nên đã chầm chậm rời khỏi bến cảng Vladivostok. Trong những ngày này, dưới sự giám sát chặt chẽ của KGB, mỗi con thuyền vào cảng Vladivostok đều bị kiểm tra kĩ lưỡng, nhưng không phát hiện thấy bất cứ manh mối có giá trị nào.
Lẽ nào tất cả những học viên đó đều chết thật rồi sao? Mối nghi ngờ trong lòng cứ đeo bám lấy Shchedrin. Anh hiểu rằng, đã đến nước này thì rất khó có thể tiến triển thêm được gì, tổn thất bao nhiêu người như vậy mà vẫn chưa xác định được là có thể tóm hết tất cả số học viên đó về, xem ra bản thân mình gần vận đen chẳng mấy tấc. Shchedrin không cam tâm, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn từ cái gã White người Mỹ đó, biết đâu lại có được sự đột phá.
4
Tia hi vọng cuối cùng của Shchedrin đều đặt cả vào White, nhưng khi thẩm tra White lần nữa thì anh ta rất bất hợp tác, nên ngoài những gì mà Shchedrin đã nắm được ra, thì không hỏi thêm được bất cứ câu nào có giá trị.
Trong lúc Shchedrin đang đối chất với White thì Nicholas bỗng đi vào, ra hiệu cho Shchedrin ra ngoài một Inc. Shchedrin theo Nicholas ra ngoài, Nicholas khẽ nói: “Người của tổng bộ đến rồi!”
Người của tổng bộ? Shchedrin giật thót tim, điều mà anh lo lắng đã thành hiện thực. “Ai đến vậy?”, Shchedrin lo lắng hỏi.
“Người này quân hàm còn chưa cao bằng anh, là một thiếu tá, xem chừng rất trẻ.”
“Chỉ có một người?”
“Còn cả trợ lý của anh ta nữa.”
“Thiếu tá? Phái một thiếu tá tới xử lý tôi ư?”, Shchedrin rất không phục.
Shchedrin cùng Nicholas đi qua dãy hành lang hun hút tới trước cửa một phòng họp. Shchedrin căng thẳng chỉnh đốn trang phục, anh hi vọng người này sẽ là đồng nghiệp cũ mà mình từng quen biết. Anh bỗng nhớ tới Makarov, nhưng anh biết rằng người ở phía sau cánh cửa không thể là Makarov.
Shchedrin đi vào phòng họp, một sỹ quan trẻ tuổi đứng dậy. Anh không quen người sỹ quan trẻ tuổi trước mặt này. Người này đứng nghiêm chào, xong liền đưa cánh tay phải rắn chắc ra. Shchedrin nghĩ, nếu như là đến để xử lý mình thì chắc chắn thái độ sẽ không như thế, vậy là anh có chút bình tĩnh trở lại, cũng đưa tay ra.
Lúc hai người bắt tay, người này tự giới thiệu: “Nikolay Dmitrievich Strenov, nhưng gần đây mọi người tặng tôi một biệt hiệu - Stechkin, anh cũng có thể gọi tôi như vậy.”
Người này rất hào sảng, không phải thuộc dạng ra mặt quan liêu, nên cũng khiến Shchedrin thở phào. Anh mỉm cười bắt chuyện với Stechkin: “Sao lúc trước ở tổng bộ tôi chưa từng gặp anh nhỉ?”
“Ồ! Tôi vừa mới bị điều chuyển tới Tổng cục 2 của tổng bộ, bởi vậy ở tổng bộ tất nhiên không quen rồi.”
Tổng cục 2? Shchedrin biết rằng Tổng cục 2 của KGB là bộ phận phản gián, vụ án này có liên quan gì tới Tổng cục 2 sao? Đúng lúc Shchedrin suy nghĩ lung tung thì Stechkin đi vào thẳng vấn đề, nói thẳng: “Lần này tổng bộ phái tôi đến chủ yếu là vì người Mỹ đang bị các anh giam giữ.”
“White Warren?”, Shchedrin khẽ giật mình, anh đang đau đầu về cái gã White này đây.
“Đúng vậy, chính là White. Ý kiến của tổng bộ rằng White là công dân Mỹ, chúng ta không thể giam giữ anh ta thế này được. Tuy tôi biết các anh hiện đang thực thi một nhiệm vụ quan trọng, tôi không can thiệp vào công vụ của các anh, nhưng về phía White, chúng tôi bắt buộc phải nhanh chóng đưa ra kết luận. Nếu có vấn đề, anh ta là gián điệp, thì sẽ danh chính ngôn thuận bắt anh ta lại; và nếu có như vậy, thì khi người Mỹ hỏi, chúng ta cũng sẽ dễ đối phó với họ. Nếu không có vấn đề gì, thì chúng ta phải khẩn trương thả anh ta ra.”
“Vì vậy mà tổng bộ cử anh tới để thẩm tra cái gã White đó?”
“Không, không phải ở đây. Bây giờ tôi muốn đưa White đi.”, Stechkin bỗng đổi giọng, nói bằng giọng như ra lệnh.
“Đưa White đi?”, Shchedrin vừa mới đặt tia hi vọng cứu mình cuối cùng lên White, giờ thì thiếu tá Stechkin này lại sắp dẫn anh ta đi mất.
Nhưng Shchedrin chẳng có cách gì để ngăn cản Slechkin, bởi Stechkin đã lôi mệnh lệnh của tổng bộ ra.
“Nhưng gã White này hiện giờ rất quan trọng đối với nhiệm vụ của chúng tôi...”, Shchedrin vẫn muốn cố níu kéo.
“Không! Hiện giờ anh ta không còn quan trọng nữa rồi, ít nhất là đối với anh - đồng chí Shchedrin, đã không còn quan trọng nữa rồi. Theo như tôi biết, tổng bộ đã quyết định chấm dứt cuộc hành động của các anh rồi!”
“Sao cơ? Vậy... vậy tôi sẽ thế nào?”
“Điều này thì tôi không biết, nghe nói rằng tổng bộ sẽ nhanh chóng cử người tới để cùng kết thúc hành động với các anh!”, nét mặt Stechkin vẫn tươi cười.
Mắt trân trân nhìn Stechkin và trợ lý của anh ta đem White đi, Shchedrin thực sự tuyệt vọng. Thời gian còn lại, anh chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi sự trừng phạt của số phận đành ình.
5
“Căn cứ sau đó đã xảy ra chuyện đáng sợ như vậy ư?”, Đường Phong nghe Makarov kể xong, miệng lẩm bẩm.
“Vậy sau đó thế nào?”, Hàn Giang hỏi Makarov.
“Sau đó? Sau đó có người của tổng bộ nói giúp Shchedrin, cuối cùng thì anh ấy cũng không phải ra tòa án quân sự, nhưng lại bị giáng chức. Khoảng được mấy năm sau, do anh ấy lại phạm phải chút sai lầm, nên đã bị lệnh cưỡng chế cho phục viên sớm.”
“Không, cháu không hỏi bác về Shchedrin, là cháu quan tâm Stechkin, cái gã đáng sợ Stechkin bỗng trà trộn vào đó. Sau đó họ thế nào? Còn cái gã White người Mỹ đó nữa?”, Hàn Giang truy hỏi.
“Đúng vậy! Tôi cũng không ngờ trong đó còn có cả Stechkin”, Makarov than thở.
“Như vậy không phải là vừa khớp rồi sao, chuyện ở căn cứ Tiền Tiến vừa khớp với chuyện của Stechkin. Tôi càng nghe chuyện này, càng cảm thấy bên trong có vấn đề!”, Hàn Giang nói.
“Đúng vậy! vấn đề càng lúc càng phức tạp rồi!”, Đường Phong lên tiếng.
“Theo như Shchedrin kể lại, thì sau này Stechkin cũng vì chuyện này mà bị xử phạt!”, Makarov nói.
“Sao ông ấy lại bị xử phạt? Lẽ nào Stechkin liên quan tới vụ bạo động trong căn cứ Tiền Tiến?”, Đường Phong không hiểu.
“Bởi vì gã người Mỹ đó đã chạy mất!”
“Chạy mất?! Xem ra Shchedrin đã nghi ngờ không sai, cái gã White đó chắc chắn là có vấn đê!”, Hàn Giang nói.
“Stechkin và trợ lý của anh ta áp giải White về đến Mátxcơva. Đầu tiên anh ta ngồi máy bay để quay về Mátxcơva, nhưng giữa chặng bay thì lại xảy ra sự cố nên máy bay đã hạ cánh xuống Irkutsk, vậy là họ đành phải chuyển sang tàu hỏa để về Mátxcơva. Kết quả là trên tàu hỏa đã xảy ra chuyện. Vào một buổi sáng, khi nhân viên trên tàu mở cửa căn buồng được Stechkin bao trọn gói ra, thì phát hiện thấy người trợ lý của Stechkin đã bị bẻ gãy cổ, Stechkin cũng bị thương còn cái gã White không thấy đâu cả”, Makarov nói ra kết cục cuối cùng của toàn bộ sự việc.
“Xem ra bên trong có vấn đề. Nếu quả thật, cái gã White đó có vấn đề thì rất có thể Stechkin đã cố ý thả White đi!”, Hàn Giang suy đoán.
“Bây giờ nghĩ lại thì khả năng này là rất lớn!”, Makarov nói.
“Toàn bộ sự việc kết thúc như vậy sao?”, Đường Phong không khỏi thất vọng hỏi lại Makarov.
“Đúng vậy! Toàn bộ sự việc đến đó là chìm trong bế tắc, tất cả các đầu mối đều đứt rồi, thi thể của những học viên đó đều được hỏa táng, Shchedrin và Stechkin bị xử phạt, những người bị chết thì thân nhân của họ được hưởng trợ cấp, tất cả tài liệu liên quan tới sự việc này đều được liệt vào loại tuyệt mật cao nhất, vĩnh viễn rơi vào quên lãng. Nếu tôi mà không gặp lại Shchedrin, thì chuyện ở căn cứ sau này e rằng sẽ chẳng có ai biết.”
“Tuy việc trước đây kết thúc rồi, nhưng những gì mà lão Mã cung cấp lại cho chúng ta một manh mối quan trọng để hóa giải những bí mật đó. Lai lịch của hình vẽ bí ẩn, Khe Sói hoang, kết cục cuối cùng của học viên trong căn cứ, còn cả sự xuất hiện của Stechkin đều rất quan trọng cho việc hóa giải những bí mật của chúng ta!”, Đường Phong nói.
“Đúng vậy! Tôi cũng nghĩ vậy. Hình vẽ đó xuất hiện đi xuất hiện lại, khiến tôi liên tưởng tới nó có liên quan tới toàn bộ sự việc và căn cứ Tiền Tiến năm nào!”, Makarov nói.
“Đội ngũ mà Branch huấn luyện ra đó rất khả nghi, kẻ thù mà hiện giờ chúng ta đối diện, chắc chắn có liên quan gì đó với đội ngũ này. Ví dụ như kí hiệu hình tam giác bí ẩn mà chúng ta gặp trong rừng, lão Mã từng kể rằng Branch đã yêu cầu học viên khắc như vậy”, Đường Phong liên tưởng tới việc hiện tại.
“Không sai, chính vì những phát hiện mới này, nhất là hiện giờ phải đối diện với vách đá này, đã khiến tôi không thể không ngẫm nghĩ lại mọi chuyện. Theo như Branch nói thì hình vẽ này là tô-tem của một bộ lạc cổ xưa,
tôi đã từng nhìn thấy nó trong khe Sói hoang. Mấy chục năm sau bỗng lại nhìn thấy nó ở đây, đúng là số phận!”, Makarov than thở.
“Không! Tôi không tin đây là đường cụt, chắc chắn không thể vẽ một bức tranh lớn như vậy trước một con đường cụt thế này, bên trong chắc chắn ẩn giấu những bí mật mà chúng ta không biết!”, Hàn Giang bỗng bật lên.
“Anh nghĩ ra gì vậy?”, Đường Phong hỏi.
“Tìm kiếm kĩ trên vách đá và xung quanh vách đá, mỗi một gang tấc trên vách đá, thậm chí bao gồm cả trên đỉnh hang đều phải tìm một lượt. Tôi không tin ở đây chính là chỗ chết của tôi và cậu đâu!”, Hàn Giang hậm hực nói.
Chỗ chết?! Hàn Giang dùng từ này khiến Đường Phong và Makarov đều giật thót tim, lẽ nào ở đây chính là chỗ chết của mình sao?
Ba người lại bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra vách đá trước mặt, mỗi tấc trên vách đá đều không bỏ qua. Đường Phong lấy báng súng gõ từng chút một lên vách đá và xung quanh vách đá, nhưng chẳng phát hiện ra thứ gì cả.
Đường Phong thất vọng lùi lại phía sau, đứng im tại vị trí cách vách đá khoảng chục mét, dùng ánh sáng đèn pin chăm chú quan sát lại vách đá khổng lồ lần nữa. Mãi lâu sau, Đường Phong mới lẩm bẩm nói: “Phía dưới đều xem qua rồi, vấn đề chắc chắn ở phía trên.”
“Ý là gì?”, Hàn Giang hỏi lại Đường Phong.
“Ban nãy không phải anh bảo rằng đỉnh hang động cũng không được bỏ qua sao, nhưng chúng ta không thể leo được lên trên đó.”
“Đúng vậy, tất cả những chỗ mà chúng ta leo được đều đã kiểm tra rồi!”, Makarov nói.
Cả ba người cùng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh hang. Đỉnh hang lồi lõm mấp mô, xem ra chưa bị con người tác động. “Đỉnh hang chưa bị con người tác động tới thì chắc không thể có vấn đề đâu nhỉ?”, Hàn Giang suy đoán.
Đường Phong cũng không nhìn ra manh mối: “Nếu nói về lý thì là như vậy, nhưng vấn đề nằm ở đâu chứ?”
“Có lẽ chúng ta vẫn phải tìm kiếm câu trả lời trên hình vẽ!”, Makarov đột nhiên nói.
Đường Phong và Hàn Giang nghe thấy vậy đều giật mình, hai người đưa mắt nhìn tô-tem cổ xưa trên vách đá. “Lão Mã, bác nghĩ ra gì vậy?”, Đường Phong hỏi.
“Chẳng có gì cả, suy nghĩ của tôi rất đơn giản. Tôi đoán rằng nếu như ở đây có cửa nào đó, thì chắc chắn sẽ liên quan tới bức tranh này, nếu không thì họ vẽ bức tranh to như vậy lên trên vách đá làm gì?”, Makarov nói ra quan điểm của mình.
“ừm, lão Mã nói rất có lý!”, Hàn Giang khẳng định.
“Nhưng chúng ta nhìn bức tranh này cả nửa ngày rồi mà chẳng nhìn ra được gì cả?”, Đường Phong nghi ngờ nhìn bức tranh trước mặt.
“Đừng vội, chắc chắn đã có thứ gì đó bị chúng ta bỏ sót..Makarov cố gắng để mọi người giữ bình tĩnh.
6
Ba người lại bắt đầu kiểm tra từng chút một bức tranh trên vách đá khổng lồ. Lần này, ba người đều không chia nhau ra kiểm tra, mà chụm cả ba chiếc đèn lại, cùng nhau quan sát những đường nét màu đỏ thẫm trên vách đá.
Đường nét này không ngừng hướng lên trên, chùm ánh sáng đèn pin lần theo đường nét này soi tới phía trên đôi cánh chim ưng dang rộng, đó là điểm cao nhất của toàn bộ bức tranh. Sau đó, chùm ánh sáng đèn pin bắt đầu lần theo đôi cánh chim ưng di chuyển lên xuống. Khi soi tới phần đầu của chim ưng, chùm ánh sáng đèn pin của Makarov và Hàn Giang tiếp tục lần theo đó mà hướng xuống dưới, nhưng ánh sáng đèn pin của Đường Phong lại dừng lại trên phần đầu chim ưng...
“Đường Phong, cậu phát hiện ra gì vậy?”, Hàn Giang hỏi.
“Hai người nhìn mắt chim ưng này!”, đèn pin của ba người lại chụm lại làm một.
“Hình như mất của chim ưng hơi lồi lên!”, Makarov nghi ngờ nói.
“Không biết là tự nhiên hay là nhân tạo?”, Đường Phong vẫn chưa nhìn ra manh mối.
“Ở đây chắc chắn có vấn đề!”, Hàn Giang lắc lắc đèn pin trong tay, “Chẳng biết thế nào, lên trên đó xem mới biết được.”
“Lên bằng cách nào? Vách đá cao vậy mà!”
Hàn Giang nhìn nhìn Đường Phong rồi lại nhìn sang Makarov, nói: “Như vậy nhé, tôi sẽ làm bậc thang. Đường Phong, cậu giẫm lên lưng tôi leo lên!”
“Đành phải vậy thôi, khó mà tránh được nỗi khó nhọc này!”
“Trời! Cậu giẫm lên tôi mà còn khó nhọc gì nữa?!”, Hàn Giang nổi cáu.
“Tôi ở phía trên cũng rất nguy hiểm mà, ngộ nhỡ trong mắt chim ưng bắn ra vũ khí bí mật nào đó thì người đầu tiên đen đủi chính là tôi đấy!”, Đường Phong phản bác lại.
“Được rồi! Đừng có lèm bèm nữa, mau lên đi!”
Nói xong, Hàn Giang ngồi xổm xuống, Makarov đỡ Đường Phong giẫm lên lưng Hàn Giang, anh nghiêng nghiêng ngả ngả leo lên vị trí chim ưng trên vách đá. Bức tranh này quả thực rất lớn, chính bởi vậy mà đầu Đường Phong cũng chỉ tới phần cổ của con chim ưng. Anh run rẩy đưa tay phải lên, từ từ, chầm chậm, và rốt cuộc khi tay anh vừa chạm vào mắt chim ưng, thì một cảm giác lạnh buốt thấu tận xương tủy bỗng chốc xâm chiếm cơ thể anh. Đường Phong khẽ run rẩy, rụt ngay tay lại, suýt thì lộn nhào từ trên lưng Hàn Giang xuống, may mà có Makarov đỡ anh. “Cậu sao thế?”, Makarov lo lắng hỏi.
“Không biết nữa! Tay cháu vừa chạm vào mắt chim ưng thì bỗng có cảm giác lạnh buốt từ đầu ngón tay lan tỏa khắp cơ thể...”
Hàn Giang phía dưới càu nhàu.
“Thôi đi! Lại thấy cái lạnh giá của vùng Siberia chắc! Cậu nhanh lên cho tôi, anh đây sắp chịu hết nổi rồi đấy!”,
Đường Phong đành phải thò tay phải ra, chạm lại vào mắt chim ưng. Anh lần sờ từng chút một, quả nhiên, mắt chim ưng lồi lên một khoảnh so với những chỗ xung quanh, sờ lên thấy lạnh cóng, ươn ướt, nhưng vách đá xung quanh lại khô ráo và cũng không lạnh như vậy. Đường Phong nghi ngờ, ra sức dùng tay ấn vào mắt chim ưng, không có bất cứ phản ứng nào. Anh hụt hẫng, xem ra mình nhìn lầm rồi, ở đây chẳng có gì cả. Vậy đây là cái gì?
Đường Phong lấy tay sờ mó mắt chim ưng, ánh đèn phía trên quá tối, chỉ có thể dựa vào cảm giác để phán đoán.
Đột nhiên, anh cảm thấy chỗ nhô ra trên mắt chim ưng hình như có khe nứt so với những chỗ xung quanh. Đường Phong cảm giác có “cửa” rồi, anh ra sức ấn ấn, nhưng vẫn chẳng có phản ứng gì cả, vậy là, anh đã dùng tay làm ngược lại, lôi chỗ nhô ra lên. Không ngờ, khi anh vừa lôi mạnh một cái, cơ thể liền mất thăng bằng ngã ngửa ra phía sau.
7
Chính trong giây phút cơ thể bị mất thăng bằng đó, Đường Phong vẫn tóm chặt vào mắt chim ưng. Anh không biết đó là thứ gì, mà chỉ cảm thấy xung quanh là một vùng tối đen.
May mà lần này lão Mã phản ứng kịp thời, lấy thân mình đỡ cho Đường Phong. Nhờ đó Đường Phong mới không bị ngã xuống vách đá.
“Cậu giẫm cho tôi sắp chết đến nơi rồi mà còn như vậy đấy hả?”, Hàn Giang bóp bóp cái vai đang đau nhức hỏi:
“Anh làm thang mà chẳng vững chắc gì cả, lại còn nói thế mà không thấy ngại à?”, Đường Phong đứng dậy, trong tay vẫn còn nắm chặt “mắt chim ưng”.
Đúng lúc này, phía sâu trong hang động vọng ra âm thanh ầm ầm. “Mẹ kiếp, cậu lại động vào cái gì rồi! Sắp động đất rồi đấy!”, Hàn Giang kêu lên.
Đường Phong hoảng hốt nhìn xung quanh, nhưng xung quanh chẳng mấy chốc lại chìm trong tĩnh lặng. Mãi lâu sau, Đường Phong mới cảm thấy trong tay mình có cảm giác khang khác, có thứ đó lạnh cóng. Anh từ từ mở lòng bàn tay ra, kinh ngạc phát hiện ra trong bàn tay phải của mình hóa ra đang nắm một viên đá màu xanh.
“Đây là cái gì? Là ngọc ư?”, Makarov hỏi.
“Ban nãy nhìn trên đó đâu có thấy ngọc đâu?”, Hàn Giang không hiểu.
Đường Phong cẩn thận quan sát một hồi: “Đây là một viên đá quý Turquoise”.
“Đá quý Turquoise?”
“ừm, trên mắt của chim ưng có nạm một viên Turquoise. Nhưng viên Turquoise này có vẻ kì lạ, cầm trong tay sao lại lạnh vậy nhỉ?”
“Tạm thời đừng quan tâm tới viên đá vớ vẩn đấy nữa, xem tiếp xem trong mắt sói có thứ gì đi!”, Hàn Giang nói.
Ba người lại cùng soi thẳng đèn pin vào mắt sói. Đường nét màu đỏ sậm vẽ rõ thành hình mắt sói, nhưng trong đó lại trống trơn, chẳng có gì cả, Đường Phong nghi ngờ dùng tay sờ lên vị trí mắt sói: “Vị trí mắt sói hình như hơi lõm xuống, lẽ nào ở đây trước đó cũng có một viên Turquoise?”
“Đường Phong, loại đá này dùng để làm gì vậy? Lẽ nào chỉ để trang trí thôi sao?”, Makarov hỏi.
“Bây giờ xem ra thì không chỉ là trang sức thôi đâu, tiếng động ầm ầm ban nãy chắc chắn là do viên Turquoise trong tay cháu gây ra!”, Đường Phong lại nhìn viên Turquoise trong tay.
“Được rồi, đừng nói nhiều nữa, xem lại vị trí mắt chim ưng còn có gì nữa không!”, Hàn Giang thúc giục.
“Giờ đến lượt ai lên đây?”, Đường Phong hỏi lại Hàn Giang.
“Cậu chẳng được tích sự gì, lần này để tôi lên!”
“Nhưng tôi không đỡ được anh đâu.”
“Hai chúng ta cùng đỡ đi!”, lúc này Makarov cất lời.
Hàn Giang thử nhìn Makarov: “Được thôi! Vậy thì vất vả cho bác quá, lão Mã!”
“Cậu vẫn còn khách sáo với tôi sao?”, Makarov xua xua tay đầy vẻ vô tư.
Mãi cho tới tận giây phút cuối cùng, Hàn Giang vẫn lo lắng không biết bờ vai của Makarov có đỡ được mình không nữa, nhưng đến khi được đỡ lên thì anh biết rằng mình lo lắng hơi thừa. Vai Makarov rắn rỏi giống nlnr một tảng đá, chân của Hàn Giang giẫm lên đó vô cùng thăng bằng.
Hàn Giang đưa tay ra sờ mắt chim ưng, ở đó đã lõm xuống một miếng, anh cảm giác ngón tay mình ươn ướt nên đã dốc hết sức ấn mạnh xuống một cái. Mắt chim ưng lại lõm xuống, rồi ngay sau đó, tiếng động ầm ầm kì quái lại vang lên lần nữa, thậm chí còn vang lên những mấy lần, Hàn Giang vội vàng nhảy xuống.
Ba người nhìn nhau, không biết rốt cuộc đã động vào thứ gì. “Anh đã ấn xuống phải không?”, Đường Phong hỏi.
“Đúng là ấn xuống, lần này chắc là có phản ứng rồi!”.
Hàn Giang vừa mới dứt lời, mọi người liền nghe thấy tiếng nước chảy. Ba người không hẹn mà gặp cùng lúc soi thẳng đèn pin vào vị trí mắt chim ưng, chỉ thấy trong đó có nước róc rách chảy ra.
“Mẹ ơi! Anh ấn cái gì thế, hóa ra là ấn ra nước!”, Đường Phong ngạc nhiên kêu lên.
“Sao tôi biết được!”, Hàn Giang gào lên.
Lúc này, lượng nước chảy ra từ cái hốc đó càng lúc càng nhiều, dòng nước róc rách đã dần biến thành tia nước bắn phụt ra!
“Toi rồi, toi rồi, lần này chúng ta bị chết đuối trong cái hang này rồi! Cuộc đời tôi bị anh hủy hoại thế này đây!”, Đường Phong vừa lùi lại phía sau vừa tuyệt vọng kêu lên.
“Cậu tưởng rằng tôi muốn chết ở đây chắc?”
“Kể cả tôi xuống âm ti địa phủ biến thành quỷ dữ cũng không tha cho anh đâu, đều tại anh đấy!”
“Chỉ sợ cậu không thoát ra nổi cái hang này chứ đừng nói gì là đến được âm ti địa phủ.”
Hai người vừa lùi lại vừa gào lên với nhau! Makarov không chịu nổi nữa: “Đủ rồi! Hai cậu có muốn sống nữa không hả?”
“Muốn!”, cả hai cùng đồng thanh đáp.
“Nếu muốn sống thì phải nghe tôi. Mau tìm chỗ nào trên vách đá có thể cố thủ được đi, xem ra phía sau vách đá có nước, phải đề phòng nước bất ngờ ập ra cuốn chúng ta đi!”
“Lẽ nào đằng sau vách đá là sông ngầm ư?”, Hàn Giang lại nhớ tới dòng sông ngầm hoành tráng trong thác nước ở Thất sắc cẩm Hải.
“Sao có thể như vậy được? Trong thác nước đó là dưới lòng đất, hiện giờ chúng ta đang ở trong núi!”, Hàn Giang gào lên với Đường Phong.
“Tôi không biết phía sau vách đá là gì, mau làm theo lời tôi đi!”, Makarov nói bằng giọng ra lệnh.
Ba người vừa lùi lại phía sau vừa tìm kiếm chỗ có thể cố thủ trên vách đá. Makarov buộc dây thừng lên người rồi tiếp tục đưa cho Hàn Giang và Đường Phong. Ba người vừa mới buộc dây xong, thành một dãy hàng dọc nối đuôi nhau thì nước trong mắt chim ưng bỗng ngừng chảy! Nhìn lại nước trên mặt đất thì cũng chưa tới bắp chân.
“Sao nước lại ngừng chảy nhỉ?”, Đường Phong nghi ngờ nhìn mắt chim ưng.
Đường Phong vừa mới dứt lời thì phía sau vách đá bỗng vang lên những tiếng động lớn. Sau những tiếng động đó, Đường Phong bỗng kinh ngạc phát hiện ra, vách đá trước mặt họ đã từ từ mở. Khi vách đá mở ra từng chút từng chút một, Đường Phong ngạc nhiên, vui mừng, anh sắp được nhìn thấy thế giới phía sau vách đá. Thế nhưng, đó là một thế giới tối đen, dòng nước lớn phụt bắn ra từ thế giới tối đen đó, hăm hở cuốn phăng mọi thứ, quét sạch mọi bụi bặm trong hang động.
8
Đường Phong định hét một câu: “Hồng thủy, chạy mau!”, nhưng chưa kịp đợi anh hét xong thì một cơn sóng lớn đã đổ ập xuống trùm lên đầu anh. Ngay tức khắc Đường Phong cảm thấy xung quanh tối đen, tiếng động đinh tai nhức óc khiến anh không còn nghe thấy gì nữa.
Trong không gian chật hẹp này, sức công phá của hồng thủy khiến người ta kinh ngạc. Trong bóng tối, Đường Phong tưởng đã bị nước lớn cuốn đi hơn chục mét.
Đúng lúc anh tưởng rằng mình bị nước cuốn phăng đi thì bỗng phát hiện ra mình đang được kéo lại bởi một sức mạnh to lớn... Không biết bao lâu sau, sức nước giảm dần, Đường Phong liền ngoi đầu lên, rốt cuộc cũng đã hít được chút không khí trong lành. Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng Hàn Giang: “Đường Phong, mau bám vào vách đá bên cạnh đi!”.
Đường Phong mò mẫm tìm vách đá nhô ra bên cạnh, cuối cùng cũng sờ thấy một tảng đá. Anh bám chặt vào tảng đá, rốt cuộc chân cũng đã chạm được đất. Anh nhô đầu lên, hít một hơi lớn không khí trong lành, đầu óc dần tỉnh táo trở lại. Anh ngửi thấy mùi vị là lạ trong không khí trong lành này, anh biết rằng đây là không khí phía sau vách đá.
Đường Phong lấy tay sờ lên lưng mình, may mà trước khi con nước lớn ập tới, anh đã cất đèn pin vào nong ba lô. Lúc này anh mới móc đèn pin ra, đây là loại đen pin chống nước chuyện dụng của bộ đội đặc chủng, nên cho dù soi trong nước thì ánh sáng cũng có thể chiếu xa cả chục mét.
Đường Phong giơ đèn pin lên đỉnh đầu, soi về phía mrớc. Trong thế giới tối đen, anh nhìn thấy đầu Hàn Giang, bên cạnh Hàn Giang là Makarov. Giờ thì anh mới hiểu ra sức mạnh to lớn kéo mình ban nãy chính là nhờ Hàn Giang và Makarov.
“Đừng soi linh tinh nữa! Cậu không sao chứ?”, Hàn Giang hỏi.
“Tôi không sao! Hai người thế nào?”
“Tôi vẫn ổn, lão Mã hơi yếu một chút, ban nãy may mà bác ấy tóm được cậu trước, nếu không bây giờ còn đâu cái mạng quèn của cậu nữa!”
“Sau này ra được ngoài tôi nhất định sẽ mời lão Mã một bữa!”
“Thôi đi! Xem chúng ta ra ngoài bằng cách nào đã!”
Đường Phong giơ đèn pin lên cao hơn, soi thẳng về phía trước. Vách đá khổng lồ bị sức nước tách ra, lộ ra khe hở giữa vách đá và nước, vài pho tượng khổng lồ thấp thoáng ẩn hiện. Đó là gì vậy? Trong giây phút hoảng hốt. Đường Phong đã trông thấy thế giới phía sau vách đá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook