Tru Tinh Kiếm Sĩ
Chapter 27

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Chương 27


 

“Tôi đang rất lo lắng về đôi cánh đó!!!”


 

Tôi tiếp tục chạy, đôi lúc lại trốn vào trong những tòa nhà đổ vỡ, không ngừng suy nghĩ xem làm cách nào để đối phó với việc đòn tấn công của mình bị con quái vật đó chặn lại.


 

Và cuối cùng, tôi chỉ có thể nghĩ ra được một lựa chọn duy nhất đó là chém nó trực diện, nhưng chừng nào con quái vật kia vẫn còn đang bay lượn trên đôi cánh kia, ngay cả khi tôi dồn hết sức lực để tấn công, cũng khó có thể chạm tới được một cọng lông trên người nó.


 

Nếu tôi sử dụng kỹ thuật Tru Tinh rất rủi ro vì nó có thể sẽ làm tổn hại đến chính cơ thể của tôi.


 

Dù cho đòn tấn công của tôi có tốt đến đâu đi nữa, nếu tôi không thể đánh trúng nó, mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa.


 

“...Thứ đó phun ra lửa, bay vòng quanh và hủy diệt mọi thứ trong tầm mắt của nó… Không nghi ngờ gì nữa, con quái vật này là một trong những con quái khó nhằn nhất mà tôi từng phải đối mặt…!!!”


 

Một điều quan trọng mà tôi cần phải làm được đó là tiếp tục chạy để dụ con quái vật đi xa khỏi cánh cổng ngôi làng.


 

Thứ nhất, nó có cánh.


 

Không những khiến cho nó trở nên rất nhanh nhẹn và linh hoạt, việc bay trên không trung còn giúp nó có khả năng phát hiện ra tôi bất kể tôi có trốn đi đâu đi chăng nữa trong thị trấn tràn ngập những căn nhà bỏ hoang và trần nhà đổ nát này.


 

Và trên tất cả, là hơi thở của nó.


 

Thở ra những ngọn lửa từ trong miệng.


 

Nó cứ tiếp tục lao đến mà chẳng thèm bận tâm đến việc xuyên thủng những tòa nhà trước mặt nó.


 

Vì vậy nên việc tôi trốn trong khu vực được bao quanh bởi đống tàn tích là vô ích vì con quái vật cứ thế phá hủy hết những thứ cản đường nó để bắt được tôi.


 

Nó đã bị mất kiểm soát rồi.


 

“...Nếu tôi muốn hạ được nó một cách nhanh chóng, tôi phải làm cách nào đó để hạn chế sự linh hoạt của nó lại…”


 

Tôi tự nhủ với bản thân khi nhìn về phía con quái vật đang bay trên không trung.


 

Nhưng vô ích, tôi chẳng nghĩ ra được kế sách gì.


 

Tôi ước mình có thể sử dụng phép thuật giống như Siva…


 

Ngẩn ngơ về điều đó một lúc, tôi chợt nhận ra rằng đây không phải lúc thích hợp để mong muốn một thứ gì đó mà mình không có.


 

Do đó, tôi sốc lại tinh thần và thở ra một hơi thật dài.


 

“Thật đáng tiếc rằng mình không phải người sáng suốt nhất thế giới này.”


 

Chạy được một lúc, tôi dừng lại và nghĩ rằng chạy trốn thế là quá đủ rồi.


 

Nói rồi tôi quay người lại đối mặt với con quái vật đang đuổi đến ngay sát phía sau tôi.


 

“Đầu mình sẽ nổ tung nếu mình cứ cố nghĩ về những chiến thuật phức tạp, vậy nên—”


 

Cách duy nhất để đối phó với con quái vật đó là đối mặt với nó trực diện và chém đầu nó.


 

Tôi gào lên vì thất vọng với sự bất lực của bản thân mình.


 

“--Tao không biết lý do tại sao mày lại săn lùng các pháp sư, hay đuổi theo tao, nhưng tao sẽ chiến đấu với mày theo cách mày muốn. Tao sẽ biến mày thành một trong những chiến tích của tao trên hành trình trở thành một Tru tinh kiếm sĩ.---!


 

Trở thành kẻ đi săn, hoặc là bị săn.


 

Tôi chỉ được chọn một trong hai, vậy nên tôi chọn cách của mình.


 

Tới đây–


 

Tới đây, tao ở ngay đây này.


 

Nếu con quái vật không có cánh, cơ hội duy nhất tôi có được để tấn công trực diện vào nó chính là lần đầu tiên nó lao vào người tôi, lúc nó dễ tổn thương nhất.


 

Tôi nhếch mép cười một cách đầy hào hứng  khi tôi rút thanh kiếm ra khỏi thắt lưng của mình bằng tay phải.


 

Tiếp đó, tôi hướng mũi kiếm xuống mặt đất, và chờ đợi thời cơ đến.


 

“----!!!”


 

Một tiếng kêu thảm thiết cất lên.


 

Tiếng hét quá lớn đến nỗi có thể làm thủng màng nhĩ của tôi.


 

Có lẽ con quái đã cảm thấy bị đe dọa, và nó nổi điên lên với cách đối đầu trực diện ngu ngốc của tôi.


 

Tôi đã vô thức khiến cho nó sôi máu.


 

Đây quả thực là một bước tiến tuyệt vời nhất mà tôi có thể mong đợi.


 

Tôi nghĩ về kỹ thuật Tru Tinh.


 

Và nhớ ra rằng mỗi lần tôi sử dụng nó, cánh tay tôi tưởng như bị rạn nứt chỉ vì không thể chống cự được lực tác động từ đòn đánh của mình.


 

“Haaah—”


 

Hít một hơi thật sâu.


 

Tôi đã quá chìm đắm trong suy nghĩ về vụ việc liên quan tới lũ quái nhân mà quên mất rằng, sức mạnh của đòn kỹ thuật này phụ thuộc vào lượng ma thuật được truyền cho nó.


 

Hơn thế nữa, phép thuật của tôi “Kiếm: Sáng thành ma pháp” , đã rất hiệu quả trong việc dẫn truyền sức mạnh ma thuật đến nỗi người ta có thể nghĩ rằng nó chỉ nhằm mục đích thực hiện kỹ thuật Tru Tinh.


 

Do đó, ta có thể hình dung nó mạnh mẽ đến mức nào.


 

Không lâu sau đó, tôi hướng mũi kiếm đang chĩa xuống dưới đất thẳng lên trời.


 

Mặc dù không quá nhiều, tôi truyền sức mạnh vào thanh kiếm, một cách thận trọng để không làm cánh tay bị gãy.


 

“Tay ta, chân ta, hãy xé tan kẻ thù thành ngàn vạn mảnh–”


 

Thanh kiếm phát ra ánh sáng nhẹ, tôi tập trung vào con quái vật đang lao đến rất gần với một tốc độ khủng khiếp, đôi chân ghì chặt mặt đất.


 

Ngay khi móng vuốt của nó hướng về phía tôi, tôi vung một đường kiếm hình bán nguyệt đang phát sáng trong tay.


 

Ánh sáng chói lóa tỏa ra, bắn lên làm sáng rực bầu trời đêm, cứ như thể đó là…


 

『 —Sao Băng 』


 

Tôi vung một đường kiếm hình bán nguyệt, đòn đánh dữ dội hướng thẳng về phía con quái vật, khiến nó gục xuống đất.

 

Và nhờ thế trên người con quái vật đã phải chịu một vết thương chí mạng.

 

Điều đó khiến cho tim tôi đập loạn lên vì hưng phấn.

 

Một đòn đánh tuyệt vời mà tôi có được trong suy nghĩ khi đang bỏ chạy một cách tuyệt vọng.

 

Mặc dù vẫn còn kém xa so với kỹ thuật thực sự, nhưng nếu trúng phải nó chắc chắn vẫn sẽ phải nhận một vết thương chí mạng, tôi khá tự tin về điều đó.

 

Nhưng ngay khi tôi vừa có suy nghĩ rằng mình đã chiến thắng được nó, một chiếc móng vuốt khác như một cơn lốc xoáy lao về phía tôi, với một tốc độ thậm chí còn nhanh hơn gấp nghìn lần so với đợt tấn công trước đó.

 

Quả thật là một điều kì tích khi tôi vẫn có thể nhìn ra được đòn tấn công ấy.

 

“Mày đang đùa tao phải không–!!!”

 

Tôi vung kiếm xuống như một tấm khiên để tự vệ theo phản xạ, nhưng nó vẫn nhanh hơn tôi trong một tích tắc.

 

Và ngay sau đó, nó đánh trúng tay trái của tôi.

 

Những móng vuốt đang lao tới như xé toạc da tôi và chạm tới xương của tôi.

 

Và trên hết, đòn đánh được tung ra với một lực đáng sợ, dễ dàng hất tung cơ thể nhỏ bé của tôi sang phải.

 

Tôi thậm chí còn không có thời gian để hét lên dù đau thấu xương.

 

Trước khi đi Siva đã dặn phải gạt đi những kinh nghiệm trước đây.

 

…Tôi tưởng rằng tôi đã hiểu những lời anh ấy nói, nhưng dường như tôi đã quá khờ dại và không thể nhận ra được.

 

Cơ thể tôi lộn nhào và va đập xuống đất hệt như một quả bóng, nếu không vì đôi chân tôi  cố ghì chặt xuống mặt đất thì chẳng biết được tôi sẽ lăn đến khi nào.

 

Tất cả là vì con quái vật đã hứng trọn đòn “Sao Băng” của tôi, tôi thậm chí còn không thể phản ứng lại với nó.

 

Mặc dù một phần ba cơ thể bên phải của tôi đã bị tổn thương nặng nề từ đòn đánh của con quái vật, tôi không chọn cách gục ngã mà tiếp tục lấy lại bình tĩnh và phản công.

 

Việc này quá khác thường.

 

“Ah–Ggh!”

 

Lồng ngực nghẹn lại, cơ thể tôi va vào thân cây và cuối cùng, tôi đã không còn có thể cử động được nữa.

 

“C..on quái vật này… thực sự mạnh quá…!”

 

Đáng lẽ tôi nên kết thúc nó bằng một loạt các đòn đánh và tấn công dữ dội.

 

Dù biết có thể sẽ gây tổn hại đến cánh tay, tôi đã nên giáng cho nó thêm một vài cú “Sao băng” nữa để khiến nó không có thời gian hồi phục.

 

Nhưng, những gì đã xảy ra sau đó…

 

Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ phải cẩn thận khi đánh với con quái vật đầu đàn mà Siva đã nhắc đến, nhưng nhìn lại tôi bây giờ xem, giờ đây tôi đã không còn đủ khả năng để làm được điều đó nữa.

 

Cảm thấy cơn đau dữ dội đến từ cánh tay trái, tôi nhìn xuống, cánh tay giờ đây đang nhuốm màu đỏ của máu.

 

Có thể tay tôi đã bị gãy.

 

Tôi không thể cử động được tay mình.

 

Nhưng tôi cũng không thể đứng lên vì cơn đau đang dày vò.

 

Trước hết tôi cần vực lại tinh thần đã–

 

“M..ày lại… đùa tao phải không…?!”

 

Chỉ ngay sau khi tôi nghĩ như vậy, một cái bóng quen thuộc lại bao phủ lấy tôi một lần nữa.

 

Nó đang tiến về phía tôi, kèm theo mùi hôi của sắt gỉ và những tảng thịt đồ sộ.

 

Theo bản năng, tôi đổ mình sang một bên.

 

Và ngay sau đó, tôi cảm thấy một sức nóng thiêu đốt làn da của mình.

 

Trước khi tôi nhận ra rằng con quái vật đang phun lửa, tôi đã tạo lại thanh kiếm của mình, thứ mà tôi đã đánh rơi khi bị móng vuốt của nó thổi bay.

 

Tôi không thể nhận thêm bất kỳ một vết thương nào nữa.

 

Tôi đã quyết định như vậy, tự trách mình về những gì đã xảy ra cách đây vài chục giây trước.

 

Tôi cần phải trình diễn đòn đánh “Sao băng” thêm một lần nữa.

 

Như biết được ý định của tôi, con quái đứng dậy khỏi vũng máu đỏ ngầu trên mặt đất và há cái miệng giống cái đầu của nó hướng lên trời.

 

“PIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII…!”

 

Nó phát ra một tiếng kêu kỳ lạ.

 

“...Tới đây nào…”

 

Tôi nhận ra hành vi đó, và do đó, tay tôi dừng lại.

 

Nói một cách chính xác, tôi nhận thức được hành động đó vừa rồi, tương tự như những con quái vật mà tôi đã chiến đấu trong quá khứ.

 

Không còn nghi ngờ gì nữa, nó đang kêu gọi sự trợ giúp từ đồng loại.




 

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương