Tru Tinh Kiếm Sĩ
-
Chapter 26
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Chương 26
“Dọn sạch lũ quái vật ở Minaura không có nghĩa là cậu nhất thiết phải đánh bại hết bọn chúng.”
Siva nói.
“Chúng ta không thể nào làm tiêu tan hết toàn bộ lượng chướng khí dày đặc bao phủ quanh Minaura được.”
Anh ấy chỉ ra rằng việc diệt trừ quái vật là bất khả thi nếu chúng tôi không tính đến những tác nhân khác.
Nếu vậy thì làm sao để có thể tiêu diệt hết quái vật trú ngụ trong Minaura?
“Đó là lý do chúng ta cần tìm ra con quái vật đầu đàn đang ẩn náu ở đâu đó bên trong thị trấn và tiêu diệt nó. Nói tóm lại, chỉ cần chúng ta giết được con quái vật mạnh nhất thì ngôi làng sẽ được bình yên trong một vài năm tới. Sau khi chúng ta giết được con quái vật mạnh nhất này, việc con khác xuất hiện chỉ là về vấn đề thời gian, rồi chúng ta sẽ lại phải tìm ra nó để tiêu diệt, và cứ như vậy. Nói cách khác, nó là một vòng tuần hoàn. Dễ hiểu đúng chứ?”
Tôi đã định nói rằng việc giết quái vật là một điều vô nghĩa, nhưng Siva vừa nói với tôi rằng nếu chúng tôi không thể giết được con quái vật đầu đàn vẫn còn đang ẩn náu đâu đó bên trong thị trấn này, cơn ác mộng sẽ không bao giờ có thể dừng lại được.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đúng như truyền thuyết, Minaura xứng đáng với cái tên “Thị trấn bị nguyền rủa”.
Mật độ chướng khí bao phủ xung quanh thị trấn này đúng là cao hơn hẳn so với những nơi khác, và do đó nếu chúng tôi không có sự chuẩn bị kỹ càng như bây giờ, chắc chắn lũ quái vật sẽ tấn công người dân và ngôi làng, bức tường cũ kỹ được cho là sẽ cô lập chúng sẽ không bao giờ có thể cản chúng lại được.
Tuy nhiên, chúng tôi đã nghĩ ra cách để giải quyết vấn đề này, và theo như lời Siva nói, việc giết con đầu đàn có thể sẽ mang lại hiệu quả.
Và rồi…
“Một lời khuyên cuối cùng, đừng nghĩ rằng kinh nghiệm thực chiến và kiến thức của mình sẽ có tác dụng ở đây, hãy chỉ tập trung vào việc chém đầu chúng thôi, khi đó chúng sẽ chết. Không phải tự nhiên mà họ lại gọi nữ quý tộc chết tiệt đó là Tử thần, cô hiểu chứ?”
Nữ quý tộc mà anh ấy nhắc tới chắc hẳn là “Công chúa Chiến binh”, Viera Islebark.
Đây là nơi mà người ta có thể cảm nhận được cái chết đang cận kề theo đúng nghĩa đen.
Ngay khi chúng tôi đặt chân vào Minaura, Siva nói lời tạm biệt, và chúng tôi tách ra.
* * * * *
“--Nơi này thật kinh khủng…”
Vừa nhìn xung quanh thị trấn tôi vừa tự nhủ.
Tàn tích của những đám cháy lớn rải rác ở khắp mọi nơi, và ở một số nơi thậm chí còn vương lại nhiều vệt máu.
Và không còn nghi ngờ gì nữa, bầu khí quyển ở đây càng lúc càng nặng hơn khi tôi đi xung quanh thị trấn.
Tuy nhiên, dù nơi này được cô lập với thế giới bên ngoài bởi bức tường cao ngất ngưởng, khu vực lối vào vẫn có rất nhiều người.
“Nơi này giống như một chiến trường hơn là một thị trấn.”
Những thứ có vẻ như như là tro và sỏi bị thổi bay xung quanh, và theo đó một mùi hương kỳ lạ giống mùi thịt cháy khiến tôi cảm thấy khó chịu đột nhiên xộc vào mũi tôi.
“...Một nhà du hành sao? Dám đến đây một mình cậu cũng thật liều lĩnh.”
Tôi ngừng việc ngó nhìn xung quanh khi nghe thấy một giọng nói kiêu ngạo bất chợt vang lên từ đâu đó.
Có lẽ vì tôi có ngoại hình trẻ trung nên người đó nói rằng: “Thỉnh thoảng cũng có một vào kẻ ngốc giống như cậu đến đây vì không thấu hiểu được nghĩa của hai từ “can đảm” và “dũng khí””. Tôi chắc chắn là mình không nghe nhầm.
Tôi nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm xem giọng nói này phát ra từ đâu– và tôi đã tìm thấy.
Đập vào mắt tôi là một người đàn ông trung niên đang nằm trên một bức tường ở cách đó không xa, chân ông ta duỗi thẳng, băng bó chắp vá.
Ông ta có lẽ già hơn cha tôi một chút.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào tôi và bất chấp việc có thể đang bị cơn đau dày vò, ông ta vẫn nhìn tôi với một vẻ mặt thương hại, hiện rõ lên cảm giác ông ta không có lòng tin rằng một người như tôi có thể sống sót ra khỏi nơi này.
“Cậu là vệ binh à?”
Nhìn dáng vẻ của người đàn ông đó, tôi có thể đoán ngay được thân phận của ông ta.
“Tôi sẽ ghi nhớ lời khuyên từ ông, vệ binh của vương quốc ạ.”
Chắc chắn ông ta có nhiều kinh nghiệm chinh chiến hơn tôi nên đó là một lời khuyên bổ ích và xứng đáng để tôi tiếp thu.
Nhưng dù có ai nói gì với tôi đi chăng nữa, tôi sẽ không bao giờ thay đổi mục đích của mình.
Một Tru tinh kiếm sĩ đã từng nói với chính mình rằng—
Chỉ cần anh ta quyết tâm tìm kiếm điều gì, anh ta chắc chắn sẽ có được nó vào một ngày nào đó.
Anh ta nói về một điều vốn dĩ vô lý như thể nó thực sự sẽ xảy ra vậy.
Và tôi, một người liều lĩnh, rất ngưỡng mộ những người như vậy.
Tôi không bao giờ hoài nghi rằng đó là cách duy nhất để trở nên mạnh mẽ bởi vì tôi biết cực kỳ rõ về ý nghĩa của việc trở thành một Tru tinh kiếm sĩ.
Tôi không còn sự lựa chọn nào khác nếu muốn đạt được mục đích của mình, vậy nên điều này là không thể tránh khỏi.
Vậy nên tôi rời mắt khỏi người đàn ông và tiếp tục tiến về phía trước.
“...Tôi không biết điều gì đã thúc ép cậu tới nơi này, nhưng…”
Tôi cho rằng một lời khuyên là chưa đủ.
Người vệ binh đang bị thương cố gắng nói thêm vài lời với tôi, nhưng vì một lý do nào đó, ông ta dừng lại.
Ngay sau khi tôi vừa thắc mắc về điều đó…
Có thứ gì đó đen tối, sâu thăm thẳm bao phủ lấy tôi.
Nó là một cái bóng.
Một cái bóng cực kỳ lớn.
“Chậc…! Nếu con khốn đó mò đến đây, tức là cậu là một pháp sư…!!! N-Này! Rời khỏi nơi này ngay lập tức, đứa trẻ liều lĩnh kia!!!”
Tiếng tặc lưỡi thốt lên, và sau đó là một tràng những lời mắng mỏ giận dữ.
Tôi có thể nói rằng, đây có lẽ là một lễ rửa tội tại Thị trấn bị nguyền rủa, Minaura.
Cái bóng đang bao phủ lấy tôi thậm chí còn có kích thước lớn hơn cả lũ quái nhân mà tôi đã phải đối mặt hai năm trước.
Bất giác, tôi nhận ra cơ thể mình đã tự động nhảy lùi lại.
“...Đ-Đùa à?”
Và ngay lập tức, cuộc chiến bắt đầu.
Tôi không biết phải làm gì khác ngoài bật cười vì sự hăng hái và sẵn sàng chiến đấu không ngừng nghỉ của mọi người ở đây.
Tôi nhìn lên trời và thấy một con quái vật có đôi cánh mọc ra từ phía sau lưng.
Đòn đánh từ chân trước của nó dễ dàng phá hủy tan nát mặt đất.
Không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra với tôi nếu tôi không phản xạ kịp thời để tránh nó, chắc bây giờ tôi đã đi đời rồi.
Sự cách biệt về kích thước đã nói lên tất cả.
Tôi sẽ không thể đánh bại được nó trong hoàn cảnh bình thường, vậy nên tôi dành vài giây để suy nghĩ xem mình phải làm gì tiếp theo. Và rồi…
“Cậu đang làm cái quái gì ở vậy?! Hãy chạy khỏi nơi này đi, thằng oắt con!! Cậu đang cố làm nó thoát ra khỏi Minaura đấy à?!”
Một lần nữa tiếng chửi rủa đầy thịnh nộ lại khiến tôi giật mình.
“Con quái vật khốn khiếp đó là một loài đột biến rất nhạy cảm với các pháp sư!!! Hãy chạy ra phía sau nhanh đi!!!”
Một loài quái vật đột biến phản ứng mạnh mẽ với các pháp sư.
Tôi chưa bao giờ nghe thấy về nó từ Lilea và những người bạn thám hiểm của cô ấy.
…Giờ đây tôi đã hiểu điều mà ông ta thực sự nói.
Nếu một con quái vật to gấp mười lần tôi như thế tấn công vào ngôi làng của tôi, thì—
“---Tôi… hiểu rồi.”
Tôi nắm bắt cơ hội và tuân theo những gì người vệ binh nói.
Quả đúng như vậy, con quái vật trước mặt tôi chẳng có một chút phản ứng gì với người vệ binh bị thương và không thể di chuyển đang liên tục gào thét trước mặt tôi cả.
Nó chỉ tập trung vào một mình tôi, bằng đôi mắt như mắt mèo dính sát vào nhau.
Và thế là tôi tin lời ông ta nói.
“Nhưng… không phải thử thách này quá khó để tôi bắt đầu sao?!”
Vừa nói ra những lời than vãn đó, tôi mở lòng bàn tay ra, thứ thậm chí còn không chạm vào thanh kiếm trên thắt lưng.
『 Kiếm: Sáng thành ma pháp 』
Ngay lập tức sau một nhịp, một hạt ánh sáng xuất hiện và hợp nhất trong không khí.
Một cặp dao găm được hình thành xuất hiện trong tay tôi.
— ngay cả khi tôi có ý định chạy trốn, tôi cũng phải chọc mù được mắt nó trước.
Dù trong tâm trạng thất vọng này, tôi phải bình tĩnh, để có thể nhận ra cách hành động tối ưu nhất.
Để chém được nó sẽ rất khó khăn, nhưng nếu chỉ xuyên qua lớp phòng thủ của con quái vật…
“Chắc chắn sẽ được!!!”
Tôi bắt đầu chạy, sau khi giả vờ là mình đang chạy trốn trong một khoảng thời gian ngắn— tôi quay người lại và lộn nhào trên không trung một lần nữa.
Sử dụng quán tính tạo ra từ chuyển động của mình, tôi vung cặp dao găm trong tay sang phải, rồi lại sang trái, theo thứ tự như vậy.
Và thế là những con dao bay trong không trung, ngắm vào vị trí không quá xa mắt của con quái vật, nhưng những tiếng lách cách khó nghe khiến tôi nhận ra rằng đòn đánh của mình đã bị chặn lại.
Tôi không hiểu tại sao lại như vậy.
Ngay trước khi xuyên qua nhãn cầu của nó, những con dao đã bị đẩy lùi bởi một loại kết giới vô hình nào đó.
“...Mọi thứ không xảy ra theo những gì chúng ta muốn phải không?”
Sự cuồng nộ của con quái vật thậm chí còn trở nên mạnh mẽ hơn vì mánh khóe vừa rồi của tôi.
Kẻ thù sở hữu đôi cánh, và tôi thậm chí còn không biết được rằng nó có những khả năng gì, tôi đã không tìm hiểu xem nó là loại quái vật gì mà đã quyết định chiến đấu với nó.
Rõ ràng rằng đây không phải một tình huống tốt đẹp cho lắm, và tôi cần phải rút lui.
Tôi kết luận như vậy và mỉm cười chua chát, quả đúng như tên gọi, "thị trấn bị nguyền rủa", không phải tự nhiên mà người ta lại đặt cho nó cái tên như vậy.
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook