Tru Tinh Kiếm Sĩ
Chapter 28

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Chapter 28


 

“Trở thành một kiếm sĩ đồng nghĩa với việc sẽ luôn phải đối mặt với sự sợ hãi–”


 

Khi đứng giữa sự sống và cái chết, tôi đã nghĩ đến khả năng mình có thể dành chiến thắng.


 

Tôi đã vô tình bị cuốn theo suy nghĩ rằng đây là một cuộc chiến cân sức, nhưng sự thật là mặc dù đang mang một vết thương chí mạng nhưng con quái vật đó vẫn đủ sức giáng cho tôi một đòn tấn công khủng khiếp đến vậy.


 

Đòn đánh của nó chuẩn xác đến nỗi như nghiền nát cánh tay trái của tôi đến mức không thể cử động được, nó đang khiến tôi vô cùng hoảng sợ.


 

Con quái vật đó quả thực là một cơn ác mộng.


 

“...Tôi thấy sợ hãi…”


 

Tôi lấy lại thăng bằng và đứng dậy, cố buông bỏ những cảm xúc tiêu cực mà tôi đang giữ trong lòng.


 

Tôi bỗng nhận thức được rằng bản thân vượt xa con quái vật đang gào thét những âm thanh chói tai cầu cứu sự trợ giúp từ đồng loại.


 

Có lẽ tôi sẽ không thể thắng.


 

Nhưng tôi tự nhủ trong đầu…


 

Chỉ cần tôi có thể đánh trúng mục tiêu bằng kỹ thuật của mình, tôi sẽ không bao giờ thua.


 

…Niềm tự hào đó của tôi đã được đền đáp.


 

Cơ thể con quái vật bị chém trúng nhiều nhát, tôi đã gây ra một vết thương chí mạng.


 

Vậy nên có lẽ nó sẽ không thể đuổi theo tôi được nữa.


 

Nhưng kẻ quái nào đã nghĩ ra được logic và lý thuyết như vậy?


 

Đơn giản là chẳng có ai.


 

Đó chỉ là suy nghĩ đến từ một phía mà tôi cho rằng là điều hiển nhiên.


 

“Đồ khốn”


 

Tôi buông ra câu chửi thề để giải tỏa đầu óc .


 

Sau đó những dòng suy nghĩ vẩn vơ hiện lên trong đầu tôi.


 

–Mình nên làm gì tiếp theo đây?


 

Tôi bắt đầu tự hỏi.


 

Bọn quái vật tại Minaura sẽ lũ lượt kéo tới đây sớm thôi.


 

Sức lực của tôi có hạn, và hơn nữa, khả năng sống sót là rất thấp nếu tôi một mình chiến đấu với chúng.


 

Tôi có thể sẽ chết vì phải đối mặt với cả một lũ quái vật.


 

Và rồi bản năng của tôi trỗi dậy, thúc giục tôi bỏ chạy.


 

Nó đã vượt quá tầm kiểm soát của tôi, và một âm thanh rì rầm khó chịu làm tôi quên đi cơn đau đang chạy dọc khắp cánh tay mình.


 

“...Im lặng đi”


 

Tôi đáp lại một tiếng kêu không thể yên lặng.


 

Làm ơn yên lặng đi, tiếng ồn chết tiệt.


 

Sau khi thuyết phục bản thân, tôi cuối cùng cũng quay lưng lại theo tiếng gọi của bản năng.


 

Lũ quái vật đang đổ xô tới đây.


 

A… Điều này thật tệ.


 

Trong lòng tràn ngập sự thất vọng, tôi nghĩ xem có thể trốn ở nơi nào tại Minaura này nếu có thể.


 

…Nơi này hẳn là không còn nơi nào để tôi có thể ẩn náu.


 

Tôi đã có được câu trả lời.


 

Tôi quyết định sẽ giảm bớt những mối đe dọa lên bản thân ngay bây giờ, ngay cả khi cuối cùng tôi chỉ có thể giết một trong số chúng.


 

Vậy nên tôi chuẩn bị tâm thế sẵn sàng.


 

“Giải pháp đơn giản nhất mà tôi thấy được là học hỏi từ nỗi đau, vì hầu như những người trải đời hơn tôi đều nói như vậy. Vậy nên bạn cần thật sự quên đi những phán đoán của bản thân. Vì vậy ngay cả khi bạn có cắt bỏ được một bên cánh của những con quái vật này, bạn vẫn phải nghĩ rằng chúng vẫn có thể bay.”


 

Đây là những lời nói của một Tru tinh kiếm sĩ.


 

Và cuối cùng, tôi đã quyết tâm.


 

Đã hai năm qua đi kể từ khi tôi phải đối mặt với lũ chằn tinh.


 

Tôi đã học được cách sử dụng phép thuật.


 

Tôi tích lũy kinh nghiệm và kiến thức cho bản thân mình.


 

Tinh thần của tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều so với hồi đó.


 

Nhưng– tôi vẫn không hề thay đổi…


 

Không có điều gì thay đổi kể từ đó cả.


 

Tôi vẫn là tôi , yếu đuối và bất lực.


 

Và nó sẽ khiến nhận thức của tôi về thực tế đó mãi khắc sâu ở trong tâm trí tôi, trở thành một nỗi ám ảnh.


 

Đó là lý do tôi…


 

“Bất chấp việc ta có bị thương hay không, điều đó không quan trọng. Ngươi rất mạnh, vậy nên ta sẽ cho ngươi biết thế nào là bất ngờ, trực diện, công bằng và chính trực - !!! ”


 

Đó là lỗi của bọn quái vật khi chúng quá mạnh.


 

Vậy nên, tôi nhếch môi tự mãn và ích kỉ nói ra những lời rằng tôi sẽ không chấp nhận bất kỳ lời khiếu nại nào của nó sau này.


 

“Tao… sẽ cắt bỏ cái miệng đó của mày ngay bây giờ!!!”


 

Tôi giậm chân trên mặt đất, khiến cho mặt đất lún về phía sau.


 

Và rồi — tôi bắt đầu rút ngắn khoảng cách.


 

Tôi nhìn cánh tay trái mềm nhũn của mình một lúc và phi mình tiến xa hơn để kết thúc trận chiến này một cách nhanh chóng để tránh việc bị mất quá nhiều mãu.


 

Nhanh, nhanh, nhanh nữa.


 

Những lời đó thúc đẩy tôi.


 

Tôi tự nhắc bản thân rằng thời gian không còn nhiều nữa.


 

Và rồi…


 

“--Trước hết, im mồm đi, lũ khốn.”



 

Tôi đã tiếp cận được con quái vật, nó đang không ngừng kêu lên những tiếng kêu khó nghe chói tai.


 

Điều gì đến cũng phải đến, tôi vừa di chuyển vừa nhảy đến cơ thể nó, và ngay sau đó, tôi chạm tới đầu nó.


 

Cùng với tiếng kêu ớn lạnh phát ra từ trong dạ dày con quái vật, tôi cúi người về phía trước và đá nó một cái, sau đó vung kiếm xuống.


 

Và cùng lúc đó, tôi sử dụng câu thần chú của mình.


 

Cánh tay trái của tôi thậm chí không thể tập trung đủ lực để sử dụng nó, nhưng bất chấp điều này, tôi đã kích hoạt phép thuật và đảm bảo rằng thanh kiếm vẫn nằm trong tay phải.


 

Phép thuật  “Kiếm: Sáng thành ma pháp” có khả năng tạo ra những thanh kiếm xung quanh.


 

Nên về cơ bản, khả năng duy nhất của nó là giúp tôi có thể sử dụng như một vũ khí của bản thân.


 

Khác với Siva, tôi không thể tạo ra một thanh kiếm theo ý muốn và biến nó thành phương tiện tấn công, nhưng ngay cả như vậy, vẫn có nhiều cách để sử dụng nó.

 

Các hạt ánh sáng từ câu thần chú của tôi được sinh ra, bắt đầu hợp nhất, và tự hiện ra gần mu bàn chân phải của tôi.


 

“Phép thuật của tôi còn có thể được sử dụng theo cách này nữa.”


 

Tôi làm sắc lưỡi kiếm mà tôi tạo ra để thuận tiện cho việc tấn công.


 

Sau đó, tôi nhảy lên không trung, nhận thấy rằng tôi sắp chém vào đầu nó, con quái vật cuối cùng đã phản ứng lại bằng cách ngừng phát ra âm thanh kỳ lạ.


 

"Xuyên qua!"


 

Thay vì vung thanh kiếm trên tay tôi xuống, tôi đá nó không ngừng, và nó bắt đầu bay về phía con quái vật với tốc độ giống như một thiên thạch.


 

“——?!?!”


 

Một tiếng hét không thành lời vang lên.


 

Tiếp đó là một tia lửa được phun ra từ mồm con quái, cơ thể to lớn của nó đang quằn quại vì đau đớn, đóng vai trò như một cơ chế phòng thủ của nó sau khi tôi tấn công bất ngờ.


 

Tôi không có cách nào để tránh nó khi đang chạy lên cơ thể khổng lồ của con quái vật và ném mình lên không trung.


 

Đó chắc chắn là một đòn kết liễu đối với tôi, tuy nhiên…


 

Tương lai mà tôi đã bị đánh gục một cách đầy tàn bạo, và cơ thể tôi bị quăng quật một cách không thương tiếc…


 

“Tao sẽ không để cho mày có thêm một phút giây nào nữa”


 

…đã không xảy ra.


 

Bởi vì, trong khi tôi tung mình lên không trung, tôi đã nhảy lùi lại để thoát ra, lên bầu trời.


 

"Tao không thể bay như mày, nhưng tao không nói rằng tao không thể chiến đấu giữa không trung."


 

Những hạt ánh sáng dưới chân tôi tập trung lại và tạo thành một thanh kiếm với một lưỡi kiếm cực lớn, như một điểm tựa để tôi có thể dẫm lên để đẩy bản thân mình lên cao.


 

Tạo ra một thanh kiếm, Tôi sử dụng nó như một điểm tựa cho đôi chân mình, đá vào nó để tạo đà đẩy cơ thể tôi lên cao. Cứ lặp đi lặp lại.


 

Và lần đầu tiên kể từ khi tôi tới đây, tôi đã cúi xuống nhìn xuống con quái vật từ trên cao.


 

Từ tầm nhìn đó, tôi có thể nhận thấy rằng rất nhiều quái vật đang từ khắp nơi đổ về đây.


 

… Tôi thậm chí không thể cảm thấy bất kỳ dấu hiệu nào của họ cho đến bây giờ, bọn chúng đến quá sớm, thật lòng mà nói.


 

Có thể tôi sẽ làm chúng kiệt sức bằng những lời phàn nàn, nếu có thể, và nói với chúng rằng tự đi chết đi.


 

…Nhưng tôi không có thời gian để làm điều đó.


 

“Tôi…hiểu rồi…”


 

Ngay lúc đó, con quái vật bất ngờ há to hàm răng của nó.


 

Những chiếc răng nanh sắc nhọn của nó, xếp ngay ngắn, lộ ra ngoài.


 

Tôi bất ngờ kêu lên một tiếng.


 

Một chất giống như khí ga màu đỏ đang bắt đầu tụ lại trong miệng con quái vật.


 

Tôi thậm chí còn nghe thấy một âm thanh quen thuộc, và có lẽ - đó là dấu hiệu của việc nó chuẩn bị tung ra một cú phun lửa vào tôi.


 

Nhưng điều đó không quan trọng.


 

Giết, giết, giết, giết, giết.


 

Giống như một lời nguyền, từ đó lặp đi lặp lại trong trái tim tôi.


 

Bằng bất cứ giá nào, hãy giết nó, trái tim tôi thúc giục.


 

Và nghe theo lời, tôi siết chặt chuôi kiếm hơn nữa.


 

“Tuyệt…!!! Cùng chơi nào, quái vật!!!”


 

Tôi cao giọng.


 

Tôi buông xuôi bản thân trước sự phấn khích đang chiếm lấy cơ thể mình và hét lên một cách điên cuồng.


 

Nếu tôi có thể giết con quái vật này trước khi ngọn lửa được phóng ra, tôi sẽ thắng.


 

Nếu tôi bị ngọn lửa của nó thổi bay, tôi sẽ thua.


 

Điều đó thật đơn giản.


 

Môi tôi nhếch lên vì sung sướng đến nỗi cảm giác như hai má tôi đã rách ra khi biết rằng kẻ thù hiếu chiến của mình đang chuẩn bị sẵn sàng để đánh chặn tôi thay vì trốn tránh và bỏ chạy.


 

Sau đó tôi chuẩn bị tư thế để vung kiếm.


 

“Chém qua—”


 

Những tia sáng màu đỏ được phóng ra làm làm bao phủ tầm nhìn của tôi, và sức nóng bao trùm khắp khu vực đó làm da tôi bỏng rát như bị thiêu đốt.


 

Tất cả những gì tôi có thể làm là tạo ra một thanh kiếm, vung nó xuống và chém xuyên qua ngọn lửa đó.


 

Vì vậy, tôi sẽ phá bỏ bất kỳ và tất cả các chướng ngại vật cản đường tôi, cùng với ngọn lửa, kết thúc nó một lần và mãi mãi!


 

Giải phóng ngọn lửa với tất cả những gì đang có !!!


 

『 —SAO BĂNGGG!!! 』



 

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương