Chương 2

 

“Tôi… muốn tru tinh.”

 

Khi tôi nói những câu đó, mọi người đều bị sốc.

 

Những người đồng trang lứa đều cười nhạo tôi.

 

Họ nói rằng tôi nên biết vị trí của mình.

 

Rằng tôi chỉ là một người dân làng đơn thuần, và thay vì khao khát điều gì đó phi thực tế như “Tru tinh,” thì trước tiên tôi nên đặt mục tiêu vào việc trở thành một kiếm sĩ.

 

Cha mẹ đã nói với tôi rằng: cứ mơ đi, miễn là tôi có chừng mực là được. 

 

Không ai xung quanh tôi vui mừng khi nghe về tham vọng của tôi.

 

“Những ngôi sao, hừ…”

 

Thình thịch, thình thịch.

 

Khi cơn gió thổi nhẹ qua, cô ấy hé mắt nhìn tôi nhưng tôi vẫn tiếp tục cày ruộng với đầu chiếc cuốc bị gãy, chỉ còn nguyên cán.

 

Tên cô ấy là… Sofia.

 

Bạn thời thơ ấu của tôi và là người duy nhất kinh ngạc trước khát vọng đó của tôi.

 

Đã bốn năm trôi qua kể từ ngày tôi có giấc mơ sống động ấy, và bây giờ tôi đã 12 tuổi.

 

Tuy nhiên, niềm đam mê được tích tụ từ khát vọng của tôi chưa bao giờ hạ nhiệt.

 

Trái lại, ước mơ đó ngày càng trở nên cháy bỏng. 

 

Đó là lý do tại sao kể từ đó tôi lại vung chiếc cuốc hư nát này, ngày này qua tháng nọ. 

 

Có lẽ do tôi luôn từ chối lắng nghe những gì mọi người nói, còn Sofia hiện giờ là người duy nhất phàn nàn về hành vi không giống nhà quê của tôi.

 

“Tôi không thể hiểu được những gì cậu đang nghĩ, Julius.”

 

Cô gục xuống đất, thở dài thườn thượt.

 

“Tôi ngưỡng mộ anh ấy vì anh ấy rất tuyệt vời. Và tôi cũng mong mỏi được giống như anh ấy.”

 

Đó là những gì khiến tôi muốn trở thành “Tru tinh Kiếm sĩ.”

 

Tôi cũng ngưỡng mộ lối sống của anh ấy- người có ước mơ trở thành “Tru tinh Kiếm sĩ.”

 

Tôi nuôi dưỡng niềm đam mê giống như anh ấy, đó chính xác là lý do tại sao tôi thực hiện niềm khao khát đó.

 

Và để hoàn thành tâm nguyện đó, tôi đã vung tay trong suốt bốn năm, đến mức tôi không thể nhấc chúng lên được nữa.

 

Mà Sofia chỉ thở dài và phàn nàn về việc cô ấy không thể hiểu được suy nghĩ của tôi.

 

Nhưng tôi ước chừng điều này là không thể tránh khỏi.

 

Tôi nghĩ cô ấy phải có niềm đam mê giống tôi thì chúng tôi mới hiểu được nhau.

 

Và trên thực tế, đó không phải là một vấn đề dễ dàng, tôi càng phải suy nghĩ về nó nhiều hơn nữa. 

 

“Cậu có muốn trở thành một nhà thám hiểm không, Julius?”

 

“… Hừm?”

 

Cánh tay của tôi, vốn đang di chuyển đều đặn, đã chậm lại một chút.

 

Tôi đã nghe câu hỏi này quá nhiều, đến nỗi tai sắp bị chai sần đến nơi rồi. 

 

Một câu hỏi phổ biến mà mọi người đều hỏi tôi khi tôi nói rằng mình đang cố gắng trở thành một kiếm sĩ.

 

“Tôi… chỉ muốn tru tinh. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì nếu điều đó có thể giúp tôi thực hiện được ước mơ của mình.”

 

Tôi trả lời theo cách phủ nhận câu hỏi của cô ấy.

 

Nhà thám hiểm là tên gọi chung dành cho những người kiếm sống bằng cách săn bắt quái vật.

 

Họ có thể là kiếm sĩ, pháp sư, vân vân…

 

Có rất nhiều người khao khát trở thành một trong số họ.

 

Vì vậy tôi nghĩ rằng đó có thể là lý do tại sao cô ấy hỏi tôi câu hỏi đó.

 

“… Tôi thật sự không thể hiểu được rốt cuộc Julius nghĩ như thế nào.”

 

Nếu đó là vì lợi ích hữu hình, Sofia sẽ bị thuyết phục ngay lập tức, nhưng lý do mà tôi cầm kiếm hoàn toàn khác với bất cứ điều gì như thế.

 

Tôi muốn sống một cuộc đời tỏa sáng giống như kiếm sĩ đó, người đã mơ ước về việc Tru tinh.

 

Tôi muốn chia sẻ niềm đam mê giống như anh ta.

 

Đó là nguyên tắc cơ bản của tôi.

 

Đó là lý do tại sao cách suy nghĩ của tôi vượt ngoài tầm hiểu biết của Sofia.

 

“Tôi biết.”

 

Tôi không muốn bị nhìn thấu.

 

Mỗi thanh kiếm là một vũ khí chết người có thể cướp đi mạng sống của ai đó.

 

Lý do mà tôi muốn trở thành một kiếm sĩ - người cầm một thanh kiếm như thể đó là điều hiển nhiên— “Tôi ngưỡng mộ anh ấy.”

 

Và đó là nơi tôi muốn đến.

 

Có lẽ người khác sẽ không hiểu.

 

Vì tôi là người duy nhất có niềm đam mê này. Vâng, tôi gần như có thể khẳng định điều đó.

 

Nhưng—

 

Vẫn còn một điều mà tôi cần Sofia biết, với tư cách là người đã quan tâm đến tôi trong suốt bốn năm, khi mà tôi mơ về việc Tru tinh.

 

“… Nhưng…”

 

“…?”

 

“Đó có lẽ là một ý tưởng khó hiểu, nhưng tôi đang rất vui. Thế giới trông có vẻ tươi sáng hơn nhiều so với trước đây. Có một mục tiêu phi lý như thế này sẽ mang lại cảm giác thích thú hơn là chỉ lướt qua cuộc đời một cách vu vơ. Đó là những gì mà tôi nghĩ.”

 

Khi tôi vung chiếc cuốc bị hỏng, tôi tự hỏi liệu cô ấy có ngạc nhiên khi nghe tôi nói những điều đó hay không.

 

Sofia ngẩn người rồi cười khúc khích.

 

“Tôi cảm thấy như cậu đã thay đổi rồi, Julius.”

 

“Vậy ư?”

 

“Ừ. Đôi mắt của cậu từng giống như tròng mắt của một con cá chết, nhưng bây giờ cậu có đôi mắt của một người bình thường.”

 

“…”

 

Tay tôi khựng lại.

 

Nhưng chỉ được một lúc, không hiểu sao tôi đã bình tĩnh trở lại và tiếp tục vung cuốc.

 

***

 

“… Tôi-Tôi hiểu rồi.”

 

“Tôi không biết đó là gì, nhưng cậu có vẻ rất thích thú. Tôi không biết cậu có bao nhiêu niềm vui, nhưng xem ra cậu đang có một khoảng thời gian tuyệt vời, kể từ cái ngày của bốn năm về trước.”

 

Ngày hôm đó, cách đây bốn năm về trước.

 

Kể từ ngày tôi nhìn thấy ký ức về kiếm sĩ, tôi đã giữ những gì còn sót lại của chiếc cuốc bị hỏng, vung nó từ sáng đến tối với hy vọng sẽ trở thành “Tru tinh Kiếm sĩ.”

 

Thỉnh thoảng tôi làm những công việc khác nhau, nhưng về cơ bản tôi vẫn tiếp tục vung chiếc cuốc bị hỏng như thế này.

 

Cái ngày mà mọi người trong làng bắt đầu nhìn tôi một cách kỳ lạ, tôi chắc chắn đó là ngày mà Sofia đang nhắc đến.

 

“Gần đây tôi đã suy nghĩ đến việc thử một cái gì đó mới mẻ, giống như cậu vậy, Julius.”

 

“Cái gì đó mới mẻ ư?”

 

“Đúng vậy, một cái gì đó thật mới mẻ! Cậu biết đấy, tôi nghĩ sở trường của tôi là ma thuật chữa lành bệnh. Đó là lý do tại sao linh mục muốn tôi trở thành một người chữa bệnh. Hôm trước ông ấy đã chiêu mộ tôi khi đến ngôi làng.”

 

“Hừm~”

 

Người chữa bệnh thật là cao quý.

 

Đó không phải là con đường dành cho tất cả mọi người.

 

Chỉ những ai có tài năng về ma thuật chữa lành, một điều kiện cần thiết của một người chữa bệnh, mới có thể làm được.

 

Tôi ngạc nhiên khi Sofia tài năng đến vậy, đồng thời, tôi cũng quyết định thúc giục cô ấy phải tận dụng tối đa điều đó.

 

“Tôi nghĩ đó là một lời đề nghị hay.”

 

Thình thịch, thình thịch. Tôi vừa nói vừa tiếp tục vung cuốc.

 

“Thật vậy sao?”

 

“Đúng vậy. Cậu có tài năng chữa lành bệnh, đúng không? Vậy tại sao không dùng nó trong một bối cảnh thích hợp? Thật lãng phí nếu để tài năng của cậu bị mai một ở đây.”

 

Tôi có cảm giác rằng trưởng làng sẽ hét vào mặt tôi nếu ông ấy nghe thấy tôi đang khích lệ Sofia. Ông ấy đã nói rằng ngôi làng sẽ mất dần những người trẻ tuổi, tuy nhiên, tôi thật sự muốn hành động theo cách đó.

 

Tôi không muốn để tài năng của cô ấy bị lãng phí.

 

“Phí phạm ư, hừ… Được rồi. Tôi sẽ chấp nhận lời đề nghị của vị linh mục kia và trở thành một người chữa bệnh!”

 

Cô ấy tuyên bố với tôi bằng một giọng nói hùng hồn, tay cuộn thành nắm đấm.

 

“Nhưng sau đó, tôi e rằng mình sẽ đơn độc ở Thủ phủ, hừm…”

 

Cô ấy cố tình liếc nhìn tôi, và để đáp lại cô ấy, tôi thốt ra một câu — “Đó là điều cậu đang lo lắng sao?” — cô ấy muốn nói gì à.

 

“Ý tôi là, cậu sẽ không đến Thủ phủ cùng tôi sao, Julius?”

 

“Tôi ư?”

 

“Cậu là người duy nhất cùng lứa tuổi với tôi và là người muốn rời khỏi ngôi làng này. Vả lại, cậu là người đã động viên tôi mà.”

 

Trong ngôi làng khép kín của chúng tôi, chắc chắn không có ai trạc tuổi chúng tôi muốn ra khỏi làng cả. Tất cả bọn họ đều là những người trải qua cuộc sống của mình một cách bình thường, và muốn kết thúc nó ở nơi đây.

 

Tôi đoán đó là một phần lý do…

 

Tôi là mục tiêu của nhiều ánh nhìn kỳ lạ, điều đó làm nổi bật lên sự bất thường trong mong muốn được trở thành “Tru tinh Kiếm sĩ” và tôi thường xuyên giả vờ trở thành người trong cuộc.

 

“Sẽ có đủ loại hầm ngục nếu cậu đến Thủ phủ, Julius ạ. Cậu muốn trở nên mạnh mẽ hơn, phải không? Ít nhất thì nơi đó phù hợp với cậu hơn nhiều so với việc cứ mãi đóng giả làm một người dân thường trong ngôi làng này.”

 

“… Hừm…”

 

… Cô ấy chắc chắn có lý.

 

Và tôi không thể không suy nghĩ về điều đó, đủ để khiến tôi bật ra tiếng rên rỉ thống khổ theo phản xạ.

 

Hầm ngục là tên gọi chung của một hang ổ quái vật, nơi các nhà thám hiểm kiếm sống, như Sofia đã nhắc đến trước đó.

 

Sẽ ổn khi tiếp tục giả vờ trở thành điều gì đó không phải là của mình, nhưng kiếm tiền và đối phó với những con quái vật ở hầm ngục sẽ có lợi hơn với tôi.

 

Lập luận của Sofia có tính thuyết phục đến mức khiến tôi suýt gật đầu.

 

Nhưng tôi quyết định lắc đầu trước những lời nói của cô ấy.

 

“Tôi hiểu những gì cậu đang cố gắng nói, nhưng tôi sẽ từ chối.”

 

“… Tại sao?”

 

Cô ấy cau mày ủ rũ, điều này cô đã đoán được từ trước.

 

Tôi nói rằng tôi đồng ý với Sophia, nhưng rồi lại lắc đầu.

 

Mâu thuẫn đúng là rất lớn.

 

“Tôi chỉ mới bắt đầu vung cây gậy này được khoảng vài năm. Tôi không nghĩ rằng mình đã đủ sức để vượt ra khỏi ngôi làng này.”

 

Sức mạnh thể chất, kỹ năng.

 

Tôi thiếu tất cả mọi thứ.

 

Vì vậy chỉ cần thêm một chút thời gian—

 

“Cậu có thể nhờ ai đó ở Thủ phủ dạy cho cậu cách luyện kiếm.”

 

“Vấn đề không nằm ở đó.”

 

Tôi đã có một kiếm sư.

 

Đó không phải là một người sống, mà chỉ là một ký ức.


 

Nhưng đó là hình mẫu duy nhất của tôi.

 

Nguồn gốc sự ngưỡng mộ của tôi.

 

Tôi đáp lại lời cô ấy ngay lập tức và tin rằng việc lùi bước của mình là điều tôi nên làm.

 

“Mmuuuuuuu—”

 

Sofia phồng má và trừng mắt trước thái độ cứng nhắc của tôi.

 

Nhưng tôi rũ bỏ nó như một cơn gió thoảng trên cành liễu, cử động bàn tay đang tạm dừng của mình,và tiếp tục vung cuốc.

 

“... Thật không thể hiểu nổi, tôi không quan tâm nữa! Tôi tìm đủ mọi cách để thuyết phục cậu nhưng cậu lại từ chối tôi!!”

 

Sofia quay lưng lại với tôi, cô ấy cố tình bước chân rời khỏi nơi này với đôi vai đang phập phồng vì tức giận. Có lẽ cô ấy muốn tôi ngăn cô ấy lại.

 

Sải bước của cô ấy rất ngắn, trái ngược với vẻ mặt giận dữ của mình.

 

“Tôi không quan tâm nữa! Ngày mai tôi sẽ đi cùng các nhà thám hiểm đang trên đường đến đây và sẽ đi đến Thủ phủ một mình!”

 

Tôi đoán cô ấy không thích sự thật rằng tôi không muốn ngăn cô ấy đi.

 

Cô ấy quay lại, lè lưỡi chế nhạo tôi, rồi chạy đi mất.

 

“… Một nhà thám hiểm, hừ?”

 

Khi nhìn bóng dáng của cô ấy ngày càng nhỏ dần ở phía xa, tôi thì thầm những lời mà tôi đã rất ấn tượng khi nghe dạo gần đây.

 

Có vẻ như một người trong làng đã nhìn thấy một con quái vật được gọi là “yêu tinh” bên ngoài ngôi làng, và trưởng làng đã gửi một yêu cầu đến Hội những nhà thám hiểm ở Thủ phủ của Hoàng gia đến để giết nó.

 

Cũng đã có một loạt các sự kiện bất ngờ và đáng lo ngại ở vùng lân cận, chẳng hạn như một số lượng lớn quái vật xuất hiện, và vì vậy một nhóm gồm các nhà thám hiểm hạng B đã đến ngôi làng, giống như lời trưởng làng đã khoe khoang ngày hôm qua.

 

Tôi đã có một vài suy nghĩ.

 

“Sẽ là nói dối nếu tôi nói rằng mình không quan tâm.”

 

Nhưng trong cuộc đời mình vào thời điểm này, tôi không có ý định trở thành một nhà thám hiểm.

 

“Nhưng tôi vẫn còn—”

 

Cho dù Sofia đã đề nghị tôi tham gia bao nhiêu lần, tôi vẫn không thể gật đầu và nói “đồng ý.”

 

… Hả? Trưởng làng bảo cô ấy không được rời khỏi làng.

 

Hướng cô ấy chạy tới… Đó là một con đường dẫn đến bờ sông bên ngoài ngôi làng.

 

Một tháng trước khi người ta nói rằng đã bắt gặp yêu tinh, Sofia đã được cảnh báo tốt nhất là phải ở lại trong làng, nhưng cô ấy vẫn đi ra ngoài thường xuyên.

 

Rõ ràng, cô ấy cảm thấy thoải mái khi ở bên ngoài hơn là bên trong ngôi làng.

 

“Chà, cô gái đó, tôi thật sự không lo lắng về cô ấy, đúng không?”

 

Trong ký ức của tôi, người bạn thời thơ ấu ấy khá cục cằn, tôi chuyển sự chú ý trở về vở kịch của mình.

 

Vào thời điểm đó, tôi không hề biết.

 

Rằng sự việc này sẽ là một bước ngoặt, giống như một ngày của bốn năm về trước.

 

 

 

——

 

 


 

 


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương