Tru Tinh Kiếm Sĩ
-
Chapter 3
Chương 3
“Julius.”
Mặt trời bắt đầu lặn, và hoàng hôn trải dài trên bầu trời rực rỡ.
Ai đó gọi tên tôi khi tôi đang vung chiếc cuốc hỏng.
Đó là một giọng nói mà tôi đã quá quen thuộc.
Một giọng nói khá khàn, thuộc về cha tôi.
“Con có gặp Sofia-chan không?”
Câu nói đó dường như có phần gấp gáp.
Cha tôi không hay bộc lộ cảm xúc qua giọng nói, điều này thật kỳ lạ. Tôi tự hỏi liệu có chuyện gì đã xảy ra.
“Không ạ.”
Tôi lắc đầu và trả lời với vẻ mặt lo lắng.
“Con đã gặp Sofia một lần, vào buổi trưa trước đó… Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Mọi ngày, sau khi trời tối cha sẽ lôi tôi về nhà ăn tối và ông ấy tỏ rõ sự không bằng lòng bằng cách không ngừng nhún nhảy, nhưng không hiểu sao hôm nay lại khác.
“Vậy con bé đang ở đâu…”
Những lời này làm tôi bừng tỉnh ngay lập tức.
Dường như ông ấy có vẻ thất vọng, ông lầm bầm tự hỏi mà không hề để ý đến tôi.
“Có lẽ cô ấy đang ở cạnh con sông mà cô ấy thường hay đến.”
“Vậy là con bé đang ở bên ngoài ngôi làng, hừ…”
Nét mặt của cha tôi bỗng hiện lên chút cay đắng, ông tạo ra một âm thanh khó chịu sau đó.
Sofia đi ra ngoài là chuyện bình thường, vậy tại sao hôm nay ông ấy lại có vẻ mặt khó coi như vậy?
Không biết tại sao, tôi không thể điều khiển được suy nghĩ của bản thân.
Vì vậy tôi vô thức gọi cha mình, người đang chuẩn bị bỏ đi.
“… Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Rõ ràng là cha tôi không có thời gian để lãng phí, và công việc của ông ấy rất khẩn cấp.
Nhưng tôi vẫn cố gắng hỏi thêm lần nữa.
Không, tôi không thể không hỏi.
“… Người ta phát hiện vài con quái vật ở ngoài làng mình.”
“Tin tức đó đã—”
… Cũ. Điều mà tôi định nói.
Bởi vì sự hiện diện của quái vật đã được xác nhận khoảng một tháng trước.
Đó là lý do tại sao các nhà thám hiểm được giao nhiệm vụ hạ gục nó, điều này khiến tôi khó mà tin được rằng đây là lý do khiến cha tôi vội vàng như vậy.
“Ừ, đúng rồi. Nếu những con quái vật là yêu tinh thì chúng ta sẽ không phải khẩn trương như thế này.”
“…”
Thật cạn lời mà.
Cách cha tôi nói nghe như thể con quái vật mà ông ấy đã nhìn thấy ngoài làng không phải là yêu tinh vậy.
… Không, tôi dám chắc là ông ấy đã biến ý định đó thành tuyên bố của mình.
“… Rõ ràng đã có những con quái nhân được phát hiện bên ngoài làng.”
“Hừ?”
Giọng ông ấy khàn đi theo phản xạ.
Suy nghĩ của tôi trở nên trống rỗng trong giây lát, khi tôi nghe cha mình thốt ra điều gì đó thật viễn vông.
Quái nhân.
Chúng là những sinh vật giống những con quỷ.
Trong khi mức độ khuất phục của yêu tinh là F, thì quái nhân cao hơn vài cấp, từ C thậm chí đến B.
Thứ hạng thất bại của nó dao động tùy thuộc vào kích thước riêng biệt, và mức độ đe dọa, yêu tinh và quái nhân có sự khác biệt về cấp độ có thể so sánh như trẻ sơ sinh và người trưởng thành.
… Dù cho chúng ta nhìn vào nó theo cách nào, chúng ta vẫn có thể sai.
Một ý nghĩ hoang đường nảy ra trong đầu tôi, nhưng tôi nhanh chóng dập tắt nó.
Rừng là nơi quái vật thường trú ngụ.
Trong những ngôi làng gần rừng, người dân trong làng sẽ được dạy những kiến thức tối thiểu về những con quái vật ở ngoài đó.
Yêu tinh, chằn tinh, quái nhân.
Điều này là vì chẳng ai có thể kiểm soát nổi những con quái vật như vậy, có khả năng cả làng sẽ bị rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Đó là lý do tại sao tôi không thể khiến bản thân mình cho rằng chúng tôi đã đánh giá sai tình hình được.
***
“May mắn thay, hoặc không may, các nhà thám hiểm sẽ đến vào ngày mai… Nếu những con quái vật đó thật sự là quái nhân, thì chúng tôi cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc chờ họ.”
Thật may, mặt trời vẫn chưa lặn.
Cha tôi kết luận rằng vẫn có nhiều khả năng Sofia sẽ trở về nhà.
Và sẽ tốt biết mấy nếu đó chỉ là những con yêu tinh.
Nhưng nếu đó thật sự là quái nhân thì không một dân làng nào chưa qua huấn luyện mà có thể chiến đấu với chúng.
Nếu có ai đó đứng ra chống lại, họ sẽ bị coi như kẻ đâm đầu vào chỗ chết.
Tôi đồng tình với cha mình về vấn đề này.
Nhưng…
“Điều gì sẽ xảy ra nếu Sofia không trở lại khi trời sập tối, thưa cha?”
“…”
Vì một vài lý do, cha tôi không đưa ra câu trả lời ngay lập tức cho câu hỏi của tôi.
“… Vậy thì chúng ta sẽ đoán ra được điều gì đó.”
Tôi biết ngay rằng từ “chúng ta” của cha tôi có nghĩa là cha tôi và những người lớn khác, chứ không phải cha tôi và một đứa trẻ như tôi.
Đó không phải là điều mà một đứa trẻ phải nghĩ đến.
Suy nghĩ và cách nói của ông ấy, dễ hiểu một cách đáng ngạc nhiên.
“Mau về nhà đi Julius. Mẹ của con đang lo lắng cho con đó.”
Nếu người ra khỏi làng là tôi thay vì Sofia, cha tôi chắc chắn sẽ phản ứng khác.
Bất chấp tình hình có ra sao, thì đối với ông ấy, Sofia cũng chỉ là một đứa trẻ hàng xóm.
Cô ấy là người dưng ư? Hay cô ấy giống như những người thân ruột thịt?
Sự khác biệt thường trở nên rõ ràng trong những tình huống như thế này.
“… Vâng ạ.”
Sofia luôn ở ngoài đó, nhưng đã có lúc, tôi cảm thấy ít nhiều phải có trách nhiệm với cô ấy.
Giá như tôi gật đầu đáp lại lời đề nghị của cô ấy.
Đó có thể chỉ là một vấn đề không thể tránh khỏi, nhưng có lẽ bởi vì tôi đang ở trong tình huống này nên mới nghĩ như vậy.
Những giả thiết “Sẽ như thế nào nếu” bắt đầu khiến tôi phát điên.
“Cha sẽ đến gặp trưởng làng, và báo chuyện này cho ông ấy biết.”
Tôi đoán là cha đã chạy đến chỗ tôi đầu tiên khi nghe tin về Quái nhân, để cho tôi biết ngoài kia nguy hiểm cỡ nào.
“Quay đầu lại và đi thẳng về nhà. Con hiểu không, Julius?”
“Con đã nghe, thưa cha.”
Ông ấy không hề tin tưởng tôi chăng?
Cha luôn yêu cầu tôi xác nhận mọi thứ.
Dường như khả năng Sofia quay về là con số không; tôi không dám có bất cứ hành động đột ngột nào.
“… Cha ơi?”
“Sao thế?”
“Có phải cha nghĩ rằng con đang lo đến phát ốm về Sofia?”
“Có phải vậy không?”
Ông ấy nhìn tôi chằm chằm với khuôn mặt thẳng thắn, như thể muốn nói rằng đó là điều đương nhiên.
“Không phải Sofia là người duy nhất ở đây mà con thân thiết sao?”
“… À vâng. Đúng là như vậy.”
Có một chút ngộ nhận khi nói rằng chúng tôi hòa thuận với nhau.
Hòa thuận ư, cô ấy là người duy nhất quan tâm đến giấc mơ phi lý như là “Tru tinh.”
Vì vậy nói cách khác, Sofia chỉ đang cố gắng giết chết sự chán nản của mình bằng cách chăm sóc một kẻ bị ruồng bỏ như tôi.
Tôi không biết tại sao tôi lại không thể vượt qua được sự thật rằng mọi người đều nói chúng tôi là bạn tốt của nhau.
“Cha đã bảo rồi—”
Một phần mở đầu nhanh.
“Bất kể điều gì xảy ra, chỉ cần đừng quá tự phụ về tình cảnh này.”
Cha tôi được mọi người gọi là thợ săn, một người dân quê có thêm một chút kỹ năng bắn cung.
Họ là người dân làng đôi khi săn bắt chim và quái vật để làm thức ăn.
Có khoảng ba thợ săn khác giống như cha tôi trong làng.
Tuy nhiên, yêu tinh là những con quái vật hung ác hoạt động theo nhóm.
Vì vậy, họ thận trọng và lựa chọn nhờ sự giúp đỡ từ các nhà thám hiểm để phòng hờ.
Một lý do hợp lý.
“Mặc dù rèn luyện thể chất chỉ là một phần thiết yếu trong cuộc sống của một người dân làng, nhưng đừng cho rằng con đã trở nên mạnh mẽ hơn chỉ vì con đã xoay quanh một chiếc cuốc trong bốn năm trời. Con đang phạm phải một sai lầm nghiêm trọng đấy.”
Cha tôi chắc hẳn đã rất lo lắng.
Lo lắng rằng tôi sẽ ngu ngốc đi đối mặt với quái nhân một mình.
Rằng tôi quá tự tin khi nghĩ rằng mình đã trở nên mạnh mẽ hơn.
“Con hiểu những gì cha đang nói. Cha không cần phải nói với con những điều như vậy.”
Sự lo âu của ông ấy thậm chí là không cần thiết.
Bởi vì tôi biết rằng, tôi - Julius, là người tự chủ nhất trên thế giới này.
Thật quá quắt khi cả tin như vậy.
Có phải tôi nghĩ rằng mình là người được chọn không?
Kỳ tích sẽ luôn xuất hiện ư?
Chúa sẽ xuống và giúp tôi sao?
Tôi có phải là người mạnh nhất ngoài kia không?
Tôi nhớ lại cuộc đời của một kiếm sĩ - người sử dụng thanh kiếm với sự trung thực tuyệt đối, và không có người nào khác trên thế giới này biết rõ vị trí của mình như tôi.
Do đó, nếu đã từng có lúc liều lĩnh, đó có thể là lúc bạn sẵn sàng gạt bỏ mọi lý do sang một bên vì mục tiêu nào đó.
Đó là khi bạn đối mặt với điều gì đó mà bạn hằng khao khát.
“…Vậy thì tốt rồi.”
Ông ấy vừa nói vừa quay lưng lại với tôi và đi gặp trưởng làng.
Tôi nhìn theo bóng lưng quen thuộc ấy.
Nhưng không hiểu sao, phản chiếu trong đáy mắt tôi, lưng của cha từ khi nào đã trở nên nhỏ hơn nhiều.
——
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook