Tru Tinh Kiếm Sĩ
-
Chapter 4
Chương 4
“… Sofia đang làm cái quái gì vậy?”
Tôi nghĩ thầm trong khi cố gắng che giấu cảm giác khó chịu đang quay cuồng trong lồng ngực.
Đã là lúc xế chiều, nhưng vẫn không có tin gì về Sofia.
Màn đêm bao trùm bầu trời, ngoài những ngôi sao chiếu sáng từ trên cao, ánh sáng duy nhất mà tôi có thể nhìn thấy là ánh đèn của nhà trưởng làng.
Ma quỷ có xu hướng bị thu hút bởi ánh sáng.
Vì vậy, để tránh xa chúng, mọi nhà không mở đèn đã trở thành quy định, ngoại trừ nhà của trưởng làng, nơi những người lớn vẫn đang bàn chuyện.
“… Haizz…”
Không hiểu sao ngoài trời khá lạnh.
Tôi như thể đang thở ra khói vậy.
Tôi đứng trước cửa cứ như đang đợi ai đó trở về, nhưng sớm muộn gì tôi cũng phải quay vào trong nhà.
Tôi không biết họ đang thảo luận điều gì ở nhà của trưởng làng.
Khi tôi nói với mẹ rằng tôi muốn đợi Sofia về nhà, bà đã cho phép tôi chờ ở bên ngoài.
Giống như cha tôi, mẹ tôi chắc hẳn cũng hiểu nhầm mối quan hệ giữa chúng tôi.
Nhưng tôi không giải thích với bà ấy, bởi vì đây không phải là lúc để làm như vậy.
“… Họ đang nói gì trong đó vậy nhỉ…”
Trong khoảng cách ngắn, có thể dễ dàng nghe thấy âm thanh huyên náo.
Tôi không nghĩ họ đang có một cuộc tranh luận hòa bình đâu.
Tôi tò mò về những gì họ đang nói, vì vậy tôi tự nhủ mình phải nghe trộm một chút, và thế là tôi đi về hướng nhà của trưởng làng.
“Như tôi đã nói, chúng ta phải đợi cho đến sáng mai!!!”
Đó là giọng nói nóng giận nhất mà tôi từng được nghe.
Chắc hẳn là giọng điệu của một người đàn ông, nó làm màng nhĩ của tôi rung lên…
“Một đứa trẻ đã đi ra khỏi làng và vẫn chưa trở về… Quá muộn nếu hành động vào sáng mai…!”
“Những con quái vật có thể nhìn thấy vào ban đêm, vì vậy chúng có xu hướng lộ rõ bản chất của mình! Tôi không biết anh muốn chúng tôi làm gì… Anh đang ám chỉ rằng tôi nên từ bỏ cuộc sống của mình sao?! Tôi có bổn phận phải làm điều đó à?!”
“…”
Người đàn ông hăm dọa mọi người trong căn nhà khi ông ta bắt đầu cuộc trò chuyện bằng giọng nói hỗn xược của mình.
Và trong số những giọng nói đáng sợ đó, tôi nhận ra giọng của một người.
Bởi vì nó thuộc về Alec, trưởng làng, và là cha của người bạn thời thơ ấu của tôi, Sofia.
Tôi nhìn qua cửa sổ nhỏ nơi có ánh sáng chiếu vào và thấy một nhóm bốn người đàn ông mà tôi chưa từng gặp. Năm người khác từ làng tôi, bao gồm trưởng làng và cha tôi, tất cả đều đang tranh cãi với nhau.
Về bản chất, tôi chỉ được xem là một cậu bé 12 tuổi khờ dại.
Tuy nhiên, cuộc đời của kiếm sĩ nào đó mà tôi đã thấy trong mơ vào ngày hôm ấy đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến tính cách của tôi.
Và vì thế, sự hiểu biết của tôi về quái vật nhiều hơn những người khác.
Có lẽ đó là lý do tại sao…
Những lời nói của người đàn ông đó làm chướng tai tôi.
Có thể đó là lý do tại sao…
Tôi đi đến kết luận rằng phép màu sẽ không xảy ra một cách ngẫu nhiên.
Tôi đoán đó là lý do tại sao…
Thậm chí chỉ cần nhìn thoáng qua, tôi có thể biết rằng những người đàn ông lạ mặt đang hò hét chống đối lại người dân trong làng là các nhà thám hiểm.
Có lẽ đó là lý do tại sao… .
Thay vì tiến lại gần hơn, tôi quyết định quay lưng lại với ngôi nhà của trưởng làng.
Và lý do là…
“Tôi… tự hỏi tại sao.”
Tôi nhìn lên bầu trời và nở một nụ cười gượng gạo, tôi thắc mắc về một hành động mà ngay cả tôi cũng chưa hiểu rõ.
Những vì sao phía xa xa đang chiếu xuống tôi.
“Có phải mình nghĩ rằng mình có thể giành chiến thắng? …Không. Tôi của ngày hôm nay thậm chí còn không đủ khả năng để mơ về chiến thắng.”
Đối thủ là một con quái vật có thể khiến một người đàn ông trưởng thành co rúm lại vì sợ hãi.
Một quái nhân.
Cha tôi đã đúng.
Cho dù ký ức của tôi có sống động đến đâu, cũng chỉ mới bốn năm kể từ khi tôi khao khát trở thành một kiếm sĩ— một “Tru tinh kiếm sĩ.”
Trải nghiệm hời hợt, gần như là con số không, sẽ không đáp ứng được nhu cầu.
Các yếu tố tạo nên sự tự tin là số lượng cơ hội và lượng kinh nghiệm tích lũy được.
Không đời nào tôi có được sự tự tin để chiến thắng nếu tôi không có những yếu tố đó.
Ngay cả khi nếu quái nhân và tôi giáp mặt nhau, tôi vẫn phải liều mạng bằng mọi giá.
Bởi vì nếu không, ngọn lửa đang bùng cháy trong tôi sẽ lụi tàn mà không thể đấu tranh để giành lấy nó.
Vì vậy nếu tôi không đủ tự tin, tại sao điều này lại khiến tôi khó chịu? Tại sao?
“Thật đau lòng… Tại sao thế nhỉ.”
Khi tôi quay lưng và rời khỏi nhà của trưởng làng, tôi không quay về nhà mình, mà đi đến nơi tôi giả vờ vung cuốc chỉ vài giờ trước.
Ngay từ đầu, điều mà tôi muốn đạt được là gì?
Đó là… Tru tinh.
Tôi vừa mới nói với Sofia rằng tôi sẽ tiếp tục luyện tập để trở thành một "Tru tinh kiếm sĩ."
Không cần phải chỉ ra cho tôi, tôi đã nhận thức rõ việc mình còn thiếu kỹ năng và kinh nghiệm.
Tôi đã cho là mình có thể đợi ở nhà. Và khi trời sáng, các nhà thám hiểm chắc chắn sẽ đánh bại lũ quái nhân. Tôi muốn hy vọng những điều tốt đẹp nhất. Rằng điều tồi tệ nhất sẽ không xảy ra.
Lúc này, như một phản ứng mỉa mai cho những suy nghĩ của tôi, chân tôi tiếp tục tự di chuyển.
Về phía trước, tiến lên! Lý trí và chân của tôi đã chia làm hai ngả.
Suy nghĩ và hành động của tôi không đồng bộ đến mức tôi không thể không lo lắng về điều đó.
***
“Có phải bởi vì tôi cảm thấy có lỗi với cô ấy? … Không, không hẳn là thế.”
Theo những gì tôi nghe được từ người sắp trở thành nhà thám hiểm, Sofia sẽ trở thành một nửa linh hồn bị bỏ rơi, cô độc ở thủ phủ.
Vì vậy, có lẽ tôi cảm thấy tiếc cho cô ấy, và—
Ý nghĩ đó chợt nảy ra trong đầu tôi, nhưng tôi nhanh chóng gạt bỏ nó.
Tôi biết rõ hơn ai hết rằng tôi không phải là một người có ý thức về công lý và lòng trắc ẩn.
Vậy tại sao?
Tại sao tôi lại chọn một nơi mà tôi có thể bị giết chết nếu tôi đụng độ những con quái vật đó?
Hầu như không có bất cứ điều gì có thể là câu trả lời.
Đó là lý do tại sao tôi rất dễ dàng đi đến nơi này.
“Tôi đoán… tôi không muốn mất cô ấy, hừ…”
Bốn năm trước, kể từ ngày đó.
Cuộc đời của một kiếm sĩ đã khắc sâu vào trí nhớ của tôi.
Kể từ đó, tôi khao khát trở thành một kiếm sĩ, như thể tôi đã ngay lập tức thay đổi thành một con người mới, nhưng dĩ nhiên, tôi đã sống cuộc đời của một người dân làng trước đó.
“Cậu đã từng có đôi mắt giống như tròng cá chết, nhưng bây giờ đôi mắt của cậu trông giống như của một con người.”
Sofia và tôi lớn lên cùng nhau.
Cũng có thể nói, chúng tôi đã biết nhau từ khi mới sinh ra.
Cô ấy thân thiện trong một chừng mực, nhưng sau khi tôi quyết định trở thành "Tru tinh kiếm sĩ," Sofia bắt đầu can dự vào chuyện của tôi nhiều hơn mức cần thiết.
Tôi đoán đó là lý do tại sao…
Cô ấy là người đã dõi theo tôi trong một thời gian dài, và đó là lý do tại sao cô ấy nói những lời đó.
“Tôi chắc chắn rằng tôi không muốn cô ấy chết. Vâng, đó có lẽ là lý do.”
Một người quen.
Tôi không thích ý nghĩ mất đi người mà mình từng quen biết. Điều này biện minh cho những mối quan tâm và lo lắng của tôi.
Tôi biết một sự thật rằng nếu tôi thang lang ở đây một mình thì mọi chuyện vẫn chẳng có gì thay đổi, nhưng tôi vẫn tiến về phía trước.
Đó là vì tôi không muốn mất cô ấy
Một hành động nảy sinh từ trong suy nghĩ trẻ con của tôi.
Ngay cả khi tôi nhớ về cuộc đời của kiếm sĩ đó, và ít nhiều nó đã trở thành một sự hiểu biết, tôi cũng không thể thay đổi nguồn cơn của vấn đề này.
Tôi mỉm cười chua chát khi biết rằng mình vẫn còn là một cậu bé 12 tuổi.
“Ngoài ra…”
Đây chẳng phải là một cơ hội tốt sao?
Nụ cười của tôi đậm hơn khi nghĩ như vậy.
"Một ngày nào đó, tôi sẽ phải vượt qua vài rào cản.”
Chính là hôm nay.
Bước ngoặt này trong cuộc đời tôi dường như còn khá sớm, nhưng tôi không thể phủ nhận sự thật rằng tôi chưa bao giờ được rèn luyện đủ để đứng vững cho tới thời điểm này.
Nhưng nghĩ lại thì ngay cả kiếm sĩ trong giấc mơ của tôi cũng không có đủ thời gian để thực hiện mong muốn"Tru tinh" của mình.
Một khao khát không bao giờ là quá sớm nhưng cũng không bao giờ là quá muộn.
“Quái nhân đến từ giấc mơ ấy là gì?’”
Rất dễ bị dọa.
Rất dễ làm ngơ.
Rất dễ để bạn chiếm thế thượng phong.
Và rất dễ để thực hiện lặp đi lặp lại.
Đến cuối con đường, tôi có thể đạt được ước mơ "Tru tinh" không?
Liệu một người như vậy có thể đi đến tận cùng nơi mà ngay cả Kiếm Quỷ cũng từ bỏ mọi thứ và vung kiếm trong tuyệt vọng cũng không thể chạm tới không?
Câu trả lời của tôi là không.
“…Tôi biết mình phải làm gì.”
Tôi đã có ký ức từ một người thầy giỏi.
Có thể dễ dàng tưởng tượng rằng người kiếm sĩ thậm chí sẽ không thèm suy ngẫm một giây nào về lũ quái nhân.
Tóm lại, tôi đã thấy cuộc đời của kiếm sĩ đó, và kiếm thuật của anh ấy ác liệt như thế nào.
Vì vậy tôi có thể nói rằng nếu tôi lần theo ký ức về kiếm sĩ một cách chính xác, tuyệt đối không đời nào tôi lại thất bại.
"Chà, điều đó sẽ làm tôi vơi đi những lo âu trong lúc này."
Năng lực, kinh nghiệm và kỹ năng.
Có quá nhiều thứ còn thiếu sót trong tôi.
Sẽ thật ngu ngốc nếu tôi ra ngoài đó với tất cả những suy nghĩ này trong đầu.
Chỉ có một điều thuyết phục nổi tôi của hiện tại.
Đó là luôn nghĩ đến người khác và giành lấy kết quả tốt nhất có thể.
Có quá nhiều thứ mà tôi còn thiếu lúc này, bao gồm cả năng lực và kinh nghiệm của bản thân.
Vì vậy tôi đã buông bỏ mọi suy nghĩ không cần thiết.
Tôi không thể để những lo lắng này chiếm lấy mình. Tôi phải đánh tan những hoài nghi đang quay cuồng trong đầu mình.
Nghiêm túc xem xét hoàn cảnh, tôi thấy giận chính mình.
“Tôi sẽ chỉ làm những gì tôi có thể làm được.”
Giả sử tôi để Sofia chết ở đây.
Chắc chắn rằng đó sẽ là một nỗi đau ám ảnh tôi đến hết quãng đời còn lại.
Tôi đã có một giấc mơ tiêu diệt những vì sao mà tôi muốn đạt được trong đời.
Tôi sẽ hối tiếc.
Hạ gục một ngôi sao trong khi lòng còn tâm ma không phải là một chiến công dễ dàng.
"Tru tinh" không phải là một giấc mơ ngọt ngào, có thể hoàn thành chỉ với những tiếc nuối.
Đó là lý do tại sao tôi trở lại vì Sofia, vì tham vọng của chính tôi.
Tôi bỏ qua việc lời từ chối của mình dẫn đến cái chết của Sofia, và tự cho mình một đống lý do phức tạp để làm như vậy, bước thêm một bước khỏi hiện trường.
“Ồ?”
Tôi đang đi xuống con đường dẫn đến bờ sông bên ngoài ngôi làng thì nghe thấy một giọng nói xa lạ vang lên.
Lần này, giọng điệu cao hơn một chút, rõ ràng là một phụ nữ.
Cô ấy trông rất giống người đàn ông đã cãi nhau ở nhà trưởng làng trước đó.
Tôi nhìn cô ấy một lượt, tôi nghĩ rằng cô ấy chắc cũng là một nhà thám hiểm.
“Này cậu bé, cậu đang đi đâu vậy?”
“Về nhà. Nhà tôi ở đằng kia. Đó là nơi tôi ở.”
Trên thực tế, ngôi nhà đó đã tồn tại từ lâu rồi.
Chỉ có một ngôi nhà ở bên cạnh con đường dẫn ra ngoài làng.
“Tôi thấy rồi. Nguy hiểm đấy, vì vậy đừng đi lang thang bên ngoài làng.
“Vâng. Cảm ơn cô nhiều, tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”
Có một điều là… đó là một nơi đã bị bỏ hoang và không có ai ở.
Không đời nào một người phụ nữ tôi chưa từng gặp, tình cờ đi ngang qua, lại có thể biết rằng tôi đang nói dối.
Và đó không phải là đích đến của tôi.
——
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook