Tru Tinh Kiếm Sĩ
-
Chapter 1
Chương 1
Tôi đã có một giấc mơ kỳ lạ vào ngày hôm đó.
Tôi chỉ là một người dân làng tầm thường, nhưng vì một lý do nào đó, trong giấc mơ của mình tôi lại mơ cuộc đời của một kiếm sĩ. Một cuộc sống bị ràng buộc bởi viền thép, khao khát được “tru tinh” vào một ngày nào đó.
“Ầm ầm…”
Đầu tôi nhói lên khi một cơn đau âm ỉ từ từ thấm vào, kéo lên tới tận não. Một cơn đau đầu dữ dội, theo sau là một ký ức trào dâng đột ngột khiến tôi tỉnh lại.
Kiếm sĩ mà tôi nhìn thấy trong giấc mơ là người khao khát sức mạnh.
Từ “mạnh nhất” có vẻ quá sáo rỗng, nhưng anh ấy tha thiết mong mỏi nó từ tận đáy lòng mình.
Một người luôn theo đuổi khao khát của mình, anh ấy là một kiếm sĩ có đầu óc đơn giản. Và bằng hành động “tru tinh”, anh ấy đã cố gắng cho cả thế giới thấy rằng mình thật sự là người mạnh nhất trong tất cả bọn họ.
Bầu trời đêm bao trùm trong bóng tối.
Những ngôi sao rải rác thưa thớt, chiếu sáng rực rỡ, phản chiếu trong mắt tôi đẹp đến mức khiến tôi muốn cất chúng vào hòm kho báu của mình.
Nhưng không một ai có thể đặt tay lên chúng.
Không, ngay cả bản năng nguyên thủy cũng không đủ để đi đến hiện thực rằng chúng ta nằm ngoài tầm với và thật sự không thể đạt được.
Vì vậy, kiếm sĩ đã cân nhắc.
“Nếu giết những ngôi sao này, tôi sẽ chứng minh được sức mạnh thanh kiếm của mình với mọi người sao?”
Và vì vậy, kiếm sĩ, người không bao giờ nghi ngờ rằng đó là điều đúng đắn, đã biến “Tru tinh” thành định hướng nguyên tắc của mình và khao khát nó đến tột cùng.
Dưới bầu trời trong xanh, nhàn nhạt trải dài vô tận, anh ấy chuyên tâm vung kiếm một mình.
Anh ấy tiếp tục tìm kiếm những đối thủ xứng tầm để có thể tiếp sức cho hành trình của mình.
“Tru tinh…”
Những lời đó có thể nói là cốt lõi của cuộc đời kiếm sĩ mà tôi hằng mơ ước. Và không hiểu tại sao, nó bật ra khỏi miệng tôi một cách vô thức.
Thật kỳ lạ, tôi dường như không thể quên chúng.
Cứ như thể chúng đã mắc kẹt tận sâu trong trái tim tôi.
Hai từ đó cho tôi cảm giác vừa xa lạ, vừa thân quen. Một niềm hy vọng và khát khao mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được trước đây.
Tôi đã dành cuộc sống hằng ngày của mình để thực hiện cùng một thói quen.
Có lẽ tôi đã chán sống cuộc sống của một người dân làng bình thường và không nhận thức được điều đó. Nhiều đến nỗi mà lời nói của tôi chứa đầy đam mê mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được trước đây.
“Ồ…”
Cổ họng tôi run lên khi tôi cố gắng kết hợp các từ của mình thành một giọng nói khàn khàn.
Cảm giác khó chịu vì đau đầu ập tới, nhưng càng tập trung vào hai từ “Tru tinh”, tôi lại càng cảm thấy bớt đau. Và theo sau là một khao khát bất tận.
“Điều này thật đáng kinh ngạc!!!”
Một tia sáng yếu ớt trong mắt lóe lên, tôi nhảy dựng, khen ngợi kiếm sĩ, người cầm kiếm trong giấc mơ của tôi.
Mặc dù cuối cùng anh ấy không đạt được mục tiêu của mình, nhưng chắc chắn anh ấy vẫn sống một cuộc đời tươi sáng.
Thế giới của anh ấy rực rỡ đến mức làm tôi say đắm.
Tôi đã tràn đầy hy vọng.
“Thật tuyệt…”
“Tru tinh” là một chiến tích mà ngay cả một kiếm sĩ tầm cỡ như anh ấy cũng không thể thực hiện được.
Tôi, vào ngày hôm nay, vào chính lúc này, từ tận đáy lòng mình khao khát tiếp tục phấn đấu vì một mục tiêu như vậy.
Một người như tôi, người đã sống một cuộc đời của một người dân làng đơn thuần, lối sống của kiếm sĩ như một ngôi sao, nó quá chói lóa đối với tôi.
Tuy nhiên, nó khiến tôi muốn với lấy.
Đó là một viên ngọc quý.
“Nhưng một kiếm sĩ, hừ…”
Tôi chỉ là một người dân đơn thuần.
Một người dân quê tầm thường, như bất kỳ ai khác.
Và tôi mơ ước được trở thành một kiếm sĩ sao?
Tôi đã sớm nhận ra rằng đó là một ước muốn mà tôi không xứng đáng có được.
“… Không, nhưng tôi—”
Tôi lắc đầu để cố gắng rũ bỏ những suy nghĩ trước đó của mình, mặc dù tôi biết chúng không xứng đáng.
“Tôi muốn thử.”
Tôi không chắc, liệu hiện giờ tôi có thể vung kiếm đúng cách hay chưa, chứ đừng nói đến hạ gục một ngôi sao.
Rốt cuộc, tôi chỉ là một người dân quê.
Chỉ là một dân làng bình thường.
Tôi được sinh ra ở một nơi mà tôi thậm chí không bao giờ có thể có được cơ hội cầm kiếm. Và khi tôi hướng đến nó, tôi sẽ chỉ cảm thấy bất an.
Tuy nhiên, tôi đã có được những ký ức mà tôi có thể học hỏi được từ đó để trở thành một “Tru tinh Kiếm sĩ”.
Những ký ức về kiếm sĩ được biết đến với tên gọi “Kiếm Ma Quái”, người mà tôi ngưỡng mộ.
“Tôi chỉ không muốn đời này phải sống trong sự hối tiếc.”
Tôi không thể gạt bỏ giấc mơ như một thứ gì đó mà tôi không liên quan tới.
Những cảnh sinh động mà tôi đã thấy trong giấc mơ sẽ không bao giờ phai nhòa.
Vô số trận chiến ác liệt, đấu đến chết đi sống lại không thể đếm xuể.
Một loạt các đối thủ đã đánh bóng kỹ năng của nhau bằng cách chiến đấu với nhau.
Tôi cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được về bản thân mình, tôi đang lãng phí cuộc sống của mình dưới tư cách là một người dân quê không hơn không kém ở một nơi như thế này.
Cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Tôi không muốn kiếp sống duy nhất của mình kết thúc giống như cuộc đời của một dân làng bình thường.
Khi thế giới tỏa sáng thì cuộc sống sẽ bùng cháy.
Khi tôi nhận thức được một sự thật rằng tôi có thể sống một cuộc đời tươi sáng hay không phụ thuộc vào cách sống mà tôi đã chọn lựa, quay ngược thời gian đã không còn là một lựa chọn đối với tôi nữa rồi.
Không còn cách nào khác là phải tiến về phía trước.
Và nếu tôi giống như kiếm sĩ đó, muốn trở thành một “Tru tinh Kiếm sĩ”, ít nhất tôi phải có kỹ năng tốt hơn hoặc thậm chí là giỏi hơn anh ấy trước khi tôi có thể bắt đầu cân nhắc đến nó.
Kỹ năng của anh ấy với thanh kiếm là không thể sánh kịp.
Tiếp theo là kiến thức chuyên môn về cận chiến, anh ấy đã xây dựng một trực giác mạnh mẽ phải được phát triển qua nhiều năm kinh nghiệm của mình.
Nếu không có được tất cả những kỹ năng đó, tôi sẽ không thể đứng chung cùng một cái hố mà kiếm sĩ đang đứng.
Đó là lý do tại sao tôi muốn biết điều gì sẽ xảy ra khi trở thành “Tru tinh Kiếm sĩ.” Để hiểu nó một cách sâu sắc và khắc ghi vào trong tâm trí mình.
“Thay vì làm đi làm lại một việc mỗi ngày, điều này chắc chắn sẽ thú vị hơn.”
Ăn, ngủ, chăm nom đồng ruộng.
Cuộc sống được dẫn dắt bởi kiếm sĩ với khao khát trở thành “Tru tinh Kiếm sĩ” thú vị hơn nhiều so với cuộc sống như thế này. Tôi có thể nói điều đó mà không cần suy nghĩ gì thêm.
“Đó chính là lý do tại sao… tôi sẽ làm điều đó.”
Như thể tôi đang thề với ai đó.
Sau khi biểu đạt cảm xúc của mình thành lời, với đầy hy vọng và mong đợi, tôi thốt ra chúng.
“…Tôi sẽ làm được, không. Tôi sẽ thử và tôi sẽ làm được.”
Cái miệng trẻ con của tôi nhếch lên vì sung sướng khi tôi đã nói ra những lời đó với vẻ mặt thích thú.
“Một ngày nào đó, tất cả các ngôi sao lơ lửng trên bầu trời…”
Những ngôi sao dường như nằm ngoài tầm với, bất chấp tôi đã cố gắng như thế nào, tôi kiêu hãnh tuyên bố:
“Tôi sẽ tiêu diệt tất cả bọn chúng.”
Vào đêm sinh nhật lần thứ tám của mình, tôi đã tìm thấy một điều đáng để sống.
Một khao khát tồn tại ở nơi xa xăm.
Vì lý do nào đó, sau ngày hôm ấy, tôi cảm thấy thế giới được phản chiếu trong mắt mình bắt đầu tỏa sáng.
——
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook