Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 69: Tối Kị Tò Mò

Edit: Ngáo

Beta: Hạ Nhi Liên Y

—--------------------------

Lục Ý tuy là kém thông minh nhưng nàng vẫn hiểu được ánh mắt Tiêu Sắt Sắt, vội vàng chạy đi tìm Sơn Tông.

“Cẩn vương phi, tỳ nữ của ngài đây là…” Tiểu Toàn Tử phát hiện Lục Ý chạy đi.

Tiêu Sắt Sắt thản nhiên nói: “Nha đầu kia nhẫn nhịn suốt dọc đường, muốn đi vệ sinh, không cần phải để ý tới nàng đâu.”

Tiểu Toàn Tử nói: “Cẩn vương phi đối đãi với hạ nhân cũng thật rộng lượng.”

Tiêu Sắt Sắt cười không nói, quay đầu nhìn lại, nghĩ thầm chỉ mong Lục Ý có thể nhanh chóng gặp được Sơn Tông.

Tiểu Toàn Tử dẫn Tiêu Sắt Sắt đi qua một con đường nhỏ. Đường đi quanh co vòng vèo, người trên đường không nhiều lắm, thỉnh thoảng ngang qua vài chỗ sân trống trải, có thể thấy được bọn cung nhân tụ tập. Tiêu Sắt Sắt ghi nhớ các ngóc ngách của những nơi này.

Đi mãi đi mãi, cũng không biết đi tới đâu, Tiểu Toàn Tử bỗng nhiên hoảng sợ hét lên.

Tiêu Sắt Sắt nhìn qua, trong lòng nháy mắt phát run.

Chó, lại là chó.

Không giống với đợt trước chỉ là một con, lần này có bốn năm con!

Dường như Tiểu Toàn Tử không lường trước được sẽ có chuyện như thế này, đã đứng đần cả người.

Tiêu Sắt Sắt quát lên: “Còn không mau trốn!” Tiếp đó liền quay người dồn sức chạy.

Sau lưng chó sủa hung hăng, sau đó truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Toàn Tử. Tiêu Sắt Sắt nghe được, tóc gáy dựng đứng cả lên.

Lại có người muốn hại nàng mà Tiểu Toàn Tử kia chỉ là vật hi sinh!

Tiêu Sắt Sắt không dám dừng lại, lại càng không dám quay đầu nhìn. Phía sau, tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Toàn Tử lẫn lộn với tiếng chó dữ cắn xé, còn có chó sủa đang tới gần Tiêu Sắt Sắt.

Không biết là mấy con đang đuổi theo nàng, nàng chỉ có thể trốn, quyết tâm chạy.

Trong lúc chạy trốn, thời gian trôi qua cực chậm, Tiêu Sắt Sắt cảm nhận được váy giống như bị chó dữ cắn trúng.

Nàng dốc sức chạy về phía trước, nghe thấy tiếng váy bị xé rách nhưng đồng thời cũng thấy phía trước đúng là chỗ gò đất mà nàng mới vừa ghi nhớ.

Tiêu Sắt Sắt sử dụng tất cả sức lực, xông đến chỗ vài cung nhân trên gò đất.

“Cứu mạng! Có chó! Có chó điên!”

Tiêu Sắt Sắt cố ý vọt vào bên trong đám cung nhân.

Cung nhân ngây người, sau đó nhìn thấy chó điên, sợ tới mức hồn vía lên mây. Có người hoảng sợ bỏ trốn, có người sợ tới mức nhào vào người khác, còn có người tại chỗ khóc rống lên, mềm nhũn cả chân, ngã ngồi trên mặt đất, bị chó điên cắn được.

Có mấy người này dây dưa trì hoãn với chó điên, trong lòng Tiêu Sắt Sắt nói câu xin lỗi, đồng thời vội vã lấy ra trùng sáo, bắt đầu thổi .

Khẩn trương cùng mệt nhọc khiến tiết tấu nàng thổi ra run run nhưng nàng vẫn gọi được con rết trong khe đá đi ra cùng công kích chó điên như mong muốn.

Sau khi có hai con chó điên bị cắn trúng, ngã xuống đất vùng vẫy vài cái liền toi mạng. Cung nhân bị chó cắn bịt lại vết thương, khóc lóc vừa lăn vừa bò.

Còn lại một con nữa, sau khi bị rết cắn còn đang kiên trì, trong ánh mắt lóe lên sự hung dữ không cam lòng.

Ngay lúc chó điên định tập kích cung nhân thì Sơn Tông cùng bọn thị vệ Cẩn vương phủ đuổi tới nơi.

Tuy rằng bọn họ không mang vũ khí nhưng những cao thủ nhất đẳng này chỉ cần dùng nội lực đã có tính sát thương rất mạnh.



Có người trực tiếp đánh một chưởng lên lưng con chó, sau đó nghe thấy con chó ẳng một tiếng, miệng sùi bọt mép, ngã xuống đất mà chết, nghiễm nhiên là lục phủ ngũ tạng đều bị vỡ ra.

Tiêu Sắt Sắt vội thay đổi giai điệu khiến con rết lui ra hết, tránh cho làm tổn thương đến người của mình.

Lục Ý thở hổn hển chạy đến nơi, vừa đỡ Tiêu Sắt Sắt lên vừa nói: “Tiểu thư, người không sao chứ! Lục Ý gọi bọn Sơn Tông đại nhân chạy đến!”

“Ừm, làm rất tốt.” Tiêu Sắt Sắt thu hồi sáo gốm, vỗ vỗ ngực an ủi, rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm tình, vẻ đẹp lạnh nhạt yên tĩnh.

“Sơn Tông, vừa rồi tiểu công công dẫn ta đi bị chó tập kích ở đằng trước. Ngươi mau mau mang hai người qua kia, nếu còn kịp thì cứu, không kịp thì đem thi thể hắn mang lại đây.”

“Đã rõ.” Sơn Tông chạy nhanh gọi hai gã thị vệ, gấp rút đi.

“Những người còn lại.” Tiêu Sắt Sắt nhìn về phía mấy thị vệ còn lại, “Ngươi, đi tìm người khám nghiệm tử thi đáng tin cậy sang đây.”

“Khám nghiệm tử thi?” Thị vệ có phần không hiểu, nơi này cũng không có người chết, vì sao muốn tìm người khám nghiệm tử thi.

“Nghiệm xác chó.” Tiêu Sắt Sắt giải thích.

“Xác, xác chó?”

Tiêu Sắt Sắt mỉm cười: “Nhanh đi mời khám nghiệm tử thi đến, thời gian quý báu.”

“Vâng, vâng.” Thị vệ nhanh như chớp chạy đi.

Xung quanh có cung nhân bị thương, đang băng bó vết thương. Người không bị thương thì cũng là sợ tới mức mất hồn mất vía. Chỉ có Tiêu Sắt Sắt bình tĩnh lạnh nhạt, vẫn duy trì bộ dáng không rối loạn, đáy mắt trong veo như một dòng suối.

“Tất cả mọi người đứng yên tại chỗ, không được di chuyển nửa bước!”

Các cung nhân nghe vậy, vội uất ức nói: “Cẩn vương phi, bọn nô tỳ bị thương.”

“Ai bị thương thì ráng nhịn một chút.” Tiêu Sắt sắt nói: “Chó điên đột nhiên tập kích ta, cách ta gần nhất chính là các ngươi, không dám bảo đảm không phải là do các ngươi sai khiến, vậy nên ai cũng không được đi!”

Đám thị vệ ở lại nghe xong, đưa mắt nhìn nhau. Suy luận của Vương phi chắc không sai?

Nhìn ra nghi ngờ của bọn hắn, Tiêu Sắt Sắt nhỏ giọng giải thích: “Nơi này tương đối yên tĩnh, chỉ cần mấy cung nhân này không đi thì chuyện ở đây sẽ không bị truyền ra ngoài. Trước khi khám nghiệm tử thi tới thì không thể làm lớn chuyện bằng không nếu có kẻ cố tình đến hủy diệt chứng cớ, bị động chính là chúng ta.”

Đám thị vệ gật gật đầu, không khỏi kính nể Tiêu Sắt Sắt.

Chỉ có Lục Ý nghe không hiểu, chỉ vào váy của Tiêu Sắt Sắt nói: “Tiểu thư, phía sau váy của người sao lại bị xé rách một miếng lớn rồi?”

Tiêu Sắt Sắt đáp: “Bị chó cắn đó. Đáng tiếc chiếc váy này là Tiết di nương tìm người làm riêng.”

Lục Ý nhanh miệng nói: “Không sao đâu tiểu thư, lại hỏi xin Vương gia là được, dù sao hắn có tiền.”

Tiêu Sắt Sắt dở khóc dở cười. Tật xấu ăn nói lung tung của nha đầu Lục Ý kia khi nào thì có thể sửa đổi được đây.

“Lục Ý, chúng ta ở đây ngồi một lát, chờ người khám nghiệm tử thi với Sơn Tông. Ở hiện trường có thể tìm ra manh mối, ta xem thử là ai dám tiếp tục dùng thủ đoạn giống Nhu trắc phi để hại ta.”

Phía xa, Sơn Tông cùng hai gã thị vệ nhanh chóng đuổi dọc theo phương hướng mà Tiêu Sắt Sắt chỉ, xuyên qua đường nhỏ quanh co thì nhìn thấy một khu có vết máu với mảnh quần áo bị cắn phá.

Không thấy thi thể của Tiểu Toàn Tử, cũng không có con chó nào.

Sơn Tông nheo mắt, nhìn chằm chằm vết máu một hồi, cười lạnh nói: “Xem ra người bị bọn họ dọn đi rồi, có lẽ chỉ dùng vải dày cuốn lại để phòng vết máu nhỏ xuống bị lộ hướng đi... Tưởng vậy thì có thể đánh lạc hướng chúng ta rồi?”

Một gã thị vệ hỏi: “Vậy nên đi hướng nào tìm?”

Sơn Tông trả lời: “Cửa vận chuyển thi thể Đế Cung.”

Hai gã thị vệ lập tức đi theo Sơn Tông, đuổi theo hướng đến cửa nhỏ vận chuyển thi thể. Do bọn họ thân là thị vệ, hành sự không thể quá mức đường hoàng vì vậy dọc đường tránh né cung nhân, lao nhanh mà đi.

Tại Đế Cung phía tây nam, có tòa nhà ở khe núi trong rừng sâu, đây là địa thế thiên nhiên ở trong thành Thuận kinh, thoạt nhìn có chút âm trầm, bình thường dân chúng không dám tiếp cận.



Khi vừa điểm giờ mùi, một tên công công trung niên mập mạp mang theo bảy tám tiểu thái giám cùng vài cận vệ khiêng ba cuộn chăn bông dày đi tới khe núi, thấp thoáng ở dưới tán cây bắt đầu cấp tốc đào cái hố to, đem ba cuộn chăn bông vứt xuống.

“Mau mau chôn đi, động tác nhanh lẹ lên!” Công công tuổi trung niên đè giọng ra lệnh.

Đám tiểu thái giám bắt đầu lấp đất, trong đó có một người trẻ còn ngây ngô hỏi công công trung niên.

“Phúc Hải tổng quản, Tiểu Toàn Tử đi đâu rồi, sao ta không nhìn thấy hắn?”

Phúc Hải đáy mắt buồn bã, trách mắng: “Làm việc của ngươi đi, quản hắn làm gì! Hắn cũng có việc của mình!”

Tiểu thái giám gật đầu nói: “Hiểu rồi, Tiểu Toàn Tử là đang bận việc khác. Đúng rồi Phúc Hải tổng quản, ba chiếc chăn bông này còn rất mới, sao lại đem chôn, không để dùng nữa vậy?”

Phúc Hải đáy mắt đen lại, lóe ra ánh mắt âm ngoan, cười nói: “Ngươi xem nơi này có cây có núi, có phải là địa phương tốt không?”

“Đúng là không tệ.” Tiểu thái giám khờ dại nói: “Ta nhớ rõ Tiểu Toàn Tử nói với ta quê hắn nằm trong núi, hắn thích nơi có cây có núi. Nếu hôm nay Tiểu Toàn Tử đến đây nhất định sẽ thích nơi này.”

“Ừ, hắn sẽ thích nơi này đó.” Phúc Hải híp mắt lại thành hai đường thẳng, “Thế còn ngươi thì sao? Ngươi có thích chỗ này không?”

“Ta?” Tiểu thái giám buông cái xẻng, chỉ vào mũi nói: “Ta thích chứ.”

Giọng còn chưa dứt, Phúc Hải liền đưa mắt ra hiệu cho thị vệ. Thị vệ rút đao, một đao chém lên người tiểu thái giám, đem tiểu thái giám ném vào trong hố.

Các thái giám khác sợ tới mức run rẩy. Tiểu thái giám nằm trong hố, khiếp sợ nhìn Phúc Hải, máu từ vết thương ào ào chảy ra.

“Phúc Hải tổng quản…”

“Không phải ngươi thích nơi này sao?” Giọng Phúc Hải cực âm lãnh, “Vậy thì ngươi vĩnh viễn ở lại đây đi... Lấp lại cho ta! Động tác nhanh lên!”

“Phúc Hải tổng quản…”

Tiếng nói của tiểu thái giám rất nhanh đã tắt dưới đất vàng, một xẻng lại một xẻng đất, chôn vùi Tiểu Toàn Tử và hai con chó nằm trong chăn, cũng chôn sống luôn cả tiểu thái giám.

Máu làm đất nhiễm đỏ, lại phủ lên thêm một xẻng đất.

Phúc Hải liếc nhìn cái hố đã được lấp xong, châm chọc nói: “Miệng là dùng để ăn, không phải dùng để nói, không biết ở vị trí này kị nhất là tò mò sao?” Chỉ vào chỗ cái hố: “Nén đất cho chặt, đừng để lộ ra bất cứ manh mối nào. Nhớ kỹ, hôm nay các ngươi không hề nhìn thấy, cũng không nghe thấy chuyện gì.”

“Vâng, vâng…” Bọn thái giám sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tứ chi đã mềm nhũn cả rồi.

Trên cây cổ thụ chỗ tối, Sơn Tông cùng hai gã thị vệ ẩn thân ở đầu cành, tận mắt thấy chuyện vừa rồi.

Bọn thị vệ trong lòng căm giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xem mạng người như cỏ rác.”

“Đúng vậy, mạng người đều giống nhau, bọn họ lại ác độc đến mức khiến người khác xấu hổ.” Sơn Tông thấp giọng nói: “Vừa rồi các người nghe rõ không? Tiểu thái giám kia gọi kẻ cầm đầu bọn họ là Phúc Hải tổng quản.”

“Ừ, nghe rất rõ.”

“Đúng là Phúc Hải.”

Sơn Tông hỏi: “Nhưng có ai biết Phúc Hải này quản lý sự vụ của ai trong cung không?”

Hai gã thị vệ trao đổi sắc mặt, một người nói: “Ta còn nhớ, khi lần trước có chó tập kích Vương phi, Vương gia sai chúng ta đi tra Triệu phi nương nương. Quản sự của Triệu phi nương nương trong cung hình như cũng gọi là Phúc Hải.”

“Triệu phi…” Ánh mắt Sơn Tông hung ác, “Vương gia cùng Vương phi đang lo làm sao để bắt được nhược điểm của Triệu gia, hiện tại bọn chúng lại dâng lên tận cửa.”

Thị vệ nói: “Không thì chốc nữa chúng ta đào hố lên, khiêng thi thể đi gặp bệ hạ.”

“Người chết không thể nói chuyện, khiêng đi thì có ích gì.” Sơn Tông cười nói: “Đi, trở về nói cho Vương phi. Ta rất muốn nghe thử nàng có biện pháp gì hay không.”

Rất nhanh Sơn Tông và hai gã thị vệ lặng yên không một tiếng động trở về, không có kinh động nhóm người Phúc Hải công công kia.

Mà Tiêu Sắt Sắt bên này, bởi vì Tiêu Sắt Sắt coi chừng mọi người vì vậy khi khám nghiệm tử thi đến nơi, Tiêu Sắt Sắt vẫn giữ vững cục diện chủ động như trước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương