Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 68: Yết Kiến Triệu Hoàng Hậu

Editor: Bảo Xuyên

Beta: Hạ Nhi Liên Y

—-------------------------------

Tiêu Sắt Sắt nhấp một ngụm trà hỏi: “Phụ thân đến Cẩn vương phủ thăm nữ nhi hẳn là có việc khác.”

Tiêu Khác nheo mắt.

“Nữ nhi chỉ là suy đoán.” Tiêu Sắt Sắt tự tin nói: “Có phải vị môn sinh kia của phụ thân có thành tích xuất xắc, muốn nhờ Vương gia nói một vài lời, thăng chức cho hắn đúng không?”

Tiêu Khác đã ngạc nhiên mỉm cười: “Đúng vậy, trí thông minh của ngươi bây giờ khiến ta rất vui mừng.”

Tiêu Sắt Sắt nói: “Có vẻ như ta đã đoán đúng, vậy phụ thân nói cho ta biết, đó là môn sinh nào?”

“Hắn tên là Thường Hiếu, hiện làm quan ở phủ Thuận kinh.”

“Phủ Thuận kinh... Đó là quan chức của Kinh Diệu Doãn, người quản lý tố tụng hình sự.” Trong lòng Tiêu Sắt Sắt giống như một tấm gương sáng, “Nếu là tố tụng hình sự, muốn leo cao hơn nữa, đó phải là vị trí Đại Lý Tự Khanh. Đương nhiệm của Đạo Lý Tự Khanh hình như là người bên Triệu gia.”

“Không sai.” Tiêu Khác nói: “Trước đây ta có nói với Cẩn vương việc này, Cẩn vương cố ý dìu dắt Thường Hiếu. Ngươi thân là nữ nhi của Tiêu phủ, việc này phải tận lực mà làm.”

“Phụ thân nói, ta giúp đỡ Vương gia?” Tiêu Sắt Sắt cười hỏi.

“Không đơn giản chỉ để giúp đâu.” Tiêu Khác thì thầm: “Nếu chiếm được trái tim của Cẩn vương, thì để hắn tự nguyện làm những việc này cho ngươi.”

Tiêu Sắt Sắt mỉa mai, châm chọc cười: “Người coi Vương gia là một người như thế nào, hắn không phải Thái tử, ham sắc hồ đồ.”

Tiêu Khác hừ nói: “Ta không quan tâm đến những thứ này. Ngươi có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào. Ta chỉ muốn vinh hoa cho dòng họ Tiêu.”

Tiêu Sắt Sắt cười nhạt uống trà, ý cười không chạm vào đáy mắt.

Tiêu Khác ngồi không bao lâu liền rời đi. Dù sao thì ông cũng là Thừa tướng Đại Nghiêu, bận nhiều việc, không có nhiều thời gian rảnh.

Tiêu Trí Viễn vẫn ở trong phòng của Tiêu Sắt Sắt không vui nói: “Tỷ tỷ một mình trong Vương phủ, hẳn là rất nhớ nhà, nhưng những gì phụ thân nói đệ thấy rất nhẫn tâm.”

“Ông ấy vì Tiêu gia mà sống. Không có gì đáng trách.” Tiêu Sắt Sắt không muốn nói nhiều về Tiêu Khác, cười hỏi Tiêu Trí Viễn: “Việc học gần đây của đệ có tốt không?”

“Chà, mọi chuyện tốt đẹp, đệ đã học hành chăm chỉ.” Tiêu Trí Viễn ngay lập tức trở nên tràn đầy năng lượng, “Đệ đã hứa với tỷ tỷ rằng một ngày nào đó sẽ có tên trên bảng vàng. Đệ nhất định sẽ đạt được mục tiêu này.”

Tiêu Sắt Sắt cười nói: “Có chí thì mọi chuyện sẽ thành hiện thực.”

Tiêu Trí Viễn gật đầu, mong chờ hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ phu có thực sự thích tỷ tỷ không? Đệ nghe nhiều người nói rằng tỷ phu rất thương nhớ Trương Cẩm Sắt đã chết.”

“Đúng vậy, Vương gia vẫn luôn yêu thầm Trương Cẩm Sắt…”



Tiêu Sắt Sắt đáy mắt ảm đạm chứa đầy đau thương.

Nhưng nàng biết rằng nếu Ngọc Vong Ngôn không dành tình cảm khác cho nàng, thì làm sao hắn có thể cố tình xa lánh nàng được?

Có lẽ, hắn nghĩ nàng rất giống Trương Cẩm Sắt.

Có lẽ, kỳ thật hắn rất thích Tiêu Sắt Sắt.

Nàng cũng không biết như thế nào, chỉ biết được sự thật này.

“Vương gia trong lòng có ta, ít nhất cũng có một chút.”

Tiêu Trí Viễn lạc quan nói: “Tỷ tỷ là người tốt như vậy, tỷ phu nhất định sẽ yêu tỷ.”

Tiêu Sắt Sắt chỉ cười không nói lời nào, thật ra trong lòng cân nhắc tới việc của Thường Hiếu.

Nửa giờ sau, Tiêu Sắt Sắt đích thân đưa Tiêu Trí Viễn ra khỏi phủ, gặp Sơn Tông ở cửa.

Từ biệt Tiêu Trí Viễn, Tiêu Sắt Sắt nói với Sơn Tông: “Đi với ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Đến hoa viên đi, thuộc hạ không vào phòng của Vương phi.”

Tiêu Sắt Sắt: “Ta không định cho ngươi vào.”

“Vương phi nói đùa.” Sơn Tông chắp tay.

Hai người đến hoa viên, Tiêu Sắt Sắt bảo Lục Ý canh, thấp giọng nói thẳng: “Vương gia có phải để ý Thường Hiếu đảm đương vị trí Đại Lý Tự Khanh hay không?”

Sơn Tông trong mắt cảnh giác: “Xem ra là Thừa tướng hy vọng Vương phi hợp tác với Vương gia.”

“Đúng vậy.” Tiêu Sắt Sắt thừa nhận: “Đại Lý Tự Khanh là thế lực của Triệu gia, phe phái của Thái tử, mối quan hệ của ta và Ngọc Khuynh Dương như nước với lửa, hắn có thể buông tha cho ta sao?”

“Dù là nói như vậy nhưng thật ra người có thể cùng Vương gia ăn nhịp với nhau…” Sơn Tông trầm ngâm nói, “Chỉ là các quan viên Đại Lý Tự đã làm tốt mà không mắc sai lầm, làm sao hạ bệ được?”

Tiêu Sắt Sắt cười lạnh lùng: “Nếu là một quan chức liêm khiết trung thực, không cần động đến. Nhưng nếu là không, chúng ta sẽ tìm ra nhược điểm của họ.”

Thật ra Sơn Tông có hứng thú đến việc đề nghị Tiêu Sắt Sắt tham gia. Trí thông minh của Tiêu Sắt Sắt cùng tình cảm dành cho Ngọc Vong Ngôn chắc chắn rất hữu dụng.

“Sơn Tông.” Tiêu Sắt Sắt nghiêm túc nói: “Ta muốn cùng tiến cùng lùi với Vương gia. Đây cũng là vì Cẩm Sắt tỷ tỷ. Còn về ngọc bội của tỷ ấy, ta muốn lấy lại, vì vậy ta hy vọng ngươi có thể hỗ trợ.”

Sơn Tông suy nghĩ một chút, cười nói: “Vương gia cũng muốn lấy lại khối ngọc bội kia. Nhưng Vương phi, người có biết về bí mật cất giấu trong ngọc bội không?”

Tiêu Sắt Sắt trong lòng run lên, đột nhiên có một linh cảm xấu.

Nếu bí mật ẩn chứa trong ngọc bội đó là thứ mà lòng tham con người không thể từ chối, nếu một ngày Ngọc Vong Ngôn biết được điều bí ẩn đó, hắn sẽ có lựa chọn thế nào?



Tiêu Sắt Sắt cảm thấy khó chịu, chỉ có thể nói một cách khó hiểu: “Ta cũng không biết, ngay cả Cẩm Sắt tỷ cũng không biết bí mật của ngọc bội.”

Mắt Sơn Tông sáng lên: “Vương phi thực sự biết rất nhiều về Cẩm trắc phi.”

“Tỷ muội thân nhau, đây là điều tự nhiên.” Tiêu Sắt Sắt nói vài câu, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

“Sơn Tông, hôm nay là ngày mấy?”

“Hồi bẩm Vương phi, hôm nay là ngày mồng tám tháng hai năm Ất Tỵ.”

Xem ra nàng nhớ không nhầm, đúng thật là ngày hôm nay. Tiêu Sắt Sắt nói: “Hôm nay là ngày người nhà của gia tộc vào cung thăm Hoàng hậu. Ta sẽ đến hoàng cung một chuyến. Ngươi mang theo một ít thị vệ cùng đi theo.”

“Thuộc hạ hiểu rồi.” Sơn Tông cảm thấy đi thăm Triệu hoàng hậu, hơn một nửa là không có điều gì tốt đẹp.

Sau bữa trưa, nàng mặc y phục chỉnh tề, sai người hầu đến chào Quách Giai Di, mang Lục Ý đi vào trong cung.

Sơn Tông mang theo năm thị vệ.

Theo quy định, thị vệ trong phủ vào cung không được mang theo vũ khí. Sơn Tông không trực tiếp mang kiếm, những thị vệ khác giao kiếm đi theo Tiêu Sắt Sắt.

Đi trên con đường Vĩnh Hạng thật dài, Sơn Tông và thị vệ không thể đi thêm được nữa.

Có một số nữ quyến đã tới gần đó. Tiêu Sắt Sắt chào họ, tiểu công công đi tới hành lễ với Tiêu Sắt Sắt.

“Cẩn vương phi, nô tài đặc biệt tới để dẫn đường cho người.”

Tiêu Sắt Sắt đánh giá hắn một phen, là một tiểu công công trẻ tuổi, xem ra nhìn có chút khẩn trương.

Nàng nói: “Không cần dẫn đường cho ta, ta chỉ cần đi theo người khác là được.”

Công công vội vàng nói: “Cẩn vương phi là tân nương. Đây là lần đầu tiên người tiến cung. Nữ quyến mỗi lần vào cung đều có người dẫn đường, để giúp các vị phu nhân nhớ đường.”

Tiêu Sắt Sắt gật đầu, trầm ngâm một lát, nói: “Ngươi tên là gì.”

“Nô tài tên Tiểu Toàn Tử.”

“Ừ.” Tiêu Sắt Sắt cười nhẹ: “Tiểu Toàn Tử, ngươi dẫn đường đi.”

“Vâng.”

Tiểu Toàn Tử cúi đầu, dẫn đường cho Tiêu Sắt Sắt.

Tiêu Sắt Sắt quan sát xung quanh, những người nữ quyến đang đi dọc theo Vĩnh Hạng, nhưng Tiểu Toàn Tử đã dẫn nàng đến cửa hông.

Tiêu Sắt Sắt ngay lập tức nhéo eo Lục Ý nháy mắt ra hiệu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương