Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 67: Là Dấu Hiệu Tốt

Edit: Hạ Nhi Liên Y

Beta: Hạ Nhi Liên Y

----------------------------

Tiêu Sắt Sắt lắc đầu, không có sức mở miệng. Lời nói Quách Giai Di muốn ngăn cản nhóm tiểu thiếp đến quấy rầy nàng, nhưng cũng muốn đem nàng trở thành phi tử rảnh rỗi có địa vị nhưng không có quyền lực.

“Nếu Vương phi không có dị nghị, vậy thiếp thân liền chấp hành.” Quách Giai Di đến gần Tiêu Sắt Sắt thấp giọng nói: “Thiếp thân biết trong lòng Vương phi khổ sở, nhưng đây đều là nỗi khổ tâm của Vương gia, mong Vương phi hiểu được.”

“Ừ, ta đã biết. Ngươi mang các nàng lui xuống đi, ta mệt mỏi.”

“Vương phi nghỉ ngơi thật tốt, bảo trọng ngọc thể, thiếp thân cáo lui.”

Các nàng đi rồi trong phòng liền được thanh tịnh. Nhưng Tiêu Sắt Sắt lại cảm thấy được nội tâm đang ồn ào náo nhiệt, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Lục Ý cũng không rõ ràng lắm, dậm chân mắng: “Các nàng sao lại đáng ghét như vậy! Lặp đi lặp lại nhiều lần! Lần này suy nghĩ sai lầm, nếu ba ngày sau Quách trắc phi đè không được các nàng thì phải làm sao bây giờ?”

“Lục Ý, đợi mưa tạnh, thay ta đưa Hà Cụ rời phủ. Ta mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước.”

“A? Tiểu thư không cần nô tỳ hầu hạ sao?”

“Không cần, ngươi thay ta chiếu cố Hà Cụ.” Tiêu Sắt Sắt nói: “Hà Cụ, ta không thoải mái, nghỉ ngơi trước, hai ngày sau ta lại liên hệ với ngươi.”

Hà Cụ gật đầu.

“Sơn Tông, ngươi cũng làm việc của ngươi đi, lại tới phủ Thái tử bảo ta còn có chuyện muốn thương lượng thật tốt.”

“Thuộc hạ đã hiểu.” Sơn Tông chắp tay.

Tiêu Sắt Sắt tiều tụy không lòng dạ nào lại thức đêm, nghỉ ngơi sớm.

Sợ rằng làm ồn đến Tiêu Sắt Sắt, cũng không phiền toái tìm Sơn Tông, nhẫn nại hai ngày rồi nói. Cuối cùng trời tạnh mưa, lúc Lục Ý đưa Hà Cụ rời phủ, Sơn Tông lại đi tìm Ngọc Vong Ngôn.

Sau hồ ban đêm yên tĩnh, lộ vẻ đơn giản hoang vắng.

Ánh nến trong linh đường bao phủ lên gấm Tứ Xuyên màu khói, đem một bên gương mặt trầm trọng của Ngọc Vong Ngôn trở nên mơ hồ.

Hai buổi tối, hắn không phải ở thư phòng, mà là ở cùng Cẩm Sắt.

Lảng tránh Tiêu Sắt Sắt, là sợ hãi bản thân lại có những cử chỉ điên rồ.

Nhưng mà ngay lúc vừa rồi, có tì nữ đến phòng nói cho hắn biết Tiêu Sắt Sắt làm chuyện thất đức, hắn vốn có thể để cho Quách Giai Di toàn quyền xử lý, nhưng vẫn không tự chủ lúc trước chính mắt nhìn thấy Tiêu Sắt Sắt mưu toan hóa giải cục diện.

Thông minh như nàng sẽ đối phó với những nữ nhân này dễ dàng, nhưng hắn vì sao lại không yên tâm, sợ nàng chịu thiệt?

Nàng là Tiêu Sắt Sắt, không phải Cẩm Sắt, không phải là người mà hắn yêu!

Bên ngoài linh đường có chút động tĩnh, Ngọc Vong Ngôn theo đệm cói đứng dậy, đóng cửa cẩn thận, đi ra bên ngoài rừng phong.

Sơn Tông đang đứng chỗ này đợi hắn.

“Vương gia, ta đến báo hành trình đêm nay.”

“Ừ.”

Được Ngọc Vong Ngôn cho phép, Sơn Tông nói ra toàn bộ.

Ngọc Khuynh Dương, lại là Ngọc Khuynh Dương.

Đáy mắt Ngọc Vong Ngôn sát khí phập phồng.

“Vương gia, còn có chuyện này ta cần phải nói.” Sơn Tông nói: “Lục Ý cô nương nữ công cũng không tốt, ngược lại nữ công của Vương phi… Vừa rồi người khâu y phục cho thuộc hạ, Vương gia cũng thấy.”

Ngọc Vong Ngôn nói: “Ngươi muốn nói, ngày nàng xuất giá mang theo tranh Cẩm Sắt, chính là tú phẩm của nàng.”

“Chính là ý này.” Sơn Tông nói: “Thứ tội thuộc hạ lắm miệng, thủ pháp thêu của Vương phi là hàng thêu Hồ Nam, không chút kém hơn phu nhân cùng… Cẩm trắc phi năm đó.”

Ngọc Vong Ngôn vẻ mặt nghiêm nghị.

Sơn Tông cười khẽ: “Ăn ngay nói thật thôi.”

Hàng thêu Hồ Nam, trùng sáo.



Ngọc Vong Ngôn cũng sớm cảm thấy được Tiêu Sắt Sắt quá mức thần bí, huống chi hai bộ dạng cùng đồ vật khác biệt đều có quan hệ với Cẩm Sắt.

Nhưng mà nếu giống như Hà Hoan nói như vậy, Tiêu Sắt Sắt chính là Cẩm Sắt….

Buồn cười!

Chẳng qua chỉ là trùng hợp mà thôi!

Hắn sao lại có thể sinh ra loại liên tưởng vô căn cứ như vậy!

Cảm giác phẫn nộ lại trào ra, Ngọc Vong Ngôn lạnh nhạt nói: “Lời nói như vậy, lần sau không được lặp lại.”

“Vì sao?” Sơn Tông hỏi.

“Không vì cái gì cả.” Ngọc Vong Ngôn sẵng giọng đối đáp.

Sơn Tông không khỏi thở dài: “Vương phi thật đáng thương, tâm tình kém đến mức phải đi ngủ, sợ là còn cảm thấy Vương gia cố ý đoạt lại quyền của nàng, cứ vậy lạnh nhạt nàng.”

Không phải lạnh nhạt.

Ngọc Vong Ngôn tự nói trong lòng, hắn căn bản không muốn tổn thương Tiêu Sắt Sắt, chính là sợ hãi tưởng niệm Cẩm Sắt mà hoang đường yêu thương Tiêu Sắt Sắt.

Cho nên hắn lảng tránh nàng, mà để cho Quách Giai Di tiếp nhận chuyện của nàng.

Ít nhất như vậy nàng có thể nghỉ ngơi thật tốt, sẽ không để những chuyện vặt quấn bên người.

“Vương gia đêm qua cũng chưa ngủ, tối nay vẫn nên nghỉ ngơi sớm chút.” Sơn Tông khuyên bảo.

Ngọc Vong Ngôn trầm mặc nói: “Ban đêm rất vắng vẻ, bổn vương ở cùng Cẩm Sắt.”

Sơn Tông chắp tay, trong lòng có chút khổ sở thay Ngọc Vong Ngôn.

Không quá hai ngày, trên phố truyền những lời đồn đãi.

Nhóm dân chúng nghị luận Cẩn vương phi bỗng nhiên thông minh, trí tuệ cùng mỹ mạo đều hơn mọi người.

Nhưng kỳ quái chính là rõ ràng ở cung yến đêm đó Cẩn vương vì nàng cầu tình, nhưng vì sao ngày kế nàng lại bị thất sủng?

Cẩn vương phi thất sủng, Trắc phi độc quyền, lời đồn đãi hỗn loạn vô căn cứ, đều được Lục Ý truyền vào tai Tiêu Sắt Sắt.

Tiêu Sắt Sắt cười yếu ớt: “Cứ để bọn họ nói đi, chúng ta vẫn là chúng ta.”

“Nhưng mà Lục Ý oan uổng thay cho tiểu thư! Người đối tốt với Vương gia, Vương gia vì sao còn đoạt lấy quyền lực của người?”

“Không, không phải đoạt quyền lực.” Tiêu Sắt Sắt thì thào: “Ta đã suy nghĩ cẩn thận dụng ý của chàng.”

“Có ích lợi gì sao?”

Tiêu Sắt Sắt nói: “Hẳn là chàng không muốn ta vất vả.”

Lục Ý ngẩn ra, căm giận nói: “Lời này của tiểu thư xem như chưa nói!”

Lúc này Bàng Linh tới thăm Tiêu Sắt Sắt, nghe thấy Lục Ý mắng lên tiếng cười nói: “Vương phi, nha hoàn này của người có thể còn cá tính hơn người nhà của ta, nói chuyện đều dùng âm thanh lớn như vậy, ta ở bên ngoài nghe rất rõ ràng.”

Lục Ý vội phúc thân: “Bàng trắc phi chê cười, Lục Ý đi pha trà.”

“Lắm lời, nhanh đi đi.” Tiêu Sắt Sắt cười cười, đứng dậy đón chào, “Bàng tỷ tỷ luyện kiếm đã trở lại? Mời ngồi.”

Bàng Linh cũng không khách khí, để kiếm lên bàn rồi ngồi xuống nói: “Người mấy ngày nay có phải còn quen thói hay không? Thế nào, mùi vị thất sủng rất khổ sở chứ, ta đã nếm mùi vị này mấy tháng.”

Tiêu Sắt Sắt cười nói: “Bàng tỷ tỷ là người chí lớn không ngại khó khăn, có chút luống cuống, tâm tình cùng ta tự nhiên sẽ không giống nhau.”

“Tâm tình Vương phi thế nào?” Bàng Linh nhìn chằm chằm Tiêu Sắt Sắt, chợt như bừng tỉnh đại ngộ, “Ực… Ta đã hiểu! Người thích Vương gia.”

“Bàng tỷ tỷ nói đúng.”

Bàng Linh biến sắc, giễu cợt nói: “Nói như vậy, Vương gia cũng thật vô tình! Ai chẳng biết ngày ấy người vì hắn ở điện Tiêu Lan mà trở nên thông minh, hắn khen ngược, chơi đùa xong liền qua cầu rút ván!”

Tiêu Sắt Sắt buồn cười: “Bàng tỷ tỷ sao còn kích động hơn cả ta?”

“Ta chính là người đầu tiên đốt pháo, đâu phải người không biết!” Bàng Linh nói: “Trong lòng ta không kêu oan cho người được ngay đâu!”



Lục Ý pha trà xong, vì hai người dâng lên.

Bàng Linh khát nước, cầm lên liền uống, vừa uống vừa dùng tay áo lau mồ hôi.

Tiêu Sắt Sắt vội bảo Lục Ý đem một chiếc khăn sạch đến đưa cho Bàng Linh.

Bàng Linh cũng không khách khí, cầm lên liền dùng ngay, vừa dùng vừa nói: “Cái khăn này quả thực không tồi, người từ chỗ nào làm ra?”

Tiêu Sắt Sắt nói: “Đây là đồ cưới của ta, Tiết di nương ở Tiêu gia đã chuẩn bị cho ta.”

Nói đến Tiêu gia, bên ngoài có một tì nữ đi vào, phúc phúc thân nói: “Khởi bẩm Vương phi, Tiêu Hữu thừa tướng mang theo thiếu gia Tiêu gia cầu kiến.”

Bàng Linh vội nói: “Phụ thân người cùng đệ đệ đến thăm, ta sẽ không ở lại chỗ này, ngày khác lại trở lại tìm người.”

“Được, Bàng tỷ tỷ đi thong thả.” Tiêu Sắt Sắt gọi Lục Ý: “Lục Ý, thay ta tiễn Bàng tỷ tỷ.”

“Không cần!” Bàng Linh vung tay áo lên, quay trở về nhanh như gió.

Không lâu sau Tiêu Khác và Tiêu Trí Viễn được tì nữ dẫn vào.

Tiêu Trí Viễn nghe nói Tiêu Sắt Sắt không ngốc, tâm tình rất tốt, cũng rất mong chờ gặp được Tiêu Sắt Sắt. Nhưng mà Tiêu Sắt Sắt còn chưa kịp đánh giá đệ đệ thật tốt đã bị Tiêu Khác quát lớn.

“Tiêu Sắt Sắt, mới vài ngày đã bị thất sủng, nữ nhi Tiêu gia sao lại không có chút tiền đồ như vậy?”

Lục Ý hoảng sợ: “Lão gia, ngài…”

“Lui xuống, không có chuyện của ngươi!” Tiêu Khác quát lớn.

Lục Ý khó chịu lui xuống.

Tiêu Sắt Sắt tươi cười lạnh lùng, đóng cửa nói: “Phụ thân lớn như vậy còn tức giận cái gì, chẳng lẽ đến đây để khởi binh vấn tội?”

Tiêu Trí Viễn nói: “Phụ thân, nhất định hiện tại tỷ tỷ rất khó khăn, chúng ta phải an ủi tỷ tỷ.”

Tiêu Khác giận tái mặt, trừng mắt Tiêu Trí Viễn.

Tiêu Sắt Sắt kéo tay Tiêu Trí Viễn nói: “Đừng khổ sở vì tỷ tỷ, tỷ tỷ không phải bị thất sủng, có một số việc chỉ có ta và Vương gia mới rõ ràng.”

“Là chuyện gì đã xảy ra vậy?” Tiêu Trí Viễn ngồi xuống.

Tiêu Sắt Sắt đi đến gần trước mặt Tiêu Khác: “Phụ thân, mời ngồi, Lục Ý vừa rồi mới pha trà còn nóng, nơi này có hai cái chén sạch, người cùng Trí Viễn ngồi xuống uống trà đi.”

Tiêu Khác ngồi xuống, tức giận nói: “Ngươi đem mọi chuyện làm cho hỗn loạn, vậy mà còn mời ta có tâm tư uống trà?”

Tiêu Sắt Sắt trả lời: “Vương gia vì đau lòng cho ta mà mệt mỏi, cho nên mới để người khác xử lý việc trong phủ.”

Tiêu Khác nhìn thấy Tiêu Sắt Sắt ngồi xuống cười lạnh nói: “Thân là nữ chủ nhân Cẩn vương phủ, đúng là hư danh, ngươi có biết có ý nghĩa gì không? Chờ ngày nào đó Quách thị đến uy hiếp địa vị của ngươi, cũng đừng quay về Tiêu gia ta khóc lóc cầu xin ta giúp ngươi lấy lại quyền lực!”

Tiêu Sắt Sắt thản nhiên nói: “Quách thị là người Tấn vương.”

“Ngươi nói thật?” Tiêu Khác ánh mắt trầm xuống.

“Đương nhiên, ngoại trừ chuyện giả ngốc, còn có chuyện gì ta lừa dối phụ thân sao?” Tiêu Sắt Sắt khóe mắt lành lạnh, đáy mắt thông minh.

Hai ngày này rất yên tĩnh, để ý một chút liền có thể hiểu được.

Ngọc Vong Ngôn là người si tình như vậy, làm sao có thể chiếu cố Quách Giai Di, chỉ có một lý do đó là người mà Tấn vương nhét vào.

“Phụ thân cũng biết, nữ quyến Cẩn vương phủ không biết là do thế lực nào nhét vào. Vương gia để cho Quách thị quản lý hậu viện, một là để Quách thị tín nhiệm, hai là cũng muốn bớt việc giúp ta.”

“Quả thật là vậy?” Tiêu Khác vẫn không muốn tin tưởng.

Tiêu Sắt Sắt nói: “Phụ thân không phải muốn ta nghĩ biện pháp bắt lấy tâm tư Vương gia hay sao? Hiện tại Vương gia vì ta mệt mỏi mà đau lòng, đem việc vặt giao cho Quách trắc phi. Phụ thân chẳng lẽ không cảm thấy được, đây là dấu hiệu tốt sao?”

Tiêu Trí Viễn nhìn Tiêu Khác, lại nhìn nhìn Tiêu Sắt Sắt, nghi hoặc hỏi: “Tuy ta nghe không hiểu lắm, nhưng ta cảm thấy tỷ tỷ tốt như vậy, tỷ phu nhất định sẽ thích.”

“Trí Viễn…” Tiêu Sắt Sắt mỉm cười.

Tiêu Khác đôi lông mày cuối cùng cũng giãn ra, khóe môi cũng có chút ý cười, “Cái này cũng còn kém nhiều lắm, xem ra ngươi thông minh cũng có chút bản lĩnh, là ta trước kia xem thường ngươi.”

“Phụ thân yên tâm, đều là vì Tiêu thị thôi, nữ nhi biết nên làm cái gì.”

“Tốt nhất là nên như vậy.” Tiêu Khác cuối cùng có chút yên tâm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương