Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 70: Đã Đánh Cuộc Thì Phải Chịu Thua.

Edit: Kellyann

Beta: Hạ Nhi Liên Y

—-------------------------------

“Thần bái kiến Cẩn vương phi.” Ngỗ tác đem theo một cái rương lớn, hành lễ với Tiêu Sắt Sắt, trong lòng đối với vị Vương phi thông minh này một lòng kính sợ.

“Bình thân.” Tiêu Sắt Sắt chỉ vào mấy con chó, “Mấy con chó này đột nhiên phát điên lên rồi cắn ta, ngươi xem chúng nó có phải ăn phải thứ gì không sạch sẽ hay không.”

Ngỗ tác chạy nhanh ra lấy dụng cụ khám bệnh, đầu tiên kiểm tra lông chó, hàm răng, yết hầu, đôi mắt cùng cái mũi, tiếp theo dùng dao mổ rạch bụng, một mùi khó chịu thoát ra.

“Cái này, có mùi gì vậy!” Thị vê che mũi bất mãn.

Tiêu Sắt Sắt lẩm bầm: “Quả nhiên là đã bị hạ dược, lại nói Trắc phi cũng đã chết, còn có ai có thể thuần phục được chúng…”

Ngỗ tác cẩn thận kiểm tra thêm một lần nữa, hướng Tiêu Sắt quỳ xuống: “Bẩm Cẩn vương phi, ba con chó đều giống nhau, bị hạ một loại thuốc điên, chúng sẽ ưu tiên công kích những người mà trên người có mùi hương của cây trầm hương.”

“Cây trầm hương?” Lục Ý hỏi: “Cây trầm hương là cái gì?”

Tiêu Sắt Sắt nói: “Đó là một loại hương liệu quý hiếm được các nước nhỏ cống nạp, chỉ có phi tần hậu cung mới có tư cách sử dụng.”

“Phi vị!” Lục Ý run lên, “Tiểu thư, người nói đây là chó của vị phi tần nào…”

“Không có gì, không cần đoán lung tung.” Tiêu Sắt Sắt ngừng nói chuyện với Lục Ý. Nơi này có rất nhiều người nhiều chuyện, huống hồ Ngỗ tác đang ở đây, cho nên tuyệt đối không được nói lung tung.

“Đại nhân vất vả rồi.” Tiêu Sắt Sắt cười nhạt, đưa mấy đồng bạc vụn thưởng cho Ngỗ tác, “Chuyện hôm nay mong rằng ngươi hãy quên hết đi.”

Ngỗ tác nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của Tiêu Sắt Sắt, nhưng ánh mắt lại mang hàn ý lạnh, liền biết đây là uy hiếp, lập tức nhận bạc rồi thề nói: “Cẩn vương phi yên tâm, mọi chuyện hôm nay thần đều không nhớ gì cả.”

“Vậy là tốt rồi, ngươi lui xuống đi.”

Tiêu Sắt Sắt xua tay, nói với thị vệ: “Được rồi, chúng ta trở về Cẩn vương phủ, phái một vài người ở lại hỗ trợ đám Sơn Tông, còn lại thì theo ta trở về. Lục Ý, đi thôi.”

Tiêu Sắt Sắt vừa rời đi, một đám cung nhân bị giam cầm ở đây nhẹ nhàng thở ra, liền chạy đi tìm ngự y để chữa thương tích, một vài người còn lại chạy đi bẩm báo Triệu hoàng hậu.

Tin tức trong hoàng cung truyền đi nhanh chóng, không lâu sau, các phi tần trong cung đều biết Cẩn vương phi vào cung bái kiến Hoàng hậu nhưng lại bị mấy con chó đuổi theo cắn, Tiêu Sắt Sắt chỉ định người chủ mưu chính là phi tần, nhưng hiện tại có lẽ nàng đã biết trước chút chuyện nên đã rời đi, chắc hẳn vị phi tần kia nhất định đang sốt ruột lắm.

Trên chiếc xe ngựa đang quay về Cẩn vương phủ, Tiêu Sắt Sắt suy nghĩ một chút, kéo bức màn, nói với phu xe: “Đi đường vòng.”

“Đi đường vòng?” Phu xe có chút khó hiểu.

Tiêu Sắt Sắt phân phó: “Không cần đi đường lớn, đi đường vòng, trước tiên hãy đi vòng qua hẻm cũ ở thành Nam rồi hồi phủ.”

Phu xe chỉ là trợ thủ, rất thông minh, khéo léo không hỏi nhiều, cho rằng có lẽ Vương phi muốn đi hẻm cũ thành Nam để mua sắm.

Bọn thị vệ thật ra đã hiểu rõ dụng ý của Tiêu Sắt Sắt, người ở phía sau bày ra một màn hãm hại nhưng lại không giết được nàng, lại càng không chiếm được cơ hội, lúc này nếu biết được nàng xuất cung, rất có khả năng sẽ phái thích khách tới.

Đi đường vòng, có lẽ là sợ bị đuổi giết.

Dựa vào trên xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, Tiêu Sắt Sắt nhíu mày, lần thứ hai nghĩ về chuyện của Thường Hiếu. Đối với Đại Lý Tự Khanh nàng không biết nhiều lắm, lúc trước ở phủ Thái tử cũng không nghe hắn đã ăn hối lộ, hiện tại không biết tìm ra điểm yếu của hắn như thế nào?



“Tiểu thư.” Liên quan đến cây hương trầm kia, Lục Ý vẫn rất khó hiểu, “Cây trầm hương kia… có phải người hại tiểu thư chính là mấy vị phi tần trong cung hay không.”

“Ta nghĩ là như thế.” Tiêu Sắt Sắt mở to mắt, nói: “Trước kia khi Tiểu Toàn Tử dẫn đường cho ta, ta đã ngửi thấy trên người hắn ta có mùi của cây trầm hương rất nồng. Ta vẫn luôn đi theo hắn, hiển nhiên trên áo ta cũng nhiễm một chút mùi của cây trầm hương, cho nên mấy con chó điên kia không chỉ cắn hắn, mà còn đuổi theo cắn ta.”

Lục Ý tức giận bất bình nói: “Rốt cuộc là ai làm, tâm địa thật độc ác! Dám hạ sát thủ đối với tiểu thư, còn đưa cả tên nô tài làm mồi nhử nữa.”

Tiêu Sắt Sắt thở dài: “Nếu Tiểu Toàn Tử đó đã dẫn đường cho ta, thì hiển nhiên chủ tử của hắn chắc chắn sẽ giết chết hắn để diệt khẩu. Trên người hắn ta có mùi của cây trầm hương, làm cho chó điên đem hai người chúng ta cắn chết, quả nhiên là một mũi tên trúng hai đích.” Cũng may bản thân đã phát hiện có điểm không đúng, nên đã kêu Lục Ý trở về gọi Sơn Tông, trong người cũng có mang sáo gốm, nếu bọn họ không đến kịp, vẫn có thể tự cứu chính mình.

“Nhưng mà tiểu thư.” Lục Ý vẫn nghi hoặc, “Tiểu thư, người cũng không đắc tội với người nào, tại sao luôn có người muốn giết người?”

Tiêu Sắt Sắt bất đắc dĩ không biết nói gì. Có đôi khi không cần đắc tội ai, chỉ cần nàng tồn tại, thì cũng sẽ trở thành cái đinh trong mắt của một số người.

Trong Đế Cung, đám người Sơn Tông không một tiếng động quay lại nơi phát sinh sự việc, ở chỗ này chờ đợi để tiếp ứng bọn thị vệ.

Lúc này đã có hai vị quý phi đến đây, có lẽ là đến xem náo nhiệt, muốn xem liệu Triệu hoàng hậu sẽ xử lý cục diện này thế nào đây.

Nhưng điều làm mọi người cảm thấy kì lạ nhất chính là, người bị hại là Cẩn vương phi lại hồi phủ, thật là chẳng giống một nữ tử chút nào, đã trải qua một kiếp sinh tử, vậy mà còn xem như không có gì, không biết nàng đến cuối cùng là muốn làm gì đây?

“Sơn Tông đại nhân, người đã trở lại.” Thị vệ thấy Sơn Tông vội vàng hành lễ.

Sơn Tông thấp giọng nói: “Thừa dịp mấy người kia còn chưa đến đông, các ngươi lén đi đi, ta ở lại quan sát một chút, nhìn xem có thu hoạch được gì nữa không.

Thị vệ chắp tay nói: “Sơn Tông đại nhân, người hãy cẩn thận, các huynh đệ đi về trước.”

“Chờ một lát, đừng quên chuyện quan trọng.” Sơn Tông ánh mắt sắc bén, ánh mắt sắc bén, “Khi trở về đừng đi đường cũ, hãy tìm một cửa nhỏ trong cung đi ra ngoài, từ nơi khác đi về phủ. Chúng ta cứ nghĩ mình đang nhìn chằm chằm đám người Triệu phi, nhưng rất khó đảm bảo rằng không có ai đang nhìn chằm chằm chúng ta, cho nên thời điểm này làm việc gì cũng nên cẩn thận.”

Bọn thị về nhìn nhau, gật đầu, từ trong cung lặng lẽ lẻn ra khỏi Đế Cung.

Cuối giờ thân, mặt trời cũng bắt đầu lặn.

Ánh chiều tà như lửa, chiếu xuống phủ Cẩn vương. Trước cửa có lưu lại dấu vết bánh xe rõ ràng, cho thấy Tiêu Sắt Sắt mới vừa xuống xe ngựa cách đây không lâu.

Sơn Tông xem xét kĩ dấu vết của bánh xe, lại dò hỏi thị vệ canh gác ở đó, xác nhận được Tiêu Sắt Sắt đã trở về nhà an toàn, cuối cùng cũng yên tâm.

Vừa rồi hắn bận việc ở Đế Cung, đã cố ý quan sát Triệu phi, quả thật là có thu hoạch ngoài ý muốn. Chẳng qua thời điểm trở về phủ, hắn cảm giác được có người theo dõi mình, cho nên đã trực tiếp ra tay xử lý người đó. Phái một con tép riu như vậy đi xử lý hắn, Triệu phi cũng quá là coi thường hắn rồi.

Sơn Tông cười lạnh, đi vào thư phòng.

Trong thư phòng đã tối, ngọn đèn dầu mơ hồ, Ngọc Vong Ngôn ngồi ở nơi đó, trong tay cầm bút, đang nghĩ gì đó.

Mấy ngày bởi vì cả đêm không ngủ, tơ máu ở đôi mắt hiện rõ ràng hơn dưới ngọn đèn, một dung nhan như điêu khắc mà thành, lúc nóng lúc lạnh, nó lại trở nên mềm mại dưới ánh sáng của ngọn đèn.

“Vương gia đang suy nghĩ chuyện của Thường Hiếu sao?” Sơn Tông cười khẽ đi tới.

“Ừ.” Ngọc Vong Ngôn giương mắt nhìn, “Có việc gì?”

“Có.” Sơn Tông tìm cái ghế dựa ngồi xuống, đem chuyện của hôm nay kể cho Ngọc Vong Ngôn nghe.

Tiêu Sắt Sắt vào cung bái kiến Triệu hoàng hậu, việc này Ngọc Vông Ngôn có biết đến, nhưng hắn không nghĩ tới, nàng vừa đi liền trải qua một kiếp sinh tử, nếu như không phải nàng lợi hại, thì hậu quả thực sự không dám nghĩ tới.

Tay hắn khẽ run, cán bút va chạm vào bàn gỗ tạo ra tiếng vang, hai hàng lông mày cau lại càng ngày càng sâu. Một cảm xúc phức tạp không ngừng trào ra từ đáy lòng, vừa nghĩ vừa sợ, không ngừng tự trách bản thân, bỗng nhiên hắn rất muốn ném bút trên tay xuống, muốn đi xem Tiêu Sắt Sắt có sao không.

Nhưng hắn đã kiềm chế lại, không thể hiện ra quá nhiều cảm xúc, cuối cùng vẫn là buông bút lông, nói:



“Tiếp tục.”

Sơn Tông nói tiếp, nói đến Phúc Hải công công chôn sống tiểu thái giám, nói đến chủ tử Phúc Hải là Triệu phi, cuối cùng nói đến Đại Lý Tự Khanh.

“Vương gia, sau khi Vương phi hồi phủ, thuộc hạ tiếp tục ở lại quan sát điều tra một lát, thì thấy tỳ nữ của Triệu phi và một gia đinh đang cúi đầu. Thuộc hạ theo dõi cái gia đinh kia, đi theo tới phủ Đại Lý Tự Khanh, xem bọn họ muốn diễn trò đến khi nào, thuộc hạ khẳng định là hai bên có trao đổi thông tin, nhìn không giống như là lần đầu tiên.”

Không giống như lần đầu tiên, có nghĩa là, Đại Lý Tự Khanh và Triệu phi đã lén lút thông đồng với nhau.

Ngọc Vong Ngôn ánh mắt như ngọc, khóe môi cười giễu cợt: “Quan lại triều đình cùng cung tần trong cung lén lút qua lại, chắc ngươi cũng biết đây là tội gì chứ?”

“Đây là một tội lớn, có thể liên quan đến cả gia tộc.” Sơn Tông khẽ rùng mình, “Nếu việc này Thiên Anh đế biết được, Đại Lý Tự Khanh khó bảo toàn được tính mạng.”

Ngọc Vong Ngôn nói: “Biết rõ việc đó có thể khiến cả nhà bị liên lụy dẫn đến tội chết, vậy mà còn dám vênh váo đắc ý.”

Sơn Tông cười lạnh: “Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, chúng ta sao có thể cùng hắn giống nhau? Bên cạnh Vương gia là một nhà cao thấp, chuyện này phải có bản lĩnh, mới vượt qua được.”

Ngọc Vong Ngôn trầm mặc không nói, xưa nay các gia tộc tranh đấu đều có vinh quang cũng có ô nhục, có lẽ chưa nói đến việc có vô tội hay không, nhưng chỉ một mình Đại Lý Tự Khanh có tội, thì đều sẽ kéo theo cả nhà bị liên lụy, vì vậy cũng nên phân biệt nặng nhẹ.

“Sơn Tông, đi mời lục điện hạ vào phủ, nói bổn vương mới có được một gốc cây đương quy tốt.” Ngọc Vong Ngôn vứt bỏ trang giấy, “Đại Lý Tự Khanh gây sự, còn muốn mượn lục điện hạ để bẩm báo chuyện này với Thiên Anh đế.”

“Mà Thiên Anh đế cũng nhất định bảo Thái tử xử lý chuyện này.” Sơn Tông cười như không cười.

Ngọc Vong Ngôn ngõ nhẹ lên bàn, hiển nhiên không cần nói cũng biết.

Đêm đó, ở thành Thuận kinh có một chuyện khủng khiếp đã xảy ra.

Nghe nói lục điện hạ cùng Cẩn Vương uống trà ở Cẩn vương phủ, phát hiện có kẻ trộm lẻn vào viện của Vương phủ.

Lục điện hạ lập tức nói cho Cẩn vương, Cẩn vương ngay lập tức cử thị vệ đi truy nã tên kia, nhưng tên trộm kia võ công cao cường, trốn vào phủ Đại Lý Tự Khanh.

Đêm đó Cẩn vương đem chuyện này đi bẩm báo với Tấn vương, Tấn vương lập tức vào cung, bẩm báo với Thiên Anh đế.

Thiên Anh đế khó hiểu, một hồi lâu sau mới hỏi Tấn vương: “Hoàng đệ, ý ngươi là, trong phủ Đại Lý Tự Khanh có một tên thích khách gây bất lợi cho Vong Ngôn sao?”

“Thần đệ cũng không phải là có ý tứ này.” Có lẽ là do bôn ba, khuôn mặt của Tấn vương có chút tiều tụy, “Vong Ngôn nói với thần đệ, tên trộm kia một đường tránh né đám thị vệ, có thể là cùng đường nên liền trốn vào một gia đình giàu có mà thôi. Thần đệ cảm thấy chúng ta nên mau chóng điều tra phủ Đại Lý Tự Khanh, đề phòng có kẻ trộm đang trốn bên trong, nguy hiểm cho gia đình của hắn.”

“Chuẩn!” Thiên Anh đế xưa nay vẫn luôn nhân nhượng với vị Tấn vương cùng mẹ này, “Trẫm sẽ điều một đội Ngự Lâm quân do đệ chỉ huy, điều tra phủ Đại Lý Tự Khanh.”

“Hoàng huynh, thần đệ thực sự có chút mệt, nên có lẽ không thể làm việc này được.” Tấn vương chắp tay nói: “Đêm nay lục điện hạ tập kích tên trộm kia, thần đệ nghĩ chuyện này vẫn nên giao cho lục điện hạ đi.”

“Thân thể của lão lục…”Thiên Anh đế không quá yên tâm.

Tấn vương nói: “Hôm nay Vong Ngôn có biếu lục điện hạ một cây đương quy rất quý hiếm, thần đệ thấy khí sắc đã tốt lên rất nhiều rồi.”

“Cũng được, vậy giao cho lão lục đi.” Thiên Anh đế nói: “Nói chung bị bệnh mà nằm trên giường cũng không phải là một giải pháp tốt, nên làm thì vẫn phải làm.”

Tấn vương cười nói: “Bây giờ lục điện hạ cùng Vong Ngôn vẫn đang đứng chờ ở bên ngoài, thần đệ liền trực tiếp truyền ý chỉ của hoàng huynh đến bọn họ.”

“Tốt, hoàng đệ đi chậm thôi.” Thiên Anh đế cầm lệnh bài triệu tập Ngự Lâm quân nói, “Cầm lấy lệnh bài này triệu tập một đội nhân mã, hoàng đệ đưa cho lão lục đi.”

“Tuân chỉ, thần đệ xin cáo lui.” Tấn vương nhận lấy lệnh bài, chắp tay thối lui.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương