Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
-
Chương 157: Cùng Làm Hai Chuyện
Edit: Tư Nguyệt
Khi nhìn thấy cuộn thánh chỉ, trái tim của vài người như bị đình chỉ.
Ngọc Khuynh Vân vẫn hiền lành như thường, trên mặt mang theo nụ cười, mở ra thánh chỉ nói:” Đừng lo lắng, phụ hoàng không trách ta, cho ta cái thánh chỉ sắc phong. Ngược lại là Thái tử tam ca của ta bị khiển trách nặng nề, bây giờ vẫn quỳ ở ngoài Ngự thư phòng.”
“ Tứ điện hạ, thánh chỉ này chẳng lẽ là...” Tiêu Sắt Sắt đã đoán được phần nào.
Ngọc Khuynh Vân nói:” Ta cầu phụ hoàng, sắc phong Phóng Yên làm tứ vương phi.”
Triệu Phóng Yên hai mắt đờ đẫn, lập tức mở ra:” Tứ điện hạ ...” Nàng không ngờ rằng Ngọc Khuynh Vân làm như vậy là để nàng từ nay về sau có thể tránh xa hố lửa.
“ Tứ điện hạ muốn liên lụy chính mình sao?”
“ Yên tâm chữa bệnh.” Ngọc Khuynh Vân chỉ cười hiền từ, nụ cười che lấp mọi cảm xúc trong lòng.
Tiêu Sắt Sắt vỗ vỗ tay Triệu Phóng Yên:” Triệu cô nương có thể yên tâm dưỡng thương, thánh chỉ hạ xuống, chuyện đã giải quyết xong, nghĩ nhiều cũng vô dụng thôi.”
Triệu Phóng Yên cười khổ:” Nhưng mà, Tứ điện hạ ...” Lời nói phía sau thấp đến không nghe được, nàng muốn nói trong lòng Tứ điện hạ vẫn luôn có tiểu Hà cô nương ngây thơ hồn nhiên, cho dù thời gian trôi qua khiến tình cảm xưa biến thành đơn giản là hồi tưởng cùng hối hận thì trong lòng hắn vẫn không có vị trí cho Triệu Phóng Yên này .
Có thể trong tương lai, hắn sẽ yêu một người khác, có thể người thực sự thuộc về hắn sẽ xuất hiện rất lâu sau đó nhưng Triệu Phóng Yên biết, người đó không phải nàng.
“ Tứ điện hạ có đồng ý với ta một điều kiện?”
“ Ngươi nói.” Ngọc Khuynh Vân nhẹ nhàng gật đầu.
Triệu Phóng Yên mỉm cười:” Tứ điện hạ, xin người đáp ứng với Phóng Yên, nếu có một ngày người thích cô nương nào đó, xin hãy nói cho ta. Ta sẽ tự động rời đi, làm nàng được làm Vương phi của điện hạ, cùng người bạch đầu giai lão.”
Ngọc Khuynh Vân cau mày:” Ngươi có chuyện gì...”
“ Điện hạ nên biết Triệu Phóng Yên chính là một người cứng đầu như vậy.”
Ngọc Khuynh Vân thở dài, nhẹ nhàng nói:” Ta hứa với ngươi.”
Tối đến, người dân trong các ngõ phố bàn tán xôn xao. Có rất nhiều thị phi về sự đúng sai của việc này, nhưng có một điểm chung là – Triệu gia bỏ trưởng nữ trước, Tứ điện hạ cứu người sau.
Vì Triệu Phóng Yên cẩn trọng lo liệu tư tế đoàn sau khi Đại Tế Tư mất, bá tánh Thuận kinh vừa khen ngợi vừa kính nể nàng. Lúc này đây, không ít người thầm mắng Triệu gia vô tình vô nghĩa, hy vọng Triệu Phóng Yên sau khi lên làm Tứ vương phi có thể khổ tận cam lai.
Một tháng sau, vào đêm rằm, tuyết sớm quét qua con phố dài.
Từng đợt kinh thiên tin tức như hạt tuyết, bay đến mọi ngóc ngách của Đại Nghiêu.
Đại Lý Tự Thường Hiếu thỉnh tấu điều tra lại án diệt môn của dòng dõi thư hương Quách thị xưa. Thiên Anh đế đồng ý, ngay sau đó Thường Hiếu đem kết quả điều tra lại bẩm báo hoàn toàn với Thiên Anh đế. Thủ phạm thảm án diệt môn thẳng chỉ Triệu gia. Thường Hiếu đã trình di thư của Tần Trường Công và Quách Giai Di cho Thiên Anh đế, bằng chứng vật chứng đầy đủ, đại án như vậy làm Thiên Anh đế tức giận.
Sự việc của Triệu Phóng Yên đã khiến Thiên Anh đế nghĩ đến việc tiêu diệt hoàn toàn Hồ Dương Triệu thị, giờ ý tưởng này lại càng điên cuồng như lửa rừng cháy trên đồng cỏ. Nhưng nếu Triệu thị đổ, Đường thành Tiêu thị và các hoàng tử khác phải phát triển an toàn, như vậy không tránh được tranh đấu sẽ càng kịch liệt. Có băn khoăn đó, Thiên Anh đế không hạ được quyết tâm diệt Triệu thị.
“ Thiên Anh đế sao lại thiếu quyết đoán như vậy? Triệu gia đã làm nhiều việc ác như vậy rồi cũng không diệt trừ được sao? Cô nương, chúng ta phải làm gì?” Lục Ý rất lo lắng.
Tiêu Sắt sự mỉm cười:” Để hoàn toàn diệt Triệu thị, chúng ta vẫn phải dựa vào Thiên Anh đế. Hắn có lúc nhát gan, có lúc ức hiếp người nhà. Biết tại sao lại thích dọa người như vậy không? Là do cảm xúc hoá quấy phá.”
“Cảm xúc hoá?” Lục Ý trợn mắt một cái:” A! Lục Ý biết rồi! Vương gia và tiểu thư định khích tướng Thiên Anh đế!”
“ Nha đầu, ngươi nói thẳng quá.” Tiểu Sắt Sắt bắn mũi Lục Ý.
Ngày 25 tháng 11, mọi người ở Thuận kinh đều biết Thái tử Ngọc Khuynh Dương trộm chăn nuôi gấu ở trong phủ.
Số lượng gấu ở Đại Nghiêu thưa thớt, là thú quý. Bất cứ ai có được gấu đều phải tiến hiến đế cung cho Thiên Anh đế chăn nuôi. Đặc biệt là bảo vật như mật gấu, theo quy củ của từng triều đại Đại Nghiêu, chỉ có đế vương mới có hưởng dụng. Ngọc Khuynh Dương sao dám nuôi gấu trong phủ mình?
Thiên Anh đế giận tím mặt, tự mình giá lâm Thái tử phủ
Ngọc Khuynh Dương dẫn đầu một đám nữ quyến quỳ gối trước mặt Thiên Anh đế, lén kéo tay áo Trương Cẩm Lam, hy vọng nàng có thể nghĩ ra một ý tưởng.
Ngọc Vong Ngôn có thể nhìn ra chút động tĩnh này, hắn đi qua trước mặt hai người, sắc mặt càng lạnh.
“ Hoàng bá phụ, đây là người đã kết bằng hữu với Ứng Trường An, một độc y, đã nói với Ứng thần y chuyện Thái tử đang cho gấu ăn và lấy mật.”
Trong khi Ngọc Vong Ngôn đang nói chuyện, một gia đinh của phủ Thái tử bị thị vệ của Ngọc Vong Ngôn kéo lên.
Gia đinh sợ hãi nhìn Ngọc Vong Ngôn, quỳ rạp trên mặt đất mà run bần bật.
Hóa ra hôm đó Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt đến gần phế viện nuôi gấu, chỉ để tìm hiểu lý do Ngọc Khuynh Dương nuôi nấng gấu. Vừa lúc gặp Ứng Trường An trên đường, nên đã kéo hắn đến để giúp đỡ, cả ba người điều tra và phát hiện ra gia đinh thường vào phòng nuôi gấu, cho gấu ăn và lấy mật từ những con gấu sống. Ngọc Vong Ngôn ra tay kiềm chế gia đinh, vừa đấm vừa xoa bắt lấy hắn để làm nhân chứng cho ngày hôm nay. Vì Thân vương lẻn vào phủ Thái tử là tội nên mới nói gia đinh và Ứng Trường An là người quen cũ, lỡ miệng trong lúc uống rượu tán gẫu. Ứng Trường An du hí nhân gian, thích náo nhiệt, cũng không ngại vướng vào tranh đấu như vậy nên chỉ than thở vài câu, nhưng thực ra là tự mình gánh lấy việc này.
Lúc này, Ngọc Khuynh Dương nhìn thấy nam nhân này rơi vào trong tay Ngọc Vong Ngôn, sắc mặt của hắn tái nhợt.
Ứng Trường An mỉm cười và nói:” Lấy mật của một con gấu sống. Đây là cảnh tượng mà kẻ hèn chưa từng thấy trước đây khi chu du các nước. Không nghĩ tới ở Đại Nghiêu lại gặp được, Thái tử điện hạ đúng thật là người đầu tiên của Đại Nghiêu.”
Những lời này chắc chắn đổ thêm dầu vào lửa, Thiên Anh đế tức giận đến mức thất khiếu bốc khói, lao thẳng về phía phế viện.
Bên ngoài phế viện, con gấu được dẫn ra sau tầng bảo bộ của Cấm vệ quân.
Nhìn nó ban ngày, thấy rõ hơn sự điên cuồng và hung mãnh của nó đều bắt nguồn từ sự tra tấn của chiếc ống bên sườn.
Ứng Trường An cúi đầu và nói vài câu vào tai gia đinh đó, chỉ thấy gia đinh run lên vì sợ hãi, hắn nhanh chóng đứng dậy và đến gần con gấu, giật giật cái ống trên sườn của nó. Động tác này khiến con gấu kêu lên thảm thiết, nghe thấy tiếng gầm thét chói tai kinh hoàng, mật xanh liên tục được hạ xuống ở cuối ống.
“Ngọc Khuynh Dương!” Thiên Anh đế tức giận:“ Nghịch tử, ngươi có biết tội!”
“Phụ hoàng, nhi thần, nhi thần ...” Ngọc Khuynh Dương quỳ trên mặt đất không ngừng run rẩy, tất cả nữ quyến phía sau không ngừng run rẩy nhỏ giọng hơn.
Ngọc Khuynh Huyền cười xấu xa:” Tam đệ, dũng khí này, cảm giác này, làm chuyện vượt giới hạn cũng hưởng thụ như vậy. Tam đệ, mật gấu có hương vị tuyệt không?”
“ Nhị điện hạ nói đúng, giới hạn Thái tử điện hạ vượt qua thực sự không nhỏ.” Tiêu Thư Đồng nghịch sơn trên móng tay và nở một nụ cười.
“ Câm miệng!” Thiên Anh đế quát.
Khắp nơi im lặng, ngay cả những nữ quyến phủ Thái tử đang nhỏ giọng run rẩy cũng khiếp sợ không dám phát ra tiếng động. Trong sự tĩnh lặng, dường như bất cứ ai nói ra sẽ mang hoạ sát thân nhưng Ngọc Vong Ngôn lại nheo mắt và chắp tay để nói.
“ Hoàng bá phụ, thứ cho thần chất nói thẳng, vụ án Trương Cẩm Sắt thông đồng Bắc Ngụy có khả năng có quan hệ với Thái tử điện hạ.”
Xung quang vang lên một vài tiếng hút khí lạnh, án tử của Trương Cẩm Sắt chỉ mất ba ngày từ khi lập án đến kết án, không thể không nói là rất qua loa. Nhưng vụ án này liên quan rất nhiều, nếu Trương Cẩm Sắt không gánh hết tội thì sẽ liên lụy đến Thái tử phủ, Thái bộc phủ, Hồ Dương Triệu thị, v.v. Hi sinh nàng để có thể bảo vệ những người khác, không phải những người sống trong âm mưu ở đây không biết, mà là bọn họ không dám đứng lên nói đỡ cho Trương Cẩm Sắt.
Chỉ có Cẩn vương mới dám làm điều này.
Trên khuôn mặt âm trầm của Thiên Anh đế phủ thêm một tầng tức giận, hắn nhìn chằm chằm Ngọc Vong Ngôn với ánh mắt sắc như dao.
Ngọc Vong Ngôn nhìn lại hắn, mặt không thay đổi, thời gian trôi qua trong bầu không khí khẩn trương.
“ Hoàng bá bá, thần thiếp có chuyện muốn nói.” Tiêu Sắt Sắt cũng đứng lên.
“Hoàng bá bá, thần thiếp với tư cách là con dâu Hoàng tộc, lẽ ra không nên tùy tiện thảo luận về việc phán án của Đại Lý Tự, nhưng thần thiếp và Vương gia là phu thê một nhà, chuyện Vương gia biết thần thiếp cũng biết. Vụ án của Cẩm Sắt năm đó thực sự là bằng chứng không đủ, chỉ có nhân chứng mà không có bằng chứng, lẽ ra không thể kết án. “
Mọi người lại há hốc mồm, không nghĩ tới phu thê nhà Cẩn vương này chuyện gì cũng có thể mở miệng nói.
Thiên Anh đế nén giận nhìn Thường Hiếu đang đứng trong đám người:” Thường Hiếu, ngươi nói xem.”
“ Vâng.” Thường Hiếu đứng lên, vén áo choàng lên rồi quỳ xuống:“ Khởi bẩm bệ hạ, từ khi từ khi vi thần đảm nhiệm chức vụ Đại Lý tự khanh, đã đọc từng hồ sơ vụ án trước đây, một là làm quen với quan chức hai là xem xét xem có trường hợp nào bị kết án sai không, trả lại trong sạch cho người bị oan. Theo hình luật của Đại Nghiêu, vi thần nghĩ rằng vụ án này nên được tra lại.”
Gân xanh trên trán Thiên Anh đế nổi lên như giun:” Vong Ngôn sao có thể biết chuyện này?”
Ngọc Vong Ngôn cũng vén vạt áo quỳ xuống:” Chỉ vì tâm thần chất luôn hướng về Cẩm Sắt không sửa được, cũng chỉ vì lý do này nên mới dám nói thẳng trước mặt mọi người.”
Lòng mọi người trầm xuống.
“Vương gia...” Tiêu Sắt Sắt quỳ xuống bên cạnh Ngọc Vong Ngôn, bình tĩnh đón nhận mọi ánh nhìn đổ dồn về phía mình, cho dù có những người đồng cảm với nàng hay những người hả hê trước bất hạnh của nàng, nàng cũng không quan tâm. Sự ấm áp trong lòng dâng lên đến tột đỉnh và nàng càng cảm thấy vô cùng đau lòng cho Ngọc Vong Ngôn.
“Hoàng bá bá, thần thiếp cũng muốn nói thẳng một điều. Hoàng bá bá có biết nguyên nhân dẫn đến tiền nhiệm Đại Lý tự khanh thân bài danh liệt không.”
Cấu kết thông đồng, tham ô hối lộ - đây là những lý do rõ ràng. Nhưng có phải là Đại Lý tự khanh chỉ cấu kết với một mình Triệu phi? Hắn ta là tay sai của Hồ Dương Triệu thị.
Ý tứ trong lời nói của Tiêu Sắt Sắt là việc tiền nhiệm Đại Lý tự khanh đã nhanh chóng kết án cho Trương Cẩm Sắt chủ yếu là do sự sai sử của Hồ Dương Triệu thị và cũng khẳng định lại câu nói của Ngọc Vong Ngôn:” Vụ án Trương Cẩm Sắt cấu kết với Bắc Ngụy có khả năng là liên quan đến Thái tử điện hạ. “
“ Nói bậy, các ngươi không thể ngậm máu phun người!” Ngọc Khuynh Dương nôn nóng nói.
Triệu gia chủ có mặt cũng quỳ xuống đát dập đầu:” Bệ hạ, lời nói của Cẩn vương và Cẩn vương phi là vô căn cứ! Cẩm trắc phi đã cấu kết với người Bắc Ngụy. Đây là lời khai của mật thám Bắc Ngụy khi bị bắt vào Đại Lý tự!”
Khi nhìn thấy cuộn thánh chỉ, trái tim của vài người như bị đình chỉ.
Ngọc Khuynh Vân vẫn hiền lành như thường, trên mặt mang theo nụ cười, mở ra thánh chỉ nói:” Đừng lo lắng, phụ hoàng không trách ta, cho ta cái thánh chỉ sắc phong. Ngược lại là Thái tử tam ca của ta bị khiển trách nặng nề, bây giờ vẫn quỳ ở ngoài Ngự thư phòng.”
“ Tứ điện hạ, thánh chỉ này chẳng lẽ là...” Tiêu Sắt Sắt đã đoán được phần nào.
Ngọc Khuynh Vân nói:” Ta cầu phụ hoàng, sắc phong Phóng Yên làm tứ vương phi.”
Triệu Phóng Yên hai mắt đờ đẫn, lập tức mở ra:” Tứ điện hạ ...” Nàng không ngờ rằng Ngọc Khuynh Vân làm như vậy là để nàng từ nay về sau có thể tránh xa hố lửa.
“ Tứ điện hạ muốn liên lụy chính mình sao?”
“ Yên tâm chữa bệnh.” Ngọc Khuynh Vân chỉ cười hiền từ, nụ cười che lấp mọi cảm xúc trong lòng.
Tiêu Sắt Sắt vỗ vỗ tay Triệu Phóng Yên:” Triệu cô nương có thể yên tâm dưỡng thương, thánh chỉ hạ xuống, chuyện đã giải quyết xong, nghĩ nhiều cũng vô dụng thôi.”
Triệu Phóng Yên cười khổ:” Nhưng mà, Tứ điện hạ ...” Lời nói phía sau thấp đến không nghe được, nàng muốn nói trong lòng Tứ điện hạ vẫn luôn có tiểu Hà cô nương ngây thơ hồn nhiên, cho dù thời gian trôi qua khiến tình cảm xưa biến thành đơn giản là hồi tưởng cùng hối hận thì trong lòng hắn vẫn không có vị trí cho Triệu Phóng Yên này .
Có thể trong tương lai, hắn sẽ yêu một người khác, có thể người thực sự thuộc về hắn sẽ xuất hiện rất lâu sau đó nhưng Triệu Phóng Yên biết, người đó không phải nàng.
“ Tứ điện hạ có đồng ý với ta một điều kiện?”
“ Ngươi nói.” Ngọc Khuynh Vân nhẹ nhàng gật đầu.
Triệu Phóng Yên mỉm cười:” Tứ điện hạ, xin người đáp ứng với Phóng Yên, nếu có một ngày người thích cô nương nào đó, xin hãy nói cho ta. Ta sẽ tự động rời đi, làm nàng được làm Vương phi của điện hạ, cùng người bạch đầu giai lão.”
Ngọc Khuynh Vân cau mày:” Ngươi có chuyện gì...”
“ Điện hạ nên biết Triệu Phóng Yên chính là một người cứng đầu như vậy.”
Ngọc Khuynh Vân thở dài, nhẹ nhàng nói:” Ta hứa với ngươi.”
Tối đến, người dân trong các ngõ phố bàn tán xôn xao. Có rất nhiều thị phi về sự đúng sai của việc này, nhưng có một điểm chung là – Triệu gia bỏ trưởng nữ trước, Tứ điện hạ cứu người sau.
Vì Triệu Phóng Yên cẩn trọng lo liệu tư tế đoàn sau khi Đại Tế Tư mất, bá tánh Thuận kinh vừa khen ngợi vừa kính nể nàng. Lúc này đây, không ít người thầm mắng Triệu gia vô tình vô nghĩa, hy vọng Triệu Phóng Yên sau khi lên làm Tứ vương phi có thể khổ tận cam lai.
Một tháng sau, vào đêm rằm, tuyết sớm quét qua con phố dài.
Từng đợt kinh thiên tin tức như hạt tuyết, bay đến mọi ngóc ngách của Đại Nghiêu.
Đại Lý Tự Thường Hiếu thỉnh tấu điều tra lại án diệt môn của dòng dõi thư hương Quách thị xưa. Thiên Anh đế đồng ý, ngay sau đó Thường Hiếu đem kết quả điều tra lại bẩm báo hoàn toàn với Thiên Anh đế. Thủ phạm thảm án diệt môn thẳng chỉ Triệu gia. Thường Hiếu đã trình di thư của Tần Trường Công và Quách Giai Di cho Thiên Anh đế, bằng chứng vật chứng đầy đủ, đại án như vậy làm Thiên Anh đế tức giận.
Sự việc của Triệu Phóng Yên đã khiến Thiên Anh đế nghĩ đến việc tiêu diệt hoàn toàn Hồ Dương Triệu thị, giờ ý tưởng này lại càng điên cuồng như lửa rừng cháy trên đồng cỏ. Nhưng nếu Triệu thị đổ, Đường thành Tiêu thị và các hoàng tử khác phải phát triển an toàn, như vậy không tránh được tranh đấu sẽ càng kịch liệt. Có băn khoăn đó, Thiên Anh đế không hạ được quyết tâm diệt Triệu thị.
“ Thiên Anh đế sao lại thiếu quyết đoán như vậy? Triệu gia đã làm nhiều việc ác như vậy rồi cũng không diệt trừ được sao? Cô nương, chúng ta phải làm gì?” Lục Ý rất lo lắng.
Tiêu Sắt sự mỉm cười:” Để hoàn toàn diệt Triệu thị, chúng ta vẫn phải dựa vào Thiên Anh đế. Hắn có lúc nhát gan, có lúc ức hiếp người nhà. Biết tại sao lại thích dọa người như vậy không? Là do cảm xúc hoá quấy phá.”
“Cảm xúc hoá?” Lục Ý trợn mắt một cái:” A! Lục Ý biết rồi! Vương gia và tiểu thư định khích tướng Thiên Anh đế!”
“ Nha đầu, ngươi nói thẳng quá.” Tiểu Sắt Sắt bắn mũi Lục Ý.
Ngày 25 tháng 11, mọi người ở Thuận kinh đều biết Thái tử Ngọc Khuynh Dương trộm chăn nuôi gấu ở trong phủ.
Số lượng gấu ở Đại Nghiêu thưa thớt, là thú quý. Bất cứ ai có được gấu đều phải tiến hiến đế cung cho Thiên Anh đế chăn nuôi. Đặc biệt là bảo vật như mật gấu, theo quy củ của từng triều đại Đại Nghiêu, chỉ có đế vương mới có hưởng dụng. Ngọc Khuynh Dương sao dám nuôi gấu trong phủ mình?
Thiên Anh đế giận tím mặt, tự mình giá lâm Thái tử phủ
Ngọc Khuynh Dương dẫn đầu một đám nữ quyến quỳ gối trước mặt Thiên Anh đế, lén kéo tay áo Trương Cẩm Lam, hy vọng nàng có thể nghĩ ra một ý tưởng.
Ngọc Vong Ngôn có thể nhìn ra chút động tĩnh này, hắn đi qua trước mặt hai người, sắc mặt càng lạnh.
“ Hoàng bá phụ, đây là người đã kết bằng hữu với Ứng Trường An, một độc y, đã nói với Ứng thần y chuyện Thái tử đang cho gấu ăn và lấy mật.”
Trong khi Ngọc Vong Ngôn đang nói chuyện, một gia đinh của phủ Thái tử bị thị vệ của Ngọc Vong Ngôn kéo lên.
Gia đinh sợ hãi nhìn Ngọc Vong Ngôn, quỳ rạp trên mặt đất mà run bần bật.
Hóa ra hôm đó Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt đến gần phế viện nuôi gấu, chỉ để tìm hiểu lý do Ngọc Khuynh Dương nuôi nấng gấu. Vừa lúc gặp Ứng Trường An trên đường, nên đã kéo hắn đến để giúp đỡ, cả ba người điều tra và phát hiện ra gia đinh thường vào phòng nuôi gấu, cho gấu ăn và lấy mật từ những con gấu sống. Ngọc Vong Ngôn ra tay kiềm chế gia đinh, vừa đấm vừa xoa bắt lấy hắn để làm nhân chứng cho ngày hôm nay. Vì Thân vương lẻn vào phủ Thái tử là tội nên mới nói gia đinh và Ứng Trường An là người quen cũ, lỡ miệng trong lúc uống rượu tán gẫu. Ứng Trường An du hí nhân gian, thích náo nhiệt, cũng không ngại vướng vào tranh đấu như vậy nên chỉ than thở vài câu, nhưng thực ra là tự mình gánh lấy việc này.
Lúc này, Ngọc Khuynh Dương nhìn thấy nam nhân này rơi vào trong tay Ngọc Vong Ngôn, sắc mặt của hắn tái nhợt.
Ứng Trường An mỉm cười và nói:” Lấy mật của một con gấu sống. Đây là cảnh tượng mà kẻ hèn chưa từng thấy trước đây khi chu du các nước. Không nghĩ tới ở Đại Nghiêu lại gặp được, Thái tử điện hạ đúng thật là người đầu tiên của Đại Nghiêu.”
Những lời này chắc chắn đổ thêm dầu vào lửa, Thiên Anh đế tức giận đến mức thất khiếu bốc khói, lao thẳng về phía phế viện.
Bên ngoài phế viện, con gấu được dẫn ra sau tầng bảo bộ của Cấm vệ quân.
Nhìn nó ban ngày, thấy rõ hơn sự điên cuồng và hung mãnh của nó đều bắt nguồn từ sự tra tấn của chiếc ống bên sườn.
Ứng Trường An cúi đầu và nói vài câu vào tai gia đinh đó, chỉ thấy gia đinh run lên vì sợ hãi, hắn nhanh chóng đứng dậy và đến gần con gấu, giật giật cái ống trên sườn của nó. Động tác này khiến con gấu kêu lên thảm thiết, nghe thấy tiếng gầm thét chói tai kinh hoàng, mật xanh liên tục được hạ xuống ở cuối ống.
“Ngọc Khuynh Dương!” Thiên Anh đế tức giận:“ Nghịch tử, ngươi có biết tội!”
“Phụ hoàng, nhi thần, nhi thần ...” Ngọc Khuynh Dương quỳ trên mặt đất không ngừng run rẩy, tất cả nữ quyến phía sau không ngừng run rẩy nhỏ giọng hơn.
Ngọc Khuynh Huyền cười xấu xa:” Tam đệ, dũng khí này, cảm giác này, làm chuyện vượt giới hạn cũng hưởng thụ như vậy. Tam đệ, mật gấu có hương vị tuyệt không?”
“ Nhị điện hạ nói đúng, giới hạn Thái tử điện hạ vượt qua thực sự không nhỏ.” Tiêu Thư Đồng nghịch sơn trên móng tay và nở một nụ cười.
“ Câm miệng!” Thiên Anh đế quát.
Khắp nơi im lặng, ngay cả những nữ quyến phủ Thái tử đang nhỏ giọng run rẩy cũng khiếp sợ không dám phát ra tiếng động. Trong sự tĩnh lặng, dường như bất cứ ai nói ra sẽ mang hoạ sát thân nhưng Ngọc Vong Ngôn lại nheo mắt và chắp tay để nói.
“ Hoàng bá phụ, thứ cho thần chất nói thẳng, vụ án Trương Cẩm Sắt thông đồng Bắc Ngụy có khả năng có quan hệ với Thái tử điện hạ.”
Xung quang vang lên một vài tiếng hút khí lạnh, án tử của Trương Cẩm Sắt chỉ mất ba ngày từ khi lập án đến kết án, không thể không nói là rất qua loa. Nhưng vụ án này liên quan rất nhiều, nếu Trương Cẩm Sắt không gánh hết tội thì sẽ liên lụy đến Thái tử phủ, Thái bộc phủ, Hồ Dương Triệu thị, v.v. Hi sinh nàng để có thể bảo vệ những người khác, không phải những người sống trong âm mưu ở đây không biết, mà là bọn họ không dám đứng lên nói đỡ cho Trương Cẩm Sắt.
Chỉ có Cẩn vương mới dám làm điều này.
Trên khuôn mặt âm trầm của Thiên Anh đế phủ thêm một tầng tức giận, hắn nhìn chằm chằm Ngọc Vong Ngôn với ánh mắt sắc như dao.
Ngọc Vong Ngôn nhìn lại hắn, mặt không thay đổi, thời gian trôi qua trong bầu không khí khẩn trương.
“ Hoàng bá bá, thần thiếp có chuyện muốn nói.” Tiêu Sắt Sắt cũng đứng lên.
“Hoàng bá bá, thần thiếp với tư cách là con dâu Hoàng tộc, lẽ ra không nên tùy tiện thảo luận về việc phán án của Đại Lý Tự, nhưng thần thiếp và Vương gia là phu thê một nhà, chuyện Vương gia biết thần thiếp cũng biết. Vụ án của Cẩm Sắt năm đó thực sự là bằng chứng không đủ, chỉ có nhân chứng mà không có bằng chứng, lẽ ra không thể kết án. “
Mọi người lại há hốc mồm, không nghĩ tới phu thê nhà Cẩn vương này chuyện gì cũng có thể mở miệng nói.
Thiên Anh đế nén giận nhìn Thường Hiếu đang đứng trong đám người:” Thường Hiếu, ngươi nói xem.”
“ Vâng.” Thường Hiếu đứng lên, vén áo choàng lên rồi quỳ xuống:“ Khởi bẩm bệ hạ, từ khi từ khi vi thần đảm nhiệm chức vụ Đại Lý tự khanh, đã đọc từng hồ sơ vụ án trước đây, một là làm quen với quan chức hai là xem xét xem có trường hợp nào bị kết án sai không, trả lại trong sạch cho người bị oan. Theo hình luật của Đại Nghiêu, vi thần nghĩ rằng vụ án này nên được tra lại.”
Gân xanh trên trán Thiên Anh đế nổi lên như giun:” Vong Ngôn sao có thể biết chuyện này?”
Ngọc Vong Ngôn cũng vén vạt áo quỳ xuống:” Chỉ vì tâm thần chất luôn hướng về Cẩm Sắt không sửa được, cũng chỉ vì lý do này nên mới dám nói thẳng trước mặt mọi người.”
Lòng mọi người trầm xuống.
“Vương gia...” Tiêu Sắt Sắt quỳ xuống bên cạnh Ngọc Vong Ngôn, bình tĩnh đón nhận mọi ánh nhìn đổ dồn về phía mình, cho dù có những người đồng cảm với nàng hay những người hả hê trước bất hạnh của nàng, nàng cũng không quan tâm. Sự ấm áp trong lòng dâng lên đến tột đỉnh và nàng càng cảm thấy vô cùng đau lòng cho Ngọc Vong Ngôn.
“Hoàng bá bá, thần thiếp cũng muốn nói thẳng một điều. Hoàng bá bá có biết nguyên nhân dẫn đến tiền nhiệm Đại Lý tự khanh thân bài danh liệt không.”
Cấu kết thông đồng, tham ô hối lộ - đây là những lý do rõ ràng. Nhưng có phải là Đại Lý tự khanh chỉ cấu kết với một mình Triệu phi? Hắn ta là tay sai của Hồ Dương Triệu thị.
Ý tứ trong lời nói của Tiêu Sắt Sắt là việc tiền nhiệm Đại Lý tự khanh đã nhanh chóng kết án cho Trương Cẩm Sắt chủ yếu là do sự sai sử của Hồ Dương Triệu thị và cũng khẳng định lại câu nói của Ngọc Vong Ngôn:” Vụ án Trương Cẩm Sắt cấu kết với Bắc Ngụy có khả năng là liên quan đến Thái tử điện hạ. “
“ Nói bậy, các ngươi không thể ngậm máu phun người!” Ngọc Khuynh Dương nôn nóng nói.
Triệu gia chủ có mặt cũng quỳ xuống đát dập đầu:” Bệ hạ, lời nói của Cẩn vương và Cẩn vương phi là vô căn cứ! Cẩm trắc phi đã cấu kết với người Bắc Ngụy. Đây là lời khai của mật thám Bắc Ngụy khi bị bắt vào Đại Lý tự!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook