Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 158: Bức Vua Thoái Vị

Edit: Jelly

Ngọc Vong Ngôn lạnh lùng nói: “Nhân chứng có, nhưng vật chứng đâu? Tự viết, giấy viết thư? Có thể chứng minh đây là thư từ qua lại giữa Trương Cẩm Sắt và người Bắc Ngụy sao?”

Ngọc Khuynh Dương vội nói: “Nàng ta lén đi gặp người Bắc Ngụy ở Thuận Kinh, lúc gặp bọn họ, nàng ta đã nhận tội!”

“Nhưng theo bổn vương biết, sau khi Trương Cẩm Sắt gả vào phủ Thái tử cũng chưa từng bước ra khỏi cửa phủ thì sao có thể gặp người Bắc Ngụy?” Sắc lạnh trên mặt Ngọc Vong Ngôn càng thêm sâu: “Theo kết quả thẩm tra, mấy ngày trước khi bị xử tử nàng vẫn liên hệ với người Bắc Ngụy.”

Ngọc Khuynh Dương hết lời, không nói nên lời trừng mắt Ngọc Vong Ngôn.

Triệu gia chủ cái khó ló cái khôn nói: “Những gì Cẩn vương nói chắc hẳn là thông tin thẩm án của Đại Lý Tự nhỉ, thông tin vụ án của Đại Lý Tự là bí mật của dòng họ, làm sao mà Cẩn vương nhìn thấy vậy?”

Vẻ mặt Ngọc Vong Ngôn nghiêm nghị, rồi cúi đầu nói với Thiên Anh đế: “Thần chất vượt quá chức phận, chấp nhận chịu sự trách phạt của Hoàng bá phụ, chỉ vì Trương Cẩm Sắt hàm oan mà chết, thần chất không muốn nàng chết không nhắm mắt mà xuống cửu tuyền.”

“Nàng ta sao có thể hàm oan chứ? Tội do nàng ta tự nhận, tên cũng do nàng ta tự ký!” Ngọc Khuynh Dương gấp đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Tàn khốc trong mắt Ngọc Vong Ngôn lại sâu thêm ba phần: “Nghiêm hình bức cung, nàng là một nữ tử yếu đuối, nếu không nhận tội thì có thể sống được bao nhiêu ngày trong thiên lao?”

“Vương gia...” Tiêu Sắt Sắt nắm lấy tay Ngọc Vong Ngôn, bàn tay nhỏ bé ấm áp đang trấn an cảm xúc của hắn.

Hắn hơi cúi đầu, phẫn nộ nơi đáy mắt được che đậy dưới hàng lông mi rất nhanh liền rút xuống. Ngọc Vong Ngôn nhìn cái bụng hơi nhô ra của Tiêu Sắt Sắt, trong lòng nảy lên từng giọt yêu thương và đau lòng, hắn nhẹ cúi đầu, nói với Tiêu Sắt Sắt bản thân không sao.

Lúc này Ứng Trường An không xen được miệng cảm thấy khó chịu đến luống cuống, cười lạnh nói: “Nghe các ngươi nói, Trương Cẩm Sắt chính là nội gián Bắc Ngụy? Tên mật thám đó không đáng tin! Các ngươi có biết trên giang hồ có loại người quên mạng vì tiền hay không? Chỉ cần bỏ ra số tiền lớn thì họ sẽ dám dùng mạng hoàn thành nhiệm vụ, loại người này thường được mua để hại người khác, dù chúng nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch!”

Thiên Anh đế nghe xong, nghĩ tới chuyện lúc trước đoàn hiến tế chết một cách vô cớ, chuyện đó giao cho Ngọc Khuynh Huyền xử lý, chính Ngọc Khuynh Huyền đã mua người chịu tội thay nhận toàn bộ trách nhiệm, lúc đó mới có thể cho người Bắc Ngụy một cái công đạo.

Có chuyện này, Hoàng đế mới hoài nghi đến chuyện của Cẩm Sắt hẳn đã bị phóng đại lên. Ông nhìn chằm chằm Ngọc Khuynh Dương, lại nhìn Triệu gia chủ, tức giận nói: “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”

“Phụ hoàng, không liên quan đến thần!”

“Bệ hạ minh giám! Thái tử điện hạ không có thâm cừu đại hận gì với Cẩm trắc phi, hà tất phải tốn nhiều công sức vì nàng, hoàn toàn không cần thiết!”

“Ai nói không cần thiết?” m thanh trong trẻo lạnh lùng của Tiêu Sắt Sắt vang lên.

Nàng một tay che bụng, ánh mắt lạnh như sương tuyết, vịn vào người Ngọc Vong Ngôn và Trương Cẩm Lam, “Khi Cẩm Sắt tỷ tỷ còn tại thế, có tình cảm gần gũi sâu nặng với thần thiếp. Cho dù khi đó thần thiếp là kẻ ngốc, nhưng trí nhớ vẫn còn, thần thiếp vẫn nhớ Cẩm Sắt tỷ tỷ từng nói, thân mẫu tỷ ấy là Hà thị giao cho tỷ ấy một khối ngọc bội, khối ngọc bối ấy đến từ Vũ Lăng Hà thị ở Tương quốc, có lẽ các vị ở đây cũng có người biết tới, khối ngọc bội đó cất giấu huyền cơ của Tàng Bảo Đồ, lượng giá trị của nó gợi lên lòng tham của rất nhiều người.”

Nàng ta sao có thể biết được chuyện này? Ẩn trong đám người, ánh mắt già nua rưng rưng nước mắt bỗng trợn to mắt, kinh ngạc nhìn Tiêu Sắt Sắt.

Chuyện trong ngọc bội giấu Tàng Bảo Đồ, Cẩm Sắt không hề biết, thì sao có thể nói cho Cẩn vương phi?

Ba chữ Tàng Bảo Đồ khiến sắc mặt Triệu gia chủ và Ngọc Khuynh Dương thay đổi bất ngờ, sự mất tự nhiên đã nói lên trong lòng bọn họ có quỷ.

Trương Cẩm Lam tái mặt ngẩng lên, cười gượng nói: “Phụ hoàng minh giám, những gì Cẩn vương nói không có chứng cứ...”

“Có chứng cứ!” Trong đám người, giọng nói thiếu niên thốt lên.

“Ta Trương Dật Phàm chính là chứng cứ!”

Nhìn vẻ mặt phẫn nộ mà lạnh như băng kia, sắc mặt Trương Cẩm Lam và Trương Tiềm càng tái hơn.



“Con của ta, đừng nói bậy...”

“Cha, người còn che chở cho Trương Cẩm Lam làm gì! Khi hắn hại Cẩm Sắt tỷ tỷ chưa từng nghĩ tới người!” Trương Dật Phàm nói.

Trương Tiềm nghe xong run người: “Cẩm Lam, ngươi...”

“Thực ra cha, trong lòng cha đã rõ.” Trương Dật Phàm nói: “Người làm cha có thể một mắt mở một mắt nhắm, nhưng con làm đệ đệ thì không thể.” Trương Dật Phàm nhìn Tiêu Sắt Sắt thật sâu, phẫn nộ nói: “Ta từng nghe được Trương Cẩm Lam và Thái tử nói chuyện, là bọn họ mua tử sĩ hãm hại Cẩm Sắt tỷ tỷ, chính bởi vì Tàng Bảo Đồ trong khối ngọc bội của tỷ tỷ! Bọn họ còn muốn giết ta diệt khẩu, lần thứ nhất gặp được Cẩn vương phi cứu ta một mạng, ai trong các vị ở đây từng trải qua liền biết ta Trương Dật Phàm có phải đang nói dối hay không! Sau đó thích khách muốn giết ta không ngừng đến, là Cẩn vương phái người bảo vệ ta chu toàn, còn bắt sống hai tên thích khách, bệ hạ, chỉ cần người cho phép, thần có thể khiến nhân chứng sống nói ra ngay bây giờ!”

“...Mau nói ra!” Thiên Anh đế lại nhíu mày vài cái rồi nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ.

“Vâng!” Trương Dật Phàm chắp tay xong, mấy người thị vệ mai phục trong tối dẫn nhân chứng sống ra.

Hai tay của hai tên tội phạm bị gãy, không có sức lực buông thõng bên người, thấy Thiên Anh đế thì sợ đến mức quỳ xuống xin tha, cũng không giám nhìn Ngọc Khuynh Dương và người Triệu gia, đầu đuôi ngọn ngành kể tội.

“Hừ, nghe rồi chứ?” Trương Dật Phàm lạnh lùng nói: “Những lời chính miệng chúng nói, ta chưa từng dụng tư hình, hừ! Biết bao nhiêu người âm thầm muốn giết ta, Thái tử và Trương Cẩm Lam cũng thật tàn nhẫn!”

Trương Tiềm vô lực nhắm mắt lại, sự đen tối đến chóng mặt dần xâm chiếm lấy ông. Đứa con hổ lang nhìn việc không rõ trắng đen, vì đòi công đạo cho Cẩm Sắt mà hận không thể chém Cẩm Lam thành trăm mảnh, người làm cha này còn có thể làm gì?

Trách ông, đều trách ông, là ông khuất phục trước cường quyền của Thái tử, không thể bảo vệ được Cẩm Sắt, khiến Cẩm Sắt bị Thái tử và Cẩm Lam hại chết.

Trương Tiềm run rẩy, cả người nghiêng vẹo ngã xuống, được Thường Hiếu gần đó vội vàng đỡ.

“Trương thái phó, chú ý cảm xúc.”

Xuyên qua đám người, ánh mắt Tiêu Sắt Sắt luôn nhìn theo Trương Tiềm, trái tim thắt chặt lại, từng đợt lại từng đợt đau đớn.

Xiết chặt cổ tay áo, sức lực trong tay như đang nhắc nhở bản thân phải kiên định quyết tâm, giọng nói Tiêu Sắt Sắt hơi lành lạnh: “Hoàng bá bá minh giám, tất cả đều nhất trí với lời Trương công tử nói, thị vệ bảo vệ hắn là do Vương gia phải đi.”

Thiên Anh đế không thể nén cơn giận, Ngọc Khuynh Dương sợ đến phát run.

“Nghịch tử! Việc đến nước này, người còn gì để nói nữa!”

“Phụ hoàng, nhi thần...”

“Còn các ngươi!” Thiên Anh đế phẫn nộ nhìn người Triệu gia: “Các ngươi bày mưu tính kế cho hắn không ít nhỉ!”

“Bệ hạ thứ tội...” m thanh run rẩy liên tục không ngừng, từng người một quỳ xuống.

Thiên Anh đế phẫn nộ thở dốc, trong cổ họng xộc lên mùi máu tươi nồng nặc, tiếp theo trong lồng ngực như có cái gì mạnh mẽ thắt lại, Thiên Anh đế ho dữ dội, một ngụm máu rơi trên vạt áo.

“Bệ hạ!”

“Xin người chú ý long thể!”

Quần thần sợ hãi hô, người vừa nãy không quỳ giờ cũng quỳ xuống.

Liếc Ngọc Khuynh Dương, Thiên Anh đế rống giận: “Nghịch tử, ngươi... Khụ, khụ! Ngươi còn gì để nói!”



“Phụ hoàng, nhi thần...” Giọng nói của Ngọc Khuynh Dương đã hòa cùng tiếng khóc nức nở.

Nhưng không ai nghĩ đến, hắn lại bật từ mặt đất lên, xông về phía Thiên Anh đế. Quần thần kinh ngạc, còn chưa kịp đứng dậy, chỉ thấy Ngọc Khuynh Dương rút ra một cây đao đặt lên cổ Thiên Anh đế, cuối cùng lại cưỡng ép phụ thân mình.

“Nghịch tử, ngươi!” Thiên Anh đế khiếp sợ, lại phun ra một ngụm máu.

“Thái tử điện hạ!” Biểu cảm Trương Cẩm Lam đã vặn vẹo đến thảm thiết, Ngọc Khuynh Dương ngu xuẩn này, kích động như vậy, hắn có biết hắn đang đẩy cả phủ Thái tử vào đường chết hay không?

Trương Cẩm Lam vội nói: “Thái tử điện hạ, mau buông hoàng thượng ra! Có chuyện gì từ từ nói!”

“Ngươi câm miệng, ngay cả ngươi cũng không giúp ta!” Thân thể Ngọc Khuynh Dương phát run vì tức giận, đao trong tay cũng xẹt vào da Thiên Anh đế.

“Nghịch tử!”

“Mau hạ chỉ truyền ngôi vua cho ta!” Ngọc Khuynh Dương hét to: “Bản cung là con vợ cả, là Thái tử! Đứa con phi tần sinh dựa vào cái gì tranh với bản cung? Đều tại ngươi bất công!”

“Ngươi!!”

“Mau hạ chỉ, nếu không ta... Ta giết ngươi!”

“Tam ca, bỏ đao xuống đi!” m thanh lạnh lẽo của Ngọc Khuynh Vân truyền đến: “Giết cha đoạt vị là tội lớn, một nhà bao nhiêu tính mạng sẽ chết theo huynh, chớ để một lần sảy chân mà hận nghìn đời!”

“Không cần ngươi dạy bảo bản cung!” Ngọc Khuynh Dương điên cuồng nói: “Bản cung là Thái tử, là Thái tử, chỉ cần lão già này hạ chỉ truyền ngôi vị hoàng đế cho bản cung, bản cung chính là vua của nước Đại Nghiêu, lời bản cung nói mới tính!”

Ngũ điện hạ tức giận chỉ tay vào Ngọc Khuynh Dương: “Tên điên nhà ngươi, ngay cả phụ thân cũng giết! Hộ giá! Cứu phụ hoàng ta!”

“Ai dám lại đây!” m thanh uy hiếp của Ngọc Khuynh Dương khiến hai người trong quần thần và thị vệ đang tiến đến phải dừng lại, không dám đi lên, sợ làm Thiên Anh đế bị thương.

Triệu gia chủ thấy mọi việc xảy đến bước này, không còn đường lui, chỉ có thể làm hoặc không làm, đã làm phải làm đến cùng.

Tim đã quyết, Triệu gia chủ đứng dậy nói: “Bệ hạ, ngài đã tại vị nhiều năm như vậy, thức khuya dậy sớm, cơ thể chắc ăn không tiêu nhỉ. Chi bằng hạ chỉ truyền ngôi vị hoàng đế cho Thái tử điện hạ, như vậy ngài cũng có thể chăm sóc thân thể, để Thái tử gánh vác mệt nhọc sầu lo của người, làm tròn đạo hiếu vì người.”

Hai chữ “đạo hiếu” nghe thực châm chọc, kích thích Thiên Anh đế không ngừng ho ra máu, nhóm quần thần lòng như lửa đốt.

Tiêu Khác giận nói: “Hôm nay xem như người Triệu gia lộ nguyên hình, ta Tiêu mỗ trung thành với bệ hạ, nếu các ngươi dám ra tay thì trước hết phải bước qua xác ta!” Tiêu Khác nói xong, cuối cùng đi về phía Ngọc Khuynh Dương.

“Ngươi đừng qua đây!” Đáy mắt Ngọc Khuynh Dương lộ ra hồng quang tàn nhẫn.

“Xin Thái tử điện hạ giết ta trước!” Tiêu Khác đầy dứt khoát.

Thấy Tiêu Khác lại gần từng bước, ánh mắt Tiêu thư đồng trầm xuống, thê lương hô: “Cha!”

Ngọc Khuynh Huyền vội nói: “Phụ hoàng, nhạc phụ đại nhân, ta tới cứu mọi người!” Rút kiếm ra.

Cục diện càng hỗn loạn hơn, Ngọc Khuynh Dương, Tiêu Khác, Ngọc Khuynh Huyền tạo thành thế ba góc cản trở lẫn nhau, giằng co như vậy thoạt nhìn như trung thần và đứa con có hiếu không màng tính mạng đấu tranh với kẻ giết cha đoạt vị.

Tiết mục như này khiến Tiêu Sắt Sắt cảm thấy ghê tởm. Tiêu Khác, Ngọc Khuynh Huyền, hai người đó cùng liên minh vì quyền thế, Tiêu Khác bám vào Ngọc Khuynh Huyền rồi sẽ không quan tâm đến Cẩn vương phủ.

”Bọn họ sẽ không thực hiện được, Sắt Sắt.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương