Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
-
Chương 156: Thuận Kinh Đại Biến
Edit: Trúc Linh
Beta: Hạ Nhi Liên Y
Cuối tháng mười năm Ất Tỵ, gió mùa thu trở nên lạnh hơn, một đợt rét lạnh thổi qua Thuận Kinh vốn dĩ ấm áp.
Cái lạnh đột ngột làm người đi trên đường ít hơn một chút, trận gió này mang theo một tin tức đáng sợ truyền đi khắp Thuận kinh.
Triệu Tả thừa tướng bị một vị khách nhân ở trong phủ ám sát, chết ngay tại phòng khách của phủ Thừa tướng.
Nghe nói, kẻ ám sát Triệu Tả thừa tướng chính là hai người mà hắn quen biết, bọn họ đặt hai cái rương gỗ ở trước mặt Triệu Tả thừa tướng. Tả thừa tướng vừa mới mở cái rương ra, ai ngờ bên trong đó liên tiếp phóng ra mũi tên, hắn cứ như vậy mà bị loạn tiễn bắn chết, thậm chí còn bị mũi tên bắn trúng thất khiếu. Mà bên trong cái rương kia có chứa đầu người được che bằng vải đen, chỉ lộ ra hai con mắt, không ai biết những người này là ai.
Cái chết của Triệu Tả thừa tướng làm cho Thiên Anh đế cảm thấy vô cùng tiếc nuối, đồng thời trong lòng không khỏi vui mừng khi người nắm quyền nhà họ Triệu đã không còn. Hơn nữa, nhi tử của Triệu Tả thừa tướng còn chưa đến chức quan cửu phẩm, không thể kế thừa chức Tả thừa tướng. Cho nên, chức vị Tả thừa tướng bị bỏ trống, Thiên Anh đế lệnh Tiêu Khác tạm thời giữ chức vụ Tả thừa tướng.
Không lâu sau, nhi nữ của Tiêu Khác là Tiêu Thư Đồng và nhị điện hạ Ngọc Khuynh Huyền thành hôn, chính thức trở thành Nhị vương phi. Chỉ trong một đêm, gia tộc Tiêu thị như mặt trời ban trưa, trở thành đệ nhất vọng tộc ở Đại Nghiêu, đem Hồ Dương Triệu thị và cả Ngọc Khuynh Dương hung hăng dẫm xuống.
Cuối tháng mười, Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt trở lại Thuận kinh.
Nhân ngày Tiêu Thư Đồng gả ra ngoài, quản gia của Cẩn vương phủ cũng mang quà tặng đến, Tiêu Sắt Sắt không đến Nhị vương phủ để bái kiến Tiêu Thư Đồng.
Sau khi an táng cho Hà Cụ xong, Tiêu Sắt Sắt đi tới Phật đường của Tiêu gia, quỳ trên đệm, tụng kinh siêu độ cho Hà Cụ. Ngọc Vong Ngôn ở bên ngoài Phật đường chờ nàng. Vừa đi ra, nàng đặt tay mình vào bàn tay hắn, nhiệt độ ấm áp, cùng hắn mười ngón tay gắt gao nắm chặt.
Lần này Ngọc Vong Ngôn có công hộ tống Ngọc Phách đế cơ đi hòa thân, được Thiên Anh đế trọng thưởng, ban bảng hiệu cho Cẩn vương phủ, còn thân phong Tiêu Sắt Sắt là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Ban cho vô số tơ lụa, đồ cổ, tranh chữ, Ngọc Vong Ngôn lại không có ý định kiểm kê chúng. Hắn chỉ muốn gặp Tấn vương nhưng Thiên Anh đế lại nói với hắn, Tấn Vương đi biên quan phía nam Tầm Dương, giúp Tầm Dương vương giải quyết tình trạng thiếu hụt vật liệu.
Ngọc Vong Ngôn không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ Tấn vương hồi kinh.
Cũng trong khoảng thời gian hắn và Tiêu Sắt Sắt không có ở đây, Tiêu Túy đã sinh một hài tử, đặt tên là Quân Diệu.
Sau khi trở về, Tiêu Sắt Sắt liền đi xem đứa bé kia, trắng trắng mềm mềm, thần thái đáng yêu, đôi mắt phượng trong veo, tuy nông nhưng lại hiện lên sự thông minh.
Vừa thấy đôi mắt phượng này, đừng nói là Tiêu Sắt Sắt, ngay cả Tiêu Túy cũng có thể khẳng định được phụ thân của đứa trẻ này là ai.
Tiêu Sắt Sắt không rõ trong lòng Tiêu Túy nghĩ như thế nào, cho nên không đề cập đến Ngọc Khuynh Hàn, chỉ nói một cách chân thành: “Cháu trai nhỏ của ta lớn lên thật mau, sau này nhất định có thể trở thành người tài. Tam tỷ cứ chuyên tâm nuôi đứa bé cho tốt, nếu có ai đó có ánh nhìn không tốt về nó, tỷ cứ nói với muội, muội sẽ chống lưng cho nó.”
Tiêu Túy cười nhẹ, cũng không hề nói mấy lời khách sáo, đón nhận ân tình của Tiêu Sắt Sắt.
Nhìn thấy đuôi lông mày cùng đáy mắt Tiêu Túy nhu hòa so với trước, Tiêu Sắt Sắt nghĩ, có phải khi trở thành mẫu thân rồi đều sẽ trở nên như vậy.
Vừa nghĩ nàng vừa xoa bụng nhỏ, nơi này tuy chỉ hơi phồng lên, không quá rõ ràng nhưng Tiêu Sắt Sắt giống như có thể cảm nhận được hài tử đang làm nũng, muốn được nói chuyện, loại cảm giác mẫu tử liền tâm này, vừa thần kỳ lại vừa chân thật.
Khóe môi Tiêu Sắt Sắt không khỏi nhếch lên, nhìn Tiêu Túy trêu đùa Quân Diệu, nghĩ ngợi, vẫn là nhịn không được nói: “Tam tỷ, phụ thân của Quân Diệu…”
“Tỷ biết.” Tiêu Túy dửng dưng đáp lại lời nói của Tiêu Sắt Sắt: “Chuyện của tương lai, tỷ không muốn suy nghĩ quá nhiều, Tiêu Túy yên lặng nhận số mệnh, chỉ nguyện Quân Diệu có thể giống như những hài tử ngoài kia khỏe mạnh lớn lên.”
Tiêu Sắt Sắt muốn nói gì đó, lại chỉ có thể nuốt vào trong bụng. Tam tỷ không phải là loại người xem thường bản thân, dù sao lúc trước cũng là bị lục điện hạ cưỡng bách mới hoài thai Quân Diệu, muốn nàng mang theo Quân Diệu đi cậy nhờ Lục điện hạ, tuyệt đối không thể. Chỉ sợ, nếu ngày nào đó Lục điện hạ tới cầu hôn, Tam tỷ có lẽ sẽ không đồng ý.
Nghĩ như vậy, Tiêu Sắt Sắt chỉ đành nói: “Chấp nhận số phận cũng là một cách lựa chọn. Thuận theo tự nhiên, ít nhất tâm sẽ không mệt mỏi.”
Ngày mồng tám tháng mười một, Thuận kinh lại trải qua một sự kiện lớn.
Gia chủ của Hồ Dương Triệu thị, trưởng tử của Triệu Tả thừa tướng không màng tới việc Triệu Tả thừa tướng mới được chôn cất không lâu, liền liên hợp với Triệu hoàng hậu, cầu xin Thiên Anh đế hạ chỉ cho phép Ngọc Khuynh Dương và Triệu Phóng Yên thành hôn.
Trong lòng Thiên Anh đế vô cùng rõ ràng, đây là thủ đoạn cuối cùng của Hồ Dương Triệu thị, bọn họ bị mất lợi thế, nếu muốn trở mình, chỉ có thể tăng cường giao lưu với Ngọc Khuynh Dương, trông cậy vào Triệu Phóng Yên có thể phụ tá Ngọc Khuynh Dương lấy lại thịnh sủng.
Hôn ước này, bởi vì Thiên Anh đế đã từng đáp ứng qua, tất nhiên không thể đổi ý, cũng không tin rằng một nữ tử như Triệu Phóng Yên có thể làm gì để xoay chuyển cục diện, vì vậy đồng ý lời thỉnh cầu của Triệu gia và Triệu hoàng hậu, ấn định ngày thành hôn là ngày mười sáu tháng mười một.
Hai anh em Triệu thị quá đỗi vui mừng, tạ ơn liên tục, trong mắt Thiên Anh đế càng thêm tức giận, rống to đuổi bọn họ ra ngoài.
Ngày mười lăm tháng mười một, một ngày trước đại hôn của Ngọc Khuynh Dương và Triệu Phóng Yên, phủ Thái tử cùng phủ Triệu gia giăng đèn kết hoa, tơ lụa đỏ thẫm trải dài từ bên trong ra đến bên ngoài, giống như hận không thể trải quanh phố để mừng ngày đại hôn.
Vừa lúc hôm nay cũng là sinh thần của Triệu Phóng Yên, Triệu gia bày yến hội long trọng, mời quan lớn nhỏ cùng quan viên đến chúc mừng Triệu gia song hỷ lâm môn.
Lúc này phủ Thái tử và Triệu phủ bận rộn ăn uống, còn Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt ở trong một ngôi nhà dân thường nào đó tại Thuận Kinh, ăn chút cơm canh đạm bạc.
Ngôi nhà dân dã này là của một đôi phu thê già, ông cụ họ Tần, hơn 50 tuổi. Người này khi còn trẻ đã từng làm người hầu trong phủ Triệu gia, sau khi lớn tuổi, làm không được việc nặng, liền chuyển sang mỗi ngày mang rau và nước đến cho Triệu gia.
Sở dĩ tới tìm hắn là bởi vì hắn chính là người được nhắc đến trong bức thư tuyệt mệnh của Quách Giai Di, người biết được chân tướng diệt môn năm đó của Quách gia.
Ngọc Vong Ngôn cũng không nhiều lời, trực tiếp đưa di thư của Quách Giai Di đặt ở trước mặt lão Tần, cộng thêm hai thỏi bạc.
Hắn nói ngắn gọn: “Vì người quá cố mà đòi lại công đạo cho họ, bổn vương đảm bảo cả nhà ngươi sẽ không có việc gì, sung sướng đến già.”
Ai ngờ lão Tần kia đột nhiên quỳ xuống, dập đầu ba cái với Ngọc Vong Ngôn, rưng rưng nước mắt nói: “Cẩn vương gia, việc này thảo dân đã muốn nói từ lâu, nhịn lâu như vậy chính là hy vọng có thể gặp được một vị đại nhân có địa vị không bao che cho bọn súc sinh kia.”
Ngọc Vong Ngôn im lặng rồi khom người, nâng lão Tần đứng dậy: “Bổn vương không phải là người ích kỷ, chuyện này nếu đã làm thì nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình.”
“Được, được!” Lão Tần lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Chỉ cần Cẩn vương gia gọi đến, thảo dân nhất định ở công đường nói ra hết tất cả chân tướng.” Đã hai mươi năm trôi qua, hắn đã nhịn lâu lắm rồi, mỗi đêm lương tâm hắn đều bị tra tấn đến mức không thể ngủ ngon, hiện giờ đã có thể chờ tới được ngày hôm nay.
Tạm biệt lão Tần, Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt rời đi. Bọn họ vừa mới ra khỏi cửa, các thị vệ đang ẩn nấp ở mấy cái góc bên ngoài liền đi ra. Vừa rồi bọn thị vệ vẫn luôn ở đây giám sát xung quanh, không có bất kỳ biến động, chuyến đi này an toàn, không có ai theo dõi.
Đến chỗ hẻm nhỏ ít người, Ngọc Vong Ngôn đè thấp giọng nói với thị vệ: “Các ngươi ở lại đây, theo dõi nhất cử nhất động của lão Tần. Nếu hắn không đáng tin, lập tức động thủ diệt trừ. Nếu đúng là hắn thực sự cắn rứt lương tâm thì nhất định phải đảm bảo an toàn cho hắn.”
Bọn thị vệ gật đầu đáp lại, biểu tình nghiêm túc.
Rời hẻm nhỏ, đi ra, liền đến hẻm cũ ở phía nam.
Hẻm cũ ở phía nam bán các loại ăn vặt, vật phẩm trang sức, kim chỉ thêu thùa, vải vóc tơ lụa, Tiêu Sắt Sắt cũng rất thích đi dạo ở hẻm này.
Nhưng hôm nay, khi cả hai người đi đến hẻm thì tình cờ gặp được một người quen.
“Ứng thần y?” Tiêu Sắt Sắt mở to hai mắt, nhìn gương mặt tuấn mỹ lại lôi thôi lếch thếch trước mặt, treo vẻ mặt cùng nụ cười lưu manh.
Hắn cầm theo hòm thuốc, tươi cười với Tiêu Sắt Sắt, không đợi nàng hỏi lại, mở miệng nói: “Tiểu nương tử, đã lâu không thấy, gần đây vẫn khỏe chứ?”
“Tất cả đều tốt.” Tiêu Sắt Sắt cười nhạt đáp lại.
Ngọc Vong Ngôn bình tĩnh nhìn Ứng Trường An, chắp tay, thấp giọng nói: “Nếu như chưa tìm thấy được chỗ trọ thì cùng đi với bổn vương một chuyến đi.”
“Như thế cũng được!” Ứng Trường An lập tức gật đầu đáp ứng, hiển nhiên là bởi vì có thể ăn chực nên âm thầm vui vẻ.
Nhưng mà Ngọc Vong Ngôn cũng không có hồi vương phủ, hắn và Tiêu Sắt Sắt mang theo Ứng Trường An lẻn vào sau hậu viện phủ Thái tử.
Vốn dĩ việc này đối với Ứng Trường An mà nói, kích thích, thú vị, hắn thích! Nhưng nghe Ngọc Vong Ngôn nói muốn hắn đi xem con gấu mà Ngọc Khuynh Dương nuôi, Ứng Trường An tái mặt rồi.
Hóa ra hắn chỉ ăn chực một chút mà biến thành đương thú y? Con thú bình thường thì không thành vấn đề, nhưng đây là gấu, có lực sát thương lớn như vậy… Đây là muốn hắn đi chịu chết?
Ứng Trường An đầu đầy mây đen, đáy mắt hung ác, hung hăng liếc xéo Ngọc Vong Ngôn một cái, sau đó kiên trì trưng ra biểu tình không sợ chết.
Cùng lúc đó, tiểu lâu ba tầng của Triệu phủ khách quý đến chật nhà. Tổng cộng có hai mươi cái bàn, khách quý ngồi theo nhóm dựa trên cấp bậc, từng người ngồi xong, ăn uống linh đình, thỉnh thoảng buông lời chúc mừng, biểu tình ai cũng thoải mái, dù cho không có mấy phần thật lòng nhưng nhìn qua cũng đủ thấy náo nhiệt vô cùng.
Bàn trên cùng, ngồi vây quanh là các hoàng tử và vương phi, trừ Ngọc Khuynh Dương ở lại trong phủ chuẩn bị đại hôn không thể đến thì tất cả các hoàng tử đều tới. Ngọc Khuynh Huyền mang theo Tiêu Thư Đồng, đại điện hạ và ngũ điện hạ mang theo vương phi, ngồi cùng bàn còn có hai vị Quận vương và Quận vương phi, bàn bên còn trống hai vị trí, đó là của Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt.
“Thật kỳ quái, Cẩn vương và Cẩn vương phi đâu?” Ngọc Khuynh Huyền uống xong một ngụm rượu, âm dương quái khí cười.
Xung quanh có mấy người như là đang mang tâm sự, không trả lời hắn. Có Quận vương nói: “ Có lẽ bọn họ gặp chuyện gì trên đường nên trì hoãn.”
“Ồ…” Ngọc Khuynh Huyền cười, bỗng nhiên ánh mắt u ám dừng ở trên mặt Ngọc Khuynh Vân.
“Tứ đệ, đệ nhìn có chút buồn nha, chúng ta là huynh đệ thân thuộc nhất, không phải đệ thích nhất là cười sao?”
Beta: Hạ Nhi Liên Y
Cuối tháng mười năm Ất Tỵ, gió mùa thu trở nên lạnh hơn, một đợt rét lạnh thổi qua Thuận Kinh vốn dĩ ấm áp.
Cái lạnh đột ngột làm người đi trên đường ít hơn một chút, trận gió này mang theo một tin tức đáng sợ truyền đi khắp Thuận kinh.
Triệu Tả thừa tướng bị một vị khách nhân ở trong phủ ám sát, chết ngay tại phòng khách của phủ Thừa tướng.
Nghe nói, kẻ ám sát Triệu Tả thừa tướng chính là hai người mà hắn quen biết, bọn họ đặt hai cái rương gỗ ở trước mặt Triệu Tả thừa tướng. Tả thừa tướng vừa mới mở cái rương ra, ai ngờ bên trong đó liên tiếp phóng ra mũi tên, hắn cứ như vậy mà bị loạn tiễn bắn chết, thậm chí còn bị mũi tên bắn trúng thất khiếu. Mà bên trong cái rương kia có chứa đầu người được che bằng vải đen, chỉ lộ ra hai con mắt, không ai biết những người này là ai.
Cái chết của Triệu Tả thừa tướng làm cho Thiên Anh đế cảm thấy vô cùng tiếc nuối, đồng thời trong lòng không khỏi vui mừng khi người nắm quyền nhà họ Triệu đã không còn. Hơn nữa, nhi tử của Triệu Tả thừa tướng còn chưa đến chức quan cửu phẩm, không thể kế thừa chức Tả thừa tướng. Cho nên, chức vị Tả thừa tướng bị bỏ trống, Thiên Anh đế lệnh Tiêu Khác tạm thời giữ chức vụ Tả thừa tướng.
Không lâu sau, nhi nữ của Tiêu Khác là Tiêu Thư Đồng và nhị điện hạ Ngọc Khuynh Huyền thành hôn, chính thức trở thành Nhị vương phi. Chỉ trong một đêm, gia tộc Tiêu thị như mặt trời ban trưa, trở thành đệ nhất vọng tộc ở Đại Nghiêu, đem Hồ Dương Triệu thị và cả Ngọc Khuynh Dương hung hăng dẫm xuống.
Cuối tháng mười, Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt trở lại Thuận kinh.
Nhân ngày Tiêu Thư Đồng gả ra ngoài, quản gia của Cẩn vương phủ cũng mang quà tặng đến, Tiêu Sắt Sắt không đến Nhị vương phủ để bái kiến Tiêu Thư Đồng.
Sau khi an táng cho Hà Cụ xong, Tiêu Sắt Sắt đi tới Phật đường của Tiêu gia, quỳ trên đệm, tụng kinh siêu độ cho Hà Cụ. Ngọc Vong Ngôn ở bên ngoài Phật đường chờ nàng. Vừa đi ra, nàng đặt tay mình vào bàn tay hắn, nhiệt độ ấm áp, cùng hắn mười ngón tay gắt gao nắm chặt.
Lần này Ngọc Vong Ngôn có công hộ tống Ngọc Phách đế cơ đi hòa thân, được Thiên Anh đế trọng thưởng, ban bảng hiệu cho Cẩn vương phủ, còn thân phong Tiêu Sắt Sắt là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Ban cho vô số tơ lụa, đồ cổ, tranh chữ, Ngọc Vong Ngôn lại không có ý định kiểm kê chúng. Hắn chỉ muốn gặp Tấn vương nhưng Thiên Anh đế lại nói với hắn, Tấn Vương đi biên quan phía nam Tầm Dương, giúp Tầm Dương vương giải quyết tình trạng thiếu hụt vật liệu.
Ngọc Vong Ngôn không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ Tấn vương hồi kinh.
Cũng trong khoảng thời gian hắn và Tiêu Sắt Sắt không có ở đây, Tiêu Túy đã sinh một hài tử, đặt tên là Quân Diệu.
Sau khi trở về, Tiêu Sắt Sắt liền đi xem đứa bé kia, trắng trắng mềm mềm, thần thái đáng yêu, đôi mắt phượng trong veo, tuy nông nhưng lại hiện lên sự thông minh.
Vừa thấy đôi mắt phượng này, đừng nói là Tiêu Sắt Sắt, ngay cả Tiêu Túy cũng có thể khẳng định được phụ thân của đứa trẻ này là ai.
Tiêu Sắt Sắt không rõ trong lòng Tiêu Túy nghĩ như thế nào, cho nên không đề cập đến Ngọc Khuynh Hàn, chỉ nói một cách chân thành: “Cháu trai nhỏ của ta lớn lên thật mau, sau này nhất định có thể trở thành người tài. Tam tỷ cứ chuyên tâm nuôi đứa bé cho tốt, nếu có ai đó có ánh nhìn không tốt về nó, tỷ cứ nói với muội, muội sẽ chống lưng cho nó.”
Tiêu Túy cười nhẹ, cũng không hề nói mấy lời khách sáo, đón nhận ân tình của Tiêu Sắt Sắt.
Nhìn thấy đuôi lông mày cùng đáy mắt Tiêu Túy nhu hòa so với trước, Tiêu Sắt Sắt nghĩ, có phải khi trở thành mẫu thân rồi đều sẽ trở nên như vậy.
Vừa nghĩ nàng vừa xoa bụng nhỏ, nơi này tuy chỉ hơi phồng lên, không quá rõ ràng nhưng Tiêu Sắt Sắt giống như có thể cảm nhận được hài tử đang làm nũng, muốn được nói chuyện, loại cảm giác mẫu tử liền tâm này, vừa thần kỳ lại vừa chân thật.
Khóe môi Tiêu Sắt Sắt không khỏi nhếch lên, nhìn Tiêu Túy trêu đùa Quân Diệu, nghĩ ngợi, vẫn là nhịn không được nói: “Tam tỷ, phụ thân của Quân Diệu…”
“Tỷ biết.” Tiêu Túy dửng dưng đáp lại lời nói của Tiêu Sắt Sắt: “Chuyện của tương lai, tỷ không muốn suy nghĩ quá nhiều, Tiêu Túy yên lặng nhận số mệnh, chỉ nguyện Quân Diệu có thể giống như những hài tử ngoài kia khỏe mạnh lớn lên.”
Tiêu Sắt Sắt muốn nói gì đó, lại chỉ có thể nuốt vào trong bụng. Tam tỷ không phải là loại người xem thường bản thân, dù sao lúc trước cũng là bị lục điện hạ cưỡng bách mới hoài thai Quân Diệu, muốn nàng mang theo Quân Diệu đi cậy nhờ Lục điện hạ, tuyệt đối không thể. Chỉ sợ, nếu ngày nào đó Lục điện hạ tới cầu hôn, Tam tỷ có lẽ sẽ không đồng ý.
Nghĩ như vậy, Tiêu Sắt Sắt chỉ đành nói: “Chấp nhận số phận cũng là một cách lựa chọn. Thuận theo tự nhiên, ít nhất tâm sẽ không mệt mỏi.”
Ngày mồng tám tháng mười một, Thuận kinh lại trải qua một sự kiện lớn.
Gia chủ của Hồ Dương Triệu thị, trưởng tử của Triệu Tả thừa tướng không màng tới việc Triệu Tả thừa tướng mới được chôn cất không lâu, liền liên hợp với Triệu hoàng hậu, cầu xin Thiên Anh đế hạ chỉ cho phép Ngọc Khuynh Dương và Triệu Phóng Yên thành hôn.
Trong lòng Thiên Anh đế vô cùng rõ ràng, đây là thủ đoạn cuối cùng của Hồ Dương Triệu thị, bọn họ bị mất lợi thế, nếu muốn trở mình, chỉ có thể tăng cường giao lưu với Ngọc Khuynh Dương, trông cậy vào Triệu Phóng Yên có thể phụ tá Ngọc Khuynh Dương lấy lại thịnh sủng.
Hôn ước này, bởi vì Thiên Anh đế đã từng đáp ứng qua, tất nhiên không thể đổi ý, cũng không tin rằng một nữ tử như Triệu Phóng Yên có thể làm gì để xoay chuyển cục diện, vì vậy đồng ý lời thỉnh cầu của Triệu gia và Triệu hoàng hậu, ấn định ngày thành hôn là ngày mười sáu tháng mười một.
Hai anh em Triệu thị quá đỗi vui mừng, tạ ơn liên tục, trong mắt Thiên Anh đế càng thêm tức giận, rống to đuổi bọn họ ra ngoài.
Ngày mười lăm tháng mười một, một ngày trước đại hôn của Ngọc Khuynh Dương và Triệu Phóng Yên, phủ Thái tử cùng phủ Triệu gia giăng đèn kết hoa, tơ lụa đỏ thẫm trải dài từ bên trong ra đến bên ngoài, giống như hận không thể trải quanh phố để mừng ngày đại hôn.
Vừa lúc hôm nay cũng là sinh thần của Triệu Phóng Yên, Triệu gia bày yến hội long trọng, mời quan lớn nhỏ cùng quan viên đến chúc mừng Triệu gia song hỷ lâm môn.
Lúc này phủ Thái tử và Triệu phủ bận rộn ăn uống, còn Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt ở trong một ngôi nhà dân thường nào đó tại Thuận Kinh, ăn chút cơm canh đạm bạc.
Ngôi nhà dân dã này là của một đôi phu thê già, ông cụ họ Tần, hơn 50 tuổi. Người này khi còn trẻ đã từng làm người hầu trong phủ Triệu gia, sau khi lớn tuổi, làm không được việc nặng, liền chuyển sang mỗi ngày mang rau và nước đến cho Triệu gia.
Sở dĩ tới tìm hắn là bởi vì hắn chính là người được nhắc đến trong bức thư tuyệt mệnh của Quách Giai Di, người biết được chân tướng diệt môn năm đó của Quách gia.
Ngọc Vong Ngôn cũng không nhiều lời, trực tiếp đưa di thư của Quách Giai Di đặt ở trước mặt lão Tần, cộng thêm hai thỏi bạc.
Hắn nói ngắn gọn: “Vì người quá cố mà đòi lại công đạo cho họ, bổn vương đảm bảo cả nhà ngươi sẽ không có việc gì, sung sướng đến già.”
Ai ngờ lão Tần kia đột nhiên quỳ xuống, dập đầu ba cái với Ngọc Vong Ngôn, rưng rưng nước mắt nói: “Cẩn vương gia, việc này thảo dân đã muốn nói từ lâu, nhịn lâu như vậy chính là hy vọng có thể gặp được một vị đại nhân có địa vị không bao che cho bọn súc sinh kia.”
Ngọc Vong Ngôn im lặng rồi khom người, nâng lão Tần đứng dậy: “Bổn vương không phải là người ích kỷ, chuyện này nếu đã làm thì nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình.”
“Được, được!” Lão Tần lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Chỉ cần Cẩn vương gia gọi đến, thảo dân nhất định ở công đường nói ra hết tất cả chân tướng.” Đã hai mươi năm trôi qua, hắn đã nhịn lâu lắm rồi, mỗi đêm lương tâm hắn đều bị tra tấn đến mức không thể ngủ ngon, hiện giờ đã có thể chờ tới được ngày hôm nay.
Tạm biệt lão Tần, Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt rời đi. Bọn họ vừa mới ra khỏi cửa, các thị vệ đang ẩn nấp ở mấy cái góc bên ngoài liền đi ra. Vừa rồi bọn thị vệ vẫn luôn ở đây giám sát xung quanh, không có bất kỳ biến động, chuyến đi này an toàn, không có ai theo dõi.
Đến chỗ hẻm nhỏ ít người, Ngọc Vong Ngôn đè thấp giọng nói với thị vệ: “Các ngươi ở lại đây, theo dõi nhất cử nhất động của lão Tần. Nếu hắn không đáng tin, lập tức động thủ diệt trừ. Nếu đúng là hắn thực sự cắn rứt lương tâm thì nhất định phải đảm bảo an toàn cho hắn.”
Bọn thị vệ gật đầu đáp lại, biểu tình nghiêm túc.
Rời hẻm nhỏ, đi ra, liền đến hẻm cũ ở phía nam.
Hẻm cũ ở phía nam bán các loại ăn vặt, vật phẩm trang sức, kim chỉ thêu thùa, vải vóc tơ lụa, Tiêu Sắt Sắt cũng rất thích đi dạo ở hẻm này.
Nhưng hôm nay, khi cả hai người đi đến hẻm thì tình cờ gặp được một người quen.
“Ứng thần y?” Tiêu Sắt Sắt mở to hai mắt, nhìn gương mặt tuấn mỹ lại lôi thôi lếch thếch trước mặt, treo vẻ mặt cùng nụ cười lưu manh.
Hắn cầm theo hòm thuốc, tươi cười với Tiêu Sắt Sắt, không đợi nàng hỏi lại, mở miệng nói: “Tiểu nương tử, đã lâu không thấy, gần đây vẫn khỏe chứ?”
“Tất cả đều tốt.” Tiêu Sắt Sắt cười nhạt đáp lại.
Ngọc Vong Ngôn bình tĩnh nhìn Ứng Trường An, chắp tay, thấp giọng nói: “Nếu như chưa tìm thấy được chỗ trọ thì cùng đi với bổn vương một chuyến đi.”
“Như thế cũng được!” Ứng Trường An lập tức gật đầu đáp ứng, hiển nhiên là bởi vì có thể ăn chực nên âm thầm vui vẻ.
Nhưng mà Ngọc Vong Ngôn cũng không có hồi vương phủ, hắn và Tiêu Sắt Sắt mang theo Ứng Trường An lẻn vào sau hậu viện phủ Thái tử.
Vốn dĩ việc này đối với Ứng Trường An mà nói, kích thích, thú vị, hắn thích! Nhưng nghe Ngọc Vong Ngôn nói muốn hắn đi xem con gấu mà Ngọc Khuynh Dương nuôi, Ứng Trường An tái mặt rồi.
Hóa ra hắn chỉ ăn chực một chút mà biến thành đương thú y? Con thú bình thường thì không thành vấn đề, nhưng đây là gấu, có lực sát thương lớn như vậy… Đây là muốn hắn đi chịu chết?
Ứng Trường An đầu đầy mây đen, đáy mắt hung ác, hung hăng liếc xéo Ngọc Vong Ngôn một cái, sau đó kiên trì trưng ra biểu tình không sợ chết.
Cùng lúc đó, tiểu lâu ba tầng của Triệu phủ khách quý đến chật nhà. Tổng cộng có hai mươi cái bàn, khách quý ngồi theo nhóm dựa trên cấp bậc, từng người ngồi xong, ăn uống linh đình, thỉnh thoảng buông lời chúc mừng, biểu tình ai cũng thoải mái, dù cho không có mấy phần thật lòng nhưng nhìn qua cũng đủ thấy náo nhiệt vô cùng.
Bàn trên cùng, ngồi vây quanh là các hoàng tử và vương phi, trừ Ngọc Khuynh Dương ở lại trong phủ chuẩn bị đại hôn không thể đến thì tất cả các hoàng tử đều tới. Ngọc Khuynh Huyền mang theo Tiêu Thư Đồng, đại điện hạ và ngũ điện hạ mang theo vương phi, ngồi cùng bàn còn có hai vị Quận vương và Quận vương phi, bàn bên còn trống hai vị trí, đó là của Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt.
“Thật kỳ quái, Cẩn vương và Cẩn vương phi đâu?” Ngọc Khuynh Huyền uống xong một ngụm rượu, âm dương quái khí cười.
Xung quanh có mấy người như là đang mang tâm sự, không trả lời hắn. Có Quận vương nói: “ Có lẽ bọn họ gặp chuyện gì trên đường nên trì hoãn.”
“Ồ…” Ngọc Khuynh Huyền cười, bỗng nhiên ánh mắt u ám dừng ở trên mặt Ngọc Khuynh Vân.
“Tứ đệ, đệ nhìn có chút buồn nha, chúng ta là huynh đệ thân thuộc nhất, không phải đệ thích nhất là cười sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook