Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 154: Hết Sức Trấn An

Editor: Jelly

“Hà Cụ.”

“Tỷ!”

Hai âm thanh cùng vang lên.

Một âm thanh là Tiêu Sắt Sắt gọi Hà Cụ, một âm thanh là Trương Dật Phàm gọi Tiêu Sắt Sắt.

Một tiếng “Tỷ” kia khiến Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc. Cách gọi này, từng chữ du dương trầm bổng, còn ánh mắt Trương Dật Phàm vừa kinh ngạc vui mừng mà sợ hãi mất mát...

Dật Phàm, nhận ra nàng không?

“Dật Phàm, thực xin lỗi.”

Xin lỗi, lúc này nàng không có thời gian cùng Dật Phàm ôn chuyện cũ. Nàng phải đến cạnh Hà Cụ, nàng thực sự rất sợ Hà Cụ sẽ giống như quẻ xăm kia nói, sinh mệnh vội vàng mà đi, chợt như khách phương xa.

“Hà Cụ...”

Nhờ có Ngọc Vong Ngôn đi cùng nâng đỡ, Tiêu Sắt Sắt cúi người đến cạnh Hà Cụ, nhìn thấy chính là vẻ mặt tái nhợt mang theo nụ cười.

Lá cây vi vu thưa thớt, rụng xuống rơi trên vai hắn. Đến lúc này, Tiêu Sắt Sắt mới cảm thấy nàng chưa từng nghiêm túc xem xét kĩ lưỡng Hà Cụ, nàng không hề biết, gương mặt u ám đi ra từ trong biển người chết cũng có thể cười một cách dịu dàng và yếu ớt đến thế.

“Tiểu thư...” Hà Cụ cười, đáy mắt sâu như đại dương mênh mông: “Người quá vất vả rồi, ta muốn tiếp tục được bên cạnh người, sợ là không thể...”

“Hà Cụ, ngươi nói gì vậy? Ngươi sẽ không có chuyện gì.” Mắt Tiêu Sắt Sắt ươn ướt, nàng tựa vào trong lòng ngực Ngọc Vong Ngôn, một tay cầm lấy tay Hà Cụ, âm thanh khàn khàn hô: “Quân y, quân y!”

Lúc này quân y đã đến trước mặt Hà Cụ bắt mạch cho hắn.

Hà Hoan vội nói: “Đại ca, ta đã phong bế kinh mạch của huynh rồi, huynh sẽ không sao đâu. Tiểu thư, người cũng không cần lo lắng!”

Nhưng Hà Cụ lại cười, cố hết sức quay mặt về phía Hà Hoan thì thào nói: “A Hoan...”

“Đại ca!” Ánh mắt Hà Hoan long lanh nhìn Hà Cụ, trận đấu khốc liệt vừa nãy vẫn còn khiến hắn thở hổn hển, trên mặt và thân đều là vết máu: “Đại ca, huynh đợi một lúc rồi nói chuyện sau, trước tiên để quân y chữa cho huynh!”

“Không, A Hoan...”

Hà Cụ chớp mắt, nỗ lực nhìn gương mặt đơn thuần rực rỡ này, huynh đệ tốt của hắn.

“A Hoan, đệ nghe này... Bảo vệ tốt tiểu thư, trừ phi người không cần đệ nữa, đệ mới được đi...”



“Đại ca!”

“Nhớ kỹ... Chúng ta là tử sĩ.” Hà Cụ cắn chặt răng nói ra từng chữ một.

Hà Hoan chỉ thấy ngực đau xót, mắt trở nên nóng bừng, cứ như có chất lỏng tích tụ ở đáy mắt sắp chảy xuống.

Chẳng phải đại ca vẫn có thể được cứu sao, tại sao phải nói lời trăn trối với hắn? Những năm qua đại ca chăm sóc hắn, giúp hắn cản rất nhiều chuyện đen tối. Bây giờ, hắn không có đại ca nữa sao?

Hà Hoan quay mặt nhìn quân y, gào lên một cách thê lương: “Mau cứu đại ca!”

“Ta, ty chức...” Quân y mày chau mặt ủ, cắn chặt răng, quyết tâm nói: “Tuy ngươi đã phong bế kinh mạch hắn lại, nhưng trong ba mũi tên, thì hai mũi trúng vào phổi của hắn, còn một mũi là vào… tim.

Nghe xong, Hà Hoan suýt nữa ngất trên mặt đất.

Trái tim là gốc của con người, tim bị mũi tên bắn trúng, vậy thì hết đường cứu rồi!

“Đại ca!” Hà Hoan bật khóc.

“Hà Cụ...” Tiêu Sắt Sắt cũng khóc không ra tiếng, nước mắt dàn giụa, chỉ thấy nụ cười dịu dàng của Hà Cụ như hoa rơi, mà khuôn mặt đã tái nhợt như nến.

“Tiểu thư, Dật Phàm công tử không sao, người đừng không vui...” lấy ra sức lực cuối cùng, rốt cuộc Hà Cụ cũng mãn nguyện nói ra lời từ biệt cuối cùng.

“Tiểu thư, hẹn gặp kiếp sau.” Chữ cuối cùng được nói ra, đầu Hà Cụ lệch đi, mắt nhắm lại.

Lúc này, trong rừng núi vang vọng tiếng than khóc của Tiêu Sắt Sắt.

Nàng đau quá! Đau đến mức cả trái tim như muốn vỡ nát! Đau đớn, căm phẫn, đau buồn, giống như lửa rừng lan ra thiêu đốt thân thể nhỏ bé và yếu ớt của nàng. Hối hận, tự trách, bất đắc dĩ, giống như một tảng đá lớn đập vào đầu nàng.

Hà Cụ đã chết, người mà nàng xem như huynh trưởng, vì bảo vệ đệ đệ nàng mà chết đi. Hắn coi nàng là chủ nhân, làm nhiều chuyện cho nàng như vậy, nhưng ngay cả trở về Vũ Lăng Hà thị giải cổ trùng cho hắn nàng cũng không làm được.

Hà Cụ, tại sao ngươi lại vội vàng đi như thế? Tiêu Sắt Sắt khóc lóc thảm thiết: Ta chưa làm cho ngươi cái gì, ta vẫn chưa giúp ngươi thoát khỏi sự khống chế của Vũ Lăng Hà thị...

“Hu hu, đại ca, đại ca...” Hà Hoan nắm lấy tay Hà Cụ, khóc đỏ cả hai mắt. Bộ dáng của hắn bi thương thống khổ. Hắn đã mất đi người huynh đệ tốt coi nhau như mạng sống.

“Đại ca, huynh trung thành hơn ta mà...” Lúc hấp hối, huynh tâm tâm niệm niệm cũng là tiểu thư. Ngươi yên lặng chịu đựng, chỉ luôn muốn tốt cho tiểu thư, tại sao phải rơi vào kết cục thê lương thế này!

Người xung quanh đều cúi đầu, nhìn chăm chú vào Hà Cụ, yên lặng chia buồn.

Trương Dật Phàm cũng bụm ngực, hận không thể giết chết mình. Nếu không vì hắn, Hà Cụ sẽ không chết! Do hắn, đều do hắn!

Không chịu đựng được nữa, Trương Dật Phàm cũng nhớ đến ngày ấy ở miếu Thành Hoàng trong Bình Thành, quẻ bói mà Hà Cụ rút được.

“Kiếp người giữa trời đất, chợt như khách phương xa...” Trương Dật Phàm im lặng nhớ lại, đến lúc này, hình như hắn chợt hiểu ý nghĩa của quẻ bói đó.



Hà Hoan đang khóc, vẫn nỉ non hai chữ “Đại ca”, cứ như bản thân chỉ đang gặp ác mộng, tỉnh mộng rồi lại thấy đại ca vẫn mở mắt.

Tiếng khóc xuyên qua tai Tiêu Sắt Sắt, gương mặt giàn giụa nước mắt, quay đầu về phía hai tên thích khách bị bắt sống. Hai tên đó vẫn ngậm chặt miệng, ngẩng đầu, trong mắt chỉ có khinh thường.

Tiêu Sắt Sắt phẫn nộ nói: “Vong Ngôn, ta muốn bọn chúng nhận tội, bất luận thế nào cũng phải nhận, là ai muốn tìm cách hại ta! Cái tên đã hại chết Hà Cụ!”

Đáy mắt Ngọc Vong Ngôn đầy bi thương, khi nhìn hai tên tội phạm cũng hóa lạnh như băng.

Hắn ra lệnh cho thủ hạ: “Dùng tất cả biện pháp, cũng phải khiến chúng mở miệng!”

“Vâng!”

Trong sự yên lặng và bi thương, thời gian trôi qua, sự tàn khốc đang nghiền nát trái tim.

Nháy mắt đã đến hoàng hôn, tường thành phía bắc Đại Nghiêu vẫn còn xa. Cả nhóm không đi Đại Nghiêu nữa, vẫn luôn ở chỗ cũ. Ngọc Vong Ngôn lo tâm lý Tiêu Sắt Sắt sẽ sụp đổ, hắn ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, tận tâm an ủi.

Thị vệ xung quanh không ai dám đến gần hai người, thi thể của Hà Cụ đã khâm liệm xong, Trương Dật Phàm ngồi bên cạnh, đầy đau xót. Trước đó Tiêu Trí Viễn vẫn luôn ở đây, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, hắn đi mấy bước về phía Tiêu Sắt Sắt, cuối cùng chỉ đành thở dài, không dám tiến thêm.

“Sắt Sắt, tốt hơn chưa?”

m thanh Ngọc Vong Ngôn mềm nhẹ, muốn cười, nhưng quả thực không cười được, chỉ có thể khép môi, cúi đầu hôn lên giọt nước mắt trên mặt Tiêu Sắt Sắt.

“Vong Ngôn, ta không sao...” Tiêu Sắt Sắt nghẹn ngào.

Nàng tựa vào ngực Ngọc Vong Ngôn, khóc rất lâu, bây giờ ngay cả hô hấp và nói chuyện cũng không kìm được sự nghẹn ngào.

Không phải nàng không có cách nào chấp nhận cái chết của Hà Cụ, mà đang oán hận bản thân, chưa làm cái gì cho hắn, cũng chưa giúp hắn thoát khỏi khống chế của Vũ Lăng Hà thị.

Một người cam tâm tình nguyện vào sinh ra tử vì nàng, đến chết cũng không có được tự do, đến chết, hắn cũng lo nghĩ cho nàng!

Còn nàng thì sao? Không những luôn mắc nợ hắn, thậm chí biết rõ ý nghĩa của quẻ bói kia, cũng không thể giúp hắn tránh khỏi cái chết!

“Tại ta, tại ta...” Tiêu Sắt Sắt thê lương thì thào: “Nếu ta ngăn cản Hà Cụ cứu chúng ta, hoặc ta đuổi kịp Trương Dật Phàm trước, Hà Cụ sẽ không có chuyện gì...”

“Sắt Sắt, không thể trách nàng.” Ngọc Vong Ngôn đau lòng, nhưng lại kiên đinh an ủi nàng: “Trước khi hắn đi, hi vọng nàng có thể sống tốt. Nàng phải phấn chấn lên, mới có thể khiến hắn an tâm xuống suối vàng.”

“Vong Ngôn...” Nước mắt Tiêu Sắt Sắt lần nữa tuôn trào mãnh liệt, nàng tựa đầu vào ngực Ngọc Vong Ngôn, gào khóc: “Ta hiểu, đạo lý này ta hiểu... Nhưng, ta thấy không nên như thế này! Kiếp người giữa trời đất, chợt như khách phương xa... Hà Cụ hắn không nên như vậy!

“Sắt Sắt...” Nước mắt thấm vào vạt áo Ngọc Vong Ngôn, ngực hắn đau xót như dao cắt.

Hắn ôm chặt Tiêu Sắt Sắt, nói bên tai nàng: “Khóc đi, khóc thật to, sẽ không sao nữa...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương