Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 147: Đánh Cược Một Phen

Editor: Tiểu Thiên

Beta: Tiểu Thiên

Lần thứ ba trở lại sơn động này, nội tâm của ba người đều không chịu nổi.

Đặc biệt là Tiêu Sắt Sắt, tuy sắc mặt nàng rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang dậy sóng mãnh liệt, ruột gan đã sớm rối như tơ vò.

Mặc dù mọi chuyện rất khó chấp nhận được, nhưng bắt buộc phải đối mặt với một sự thật, đó chính là họ đang bị nhốt trong vực sâu.

Vong Ngôn, Sơn Tông và Bàng Linh sao rồi? Hà Hoan, Ngọc Phách nữa?

Bọn họ đã thành công phá vòng vây chưa? Có phải đang đi về phía Bình Thành rồi không? Còn…

Càng nghĩ là càng loạn.

Càng muốn thì lại càng hoảng.

Tiêu Sắt Sắt vỗ cái bụng nhỏ, từ từ nhíu chặt lông mày, cả thể xác và tinh thần đều ở trong trạng thái bị dày vò đến cực điểm.

Nàng rất muốn gặp Vong Ngôn, càng sớm càng tốt…

Mũi nàng bắt đầu chua xót, hốc mắt cũng nóng lên, nước mắt đột ngột rơi xuống.

Tiêu Sắt Sắt ngẩn ra, giơ tay lên muốn lau đi. Nhưng khi ngón tay cách đôi mắt khoảng một tấc, nàng đã dừng động tác.

Nếu muốn khóc, vậy thì khóc đi, hà tất gì phải lau chứ?

Mang tất cả nỗi uất ức trong khoảng thời gian này ra, khóc cho đã. Vậy thì nàng sẽ tỉnh táo lại một chút, tiếp tục tìm kiếm đường ra khỏi sơn động.

Nàng nhất định phải đi ra ngoài, bây giờ nàng không chỉ là Tiêu Sắt Sắt, mà còn là mẫu thân của hài tử. Nếu, nếu như tình huống xấu nhất xuất hiện, nếu Vong Ngôn không thể thoát khỏi vòng vây và đã chết. Khi đó nàng sẽ dốc toàn lực đánh một trận, nàng phải bắt được kẻ đứng sau ra lệnh giết bọn họ. Sau đó thực hiện ước nguyện lúc sinh thời của Vong Ngôn, mang theo hài tử đường đường chính chính sống thật tốt, sống đến khi sinh mệnh kết thúc, rồi nàng sẽ sang thế giới bên kia gặp lại chàng!

Đêm nay Tiêu Sắt Sắt chìm vào giấc ngủ trong những dòng suy nghĩ ngổn ngang.

Trong mơ, nàng thấy Ngọc Vong Ngôn, thấy Hà Hoan, thấy Triệu Phóng Yên, còn thấy cả biểu tỷ.

Biểu tỷ vẫn mặc một bộ bạch y thanh thoát, không dính bụi trần, bóng hình đơn độc lúc ẩn lúc hiện như làn sương, như mưa đọng trên sen. Nàng đang ở một nơi rất gần Tiêu Sắt Sắt, nhưng toàn thân lại lộ ra vẻ xa cách, phảng phất như ở tận thiên nhai.

“Tỷ tỷ…” Trong mơ, Tiêu Sắt Sắt bất giác nỉ non.

Nàng thấy tỷ tỷ che mặt bằng lụa trắng, thêu mấy đóa hoa lê đỏ rực, đỏ đến bức người. Rồi dần dần, hình như có một chất lỏng dọc theo chiếc khăn che mặt chảy xuống. Đó là máu, một màu đỏ tươi.

Nội tâm Tiêu Sắt Sắt rất sợ hãi, muốn hét lên, nhưng nàng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào cả.

Nàng thấy biểu tỷ chậm rãi giơ tay lên, bàn tay xinh đẹp ấy đột nhiên biến thành một bộ xương. Biểu tỷ dùng cánh tay toàn xương ấy, vén khăn che mặt của mình lên, để lộ ra một bộ…

“A!” Đột nhiên Tiêu Sắt Sắt la lên một tiếng, bừng tỉnh từ trong mơ.

Nàng há miệng thở phì phò, chưa kịp nghĩ xem đây rốt cuộc là chuyện gì thì đã nghe thấy một khúc nhạc truyền đến bên tai. Từng giai điệu một, lắng đọng mà thần bí.

Là tiếng khánh!

Lại là khánh!

Nàng ngẩn ra, sau đó lập tức nhìn về phía cửa sơn động. Lúc này đây, nàng không hề thấy hình bóng của kẻ thần bí kia nhưng lại xác định được bản thân không xuất hiện ảo giác.

Tiếng khánh rất nhanh đã biến mất, mãi đến giờ phút này Tiêu Sắt Sắt mới có thời gian bình phục tâm tình sau khi bản thân gặp ác mộng.



Thật sự quá đáng sợ.

Trong ấn tượng của nàng, biểu tỷ hờ hững và mờ mịt. Vậy mà khi nàng gặp ác mộng, biểu tỷ lại hóa thành yêu quỷ.

Sao nàng lại vô duyên vô cớ mơ thấy giấc mơ này?

Thái dương có hơi đau, Tiêu Sắt Sắt lấy tay xoa nhẹ, nàng nhớ lại cảnh tượng trong mơ thì cảm thấy có chỗ bản thân không nhớ rõ, chỉ còn lại một chút hình ảnh nhỏ vụng. Thật đáng sợ! Đặc biệt là khi biểu tỷ tháo khăn che mặt làm lộ ra dung mạo. Quả thật, quả thật…

Đợi đã!

Đột nhiên Tiêu Sắt Sắt nghĩ tới một chuyện.

Đời này của nàng có thể mượn xác hoàn hồn, trong tiềm thức đã cảm thấy có cái gì đó đang ở trong tối âm thầm chỉ đường cho nàng. Tiêu Sắt Sắt vốn định tự mình tìm cách. Nhưng giờ phút này, nàng lại đột phá ngoài dự liệu, cảm thấy giấc mơ kỳ quái kia đang chỉ cho nàng một con đường, giúp nàng ra khỏi nơi này.

Cái khăn che trên mặt của biểu tỷ, nàng thấy đó là một cái hố đen, nó đã giúp nàng bừng tỉnh.

Hố đen, hố đen… Lần thứ hai Tiêu Sắt Sắt nảy ra ý nghĩ, quay đầu nhìn về phía cuối hang động.

Ba người bọn họ đã ở đây hai ngày, nơi này giống như một cái mê cung. Dường như chỉ cần ra khỏi sơn động, mặc kệ là đi như thế nào, trước trời tối sẽ quay lại lối cũ.

Đây là một vòng tuần hoàn khép kín.

Như vậy, nếu họ không rời khỏi sơn động mà đi ngược lại vào trong thì sẽ ra sao? Có thể tìm được đường ra không, hay thứ đang chờ họ chính là vực thẳm?

Tiêu Sắt Sắt cảm thấy cần phải to gan thử một lần.

Lúc này Tiêu Trí Viễn cũng tỉnh dậy, dụi dụi con mắt, hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ không ngủ được sao?”

Tiêu Sắt Sắt còn chưa kịp đáp thì đã nghe Trương Dật Phàm nói: “Tỷ ấy gặp ác mộng, là bị đánh thức.”

Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc nhìn Trương Dật Phàm, sao lại thế? Thì ra lúc mình gặp ác mộng rồi tỉnh giấc, Dật Phàm đã biết.

Trương Dật Phàm nói: “Đệ bị tỷ đánh thức, thấy không xảy ra việc gì nên không lên tiếng.”

“Ừm, đúng là tỷ không sao, chỉ là mơ thấy một giấc mơ kỳ quái mà thôi.” Sau khi Tiêu Sắt Sắt nói xong thì lại kể cho Trương Dật Phàm và Tiêu Trí Viễn nghe suy nghĩ của mình, hỏi họ có đồng ý đi vào sâu bên trong huyệt động với mình không.

Đề nghị này của Tiêu Sắt Sắt rất mạo hiểm, Tiêu Trí Viễn nhìn một vùng đen sì kia, khó tránh khỏi sợ hãi: “Tỷ tỷ, không biết nơi đó có cái gì. Dật Phàm huynh cũng nói, không thể cố sức đi vào bên trong được.”

Trương Dật Phàm liếc nhìn Tiêu Trí Viễn một cái, sau đó đứng dậy, lạnh giọng cười, bảo: “Cứ đi vào trong, vậy tốt hơn mãi đi lòng vòng ở bên ngoài!”

“Dật Phàm huynh…” Tiêu Trí Viễn không ngờ rằng Trương Dật Phàm lại tán thành một cách dứt khoát như vậy. Rõ ràng tối hôm trước hắn nói bên trong sơn động rất có khả năng là mê cung, nói không chừng còn có rắn độc và dơi, đi vào rồi xác suất sống sót không cao.

Trương Dật Phàm nói: “Ta không muốn ở lại đây dưỡng lão, chỉ cần có thể đi ra ngoài, đi đường nào cũng được. Sơn động luôn tồn tại những điều kỳ diệu, nói không chừng có thể ra ngoài thật.”

“Nhưng mà…”

“Trí Viễn.” Tiêu Sắt Sắt biết hắn sợ hãi nên vỗ vỗ bàn tay của hắn, dịu dàng nói: “Đề nghị này của tỷ tỷ không phải không có căn cứ.”

“Căn cứ gì?” Tiêu Trí Viễn hỏi.

Tiêu Sắt Sắt đáp: “Ở bên trong sơn động này vẫn luôn có gió lạnh thổi vào, có nghĩa là còn có lỗ thông gió khác. Hơn nữa Trí Viễn, đệ nghe thử xem, có phải nghe thấy được tiếng nước chảy không? Nước có thể lưu thông trong sơn động, nhất định sẽ chảy ra bên ngoài. Chúng ta lần theo tiếng nước để tìm, nếu vận khí tốt thì có thể tìm được một cái cửa động khác, vận khí không tốt thì lại nghĩ cách. Nếu không thử một lần thì không biết phải bị giam ở đây bao lâu.”

“Đúng vậy. Dù là đánh cược một lần cũng phải đánh cược, trừ phi đệ muốn ở lại chỗ này ăn Tết.” Trương Dật Phàm nói xong thì mau chóng nhặt một ngọn đuốc từ dưới đất lên, lại đưa cho Tiêu Sắt Sắt và Tiêu Trí Viễn hai cây.

Trương Dật Phàm dùng cây đuốc soi đường, một tay rút kiếm, cẩn thận đi vào bên trong.



“Dật Phàm, chờ một chút.” Tiêu Sắt Sắt vội vàng lên tiếng, đưa mắt nhìn Tiêu Trí Viễn thì thấy hắn cũng hạ quyết tâm, tỷ đệ hai người kéo tay nhau đuổi theo Trương Dật Phàm.

Đi vào sâu bên trong, dưới ánh sáng lập lòe của ngọn đuốc, con đường tối đen như mực càng có vẻ âm trầm.

Ngoại trừ tiếng róc rách của nước chảy ra, trong đây còn có tiếng nước nhỏ giọt, luồng không khí ẩm thấp âm u lạnh lẽo theo tay áo của họ thổi vào bên trong da thịt.

Tay họ vịn vào vách đá, có thể cảm nhận được sự ẩm ướt của rêu xanh trên móng tay.

Càng đi sâu vào huyệt động, không gian càng nhỏ hẹp. Tiêu Sắt Sắt không thể không khom người, cẩn thận dò xét trên đỉnh đầu, đi từng bước một về phía trước.

“A! Hình như mình đá phải thứ gì rồi.”

Đột nhiên Tiêu Trí Viễn dừng lại, lúng ta lúng túng tự nói rồi dùng cây đuốc chiếu xuống dưới chân.

Vật hắn đá phải dần được ánh lửa chiếu rọi, Trí Viễn vừa thấy, sợ tới mức kinh hô một tiếng: “Là hài cốt!”

Tiêu Sắt Sắt cũng vội vàng hạ đuốc, nhìn thấy một đống hài cốt, còn có y phục rách nát dính đầy bùn đất.

Trường hợp này quả thật rất đáng sợ, cả người Tiêu Trí Viễn run lên, nhanh chóng cầm lấy ngọn đuốc, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng khi vừa bước lên, lại đá phải vật gì, hắn rọi đuốc, vẫn là một đống hài cốt.

Bỗng nhiên Trương Dật Phàm lên tiếng: “Có không ít người đã chết ở đây.” Hắn hạ thấp ngọn đuốc, đúng lúc có thể nhìn được con đường phía trước.

Chỉ thấy trong vòng bảy thước, trên mặt toàn là hài cốt, có điều có tận bảy tám bộ xương khô vẫn còn y phục, còn lại là xương cốt. Còn có cái thịt vẫn chưa hoàn toàn thối rữa, nửa xương nửa thịt lộ ra, giòi bọ bò loi nhoi.

“Ọe…” Tiêu Sắt Sắt không thể khống chế được mà nôn khan ra tiếng. Vốn đã hoài thai, dễ buồn nôn, giờ đây nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lông tơ khắp người đều dựng đứng cả lên.

Sắc mặt Tiêu Trí Viễn cũng xanh mét, ngượng ngùng hỏi Tiêu Sắt Sắt: “Tỷ tỷ, chúng ta còn phải tiếp tục đi về phía trước sao?”

Tiêu Sắt Sắt lấy lại bình tĩnh, nói: “Trí Viễn, đệ với Dật Phàm đợi ở đây, tỷ lên phía trước xem tình hình đã.”

“Tỷ tỷ, tỷ không thể đi!” Tiêu Trí Viễn vội vàng kéo Tiêu Sắt Sắt lại.

Trương Dật Phàm nắm chặt thanh kiếm trong tay, bước từng bước về phía trước: “Tới cũng tới rồi, có gì mà không dám nhìn, ta không thích quay lại đường cũ!”

Hắn cứ dứt khoát như vậy, cũng không sợ hãi mà đi qua đống hài cốt, ánh lửa phản chiếu xuống thanh kiếm trong tay tạo ra tia sáng chói mắt.

Trương Dật Phàm đi hơn tám thước rồi dừng lại, thấp giọng nói: “Không gian ở đây có sự biến đổi.”

Tiêu Sắt Sắt bước tới, Tiêu Trí Viễn nghĩ ngợi một chút rồi cũng bước theo.

Bọn họ đứng ở bên cạnh Trương Dật Phàm, quả nhiên thấy không gian xung quanh rộng rãi hơn rất nhiều, nhưng vẫn đen thui như cũ, hài cốt trên mặt đất nằm la liệt.

Sàn sạt, sàn sạt.

Trong bóng tối bỗng truyền đến âm thanh như vậy.

Rất nhỏ nhưng lại rậm rạp chằng chịt, rồi lớn dần. Hình như có cái gì đó đang xoay chuyển, nó đến từ phía trước, bên phải bên trái cũng nhanh chóng tràn ra.

Sàn sạt, sàn sạt.

m thanh cách bọn họ càng lúc càng gần, mà trực giác và hoàn cảnh đều nói cho họ biết, âm thanh này tượng trưng cho sự nguy hiểm, hơn nữa khả năng rất cao phải chôn thân tại đây!

“Mau nhìn kìa!” Tiêu Trí Viễn nhìn thấy mấu chốt, phát hiện có cái gì đó, kinh ngạc hô lên một tiếng, khuôn mặt chợt trắng bệch, run rẩy chỉ vào một nơi không xa.

Tiêu Sắt Sắt và Trương Dật Phàm dùng đuốc chiếu qua. Nương theo ánh lửa lập lòe, chứng kiến một màn làm cho họ phải thở dốc vì kinh ngạc, giống như bị một bàn tay vô hình bóp lấy cổ họng, lục phủ ngũ tạng trong tức khắc đều tràn ngập khí lạnh.

Thế mà họ lại gặp phải sinh vật đáng sợ nhất trong truyền thuyết Bắc Nguỵ - Thực nhân trùng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương