Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 149: Không Nên Chơi Lưu Manh

Editor: Bảo My

Quỷ đánh tường, tên này Tiêu Sắt Sắt đã được nghe qua, chỉ là không quá quen thuộc.

Mà Trương Dật Phàm lại hoàn toàn không biết đây là gì.

“Quỷ đánh tường là gì.” Trương Dật Phàm cúi đầu hỏi.

Tiêu Trí Viễn nghiêm túc thay Bàng Linh giải thích: “Theo lý mà nói, quỷ đánh tường hay còn gọi là ngón tay, nếu ở những buổi tối hay đi lung tung ở vùng ngoại ô, thì sẽ không thể phân rõ phương hướng, đi rất lâu cũng sẽ ở tại chỗ. Loại chuyện này là có thật, nhưng bởi vì mấy ngày qua chúng ta đều đi vào ban ngày, nếu như gặp quỷ đánh tường, như vậy mới có vấn đề.”

Trương Dật Phàm ngẩn người, ôm kiếm ngẩng đầu lên: “Thần quỷ cái gì! Cho dù thế nào thì ta cũng không tin!”

“Tiểu quỷ này thực sự quá nóng nảy!” Bàng Linh không khách khí nói: “Sự thật xảy ra ở trước mắt còn chối bỏ, không biết ngang ngược cho ai nhìn!” Sau khi tiếp lời liền đi tới trước mặt của Tiêu Trí Viễn, cười nói: “Vậy ngươi biết cách phá giải quỷ đánh tường không?”

“Cái này... Ta có đọc qua, để cho ta suy nghĩ.” Tiêu Trí Viễn lấy tay giữ đầu, làm ra bộ dạng suy nghĩ rất đau khổ.

“A, nhớ rồi.” Hắn vui vẻ nói: “Trong sách nói, nếu như gặp phải quỷ đánh tường, thì vừa đi vừa chửi, mắng càng khó nghe càng tốt, như vậy là có thể đi ra ngoài.”

Sắc mặt Bàng Linh rõ ràng tối sầm lại, đây là cái cách lung tung rối loạn gì vậy.

Tiêu Sắt Sắt cũng chẳng để tâm nói: “Trí Viễn, ngươi đọc sách gì vậy.”

“Cái này…” Khóe miệng Tiêu Trí Viễn giật một cái: “Thử một chút coi sao, nói không chừng sẽ hữu dụng. Các người ai có thể chửi thô tục? Chửi càng khó nghe càng tốt.”

Vấn đề nàu đưa tới trước mặt mọi người, Tiêu Sắt Sắt không tự chủ được nhìn về phía Sơn Tông, nghĩ đến Sơn Tông là người giang hồ, mà đại khái người giang hồ đều có bản lĩnh chửi người. Mà Sơn Tông đều nghĩ bên trong lẫn bên ngoài của mình là quân tử, ngược lại thì Bàng Linh rất hùng hổ, nghĩ gì nói nấy.

Vì vậy, Tiêu Sắt Sắt cũng cho Sơn Tông một ánh mắt hướng về Bàng Linh, lại thêm Tiêu Trí Viên, ba người nhìn nàng chằm chằm. Bàng Linh trợn mắt nói: “Đều nhìn ta làm gì? Tốt xấu gì ta cũng là khuê nữ của đại hộ, ban ngày lại phải chửi bậy thô tục sao?”

Cũng đúng.

Vì vậy ba người trao đổi ánh mắt, đồng dạng nhìn về phía Trương Dật Phàm.

Lúc này Trương Dật Phàm cùng nhìn lại, cảm giác được ba tầm mắt rơi vào người mình, liền quay đầu nhìn qua, lạnh nhạt nói: “Muốn ta chửi?”

Tiêu Sắt Sắt có chút áy náy: “Dật Phàm, ngươi… Có thể không?”

Trương Dật Phàm hồi lâu cũng không nói gì, ngay khi Bàng Linh muốn hỏi hắn suy nghĩ xong chưa, thì bỗng nhiên Trương Dật Phàm chửi ầm lên, âm thanh to lớn đến nỗi suýt làm Tiêu Trí Viễn đứng bên cạnh sợ đến mức muốn ngã ngồi xuống đất.

“Ngọc Khuynh Dương ngươi chết không được tử tế! Bị nam nhân nhặt rồi ném vào Bách Thảo lâu bồi mấy lão quả phụ, những quá phụ đó sẽ đem ngươi làm đến chết! Chết rồi thì bị cắt thành một vạn khối cho chó ăn, các khúc xương nát sẽ ném vào lò lửa! Đồ trứng thối! Ta nguyền rủa ngươi sau này sẽ bị nữ nhân cắt đứt của quý thành thái giám!”

Sắc mặt Tiêu Trí Viễn trắng bệch, sắc mặt Bàng Linh hiện nét thất bại, Tiêu Sắt Sắt đen mặt.

Mắng như vậy... Làm sao gọi là thô tục? Đây là rõ ràng là những lời nói thô tục trong quân doanh với nhau!

Tiêu Trí Viễn nghe cảm thấy quá mức ô uế, thật đúng là có chút lịch sự, liền vội vàng cắt đứt đoạn chửi kế tiếp của Trương Dật Phàm: “Dật phàm huynh, đây là muốn chửi thô tục…”



Trương Dật Phàm hiển nhiên cũng tức giận, quát: “Ta đường đường là lệnh công tử của thái bộc*, lại ép ta làm lưu manh chửi tục?”

* 太僕寺: Thái bộc tự: coi về việc xe ngựa cho vua.

Tiêu Sắt Sắt cũng có chút ngượng ngùng, vỗ vai Trương Dật Phàm, nói: “Quên đi, đừng làm khó Dật Phàm, chúng ta suy nghĩ những biện pháp khác. Chỉ là, ở chỗ này ta cảm thấy có chuyện kỳ lạ.”

Nàng xem hướng về Sơn Tông cùng Bàng Linh: “Không biết mấy ngày nay các người có nghe thấy âm thanh của nhạc cụ không, chúng ta ở bên này, luôn luôn nghe được âm thanh nhạc cụ như hình với bóng. Không những vậy, buổi tối ở cổng Bắc Đại Nghêu, ta dùng âm thanh của sáo, kết quả là âm dương khí ở chỗ đó rất không bình thường. Bao gồm ở trong sơn động vừa rồi, ta cũng cảm giác được âm dương khí ở chỗ đó, hình như đều là cùng một người tạo ra âm thanh đó.”

“ m dương khí…” Ánh mắt Sơn Tông trầm xuống, đáy mắt có ngọn lửa quái dị bùng lên, nhìn qua vô cùng sắc bén.

Hắn dùng giọng điệu suy đoán nói: “Vương phi có nói, muốn ta nghĩ cách đến m Dương thánh tông.”

“ m Dương thánh tông?” Tiêu Sắt Sắt vô cùng kinh ngạc.

Trương Dật Phàm cũng đã từng nghe qua cái môn phái này, cười lạnh nói: “Hay cho một cái môn phái sinh hoạt dưới lòng đất kéo dài qua thời kỳ, trong môn phái toàn là những yêu nhân không đứng đắn, chuyên môn nghiên cứu luyện khí thuật thời thượng cổ lưu truyền lại. Loại luyện khí thuật này có thể đánh tan được âm dương khí, sáng tạo ra thời kỳ mới, cho nên nó có khả năng ảnh hưởng đến sinh lão bệnh tử của một người, cũng sẽ sản sinh ảo giác cho người khác. Cho nên đám yêu nhân đó mới muốn lấy tên cho mình là “ m Dương thánh tông”, còn thật sự nghĩ mình là thần.”

Sơn Tông đồng ý với lời Trương Dật Phàm, nói tiếp: “Tông chủ của m Dương thánh tông, mọi người đều gọi là “Vãng sinh Diêm La”, không biết là nam hay nữ, từ đâu tới đây. Bởi vì thanh danh m Dương thánh tông không tốt, mọi người trên giang hồ đều gọi bọn họ là “ m Dương tà giáo” hoặc “ m dương gia” .”

“Nếu như vây bắt người của chúng ta là m Dương thánh tông thì…” Tiêu Sắt Sắt dừng một chút, hé mắt nhìn về phía Sơn Tông: “Ngươi có biện pháp nước cờ của hắn không?”

Sơn Tông chắp tay: “Đã có phương pháp, ta sẽ thử xem. Trước tiên mấy người đều lùi ra xa một chút.”

Theo suy đoán lúc trước của Sơn Tông, nếu như là do người của m Dương thánh tông phá rối, ở đây lại xuất hiện quỷ đánh tường, như vậy có thể là do người của m Dương thánh tông dùng âm dương thuật ảnh hưởng đến sự cân bằng của âm dương tại đây, xây dựng một cân đối mới.

Sơn Tông theo từng bước trong phương pháp, tập trung nội lực ở một tay này, đánh vỡ cái cân đối mới, để âm dượng khí trở lại đúng trạng thái ban đầu của nó.

Kiếm quang lóe lên, lập tức có tiếng gió thổi gào thét xuất hiện, Sơn Tông chém ra một kiếm đầy nội lực này, để Trương Dật Phàm nghẹn họng trân trối nhìn.

Gió vẫn chưa dừng, mọi người liền cảm thấy hoa mắt, hình như cảnh tượng trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện biến hóa. Lần nữa tập trung nhìn vào, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện thêm người, một thân vải bố bạch sắc, ôm một chiếc chuông đồng tinh xảo nhỏ bé. Kiếm khí của Sơn Tông liền hướng về phía hắn đang đi tới, hắn lại không chút hoang mang, di chuyển sang xung quanh một bước, né tránh, nhưng kiếm khí lại cắt mất một góc áo của hắn, bị gió ào ào xô lại, đồng thời lúc đó có một khối ngọc từ trên người hắn rớt xuống.

“Là ngươi đang đùa giỡn chúng ta?” Lúc này Bàng Linh chỉ vào người nọ chửi ầm lên.

Mà Tiêu Sắt Sắt liếc mắt liền nhận ra, người này, người nhạc sĩ mù ngày ở bất kể là ở phân minh hay tiết đoan ngọ!

Nhạc sĩ cũng không vội, chậm rãi cúi người, muốn đem ngọc bội nhặt lên.

Nhưng trước khi tay hắn đụng tới ngọc bội, một đạo thương thanh sắc chợt lóe lên, liền thấy ngọc bội đã nằm trong tay Sơn Tông.

Sơn Tông nhanh lùi lại, vừa nhìn rõ ngọc bội, sắc bén ở đáy mắt nhất thời chuyển thành hung ác nham hiểm.

“Bắc Nguỵ!” Bàng Linh vừa nhìn thấy tên trên ngọc bộ, kinh ngạc kêu thành tiếng.

Sơn Tông cầm ngọc bội lật ra mặt sau, mặt trái của nó, có khắc một chữ “Ẩn”.

Tiêu Sắt Sắt chợt đoán được gì đó: “Ngươi là nhị hoàng tử Bắc Nguỵ?”

Nhạc sĩ cười như không cười, ôm nhạc cụ, chậm rãi chào một cái: “Tại hạ là Ẩn vương, đã đắc tội nhiều ngày quá, mong thứ lỗi.”



Bàng Linh cùng Trương Dật Phàm đồng hướng kiếm người hắn, Tiêu Sắt Sắt trái phải đè tay bọn họ lại, lạnh lùng hỏi: “Không biết Ẩn vương cùng chúng ta có thù oán gì? Đã nhiều ngày vây chúng ta ở chỗ này, nợ này cũng không thể nói quên là coi như quên.”

Ẩn vương nói: “Tại hạ là đang giúp mọi người tránh bị cướp.”

“Phi! Lời này nói ai tin!” Bàng Linh chửi.

Trương Dật Phàm cười nhạt: “Hà tất cùng hắn nói lời vô ích, quỷ đánh tường cũng đã phá, giết hắn sau đó thì rời đi.”

Tiêu Sắt Sắt tiếp tục đè tay của hai người, mà Sơn Tông cũng đè lại một…tay cầm kiếm khác của Bàng Linh, trầm giọng nói: “Hắn là trưởng lão ở m Dương thánh tông, không phải là người mà hai người có thể đối phó.”

“Sơn Tông, ngươi biết người này?” Bàng Linh hỏi.

Sơn Tông nói: “ m Dương thánh tông có chín trưởng lão, có một vị say mê âm luật, tuy rằng hắn giấu diếm thân phận vô cùng tốt, nhưng nghĩa muội của ta có mạng lưới tình bào từ Phi Hồng sơn trang, biết vị trưởng lão này chính là Bắc Nguỵ, chức cao vọng trọng, mắt mù. Ẩn vương, vị này được xưng là “Nhạc linh quân” trưởng lão, chính là ngươi.”

Tay áo sam của Ẩn vương nhanh nhẹn, thi lễ một lần nữa: "Bản vương không dám nhận là trưởng lão của m Dương thánh tông, thật xấu hổ. Các hạ là Lưu Vân Kiếm Hiệp lữ sùng?”

“Đúng vậy.” Sơn Tông cũng thi lễ lại, khóe môi hiện lên nét lãnh đạm: “Ngươi nói giúp chúng ta tránh bị cướp, tại sao lại nói những lời này?”

“Việc này…” Ẩn vương đang muốn giải thích thì bị tiếng nói của người phía xa cắt đứt.

Cách đó không xa tới rất nhiều người, còn có tiếng nói chuyện. Vốn dĩ trong lòng Tiêu Sắt Sắt vui vẻ, nghĩ có phải là đã quên nói sẽ cùng bọn họ gặp lại, nhưng rất nhanh nàng trong từ trong âm thanhh truyền tới biết được, người tới không có ý tốt, bởi vì bọn họ không những nói “Lục soát cẩn thận” mà còn có “Giết không tha.”

“Những người đó có phải hướng về chúng ta tới?” Bàng Linh vội vàng hỏi.

Ẩn vương nói: “Mấy ngày nay bọn họ đang lục soát ngọn núi, muốn đem các người đuổi cùng giết tận. Tại hạ đã dùng m Dương thuật xây dựng ra ảo giác quỷ đánh tường, là vì đem các người vây vào một chỗ. Như vậy, bọn họ sẽ tìm không được các người, người ra tay sẽ càng ngày càng phân tán, tiện cho các hạ giết từng người.”

Ánh mắt Tiêu Sắt Sắt trầm xuống. Nếu như những lời này của Ẩn vương là thật, như vậy nàng, Trí Viễn, Dật Phàm đi tới sơn động, là tạo thêm phiền phức cho Ẩn vương.

“Hiện tại âm dương thuật bị phá, bọn họ rất nhanh sẽ tìm được các người, chắc chắn sẽ có một hồi ác chiến.” Những lời nguy hiểm, bị Ẩn vương nói ra, lại giống như là đang tâm sự tối nay ăn gì: “Trước hết giết nhóm ba người.”

Một lần nữa nghe Ẩn vương tinh tế giải thích, lúc này sẽ đối phó với nhóm người này đầu tiên.

Lúc thấy hình dáng của nhóm người này xuất hiện, thì bọn họ mặc quân phục Đại Nghêu, làm mọi người giật mình. Ở nhóm binh lính lúc trước, nhóm người tập kích bọn họ, cũng là mặc trang phục của lính Đại Nghiêu.

“Bọn họ đều không phải là người của Đại Nghiêu.” Tiêu Sắt Sắt nói thật nhỏ.

Ẩn vương hừ hai tiếng cười nhẹ, nói: “Là đại ca của ta làm…Không, phải nói, là mẫu hậu của hắn là.”

Tiêu Sắt Sắt nhớ lại, hoàng hậu Bắc Nguỵ cùng thái tử phát động chiến tranh, nhưng thái tử chỉ được vẻ ngoài, hiển nhiên không có sự quyết đoán đó. Cho nên nói, Bắc Nguỵ và Đại Nghiêu đều như nhau, đều là hoàng hậu chống đỡ cho những kẻ bất tài.

“Mau nhìn! Bên kia có người! Giết không cần hỏi!” Nhóm người kia đã phát hiện Tiêu Sắt Sắt bọn họ, lập tức hô lên.

Ngay cả khác biệt quốc ngữ, nhưng nghe khẩu âm của nhóm người, Tiêu Sắt Sắt vẫn có thể đoán được, bọn họ chính xác không phải là người của Đại Nghêu.

Tiêu Sắt Sắt gỡ sáo xuống, kéo Tiêu Trí Viễn lui lại. Nàng phụ trách bảo vệ mọi người, về chuyện đánh nhau, thì giao cho Sơn Tông bọn họ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương