Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 137: Chẳng Thể Đố Kị

Editor: huyền

Beta: Thúy An

Trong giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý tứ kiên định không gì sánh được, tựa như từng giọt mưa chắc nịch rơi vào trái tim Ngọc Vong Ngôn, từng giọt từng giọt thấm sâu vào, tạo thành từng vòng tròn vang vọng bên tai hắn mãi không dứt.

Trong lòng cảm động không lời nào có thể diễn tả được, thế nhưng, mùi máu tươi từ môi chảy ra lại làm cho hắn muốn kháng cự.

Làm sao hắn có thể uống máu của Sắt Sắt?

Sao hắn có thể khiến nàng vì hắn mà tự làm bị thương chính mình?

Ngọc Vong Ngôn nắm lấy tay của Tiêu Sắt Sắt, muốn ngăn cản nàng, nhưng Tiêu Sắt Sắt đã nhìn thấu ý đồ nên bắt lấy cánh tay của Ngọc Vong Ngôn, kiên quyết nói: "Vong Ngôn, ta muốn nhìn thấy chàng bình an vô sự!"

Sắt Sắt…

Đáy mắt của Ngọc Vong Ngôn hơi

nóng lên, dòng máu ấm áp đi vào cổ họng, một mạch chảy xuống.

Hắn vẫn nhớ rõ, lần đó bản thân bị một người nào đó đuổi giết, mãi chạy nên hắn đã rơi xuống vách núi cao suýt chết, nhưng cũng chính tại thời điểm ấy, hắn mơ hồ nhìn thấy dung mạo phong trần của Cẩm Sắt, nàng xinh đẹp tựa như tiên nữ hạ phàm, nhỏ từng giọt máu của mình cho hắn.

Hai gương mặt khác nhau, lại có cùng một linh hồn, đã khắc thật sâu vào trong lòng của hắn. Lần đó, nhờ có Cẩm Sắt, rết máu trong cơ thể của hắn rất nhanh bình tĩnh trở lại.

Thân thể bỗng nhiên đau nhức, Ngọc Vong Ngôn nhăn nhó.

"Vong Ngôn, chàng đã khá lên chưa?" Tiêu Sắt Sắt vội vàng hỏi.

"Sắt Sắt..." Ngọc Vong Ngôn không biết phải trả lời như thế nào, hắn cũng không cảm thấy khá hơn, thậm chí còn cảm thấy rết máu ngày càng thêm kích động, hoành hành trong cơ thể của hắn giống như đang phát điên.

"Vong Ngôn?" Thấy sắc mặt của hắn liên tục chuyển biến kém, vẻ mặt của Tiêu Sắt Sắt cũng càng thêm căng thẳng.

Nàng đưa các ngón tay trở về, mạnh mẽ cắn thêm lần nữa. Miệng vết thương trở nên lớn hơn, máu chảy dồn vào, bị nàng đưa vào trong miệng của Ngọc Vong Ngôn.

Sắt Sắt…

Ánh mắt của Ngọc Vong Ngôn tràn đầy vẻ đau lòng, muốn nói nhưng không ngờ đúng lúc này, rết máu trong cơ thể đột nhiên gây ra một trận cuồng bạo.

Mức độ rối loạn này trước giờ chưa từng có, cơ thể của Ngọc Vong Ngôn vì đau đớn mà hướng mạnh về phía trước, trong miệng phun ra một ngụm máu lớn, thậm chí còn văng lên mặt của Tiêu Sắt Sắt.

Máu nóng khiến cho tim của Tiêu Sắt Sắt loạn nhịp, bị bao quanh bởi sức nóng và mùi máu tanh, nàng kinh hãi đỡ lấy cơ thể của Ngọc Vong Ngôn: "Vong Ngôn, Vong Ngôn, chàng làm sao vậy?"

"Vương gia, người có muốn trở về phủ trước không?" Sơn Tông cũng vội vàng hỏi, ánh mắt như dao cắt vào mặt Triệu Phóng Yên.

Sơn Tông lạnh giọng quát: "Triệu tiểu thư, thỉnh ngươi đem dược trong tay lại đây!"

Vết đâm trên bụng của Triệu Phóng Yên vẫn đang chảy máu. Nàng thất thần nhìn Tiêu Sắt Sắt và Ngọc Vong Ngôn, rồi ánh mắt rơi vào bình sứ ba màu trên tay.

Nàng nhận thấy được tình hình hiện tại của Cẩn vương, nàng có nên bắt lấy cơ hội, dùng bình dược áp chế này, ép Cần vương và Cần Vương Phi nói ra hết những thứ bọn họ biết?

Nàng có nên lợi dụng sự nguy hiểm của người khác vì sư phụ và mọi người không?

"Vong Ngôn, ngươi làm sao vậy, vì sao máu của ta lại không có tác dụng..." Nước mắt chảy ra từ khóe mắt của Tiêu Sắt Sắt, giọng nghẹn ngào nhưng vẫn kiên định đưa tay lên miệng Ngọc Vong Ngôn: "Vong Ngôn, đừng lo cho ta, uống nhiều máu hơn đi, uống nhiều hơn một chút là có thể áp chế được rết máu."

"Sắt Sắt..." Ngọc Vong Ngôn thở dốc, cảm nhận được trăm chân rết đang giẫm lên nội tạng và kinh mạch của hắn, hắn nhìn Tiêu Sắt Sắt, hắn đã chẳng còn sức để nhận máu của nàng.

Một ngụm lại một ngụm.



Vị tanh ngọt ngập tràn trong miệng.

Nhưng rết máu vẫn cứ điên cuồng như vậy, nỗ lực của Tiêu Sắt Sắt từ đầu đến cuối chỉ là vô ích, môi nàng cũng bắt đầu trắng bệch vì mất máu.

"Sắt Sắt!" Ngọc Vong Ngôn đột nhiên dùng sức, bắt lấy tay Tiêu Sắt Sắt, nắm lấy một lần nữa rồi ôm nàng vào lồng ngực.

"Đủ rồi, Sắt Sắt, đã quá đủ rồi!" Hắn ôm chặt nàng.

Tiêu Sắt Sắt bắt đầu khóc, đáy mắt tràn đầy sự tuyệt vọng: "Sao máu của ta lại vô dụng… Bởi vì ta là Tiêu Sắt Sắt sao? Bởi ta đã chẳng còn là thân thể cùng với huyết mạch trước kia..."

"Tiểu thư!" Hà Hoan cùng Hà Cụ quỳ sau lưng nàng ta, lo lắng nhưng lại bất lực không thể làm được gì.

"Bởi ta không còn thân thể của trước kia, vậy nên máu của ta mới vô dụng, không cứu nổi Vong Ngôn..." Đau đớn cùng với tuyệt vọng tràn vào lý trí, tàn nhẫn chống lại trái tim của Tiêu Sắt Sắt, nàng run rẩy, khóc ròng nói: "Thật khó để có thể ở bên cạnh Vong Ngôn, nhưng lại chẳng có cách giúp hắn như trước kia. Vì sao lại cho ta sống lại như vậy! Chẳng lẽ ngoài trừ báo thù, những thứ khác đều không thể phải không!"

Sống lại?

Thân thế cùng với huyết mạch trước kia?

Triệu Phóng Yên bị những lời nói ấy kinh động đến, tim nàng đập mạnh và loạn nhịp, hai mắt mở to, không khỏi di chuyển lại gần.

Nàng từng học được từ chiêm tinh học rằng vào ngày thứ ba sau khi Trương Cẩm Sắt qua đời, bản mạng tinh bỗng một lần nữa sáng lên, hơn nữa, vị trí của ngôi sao ấy xuất hiện sự dịch chuyển. Nếu chiếu vị trí ngôi sao mới theo hình chiếu của Thuận Kinh thành, thì vị trí tương ứng chính là Tiêu Phủ.

Có lẽ nào!

"Mượn xác hoàn hồn?" Triệu Phóng Yên nói ra từ này ngay lúc này, bản thân cũng không dám tin vào chính mình.

"Cẩn Vương phi, ngươi là… Trương Cẩm Sắt?"

Ngọc Khuynh Vân hít một hơi, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiêu Sắt Sắt: "Cẩn Vương phi, ngươi..."

"Vong Ngôn..." Tiêu Sắt Sắt như không nghe thấy, một lòng chỉ còn Vong Ngôn.

Nàng rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, quay đầu trừng mắt nhìn Triệu Phóng Yên, dùng sức quát: "Đem dược cho ta! Nếu còn cứ như vậy, Vong Ngôn sẽ, sẽ… Nếu hắn gặp chuyện không may, Triệu Phóng Yên, ta cho ngươi hối hận cả đời!"

Trái tim của Triệu Phóng Yên như bị dao xoẹt qua. Hai người trước mặt vậy mà lại có tình cảm mãnh liệt đến như vậy, chỉ có điều tình cảnh của bọn họ có chút chật vật, nhưng sự thâm tình ấy vẫn làm cho người ta phải ngưỡng mộ, đem ra so sánh sẽ thật xấu xa.

Sao nàng vẫn muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó cơ chứ?

Cẩn vương và Cẩn vương phi đều là người tốt cơ mà.

Không thể được, nàng vẫn là làm không được.

"Sư phụ, thực xin lỗi…" Triệu Phóng Yên cười một cách thảm thương, nước mắt chảy xuống, "Cẩn Vương phi, thuốc này ít nhiều có thể giúp được Cẩn Vương." Nàng đi tới chỗ của Tiêu Sắt Sắt.

"Đừng tới đây!"

Tiêu Sắt Sắt lớn tiếng quát, ánh mắt sắc bén tựa như đang nhìn kẻ thù: "Đem dược lại đây, nhưng không được lại gần Vong Ngôn nửa bước!"

Trong lòng Triệu Phóng Yên thầm trào lên cảm giác chua sót, nàng nắm chiếc bình sứ ba màu, "Cẩn Vương phi, như vậy chẳng may chiếc bình bị rơi vỡ, viên thuốc bên trong sẽ rơi xuống đất."

"Ta nói ngươi không được lại đây!" Đôi mắt Tiêu Sắt Sắt tràn ngập sát khí, tức giận nói: "Triệu Phóng Yên, khoản nợ này ta sẽ nhớ kỹ!"

"Cẩn Vương phi…" Triệu Phóng Yên muốn nói nhưng lại thôi.

"Thôi được rồi, vẫn là tại hạ đến." Ngọc Khuynh Vân đi hướng Triệu Phóng Yên, thở dài, "Ài... Triệu tiểu thư, sao ngươi phải khổ vậy chứ? Đưa dược cho tại hạ đi."



Triệu Phóng Yên run rẩy đưa dược qua.

Ngọc Khuynh Vân lấy được dược, thở dài, lập tức mang dược đến tay Tiêu Sắt Sắt.

Nàng cầm lấy bình dược, vội vàng lấy ra một viên viên thuốc, đem cắn thành ba rồi cho vào trong miệng của Ngọc Vong Ngôn.

"Vong Ngôn, nhanh ăn đi, ăn rồi sẽ rất nhanh liền ổn thôi."

Ngọc Vong Ngôn nhăn mặt, đem viên thuốc nuốt vào trong bụng. Tiêu Sắt Sắt vỗ về ngực hắn, hai mắt không chớp, nhìn chằm trên người hắn, hy vọng có thể thấy Ngọc Vong Ngôn chuyển biến tốt đẹp.

Lúc này đây, trời xanh giống như nghe thấy lời cầu nguyện của Tiêu Sắt Sắt, Ngọc Vong Ngôn quả thực đã ổn hơn một chút.

Tuy rằng sắc mặt của hắn đã khá suy yếu, nhưng con rết máu quả thực đã dịu đi rất nhiều, đau đớn cũng giảm đi hơn một nửa. Ngọc Vong Ngôn thở hổn hển, ngồi thẳng dậy, cố gắng vận hành lại nội lực trong cơ thể, từ từ điều chỉnh trạng thái.

Lúc này, Tiêu Sắt Sắt mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cạnh hắn, nàng nâng tay áo lên, lau mồ hôi và nước mắt trên mặt, thì thào: "Thật tốt quá, thật tốt quá..."

Lòng nàng chỉ còn Ngọc Vong Ngôn nên không hề nhận ra Triệu Phóng Yên lặng lẽ đi qua nàng, bước tới cửa điện.

Cửa điện cọt kẹt mở ra, Triệu Phóng Yên dễ dàng để lại con dao nhỏ ở trong điện rồi đi ra khỏi linh cung.

Màn đêm bao trùm lấy nàng, bóng tối dày đặc đè nén bóng hình của nàng ra khỏi tầm mắt. Ngọc Khuynh Vân liên tục thở dài, liếc nhìn Ngọc Vong Ngôn, bước tới cổng cung điện, ra khỏi linh cung.

Trong linh cung, Tiêu Sắt Sắt nhận thấy sắc mặt của Ngọc Vong Ngôn đang từ từ hồi phục. Nàng cẩn thận lại gần ngực củ hắn, lắng nghe nhịp đập mạnh mẽ và đều đặn của trái tim hắn, mới khịt khịt mũi: "Vong Ngôn, chàng thấy khá hơn chưa?"

Ngọc Vong Ngôn mở mắt, ôm Tiêu Sắt Sắt vào trong lòng.

"Sắt Sắt, thực xin lỗi, ta..."

“Đừng nói xin lỗi, Vong Ngôn.” Sau khi trải qua sự tra tấn như thể sắp mất hắn, Tiêu Sắt Sắt từ tận đáy lòng nhận ra rằng chỉ cần có Vong Ngôn là đủ rồi, chẳng sợ hắn gạt nàng, cũng chẳng sợ hắn không để ý tới nàng, chỉ cần không giống vừa rồi, sợ hãi đến hồn bay phách lạc.

Nàng yêu Vong Ngôn.

Nàng chỉ muốn hắn luôn bình an, cho dù có phải trả bất cứ giá nào!

"Sắt Sắt, lại đây, đưa tay cho ta." Ngọc Vong Ngôn cẩn thận nắm lấy cái tay bị thương của Tiêu Sắt Sắt, chậm rãi nâng lên.

Nhìn đống máu đỏ trên đầu ngón tay trắng bệch kia, trái tim của Ngọc Vong Ngôn đau đớn.

Hắn muốn hút máu cho nàng, nhưng vết thương của nàng quá lớn, hắn sợ sẽ làm nàng tổn thương, đành phải lấy băng gạc mang theo trong người ra cẩn thận quấn cho Tiêu Sắt Sắt. Sau hai vòng, hắn đổ thuốc vết thương, ngay khi thuốc chạm vào vết thương, hắn ôm chặt Tiêu Sắt Sắt, cố hết sức an ủi nàng, "Sẽ đau, đừng sợ."

"Ta không sao." Tiêu Sắt Sắt cố chịu đau thì thào.

Nỗi đau nào cũng thế, đến lúc tồi tệ nhất mới bắt đầu lành lại.

Ngọc Vong Ngôn liền tiếp tục quấn băng gạc, cho đến khi chắc chắn rằng máu sẽ không thấm ra ngoài, mới cắn đứt băng gạc rồi thắt một nút.

Đau đớn giảm bớt một chút, nhìn thấy lông mày của Ngọc Vong Ngôn nhíu chặt, Tiêu Sắt Sắt cố ý cười nói: "Vậy là Vong Ngôn lại có một đôi tay thật khéo léo. Nút thắt khá tự nhiên đó chứ."

"Sắt Sắt..." Ngọc Vong Ngôn ôm chặt lấy nàng, trong lòng tràn ngập yêu thương.

Hắn không quan tâm đến Hà Hoan hay Hà Cụ, cũng bất chấp những chiếc quan tài xung quanh mình, áp trán vào trán Tiêu Sắt Sắt, trầm giọng nói: "Sắt Sắt, ta đang giấu nàng một chuyện, không muốn nàng bị cuốn vào. Chính là… Ta đã không cân nhắc chu đáo, ta xin lỗi."

"Vong Ngôn..." Sao hắn lại tự trách bản thân? Ở trước mặt nàng, hắn luôn cảm thấy bản thân thật không đúng.

"Sắt Sắt, việc ám sát sứ thần của triều đại Bắc Ngụy ở Gia An đại sảnh và tế lễ đều là phụ vương gây nên."

Những lời này vang lên bên tai, trong lòng Tiêu Sắt Sắt tán loạn, nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm Ngọc Vong Ngôn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương