Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 131: Mẹ Chồng Nàng Dâu Gặp Mặt

Edit: Kình Lạc

Beta: Kim Tuyển

Triệu Phóng Yên ngẩn ra, tiếng khóc dừng lại, nàng vội vàng đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới. Khi nhìn thấy chủ tế thực sự vẫn còn hơi thở, nỗi đau trong lòng xen lẫn vui sướng, lại bùng phát dữ dội, hóa thành một cơn sóng dữ, khiến Triệu Phóng Yên trong phút chốc bật khóc.

“Sư phụ! Sư phụ!” Nàng khóc lóc đáp, cúi người gần sát chủ tế, “Sư phụ, Phóng Yên đi kêu thái y, ngài kiên trì.”

“Trở lại… trở lại!” Chủ tế bỗng nhiên dùng sức, gọi Triệu Phóng Yên lại.

Nàng không thể đứng dậy, mở to hai mắt nhìn sư phụ của mình, cặp mắt già nua và xỉn màu đó đang nhìn nàng với một cảm giác nhớ nhung mãnh liệt.

Ngọc Khuynh Vân nói: “Triệu tiểu thư, chủ tế đại nhân có chuyện muốn nói cùng ngươi.”

“Sư phụ…” Triệu Phóng Yên không do dự, cắn chặt răng, lần nữa gần sát chủ tế: “Sư phụ cứ nói, Phóng Yên nghe.”

Chủ tế trông nhẹ nhõm, ánh mắt biến thành tán thưởng, tiếp theo lại ngưng trọng lên. Hắn chống chọi với tử thần, cố gắng hô hấp, lẩm bẩm: “Phóng Yên… Giết ta… Không phải lôi điện……”

“Cái gì?” Triệu Phóng Yên chấn động. Lúc ấy mọi người đều trơ mắt nhìn tia chớp đoạt mệnh, đây là có chuyện gì?

“Không giống lôi điện… Ta cũng không biết… Là cái gì… Nhưng nó chỉ là… Sẽ thiêu đốt…” Chủ tế than nhẹ: “Chân chính… Đoạt mệnh… Là có thứ gì… Bắn vào thân thể…”

“Có thứ gì… Bắn vào thân thể?” Triệu Phóng Yên sợ ngây người, “Sư phụ, đó là cái gì? Sư phụ, sư phụ? Sư phụ ngươi làm sao vậy! Ngươi mở to mắt a!”

“Triệu tiểu thư.” Ngọc Khuynh Vân nhẹ nhàng đỡ Triệu Phóng Yên đang xúc động. Thời điểm chủ tế nói xong, hắn hoàn toàn mất đi hơi thở, nhắm mắt lại.

Không biết tại sao hắn vẫn còn tỉnh táo, không phải chỉ vì ý chí kiên cường của hắn, mà còn bởi vì "vật bắn vào thân" hơi lệch nên hắn không chết ngay được.

Nhìn Triệu Phóng Yên nước mắt rơi như mưa, Ngọc Khuynh Vân thấp giọng khuyên nhủ: “Triệu tiểu thư, nén bi thương.”

“Tứ điện hạ, ta…” Triệu Phóng Yên nuốt nước mắt, mang theo khóc nức nở thanh âm từ kẽ răng bài trừ, “Phóng Yên không sao.”

Nàng che tấm vải trắng của chủ tế đứng dậy, động tác có chút yếu ớt, nhưng vẫn đứng thẳng.

Cúi đầu nhìn chủ tế, rồi lại nhìn cái xác trong đại sảnh, Triệu Phóng Yên lẩm bẩm: “Sư phụ, ngài yên tâm, Phóng Yên sẽ điều tra rõ sự tình. Chuyện này Phóng Yên nhất định sẽ vì mọi người đòi lại công đạo, hiến tế linh hồn mọi người, Phóng Yên sẽ nhận trách nhiệm này, tạm thời lãnh đạo hiến tế đoàn.”

Hít một hơi thật sâu và lau đi nước mắt, Triệu Phóng Yên bước ra khỏi điện.

“Triệu tiểu thư, ngươi phải về phủ?” Ngọc Khuynh Vân dò hỏi.

“Tứ điện hạ, đa tạ ngươi giúp ta, không cần tiễn Phóng Yên trở về.” Triệu Phóng Yên đi ra ngoài, đáy mắt khô khan sáng rực: “Phóng Yên có việc phải làm…”

Ngọc Khuynh Vân ngẩn ra, nhanh chóng đuổi kịp Triệu Phóng Yên, nghi ngờ nói: “Triệu tiểu thư, nàng là hoài nghi có kẻ đứng sau giở trò, muốn đi điều tra?”

Triệu Phóng Yên nói: “Ta sẽ không để sư phụ và đại gia chết không minh bạch.”

Ngọc Khuynh Vân biểu tình không khỏi phức tạp. Hắn từ trước vẫn luôn cảm thấy, tiểu thư con nhà quan tâm nhãn quá nhiều, ích kỷ hư vinh, luôn nịnh nọt, đối đãi những người xung quanh không có thật lòng.

Hắn bài xích nữ tử như vậy, cho nên hắn giữ khoảng cách với họ bằng một nụ cười tử tế nhưng lạnh nhạt xa cách, thà rằng dưỡng chút hoa hoa thảo thảo, tu dưỡng tâm tính.

Lần đầu tiên tiếp xúc với Triệu Phóng Yên, hắn cho rằng nàng giống như những nữ tử đó, nhưng có chút kiềm chế hơn của các tiểu thư danh môn vọng tộc. Ngay cả sự tử tế mà nàng dành cho hắn từ khi ngắm sao cũng bị loại trừ khỏi rào cản tinh thần của hắn, được hắn coi trong tiềm thức như một cách thức để đạt được quyền lực.



Hắn tự cho là đúng đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.

Thế cho nên hiện giờ mới nhận rõ, Triệu Phóng Yên lại là người trọng tình nghĩa, thiệt tình đãi nhân, lại có dũng khí cùng can đảm hơn người.

Nữ tử như vậy thật sự không dễ dàng, trước mặt người khác cười, ở sau lưng lại khóc, quật cường gánh vác.

Vì sao đến lúc này hắn mới hiểu cách làm người của nàng.

Ánh nắng bên ngoài cung quá là chói mắt, khi chiếu vào đôi mắt đang khóc của Triệu Phóng Yên, hốc mắt càng thêm đỏ và sưng lên.

Nàng nhìn về phía phương bắc xa xôi, nếu là nàng nhớ không lầm, hiến tế xuôi tai đến tiếng sấm, chính là từ phương bắc bên kia truyền tới.

“Sư phụ, tiểu nhân, các ngươi chờ ta.”

Bước chân Triệu Phóng Yên bỗng nhiên nhanh hơn, lao xuống bậc thang, hướng tới phía bắc đi nhanh.

Ngọc Khuynh Vân vội nói: “Triệu tiểu thư, chân của nàng bị thương còn chưa lành, chú ý thân thể của mình.”

“Đa tạ Tứ điện hạ.” Triệu Phóng Yên lạnh lùng đáp, bước chân không thay đổi, càng ngày càng đi càng xa.

Ngọc Khuynh Vân cũng không có thời gian nghĩ nhiều, vội vàng đuổi kịp Triệu Phóng Yên.

Trên đường đến cửa cung phía bắc thì phải đi qua một khu vườn…

Những bông mẫu đơn lúc này đã tàn, Tiêu Sắt Sắt chậm rãi đi qua, cánh hoa lụn bại bị gió nhẹ nhàng cuốn lên, họa lên góc váy, lưu lại hương thơm nhẹ.

Nàng nghĩ đến Ngọc Vong Ngôn, nghĩ chuyện hắn gạt nàng, nàng không dám suy đoán quá nhiều, lần nữa nói với bản thân phải tin tưởng hắn, tin tưởng hắn.

“Triệu tiểu thư!”

Nàng nghe thấy được tiếng Ngọc Khuynh Vân gọi ầm ĩ.

Tiêu Sắt Sắt nghỉ chân, quay đầu nhìn lại, thấy Triệu Phóng Yên một đường chạy tới, vội vàng lướt qua nàng.

Tiếp theo là Ngọc Khuynh Vân đi ngang qua bên cạnh Tiêu Sắt Sắt, cười cho nàng cái hành lễ, lại vội vàng đuổi theo.

Tiêu Sắt Sắt không khỏi kinh ngạc, bọn họ muốn làm cái gì?

Tiếp tục đi phía trước vài bước, ai ngờ bên cạnh cây kim ngân bỗng nhiên có một vị phu nhân trung niên đi ra, trong miệng kêu: “Vân nhi!”

Tiêu Sắt Sắt không kịp vững bước chân, va vào trên người phu nhân.

Mà cách đó không xa, Ngọc Khuynh Vân xoay người đối với vị phu nhân chắp tay, “Mẫu phi, nhi thần có việc gấp, sẽ thăm ngài sau.” Sau đó đuổi theo Triệu Phóng Yên.

“Quý phi nương nương không sao chứ?” Hai cung tì một trái một phải đỡ vị phu nhân đang lải đảo. Tiêu Sắt Sắt vừa rồi và trúng nàng, không cẩn thận dẫm tới váy, may có cung tì đỡ, ổn định.

Tiêu Sắt Sắt cũng suýt ngã, tự điều chỉnh, lúc này mới đứng vững, ngượng ngùng hành lễ: “Vị này là Dư quý phi sao? Quý phi nương nương, thật sự xin lỗi, thiếp thân có chút việc trong lòng, không chú ý.”

“Ngươi là…” Dư Thu Thủy đánh giá Tiêu Sắt Sắt.



“Hồi bẩm Dư quý phi, thiếp thân là Cẩn vương phi.”

Dư Thu Thủy tức khắc mở to hai mắt, dùng ánh mắt xem kĩ Tiêu Sắt Sắt.

Ánh mặt trời chiếu vào cây trâm vàng trên mái tóc của Dư Thu Thủy, rất chói mắt.

Nàng hơi hơi xoay mặt, nhìn Dư Thu Thủy, lại thấy nàng ánh mắt càng thêm bất hữu thiện.

“Thì ra ngươi là đồ ngốc Tiêu gia.”

Ngữ điệu rõ ràng là chướng mắt, Tiêu Sắt Sắt bình tĩnh đáp lời: “Thiếp thân đúng là ngu dại mấy chục năm, chỉ là sau khi gả cho Cẩn Vương, bệnh liền tốt rồi, hiện tại thiếp thân giống với người bình thường.”

“Còn nhanh mồm dẻo miệng.” Dư Thu Thủy nói: “Tấn Vương điện hạ muốn Cẩn Vương chọn lựa nữ nhân, thời điểm ngốc liền không nói, giờ thông minh lên… Đúng là giống Cẩn Vương.”

Tiêu Sắt Sắt trong lòng chấn động, tức khắc sinh ra tức giận. Dư quý phi vì sao đối nàng cùng Vong Ngôn địch ý lớn như vậy, bọn họ khi nào trêu chọc nàng?

“Nương nương là quý phi địa vị cao, thỉnh ngài chú ý ngôn từ.” Tiêu Sắt Sắt lạnh lùng nói: “Nếu nương nương đối với chuyện này lòng có oán hận, vậy tức giận lên thiếp thân là được. Vô duyên vô cớ chửi bới Cẩn Vương, không cảm thấy có chút quá phận?”

“Câm mồm! Dám cùng quý phi nương nương nói chuyện như vậy!” Cung tì Dư quý phi trách mắng.

“Sao? Ngươi chỉ là một nữ quan nho nhỏ, còn ảo tưởng muốn giáo huấn bổn vương phi!” Tiêu Sắt Sắt lạnh lùng liếc mắt một cái, cung tì lập tức sợ rụt cổ.

“Chớ trách bổn vương phi lời nói khó nghe, chó cậy thế chủ, chuyện này khi nào đến lượt các ngươi nói chuyện?”

Dư Thu Thủy khinh miệt nói: “Thật không sai, không chỉ có nhanh mồm dẻo miệng, này còn hùng hổ. Tính cách thật giống Cẩn vương."

Tiêu Sắt Sắt trong lòng tức giận. Vốn dĩ bởi vì lời nói của Ngọc Khuynh Huyền và Ngọc Vong Ngôn mà trong lòng không yên, bây giờ lại bị Dư Thu Thủy chế nhạo, quả thực chính là đổ dầu thêm lửa, khiến nàng thêm phẫn nộ.

Tiêu Sắt Sắt giận dữ nói: “Quý phi nương nương là phi tần hậu cung, thiếp thân và Cẩn Vương là Ngọc thị tông thân. Vốn định nước sông không phạm nước giếng, nhưng nếu quý phi nương nương cứ chạm đến điểm mấu chốt của thiếp thân, thiếp thân cũng sẽ chặt chẽ nhớ kỹ ngài.”

Đôi mắt ngập tràn sát khí, Tiêu Sắt Sắt cúi cúi người, “Thiếp thân không phải người hay nhường nhịn, quý phi nương nương vũ phục phụ thê ta, thiếp thân suốt đời khó quên, chắc chắn báo đáp! Hôm nay còn có việc, không phụng bồi, cáo từ!”

Nhìn Tiêu Sắt Sắt rời đi, gương mặt Dư quý phi lãnh lạnh như băng, khinh thường tự nói: “Tưởng ‘báo đáp’ bổn cung? Ngươi có bổn sự này? Tiểu tiện nhân…”

Thế nhưng mắng nàng “Tiện nhân”! Tiêu Sắt Sắt kiềm chế bản thân mới không quay lại mắng Dư Thu Thủy.

Đường đường Đại Nghiêu quý phi nương nương, vậy mà đối với Thân vương chính phi sỉ nhục.

Này nghe tới hai chữ “Tiện nhân”, so với Tiêu Văn Thúy, lời nói còn khó nghe gấp mười lần.

Tiêu Sắt Sắt cố sức khống chế được cảm xúc.

Nàng không thể ở chỗ này cùng Dư quý phi xung đột, luận bối phận, luận phẩm cấp, dư quý phi đều cao hơn. Huống chi Dư quý phi lại là sủng phi, nếu hai người thật sự nháo ra động tĩnh, đưa tới Thiên Anh Đế… Sủng thiếp cùng chất tức, Thiên Anh Đế sẽ hướng về cái nào, không cần đoán.

“Dư quý phi…” Tiêu Sắt Sắt nhẹ giọng niệm, dần dần nàng bình tĩnh lại.

Dư quý phi cứ như vậy nhằm vào nàng cùng Vong Ngôn, rốt cuộc nguyên nhân từ đâu?

Là bởi vì Tứ điện hạ thiếu chút nữa chết ở Hồ Dương, làm Dư quý phi ghi hận Vong Ngôn sao?

Có lẽ đây là nguyên nhân chính, nhưng Tiêu Sắt Sắt lại cảm thấy, chân tướng còn sâu xa hơn những gì nàng nghĩ, phức tạp hơn nhiều.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương