Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 130: Chết Đi Sống Lại

Editor: Thùy Linh

Beta: Cải xanh

-----------------------------

Ngọc Khuynh Huyền ôm khuỷu tay chán muốn chết, khóe môi hiện lên một nụ cười âm ngoan, tươi cười nói: “Người Bắc Ngụy khinh văn trọng võ, nghe nói đều thẳng tính, quả nhiên là như vậy, đến cả sứ giả cũng thẳng thắn, nhưng cũng không bằng Cẩn vương phi tài tình nhạy bén của chúng ta.”

Tiêu Sắt Sắt cười nói: “Nhị điện hạ quá khen, ta chẳng qua thấy hắn hùng hổ doạ người, thật sự không nghĩ muốn ôm oan khuất này, đầu óc nóng lên lại muốn cùng hắn biện giải, có thể làm hắn không nói lại được, bản thân ta cũng toát hết mồ hôi.”

Thiên Anh đế trầm mặc một lát, lộ ra nụ cười hiền từ: “Không tồi, lần này ít nhiều đều nhờ có Sắt Sắt. Nếu trẫm có đứa con tài tình sáng tạo và có Vong Ngôn quả quyết, rất nhiều chuyện sẽ không khó xử như vậy.”

Tiêu Sắt Sắt vội nói: “Hoàng bá phụ sao có thể nói chính mình như vậy? Thần thiếp chỉ là tiểu nữ tử ham cãi cọ, Vong Ngôn cũng là bởi vì ít nói, cho nên hành động nhìn có vẻ quả quyết. Hoàng bá phụ thân ở địa vị cao, tự nhiên sẽ không ai sánh bằng kinh thiên vĩ địa, ngài gặp chuyện suy xét nhiều hơn chúng thần. Nói tới như vậy, lời nói hành động của chúng thần ở trong mắt hoàng bá phụ, kỳ thật căn bản chỉ là tiểu nhi tử mà thôi.” Nói xong lại nói: “Hoàng bá phụ không phải muốn ta và Nhị điện hạ cùng đi Ngự Thư Phòng sao? Sứ giả Bắc Ngụy đã đi rồi, chúng ta có thể qua đó.”

Bị sứ giả Bắc Ngụy náo loạn một hồi, Thiên Anh đế không còn tâm trạng đến Ngự Thư Phòng, nhìn xung quanh trống vắng, nói: “Ở chỗ này nói đi.”

Tiêu Sắt Sắt gật gật đầu.

“Lão nhị, trẫm biết con đầu óc linh hoạt, chuyện trời phạt con có ý kiến gì không?”

Ngọc Khuynh Huyền mặc mặc, nói: “Nhi thần không tin quỷ thần.”

“Sắt Sắt con thấy sao? Con có thật sự cho rằng có chuyện trời phạt?”

“Thần thiếp không dám hồ ngôn loạn ngữ.” Tiêu Sắt Sắt cúi đầu nói: “Lý do vừa nãy thần thiếp dùng để thoái thác, chỉ là vì muốn đối phó sứ giả Bắc Ngụy, để hắn không đem chuyện này tuyên truyền đến Bắc Ngụy. Nhưng mà, thần thiếp cảm thấy…”

Thấy nàng muốn nói lại thôi, Thiên Anh Đế nói: “Con có chuyện gì thì cứ nói, trẫm sẽ không trách con.”

“Dạ…” Tiêu Sắt Sắt ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Thiên Anh Đế, thận trọng nói: “Ngày ấy ở trên Tiêu Lan Điện, việc sứ giả Bắc Ngụy bị ám sát, kỳ thật mục tiêu thực sự của thích khách là hắn, mà không phải là phụ vương thần thiếp. Vừa rồi thần thiếp bất đắc dĩ làm chuyện nháo loạn như vậy, làm cho sứ giả Bắc Ngụy phải thối lui, chỉ là chúng ta không thể không đối mặt với chân tướng……”

Thiên Anh Đế trầm lặng hạ mày, lẳng lặng chờ Tiêu Sắt Sắt nói tiếp.

“Hoàng bá phụ, đàn tế trời bị sét đánh, tia chớp giết người, nhìn qua thật sự rất giống là trời phạt, làm người sợ hãi không thể không tin tưởng. Chỉ là, Đại Nghiêu ta tâm tình chờ mong hòa bình rõ như ban ngày, nếu trên đời thật sự có thần linh, vậy thần linh tại sao lại trắng đen lẫn lộn, đem sự tình của chúng ta làm như tội ác tày trời, ác ý đem thiên lôi đánh xuống?”

Ngọc Khuynh Huyền âm dương quái khí hừ một tiếng, nói: “Lý luận này của Cẩn Vương Phi, nghe có chút ý tứ, chẳng qua là một bên tình nguyện.”

“Nhị điện hạ nếu cho rằng như vậy, vậy thì như vậy đi.” Tiêu Sắt Sắt nhìn hắn một cái, tiếp tục nói: “Thần thiếp chỉ là cảm thấy, nếu sự thật không phải trời phạt, như vậy mục đích của chủ mưu đứng sau thực rõ ràng đó là khơi mào chiến tranh Bắc Ngụy và Đại Nghiêu. Sự việc này và việc ám sát trên Tiêu Lan Điện lần trước, không phải là cùng một mục đích sao?”

Thiên Anh Đế nặng nề nói: “Ý con nói là, hai sự việc này, đều do một người trong bóng tối không thể tìm ra làm.”

“Thần thiếp chỉ là phỏng đoán, không dám nói bậy.”



Ngọc Khuynh Huyền nhíu mày, lắc đầu, cười như không cười: “Cẩn Vương Phi đúng là một người kỳ quái, sự việc thiên lôi đánh xuống nếu là người khác đều sẽ nghĩ là trời phạt, Cẩn Vương Phi như thế nào lại nghĩ là do người làm?”

“Suy nghĩ đại khái của ta luôn không giống người khác, Vong Ngôn cũng nói ta như vậy.” Tiêu Sắt Sắt nhẹ nhàng bâng quơ, tùy ý giải thích vấn đề này.

Nàng không muốn nhiều lời cùng Ngọc Khuynh Huyền, hắn quá nguy hiểm. Mà trên thực tế, nàng suy nghĩ đến phương diện này, cũng không phải bởi vì suy nghĩ của nàng không giống người thường, mà là biểu hiện quái dị của Tầm Dương vương làm nàng chú ý, cho nên trong tiềm thức mới nảy sinh suy nghĩ này.

Ngọc Khuynh Huyền nói: “Xem ra không quan tâm đây là thiên tai hay là người làm, đều sẽ đem tuyên bố là có người làm. Thiên tai nhân họa đều không dễ nghe, đành phải cái nào có lợi hơn thì dùng vậy.”

Thiên Anh Đế nhìn Ngọc Khuynh Huyền một cái: “Vậy ngươi nói, ai sẽ là người gánh tội danh này.”

“Phụ hoàng, việc này không khó.” Ngọc Khuynh Huyền cười nói: “Trên đời này có rất nhiều tử sĩ muốn tiền không muốn mạng, đi mướn mấy người, đem bọn họ ngụy trang thành người Bắc Nguỵ, làm cho bọn họ nhận tội. Rồi ở Đế Cung tìm mấy tên nô tài làm nông ở biên cảnh phương bắc, nói bọn họ là nội gian, rồi tự vẫn, người ngoài sẽ nói là bọn họ sợ tội tự sát, để lại một chút thư vật qua lại cùng Bắc Ngụy làm chứng cứ vậy là được rồi.”

Nghe xong những lời này Tiêu Sắt Sắt lạnh người. Thủ đoạn tàn nhẫn vô tình như vậy, quả nhiên là phong cách của Ngọc Khuynh Huyền, vì đem bát nước bẩn hắt lên người người khác, mà tùy ý giết mấy mạng người chịu tội thay.

Thiên Anh Đế nhăn mày, không vui nhìn Ngọc Khuynh Huyền. Đứa con này của hắn thông minh thì thông minh, chỉ là lệ khí quá nặng, người quá tàn nhẫn.

Ngọc Khuynh Huyền cũng không kiêng dè ánh mắt Thiên Anh Đế, ngược lại thoải mái hào phóng nói: “Phụ hoàng bớt giận. Thời điểm đặc biệt, phải dùng thủ đoạn đặc biệt, bỏ xe giữ tướng cũng là một loại chiến thuật. Ha hả, kỳ thật nhi thần có thể nghĩ đến biện pháp này, vẫn là bởi vì sự việc năm trước Cẩm trắc phi của tam đệ Thái Tử…”

Nhắc tới Trương Cẩm Sắt, Tiêu Sắt Sắt đáy mắt chợt lóe, môi nhẹ nhàng run rẩy, giữ vững bình tĩnh, nhìn chằm chằm Ngọc Khuynh Huyền.

“Trương Cẩm Sắt?” Thiên Anh Đế nói: “Người nội gian phản quốc đó, việc gì phải đề cập đến nàng!”

Ngọc Khuynh Huyền nói: “Ai biết sự việc lần đó có phải là do người hãm hại nàng hay không? A, nhi thần cũng chỉ là thuận miệng nói, nàng chẳng qua là một thứ nữ không ra khỏi cửa, lại là nội gian Bắc Ngụy, nghĩ đến là thấy điểm kỳ quái.”

“Câm mồm!” Thiên Anh Đế lạnh giọng trách cứ: “Loại sự tình này con có thể nói bậy sao? Ngày sau trẫm không muốn nghe đến loại sự việc như vậy!”

“Dạ.” Ngọc Khuynh Huyền chắp tay, kéo dài âm trả lời Thiên Anh Đế, trên mặt vẫn là biểu tình tươi cười.

Trong lòng Tiêu Sắt Sắt, là vô vàn gợn sóng. Nàng biết, Ngọc Khuynh Huyền đương nhiên không phải là nói giúp nàng chuyện đời trước, ngược lại là muốn từ sự việc đó, lại lần nữa châm ngòi quan hệ giữa Thiên Anh Đế, Ngọc Khuynh Dương và Triệu gia. Mà thái độ phẫn nộ của Thiên Anh Đế, một phương diện là giận “hành động” của Trương Cẩm Sắt, về phương diện khác chỉ sợ cũng là không muốn suy nghĩ sâu xa, miễn cho biết càng nhiều thất vọng càng nhiều.

“Được rồi, các ngươi lui ra đi.” Thiên Anh Đế phất tay áo, tức giận nói: “Chuyện này theo làm theo lời lão nhị, lão nhị, con đi tìm người đi. Còn có sự việc ám sát trên Tiêu Lan điện lần trước, tội danh cũng để cho bọn họ gánh, không được để lộ ra sơ hở.”

“Dạ, nhi thần nhất định sẽ không làm phụ hoàng thất vọng.” Ngọc Khuynh Huyền chắp tay hành lễ, thời điểm khom lưng, khóe miệng nhếch lên một mặt tươi cười đắc thắng: “Nhi thần khẩn cầu xong việc có thể hậu táng những người đó, tốt xấu bọn họ cũng là vì nước hy sinh thân mình.”

“Chuẩn.” Thiên Anh Đế không muốn nói thêm nữa, tay áo vung lên, đi ra ngoài.

“Nhi thần cung tiễn phụ hoàng.”

“Thần thiếp cung tiễn phụ hoàng.”

Hai người thi lễ cung tiễn Thiên Anh Đế, đáy mắt Tiêu Sắt Sắt, đã lạnh một tầng tuyết.



Nàng đứng thẳng thân mình, ánh mắt đan xen cùng Ngọc Khuynh Huyền tầm mắt, nhẹ nhàng cười, thở dài: “Hậu táng thì có lợi gì sao? Người đều đã chết, còn lưu lại hư danh.”

Ngọc Khuynh Huyền tà ác cười nói: “Chẳng qua cũng giống Trương Cẩm Sắt, đã chết còn lưu lại bêu danh, đến một ngôi mộ còn không có.”

Ngọc, Khuynh, Huyền! Trong lòng Tiêu Sắt Sắt đột nhiên nổi lên một ngọn lửa giận, trong nháy mắt cơ hồ như không khống chế được cảm xúc mà bùng nổ, có trời mới biết nàng phải tốn bao nhiêu sức lực, mới có thể làm cho mình giống người đứng xem, không chút biểu tình.

“Người chết vì đại nghĩa, Nhị điện hạ vẫn nên tích chút đức đi.” Nàng nói, khó nén khẩu khí oán giận: “Bỏ xe giữ tướng, Nhị điện hạ nói cũng không sai, có lẽ không có biện pháp thích hợp hơn, thiếp thân chúc mọi việc của Nhị điện hạ hết thảy thuận lợi.”

“Ha hả, cảm ơn lời chúc của Cẩn Vương Phi.” Ngọc Khuynh Huyền âm dương cười nói.

Tiêu Sắt Sắt không muốn ở chung với hắn một khắc nào nữa, hành lễ rồi rời đi. Vong Ngôn nói phải đi ra ngoài làm việc một đoạn thời gian, khi trở lại sẽ đón nàng, nàng đi về phía cửa cung, ở đó chờ hắn.

“Ai…” Ngọc Khuynh Huyền kéo dài âm thở dài, nhìn bóng dáng Tiêu Sắt Sắt, từ đáy mắt đến khóe môi, đều lạnh băng dọa người.

“Cẩn Vương Phi, bổn điện hạ là thấy ngươi cùng Trương Cẩm Sắt tên đều có tự ‘Sắt’, nhất thời hứng thú nói vài câu, ngươi kích động cái gì? Nhìn ngươi như trong lòng có quỷ…”

Tiêu Sắt Sắt nghe thấy, dừng lại, lặng im một lát, tiếp tục đi con đường của mình, không có ngoảnh lại nhìn biểu tình của Ngọc Khuynh Huyền.

Đèn trong cung, huân hương lượn lờ đã cháy đến cuối, còn dư lại không đến một tấc mạt đàn hương.

Toàn bộ trong điện sương khói lượn lờ, hương vị nồng đậm có chút gay mũi, làm tăng thêm không khí bi thương. Tiếng khóc của Triệu Phóng Yên quanh quẩn ở trong điện. Nàng ngồi xổm ở một nơi góc tường, đem đầu vùi ở đầu gối, quật cường không ngừng lau nước mắt.

Ngọc Khuynh Vân chậm rãi đi qua các thi thể, nhìn thấy tâm trạng Triệu Phóng Yên, tiếp tục chờ đợi.

Trường hợp này với hắn mà nói, là quen thuộc, giống như ở Hà thôn, hắn ôm thi thể Tiểu Hà, nhìn từng hàng thi thể nằm trên đất.

Hiện giờ, tình cảnh này lại đổi thành Triệu Phóng Yên phải nhận, Ngọc Khuynh Vân liếc nhìn nàng một cái, trong lòng càng thêm đồng tình và hụt hẫng.

Bỗng nhiên, một khối thi thể bên chân giống như hơi động đậy.

Ngọc Khuynh Vân nghi ngờ chính mình nhìn lầm, cúi đầu nhìn chằm chằm thi thể bên cạnh một lát, không ngờ lại nghe thấy phát ra âm thanh mỏng manh.

Trong lòng tức khắc cảm thấy có chút khủng hoảng, Ngọc Khuynh Vân cúi người, cẩn thận xốc vải bố trắng che thi thể, kinh ngạc nhìn thấy đôi mắt chủ tế chậm rãi mở, hô hấp mỏng manh, môi khẽ mở.

“Chủ tế đại nhân, ngài còn sống sao?” Ngọc Khuynh Vân vội hỏi.

Chủ tế động động môi, như là muốn trả lời, nhưng lại chỉ có thể phát ra hơi thở mong manh lẩm bẩm.

“Phóng… Phóng…” Hắn nói hơn nửa ngày, mới nói ra chữ: “Phóng Yên…”

Ngọc Khuynh Vân vội kêu: “Triệu tiểu thư, chủ tế đại nhân còn sống, người mau tới đây nhìn xem!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương