Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 133: Muốn Đi Cùng Nàng

Edit: Trúc Linh

Bên ngoài, một thân ảnh màu đen nhanh chóng xuất hiện ở rừng phong nhẹ nhàng xuyên qua, mang theo trận gió lạnh, thổi miếng vải đen đang che trên mặt.

Rừng phong về đêm vang lên từng trận âm thanh của côn trùng, hắn đạp ngọn cây, bay nhanh rồi rời xa.

Theo mệnh lệnh của Tấn vương, hắn cần phải giết chết Tiêu Sắt Sắt. Hắn không đành lòng, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định làm theo mệnh lệnh của Tấn Vương, ra tay với Tiêu Sắt Sắt.

Nhưng Cẩn Vương có tu vi cao thâm, những kim châm vô thanh vô thức của hắn bắn ra có thể dễ dàng bị Cẩn Vương chặn lại. Tới lúc đó sẽ không thể thành công, ngược lại làm cho Cẩn Vương nhất định sẽ tăng cường phòng bị, nếu muốn ra tay e là càng khó khăn hơn.

Tấn Vương rất muốn giết Cẩn Vương phi sao?

Nếu mệnh lệnh này có thể thu hồi lại, vậy thì tốt rồi.

Đột nhiên, một thứ gì đó màu trắng bạc xuất hiện dưới màn đêm, ngay trước mặt hắc y nhân.

Khi hắn nhìn rõ thì đã thấy có bảy tám đường dây nhỏ chặn hết đường của hắn.

“Buổi tối không ngủ được, ngươi là con cú sao?” Giọng nói lanh lảnh của Tầm Dương Vương phi vang lên.

Nàng đứng tựa thân cây, mười ngón tay kẹp sợi chỉ bạc, một y phục dài được làm từ lụa trắng muốt như hoa quỳnh. Một vầng trăng trắng sương giá lơ lửng sau lưng nàng, ánh trăng nghiêng xuống từ ngọn cây, phủ lên hình dáng mềm mại của nàng.

Những cái dây nhỏ ở chạy trong không trung, trượt từ giữa ngón tay vào trong tay áo và dọc theo cổ tay. Nàng từ trên cao nhìn xuống hắc y nhân, lạnh giọng cười nói: “Hạnh hoa vô ảnh châm? Thật là thú vị! Hơn nửa đêm chạy đến nhà người khác hành thích, hay là dùng loại thủ đoạn thiếu chuyên nghiệp, đưa người về nhà!”

Hắc y nhân kinh ngạc, nhìn chằm chằm Tầm Dương Vương phi không nói gì.

“Thật là muốn đem cắt bỏ cái đầu của ngươi để làm quả bóng rồi đá… Đáng tiếc ngươi và ta lại không có quan hệ!” Tầm Dương Vương phi bỗng nhiên động mười ngón tay, đường chỉ bạc mỏng manh ngoan ngoãn chui vào tay áo của nàng.

“Hôm nay ta tha cho ngươi một mạng, ngươi có bao xa thì cút bao xa! Cuối cùng nhớ thật kỹ cho ta, đừng có hành động lung tung trước mặt người của ta ở Thất Hoa Thung Lũng, công phu nho nhỏ của ngươi thật làm ta chướng mắt.”

Hắc y nhân không kêu một tiếng, nhìn chằm chằm Tầm Dương Vương phi một lát, liền vội vàng rời đi, trèo qua tường rồi biến mất.

Gần như không bao lâu sau khi hắn biến mất, Sơn Tông đến khu rừng phong này. Hắn hiển nhiên là đã cảm nhận được ở đây có người, ngửa đầu, tầm mắt hắn cùng Tầm Dương Vương phi lập tức giao nhau, ánh sáng sắc bén xẹt qua đáy mắt, giống như cú đêm.

“Tầm Dương Vương phi đang làm gì ở đây?” Sơn Tông chắp tay hỏi.

Tầm Dương Vương phi chỉ chỉ đầu tường cách đó không xa: “Đại ca, ngươi phải đa tạ ta! Vừa rồi có một tên dùng hạnh hoa vô ảnh châm muốn hành thích Tiêu Sắt Sắt, nhưng không thành công. Ta đã hù dọa hắn ta một phen nên hắn ta chạy rồi.”

“Ồ? Vậy tại hạ đa tạ Tầm Dương Vương phi.” Sơn Tông cười, trong lại cẩn thận suy nghĩ, Triệu gia phái thích khách kia đến có chút kỳ lạ, lúc ở Hồ Dương không thấy hắn ta ra tay, sao lại chọn vào thời khắc này chạy tới hành thích?

“Sơn Tông!”

Ở sâu trong rừng phong, truyền đến tiếng gọi của Ngọc Vong Ngôn.

Ngọc Vong Ngôn cùng Tiêu Sắt Sắt đã sớm không còn buồn ngủ. Lại nghe thấy có tiếng nói chuyện ở rừng phong, hai người mặc thêm quần áo đơn giản, ra nhìn xem.

Những chiếc lá phong bị gió thổi nhè nhẹ, có vài chiếc rơi xuống, xẹt qua bả vai của Tiêu Sắt Sắt.

Nàng nhìn Sơn Tông đang đứng dưới tàng cây, lại nhìn về phía Tầm Dương Vương phi đang ở trên cây, trong lòng có sự nghi ngờ rất lớn.

Sơn Tông hành lễ với hai người, giải thích những gì đã xảy ra đồng thời cũng cảnh giác Tầm Dương Vương phi.

“Tiêu Sắt Sắt.” Tầm Dương Vương phi từ trên cây nhảy xuống: “Cùng ta đi chơi xung quanh đây được không?”

Ánh mắt Ngọc Vong Ngôn trầm xuống, lạnh nhạt nói: “Sắt Sắt không đi.”

“Ta hỏi thê tử của ngươi chứ không hỏi ngươi!”

“Bổn vương sẽ không để Sắt Sắt ra ngoài cùng ngươi.”



“Ta cũng không phải là nam nhân chẳng lẽ sẽ đem nàng bỏ chạy ư?” Tầm Dương Vương phi nói: “Tiêu Sắt Sắt, ngươi cùng ta đi đến nơi này, ta cho ngươi xem một thứ.”

Ngọc Vong Ngôn nắm chặt tay Tiêu Sắt Sắt

Sơn Tông nắm chặt chuôi kiếm.

Tiêu Sắt Sắt nhìn về phía Tầm Dương Vương phi, đôi mắt đen trắng toát lên vẻ nghiêm túc và thành khẩn.

Nàng nghĩ ngợi rồi nói: “Vong Ngôn, nơi này là Cẩn Vương phủ, chàng cùng Sơn Tông cũng đang đứng ở đây, Hứa tỷ tỷ sẽ không làm gì ta.”

“Vô nghĩa, ta vốn dĩ cũng không bao giờ đối xử với ngươi như vậy.” Tầm Dương Vương phi vênh mặt hất hàm sai khiến: “Cọ xát cái gì chứ, ngươi còn không mau lại đây?”

“Sắt Sắt.” Ngọc Vong Ngôn không chịu buông tay.

Sơn Tông đã chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ.

Tiêu Sắt Sắt cười nhẹ: "Không có việc gì, Vong Ngôn…” Nàng dùng ánh mắt mềm mại nhìn chằm chằm Ngọc Vong Ngôn, sau đó rút tay ra, đi về phía Tầm Dương Vương phi.

Ngọc Vong Ngôn đi theo vài bước, trước sau vẫn duy trì khoảng cách bảy thước. Mà Tiêu Sắt Sắt dừng lại trước mặt Tầm Dương Vương phi, bị Tầm Dương Vương phi nắm lấy cổ tay.

“Sắt Sắt!” Ngọc Vong Ngôn trong lòng căng thẳng, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Tầm Dương Vương phi không để ý đến hắn, nắm lấy cổ tay Tiêu Sắt Sắt, tay phải viết lên mấy chữ lên lòng bàn tay nàng.

Tiêu Sắt Sắt chấn động: “Hứa tỷ tỷ, ngươi!”

“Thế nào? Muốn đi cùng ta hay không?” Tầm Dương Vương phi buông tay Tiêu Sắt Sắt, giữa mười ngón tay lại xuất hiện một sợi dây bạc mỏng. Đôi tay nàng linh hoạt như có thể nở hoa, vòng vài cái, liền tự chơi vơi chính mình.

“Sắt Sắt?” Ngọc Vong Ngôn vội vàng kéo Tiêu Sắt Sắt lại gần, ánh mắt vẫn đầy cảnh giác.

Nàng nhìn về phía Ngọc Vong Ngôn, ánh mắt khẽ động, lẩm bẩm nói: “Vong Ngôn, ta muốn cùng Hứa tỷ tỷ ra ngoài một chuyến.”

“Ta không yên tâm." Ngọc Vong Ngôn nói.

“Không có việc gì, Vong Ngôn, ta thực sự muốn đi… Ta biết chàng không yên tâm, cho nên ta sẽ mang theo Hà Hoan và Hà Cụ.” Nàng nói với Tầm Dương Vương phi: “Mẫu thân của ta có để lại cho ta hai tử sĩ, chuyên môn bảo hộ an toàn cho ta, ta muốn dẫn bọn hắn đi cùng.”

“Được thôi được thôi, càng đông càng náo nhiệt! Còn có ai muốn đi cùng không?” Tầm Dương Vương phi vỗ tay, vô hại làm cho người ta không nói được lời nào.

Hà Hoan cùng Hà Cụ theo Tiêu Sắt Sắt và Tầm Dương Vương phi rời khỏi Cẩn Vương phủ.

Ngọc Vong Ngôn tuy không tình nguyện nhưng đây là quyết định của Tiêu Sắt Sắt, hắn chỉ có thể tôn trọng nàng, cũng dặn dò Hà Hoan cùng Hà Cụ nhất định phải bảo vệ tốt cho Tiêu Sắt Sắt, không thể để nàng có nửa điểm sơ suất.

Vì khinh công của Hà Hoan và Hà Cụ rất tốt, cho nên Tiêu Sắt Sắt một đường này được bọn họ mang theo bay qua không phí một chút sức lực.

Nhìn Tầm Dương Vương phi đang dẫn đường phía trước, nghi hoặc trong lòng Tiêu Sắt Sắt càng lớn.

Mới vừa rồi Tầm Dương Vương phi viết ở trong lòng bàn tay nàng bốn chữ — hiến tế chân tướng.

Đáp án cho câu đố này, Tiêu Sắt Sắt không thể không chú ý.

Tầm Dương Vương phi làm sao biết được chuyện này, còn muốn mang nàng đi đâu, đó là nơi nào, thực sự sẽ có chân tướng?

Bên tai, Hà Cụ thấp giọng nói: “Tại hạ cùng Hà Hoan bảo vệ an toàn của người, một khi phát hiện có chỗ không đúng, chúng ta sẽ kéo dài thời gian, người thổi trùng sáo, nàng cũng không thể tùy tiện hành sự.”

Tầm Dương Vương phi nghe thấy được, quay đầu lại mắng: “Thật nực cười! nếu ta muốn giết người thì trực tiếp giết, cần gì phải quanh co lòng vòng?”

Sắc mặt Hà Cụ âm trầm, không nói.



Hà Hoan cũng đi theo duy trì sự trầm mặc.

Nhưng Tiêu Sắt Sắt lại không ngờ tới rằng, Tầm Dương Vương phi lại đưa nàng vào Đế Cung.

Mấy người đều là cao thủ, muốn vượt qua bức tường của hoàng cung không phải chuyện gì khó. Sau khi rơi xuống đất, bọn họ xuyên qua một bụi cây, vậy mà cuối cùng lại đến gần khu vực lân cận của Linh cung.

Dựa theo nghĩ thức hiến tế của Đại Nghiêu Quốc, những thầy tu qua đời vào ban ngày, đều là những anh hùng có công lớn với quốc gia, sẽ được tổ chức tang lễ long trọng, thi hài phải được để trong nhà xác ở Linh cung bảy ngày.

Nói cách khác, lúc này những cái quan tài được mang đến Linh cung. Tiêu Sắt Sắt nhìn về phía Tầm Dương Vương phi, càng thêm nghi hoặc, rốt cuộc vì cái gì mà đem nàng tới nơi này.

“Không có gì đáng sợ, người chết mà thôi, dù sao thì cuối cùng ai rồi cũng phải chết.” Tầm Dương Vương phi lẩm bẩm, dẫn đầu đẩy cửa ra, đi vào.

Hà Hoan, Hà Cụ bảo hộ Tiêu Sắt Sắt, cũng vào linh cung, Hà Cụ xoay người đóng cửa lại.

“Đại ca, nơi này…” Hà Hoan kinh ngạc nhìn quan tài trong sảnh.

“Suỵt.” Hà Cụ làm động tác im lặng, thấp giọng nói: “Chúng ta âm thầm tiến vào, không thể để người khác phát hiện.”

“Bị phát hiện thì chạy, sợ gì?” Tầm Dương Vương phi nhảy nhót, đi tới một chiếc quan tài, nhìn nhìn, cười nói: “Hoa văn của chiếc qua tài này rất đẹp! Này, nhìn bên kia đi hai vị đại ca, lại đây mở nắp quan tài.”

Hà Hoan thành thật, bị Tầm Dương Vương phi kêu lập tức qua mở nắp. Hà Cụ cũng chỉ đi theo, nhìn Tiêu Sắt Sắt một cái, cùng Hà Hoan đẩy nắp quan tài ra.

Nằm trong quan tài là một vị thầy tu, thi thể phiếm lạnh toát ra âm khí băng giá.

Hà Cụ duỗi tay ngăn Tiêu Sắt Sắt tới gần, không muốn cho nàng xem người chết.

Tiêu Sắt Sắt lại cười cười, lại gần quan tài, lẳng lặng nhìn thi thể của thầy tu, sau một lúc lâu, thấp giọng hỏi: “Tầm Dương Vương phi, cái ngươi muốn cho ta xem chính là thi thể?”

“Đương nhiên, người sống thích nói dối, người chết đều muốn nói thật.”

Tầm Dương Vương phi hung hăng cười, giọng điệu hiếm khi nghiêm túc.

“Vào thời điểm tia chớp xuất hiện ban ngày khi hiến tế, chỉ là một vật bị bịt mắt.”

“Thủ thuật che mắt?”

“Chính là thủ thuật che mắt!” Tầm Dương Vương phi nói: “Không biết tên cặn bã nào đã nghĩ ra chiêu xấu này, cho rằng nó có thể lừa gạt được ta bằng vài tia sáng như tia chớp sao? Thực sự nghĩ quá đẹp rồi!”

Trong lòng Tiêu Sắt Sắt chấn động: “Vậy… Chân tướng là gì?”

Tầm Dương Vương phi nói: “Những cái tia chớp đó chỉ là đốt chút quần áo của các thầy tu. Thứ thực sự giết họ chính là cây châm.”

“Châm?” Tiêu Sắt Sắt không khỏi nghĩ đến, không lâu trước đây, có một tên hạnh hoa vô ảnh châm phong châm độc vào người nàng.

“Là kim quang, ta đã thấy!” Tầm Dương Vương phi vỗ ngực nói: “Tuy rằng những cái quang ảnh đó ảnh hưởng tới tầm mắt nhưng đừng quên ta tu luyện võ công là sợi chỉ bạc. Năm này qua tháng nọ, mắt ta đối với loại đồ vật này rất nhạy cảm. Tuyệt đối sẽ không nhìn lầm!”

Tiêu Sắt Sắt không thể tin tưởng mà lẩm bẩm: “Nói cách khác… Cái gọi là tia chớp đánh chết người chỉ là mặt ngoài. Trên thực tế là có người dưới sự bao phủ của tia chớp, phóng ra châm độc giết chết nhóm linh mục?”

“Nói đúng một nửa.” Tầm Dương Vương phi duỗi tay, lật mí mắt cùng đầu lưỡi của linh mục, nói: “Nhưng tên cặn bã kia dùng châm không có độc mà là trực tiếp bắn vào huyệt chết. Châm bắn vào trong thân thể giống như một cái cây nhỏ, đám nha môn có thể nghiệm ra mới là lạ.”

Hóa ra là như vậy. Tiêu Sắt Sắt có cảm giác như bị ném vào động băng, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

Là người nào mà có thể ra tay độc ác như vậy? So với sự tàn nhẫn của Ngọc Khuynh Huyền thì người này cơ hồ đáng sợ hơn, kế sách như vậy cũng có thể nghĩ ra được.

Lấy lại bình tĩnh, Tiêu Sắt Sắt lộ ra nụ cười xin lỗi. Nàng hiểu lầm Tầm Dương Vương phi, nghĩ đến việc sở dĩ Tầm Dương Vương phi nở nụ cười nhạo trong lúc tế lễ là bởi vì nàng nhìn ra nguyên nhân cái chết của các linh mục.

“Hứa tỷ tỷ.” Tiêu Sắt Sắt hỏi: “Nếu tia chớp đều là thủ thuật che mắt, vậy thực hiện như thế nào?”

Hỏi xong, lại thấy Tầm Dương Vương phi không có đáp lại mà bỗng nhiên xoay người, nhìn về phía cửa Linh cung, thúc giục: “Có người tới, nhanh chạy đi trốn trước đi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương