Tôi Sống Trên Hoang Đảo Cùng Các Em Gái
Chap 7: Nguồn nước trong rừng

Chap 7: Nguồn nước trong rừng


 

Lúc này đại khái là 8 giờ sáng, mặt trời vừa lên không lâu, hơn nữa đại bộ phận ánh mặt trời đều bị cây cối ngăn cách nên trong rừng có chút tối tăm. Ngoài ra, độ ẩm còn rất cao, khiến Tần Thiên và Diệp Lâm mới đi không bao lâu đã bắt đầu ướt áo.

 

Trước kia xem chương trình sinh tồn, Tần Thiên vốn mơ sẽ có ngày được trải nghiệm, nhưng giờ trải qua rồi mới biết cũng không hề dễ như trong tưởng tượng. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng lúc này Tần Thiên chỉ cảm thấy mỗi một góc tối trong rừng đều có một đôi mắt đang nhìn họ chằm chằm. Hắn tận lực cảnh giác xung quanh, đề phòng có dã thú xổ ra. Diệp Lâm lại càng sợ hơn, gắt gao đi sau Tần Thiên, không dám phát ra tiếng vang quá lớn.

 

Một giờ sau, mặt trời lên cao, rừng rậm sáng hơn rất nhiều, hai người thả lỏng một chút, ngồi tại chỗ nghỉ ngơi. Họ vốn đi rất chậm nhưng thần kinh căng như dây đàn làm hai người có chút mệt.

 

Nghỉ ngơi một lát, Diệp Lâm hỏi: “Chúng ta đang tìm gì vậy?”

 

Đi lâu như vậy, bọn họ đã đi vào trong rừng mấy kilomet, muốn dựng nơi trú ẩn vốn cần đi xa như thế. Hơn nữa, Diệp Lâm đi sau Tần Thiên, nàng thấy hắn có vẻ đang tìm thứ gì đó.

 

“Là sông.” Tần Thiên đáp.

 

“Sông? Anh nói rừng rậm này có nước ngọt sao?” Diệp Lâm không thể ngờ thứ mà hắn đang tìm lại là sông.

 

“Đúng vậy. Cô còn nhớ con rắn hôm qua không?” Tần Thiên không đáp mà hỏi lại.

 

Diệp Lâm gật đầu, việc này nàng vốn chưa từng quên.

 

“Đó là xích liên hoa du xà, một loài sống ở gần nguồn nước ngọt.” Tần Thiên tiếp tục nói.

 

“Nghĩa là trong khu rừng này sẽ có sông hoặc ao hồ.” Diệp Lâm bừng tỉnh đại ngộ.

 

Nghĩ đến nước ngọt, Diệp Lâm phấn khích không thôi. Cho dù dừa có thể bổ sung nước nhưng số lượng hữu hạn, hơn nữa chu kỳ sinh trưởng lại dài. Trong thời gian ngắn có thể dựa vào dừa, nhưng hoàn toàn không phải cách lâu dài. Nước ngọt là ưu tiên cấp thiết để sinh tồn, tìm được sông là tốt nhất.

 

“Nhưng khu rừng này lớn như vậy, dựa vào vận khí có chút không ổn.” Diệp Lâm lo lắng.

 

Nếu tới lúc đêm xuống mà vẫn chưa tìm được nguồn nước, tình cảnh ở trong rừng rậm này tuyệt đối còn nguy hiểm hơn bãi biển nhiều. Tần Thiên chỉ về một hướng, vừa đi vừa vạt cỏ tìm.

 

“Nếu nhìn kỹ cô sẽ thấy bụi cây, cành lá ở gần đây đều bị gãy, hơn nữa hướng còn rất thống nhất. Nếu tôi đoán không nhầm thì đây chính là con đường đi lại của động vật.” Tần Thiên nói.

 

“Đúng rồi, động vật và con người đều cần uống nước, đây rất có thể là dấu vết lưu lại trên đường tới nguồn nước của động vật.” Diệp Lâm một câu liền hiểu, bổ sung.

 

“Không hổ là sinh viên ưu tú, một câu liền trúng.” Tần Thiên giơ ngón tay cái lên.

 

Diệp Lâm tự hào giương cằm. Nàng quên mất mình là sinh viên ưu tú, được một sinh viên bình thường như Tần Thiên tán dương cũng không cần vui như vậy.

 

“Sao anh biết nhiều kiến thức sinh tồn dã ngoại vậy? Lẽ nào là người thích phiêu lưu?” Diệp Lâm tò mò hỏi.

 

Nàng vốn tưởng rằng Tần Thiên chỉ đang tìm hú họa mà thôi, không ngờ hắn sớm đã có phương pháp, lại nghĩ tới hành động hai ngày nay, khiến nàng có cảm giác hắn là người lão luyện về sinh tồn hoang dã.

 

“Cô thấy tôi giống sao?” Tần Thiên cười khổ.

 

“Chẳng lẽ không phải?” Diệp Lâm hỏi lại.

 

“Cô có thể xem như tôi là người yêu thích sinh tồn nhưng chưa trải qua thực tiễn.” Tần Thiên đáp qua loa.

 

Cảm thấy Tần Thiên cái này trả lời có chút có lệ, Diệp Lâm trên mặt lộ ra thần sắc bất mãn nhưng nàng cũng không hỏi tiếp. Hai người tiếp tục tìm kiếm nhưng không ai dám chắc chắn con đường này có dẫn tới nguồn nước hay không, chỉ là xác suất khá cao mà thôi.

 

Nhìn thoáng qua sắc trời, Tần Thiên hạ quyết tâm nếu đến giữa trưa vẫn không tìm được nguồn nước thì sẽ tìm một chỗ để nhóm lửa và nghỉ ngơi. Khu rừng này thực sự quá lớn, hai người gần như bị mất phương hướng. Đi không biết bao lâu, Tần Thiên bỗng dừng bước.

 

“Cô có nghe thấy âm thanh đó không?”

 

“Âm thanh?” Diệp Lâm nghi hoặc nhưng vẫn tập trung nghe ngóng.

 

Sau một lát, Tần Thiên cùng Diệp Lâm liếc nhau, trên mặt đều là thần sắc kích động. Hai người bước nhanh về một hướng, cánh rừng dần dần sáng ngời, xa xa có ánh mặt trời chiếu rọi. Cuối cùng cũng tới, hai người thầm nhủ rồi chạy nhanh, sau đó dừng lại, ngực kịch liệt phập phồng.

 

Trước mắt họ là hai bờ sông so le không đồng đều, dòng nước trong xanh có thể thấy đáy, là một dòng sông rộng chừng mấy mét.

 

“Tần Thiên! Sông kìa! Chúng ta tìm được rồi! Chúng ta tìm được rồi!” Diệp Lâm kích động đến nói năng lộn xộn, trực tiếp chạy tới bờ sông, đôi tay nhúng xuống nước, bộ dáng như muốn uống trực tiếp.

 

Tần Thiên đang muốn mở miệng thì đã bị lời Diệp Lâm đánh gãy:

 

“Tôi biết không thể uống nước lã mà!”

 

Tuy nói vậy nhưng vừa rồi nàng thực sự đã suýt chút quên mất, tìm được sông khiến nàng quá mức kích động. Tần Thiên nhún vai đi tới bờ sông, vốc nước lên rửa mặt, cảm thấy nữ thần số mệnh vẫn chiếu cố mình lắm.

 

“Chúng ta sẽ dựng trại ở đây sao?” Diệp Lâm tâm tình rất tốt, trên mặt đều là nụ cười rạng rỡ.

 

“Quá gần nguồn nước có thể gặp phải dã thú. Chúng ta vào rừng tìm một nơi bằng phẳng dựng trại.” Tần Thiên lắc đầu, nhìn bốn phía rồi nói.

 

Hiện đã là giữa trưa, hai người còn phải nhóm lửa cùng dựng trại nên không còn nhiều thời gian, lập tức đi tìm. Cuối cùng, Tần Thiên tìm được một nơi thích hợp chỉ cách nguồn nước tầm trăm mét. Nơi đó xung quanh đều là cây cối cao to, ít bụi cây, địa thế cũng tương đối bằng phẳng, trong hoàn cảnh này mà nói thì đã là thích hợp nhất. Thời gian không nhiều nên không thể dựng được trại lớn, Tần Thiên quyết định làm một cái trại địa hình sườn dốc đơn giản nhất. 

 

“Cô đi xung quanh xem, nếu có lá sen hay lá cây lớn, bụi cây nhỏ thì nhặt về.” Hai người lại tới bờ sông. Tần Thiên đưa dao cho Diệp Lâm rồi nói. 

 

“Lá cây?” Diệp Lâm ngẩn ra nhưng chợt hiểu Tần Thiên muốn dùng lá cây làm nóc nhà, lập tức gật gật đầu, “Được!”

 

Nói xong, nàng xoay người rời đi mà Tần Thiên cũng không nhàn rỗi, bắt đầu nhóm lửa. Lúc này đang là giữa trưa, chính là thời điểm nắng mạnh nhất. Đã có một lần kinh nghiệm, Tần Thiên chỉ mất nửa giờ đã lấy được lửa. Sau khi đem lửa về nơi lập doanh trại, Tần Thiên thầm hô may mắn, trong rừng không có cái gì cũng được, chỉ lửa là không thể thiếu.

 

Sau đó, Tần Thiên trở lại dòng sông và nhảy vào trong đó. Đoạn sông này không sâu, nước không quá đầu gối. Hắn phóng mắt tìm kiếm, vớt được một khối đá nặng trong nước rồi nện mạnh vào một một khác tảng đá khác. Hai hòn đá đều vỡ vụn, hắn tiếp tục vài lần nữa mới dừng lại.

 

Vật liệu quan trọng nhất trong dựng trại là gỗ, dùng dao nhỏ đốn củi thực sự quá khó khăn, hiệu quả không cao nên nhất thiết phải chế tạo công cụ mới. Những mảnh đá cuội này có cạnh sắc, hơn nữa lại khá nặng, là vật liệu chế tạo công cụ tốt nhất trong hoàn cảnh thiếu thốn này.

 

Hắn đã sớm quan sát thấy khu vực này có nhiều cây mới, không quá to, rất phù hợp để dựng trại. Tần Thiên tìm một cây thân to bằng nắm tay, không đẩy ngã được nên ra sức dùng đá cuội chặt vào rễ cây. Còn khó hơn hắn tưởng tượng nhiều, sau vài cái cũng chỉ để lại dấu vết nhỏ nhưng hắn đã sớm chuẩn bị tinh thần. Hít sâu một hơi, Tần Thiên lại tiếp tục. Sau hơn mười phút, rễ cây đã bị tước đi một phần ba nhưng tay hắn cũng tê dại vì mỗi lần nện xuống thì một phần lực lại truyền ngược về tay.

 

Tần Thiên mất một giờ mới lay động được thân cây đáng kể, sau đó hắn dựa vào sức nặng cơ thể để bẻ gãy nó. Cũng may là cây này dùng làm cột chống nên mới cần to, những cây sau thì không cần. Quá trình chạy cây sau đó của hắn dễ hơn nhiều lắm, chỉ cần vài nhát là chặt được, cuối cùng cũng lấy được số lượng gỗ đủ để dựng trại. 


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương