Tôi Sống Trên Hoang Đảo Cùng Các Em Gái
Chap 8: Xây dựng doanh trại

Chap 8: Xây dựng doanh trại

 

Lúc tập trung làm việc luôn là khi thời gian trôi qua nhanh nhất, đến khi Tần Thiên dừng lại thì xung quanh đã là một màu tối đen, tiếng muỗi vo ve càng rõ. Khi đi dã ngoại, muỗi thường bay ra theo từng đàn lúc mặt trời đã xuống núi, đặc biệt là những ngày mưa oi bức, cơ hồ không đâu không có, so với dã thú càng thêm đáng sợ.

 

Tiêu phí một buổi chiều, Tần Thiên chặt được chín cây, cũng tạm đủ để dựng trại. Hắn lột vỏ cây bện thành dây thừng, bó gỗ lại rồi vác về. Hắn nhấc thử bó gỗ, đoán chừng cỡ khoảng 30-35 kg, cũng không tính là quá nặng với hắn. Tần Thiên hít sâu một hơi, nhấc gỗ lên, quỳ một gối xuống rồi thuận thế đứng lên, một đầu bó gỗ đã được đặt trên vai. Quá trình này liền mạch lưu loát, dường như bó gỗ kia là bông vậy.

 

Từ khi 16 tuổi, Tần Thiên mỗi khi nghỉ hè đều phụ cha mẹ đi chặt mía, chặt xong còn phải bó lại, vác ra đường cái để chờ xe tới thu. Một cây mía đại khái nặng 2,5 kg, mía to có thể tới 3,5 kg, mà một bó mía ít thì 8-9 cây, nhiều thì mười mấy cây, một bó khoảng 30 kg cân, nếu không có kỹ xảo thì một người căn bản không thể tự đặt lên vai được.

 

Tần Thiên tới giờ vẫn còn nhớ rõ lúc hắn khiêng bó mía đầu tiên. Tuy lúc ấy cha mẹ chỉ phân cho hắn bó nhỏ nhất nhưng khoảnh khắc hắn đặt lên vai thì vẫn phải lập tức ném đi, đau tới mức hắn nghĩ rằng bả vai mình đã rời ra. Mấy nắm sau, hắn đã thích ứng nên một ngày có thể vác được mấy chục bó, nên bó gỗ hiện giờ vác hết sức nhẹ nhàng.

 

Lúc Tần Thiên trở về nơi dựng trại thì Diệp Lâm đã ở đó và đang ngồi gảy lửa trại, bên cạnh có rất nhiều lá chuối tây. Thấy Tần Thiên trở về, nàng lập tức đứng dậy đón.

 

“Gần đây có rừng chuối tây sao? Cô tìm được ở đâu vậy?” Ném bó gỗ xuống đất, Tần Thiên nhìn lá chuối tây rồi hỏi.

 

Hắn hoàn toàn không ngờ rằng Diệp Lâm lại có thể tìm được lá chuối tây, một vật liệu lợp nóc nhà tuyệt hảo.

 

“Đi dọc dòng sông xuống phía dưới khoảng 300 m là tìm được mấy cây chuối tây, nhưng vì quá cao nên tôi chỉ hái được lá của những cây thấp thôi.” Diệp Lâm nói.

 

Nghe được lời này, Tần Thiên có chút thất vọng nhưng tìm được mấy cây chuối tây đã là rất may mắn, hắn cũng không dám hy vọng hão huyền. Vật liệu đã đủ, tuy có chút mệt nhưng hai người lập tức bắt tay dựng trại. Tần Thiên dùng đá để đóng thân cây to nhất xuống đất để làm cọc. Diệp Lâm phụ trách đem số gỗ còn lại đặt đan xen lên nhau rồi dùng vỏ cây buộc lại để làm mái.

 

Tuy rằng hai người thao tác rất nhanh và gấp rút nhưng chưa kịp hoàn thành thì trong rừng đã tối đen, may là có ánh lửa nên vẫn tiếp tục công việc được. Sau một hồi lâu, cuối cùng họ cũng đem khung xương cột chắc, sau đó đem lá chuối tây buộc lên mái thành nhiều lớp để đảm bảo nước mưa có thể theo lá chảy xuống đất. Diệp Lâm đem cọc gỗ dựng thẳng lên, Tần Thiên dựng tường gió, không ngừng điều chỉnh, cuối cùng chậm rãi đè trên cọc gỗ.

 

Cọc gỗ, nóc nhà và mặt đất hình thành một góc vuông hình tam giác. Khi có lực tác dụng, cọc gỗ tuy không đánh vào mặt đất nhưng vẫn chống vững được tường gió, chỉ cần không có gió mạnh thì không cần lo bị sập.

 

Sau khi hoàn thành, Tần Thiên và Diệp Lâm đứng ngắm doanh trại, thần sắc rất miễn cưỡng.

 

“Đây là trại của chúng ta sao?”

 

Nàng không thể nào ngờ trại của hai người lại đơn giản đến cực điểm như vậy, chỉ là một cột chống và một khung lợp lá chuối để chắn gió.

 

“Đừng xem thường trại này, tuy chỉ có một mặt nhưng lại đem nhiệt lượng hất ngược lại, làm chúng ta càng thêm ấm áp.” Tần Thiên càng nói âm thanh càng nhỏ, rõ ràng là không hề tự tin.

 

“Đinh! Ký chủ dựng được trại rác rưởi, đạt được 1.000 điểm thưởng.”

 

Âm thanh khen thưởng của hệ thống đột nhiên vang lên làm Tần Thiên vui vẻ, nhưng nghe hết câu thì mặt đã đen lại. Hệ thống này vậy mà còn biết nói mỉa.

 

“Rác rưởi cũng được, có là tốt rồi.” Tần Thiên trấn an chính mình.

 

Hai người đã bận rộn cả ngày nên vô cùng mệt mỏi, cũng không muốn nói tiếp nữa, chỉ vào trong trại ngồi nghỉ. Nhưng vừa định nghỉ ngơi thì đã thấy tiếng muỗi vo ve bên tai, càng lúc càng lúc, hai người bị đốt không ít.

 

“Đáng ghét!” Diệp Lâm bực bội vẫy mạnh hai tay nhưng ánh lửa không mạnh nên không nhìn rõ xung quanh, chỉ có thể vẫy loạn, căn bản là không có tác dụng.

 

Tần Thiên yên lặng đứng dậy, tìm một nhánh cây, sau đó nhắc Diệp Lâm nhắc “Chú ý nhắm mắt và che mũi lại.”

 

Nói xong, Tần Thiên hé miệng, phát ra âm thanh như tiếng sói tru. Âm thanh quái dị đó làm Diệp Lâm sửng sốt, không biết hắn định làm gì. Nàng vừa định mở miệng thì đã thấy đàn muỗi đều kéo sang chỗ Tần Thiên, hơn nữa số lượng ngày càng nhiều.

 

Một màn này thực sự thần kỳ.

 

Diệp Lâm học Tần Thiên phát ra âm thanh đó, kết quả là vừa phát ra tiếng thì đàn muỗi lại kéo qua chỗ nàng nên vội im bặt. Tần Thiên đột nhiên cảm thấy cạn lời, chỉ có thể hú lớn hơn để hấp dẫn đàn muỗi qua chỗ mình. Đến khi lượng muỗi đủ lớn, hắn đem nhánh cây lúc trước ném vào lửa trại.

 

Cùng với âm thanh tí tách vang lên, từng làn khói trắng lớn toát ra, rất nhanh đã bao phủ cả trại. Tuy rằng có chuẩn bị nhưng hai người vẫn bị ho dữ dội do sặc khói. Người còn như thế, càng không cần phải nói muỗi, rất nhanh đã bay đi hết.

 

Khói trắng liên tục thời gian cũng không lâu, một phút sau đã dần biến mất. Tần Thiên và Diệp Lâm hai mắt đỏ bừng, khóe mắt mang theo nước mắt, nhưng hai người đều thấy đáng giá vì đã đuổi được muỗi đi, chỉ là không biết có thể duy trì bao lâu.

 

Thấy Diệp Lâm vẻ mặt tò mò, không chờ nàng mở miệng, Tần Thiên đã nói: “Đừng hỏi tôi, tôi không biết đâu. người già trong nói rằng đây là phương pháp đuổi muỗi hữu hiệu.”

 

Diệp Lâm như bị dội một gáo nước lạnh, mặt ỉu xìu xuống. Cũng may đêm đã khuya, nhiệt độ không khí dần hạ thấp nên không còn muỗi nữa, hai người mới có thể an tâm nghỉ ngơi.

 

Tuy rằng có doanh trại nhưng do ấn tượng về tối qua nên hai người trong lòng vẫn có chút lo lắng, theo bản năng nhích về phía đối phương. Dường như Tần Thiên đã nói đúng, nhiệt lượng từ lửa trại đều bị tường chắn gió phía sau hất ngược trở về nên hai người ấm áp hơn nhiều.

 

Diệp Lâm tinh thần thả lỏng nên không chống được cơn buồn ngủ nữa, liền đặt mình xuống lá chuối mà ngủ. Tần Thiên vội vàng hô: 

 

“Đêm nay chúng ta thay phiên gác, cô ngủ nửa đêm trước, tôi ngủ nửa đêm sau.”

 

Còn chưa nói xong thì đã thấy Diệp Lâm hít thở đều đều, Tần Thiên âm thầm thở dài, đêm nay e rằng phải thức trắng rồi.

 

Rừng cây không giống bãi biển, dã thú rất đông, xủi xẻo sẽ gặp động vật ăn thịt như hổ hay sói nên dù rất mệt, Tần Thiên cũng không dám buông lỏng canh gác. Hắn lẳng lặng ngồi trước lửa trại suy tính. Họ hiện đã có trại và lửa, cũng tìm được nguồn nước, giờ chỉ còn thiếu nguồn thực phẩm ổn định là có thể sống lâu dài trên hoang đảo. Ra biển bắt hải sản là không có khả năng, thuỷ triều rút lúc sáng sớm, rừng cây lúc đó vẫn còn rất tối, không chỉ không dễ đi mà còn có thể gặp dã thú. Khoảng cách tới bãi biển cũng không ngắn, e rằng tới được đó thì cá tôm đã nhảy về biển hết rồi.

 

Suy ngẫm một hồi, Tần Thiên quyết định ngày mai tới chỗ Diệp Lâm tìm được lá chuối để xem xét. Chuối tây bốn mùa đều có, khả năng tìm được quả chuối rất lớn, hơn nửa hắn cũng muốn lấy thêm nguyên liệu để cải thiện doanh trại.

 

Nghĩ đến đây, Tần Thiên bắt đầu nhìn về số vỏ cây, bắt đầu bện thành dây thừng.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương