Chap 6: Đi bắt hải sản

 

Tần Thiên và Diệp Lâm ôm chặt nhau trước đống lửa, dù gió lạnh vẫn gào thét nhưng đã không còn lạnh như trước nữa. Nhưng dưới tình huống như vậy, muốn ngủ là không thể nào, hai người chỉ có thể thức trắng. Không biết qua bao lâu, họ rốt cuộc cũng thấy chân trời tảng sáng, nhiệt độ không khí tăng trở lại, nhưng hai người vẫn chưa buông nhau ra. Họ ôm nhau cả đêm nhưng không dám liếc nhìn người kia, càng không mở miệng nói chuyện để tránh cảm giác xấu hổ, cũng không dám có động tác gì.

 

Hai người nghe tiếng sóng vỗ bờ, đều ngẩng đầu nhìn về phía biển. Nước biển đánh lên bờ ngày càng cao, cứ tiếp tục như vậy, e rằng không tới mười phút nữa thì sẽ chạm tới chỗ họ. Nhưng may là thủy triều còn cách họ khoảng 10 m thì dừng.

 

“May là thủy triều đã dừng lại.” Diệp Lâm bỗng nói.

 

“Hy vọng lát nữa thuỷ triều rút sẽ có hải sản lưu lại trên bãi cát.” Tần Thiên lại nghĩ tới chuyện khác.

 

“Gần khu vực đá ngầm hẳn là sẽ có cua và các hải sản khác.” Diệp Lâm tiếp lời.

 

“Đáng tiếc không có công cụ, nếu không có thể đào được tôm tích trong cát.” Tần Thiên nhớ lại những lần mình từng đi bắt hải sản.

 

“Nếu vận khí chúng ta tốt thì bữa sáng hôm nay không cần lo nữa rồi.” Diệp Lâm khóe miệng nhếch lên, trong đầu hiện ra hình ảnh nướng BBQ hải sản bên đống lửa.

 

Hai người cứ như vậy nói chuyện phiếm về đồ ăn, không khí cũng không ngượng ngùng như trước. Thủy triều sau một giờ sẽ bắt đầu rút, tưởng tượng đến khả năng sẽ có đồ ăn, hai người đều nhìn chằm chằm mặt biển, không nói chuyện nữa, căn bản không giống vừa thức trắng một đêm.

 

Một giờ nói dài không dài, bảo ngắn không ngắn, rất nhanh đã qua đi. Không đợi thuỷ triều xuống hoàn toàn, nước biển mới có dấu hiệu thối lui là hai người đã chạy lên.

 

Thuỷ triều xuống rất nhanh, trong chớp mắt là tảng đá ngầm lớn đã lộ ra. Hai người đánh mắt nhìn nhau, tự phân công hành động. Hải sản trên hoang đảo rất nhiều, Tần Thiên rất nhanh đã mò được rất nhiều nghêu sò to cỡ bàn tay. Nghêu sò vốn không nhiều thịt, chỉ một miếng là xong nhưng may là số lượng rất nhiều. Tần Thiên hai mắt tỏa sáng, trực tiếp cởi áo đựng nghêu sò, cũng chẳng quản nhiều.

 

“Tần Thiên! Tần Thiên!” Diệp Lâm bỗng nhiên hô, sau đó kêu đau một tiếng.

Tần Thiên không cần nghĩ cũng đoán được tình hình của Diệp Lâm, bình thản nói: “Dùng đá đập đi.”

 

Diệp Lâm vốn đang cho tay vào trong kẽ đá để mò, không ngờ lại bị cua cắp trúng. Nghe được lời Tần Thiên, Diệp Lâm đúng là muốn tự đập đầu mình, không ngờ cách đơn giản vậy cũng không nghĩ tới, nàng chỉ có thể cho rằng do đói bụng nên đầu óc suy nghĩ chậm chap.

 

Diệp Lâm lập tức tìm đá đập cua. Biện pháp này quả nhiên hiệu quả, cua cảm giác được nguy hiểm lên lập tức bỏ chạy. Diệp Lâm chỉ chờ có thế liền cẩn thận bắt lấy, cũng không bị kẹp thêm lần nào nữa.

 

Họ mò chừng một giờ mới dừng, thu hoạch rất phong phú: cua 17 con, nghêu sò 23 con, đủ cho hai người ăn no nê, vừa nhìn lập tức thấy đói bụng. Dùng dao đem con cua tách ra, Tần Thiên đem bỏ những phần linh tinh bên trong, sau đó ném xác cua sang một bên.

 

“Sao anh lại ném xác cua đi, mặt trên còn không ít thịt đâu.” Diệp Lâm vội vàng nhặt xác cua lên.

 

Thịt rắn đêm qua căn bản không thể lấp đầy bụng, bụng nàng lúc này đã sớm rỗng tuếch. Thấy Tần Thiên phí của như vậy, Diệp Lâm đau lòng không thôi.

 

“Cô muốn ăn nó cũng được, nhưng lát nữa nhiều nhất chỉ có thể ăn 5 con cua.” Động tác Tần Thiên không hề ngừng lại.

 

“Dựa vào cái gì? Một nửa số cua này là do tôi bắt được đó.” Diệp Lâm nóng nảy.

 

Tần Thiên biết nàng sẽ nói vây, kiên nhẫn giải thích: 

 

“Thịt cua dính trên xác là dạ dày cua. Cua vốn tính hàn, bỏ dạ dày cua có thể tránh được đau bụng.”

 

Chuyện này Tần Thiên lúc trước đi biển bắt hải sản mà học được từ ngư dân. Nghe vậy, Diệp Lâm quyết đoán ném xác cua đi. Nàng biết cua không thể ăn nhiều, nhưng không ngờ lại có điều cần chú ý như vậy. Đợi Tần Thiên xử lý xong hết, nàng mới đem chúng xuống biển rửa sạch, vô cùng ăn ý. Trong lúc đó, Tần Thiên dùng đao tước hai đôi đũa, lấy vỏ nghêu sò làm chén, vậy là thành một bộ đồ ăn đơn giản.

 

Mùi thịt rất nhanh bay ra, hai người không chờ nổi nên vươn đũa gắp nhưng sử dụng có chút không tiện. Cảm thấy phiền phức, Tần Thiên trực tiếp dùng tay. Diệp Lâm lúc đầu còn có chút rụt rè, nhưng sau đó cũng ném đũa sang một bên.

 

Hai người đem hải sản ăn sạch, thỏa mãn nằm trên bờ cát nhưng cũng chỉ là gần no mà thôi, còn nước thì vẫn chưa được uống. Nằm không bao lâu, Tần Thiên đứng dậy, hướng tới cây dừa cách đó không xa rồi nói với Diệp Lâm: 

 

“Lại giúp tôi một chút.”

 

Hoang đảo này đều là dừa cao, dừa lùn rất ít. Cây trước mặt Tần Thiên đại khái cao khoảng 12 m, hơn nữa thân thẳng thắn. 

 

“Có nguy hiểm quá không?” Diệp Lâm có chút lo lắng.

 

“Nguy hiểm cũng phải trèo.” Tần Thiên bình tĩnh nói.

 

Nói xong Tần Thiên cởi dây lưng, tạo thành hình số tám rồi móc vào hai chân mình. Tần Thiên nhảy lên thân cây, dây lưng cọ vào thân dừa làm tăng mà sát mà chân lại móc trong dây lưng, khiến hai chân dán chặt trên thân cây, không cần chuyện trượt chân rơi xuống. Dưới ánh mắt lo lắng của Diệp Lâm, hắn chậm rãi bò lên, thực sự rất khó khăn, mới được ⅓ mà hai lòng bàn tay đã chảy ra mồ hôi. 

 

Hắn không phải chưa từng leo cây, nhưng lần đầu leo cây dừa cây dừa, lại cao như vậy, nói không lo lắng là không thể nào. Cuối cùng hắn hữu kinh vô hiểm mà lên tới đỉnh, sau đó dùng dao chặt rơi toàn bộ dừa rơi xuống rồi từ từ trượt xuống dưới. Diệp Lâm cũng trút được gánh nặng, thở phào một hơi.

 

Tổng cộng có 17 quả dừa, hơn nữa tất cả đều là dừa non, nhiều nước hơn dừa già rụng xuống không biết bao nhiêu lần. Chỉ bốn quả đã giải quyết được nhu cầu nươc của Tần Thiên và Diệp Lâm. Ăn uống no đủ, hai người ngồi trên bờ cát, từ từ nghỉ ngơi.

 

“Chúng ta đêm nay không thể tiếp tục ngủ trên bãi biển nữa, gấp rút phải tìm một nơi trú ẩn để tránh cái lạnh.” Tần Thiên bỗng nói.

 

Nhớ tới cái lạnh tối qua, hắn không rét mà run. Nếu tối qua hắn không tỉnh lại, e rằng hai người không thể thấy được mặt trời mọc hôm nay nữa. Diệp Lâm có chút do dự, nàng vẫn còn bị ám ảnh bởi con rắn nọ, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh: 

 

“Anh nói đúng.”

 

Nàng biết dù họ có thể ôm nhau sưởi ấm nhưng không thể an tâm ngủ, chưa kể có thể còn những mối nguy khác ập tới giữa đêm, tiến vào rừng chắc chắn là một lựa chọn tốt.

 

“Cô tranh thủ nghỉ ngơi đi, một lát nữa chúng ta sẽ vào rừng.” Tần Thiên nói.

 

Một lúc sau, họ đã chuẩn bị lên đường. Vì lo trong lúc vào rừng sẽ bỏ lỡ đội cứu hộ, Tần Thiên dùng đá xếp thành ký hiệu SOS rất lớn. Sau đó, hắn bổ dừa, đổ nước dừa vào chai rồi bắt đầu đi vào rừng. Nhưng đi chưa được mấy bước, hắn phát hiện Diệp Lâm không đi theo, vừa quay đầu thì trên mặt đã đầy hắc tuyến. 

 

“Cô cầm nhiều dừa như vậy làm gì? Ném cả đi.”

 

Chai nhựa dung tích không lớn, lại bị thủng nên Tần Thiên chỉ đổ được bốn quả dừa. Số dừa còn lại quá nặng nên hắn không định mang theo, ai ngờ Diệp Lâm lại ôm theo 4, 5 quả.

 

“Anh vất vả vậy mới hái được xuống, sao có thể bỏ được.” Diệp Lâm bộ dáng xót của, nói.

 

Tần Thiên cứng họng, cười khổ: “Nước dừa rất tốt nhưng không thể uống nhiều vì rất dễ tiêu chảy…”

 

Diệp Lâm đường đường sinh viên ưu tú nhưng từ khi lạc vào hoang đảo này thì liên tục bị Tần Thiên dạy dỗ, trong lòng có chút khó chịu. Dù biết hắn nói đúng nhưng nàng vẫn ngoan cố: 

 

“Cũng không chắc chắn sẽ bị tiêu chảy, chúng ta có thể mang theo để đề phòng.”

 

“Cô nói đúng nhưng tôi nghĩ hai quả là đủ rồi, mang nhiều rất tốn sức.” Tần Thiên phì cười, cũng không tranh cãi với nàng.

 

Trên thực tế, Diệp Lâm ôm nhiều dừa như vậy cũng rất mệt, liền dứt khoát ném 3 quả đi, so với bộ dáng cố sống cố chết vừa rồi quả thực như hai người khác nhau.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương