Tôi Ở Nam Hải Làm Đảo Chủ
-
Chương 5
Quản lý đang tức giận định phát hoả thì bị lời nói của Vương Mục chặn họng, có thể nói là khó chịu vô cùng. Nhưng ông cũng đâu phải người có thể chịu uỷ khuất.
“Cho dù có muốn nghỉ việc thì cậu cũng phải tổng kết những số liệu này cho tôi. Tôi chưa phê duyệt đơn từ chức của cậu. Huống hồ cậu có còn muốn lương tháng này hay không?”
Vương Mục trầm ngâm nói “ Tiền lương tháng này....”
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Vương Mục ông ta tỏ ra đắc ý : “Quên mất, mấy số liệu này tối nay tôi cần rồi. Nếu còn muốn tiền lương tháng này thì cứ thành thật mà làm đi!”
“Trong trường hợp này thì...”
“Tôi không thèm tiền lương tháng này nữa!”
Vương Mục xua tay, bước đi không thèm quay đầu lại.
Không phải chỉ một tháng lương thôi sao? Bây giờ hắn đủ khả năng để ném đi số tiền ít ỏi này!
Người chủ quản nhìn Vương Mục từ từ đi mất , há hốc miệng sửng sốt mặt đen như đáy nồi.
Quá nghẹn khuất rồi!
Không giống như vị quản lý đang tức giận, tâm trạng Vương Mục lúc này rất tốt, cảm giác thật tuyệt khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó khó chịu của ông ta.
.
Ban đêm.
Nhà hàng Vạn Lý Trường Thành.
“Vương đảo chủ à, chúc mừng cậu thoát khỏi bể khổ, không giống chúng tôi phải tiếp tục dầm mình trong biển khổ đó!”
“Hả? Ở cùng chỗ với Tiểu Cầm mà cậu kêu là bể khổ. Cậu chờ đó, suy nghĩ này sai trái lắm rồi! Ai gọi Tiểu Cầm đến đây đi!”.
“Haha cái tên này, tôi không có ý như vậy, cậu cũng sắp bước qua đầu ba rồi, không phải nên tìm một cô gái rồi sao?”
“Ai sắp lên đầu ba chứ? Tôi mãi mãi tuổi 18!”
“Hai nhân mười tám đó hả, Vương đảo chủ à cậu tính toán cũng thật là tốt!”
“Trái tim tôi đau quá đi, cái lão già này!”.
HAHAHA !!! Mọi người xung quanh đều phá ra cười.
“Vương đảo chủ, khi nào “đảo đào hoa” của cậu phát triển thành công, chúng tôi liền nhào đến ăn ké, ăn nghèo cậu luôn!”
“Haha béo chết mấy người!”
“Chán ghét, cậu mới béo đó, tôi đây vững vàng 50 cân”.
“Tôi sợ khi đó sẽ có thêm một số 0 nữa!”
“Aaa đi chết đi! Thật đáng ghét!”
“Ha ha ha!!!”
Trong nhà hàng tràn ngập niềm vui và tiếng cười nói, mọi người đều vui vẻ ăn uống. Tuy thời gian ở bên nhau không quá dài nhưng khoảng thời gian làm đồng nghiệp này quả thực rất khó quên.
Hơn nữa giữa những đám nhân viên văn phòng như bọn họ bỗng dưng lại xuất hiện một “dũng sĩ” như Vương Mục . Dù không thể tự mình làm được nhưng bọn họ đều thực sự muốn xem xem, cậu trai trẻ dũng cảm này có thể đi được bao xa.
Chạy đi, Vương đảo chủ!!!
.
Bầu trời mênh mông lộng gió, sóng biển rì rào, vài chú hải âu đang vỗ cánh bay vút lên trên mặt nước.
Giữa đại dương bao la, nơi biển và trời gặp nhau, con thuyền đơn độc tựa như đang chuyên chở mặt trời đỏ rực, con thuyền đơn độc, những cánh hải âu cùng mặt trời đỏ rực tạo thành một bức tranh phong cảnh hoàn hảo, nồng nàn, yên bình và đầy chất thơ.
“Biển thực sự rất đẹp và rộng lớn!”
Đứng trên boong tàu, nhìn mặt trời đang dần dần nhô lên, Vương Mục lại một lần nữa bị ấn tượng bởi vẻ đẹp tráng lệ của đại dương.
Trong gần nửa tháng nay, Vương Mục đã đích thân đi khảo sát năm hòn đảo nhỏ.
Mỗi hòn đảo đều có những khuyết điểm riêng như thiếu tài nguyên không thì diện tích quá nhỏ hoặc là quá xa đất liền nhưng tất cả các hòn đảo đều có một điểm giống nhau, đó là cảnh quan thiên nhiên rất đẹp và trong lành.
Hòn đảo nhỏ mà Vương Mục sắp khảo sát tiếp theo có tên là Kê Vĩ, đây là hòn đảo cuối cùng mà Vương Mục cần đi đến.
Đảo Kê Vĩ có diện tích chỉ 0,2333 km2, nhỏ nhất trong số các hòn đảo mà Vương Mục đã khảo sát, tuy nhiên hòn đảo nhỏ này cách làng Hồng Mai khá gần, một làng chài gần nhất ở thành phố Sỹ cách 3,2 hải lý. Đây là hòn đảo gần với đất liền nhất.
Đó cũng chính là nguyên nhân khiến Vương Mục thích hòn đảo này!
Chiếc thuyền đánh cá chậm rãi hướng về phía hòn đảo, nước trong vắt, những đàn cá nhỏ bơi lội vui vẻ cũng khiến lòng người vui vẻ theo.
Hòn đảo này trông khá đẹp!
"Này, đó có phải là... bờ cát không?"
“Đó thực sự là một bờ cát!”
Vương Mục tức khắc kinh ngạc kêu lên, nửa tháng qua hắn đã đi qua nhiều đảo nhỏ như vậy, nhưng không có hòn đảo nào có bãi biển đẹp thế này.
Chưa bước lên đảo, Vương Mục đã mong chờ vào hòn đảo này hơn bao giờ hết.
"Tiểu Vương, cậu lên đảo khảo sát đi, ta ở chỗ này câu cá một lát!"
Ông chủ thuyền cầm cần câu, bắt mồi và thả dây một cách điêu luyện.
Vương Mục cười cười không nói thêm gì nữa, ở chung đã nửa tháng, hắn cũng có chút hiểu rõ tính tình của vị thuyền trưởng này.
Thực tiễn mang lại hiểu biết chân chính, hiện tại Vương Mục đã có bộ tiêu chuẩn riêng để khảo sát các hòn đảo.
Đầu tiên hãy nhìn vào độ cao.
Tất nhiên, độ cao so với mực nước biển không thể quá thấp, nếu quá thấp thì sẽ là thảm họa nếu thủy triều dâng lên hay có bão khi đó toàn bộ hòn đảo có thể chìm xuống.
Tất nhiên cũng không thể quá cao, nếu như có một ngọn núi lớn ở giữa thì sẽ an toàn hơn. Nhưng bản thân hòn đảo đã nhỏ về cơ bản không có chỗ để phát triển thêm nếu ngọn núi quá lớn.
Nhìn thấy hòn đảo này, Vương Mục vô cùng vui mừng.
Hình dáng tổng thể của hòn đảo này giống như một cái đuôi gà dựng đứng, núi nhấp nhô, độ cao so với mặt nước biển cũng tương đối cao, gần như không có nguy cơ bị thủy triều dâng cao nhấn chìm.
Điều tuyệt vời nhất là độ cao tương đối của hòn đảo này rất thấp, ngoại trừ “đuôi gà” cao ở đầu phía Tây, phần còn lại của hòn đảo được bao phủ bởi bãi cát trải dài cùng những ngọn đồi thoai thoải.
Đây thực sự là một hòn đảo lý tưởng!
Vương Mộc càng nhìn càng thích, địa thế như thế này mấy hòn đảo trước đó không thể nào so sánh được.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chính là hòn đảo nhỏ này.
Điều thứ hai khi khảo sát là nhìn vào thảm thực vật.
Sự phát triển của thảm thực vật về cơ bản có thể cho thấy thành phần đất đai của hòn đảo, liệu nó có màu mỡ hay không, có phù hợp cho sự phát triển tiếp theo hay không và nguồn tài nguyên quan trọng nhất quyết định số phận của hòn đảo... nước ngọt.
Ở đâu có nước ngọt, ở đó có sự sống và hy vọng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook