Tôi Ở Nam Hải Làm Đảo Chủ
-
Chương 4
Ngay lúc Vương Mục sắp bùng nổ thì trong phòng vang lên tiếng đập mạnh. Người gây ra tiếng động là một ông cụ trưởng bối rất cao tuổi trong làng, đã ngoài bảy mươi tuổi. Dựa theo vai vế, Vương Mục phải gọi ông là “Ông Cố”.
Ông lão đập gậy xuống đất, mặt đen như đáy nồi.
“Mấy người đều đã già đầu như vậy rồi, có còn muốn mặt mũi nữa hay không? Là trưởng bối mà các ngươi làm như vậy là sao? Nếu ai còn dám nói bậy nữa ta sẽ dùng gậy đánh chết hắn!”.
Ông cụ vừa nói xong cả sảnh tiệc liền trở nên an tĩnh.
“Ông sao lại tức giận như vậy? Đều là người thân cả mà, sao có thể một đêm nói trở mặt thì trở mặt chứ?! Ăn đi , mọi người ăn tiếp đi nào, món gà nướng này ngon lắm!”.
Dì Ba cầm một miếng gà nướng mời mọi người ăn, không thèm để ý ai hết suýt chút nữa khiến ông cụ tức đến té ngã.
Vương Mục nhướng mày, hắn không dám trêu vào kiểu thân thích kỳ tài da mặt dày như thế này.
Ăn xong bữa này thì trốn lẹ là tốt nhất.
.
Sau khi trở lại thành phố, Vương Mục thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự bị mấy người thân xa lạ đó tạo ra bóng ma tâm lý.
Với số tiền hơn ba triệu này hắn đã hạ quyết tâm, sẽ đến ban chuyên ngành để xin một hòn đảo nhỏ, tự tạo dựng một thiên đường hải đảo cho riêng mình.
Mặc dù Vương Cơ chỉ là một kẻ không ra gì, làm việc của bản thân không tới đâu nhưng những gì hôm qua anh ta nói cũng không sai, chỉ dùng ba triệu để xây dựng một hòn đảo du lịch quả thực có chút viển vông.
Tiền này của hắn có thể sẽ bị lãng phí vô ích, nếu trở về trước khi giải phóng thì còn có thể.
Nhưng thì sao chứ?
Ai bảo hắn thích!
Đều nghĩ rằng hắn sẽ không được, phải không, nhưng hắn quyết tâm phải trở thành chủ sở hữu của một hòn đảo.
Ngày hôm sau, Vương Mục đến công ty đúng giờ. Vừa bước vào phòng các đồng nghiệp đều sôi nổi tiến đến thăm hỏi. Kỳ nghỉ 7 ngày không dài cũng không ngắn, thực sự giống như cuộc đoàn tụ sau một thời gian dài vắng mặt.
“Cái gì!!! Cậu định từ chức rồi trở thành chủ đảo???”
Nghe xong Vương Mục nói, ai cũng sửng sốt hết hồn.
Đây là kiểu phát triển thần thánh gì vậy. Chủ đảo, cậu đang đùa à!
Đây là thứ mà nhân viên văn phòng như bọn họ có thể mua được sao?
“Vương Mục, cậu bị nóng đầu hả?”.
Một đồng nghiệp còn tiến tới sờ vào trán Vương Mục để xác nhận xem cậu ta có bị sốt hỏng đầu hay không. Mấy người còn lại đều nhìn Vương Mục, không nói nên lời.
Mặc dù mức lương của bọn họ không quá cao nhưng xem như cũng khá tốt, trong tình hình kinh tế bấp bênh như hiện nay thì từ chức vội vàng không phải là điều khôn ngoan.
“Vốn khởi nghiệp của cậu đến từ đâu vậy? Sở kế hoạch đầu tư nhất định sẽ thẩm định năng lực thu nhập cá nhân của cậu!”.
“Đúng vậy, quốc gia không có khả năng đem một hòn đảo nhỏ cấp cho một cá nhân không có năng lực phát triển hòn đảo!”.
Các đồng nghiệp sôi nổi bàn luận, bọn họ cũng bày tỏ vẻ không đồng tình như người dân trong làng, nhưng những gì bọn họ nói đều là các vấn đề nan giải thật sự.
Phát triển đảo không phải là trò chơi, mục đích của nhà nước là huy động vốn tư nhân để thúc đẩy phát triển tài nguyên biển.
Hơn nữa nhà nước không thể cho phép các cá nhân khai thác tài nguyên đảo một cách vô kỉ luật rồi phá nát chúng.
Ví dụ vài năm trước, một hòn đảo nhỏ rộng khoảng 0.25km2 đã được bán đấu giá tới 20 triệu ndt. Tất nhiên với mức giá cao ngất ngưởng như vậy, những hòn đảo bình thường không thể đạt tới trình độ này.
Khi nghe tin Vương Mục đã bán căn nhà tổ của mình, một số đồng nghiệp trợn mắt sửng sốt.
“Huynh đệ ta thật sự đã nhìn sai về cậu rồi. Mẹ nó cậu thật đúng là một dũng sĩ!”.
Một người tới vỗ vai Vương Mục bày tỏ sự ngưỡng mộ. Các người khác cũng tán thành Vương Mục!
Bán nhà để phát triển đảo hoang là việc mà người thường thật sự khó có thể làm được.
Làm gì có ai không biết, căn nhà đó để càng lâu về sau thì càng có giá chứ! Đồ cổ đó!
Huống chi việc khai phá hoang đảo không có người ở , càng là biết nhiều về thị trường thì càng hiểu khó khăn trong đó nhiều đến thế nào.
Đây thật sự là một quyết định rất can đảm!
“Vương đảo chủ, dù giàu hay quý xin đừng quên nhau!”.
“Đãi đi! Đãi đi! Đãi đi!”
Không khí trong văn phòng bỗng dưng trở nên náo nhiệt.
“Được rồi, tối nay tôi sẽ đãi mọi người ở nhà hàng Vạn Lý Trường Thành!”.
“Hoan hô!!!”
Mọi người đều vui vẻ cười đùa.
“Bang Bang”
“Mấy người đang làm gì vậy? Muốn làm phản à, đã làm xong việc hết chưa?”
Nhìn thấy khuôn mặt vừa đen vừa dài như mặt ngựa của quản lý, một số đồng nghiệp cảm thấy bất lực. Sếp cao một bậc chèn chết người! Hừ!
Một nữ đồng nghiệp thậm chí còn quay lưng lại thè lưỡi ra phản ứng ông ta, có chút không khí làm trò mua vui làm Vương Mục câm nín không dám nói gì.
Bởi vì cũng sắp từ chức nên giờ phút này, tâm tình của hắn tự nhiên là khác với mọi người.
Chẳng phải trước đây hắn cũng ghét cay ghét đắng vị chủ quản cứng nhắc và nhàm chán này sao? Nhưng khi đó thì hắn có thể làm gì được ông ta?
Tuy nhiên bây giờ đã khác, hắn không cần phải nhìn vẻ mặt người này nữa.
“Vương Mục, cậu còn đứng đây làm gì, làm bù nhìn à?”
Bang!!!
Người quản lý cau mày, ném một chồng tài liệu lớn lên bàn trước mặt Vương Mục.
“Tôi muốn những số liệu này vào sáng mai. Nếu cậu không hoàn thành, thì.......”
Tới rồi!
Vương Mục biết đây trò ông ta bày ra vì tuần trước đã xin nghỉ đột ngột làm ông ta không vui.
Vị quản lý này rất thích làm khó dễ nhân viên cấp dưỡi, không chỉ Vương Mục mà mọi người ai cũng thế.
Bất quá hiện tại bọn họ đều đang vui vẻ xem ông ấy diễn trò. Vương Mục liếc nhìn chồng tài liệu trên bàn, bình tĩnh nói “Lấy lại những tài liệu này đi!”.
Nghe Vương Mục nói xong, chân mày của ông ta đột nhiên cau lại. Hắn biết ông ta sắp nổi giận, khi tức giận thì ông ta mắng chửi luyên thuyên rất nhiều.
Nhưng Vương Mục đâu phải là người thích ngược, sao có thể ngoan ngoãn chờ ông ta phát hoả chứ?
“Tôi quyết định nghỉ việc!”
Yên tĩnh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook