Tôi Ở Nam Hải Làm Đảo Chủ
-
Chương 49
Cô cũng muốn góp sức, nhưng lý trí mách bảo, dù có lao tới cũng chưa chắc có thể giúp được, ngược lại còn có thể trở thành con tin, kéo chân sau Vương Mục.
Nhưng lúc này Ôn Doanh giật mình, vội vàng hét lên: "Cẩn thận, phía sau có đánh lén!"
Tên cướp cầm dao tỏ vẻ khinh thường, cười khẩy, con dao chặt xương sắc bén trong tay càng ngày càng lạnh.
Nhưng vào lúc này, thời gian giống như chậm lại, bọn cướp quay đầu nhìn thấy trên miệng Vương Mục đang lộ ra một nụ cười , đúng vậy, một nụ cười giễu cợt.
Không sai, chính là đang cười nhạo!
Sao có thể?
Bọn họ có ba người!
Nhưng đã quá muộn, chỉ thấy Vương Mục chậm rãi đưa tay ra, tựa hồ như muốn “tay không cản kiếm”.
Còn không kịp nghĩ nhiều, tên cướp chợt cảm thấy cổ tay mình đau nhói, sau đó con dao trên tay rơi xuống đất kêu loảng xoảng.
Mà đây chỉ là mới bắt đầu, người đàn ông đó một quyền đấm tới, mặt hắn giống như vừa đập vào một chiếc xe ôtô đang chạy tới với tốc độ cao, toàn thân trong nháy mắt bay về phía sau, răng môi lẫn lộn, máu văng khắp nơi.
Làm sao có thể?
Hai người còn lại sợ đến run cả gan, mẹ kiếp, đây là gặp phải cao thủ võ lâm sao?
"Võ thuật có cao cũng sợ dao phay, tới, chém chết hắn!"
Hai tên côn đồ cầm dao chặt xương lao tới, nhưng ánh mắt Vương Mục lại càng bình tĩnh hơn.
Đó giờ hắn không đánh nhau nhiều, không thể gọi là giỏi hay có kinh nghiệm gì đó. Sinh tử ẩu đả, đây vẫn là lần đầu tiên của hắn từ trước đến nay. Có lẽ chính là nhờ Thủy Lam Châu mà trong lòng Vương Mục không hề có chút sợ hãi khi đối mặt với hai con dao sắc bén có thể giết chết mình bất cứ lúc nào.
Chỉ có bình tĩnh!
Điều không ai nhìn thấy là có một làn sương mù nhỏ dưới tay trái và tay phải của Vương Mục đang biến thành những mũi băng cực kỳ nhỏ.
Nước là đồ chơi cũng là vũ khí của Vương Mục.
Quá trình này cực kỳ ngắn, còn chưa đến một giây.
Vương Mục tâm niệm vừa động, những mũi băng liền bay vút ra ngoài.
Hai tên cướp không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng bọn hắn cảm thấy bàn tay đang cầm dao của mình đau nhói, hai con dao đồng loạt rơi xuống kêu loảng xoảng.
Ngay sau đó, một nắm đấm to như bao cát ập tới, hai tên côn đồ bị Vương Mục đấm thẳng vào mặt.
Khuôn mặt đầy máu cùng nước mắt bay ra!
A a a a a a!
Chỉ trong vài hơi thở, ba tên cướp cực kỳ hung hăng có vũ trang đều quỳ xuống kêu rên.
"Chuyện này......"
Ôn Doanh đứng một bên nhìn hết thảy, miệng há to mắt trợn trừng không thể tin được.
Ba tên cướp có thể giết cô bất cứ lúc nào lại bị giải quyết một cách gọn gàng nhanh chóng như vậy?
Cô không phải đang nằm mơ đấy chứ?
"Mẹ kiếp, nữ nhân của ông đây mà bọn mày cũng dám đụng vào, còn dùng dao trước mặt chị Doanh, ai cho bọn mày dũng khí đó?!"
Vương Mục xuống tay không hề có chút thương xót, hắn đánh ba tên cướp một cách thô bạo, chỗ nào đau thì xuống tay không chần chừ.
Lập tức, ba tên cướp bị đánh đến mức kêu cha, gọi mẹ, van xin thảm thiết.
Vương Mục nghĩ lại mà sợ hãi không thôi, may mắn hắn không đến muộn.
Khi một tên cướp cởi mặt nạ ra trước mặt nạn nhân, tín hiệu mà hắn gửi đi thật khủng khiếp. Nếu chẳng may chị Doanh... Vương Mục thật sự không dám tưởng tượng!
Ôn Doanh nghe Vương Mục nói cô là nữ nhân của cậu ta, cô nhướng mày, bất quá dường như cũng không khó chịu như cô nghĩ.
Tuy nhiên, trái tim của Ôn Doanh chợt run rẩy khi nhìn thấy ba tên cướp cả người đầy máu sau khi bị Vương Mục tẩn nãy giờ.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, nếu còn đánh nữa sẽ chết người!"
Ôn Doanh nhanh chóng giữ lấy Vương Mục, cảm nhận được chị ấy ôm mình lại Vương Mục hơi bất ngờ liền dừng tay.
Hắn nhạy bén cảm nhận được thái độ của Ôn Doanh đối với mình đã khác trước đôi chút.
Không còn khách khí như trước nhưng chung quy vẫn còn quá mức xa cách.
Nhìn vẻ mặt quan tâm của chị Doanh, Vương Mục không khỏi nở nụ cười đắc ý.
Học tỷ, hội trưởng hội sinh viên, chị Doanh à, bức tường trong trái tim chị cuối cùng cũng vì thằng em này mà mở ra một cánh cửa sổ rồi.
Hắn rất vui!
Đúng lúc này, tên cướp hung hăn nhất, tên khốn đã cởi mặt nạ ra trước, mặt đầy máu nói: "...khốn nạn...mẹ kiếp, chúng tao không chỉ có ba người thôi đâu.. ...mày đợi đó... chờ trả thù đi!"
Ôn Doanh sợ đến mặt tái nhợt, tay vô thức nắm lấy cánh tay Vương Mục.
Chúng còn có đồng bọn.
Chuyện trả thù thế này, giống như có một thanh kiếm sắc bén lúc nào cũng treo trên đầu mình.
"Chị Doanh, đừng sợ, vẫn còn có tôi mà!"
Vương Mục vỗ nhẹ tay cô ấy, không ngừng an ủi, nhưng lửa giận trong lòng hắn lại càng tăng thêm!
Mẹ bọn khốn, tới lúc này mà còn dám uy hiếp cô ấy, thật là muốn tìm chết!
Không nói một lời, Vương Mục thẳng chân đá vào ngã ba của tên khốn này, "Đe dọa này, ngươi đe doạ nữa đi, ngươi đe doạ một tiếng nữa cho tao xem!"
Ngao ooooo!
Tên cướp đau đớn, hai tròng mắt muốn lồi ra, thân hình cuộn lại như một con tôm.
Tiếng la hét xé tới tận trời!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook