Tôi Ở Nam Hải Làm Đảo Chủ
-
Chương 48
Người đàn ông này nhìn Ôn Doanh từ trên xuống dưới, không hề che giấu ánh mắt nóng bỏng tràn đầy dục vọng của hắn.
Không chỉ Ôn Doanh sửng sốt, mà hai tên cướp còn lại cũng choáng váng.
"Lão Tam, mày đang làm gì vậy? Mày điên à?"
Hai tên cướp đeo mặt nạ còn lại cũng sợ hãi, tháo mặt nạ xuống là một hành động vô cùng liều lĩnh.
Bây giờ để tránh bị lần ra, cách tốt nhất là giết chết người phụ nữ trước mặt này. Họ chỉ muốn tiền, dù cho có động sắc tâm nhưng họ cũng không có ý định giết ai hết, nhưng bây giờ...
"Tôi muốn làm cái gì? Hai anh không thấy được sao?"
"Bây giờ tôi muốn làm con nhỏ này. Mẹ kiếp, cả đời tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con đàn bà đẹp đến như vậy, nếu hôm nay không ngủ với cô ta, ông đây sẽ hối hận cả đời!"
Ôn Doanh thấy tình thế không ổn, lập tức há mồm, chuẩn bị hét lên.
Tuy nhiên, tên cướp tháo mặt nạ phản ứng nhanh hơn, hắn chỉ nghe thấy một tiếng động, con dao sắc bén liền cắm vào chiếc bàn trước mặt cách Ôn Doanh không xa.
"Con khốn này, đừng có cho cô mặt cô lại không cần, cô cứ la đi xem ai nhanh hơn, là cô hay là con dao trong tay chúng tao!"
Sự việc đã đến mức này, hai tên cướp còn lại cũng đành liều mạng.
Hai người lần lượt tháo mặt nạ ra, mỗi người đều lộ ra ánh mắt vô cùng dữ tợn.
Càng đáng sợ hơn chính là một trong hai tên cướp còn liếm mép dao, cười dâm đãng nói: "Này cô em, cô phải suy nghĩ cho kỹ đó, dù cô có chết rồi, chúng tôi muốn làm gì thì làm thôi!"
"Vô liêm sỉ!"
Ôn Doanh hai mắt muốn nổ tung, móng tay cơ hồ đã cắm vào da thịt, nhưng vào lúc này cô không còn cách nào khác.
Lúc này Ôn Doanh chợt nhớ tới ban nãy nói chuyện, Vương Mục đã nói hôm nay sẽ đưa hải sản đến cho cô.
"Các người không nên ép tôi, bạn trai tôi sẽ sớm quay lại thôi. Đến lúc đó, các người ai cũng không chạy được!"
Khi Ôn Doanh nhắc đến bạn trai mình, bọn cướp nhìn nhau cười lớn.
"Này, cô cho rằng bọn tôi chọn cô là mục tiêu chỉ là chuyện ngẫu nhiên à? Bọn tôi đã nghiên cứu địa hình, theo dõi cô đến nửa tháng trời. Cô có bạn trai hay không bọn tôi còn không biết chắc?"
"Ha ha, để tam ca của chúng tôi làm bạn trai cô đi, tôi cam đoan cô sẽ sướng tới phát ngất!"
"Các ngươi......"
Ôn Doanh không ngờ ba tên cướp này lại biết rõ cô đến như vậy.
Cô đang tuyệt vọng!
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Bạn trai sao, chị Doanh, đây là đang gọi tôi phải không?"
Nhìn thấy Vương Mục đang cười, đôi mắt xinh đẹp của cô lập tức sáng lên, thậm chí còn có chút ẩm ướt.
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của ba tên cướp, cô biết rằng bọn hắn sẽ không thể nào buông tha cho mình.
Dù cô có cố gắng đến đâu thì có thể sáng mai, tin tức về cái chết tại nhà của cô sẽ xuất hiện khắp nơi trên các mặt báo.
Điều cô không ngờ tới là khi cô đang hoàn toàn tuyệt vọng, Vương Mục đã xuất hiện một cách kỳ diệu, đem cô bảo vệ phía sau lưng mình. Điều này khiến Ôn Doanh lần nữa lại thấy được hy vọng và ánh sáng, nhất thời nước mắt đã trào ra.
Giờ phút này, tảng băng trong lòng Ôn Doanh đã tan chảy một chút!
Bất quá ngay sao đó, cô lại cảm thấy lo lắng, trước mặt cô có ba tên liều mạng, hơn nữa mỗi tên đều đang cầm vũ khí, Vương Mục lại chỉ có một mình với tay không, làm sao có thể đối phó với bọn hắn?
Nhìn thấy Vương Mục không biết từ khi nào tiến vào phòng, không chỉ Ôn Doanh giật mình, mà ba tên cướp cũng giật mình.
Người trước mặt này vào nhà bằng cách nào? Vào đây từ khi nào?
Đặc biệt là khi nhìn thấy chiếc điện thoại di động trên tay Vương Mục, trái tim của ba tên cướp đều chìm xuống.
"Mày đã gọi cảnh sát?"
“Tôi không chỉ gọi cho cảnh sát mà còn gửi một đoạn video cho chú cảnh sát nữa đó!”
Video, video gì!
Trái tim của ba tên cướp đã chìm xuống đáy cốc, mắc cái giống gì mà họ lại cởi hết mặt nạ ra chứ?
Đó là bởi vì họ đã nắm chắc, dù cho có hãm hiếp cướp của rồi giết chết người phụ nữ này ở đây thì danh tính của họ vẫn sẽ không bị lộ.
Nhưng người đàn ông trước mặt không chỉ nhìn thấy mặt họ mà còn quay video chuyển tới cho cảnh sát.
Xong đời!
Cho dù giờ họ có giết chết người đàn ông và người phụ nữ này ở đây, sau đó thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát đi nữa thì cả đời bọn hắn cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời được nữa.
Cái tên súc sinh này!
"Tao nhất định sẽ chặt thằng khốn này thành từng mảnh, đem nó cho chó ăn!"
Ba tên cướp cầm dao dàn thành hình tam giác bao vây Vương Mục.
"Mấy cậu em cũng quá lỗ mãng rồi!"
Sao Vương Mục lại nói chuyện đã quay video ra trước mặt bọn cướp, đây không phải là đang cố chọc điên bọn hắn hay sao?
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Ôn Doanh từ nhỏ đến lớn đều là một học bá, nhưng vào thời khắc mấu chốt này, cô buồn bã phát hiện ra kiến thức của mình căn bản không có tác dụng gì. Rõ ràng cô đã trang bị cho mình kiến thức rất cường đại nhưng cuối cùng cô vẫn cứ nhỏ bé yếu đuối như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook