Chương 4


 

Đòn tấn công lôi xích tỏa ra các hướng khác nhau như một cái lưới, và bay thẳng tới chỗ JaeHyun.

 

Những đòn đánh liên tiếp cùng pháp thuật siêu phàm đó đã vượt qua ngưỡng chịu đựng của cậu.

 

Nhưng vì lý do nào đó, JaeHyun không hề tránh né. Cậu chỉ đứng đó nhìn chằm chằm [Lôi Xích] đang hướng về phía mình.

 

Ầm ầm! Bùm bùm bùm!

 

Cú đánh chạm tới JaeHyun. Lôi xích liên tục cứa từng vết lên cơ thể cậu.

 

Cách tấn công của Jeong WooMin cực kỳ tàn bạo và nhanh chóng. JaeHyun nghiến răng.

 

[Lôi Xích] dường như đang thiêu sống JaeHyun. Cậu gồng mình lên để không đánh mất sự tỉnh táo, nhưng cuối cùng vẫn ngã quỵ.

 

“Ặc!”

 

Nôn ra một ngụm máu, cơ thể JaeHyun lăn lộn trên nền đất. Chiếc Lôi Xích bao trùm bởi pháp thuật nuốt lấy cơ thể JaeHyun với một âm thanh đinh tai nhức óc.

 

Szzzzzzzzzzzt!

 

“Tôi thật sự không hiểu. Một người cha giết hại chính vợ của ông ta, và giờ đến con trai ông ta.”

 

Jeong WooMin chế nhạo khi anh ta dùng chân di di cơ thể gần như sắp chết của JaeHyun. 

 

“Nghe có nực cười không? Cậu cũng thấy thế mà đúng không, anh bạn?”

 

Jeong WooMin chầm chậm bước lên người JaeHyun với biểu cảm lạnh lùng không thay đổi.

 

<Một lúc sau>

 

Khi cơ thể JaeHyun cuối cùng cũng cứng đờ lại và không cử động nữa, Jeong WooMin rút pháp thuật lại và quay đi.

 

Trừ khi có phép màu xảy ra, trông JaeHyun không có vẻ gì là có thể di chuyển được nữa cả.

 

Nhưng vào khoảnh khắc đó.

 

Vù vù vù……

 

Mặt đất rung chuyển và bắt đầu nứt ra thành từng mảng.

 

Jeong WooMin đột nhiên nhăn mày.

 

‘Loại pháp thuật gì đây? Min JaeHyun có lẽ đã chết rồi mà. Ngay cả-’

 

Anh ta cảm nhận được sau lưng mình là một cơn lũ ma pháp dữ dội. Đúng lúc đó, Jeong WooMin dường như nổi hết da gà.

 

‘Pháp thuật này đang trở nên mạnh mẽ hơn rồi.’

 

Jeong WooMin nhanh chóng dừng chân và vào trạng thái tấn công.

 

Đúng như anh ta nghĩ, luồng mana này tỏa ra từ cơ thể JaeHyun. Phát ra áng sáng xanh lục, nguồn năng lượng sống đó cuốn lấy cơ thể sắp chết của cậu.

 

Khuôn mặt Jeong WooMin đơ ra. Và cơ thể của JaeHyun thì vặn vẹo.

 

“Chuyện gì…… đang xảy ra lúc này vậy?”

 

Jeong WooMin lắc đầu và dồn pháp thuật vào lòng bàn tay một lần nữa. Anh ta hô lên câu thần chú gọi [Lôi Xích] ra.

 

Lần này, thay vì yên lặng làm phép, anh ta đã hô to câu thần chú lên. Anh ta định sẽ đặt dấu chấm hết cho cuộc đời của JaeHyun với một cú đánh mạnh mẽ duy nhất.

 

‘Lần này mình phải chắc chắn là đã kết thúc nó.’

 

Anh ta không biết tại sao, nhưng anh ta có một dự cảm mãnh liệt rằng làm vậy là cần thiết. Jeong WooMin nhanh chóng hoàn thành việc thi triển phép thuật và chuẩn bị để gửi đòn tấn công đến JaeHyun.

 

Whoooong…

 

Những từ ngữ ma pháp mà người thường không thể đọc hiểu được đang được viết trên không trung, và bắt đầu tụ lại ở lòng bàn tay Jeong WooMin.

 

<Một khắc sau>

 

Những dòng chữ đan vào pháp thuật của Jeong WooMin và chuyển thành những sợi xích phát ra ánh sáng vàng.

 

Soạt!

 

“Lần này xin cậu hãy chết đi.”

 

Đòn tấn công sấm chớp bay từ tay Jeong WooMin tới cơ thể JaeHyun.

 

Tuy nhiên—

 

Lần này JaeHyun cũng không hề tránh đi. Cậu nhìn chăm chăm vào đòn tấn công đang bay xé gió về phía mình.

 

Và rồi, nhìn thấy khuôn mặt của JaeHyun, Jeong WooMin chợt cảm thấy khó hiểu.

 

‘Một người sắp-chết-đến-nơi lại đang… mỉm cười sao?’

 

Từng chữ mà anh ta không hiểu tuôn ra từ khuôn miệng đầy máu của JaeHyun.

 

“……Trang bị - [Con Mắt Thất Lạc của Odin].”

 

 

- Đã trang bị vật phẩm [Con Mắt Thất Lạc của Odin].

 

- Vật phẩm đã được ràng buộc với người sử dụng.

 

“Ta biết mà. Ta không thể bán ngươi đi được nữa.”

 

 

- Nhận được kỹ năng chủ động [Nguồn Gốc Phổ Quát] thông qua việc trang bị [Con Mắt Thất Lạc của Odin].

 

Đúng lúc thông báo của hệ thống bật lên, đòn tấn công của Jeong WooMin chạm tới cơ thể JaeHyun.

 

Chính xác hơn, trông nó như thế sắp thật sự chạm vào cậu.

 

Whooong……! Lách cách!

 

Biểu cảm của Jeong WooMin trở nên điên cuồng. Anh ta gào lên, không thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra trước mắt mình.

 

“L-làm sao có thể thế này được?! Mana…… bị phân tán ra sao?!”

 

[Lôi Xích] đang xé gió lao tới JaeHyun đã bị phá hủy hoàn toàn và tan biến thành cát bụi. Tàn dư của pháp thuật bay lả tả bên cạnh JaeHyun.

 

JaeHyun nhìn khuôn mặt kinh hoảng của Jeong WooMin và giơ tay phải lên.

 

“Jeong WooMin.”

 

 

- Đã nhận được kỹ năng mới.

 

- Xem thông tin kỹ năng.


 

 

[Kỹ năng chủ động]

 

Tên: Nguồn Gốc Phổ Quát

 

Xếp loại: EX

 

Chỉ số: -

 

Phân tích cơ chế của một câu thần chú để hiểu và giải trừ nó.

 

1. Tự động giải trừ ma pháp sau khi phân tích cơ chế của ma pháp.

 

2. Lượng ma pháp tiêu thụ phụ thuộc vào cấp độ ma pháp bị phá hủy bằng [Nguồn Gốc Phổ Quát].

 

“Tôi sẽ giết anh một cách đau đớn nhất có thể.”

 

Mắt trái của JaeHyun chợt nhuộm một màu vàng kim sáng chói.

 

 

- Hiệu quả của [Con Mắt Thất Lạc của Odin] đã được kích hoạt.

 

- Đã sử dụng một thẻ trống.

 

- Đang sao chép kỹ năng [Lôi Xích].

 

Cậu nghe thấy âm thanh rõ ràng của thông báo nảy lên. Một đòn tấn công sấm chớp chói lên ánh sáng vàng nhanh chóng hình thành nơi tay phải của JaeHyun. Trông nó giống hệt [Lôi Xích] mà Jeong WooMin sử dụng.

 

Lông mày của Jeong WooMin nhăn lại dữ tợn.

 

‘Làm sao một Chiến binh tầm thường có thể sao chép [Lôi Xích] của mình!’

 

Jeong WooMin choáng váng nhìn chằm chằm JaeHyun đang đứng trước mặt anh ta.

 

Tỏa ra luồng aura khác hoàn toàn so với vài phút trước, giờ đây cả cơ thể cậu tràn trề mana hùng mạnh.

 

Nhưng điều bất ngờ nhất chính là việc JaeHyun sở hữu bùa [Lôi Xích] của Jeong WooMin xung quanh tay cậu.

 

Đó là bùa phép mà Jeong WooMin, một người được coi là thiên tài, mất tới vài năm để học tập nó.

 

Hơn thế nữa, JaeHyun chỉ là một đột kích giả Chiến binh tầm thường.

 

Vậy thì, làm sao cậu ta có thể sử dụng bùa cấp cao như [Lôi Xích] chứ?

 

Trước tình huống khó hiểu này, Jeong WooMin chỉ có thể cắn môi.

 

“Tôi không biết cậu sử dụng loại bùa phép cấp cao như vậy bằng cách nào… nhưng cậu nghĩ cậu có thể đánh bại tôi chỉ với thứ đó sao?”

 

Và rồi, sự im lặng của JaeHyun kết thúc khi cậu chầm chậm cất tiếng.

 

“Tôi không biết nữa. Cho dù tôi có thể hay không thể thì cũng vậy.”

 

JaeHyun cười nhẹ.

 

“Anh tự quyết định đi.”

 

Đòn [Lôi Xích] đang lớn dần lên với pháp thuật dữ dội rời khỏi tay JaeHyun và nhanh chóng lao tới Jeong WooMin.

 

Đòn tấn công lần này còn nhanh hơn gấp mấy lần so với lần ra tay của Jeong WooMin vài khắc trước.

 

“Ặc!”

 

Jeong WooMin nhanh tay tập hợp mana và tạo ra một chiếc khiên bảo vệ anh ta khỏi đòn đánh của JaeHyun.

 

‘Mẹ kiếp! Cái thứ này thật là……’

 

Ầm ầm! Bùm!

 

Tránh được đòn tấn công trong gang tấc, Jeong WooMin nhìn chằm chằm JaeHyun và thở một cách nặng nhọc.

 

‘Thứ này thậm chí còn mạnh mẽ hơn bùa phép của mình nữa……!’

 

Bùm! Bùm! Ầm ầm!

 

Các đòn đánh của JaeHyun bay tới không ngừng. Jeong WooMin phải dùng khiên của anh ta để chặn đứng chuỗi cầu sấm sét và gắng sức tìm điểm mù của JaeHyun. Nhưng nhịp tấn công của JaeHyun lại nhanh đến mức anh ta không thể tin nổi.

 

JaeHyun dường như đang sử dụng tất cả năng lượng sống để tấn công. Đòn đánh của cậu ta hệt như một tác phẩm của quỷ dữ.

 

Và cuối cùng—

 

Chuỗi xích của JaeHyun nhanh hơn hẳn chiếc khiên của Jeong WooMin, và xuyên thẳng qua nó.

 

‘Mẹ nó! Mình có thể né đượ—’

 

Soạt!

 

Bốn sợi xích bay tới chỗ Jeong WooMin. Trong tình huống nguy hiểm cực độ như vậy, cuối cùng anh ta cũng không thể nào né được đòn tấn công của JaeHyun nữa, và cơ thể anh ta bị đống xích xé toạc.

 

Jeong WooMin không thể di chuyển được nữa, và JaeHyun đi về phía anh ta.

 

“Khục! Ặc!”

 

Jeong WooMin vật lộn với đám dây xích, nhưng JaeHyun – có vẻ như không muốn nghe anh ta nói một lời nào nữa – hạ thấp tay xuống.

 

Soạt!

 

Âm thanh của sợi xích vang lên khi nó luồn qua không khí và đâm thẳng qua ngực anh ta.

 

“Khục!”

 

Một đòn đánh nhắm chính xác vào trái tim.

 

Sau một khoảng thời gian nhắn, cơ thể Jeong WooMin mất đi toàn bộ sức mạnh.

 

“Mọi chuyện…… đã kết thúc rồi.”

 

Mặc dù cậu đã thắng trận chiến này, tình trạng của JaeHyun không được ổn cho lắm.

 

Sử dụng bằng hết tất cả mana cậu có để tấn công Jeong WooMin, giờ đây cậu không còn một giọt mana nào trong người nữa. Thể lực cũng đã cạn kiệt, nên giờ có muốn nhúc nhích cũng không được.

 

“Mình vừa mới nhận được một vật phẩm Huyền thoại…… vậy mà mình lại chuẩn bị chết vô ích như thế này đây.”

 

Gần đây vận may của cậu đúng là có vẻ khá tốt.

 

JaeHyun bình tĩnh đón nhận số phận của mình và nhắm mắt lại.

 

Chết.

 

Cậu đã bị bắt phải tận mắt chứng kiến những cái chết kinh hoàng vô số lần khi còn là một đột kích giả.

 

Nhưng giờ đây cậu lại thực sự trải nghiệm được nó.

 

‘Lạnh thật đấy.’

 

Đầu óc quay cuồng mơ màng cùng độ sâu của hầm ngục, JaeHyun chầm chậm nhắm mắt.


 

 

- Một hệ điều hành mới đã được tải xuống. Bạn có muốn khởi chạy không?

 

***

 

 

- Một khi hệ điều hành này khởi chạy, mọi chấn thương sẽ được phục hồi 

và người dùng sẽ được hồi quy về khoảng thời gian mong muốn nhất.

 

Cậu nghe được một giọng nói kỳ lạ tới từ hư vô trước khi mất toàn bộ ý thức.

 

Khi tâm trí trở nên mờ mịt, JaeHyun không thể phân biệt được liệu âm thanh mà cậu vừa nghe có phải là thật hay là một ảo giác.

 

Nhưng cậu hiểu rõ những gì giọng nói vừa giờ muốn truyền đạt.

 

“Ngươi đang… muốn nói rằng ngươi có thể… cứu ta sao?”

 

Cậu buộc phải đưa ra quyết định trước khi mất toàn bộ ý thức mãi mãi. JaeHyun vận tất cả sức còn sót lại trong cơ thể và thì thầm với giọng nói đang vang lên trong đầu mình.

 

‘Hồi quy… là gì? Mình không biết nó nghĩa là gì, nhưng…’

 

“Được. Khởi chạy đi.”

 

Khoảnh khắc câu nói bật ra khỏi miệng JaeHyun, cơ thể cậu lập tức ngã lăn xuống sàn.

 

 

- Hệ điều hành [Hệ thống Nornir] đã khởi chạy.

 

- Từ giờ trở đi, bạn là [Đối thủ] của Aesir kiêu ngạo.

 

- Kỹ năng thụ động [Thần Nhãn Toàn Năng] đã được trang bị.

 

- Những vị Thần chống lại Aesir đang dõi theo bạn.

 

***

 

 

- Hoàn nguyên về thời điểm người dùng mong muốn.

 

- Thời gian hiện tại là ngày 15 tháng 11 năm 2020.

 

- …thành công phục hồi 20% tổng quan cơ thể của bạn. Đã loại bỏ hạn chế về các hoạt động phi chiến đấu.

 

- Nhiện vụ [Nghỉ ngơi là mẹ thành công!] đã được tự động khởi tạo.

 

Chợt cảm thấy ngực không thắt lại nữa, JaeHyun mở mắt ra.

 

“Hở?”

 

Giây phút tiếp theo, cậu chìm vào sự hoang mang sâu thẳm.

 

“Chuyện quái gì trên thế giới… đang xảy ra vậy trời?”

 

JaeHyun ngồi dậy và nhìn xung quanh chiếc giường cậu đang nằm.

 

Chăn gối thơm phức dễ chịu. Bầu không khí cùng cách sắp xếp đồ nội thất ấm cúng, và hương cà phê nhè nhẹ loảng thoảng trong không khí. Một bộ đồ ngủ khá cũ nhưng vẫn mặc được. Trên tường treo bộ đồng phục cậu mặc khi còn học sơ trung.

 

Thật kỳ lạ. Cậu chắc chắn rằng một khắc trước cậu còn đang chết dần chết mòn sau trận chiến với Jeong WooMin.

 

JaeHyun day trán để bớt đi cơn đau đầu, cậu thì thầm.

 

“Ha… Mình đang mơ hay sao nhỉ? Mình chắc chắn đây là căn nhà cũ mà mình từng sống……”

 

Nhưng chuyện cậu thấy khó tin nhất chính là cửa sổ nhiệm vụ trước mắt mình.


 

 

[Nhiệm vụ - Phụ]

 

Nghỉ ngơi là mẹ thành công!

 

Bạn là một bệnh nhân đã sống sót một cách kỳ diệu. 

Hãy nghỉ ngơi nhiều nhất có thể và phục hồi sức khỏe.

 

- Hồi phục thể trạng đến 80%.

 

Độ khó: F

 

Sinh lực: 28/140

 

Thưởng: Thẻ trống x 1

 

“Mình không chỉ trở về quá khứ 10 năm trước, mà còn có cả cửa sổ nhiệm vụ nữa sao?”

 

‘Vốn dĩ không hề có cửa sổ nhiệm vụ nào ở Hệ thống Aesir.’

 

JaeHyun nhìn chằm chằm vào cửa sổ tổng quan đang lơ lửng trên không trung. Cậu bắt đầu sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình để hiểu rõ tình huống hiện tại là như thế nào.

 

‘Bắt đầu từ đâu trước nhỉ. Đầu tiên là mình không chết trong trận chiến với Jeong WooMin. Vậy lý do là gì?

 

Chắc chắn là nhờ hệ thống mới rồi. Cũng nhờ nó mà mình có thể trở về được quá khứ.’

 

Mặc dù chuyện này rất khó tin, JaeHyun lập tức chấp nhận nó.

 

Tinh thần của cậu đã được trui rèn kể từ sự xuất hiện của Yggdrasil và ma vật vào năm 2011 rồi.

 

Đây không phải là lần đầu tiên cậu gặp phải một tình huống kỳ dị, và nếu hỏi JaeHyun đã học được những gì từ việc trải qua những trường hợp như bây giờ-

 

Thì cậu sẽ trả lời rằng điều quan trọng nhất chính là nhanh chóng thích nghi và đưa ra quyết định sớm nhất.

 

‘Nếu những gì hệ thống nói là đúng, hiện tại đã quay về 11 năm trong quá khứ. Khoảng thời gian mình còn là một học sinh sơ trung năm ba.’

 

 

- Đã thành công hoàn nguyên về thời điểm người dùng mong muốn.

 

- Hệ điều hành đã chuyển thành [Hệ thống Nornir].

 

Một thông báo lại bật lên một lần nữa.

 

“Nornir… Có phải là tên của hệ thống mới không? Thật lòng mà nói mình chẳng biết mấy cái thứ khỉ này nghĩa là gì… Nhưng mà.”

 

JaeHyun nghĩ đi nghĩ lại. Những gì cậu đang trải qua hiện tại là một chuỗi những tình huống cậu không thể hiểu.

 

Sự phản bội của cha cậu và Jeong WooMin. Cái chết của mẹ cậu vào 5 năm trước. Một hệ điều hành mới và trở về quá khứ. Những tình huống chẳng ăn khớp gì với nhau.

 

“Chỉ có một thứ là mình chắc chắn thôi.”

 

JaeHyun nắm chặt tay và nhìn cuốn lịch đặt trên bàn. Trên cuốn lịch, ngày 16 tháng 11 được khoanh tròn, bên cạnh đó còn viết một lời nhắc nhở nho nhỏ.

 

Cậu không cần phải đọc nó bởi JaeHyun thừa biết đó là gì.

 

Ngày đăng ký nhập học Học viện Millaes!

 

P/S: Nhất định phải trở thành một Chiến binh!

 

Suốt những năm vừa qua, JaeHyun đã phải ôm nỗi tiếc nuối về lựa chọn mà cậu đưa ra ngày hôm ấy.

 

Ngày đăng ký nhập học Học viện Millaes. Khoảng thời gian cậu từ bỏ việc trở thành Pháp sư – vị trí mà cậu sở hữu năng lực để làm nhất – và chọn Chiến binh, một con đường đời hoàn toàn không hợp với cậu.

 

 Khóe môi JaeHyun cong lên thành một nụ cười. Cậu xóa dòng chữ cuối viết trên cuốn lịch và cất tiếng.

 

“Làm gì có ai tắm hai lần trong một dòng sông chứ.”

 

Đây là một cơ hội vô giá mà cậu khó khăn lắm mới có được.

 

Lần này, JaeHyun sẽ trở thành một Pháp sư.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương