Chương 5


 

<Một lúc sau>

 

Đến giờ ăn tối rồi.

 

‘Đây …… có lẽ không phải là một giấc mơ, phải không?’

 

Nhìn mẹ mình đang ngồi trước mặt, JaeHyun không kìm được nước mắt.

 

Cậu xúc cơm để che đi những giọt nước mắt cứ chực rơi.

 

Cậu liếc nhìn mẹ, người đã hy sinh cả tuổi thanh xuân cho mình.

 

Bà ấy vẫn trẻ như trong ký ức của cậu.

 

Mẹ của JaeHyun, Lee SeonHwa, lo lắng nhìn con trai mình và chuyển một số món ăn phụ lại gần cậu ấy.

 

‘Con có chuyện gì buồn phiền sao, JaeHyun? Một chàng trai mạnh mẽ mà lại khóc như mưa thế.’

 

<Một lúc trước>

 

Ngay lúc bà đi làm về, cậu đã ôm chầm lấy bà và khóc.

 

Con trai bà, người luôn cộc cằn và che giấu cảm xúc của mình, đã khóc nức nở trong vòng tay bà.

 

Trái tim bà nặng trĩu như thể bị một viên đá đè lên.

 

Đứa trẻ lớn lên mà không được biết đến hơi ấm của cha mình.

 

JaeHyun thậm chí đã trưởng thành trong lặng lẽ.

 

Bà rất đau lòng khi thấy cậu phải chịu đựng tất cả mà không nói lời nào.

 

Khi cậu ấy sống dựa vào bà - bà không thể tưởng tượng được gánh nặng đó lớn đến mức nào.

 

<Sau một lúc im lặng>

 

Lee SeonHwa nhìn con trai mình và bắt đầu nói.

 

“JaeHyun. Có điều gì làm con buồn à? Con đang gặp rắc rối với việc đăng ký vào trường trung học phải không?”

 

"Không có gì đâu mẹ. Chỉ là…… một cơn ác mộng thôi.”

 

"Một cơn ác mộng?"

 

"Dạ."

 

Dù cậu cho rằng cái cớ đó thật nực cười. Mẹ cậu cũng không hỏi gì thêm.

 

JaeHyun đặt thìa xuống và sau một lúc suy nghĩ, cậu nói.

 

“Ừm… mẹ. Con thực sự có một vài điều muốn nói với mẹ."

 

"Được. Mẹ nghe đây."

 

Nó diễn ra đúng như mong đợi.

 

Lee SeonHwa đã suy nghĩ về những gì có thể khiến con trai bà đau khổ.

 

‘Thằng bé sợ phải đăng ký vào Học viện Millaes sao? Trở thành một đột kích giả thực sự là một công việc nguy hiểm… và họ nói rằng cuộc cạnh tranh để vào được cũng khá khốc liệt ……’

 

Lee SeonHwa gật đầu.

 

Nếu con trai bà không muốn, bà sẵn sàng cho cậu ấy theo học tại một ngôi trường bình thường.

 

Dù ngôi trường đó có danh tiếng thế nào thì bà vẫn ưu tiên sở thích của con trai mình hơn.

 

Thế nhưng-

 

"Con muốn ứng tuyển vào hệ Pháp thuật."

 

"Hmm?"

 

Bà không ngờ tới những điều này.

 

Thay đổi chuyên ngành sao?

 

Không phải con trai bà đã luôn muốn thi vào hệ Chiến đấu sao?

 

Có vẻ bà ấy không hiểu cậu nói gì vì cậu quyết định theo cảm tính.

 

Lee SeonHwa suy nghĩ một lúc rồi đặt tay lên đầu JaeHyun.

 

“Con đã suy nghĩ kỹ rồi phải không?”

 

"Dạ vâng. Con đã tính kỹ rồi."

 

Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của Lee SeonHwa một lần nữa.

 

"Mẹ hiểu. Cứ làm điều con muốn. Mẹ muốn con theo đuổi đam mê thay vì đồng tiền. Cho dù đó là ma thuật hay thứ gì khác. Mẹ sẽ luôn ủng hộ con.”

 

JaeHyun nghẹn lời trước những lời nói của Lee SeonHwa, và cậu kìm nén những giọt nước mắt sắp tuôn trào.

 

‘Bây giờ không phải là lúc để khóc.’

 

Hít một hơi thật sâu, cậu bình tĩnh lại.

 

JaeHyun phải trở nên mạnh mẽ.

 

Để trả thù cha mình,

 

và để đi trên con đường thành công với tư cách là một Pháp sư như cậu hằng mong ước.

 

Cậu đứng lên và chuẩn bị cho một khởi đầu mới.

 

Một thế giới mà sức mạnh là chân lý đang chờ đợi cậu.

 

Để đấu với cha mình, một đột kích giả hạng A, cậu cần phải mạnh hơn nữa.

 

JaeHyun đã khắc ghi điều đó trong lòng.

 

 

一 Nhiệm vụ [Nghỉ ngơi là mẹ thành công!] đã được hoàn thành.

 

一 Phần thưởng của bạn là một thẻ trống.

 

Sau khi nghỉ ngơi cả ngày, cậu đã hồi phục toàn bộ sức lực vào buổi tối.

 

JaeHyun vươn vai vài cái và gật đầu hài lòng.

 

"Tốt. Mình đã hoàn thành nhiệm vụ. Lại có thêm một thẻ trống khác.”

 

Ít nhất thì cậu cho rằng mọi thứ đang diễn ra theo hướng tích cực.

 

Mặc dù cậu không biết Hệ thống Nornir là gì, nhưng tận dụng nó quả thực rất có lợi.

 

JaeHyun đã có kiến ​​thức từ tương lai.

 

Cậu biết về những mảnh ghép ẩn và các di tích có thể khai thác độc quyền.

 

Dù sao thì, trí nhớ cậu cũng đủ tốt để có thể dẫn đường trong hầm ngục.

 

Mặc dù vậy, JaeHyun vẫn đắn đo một chuyện

 

“Vấn đề là mặt kỹ năng. Ngoại trừ [Nguồn Gốc Phổ Quát] và [Lôi Xích], mình chỉ có kỹ năng chiến đấu.”

 

JaeHyun ngả người ra ghế và vươn vai.

 

“Mặc dù… có vẻ là do mình chọn làm Chiến binh ngay từ đầu, phải không nhỉ?”

 

JaeHyun chìm vào suy nghĩ trong giây lát khi nhìn vào cửa sổ trạng thái đang mở của mình.

 

[Thông tin cá nhân]

 

Tên: Min JaeHyun

 

Tuổi: 16

 

Cấp độ: 7

 

 

 

[Kỹ năng]

 

Nội tại: 'Kẻ được Thần theo dõi (MỚI!)' cấp tối đa, ‘Thần Nhãn Toàn Năng (MỚI!)' cấp tối đa, ‘Kiếm thuật bậc thầy’ cấp 17, ‘Nhanh nhẹn’ cấp 15, ‘Di chuyển linh hoạt’ cấp 14, ‘Sơ cứu khẩn cấp’ cấp 18……

 

Chủ động: 'Nguồn Gốc Phổ Quát', 'Lôi Xích (MỚI!)'

 

 

 

[Chỉ số]

 

HP: 350/350

 

MP: 500/500

 

SỨC MẠNH: 4

 

KHÉO LÉO: 3

 

MANA: 10

 

SỨC BỀN: 5

 

 

ĐIỂM CHỈ SỐ: 21

 

“Cấp độ của mình đã trở lại như cũ. Các chỉ số cũng đã được thiết lập lại… Vậy tại sao các kỹ năng bị động vẫn còn?”

 

Trong khi JaeHyun đang suy nghĩ, một cảnh báo từ hệ thống hiện lên.

 

一 Thông qua kỹ năng [Kẻ được Thần theo dõi], các kỹ năng bị động trước khi hồi quy đều đã được giữ lại.

 

“[Kẻ được Thần theo dõi]?”

 

Một trong những kỹ năng khá mới mẻ - [Kẻ được Thần theo dõi]. Dù không biết rõ thông tin kỹ năng, nhưng có vẻ nó đã giữ lại các kỹ năng bị động trước khi cậu rút lui.

 

JaeHyun nhanh chóng kiểm tra thông tin của kỹ năng.

 

 

[Kỹ năng bị động]

 

Tên: Kẻ được Thần theo dõi.

 

Xếp hạng: EX

 

Giúp người dùng phát triển nhanh chóng với sự phù hộ của các vị thần.

 

Hiệu ứng

 
  1. Sau khi hồi quy, tất cả các kỹ năng bị động đều được giữ lại.
 
  1. Mỗi khi cấp độ của người dùng tăng lên, tất cả các chỉ số sẽ tăng thêm 1.
 

*Đa số các vị thần chống lại Aesir đang theo dõi bạn!

 

"Gì? Một kỹ năng ảnh hưởng đến tất cả các chỉ số?”

 

Một kỹ năng giúp điều chỉnh chỉ số. Cậu chưa bao giờ nghe nói về một thứ như vậy.

 

‘Mỗi khi bạn lên cấp, bạn nhận được 3 điểm chỉ số. Nếu bạn lấy ra 1 điểm và cộng vào tất cả chỉ số, bạn sẽ phát triển nhanh nhiều hơn hai lần so với những người khác.’

 

Đó là một phép tính đơn giản. Khi những người khác có 3 điểm chỉ số, thì cậu sẽ nhận được tổng cộng 8 điểm.

 

"……Thật điên rồ."

 

Dù sung sướng là vậy nhưng JaeHyun vẫn có những thắc mắc.

 

‘Sự bảo hộ từ các vị thần chống lại Aesir …… Nghĩa là sao nhỉ? Xem các kỹ năng khác trước đã.’

 

Các kỹ năng mới cũng thật tuyệt.

 

JaeHyun lần lượt kiểm tra các kỹ năng còn lại được đánh dấu ‘Mới!’.


 

 

[Kỹ năng bị động]

 

Tên: Nhãn thần toàn năng

 

Xếp hạng: EX

 

Nhìn xuyên ảo ảnh và thấu thị sự thật.


 

 

[Kỹ năng chủ động]

 

Tên: Lôi Xích

 

Xếp hạng: A

 

Mana tiêu hao: 50

 

Tấn công kẻ thù bằng những sợi dây xích được bao phủ bởi tia chớp. Có cơ hội gây tê liệt cho kẻ dính đòn.

 

*Năng lượng tiêu thụ tăng lên theo số lượng dây xích bắn ra.

 

“Mình chưa biết [Thần nhãn toàn năng] thuộc loại kỹ năng gì. Mình đã từng đối đầu trực diện với [Lôi xích] trước đó, nó thật sự là một kỹ năng tốt.”

 

JaeHyun gật đầu.

 

[Lôi Xích] là một kỹ năng gây sát thương tốt. Còn thứ hạng của [Nhãn thần toàn năng] cho thấy nó là một kỹ năng tuyệt vời.

 

Vấn đề là cậu không biết cách dùng nó. Nhưng rồi sẽ tìm ra cách thôi. 

 

"Không việc gì phải vội."

 

Sau khi kiểm tra tất cả các kỹ năng mới của mình, JaeHyun quyết định phân phối lại điểm chỉ số của mình.

 

“Hmm… vì mình sẽ là một Pháp sư, Sức mạnh không phải là chỉ số cần thiết. Mình nên cố gắng giữ nó ở mức tối thiểu để tẩu thoát, và Ma thuật chính là cốt lõi.

 

…… Nhưng quan trọng nhất, tất nhiên là Sức bền.”

 

Sức bền không phải là chỉ số nâng cao sức mạnh tấn công như Sức mạnh hay Pháp thuật, nhưng nó giảm tiêu hao thể lực khi lặp đi lặp lại một việc.

 

Khi thay đổi liên tục trong lần đầu, sự khác biệt sẽ trở nên rõ rệt khi lên cấp.

 

JaeHyun suy nghĩ trong chốc lát. Sau đó, cậu thêm 2 điểm vào Khéo léo, 5 điểm vào Phép thuật, và số còn lại vào Sức bền.

 

Nhờ đó, dù chỉ ở Cấp độ 7, Sức bền của cậu đã là 19.

 

Nếu cậu vào Millaes ở thời điểm hiện tại, cậu cũng sẽ được xếp vào lớp ưu tú hơn.

 

“Những vấn đề cấp bách đã xong. Làm quen với kỹ năng thôi nào……”

 

JaeHyun suy nghĩ miên man khi nhìn tấm thẻ trống trong túi.

 

“Mình không cần kỹ năng tấn công lắm tức vì đã có [Lôi Xích]. Hơn nữa, nếu mình sao chép các phép niệm chú cấp cao bừa bãi, sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng.”

 

JaeHyun vừa nói vừa xoay tấm thẻ trống.

 

“Đúng như dự đoán, thứ mình cần nhất là một câu thần chú hồi phục.”

 

Vào năm 2020, vai trò của các Pháp sư luôn bị coi nhẹ so với Chiến binh.

 

Nhưng đối với những kẻ cướp biết phép thuật hồi phục thì khác.

 

Họ được đối xử như vua chúa ở bất cứ nơi nào họ đến.

 

Bởi họ có thể làm việc trong bất kỳ các lĩnh vực y tế nào dù không phải đột kích giả, lúc nào họ cũng được ưu tiên.

 

'Nếu mình sử dụng được thần chú trị thương, thì sẽ không ai coi thường mình……. Nhưng mà-’

 

Điều khó khăn nhất là gặp một thức tỉnh giả sở hữu thần chú trị thương.

 

Và xung quanh khu vực của JaeHyun lại không có bất kỳ thức tỉnh giả nào.

 

Hơn nữa-

 

‘Mình cũng không thể nhờ Jeong WooMin được, từ giờ trở đi, mình phải tận dụng các lá bài trống một cách hiệu quả. Không biết hệ thống sẽ cung cấp bao nhiêu thẻ, nhưng…… nó sẽ không cung cấp quá nhiều vật phẩm phá vỡ sự cân bằng."

 

[Lôi Xích] dĩ nhiên là một kỹ năng tuyệt vời nên mới được xếp vào hạng A. Nhưng còn tồn tại những kỹ năng hạng S mạnh hơn thế. Vì thế, sử dụng một thẻ trống để sao chép một kỹ năng hạng A có vẻ khá lãng phí.

 

JaeHyun định sẽ tiết kiệm thẻ trống này.

 

“… Nhưng nói trước bước không qua.”

 

Khỏi phải nói, cậu phải tìm một Đột kích giả trị thương, điều vốn đã rất khó xảy ra và sao chép kỹ năng của họ - mà lại còn phải tìm một kỹ năng có thể phá vỡ sự cân bằng?

 

“Mẹ kiếp, đúng là tuyệt vọng."

 

JaeHyun thở dài rồi chìm vào trầm tư.

 

“Ah…… không có cách nào khác à?”

 

<Tại thời điểm đó>

 

Vrrrrr …… Vrrrrr…

 

“Hmm? Ai vậy nhỉ?"

 

JaeHyun nắm lấy chiếc điện thoại thông minh đang rung lên của mình và nhìn vào màn hình.

 

Người gửi là Kim YooJung.

 

JaeHyun sững người trong giây lát.

 

“Kim YooJung……”

 

Kim YooJung là bạn thời thơ ấu của JaeHyun. Vì sống cạnh nhau nên họ đã dành nhiều thời gian bên nhau, đồng thời đăng ký vào Millaes, họ cùng có mục tiêu là trở thành Đột kích giả.

 

Tuy nhiên-

 

JaeHyun đưa tay lên trán vì cơn đau đầu bất ngờ.

 

Ngực anh thắt lại vì đau đớn, một ký ức cũ hiện lên—

 

Kim YooJung người đầy máu với đôi mắt nhắm chặt - và bên cạnh là JaeHyun, người duy nhất còn sống sót.

 

Dường như vết thương lòng ngày ấy vẫn còn nguyên với cậu.

 

JaeHyun hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh.

 

'Không sao cả. Mình có thể làm được. Không, mình phải làm.'

 

Sau khi đã quyết định, JaeHyun bình tĩnh lại. Khi cậu đang suy nghĩ, tin nhắn của Kim YooJung tiếp tục.

 

"Cô ấy vẫn như ngày nào."

 

JaeHyun đọc tin nhắn của Kim YooJung với một nụ cười nhẹ đầy cay đắng.

 

<< Heeeeeeey. Cậu đang làm gì thế?

 

<< Thánh nữ Yoo Sung-Eun đang ở thành phố để diễn thuyết ngay bây giờ đấy!!!!! Muốn đi xem với tôi không?

 

<< Ahhhhhhhhhhh trả lời nhanh đi;; nếu không tôi sẽ đi một mình đấy!

 

<< Ah, làm ơn đi đi ㅠㅠ ㅠㅠㅠ ㅠㅠㅠ

 

"Ồ! Đúng rồi!"

 

JaeHyun nở một nụ cười sau khi đọc xong dòng tin nhắn.

 

"Đúng là người mình cần."

 

Một chút tham lam bỗng xuất hiện trong lòng JaeHyun.

 

Một trong 200 Đột kích giả xếp hạng S trên thế giới - Thánh nữ Yoo Sung-Eun.

 

JaeHyun chộp lấy chiếc điện thoại thông minh của mình và bật dậy.

 

"Mẹ! Con ra ngoài một chút!”

 

"Đừng về muộn quá con nhé!”

 

Sau khi được mẹ cho phép, JaeHyun ra khỏi nhà và nhanh chóng phản hồi Kim YooJung.

 

>> Tôi sẽ đến sớm.

 

"Có xa nữa mình cũng đi."

 

Ánh sáng rực rỡ tràn ngập trong mắt JaeHyun.

 

Cậu đang nghĩ đến việc sao chép thần chú hồi phục của Phục hồi sư giỏi nhất Hàn Quốc, Yoo Sung-Eun-

 

[Hy sinh].

 

***

 

Vrrooom

 

Một chiếc xe tải đen chạy trên đường.

 

Park SungJae, thư ký kiêm quản lý của Yoo Sung-Eun cất lời.

 

“Tôi sẽ tóm tắt cho cô lịch trình hôm nay. Cô sẽ có một buổi diễn thuyết cho các Đột kích giả. Sau đó là cuộc đột kích vào một hầm ngục hạng B ở Seongbuk-gu, sau đó là cuộc kiểm tra căn cứ đóng quân ở cánh đồng Wonju. Sau đó, chúng ta sẽ bay đến Mỹ ngay lập tức……” 

 

Park SungJae vừa lái xe vừa nói, rồi quay xuống nhìn Yoo Sung-Eun mệt mỏi ngồi ở phía sau và thở dài.

 

Anh ta ngừng báo cáo và gặng hỏi.

 

“… Cô ổn chứ? Hội trưởng, trông cô có vẻ tệ hơn trước.”

 

"Tôi ổn. Chỉ hơi choáng váng thôi.”

 

“Do cô đã đâm đầu vào làm việc trong hàng tháng trời đấy. Cô cũng đã đi quá giới hạn của bản thân trong hầm ngục ngày hôm qua.

 

…… Tôi nghĩ là cô hiểu.”

 

Park SungJae dừng lại một chút và tiếp tục.

 

“Thần chú đó…… nó đang bào mòn sinh lực của cô.”

 

Yoo Sung-Eun im lặng. Lời nói của Park SungJae là hoàn toàn chính xác.

 

Phép thuật chữa lành là chìa khóa thành công của Yoo Sung-Eun - [Hy sinh].

 

Nó đem lại cho người thi triển quyền năng chữa lành mọi vết thương ngay cả khi đó là vết thương chí mạng, nhưng nó cũng có một điểm yếu chết người.

 

Đó là mỗi lần sử dụng câu thần chú, người thi triển sẽ tự tiêu hao sinh lực của bản thân.

 

Thông thường, những 'Kỹ năng độc nhất' như [Hy sinh] đều sẽ khiến người dùng chịu phản phệ. Ví dụ: lấy đi sức sống của người thi triển, yêu cầu trả giá để sử dụng hoặc nhận về một debuff.

 

Và câu thần chú [Hy sinh] của Yoo Sung-Eun không phải ngoại lệ.

 

Park SungJae hơi cúi đầu và thương cảm cho tình trạng của cô.

 

"Nếu câu thần chú có tác dụng với cô ấy thì tốt biết bao."

 

Sinh lực bị mất đi khi sử dụng [Hi sinh] chỉ có thể được phục hồi bằng các phép thuật cùng cấp hoặc cao hơn.

 

Vấn đề là không có phép thuật hồi phục nào mạnh hơn [Hi sinh].

 

[Hy sinh] của Thánh nữ Yoo Sung-Eun - kỹ năng Độc nhất vô nhị trong lĩnh vực hồi phục.

 

Một kỹ năng độc nhất ở cấp độ cao nhất, vượt qua cả cấp S.

 

Để sở hữu nó chỉ có hai cách là di truyền hoặc tự bộc phát.

 

Yoo Sung-Eun là người duy nhất trên thế giới có được phép thuật chữa bệnh Độc nhất vô nhị này.

 

Nhận được sự chữa lành từ người khác không khả thi.

 

“Chúng ta đã hứa sẽ không nói về điều đó, anh SungJae à.”

 

Yoo Sung-Eun cười khoái chí.

 

Park SungJae giữ chặt tay lái trong đau khổ.

 

‘Nếu cứ tiếp tục, Hội trưởng sẽ không qua khỏi. Nếu điều đó xảy ra……’

 

Park SungJae liếc nhìn Yoo Sung-Eun.

 

Cô ấy đã ngừng nói và nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt điềm đạm.

 

Thành thật mà nói, Yoo Sung-Eun là người biết rõ nhất về bệnh tình của cô ấy. Cô ấy không còn nhiều thời gian. Cơ thể cô ấy sẽ sớm đạt đến giới hạn.

 

Nhưng cô phải tiếp tục.

 

Để bảo vệ những người tin tưởng cô và các thành viên của Công hội Yeonhwa, cô buộc phải chịu đựng.

 

'Chết tiệt.'

 

Park SungJae nhìn Yoo Sung-Eun uống nước với đôi tay run rẩy, và thở dài.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương