Tôi Nhặt Được Một Vật Phẩm Cấp Huyền Thoại
Chapter 19 Con Trai Út Của Một Gia Đình Thức Tỉnh Giả Danh Giá (3)

Chương 19 – Con Trai Út Của Một Gia Đình Thức Tỉnh Giả Danh Giá (3)

 

Bài đánh giá năng lực các thành viên mới đã làm phòng luyện tập thường nhật của Công hội Yeonhwa loạn hết cả lên.

 

Những người được tất cả các Công hội để mắt đến, thường xếp hạng từ C đến A, đều có mặt tại đây.

 

Yoo Sung-Eun và Park SungJae đã dự đoán chính xác các nước đi đồng thời tìm ra điểm yếu của họ.

 

“Đột kích giả Park WooJin! Cậu bị mất thăng bằng khi vung kiếm!"

 

“Đột kích giả Kang Gina! Cô niệm chú quá lâu. Đồng đội của cô có thể phải bỏ mạng nếu cô cứ lề mề như thế. Tập trung vào đi!"

 

Bốn tiếng đồng hồ luyện tập nghiêm túc và khắc nghiệt cứ thế trôi đi. Park SungJae gật đầu sau khi nhận thấy những thay đổi tích cực của họ.

 

“Không tệ, dù sao thì họ cũng là người mới. Thứ hạng trung bình cũng cao hơn năm ngoái… Quả nhiên, Hội trưởng đúng là người nhìn xa trông rộng.”

 

“Ôi dừng lại đi. Anh nói cứ như thể đói lương ý nhỉ?”

 

Khi Yoo Sung-Eun trả lời, một nụ cười nở trên khuôn mặt của Park SungJae.

 

“Vậy thì, tôi xin phép đi trước. Cậu ấy sẽ đến đây sớm thôi.”

 

“Anh đang nói tới JaeHyun à. Tôi hiểu. Mọi việc cứ để tôi lo.”

 

"Cảm ơn cô."

 

Sau cuộc trò chuyện đó, Yoo Sung-Eun đi đến phòng tập luyện bí mật dưới lòng đất.

 

“Hôm nay tôi nên dạy cậu điều gì đây…”

 

Thực lòng mà nói, cô ấy có vẻ lo lắng nhưng trong lòng thì lại cảm thấy thú vị.

 

Ban đầu, cô chỉ đơn thuần là tò mò về cậu. Nhưng bây giờ, cô bắt đầu có hứng thú với JaeHyun. Cô chưa từng thấy một Đột kích giả nào học tập và thành thạo ma thuật nhanh đến thế.

 

"Nếu trong tương lai xuất hiện một Pháp sư hạng S, đó chắc hẳn sẽ là JaeHyun."

 

Yoo Sung-Eun mỉm cười. Ở thời điểm hiện tại, pháp sư hạng S duy nhất trong cả nước là Yoo Sung-Eun. Tuy nhiên, cô ấy là một phục hồi sư nên việc đánh giá khả năng chiến đấu của cô khá khó khăn.

 

Nhưng nếu JaeHyun lại bất ngờ nổi lên như vậy thì sao?

 

Công hội Yeonhwa sẽ có tới hai Pháp sư hạng S ở Hàn Quốc.

 

Nói cách khác, thứ hạng của Công hội sẽ được nâng lên đáng kể.

 

"Thật ra thì. Mình chỉ thấy vui khi dạy cậu ta thôi mà."

 

Cô cảm thấy sung sướng vì sẽ được đấu với YaeHyun trong 30 phút nữa. Yoo Sung-Eun tập trung mana khi nhìn kim đồng hồ dừng lại trên tay cô.

 

Cô định hôm nay sẽ dạy cậu thứ gì đó mới lạ.

 

***

 

[Phòng làm việc của Lee JaeSang cách Học viện Millaes khoảng 10km.]

 

Theo lời Lee JaeSang, anh ta đã bí mật sử dụng nơi này làm phòng làm việc của mình từ một năm trước.

 

Đủ các thể loại dụng cụ và nguyên liệu khác nhau được treo trên tường trong một không gian ẩm thấp và bẩn thỉu. Còn có những cuốn sách được giấu kỹ ở chiếc bàn phía trong. Phía sau là các trang bị sáng loáng đã qua sử dụng được sắp xếp cẩn thận.

 

Không tệ đối với nơi ở của một học viên.

 

Nhưng những thứ đó chẳng đáng là bao đối với một người trong gia tộc họ Lee.

 

'Thật ra thì. Ở thời điểm hiện tại, ngay cả Lee JaeShin cũng không biết rằng Lee JaeSang đang học thuật giả kim. Anh ta có vẻ đang chật vật vì không được gia đình trợ cấp.’

 

Lee JaeSang chỉ vào chiếc ghế sofa cũ kỹ còn JaeHyun theo sau anh ta. Một chiếc ghế sofa màu nâu sẫm đã sờn màu nằm ở chính giữa căn phòng.

 

Sau khi vào chỗ ngồi, JaeHyun vừa nói vừa nhìn quanh phòng thí nghiệm ngăn nắp.

 

"Căn phòng này tuyệt thật đấy."

 

“C-C-C-C-Cảm ơn. N-Nhưng trước khi chúng ta nói chuyện… l-làm sao cậu biết được?”

 

“Anh đang muốn hỏi vì sao tôi lại biết ước mơ trở thành giả kim thuật sư của anh. Đúng chứ, tiền bối?”

 

Lee JaeSang gật đầu. JaeHyun cười nhẹ khi đáp lại.

 

"Tôi đã thấy anh bán những món đồ như này."

 

JaeHyun vừa nói vừa lấy ra một lọ thuốc màu xanh đưa cho anh ta xem. Lee JaeSang giật mình.

 

"Anh là người rao bán thứ này trên chợ đen phải không?"

 

“L-Làm sao mà…”

 

Lee JaeSang không khỏi bị sốc. JaeHyun nhìn Lee JaeSang với vẻ đắc ý.

 

Có vẻ anh ấy đã không lường trước chuyện này.

 

'Có tác dụng rồi.'

 

Trong khi đó, Lee JaeSang nhìn lọ thuốc mà JaeHyun đang cầm rồi bật khóc.

 

Trên đó có một logo hình tam giác đặc biệt, là đặc trưng của anh ấy.

 

Nó giống hệt cái mà anh ấy đã làm.

 

‘L-L-L-L-Làm thế quái nào mà cậu ấy lại phát hiện ra?! C-Chợ đen luôn giữ kín và bảo mật thông tin người bán mà!"

 

 Lee JaeSang đã bắt đầu bán những lọ thuốc này trên chợ đen từ khoảng hai tháng trước,

 

Nó sẽ giúp anh có thêm chút tiền để hoàn thành ước mơ giả kim thuật của mình, đồng thời anh cũng mong những lọ thuốc ấy sẽ giúp ích cho người khác.

 

Nhưng anh không thể công khai bán thuốc được.

 

Bởi vì không ai trong gia đình họ Lee, kể cả Lee JaeShin, biết anh đang học giả kim thuật.

 

Lee JaeShin muốn những đứa con của mình trở thành những Đột kích giả cao cấp và có quyền lực trong nước hơn.

 

Nắm trong tay quyền lực tuyệt đối. Đó là mục tiêu mà Lee JaeShin đang hướng tới.

 

Nhưng cậu con trai út của ông lại chỉ muốn trở thành một nhà giả kim tầm thường?

 

Nếu nói ra điều đó- thì anh ta sẽ chết dù có phải là con trai ông hay không.

 

Kể cả khi chợ đen mang lại nhiều lợi nhuận hơn thì nó vẫn là một nơi an toàn. Vì không ai có thể biết về anh ta.

 

Thị trường chợ đen bảo mật danh tính của cả người bán lẫn người mua.

 

Nhưng JaeHyun đã nhận ra anh ta là ai và đến tìm anh ta. Làm thế quái nào mà người này lại phát hiện ra những lọ thuốc anh ta đang bán trên chợ đen được chứ?

 

Lee JaeSang cố trấn tĩnh khi đang nói.

 

“T-Tôi nghe nói rằng thông tin cá nhân của người b-b-b-bán ở chợ đ-đ-đen sẽ không bị tiết lộ cho bất kỳ ai…”

 

“Tôi biết một người làm việc ở chợ đen. Vì vậy, tôi đã nhờ giúp đỡ.”

‘Y-Y-Yêu cầu giúp đỡ sao?’

 

Thật khó để Lee JaeSang có thể tin vào câu chuyện của JaeHyun.

 

Ngay cả chính phủ cũng không thể biết anh ấy là người rao bán các lọ thuốc ở chợ đen. Nhưng một chàng trai lại phát hiện ra danh tính của anh ta nhờ vào quan hệ xã giao?

 

JaeHyun bình thản liếc nhìn lọ thuốc.

 

“Chất lượng của chúng thật sự rất tốt. Mana được phục hồi khá nhanh và vị khá ổn.”

 

“X-X-X-Xin hãy giữ bí mật với gia đình của tôi…”

 

Lee JaeSang trở nên rất xanh xao và bệnh nói lắp của anh ta chợt trở nên tồi tệ hơn. JaeHyun đáp lại với vẻ mặt tĩnh lặng.

 

“Tôi không có ý đe doạ anh. Như tôi đã nói, tôi muốn anh chế tạo một loại thuốc. Tôi cũng sẽ giúp đỡ tài chính cho anh. Nên xin hãy đồng ý với lời đề nghị của tôi.”

 

“… C-C-C-Cậu muốn chế tạo loại thuốc nào?”

 

“[Thuốc Tăng Cường Mana]. Loại thuốc này chưa từng xuất hiện trên thế giới. Nó là một viên thuốc giúp tăng vĩnh viễn mana của Đột kích giả ngay khi họ uống nó."

 

“G-G-Gì cơ? T-Tăng vĩnh viễn? Thật vậy sao?”

 

'Tất nhiên là thế rồi. Anh là người sẽ phát minh ra loại thuốc này trong tương lai mà.’

 

JaeHyun mỉm cười. Lee JaeSang sẽ thành công trong việc tạo ra viên thuốc này trong 5 năm tới.

 

“N-N-N-N-N-Nếu là vậy, h-h-h hãy hỏi các giả kim thuật sư khác, sẽ—”

 

"Không. Người đó phải là anh.”

 

Khi anh ấy nói như vậy, JaeHyun mỉm cười.

 

Tất nhiên, với công thức này, rất có thể các nhà giả kim thuật khác có thể tạo ra viên thuốc.

 

Nhưng Lee JaeSang tài năng hơn họ. Lee JaeSang sẽ giúp đỡ cậu rất nhiều khi cậu vào các hầm ngục và cần mang theo ma dược.

 

"Tốt hơn hết là nên trông cậy vào anh ta."

 

Trong khi đó, Lee JaeSang chìm vào suy tư với vẻ mặt tối sầm trước những lời nói của JaeHyun.

 

Anh không thể từ chối lời đề nghị này. Mặc dù JaeHyun đã nói rằng cậu sẽ giữ bí mật chuyện của anh, nhưng anh ta có vẻ vẫn đắn đo.

 

Có lẽ JaeHyun không đe doạ anh ta ngay lúc này là để anh ta cảm thấy thoải mái.

 

Nếu Lee JaeSang từ chối lời đề nghị, cậu ấy có thể thay đổi ý định ngay lập tức.

 

Ngay cả nếu cậu ấy làm điều đó thì Lee JaeSang vẫn luôn bị coi là người thừa trong gia đình. Một kẻ muốn trở thành nhà giả kim thay vì đột kích giả?

 

Nếu gia đình anh ấy phát hiện ra điều này, anh ấy sẽ bị khai trừ khỏi gia tộc.

 

‘N-Nếu c-cha tôi phát hiện ra chuyện này, tôi sẽ chết mất.’

 

Lee JaeSang sợ hãi run lên.

 

Nhìn anh, JaeHyun chậm rãi nói.

 

“Vậy anh có đồng ý lời đề nghị của tôi hay không?”

 

“… C-C-C-Cậu có biết hết những nguyên liệu cần có không?”

 

"Có chứ. Tôi có mọi thứ anh cần. Nhưng có lẽ vì tôi không biết cách làm… nên tôi gặp một chút khó khăn ban đầu.”

 

"C-cậu có thể cho tôi xem các thành phần được không?"

 

"Tất nhiên."

 

JaeHyun nhanh chóng nói với Lee JaeSang về thành phần có trong viên thuốc.

 

Đọc danh sách, Lee JaeSang giật mình kinh ngạc và hét lên vì sốc.

 

“X-X-X-X-X-X-Xử lý nhiều nguyên liệu cao cấp như vậy là quá khó! T-Tôi cũng không có các thiết bị cần thiết… ”

 

“Tôi có thể mua chúng cho anh. Tiền bối, anh chỉ cần tập trung vào việc điều chế mà thôi.”

 

"N-N-N-N-Nhưng cậu là s-sinh viên thì lấy đâu ra tiền."

 

"Anh cần bao nhiêu?"

 

Trước câu hỏi của JaeHyun, Lee JaeSang không giấu được vẻ ngạc nhiên.

 

Để pha chế viên thuốc, anh ta sẽ phải bỏ đi tất cả các thiết bị mà anh ta hiện đang sử dụng và nghiên cứu nhiều tài liệu khác nhau. Và đương nhiên là quá trình này sẽ tiêu tốn một nguồn kinh phí rất lớn.

 

Lee JaeSang ngẩn người một lúc rồi nói.

 

“I-I-I-I-I-Ít nhất là 20 triệu won. T-T-Tôi không thể dùng mấy thứ kia để xử lý nguyên liệu được …”

 

"30 triệu won."

 

"…Hả?"

 

Trước câu trả lời của JaeHyun, Lee JaeSang trở nên choáng váng.

 

JaeHyun vẫn trưng ra vẻ mặt không quan tâm cho lắm.

 

“30 triệu đó bao gồm 10 triệu là tiền công. Đổi lại anh không được nói với bất cứ ai về việc này cũng như công thức của loại thuốc đó."

 

“Đ-Điều đó…!”

 

“Số tài khoản của anh là gì thế? Tôi sẽ gửi cho anh 20 triệu won trước nhé."

 

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lee JaeSang, JaeHyun khẽ mỉm cười.

 

‘Anh ta đã bị thuyết phục. Thật tốt khi vì mình sắp thành công.’

 

Sau một lúc im lặng—

 

Lee JaeSang nhìn JaeHyun và gật đầu. Đó là một hành động cho thấy anh ta có vẻ rất quyết tâm.

 

“Đ-Đ-Được rồi. T-Tôi không biết liệu tôi có thành công hay không nhưng…”

 

“Thì chả sao cả.”

 

“…”

 

JaeHyun trả lời thành thật. Cậu sẽ mất một số tiền không hề nhỏ nếu thất bại, nhưng ít nhất cậu cũng đã làm thân được với Lee JaeSang.

 

Đến 10 năm nữa thì có giàu hơn tỷ phú thế giới cũng chẳng thể nào làm bạn được với Lee JaeSang.

 

Nhưng có vẻ như chính Lee JaeSang lại không nghĩ vậy, khi anh ấy gật đầu với đôi mắt ngấn lệ.

 

<Một lúc sau>

 

JaeHyun đã chuyển 20 triệu won vào tài khoản ngân hàng của Lee JaeSang và giao cho anh toàn bộ nguyên liệu cũng như công thức mà cậu có.

 

Sau đó, họ lập một giao kèo.

 

Lee JaeSang có vẻ khá lo lắng khi nhìn đống tài liệu, nhưng dù sao tiền cũng vào túi anh ta cả rồi, và các điều khoản trong hợp đồng không có cái nào là bất công đối với anh ta cả.

 

Đến mức Lee JaeSang là người đầu tiên lên tiếng thắc mắc về bản hợp đồng.

 

“N-Những điều kiện này liệu có hợp lý không? N-N-Nếu là như thế này, nếu tôi không chế tạo loại thuốc này… C-Cậu sẽ mất một số tiền lớn đó.”

 

“Tôi làm vậy là vì tài năng của anh. Đừng lo lắng, thất bại là mẹ thành công mà.”

 

JaeHyun nói như vậy không chút bận tâm. Vì nếu cậu cứ đâm đầu vào mà làm một mình thì cũng chẳng thể thành công ở bước đầu tiên trong cuộc đời của cậu mà.

 

Hơn nữa, cậu ấy cảm thấy tốt hơn sau khi giao công việc cho người khác.

 

"Tôi mong muốn được làm việc với anh."

 

“… U-Ừm.”

 

Khi JaeHyun đưa tay ra, Lee JaeSang đã nắm lấy nó với vẻ xúc động.

 

JaeHyun khẽ nhếch mép.

 

‘Lại có thêm một mối quan hệ mới rồi.’

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương