Tôi Nhặt Được Một Vật Phẩm Cấp Huyền Thoại
-
Chapter 20 Con Trai Út Của Một Gia Đình Thức Tỉnh Giả Danh Giá (4)
Chương 20 – Con Trai Út Của Một Gia Đình Thức Tỉnh Giả Danh Giá (4)
Lee JaeSang nhìn JaeHyun với vẻ mặt bàng hoàng trước những lời thốt ra từ môi cậu ta.
“Tôi muốn giúp anh vì tôi nhìn thấy tiềm năng ở anh, Tiền bối à. Đầu tư khôn ngoan đâu có dễ đâu? Cũng có lúc phải thất bại mà.”
Bằng cách nào đó, chợt anh ta cảm thấy tim mình đập nhanh.
Trước đây anh ta đã từng nhận được sự tôn trọng như vậy trong đời chưa?
Từ trước cho đến giờ, Lee JaeSang đã phải sống trong đau đớn khổ nhục kể từ khi sinh ra trong gia đình họ Lee.
Đó là bởi anh ta không giỏi chiến đấu như anh chị em của mình, và cũng nhát gan hơn.
Và vì mẹ của anh ta đã mất sớm.
Và cũng bởi anh ta không thể nhận được sự thừa nhận của cha mình.
Vì những lý do đó, anh ta đã sống trong sự dằn vặt và tự trách bản thân. Vậy nên, nhận được sự tin tưởng từ người khác là điều mà Lee JaeSang thậm chí chưa từng tưởng tượng đến.
Tuy nhiên-
Đối với anh, người luôn bị phớt lờ và so sánh với những người khác, JaeHyun đã nói điều ngược lại.
Dù có thất bại cũng chẳng sao cả.
Những lời nói đó có ảnh hưởng nhiều nhất đến suy nghĩ của Lee JaeSang.
Lee JaeShin và gia đình họ Lee luôn dạy anh rằng thất bại là không thể chấp nhận được. Rằng anh ta phải vượt qua tất cả những người khác và đặt họ dưới anh ta. Họ nói với anh ta rằng anh phải luôn giỏi hơn những người khác.
Nhưng Min JaeHyun đã làm gì?
Cậu nói với anh ta rằng cậu sẽ giúp đỡ cho anh ta, và có thất bại cũng không sao. Và cậu ta khen ngợi những lọ ma dược mà anh ta bán ở chợ đen là những vật phẩm có chất lượng tuyệt vời.
"Thuốc thì sao. Anh sẽ làm nó cho tôi chứ?"
JaeHyun cẩn thận hỏi. Lee JaeSang nhớ lại những lời JaeHyun đã nói với anh và sững sờ trong giây lát.
Cho đến bây giờ, anh ta nghĩ rằng trong mắt những người khác, anh ta không là gì khác ngoài gánh nặng.
Nhưng hiện tại, anh ta cảm thấy rất khác.
Chợt một nhịp đập không-tồi-cho-lắm chạy qua cơ thể anh.
Ngay sau đó, khuôn mặt của Lee JaeSang lần đầu tiên trở nên thoải mái, và sự quyết tâm tràn ngập trong mắt anh ta.
"T-T-T-Tôi sẽ... cố gắng làm thuốc cho cậu m-một lần."
"Cảm ơn tiền bối. Tôi cũng sẽ đến hỏi thăm mỗi ngày, vì vậy nếu có bất cứ điều gì tôi có thể làm, mong anh hãy nói với tôi. Và đây."
JaeHyun xé một tờ giấy có số điện thoại của mình và đưa nó về phía Lee JaeSang.
"Đây là số của tôi. Nếu có bất kỳ vật phẩm hoặc thiết bị nào anh cần — hoặc anh bị những kẻ lưu manh tấn công như khi nãy— hãy gọi cho tôi."
Trước những lời nói của JaeHyun, Lee JaeSang cực kỳ cảm động. Anh ta hỏi lại, trông có chút lo lắng.
"N-N-N-N-N-Nhưng... nếu tôi l-làm vậy c-c-cậu sẽ bị phạt thì sao..."
"Không sao đâu. Dù chuyện có như thế nào, bọn côn đồ đó cũng sẽ bị trừng phạt vì những gì chúng đã làm với anh, đúng không?"
"Đ-Đúng là như vậy, nhưng…"
"Đừng lo lắng. Nếu họ muốn tố cáo tôi, họ sẽ phải sẵn sàng tự nhận lãnh hậu quả của mình... Họ sẽ không đời nào làm vậy đâu, vì cơ hội vào Học viện Millaes là rất khó mà. Và—"
Lee JaeSang có vẻ khá bất ngờ trước vẻ mặt ranh mãnh của JaeHyun. JaeHyun nhếch mép nói thêm.
"Tôi có một hậu phương đáng tin cậy lắm đấy."
***
<Đồng thời>
Ngồi trên băng ghế trong phòng rèn luyện, Yoo Sung-Eun cảm thấy ngứa mũi. Cảm giác chợt xuất hiện trong mũi cô ấy khiến cho cô ấy…
"Hắt xì!"
"Hội trưởng, liệu có phải cô đã bị cảm lạnh rồi không? Cô vừa mới hắt hơi đấy."
Park SungJae vừa nói vừa nhanh chóng lấy trong túi ra một chiếc khăn tay và đưa cho cô. Yoo Sung-Eun che miệng bằng khăn tay và hắt hơi một lần nữa.
Cô ấy trả lời bằng một giọng sụt sịt.
"Không. Tôi nghĩ đó chỉ là hắt hơi bình thường thôi."
"Haha. Có vẻ như ai đó đang nói những điều không tốt về cô rồi... nhưng chắc không có chuyện đó đâu. Haha..."
Với một sự nao núng, Park Sung Jae nhanh chóng thêm vào câu nói thứ hai khi thấy Yoo Sung-Eun liếc mắt nhìn anh ta.
Nhưng dường như anh ta đã phản ứng quá muộn, khi Yoo Sung-Eun siết chặt cánh tay anh ta và nheo mắt lại. Mặc dù cô ấy không dồn nhiều lực cho lắm, nhưng đó vẫn là một cú siết tay từ một đột kích giả hạng S.
Park SungJae chịu đựng cơn đau và nhìn Yoo Sung-Eun, người cũng đang nhìn anh chằm chằm.
"Có vẻ như tôi đã làm rất nhiều điều xấu xa để mọi người nguyền rủa nhỉ. Đúng không?"
"A-Ặc, Đ-Đó không phải là ý của tôi..."
Yoo Sung-Eun quay lưng lại với Park Sung Jae, đứng dậy khỏi chỗ ngồi và tập hợp mana của mình lại. Park Sung Jae rùng mình trước giọng nói mang lại cảm giác kinh hoàng, đã lâu rồi anh ta không thấy Hội trưởng có tâm trạng như thế.
'Lần này chắc sẽ mất 2 ngày...'
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng, Park SungJae băn khoăn không biết nên nấu gì cho bữa tối. Sự thật trường tồn là phụ nữ luôn dễ mềm lòng trước đồ ăn mà.
***
JaeHyun ra khỏi phòng làm việc của Lee JaeSang và dùng một cổng dịch chuyển khác để trở về Seoul.
Sau đó, cậu gặp Park SungJae và Yoo Sung-Eun tại Công hội Yeonhwa, đồng thời cảm thấy giữa bọn họ có một bầu không khí kỳ lạ. Trận đấu giao hữu mất khoảng hai giờ, tuy không dài lắm nhưng đủ làm cậu mệt đến chết.
Tuy vậy, trên khuôn mặt JaeHyun lại không có vẻ gì là kiệt sức. Khóe môi cậu cong lên và không có dấu hiệu cụp xuống.
‘Mình đã thành công kéo Lee JaeSang về cùng phe. Đây đúng là một khởi đầu tốt. Nếu cậu ấy trở thành con thoi diệt ma dược/thuốc phép cho mình thì thật là tuyệt vời.’
Sau Yoo Sung-Eun, cậu đã nắm được thêm một con bài trong tay, điều này sẽ vô cùng hữu ích.
'Nếu Yoo Sung-Eun là người có thể giúp mình ở hiện tại, thì Lee JaeSang là người sẽ giúp đỡ mình rất nhiều trong tương lai. Quả nhiên tài ăn nói của mình không phải là tầm thường.'
JaeHyun khẽ gật đầu với vẻ đắc thắng.
Trên thực tế, điều quyết định được có thuyết phục Lee JaeSang thành công không chính là 'lời khen ngợi'.
Bởi, đối với Lee JaeSang – người sinh ra với thân phận con út trong một gia đình danh giá nhưng lại luôn phải đối mặt với sự chỉ trích – những lời ngợi khen đó là thứ vô giá.
JaeHyun đã lợi dụng sự khác biệt như vậy để lôi kéo Lee JaeSang.
"Thật may là trước đó mình đã mua một lọ ma dược mà Lee Jae Sang chế ra ở chợ đen."
Trước khi chạm trán với Bóng Đêm trong quá khứ, Jae Hyun đã mua một số Thuốc phục hồi Mana do Lee Jae Sang làm ra từ chợ đen.
Là bởi lọ thuốc tốn 1 triệu won ở thị trường mở, ở chợ đen lại được bán với giá chưa được một nửa chỗ đó.
Ngay cả trong số ma dược đó, độc dược của Lee JaeSang đặc biệt rõ ràng và rẻ tiền. Lọ thuốc cậu cho Lee JaeSang xem ngày hôm nay là lọ duy nhất mà cậu còn.
Tất nhiên, vào thời điểm cậu mua chúng, cậu còn không nghĩ tới nó có thể được sử dụng theo cách này.
‘Không giống như cha mình, Lee JaeSang không có bất kỳ tài năng nào để trở thành một đột kích trả. Mặc dù đã thức tỉnh, anh ta cũng chỉ tốt hơn một chút so với người bình thường. Nhưng ngay cả vậy, đuổi con trai của mình đi như thế thì cũng hơi…’
Lee JaeShin và những người còn lại trong gia đình họ Lee lạnh lùng đuổi Lee JaeSang ra ngoài khi họ phát hiện ra anh không có tài năng làm một đột kích giả. Họ đã giúp anh ta cho đến khi anh ta nhập học Học viện Millaes, và sau đó không chu cấp bất cứ thứ gì cho anh ta nữa.
Cha và các anh chị em cùng huyết thống với anh ta đều quay lưng lại với anh ta, và giờ đây Lee JaeSang không còn nơi nào để quay về.
Cứ như thể anh ta đột nhiên trở thành một đứa trẻ mồ côi vậy.
Trong hoàn cảnh bi đát đó, Lee JaeSang đã phát hiện ra tài năng của mình.
Giả kim thuật.
Trong quá trình xử lý tiên dược và dược liệu, anh ta cảm nhận được sự vui sướng mà anh ta chưa bao giờ biết đến.
Mặc dù một nhà giả kim không đích thân chiến đấu chống lại quái vật ngoài tiền tuyến, nhưng họ đóng một vai trò rất lớn trong chiến thắng của cả binh đoàn.
Thay vì tấn công và gây thương tích, Lee JaeSang thích chữa lành những người bị thương hơn. Đó là lý do tại sao anh ta lén gia đình để học giả kim thuật.
'Đúng như dự đoán, không gì hiệu quả hơn việc nhắm vào điểm yếu của một người khi cố gắng thu phục họ.'
Kết quả là JaeHyun đã thành công thuyết phục được Lee JaeSang.
Sau đó, cậu định sẽ kiếm thêm tiền và giúp anh ta thành lập một tiệm thuốc chữa bệnh nếu họ có thể làm việc tốt với nhau. Tất nhiên, với điều kiện là lợi nhuận sẽ được chia đều tỷ lệ 1 : 1 giữa họ.
‘Có thể mình nên gom tất cả tiền vào và đầu tư vào việc này.’
Đang mải miết bước đi khi nghĩ đến những dự định cho tương lai, JaeHyun đột ngột dừng lại.
Ở góc cuối cùng trong con hẻm dẫn đến nhà cậu… chợt cậu nhận được một cuộc chào đón bất ngờ.
Như thể đã đợi cậu từ lâu, bốn người đàn ông trẻ mặc vest đen đeo kính râm vây quanh cậu, đồng thời hỏi.
"Mày là Min JaeHyun?"
Khi Jae Hyun không trả lời ngay lập tức, họ bắt đầu rút vũ khí ra khỏi quần áo của mình—
rõ ràng là hành động của kẻ thù.
Nhưng JaeHyun chỉ thở dài nhìn những người đàn ông kia lấy vũ khí ma thuật ra.
Minh không chắc chuyện này là thế nào, nhưng mình không nghĩ họ sẽ để mình về nhà trong yên bình... Mình cũng đang rất mệt nữa. Thật khó chịu.'
Bốn người đàn ông vây quanh JaeHyun chĩa dao găm về phía cậu.
JaeHyun chế giễu.
'Đó có phải là trang bị của những Chiến binh hạng D không ... Họ định tấn công một học viên của Học viện Millaes bằng một thứ như thế sao?'
Tất nhiên, trong tương lai cậu mới là học viên chính thức, nhưng JaeHyun đã mạnh hơn rất nhiều so với những học sinh bình thường. Mới chiều nay, cậu đã dễ dàng đánh bại những học sinh lớn tuổi hơn mình rất nhiều khi giúp đỡ Lee JaeSang.
Nhưng những người đàn ông trước mặt anh ta, dù là người trưởng thành và trông cũng có vẻ to lớn hơn, lại yếu hơn những kẻ côn đồ đó.
Mặc dù đã thức tỉnh, nhưng họ yếu đến mức cậu gần như không thể cảm nhận được mana của họ. Đương nhiên JaeHyun sẽ cảm thấy chuyện này thật nực cười rồi.
Sau khi thở dài một hơi, JaeHyun hét lên mà vẻ mặt không hề thay đổi.
"Làm sao mấy người lại chặn đường của tôi vậy? Đây không phải đường của riêng các người. Trong khi tôi còn đang nói chuyện tử tế thì sao mấy người không tránh ra một bên đi?"
"A-Anh à. Cậu ta có vẻ giống một con chuột nóng tính, y hệt những gì chúng ta nghe được."
"M-Mày nói đúng. Thằng này khùng điên y như lời anh SunJae nói vậy."
Anh SunJae?
Đó là lúc JaeHyun nhận ra ai là người ra lệnh cho những kẻ này tấn công mình.
Yoo SunJae.
Em trai của Hội trưởng Yoo Sung-Eun, người mà cách đây không lâu đã cãi nhau inh ỏi một trận với cậu, vậy mà chưa gì đã thuê những kẻ thế này tới gây sự chỉ vì mỗi một lần ồn ào.
"Tên khốn đó, Yoo SunJae, đúng là một tên thất bại. Không ngờ hắn lại cử mấy tên côn đồ truy sát tôi vì đã đánh hắn. Trông hắn không giống một đứa trẻ mới biết đi mà."
"Dám nói về khách hàng của chúng tao theo cách đó... Gan mày cũng lớn thật đấy, nhóc ạ."
Nhìn JaeHyun vò đầu bứt tai, người đàn ông trước mặt hét lên.
"Đánh chết nó ngay giờ đi!"
Xoẹt!
Những con dao găm cắt đôi không khí và bay về phía vai và chân của JaeHyun. Nhưng JaeHyun chỉ trợn mắt nhếch mép.
‘Thật không vậy trời. Chậm quá.'
Sau khi tránh được tất cả bốn đòn tấn công của người đàn ông, JaeHyun phản công bằng nắm đấm của mình. Vẻ mặt kinh ngạc của bọn côn đồ bị trưng ra không hề giấu giếm.
‘Khụ! Hộc! Nó vẫn chỉ là một thằng nhóc thôi mà…!'
'Làm thế quái nào mà nó lại có thể tấn công với tốc độ như vậy?'
Những đòn phản công được nhắm chính xác vào các khu vực quan trọng.
"Khục! Hự!"
"Khụ!"
"Khục!"
"Hự!"
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Những tên côn đồ bị mắc kẹt dưới chân tường, tất cả đều đang phát ra những tiếng rên rỉ.
JaeHyun không nói nên lời trước sự kỳ lạ của tình huống này. Cho dù chúng cũng là những thức tỉnh giả sử dụng mana, chúng không thể so sánh với một học viên của Học viện Millaes.
Thông thường, các học viên của Học viện Millaes có cách làm việc khác hẳn so với những thức tỉnh giả bình thường. Vì vậy họ đương nhiên sẽ sở hữu lượng mana nhiều hơn gấp mấy lần.
Đó là tiêu chuẩn của Millaes.
"Nếu hắn định cử một ai đó đi, thì ít nhất hắn nên cử một tên đột kích giả nhanh nhẹn hơn chút."
Nghĩ đến bộ mặt gian dối của Yoo SunJae sắp tới sẽ méo mó như thế nào, JaeHyun mỉm cười tự mãn. Cậu đi về phía kẻ đã dẫn đầu cuộc tấn công lúc nãy và hỏi.
"Này. Anh là thủ lĩnh à? Cho tôi hỏi một chuyện nhé."
"Khụ. B-Biến đi! Mày nghĩ chúng tao sẽ nghe theo lời mày nói sao— hự!"
Bụp! Bụp! Bịch!
Những đòn đánh liên tục giáng xuống.
Trong khoảng 10 phút, cơ thể người đàn ông đã tả tơi như giẻ rách. JaeHyun tiếp tục đá anh chàng đúng hai phút nữa.
Sau đó, hắn giơ tay đầu hàng và nhanh chóng hét lên.
"Dừng lại! Tôi sẽ nói cho cậu tất cả mọi thứ. Tôi sẽ nói cho cậu tất cả những gì cậu muốn biết, chỉ cần cậu đừng đánh tôi thôi!”
"Chỉ cần đừng đánh nữa?"
"Làm ơn. Làm ơn đừng đánh tôi nữa."
JaeHyun gật đầu với giọng điệu tỏ vẻ hài lòng.
‘Một trận đánh là thuốc chữa cho những kẻ hết thuốc chữa như thế này.'
Bên cạnh đó, những kẻ mà cậu dần cho nhừ tử không phải người vô tội, mà là những tên côn đồ đang cố gắng tấn công cậu. Chẳng có lý do gì cậu phải tử tế với chúng cả.
Tất nhiên, đánh những kẻ này chút thôi và giao chúng cho cảnh sát mới là cách để giải quyết mọi việc thỏa đáng. Nhưng JaeHyun đã nghĩ ra một phương án thay thế thú vị hơn chút.
Cậu cúi xuống và hỏi với giọng thờ ơ.
"Yoo SunJae. Hắn đã cho anh bao nhiêu để các anh gây sự với tôi?"
"Đ-Đó là... 6 triệu won mỗi người, thưa cậu."
"Nhiều hơn tôi nghĩ đấy."
JaeHyun chỉ đơn giản là ngưỡng mộ sự hào phóng của hắn. Cậu thậm chí còn cảm thấy kính trọng Yoo SunJae, người đã bỏ ra 24 triệu won chỉ để đánh đập một học sinh cấp hai.
"Nếu là 24 triệu cho 4 người... thì cũng không tệ."
Sau đó JaeHyun tiếp tục sau khi giẫm lên ngực anh chàng.
"Mấy người đã hoàn thành nhiệm vụ hôm nay. Đó là những gì các anh sẽ nói với Yoo SunJae. Và…"
Khuôn mặt JaeHyun ngay lập tức tràn đầy vẻ tham lam.
"24 triệu won. Hãy mang từng xu tới cho tôi. Nếu các anh làm vậy, tôi sẽ để các anh được sống."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook